Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ
-
Chương 95: Ngoại Truyện 7 – Giang Doãn Chính
"6 giờ tối, ăn tối với Vương đổng công ty khoa học kỹ thuật ở khách sạn Gia Hòa; 7h đúng, tiệc rượu của Hứa tổng mới thành lập công ty ở khách sạn Năm Châu; 7 giờ rưỡi, sinh nhật đại tiểu thư Đường gia; 8 giờ đúng. . . . . ."
"Đợi chút!" Không nhịn được dời tầm mắt khỏi máy tính, Giang Doãn Chính ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô gái ăn mặc đoan chính trước mặt. "Ý của cô là, trong mấy giờ ngắn ngủn đó, tôi phải cưa mình thành từng khúc để đi ứng phó mấy bữa tiệc nhàm chán đó sao?"
"Giang tiên sinh, thật xin lỗi nói cho anh biết, đúng vậy." Trong mắt Thẩm Tâm Tinh hiện lên ý cười nhẹ, nhưng cô vẫn ung dung thản nhiên như cũ, đâu vào đấy đọc lịch trình cầm trong tay xong, "Tám giờ đúng. . . . . ." "Đáng chết! Chờ một chút." Giang Doãn Chính nguyền rủa một câu, không chỉ những chuyện đáng ghét, ngay cả điện thoại cá nhân của anh cũng vang lên. Người biết số điện thoại này không quá 5, mẹ nó, anh không muốn nhận cũng không được.
"Con mẹ nó, tốt nhất là có chuyện động trời." Cũng không nhìn ai gọi tới, Giang Doãn Chính trong mắt người khác luôn tùy ý nói chuyện, trực tiếp nhấn nút nghe, cũng mở luôn chức năng loa ngoài.
"A Chính, sao lại giận dữ như vậy? Chưa thỏa mãn dục vọng à? Đã sớm nói cậu không cần từ sáng tới tối cứ nhìn mấy cái đồ thị kia rồi, lại chẳng thể an ủi được cậu. . . . . ." Điện thoại vừa thông, giọng nói đầy ý cười đã truyền tới. Trừ cái thằng chỉ biết hại bạn Tống Tử Tự của anh thì còn ai nữa chứ, chỉ là sao lúc này cậu ta lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh? Hơn nữa không giống như là có chuyện.
"A Tự, chuyện gì?" Nhìn thấy Thẩm Tâm Tinh đứng ở một bên vì nghe được lời nói không dễ nghe hơi có vẻ xấu hổ, anh đưa tay ý bảo cô chờ một lát, sau đó cầm điện thoại di động lên nghe. Anh không chắc cái miệng thối của A Tự còn nói ra được lời nào khó nghe hơn không.
Nếu không phải làm việc bên cạnh người đàn ông này hai năm, Thẩm Tâm Tinh nhất định sẽ nhìn bóng lưng cao lớn vừa đứng lên đi tới cửa sổ sát đất nghe điện thoại bằng ánh mắt vô cùng ái mộ, dù sao anh là mơ ước của tất cả các cô gái - anh tuấn, cao lớn, giàu có, thú vị. . . . . .
Chỉ tiếc, biết người này trong phòng làm việc chỉ luôn mặc một bộ quần áo đơn giản gần như lôi thôi, thậm chí là mùa hè còn mặc quần đùi, mang giày xăng đan; sau khi nhìn tướng ăn như hổ đói, hiểu rõ người này có thể chửi bằng nhiều thứ tiếng, cô đã quen cười lễ phép với những “lời chào” từ bốn phương tám hướng kia.
"Vết thương của Mạnh không phải không có gì sao? Cậu ta còn có thể như thế sao?" Giang Doãn Chính nhướng lông mày lên.
Cái tên Sở Mạnh này không biết bị thần kinh gì khiến cho bác sĩ Tống của chúng ta hình như cũng không giải quyết được, theo năng lực bác sĩ Tống cũng không làm được, nhất định là vấn đề rất nghiêm trọng. Nhưng mà anh đi có tác dụng sao?
Gần đây, không biết làm sao, Mạnh rời khỏi Sở Thành bảo anh không ngừng nhận đơn, làm cho cuộc sống thoải mái của anh rối loạn, vốn một tuần lễ chỉ cần đến phòng làm việc một hai lần là được, bây giờ thì tốt rồi, ngày ngày đến làm việc, bận bịu muốn điên. Anh thật sự không chịu nổi như vậy rồi.
"Được rồi! Tớ lập tức qua." Nghe giọng điệu A Tự bên kia hình như không phải nói đùa, vì để sau này chẳng phải mệt mỏi, anh vẫn nên đi xem thì tốt hơn.
"Căn cứ theo phán đoán của cô, bữa tiệc nào tôi không đi sẽ có người muốn tự sát hoặc giết người?" Cúp điện thoại rồi quay lại trước bàn làm việc nhìn chằm chằm đống thư mời kia, Giang Doãn Chính day day huyệt thái dương, mệt mỏi nói.
"Căn cứ theo phán đoán của tôi, chỉ cần anh vắng mặt một trong số đó, tòa cao ốc này rất có khả năng sẽ trở thành trung tâm thương mại thế giới thứ hai." Nhịn xuống xúc động muốn cười, Thẩm Tâm Tinh cúi mắt xuống.
Trong miệng thốt ra một chuỗi dài những lời thô tục do ngôn ngữ nhiều nước tạo thành, Giang Doãn Chính lại chú ý đến các đồ thị trên máy tính. "Chọn một cái cô cho là quan trọng nhất rồi đi đi. Những ai khác muốn nhảy lầu, hay là muốn làm thế nào thì tùy bọn họ." Sau khi “Những con số màu xanh” bắt đầu mở rộng phạm vi nhận đơn bên ngoài, mọi người giống như là tiền trong túi cắn người chạy đến làm phiền anh. Mẹ nó, có người dám uy hiếp anh? Vốn là người trên Trái đất đã vượt chỉ tiêu rồi, chết thêm vài người cũng không tính nhiều.
"Vâng" Sau khi trả lời đơn giản, Thẩm Tâm Tinh xoay người đi về phía cửa, trước khi cửa khép lại, cô rõ ràng nghe được mấy câu mắng tuyệt đối sẽ làm người ta đỏ mặt.
Nếu như có thể, cô thật muốn ghi âm lại những chuyện này, chỉ tiếc điều cấm đầu tiên ở đây chính là không được đem bất cứ chuyện gì trong văn phòng này, dù chỉ là một câu tiết lộ ra bên ngoài.
Dù sao, chỗ cô làm việc là công ty cố vấn đầu tư “Những con số màu xanh” nổi tiếng nhất trong giới tài chính, mà cấp trên của cô, chính là người “phúc vũ phiên vân” (che mưa chuyển mây) ở giới tài chính và kinh tế, kiêm cố vấn đầu tư - quản lý tài sản của đông đảo danh môn quý tộc, lời nói phiếm cũng sẽ được người ta xem là kinh Thánh nghiên cứu "Bàn tay của Quỷ" - Giang Doãn Chính!
Nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 5h chiều rồi, Thẩm Tâm Tinh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trừ hết tòa nhà xi măng cốt thép này đến tòa nhà khác, chẳng nhìn thấy được gì cả, trên thủy tinh sáng bóng còn có cái bóng ngược của một cô gái cô đơn.
Tốt nghiệp hai năm rồi, cô ở lại thành phố xa lạ này cũng đã hai năm. Không có người thân không có bạn bè, mỗi ngày trừ làm việc chính là về nhà, thật ra thì cô cũng quá cô đơn chứ? Nhưng mà, về nhà sao? Cô không phải là không muốn, mà là không dám. Đúng, không dám!
Lúc cô tự giễu bĩu môi thì điện thoại nội tuyến trên bàn truyền đến giọng nói quen thuộc. "Thẩm tiểu thư."
"Vâng." Thẩm Tâm Tinh khôi phục vẻ mặt bình tĩnh. Cô đoán anh nhất định là. . . . . .
"Trong phòng làm việc có đồ đi ra ngoài của tôi không?" Cúi xuống nhìn đồ trên người mình, thật sự không thích hợp ra ngoài. Cho dù là đi bệnh viện thăm bệnh nhân mà bệnh nhân kia anh đã biết vài chục năm cũng không thể được. Anh nhớ anh là có quần áo dự phòng để ở đây, nhưng cụ thể ở đâu anh không nhớ ra.
"Ngăn tủ tầng thứ ba." Thẩm Tâm Tinh không chút nghĩ ngợi trả lời.
Giang Doãn Chính đứng dậy vươn lưng mỏi, sau đó mở ra hộc tủ sau lưng, không chút do dự lấy quần áo bên trong ra bắt đầu thay, đợi đến mặc xong đi ra, thấy Thẩm Tâm Tinh vẫn còn ở trước máy vi tính bận rộn, anh đi tới: "Thẩm tiểu thư, cô cũng chuẩn bị một chút đi!"
"Được, đợi lát nữa tôi sẽ đi." Thẩm Tâm Tinh ở trong lòng nói nhỏ, tại sao anh ta còn chưa đi? Anh không đi sao cô dám không biết xấu hổ tới phòng thay quần áo mà thay lễ phục chứ? Bình thường ông chủ của cô đâu có phiền phức như vậy!
"Thẩm tiểu thư. . . . . ." Giang Doãn Chính chợt cúi người xuống, hai tay chống trên mặt bàn, nhìn thư ký của anh.
Thành thật mà nói, nếu không phải thư kí này là do chính anh chọn, còn ở bên cạnh anh công tác hai năm, Giang Doãn Chính thật sự sẽ cho rằng cô gái anh nói gì nghe nấy chính là kiểu thư ký người máy mới do viện nghiên cứu công nghệ cao nào đó phát minh ra.
Vĩnh viễn hợp đồ công sở, luôn tao nhã mỉm cười, kiểu tóc vĩnh viễn sẽ không rơi xuống một sợi tóc, phòng làm việc vĩnh viễn không dính một hạt bụi, thái độ làm việc vĩnh viễn sẽ không sơ sót, cùng với - cá tính dịu dàng vĩnh viễn sẽ không mạnh miệng.
Anh là muốn hỏi cô, anh thường đưa những bữa tiệc xã giao anh không muốn đi cho cô đi, có phải quá cưỡng cầu cô hay không? Mặc dù tiền lương hàng năm anh trả tuyệt đối là đủ cao. Nhưng mà, cô gái trẻ tuổi như cô cũng có cuộc sống của riêng mình chứ? Ít nhất mấy cô gái đàng hoàng sẽ về nhà sau giờ làm. Mà cô cũng có bạn trai chứ? Chỉ cần cô nói một tiếng "không có thời gian", anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô.
"Giang tiên sinh, anh còn có chuyện gì muốn giao phó sao?" Nhìn thấy anh đột nhiên đến gần, Thẩm Tâm Tinh thế nhưng làm ra một hành động từ khi cô làm việc bên cạnh anh đến nay chưa từng có, cô khẩn trương đứng lên, bởi vì quá nhanh nên đụng phải cằm anh.
"A. . . . . ." Giang Doãn Chính rên lên một tiếng, anh mới vừa ở trong lòng khích lệ cô, giây tiếp theo lại phá vỡ suy nghĩ của anh. Phụ nữ, vĩnh viễn đều là phiền toái, muốn đứng lên không thể nói trước một tiếng sao?
"Giang tiên sinh, anh không sao chứ? Thật xin lỗi!" Mất mặt quá! Hôm nay sao lại không bình thường như vậy thế này?
Thẩm Tâm Tinh luống cuống tay chân đã chạy tới, hai tay thế nhưng vô thức xoa cằm anh. Rối loạn, toàn bộ rối loạn!
Giang Doãn Chính cúi đầu dáng vẻ khẩn trương của cô gái mang giày cao gót còn thấp hơn anh nửa cái đầu, đây là Thẩm Tâm Tinh đoan trang xinh đẹp của “Những con số màu xanh” đây sao?
Thế nhưng có thể hoảng sợ thành như vậy? Nhưng mà, lần đầu tiên có một cô gái có thể đến gần bên cạnh anh như vậy, hương thơm như có như không chui vào chóp mũi khiến tâm thần anh rung động. Anh nghĩ anh là điên rồi mới có thể như vậy.
"Thẩm tiểu thư, tôi không sao. Tôi đi trước! Ngày mai cô nghỉ ngơi đi." Giang Doãn Chính kéo tay cô ra, xoay người đi ra ngoài. Nếu không đi, anh nghi ngờ mình sẽ trở nên không bình thường.
Bởi vì, anh mới vừa rồi anh nhìn cái miệng đỏ hồng đang ở cổ anh thở ra khí nóng, anh thừa nhận trong nháy mắt đó, thế nhưng anh đáng xấu hổ muốn hôn cô.
Cho tới bây giờ Giang Doãn Chính không thích phụ nữ vậy mà có ảo tưởng với thư ký làm việc bên cạnh hai năm, không phải nổi điên chính là đầu bị trúng gió rồi.
Sau khi anh đi ra ngoài khoảng mười phút, Thẩm Tâm Tinh mới từ trong bối rối lấy lại tinh thần, trời ạ, cô trúng tà rồi! Vậy mà lại đi sờ soạng người đàn ông kia, cấp trên của cô - Giang Doãn Chính. Mà nét mặt lạnh nhạt của anh có phải cho là cô muốn ngã vào lòng không?
Xong đời, không thể nghĩ nữa. Nếu tiếp tục thì sẽ tới trễ. Cô đã quyết định rồi, xã giao nhiều như vậy thì chọn dùng cơm với Vương đổng ở khách sạn Gia Hòa đối diện là được, ít nhất Vương đổng trên năm mươi tuổi xem ra còn không đến mức quá lỗ mãng, trong hai năm qua, khách hàng lỗ mãng đến đâu cô đều có thể ứng phó được.
Từ trong ngăn kéo phía sau lấy ra lễ phục, nhìn vào trang phục trong cái gương to, trên khuôn mặt nhỏ trắng noãn không lí do ửng hồng.
Cô biết mình tối nay sẽ rất đẹp, bởi vì cô là đại diện đối ngoại chủ yếu của “Những con số màu xanh”, vẻ đẹp của cô, là hình tượng của anh.
*** Diễn đàn Lê Quý Đôn ***
11 giờ 30 phút đêm,
Ở bệnh viện bồi hai tên điên uống rượu đến nửa đêm, giữa đường về mới nhớ laptop chuyên dụng của mình còn để ở phòng làm việc, cho nên anh lại quay ngược lại. Anh đối với chuyện gì cũng có thể tùy ý, nhưng là đối với với thứ thích mình lại có thói quen cố chấp, không thuận tay là không dùng.
Thật mệt! Phụ nữ sao lại phiền phức như vậy? Chỉ là nhìn bộ dạng Mạnh muốn chết muốn sống cũng cảm thấy đáng sợ, vì phụ nữ mà làm tới mức đó, thật sự là làm hư hình tượng của cậu ta. Ngồi trên ghế da sau bàn làm việc, sau khi uống rượu anh cảm thấy toàn thân nóng lên, rất khó chịu, dù sao lúc này cũng không có người khác, trong đầu vừa mới nghĩ ra, giây tiếp theo quần áo trên người đã bay ra ngoài.
Đã trễ thế này không bằng ngủ ở đây, dù sao bên trong có phòng nghỉ, mọi thứ đều đủ cả.
Mở laptop anh yêu ra, không tới mấy giây đã xuất hiện màn hình quen thuộc, những đồ thị và con số lạnh lẽo sẽ không phiền phức như mấy bữa tiệc xã giao hay phụ nữ, bởi vì, những chữ số này ít nhất sẽ không ngày ngày đuổi theo anh hỏi mua cái cổ phiếu gì được, đầu tư cái quỹ gì tốt, xu hướng mua vàng gần đây như thế nào. . . . . . Mà phụ nữ, lại vô cùng vô tận phiền phức. Hôm nay từ trên người Mạnh anh đã xác nhận rồi. Đối với cô ấy không được, đối với cô ấy không tốt, cũng không được, vậy phải làm sao mới được?
Đây là một vấn đề không có câu trả lời, không thích hợp để anh nghĩ.
Giang Doãn Chính không phủ nhận mình thích mấy con số hơn tất cả, thích nhìn chúng tăng lên, giảm xuống như dự đoán của mình, thậm chí còn tăng giảm theo ý thích. . . . . . Đó là chuyện làm người ta thích thúcỡ nào.
Lúc anh muốn gọi cho Mạnh nói chuyện cổ phiếu hôm nay bọn họ mua tăng lên theo dự tính lại đột nhiên nghe được phòng làm việc sát vách vang lên tiếng động lạ.
Đó là phòng làm việc của Thẩm Tâm Tinh! Nhưng Giang Doãn Chính không cho là người ở bên trong sẽ là cô, không phải cô ấy đi xã giao sao? Mặc kệ cô đi dự tiệc nào cũng không thể vào lúc này về phòng làm việc chứ? Chẳng lẽ sẽ là trộm? Nếu như tòa nhà đồ sộ này an ninh kém thế, vậy anh phải tính đến chuyện đổi chỗ mới được.
Đưa tay nhấn cái nút dưới bàn, Giang Doãn Chính lẳng lặng đang nhìn tấm ngăn phòng làm việc của mình cùng phòng sát vách biến thành trong suốt.
Không có ai biết bí mật này, ngay cả Thẩm Tâm Tinh cũng không biết, bởi vì đó là bức tường ma thuật, chỉ có anh mới có thể thấy rõ tất cả tình cảnh cách vách. Đây vốn là anh nhàm chán làm ra, chưa từng dùng qua, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng vì tên trộm kia mà dùng tới. "Tên già kia. . . . . ."
Khiến Giang Doãn Chính không ngờ chính là, lúc này một giọng nói dịu dàng rõ ràng truyền vào trong tai anh. Mặc dù lời nói ra ngoài là mắng người khác, nhưng giọng nói có chút sợ hãi, có chút yên lòng, có chút khổ sở, còn có chút. . . . . . Sẽ làm đàn ông sinh ra cảm giác ngọt ngào lạ kỳ.
Dưới ánh đèn mờ, nhìn anh thấy đầu tường kia có một bóng dáng mảnh khảnh đang cố gắng đẩy ghế sa lon về phía cửa, hình như muốn nó đẩy tới chắn phía sau cửa, không để cho người khác vào!
Khi ghế sa lon rốt cuộc cũng như cô mong muốn chặn đường vào phòng làm việc thì cô giống như thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo ngã ngồi ở trên đầu khác của ghế sa lon.
Khi khuôn mặt xinh đẹp quay lại, Giang Doãn Chính nhận ra, là Thẩm Tâm Tinh! Lúc này, mái tóc cô rối lên, gương mặt đỏ bừng, lễ phục trên người cũng không chỉnh tề, ánh mắt có chút mơ màng.
"Nóng quá. . . . . ." Trong tai lại truyền tới tiếng nỉ non khàn khan của cô, Giang Doãn Chính nhìn cô nhẹ nhàng uốn éo, chuyển động thân thể, mà mười ngón tay của cô nắm chặt lại, giống như kiềm chế cái gì đó.
Không phải là cô ấy đi xã giao sao, tại sao có thể như vậy? Suy nghĩ, tiếp tục nhìn tình cảnh trước mắt, Giang Doãn Chính thấy cô ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, mười ngón tay chậm rãi buông ra, tay phải chuyển qua trước ngực, từ từ chạy thấp xuống phần ngực dưới lễ phục, sau đó lại rút về.
"Không được. . . . . . Không thể. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh tự mình lẩm bẩm. Cho dù bây giờ chỉ có mình cô cũng không thể làm động tác khó coi như vậy. Nhưng mà, cô nóng quá, rất khó chịu!
Cô không ngờ Vương đổng thoạt nhìn chững chạc như vậy lại là người vô sỉ như vậy, hạ dược trong rượu cô. May là cô phản ứng kịp thời, phòng làm việc lại ở tòa nhà đối diện, cô viện cớ nhanh chóng rời khỏi đó về tới đây. Trễ thêm chút nữa, cô không chắc có thể gặp chuyện không may hay không?
Làm việc đã hai năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế, khiến cô thật khó lòng phòng bị.
"Đợi chút!" Không nhịn được dời tầm mắt khỏi máy tính, Giang Doãn Chính ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô gái ăn mặc đoan chính trước mặt. "Ý của cô là, trong mấy giờ ngắn ngủn đó, tôi phải cưa mình thành từng khúc để đi ứng phó mấy bữa tiệc nhàm chán đó sao?"
"Giang tiên sinh, thật xin lỗi nói cho anh biết, đúng vậy." Trong mắt Thẩm Tâm Tinh hiện lên ý cười nhẹ, nhưng cô vẫn ung dung thản nhiên như cũ, đâu vào đấy đọc lịch trình cầm trong tay xong, "Tám giờ đúng. . . . . ." "Đáng chết! Chờ một chút." Giang Doãn Chính nguyền rủa một câu, không chỉ những chuyện đáng ghét, ngay cả điện thoại cá nhân của anh cũng vang lên. Người biết số điện thoại này không quá 5, mẹ nó, anh không muốn nhận cũng không được.
"Con mẹ nó, tốt nhất là có chuyện động trời." Cũng không nhìn ai gọi tới, Giang Doãn Chính trong mắt người khác luôn tùy ý nói chuyện, trực tiếp nhấn nút nghe, cũng mở luôn chức năng loa ngoài.
"A Chính, sao lại giận dữ như vậy? Chưa thỏa mãn dục vọng à? Đã sớm nói cậu không cần từ sáng tới tối cứ nhìn mấy cái đồ thị kia rồi, lại chẳng thể an ủi được cậu. . . . . ." Điện thoại vừa thông, giọng nói đầy ý cười đã truyền tới. Trừ cái thằng chỉ biết hại bạn Tống Tử Tự của anh thì còn ai nữa chứ, chỉ là sao lúc này cậu ta lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho anh? Hơn nữa không giống như là có chuyện.
"A Tự, chuyện gì?" Nhìn thấy Thẩm Tâm Tinh đứng ở một bên vì nghe được lời nói không dễ nghe hơi có vẻ xấu hổ, anh đưa tay ý bảo cô chờ một lát, sau đó cầm điện thoại di động lên nghe. Anh không chắc cái miệng thối của A Tự còn nói ra được lời nào khó nghe hơn không.
Nếu không phải làm việc bên cạnh người đàn ông này hai năm, Thẩm Tâm Tinh nhất định sẽ nhìn bóng lưng cao lớn vừa đứng lên đi tới cửa sổ sát đất nghe điện thoại bằng ánh mắt vô cùng ái mộ, dù sao anh là mơ ước của tất cả các cô gái - anh tuấn, cao lớn, giàu có, thú vị. . . . . .
Chỉ tiếc, biết người này trong phòng làm việc chỉ luôn mặc một bộ quần áo đơn giản gần như lôi thôi, thậm chí là mùa hè còn mặc quần đùi, mang giày xăng đan; sau khi nhìn tướng ăn như hổ đói, hiểu rõ người này có thể chửi bằng nhiều thứ tiếng, cô đã quen cười lễ phép với những “lời chào” từ bốn phương tám hướng kia.
"Vết thương của Mạnh không phải không có gì sao? Cậu ta còn có thể như thế sao?" Giang Doãn Chính nhướng lông mày lên.
Cái tên Sở Mạnh này không biết bị thần kinh gì khiến cho bác sĩ Tống của chúng ta hình như cũng không giải quyết được, theo năng lực bác sĩ Tống cũng không làm được, nhất định là vấn đề rất nghiêm trọng. Nhưng mà anh đi có tác dụng sao?
Gần đây, không biết làm sao, Mạnh rời khỏi Sở Thành bảo anh không ngừng nhận đơn, làm cho cuộc sống thoải mái của anh rối loạn, vốn một tuần lễ chỉ cần đến phòng làm việc một hai lần là được, bây giờ thì tốt rồi, ngày ngày đến làm việc, bận bịu muốn điên. Anh thật sự không chịu nổi như vậy rồi.
"Được rồi! Tớ lập tức qua." Nghe giọng điệu A Tự bên kia hình như không phải nói đùa, vì để sau này chẳng phải mệt mỏi, anh vẫn nên đi xem thì tốt hơn.
"Căn cứ theo phán đoán của cô, bữa tiệc nào tôi không đi sẽ có người muốn tự sát hoặc giết người?" Cúp điện thoại rồi quay lại trước bàn làm việc nhìn chằm chằm đống thư mời kia, Giang Doãn Chính day day huyệt thái dương, mệt mỏi nói.
"Căn cứ theo phán đoán của tôi, chỉ cần anh vắng mặt một trong số đó, tòa cao ốc này rất có khả năng sẽ trở thành trung tâm thương mại thế giới thứ hai." Nhịn xuống xúc động muốn cười, Thẩm Tâm Tinh cúi mắt xuống.
Trong miệng thốt ra một chuỗi dài những lời thô tục do ngôn ngữ nhiều nước tạo thành, Giang Doãn Chính lại chú ý đến các đồ thị trên máy tính. "Chọn một cái cô cho là quan trọng nhất rồi đi đi. Những ai khác muốn nhảy lầu, hay là muốn làm thế nào thì tùy bọn họ." Sau khi “Những con số màu xanh” bắt đầu mở rộng phạm vi nhận đơn bên ngoài, mọi người giống như là tiền trong túi cắn người chạy đến làm phiền anh. Mẹ nó, có người dám uy hiếp anh? Vốn là người trên Trái đất đã vượt chỉ tiêu rồi, chết thêm vài người cũng không tính nhiều.
"Vâng" Sau khi trả lời đơn giản, Thẩm Tâm Tinh xoay người đi về phía cửa, trước khi cửa khép lại, cô rõ ràng nghe được mấy câu mắng tuyệt đối sẽ làm người ta đỏ mặt.
Nếu như có thể, cô thật muốn ghi âm lại những chuyện này, chỉ tiếc điều cấm đầu tiên ở đây chính là không được đem bất cứ chuyện gì trong văn phòng này, dù chỉ là một câu tiết lộ ra bên ngoài.
Dù sao, chỗ cô làm việc là công ty cố vấn đầu tư “Những con số màu xanh” nổi tiếng nhất trong giới tài chính, mà cấp trên của cô, chính là người “phúc vũ phiên vân” (che mưa chuyển mây) ở giới tài chính và kinh tế, kiêm cố vấn đầu tư - quản lý tài sản của đông đảo danh môn quý tộc, lời nói phiếm cũng sẽ được người ta xem là kinh Thánh nghiên cứu "Bàn tay của Quỷ" - Giang Doãn Chính!
Nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 5h chiều rồi, Thẩm Tâm Tinh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trừ hết tòa nhà xi măng cốt thép này đến tòa nhà khác, chẳng nhìn thấy được gì cả, trên thủy tinh sáng bóng còn có cái bóng ngược của một cô gái cô đơn.
Tốt nghiệp hai năm rồi, cô ở lại thành phố xa lạ này cũng đã hai năm. Không có người thân không có bạn bè, mỗi ngày trừ làm việc chính là về nhà, thật ra thì cô cũng quá cô đơn chứ? Nhưng mà, về nhà sao? Cô không phải là không muốn, mà là không dám. Đúng, không dám!
Lúc cô tự giễu bĩu môi thì điện thoại nội tuyến trên bàn truyền đến giọng nói quen thuộc. "Thẩm tiểu thư."
"Vâng." Thẩm Tâm Tinh khôi phục vẻ mặt bình tĩnh. Cô đoán anh nhất định là. . . . . .
"Trong phòng làm việc có đồ đi ra ngoài của tôi không?" Cúi xuống nhìn đồ trên người mình, thật sự không thích hợp ra ngoài. Cho dù là đi bệnh viện thăm bệnh nhân mà bệnh nhân kia anh đã biết vài chục năm cũng không thể được. Anh nhớ anh là có quần áo dự phòng để ở đây, nhưng cụ thể ở đâu anh không nhớ ra.
"Ngăn tủ tầng thứ ba." Thẩm Tâm Tinh không chút nghĩ ngợi trả lời.
Giang Doãn Chính đứng dậy vươn lưng mỏi, sau đó mở ra hộc tủ sau lưng, không chút do dự lấy quần áo bên trong ra bắt đầu thay, đợi đến mặc xong đi ra, thấy Thẩm Tâm Tinh vẫn còn ở trước máy vi tính bận rộn, anh đi tới: "Thẩm tiểu thư, cô cũng chuẩn bị một chút đi!"
"Được, đợi lát nữa tôi sẽ đi." Thẩm Tâm Tinh ở trong lòng nói nhỏ, tại sao anh ta còn chưa đi? Anh không đi sao cô dám không biết xấu hổ tới phòng thay quần áo mà thay lễ phục chứ? Bình thường ông chủ của cô đâu có phiền phức như vậy!
"Thẩm tiểu thư. . . . . ." Giang Doãn Chính chợt cúi người xuống, hai tay chống trên mặt bàn, nhìn thư ký của anh.
Thành thật mà nói, nếu không phải thư kí này là do chính anh chọn, còn ở bên cạnh anh công tác hai năm, Giang Doãn Chính thật sự sẽ cho rằng cô gái anh nói gì nghe nấy chính là kiểu thư ký người máy mới do viện nghiên cứu công nghệ cao nào đó phát minh ra.
Vĩnh viễn hợp đồ công sở, luôn tao nhã mỉm cười, kiểu tóc vĩnh viễn sẽ không rơi xuống một sợi tóc, phòng làm việc vĩnh viễn không dính một hạt bụi, thái độ làm việc vĩnh viễn sẽ không sơ sót, cùng với - cá tính dịu dàng vĩnh viễn sẽ không mạnh miệng.
Anh là muốn hỏi cô, anh thường đưa những bữa tiệc xã giao anh không muốn đi cho cô đi, có phải quá cưỡng cầu cô hay không? Mặc dù tiền lương hàng năm anh trả tuyệt đối là đủ cao. Nhưng mà, cô gái trẻ tuổi như cô cũng có cuộc sống của riêng mình chứ? Ít nhất mấy cô gái đàng hoàng sẽ về nhà sau giờ làm. Mà cô cũng có bạn trai chứ? Chỉ cần cô nói một tiếng "không có thời gian", anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô.
"Giang tiên sinh, anh còn có chuyện gì muốn giao phó sao?" Nhìn thấy anh đột nhiên đến gần, Thẩm Tâm Tinh thế nhưng làm ra một hành động từ khi cô làm việc bên cạnh anh đến nay chưa từng có, cô khẩn trương đứng lên, bởi vì quá nhanh nên đụng phải cằm anh.
"A. . . . . ." Giang Doãn Chính rên lên một tiếng, anh mới vừa ở trong lòng khích lệ cô, giây tiếp theo lại phá vỡ suy nghĩ của anh. Phụ nữ, vĩnh viễn đều là phiền toái, muốn đứng lên không thể nói trước một tiếng sao?
"Giang tiên sinh, anh không sao chứ? Thật xin lỗi!" Mất mặt quá! Hôm nay sao lại không bình thường như vậy thế này?
Thẩm Tâm Tinh luống cuống tay chân đã chạy tới, hai tay thế nhưng vô thức xoa cằm anh. Rối loạn, toàn bộ rối loạn!
Giang Doãn Chính cúi đầu dáng vẻ khẩn trương của cô gái mang giày cao gót còn thấp hơn anh nửa cái đầu, đây là Thẩm Tâm Tinh đoan trang xinh đẹp của “Những con số màu xanh” đây sao?
Thế nhưng có thể hoảng sợ thành như vậy? Nhưng mà, lần đầu tiên có một cô gái có thể đến gần bên cạnh anh như vậy, hương thơm như có như không chui vào chóp mũi khiến tâm thần anh rung động. Anh nghĩ anh là điên rồi mới có thể như vậy.
"Thẩm tiểu thư, tôi không sao. Tôi đi trước! Ngày mai cô nghỉ ngơi đi." Giang Doãn Chính kéo tay cô ra, xoay người đi ra ngoài. Nếu không đi, anh nghi ngờ mình sẽ trở nên không bình thường.
Bởi vì, anh mới vừa rồi anh nhìn cái miệng đỏ hồng đang ở cổ anh thở ra khí nóng, anh thừa nhận trong nháy mắt đó, thế nhưng anh đáng xấu hổ muốn hôn cô.
Cho tới bây giờ Giang Doãn Chính không thích phụ nữ vậy mà có ảo tưởng với thư ký làm việc bên cạnh hai năm, không phải nổi điên chính là đầu bị trúng gió rồi.
Sau khi anh đi ra ngoài khoảng mười phút, Thẩm Tâm Tinh mới từ trong bối rối lấy lại tinh thần, trời ạ, cô trúng tà rồi! Vậy mà lại đi sờ soạng người đàn ông kia, cấp trên của cô - Giang Doãn Chính. Mà nét mặt lạnh nhạt của anh có phải cho là cô muốn ngã vào lòng không?
Xong đời, không thể nghĩ nữa. Nếu tiếp tục thì sẽ tới trễ. Cô đã quyết định rồi, xã giao nhiều như vậy thì chọn dùng cơm với Vương đổng ở khách sạn Gia Hòa đối diện là được, ít nhất Vương đổng trên năm mươi tuổi xem ra còn không đến mức quá lỗ mãng, trong hai năm qua, khách hàng lỗ mãng đến đâu cô đều có thể ứng phó được.
Từ trong ngăn kéo phía sau lấy ra lễ phục, nhìn vào trang phục trong cái gương to, trên khuôn mặt nhỏ trắng noãn không lí do ửng hồng.
Cô biết mình tối nay sẽ rất đẹp, bởi vì cô là đại diện đối ngoại chủ yếu của “Những con số màu xanh”, vẻ đẹp của cô, là hình tượng của anh.
*** Diễn đàn Lê Quý Đôn ***
11 giờ 30 phút đêm,
Ở bệnh viện bồi hai tên điên uống rượu đến nửa đêm, giữa đường về mới nhớ laptop chuyên dụng của mình còn để ở phòng làm việc, cho nên anh lại quay ngược lại. Anh đối với chuyện gì cũng có thể tùy ý, nhưng là đối với với thứ thích mình lại có thói quen cố chấp, không thuận tay là không dùng.
Thật mệt! Phụ nữ sao lại phiền phức như vậy? Chỉ là nhìn bộ dạng Mạnh muốn chết muốn sống cũng cảm thấy đáng sợ, vì phụ nữ mà làm tới mức đó, thật sự là làm hư hình tượng của cậu ta. Ngồi trên ghế da sau bàn làm việc, sau khi uống rượu anh cảm thấy toàn thân nóng lên, rất khó chịu, dù sao lúc này cũng không có người khác, trong đầu vừa mới nghĩ ra, giây tiếp theo quần áo trên người đã bay ra ngoài.
Đã trễ thế này không bằng ngủ ở đây, dù sao bên trong có phòng nghỉ, mọi thứ đều đủ cả.
Mở laptop anh yêu ra, không tới mấy giây đã xuất hiện màn hình quen thuộc, những đồ thị và con số lạnh lẽo sẽ không phiền phức như mấy bữa tiệc xã giao hay phụ nữ, bởi vì, những chữ số này ít nhất sẽ không ngày ngày đuổi theo anh hỏi mua cái cổ phiếu gì được, đầu tư cái quỹ gì tốt, xu hướng mua vàng gần đây như thế nào. . . . . . Mà phụ nữ, lại vô cùng vô tận phiền phức. Hôm nay từ trên người Mạnh anh đã xác nhận rồi. Đối với cô ấy không được, đối với cô ấy không tốt, cũng không được, vậy phải làm sao mới được?
Đây là một vấn đề không có câu trả lời, không thích hợp để anh nghĩ.
Giang Doãn Chính không phủ nhận mình thích mấy con số hơn tất cả, thích nhìn chúng tăng lên, giảm xuống như dự đoán của mình, thậm chí còn tăng giảm theo ý thích. . . . . . Đó là chuyện làm người ta thích thúcỡ nào.
Lúc anh muốn gọi cho Mạnh nói chuyện cổ phiếu hôm nay bọn họ mua tăng lên theo dự tính lại đột nhiên nghe được phòng làm việc sát vách vang lên tiếng động lạ.
Đó là phòng làm việc của Thẩm Tâm Tinh! Nhưng Giang Doãn Chính không cho là người ở bên trong sẽ là cô, không phải cô ấy đi xã giao sao? Mặc kệ cô đi dự tiệc nào cũng không thể vào lúc này về phòng làm việc chứ? Chẳng lẽ sẽ là trộm? Nếu như tòa nhà đồ sộ này an ninh kém thế, vậy anh phải tính đến chuyện đổi chỗ mới được.
Đưa tay nhấn cái nút dưới bàn, Giang Doãn Chính lẳng lặng đang nhìn tấm ngăn phòng làm việc của mình cùng phòng sát vách biến thành trong suốt.
Không có ai biết bí mật này, ngay cả Thẩm Tâm Tinh cũng không biết, bởi vì đó là bức tường ma thuật, chỉ có anh mới có thể thấy rõ tất cả tình cảnh cách vách. Đây vốn là anh nhàm chán làm ra, chưa từng dùng qua, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng vì tên trộm kia mà dùng tới. "Tên già kia. . . . . ."
Khiến Giang Doãn Chính không ngờ chính là, lúc này một giọng nói dịu dàng rõ ràng truyền vào trong tai anh. Mặc dù lời nói ra ngoài là mắng người khác, nhưng giọng nói có chút sợ hãi, có chút yên lòng, có chút khổ sở, còn có chút. . . . . . Sẽ làm đàn ông sinh ra cảm giác ngọt ngào lạ kỳ.
Dưới ánh đèn mờ, nhìn anh thấy đầu tường kia có một bóng dáng mảnh khảnh đang cố gắng đẩy ghế sa lon về phía cửa, hình như muốn nó đẩy tới chắn phía sau cửa, không để cho người khác vào!
Khi ghế sa lon rốt cuộc cũng như cô mong muốn chặn đường vào phòng làm việc thì cô giống như thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo ngã ngồi ở trên đầu khác của ghế sa lon.
Khi khuôn mặt xinh đẹp quay lại, Giang Doãn Chính nhận ra, là Thẩm Tâm Tinh! Lúc này, mái tóc cô rối lên, gương mặt đỏ bừng, lễ phục trên người cũng không chỉnh tề, ánh mắt có chút mơ màng.
"Nóng quá. . . . . ." Trong tai lại truyền tới tiếng nỉ non khàn khan của cô, Giang Doãn Chính nhìn cô nhẹ nhàng uốn éo, chuyển động thân thể, mà mười ngón tay của cô nắm chặt lại, giống như kiềm chế cái gì đó.
Không phải là cô ấy đi xã giao sao, tại sao có thể như vậy? Suy nghĩ, tiếp tục nhìn tình cảnh trước mắt, Giang Doãn Chính thấy cô ngẩng đầu lên, ưỡn ngực, mười ngón tay chậm rãi buông ra, tay phải chuyển qua trước ngực, từ từ chạy thấp xuống phần ngực dưới lễ phục, sau đó lại rút về.
"Không được. . . . . . Không thể. . . . . ." Thẩm Tâm Tinh tự mình lẩm bẩm. Cho dù bây giờ chỉ có mình cô cũng không thể làm động tác khó coi như vậy. Nhưng mà, cô nóng quá, rất khó chịu!
Cô không ngờ Vương đổng thoạt nhìn chững chạc như vậy lại là người vô sỉ như vậy, hạ dược trong rượu cô. May là cô phản ứng kịp thời, phòng làm việc lại ở tòa nhà đối diện, cô viện cớ nhanh chóng rời khỏi đó về tới đây. Trễ thêm chút nữa, cô không chắc có thể gặp chuyện không may hay không?
Làm việc đã hai năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế, khiến cô thật khó lòng phòng bị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook