Tổng Đốc Tại Thượng Đừng Yêu Tôi
-
3: Tâm Thần Phân Liệt
Đi một đoạn đường khá xa, trước mắt Lý Viên Viên xuất hiện một toà nhà lớn với kiến trúc cổ điển phương Tây gồm 2 tầng, sự xa hoa này không phải tự dưng mà có, mà nó kết tinh từ xương máu của đồng bào anh em của cô.
Kéo vào trong, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn, không phải vì sợ mà là vì quá đau lòng, những kiểu cách hoa lệ ở đây, những bày biện ở đây, tất cả đều do tù binh giống như cô hoàn thành, họ phải trèo lên thang cao để vẽ hoa văn trên trần nhà, họ phải leo thật cao để lắp các cửa kính thông gió, treo đèn trần, họ cũng phải đổ máu để làm ra những món đồ thủ công để trang trí nơi đây, tất cả đều không được bảo hộ an toàn, té chết thì vứt xác ra bãi tha ma hoặc cho thú dữ thưởng thức.
Hỏi sao họ không ghét chiến tranh, hỏi sao ai cũng muốn độc lập thống nhất.
Cô bị vứt vào một căn phòng sang trọng với cách trang trí cổ điển, người đàn ông đang đứng ở cửa sổ quay lưng về phía cô.
"Tới rồi à?" - Hoắc Thừa Ân xoay người lại, bước tới phía cô.
"Muốn chém muốn giết thì tuỳ, đừng ra vẻ trước mặt ta." - Lý Viên Viên đến liếc cũng không thèm, trực tiếp nhắm mắt lại.
Y bật cười thật to ngồi xuống ghế, tay khoanh trước ngực, nói: "Tại sao ta phải giết cô?"
Cô vẫn nhắm nghiền mắt trực tiếp lờ hắn đi.
Hoắc Thừa Ân im lặng nhìn cô chăm chú, cô gái này lúc nào cũng cố tỏ ra mạnh mẽ bất cần đời, lúc nào cũng vì mục tiêu bản thân hướng tới mà không ngại hy sinh.
"Ta không giết cô, cũng sẽ không để cô sống yên ổn."
Anh vân vê chiếc nhẫn trên tay, mắt lộ hàn quang nhìn trân trân cô gái đang nhắm mắt dưới sàn nhà, sau đó ra lệnh cho hai tên lính canh ngoài cửa: "Người đâu."
"Dạ, tổng đốc có gì sai bảo."
"Đem cô ta nhốt vào nhà kho phía sau canh giữ cẩn thận." - Nói xong còn dặn thêm một câu: "Nếu có sai sót thì đừng mong giữ mạng mình."
Hai tên lính canh sợ hãi trong lòng, cúi đầu đáp: "Dạ rõ.", rồi đứng lên kéo cô đi.
Lý Viên Viên bị giam vào nhà kho, nói là nhà kho nhưng nó lại rộng và sạch sẽ hơn nơi cô từng ở nhiều, ở đây chỉ để vài món đồ hơi cũ nhưng sắp xếp rất ngăn nắp.
Ở đây được 7 ngày, cô được cho ăn uống rất đúng giờ, dù không muốn quy phục nhưng vì muốn sống tiếp để trả thù nên cô ăn rất nhiều, chỉ sau 7 ngày mà cô trở nên tròn trịa hơn, vết thương cũng có dấu hiệu hồi phục rất tốt.
Trong những ngày này bên ngoài luôn có động tĩnh lạ, như có tiếng bước chân chạy rất nhỏ xung quanh, có tiếng thì thầm như đang rình rập, có tiếng mở cửa đi vào...!Nhưng điều kỳ lạ là đêm đó không hề có chuyện gì, sáng hôm sau chỉ thấy vài vệt máu nhỏ trước cửa hoặc xung quanh nhà kho.
"Xem ra cô ở đây sống rất an nhàn thoải mái."
Cô đang ngồi dùng sợi len thừa để đan thành một chú gấu nhỏ, nghe giọng nói phát ra từ sau lưng thì giật mình đứng dậy, ánh mắt cùng trạng thái ngập tràn đề phòng.
"Cô làm tiếp đi, ta chỉ muốn đến để xem cô sống thế nào, xem ra ta quá đề cao bọn thuộc hạ của mình rồi." - Hoắc Thừa Ân thong thả bước đến, ngắm nhìn nhà kho tồi tàn nhưng khá sạch sẽ, tay nhẹ vuốt lên mặt bàn rồi bước đến ghế, ngồi xuống.
Trầm tư nhìn cô gái vẫn đang cầm kéo thủ sẵn trên tay có thể phục kích bất kỳ lúc nào.
"Sao lại đề phòng ta như vậy? Vốn dĩ ta đâu làm gì cô." - Anh hờ hững nhìn cô, dường như chẳng quan tâm việc cô có khả năng dùng chiếc kéo bén nhọn kia làm anh bị thương.
"Rốt cuộc các người muốn gì?" - Lý Viên Viên gằng giọng hỏi, thái độ chẳng tốt lành là bao.
"Cũng không muốn gì cả." - Hoắc Thừa Ân mỉm cười nhìn cô.
Nếu như là trước đây, có lẽ nụ cười này chính là nghị lực giúp cô vươn lên, là niềm tin giúp cô sống qua những ngày gian khó, nhưng sao giờ đây, vẫn là nụ cười ấy vẫn là con người ấy nhưng lại khiến cô thấy chua xót tận đáy lòng mình.
Cô ngước mặt lên trần nhà cười thật to thật sảng khoái: "Haha...!Hahahaha..."
"Cười gì?"
"Tôi cười bọn hèn hạ các người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, rụt đầu co chân với bọn rác rưởi, sống trên đời chỉ phí phạm tài nguyên." - Lý Viên Viên hùng hồn chửi thẳng vào mặt Hoắc Thừa Ân.
Anh cười to vỗ tay: "Nói hay lắm."
"Rốt cuộc là ngươi muốn gì mới chịu buông tha cho chị em chúng ta? Lên giường với ngươi sao? Được, ngay bây giờ hoặc đêm nay cũng được, chỉ cần là ngươi thích, đến đây." - Lý Viên Viên vừa nói vừa vẫy tay chào gọi, gương mặt cười tươi đến méo mó, tay cởi từng cúc áo trên người.
Bên ngoài có tiếng bước chân rất nhẹ, chỉ mỗi mình anh nghe được.
"Hahaha..
Cô tưởng mình có giá đến mức này sao? Cô nghĩ mình quan trọng đến độ đó sao? Cô nghĩ là ta cần à? Xin lỗi..
Muốn leo lên giường ta..
Chỉ sợ cô sẽ làm nó bẩn." - Hoắc Thừa Ân vừa hỏi vừa áp sát cô hơn, từng câu từng chữ gằng ra khỏi miệng chỉ toàn khinh miệt.
Tay anh bóp cằm cô rồi hất mạnh ra xoay người bước đi.
Lý Viên Viên không thể hiểu nổi tên này rốt cuộc có phải bị tâm thần phân liệt không, lúc thì nhẹ giọng nài nỉ muốn thả cô đi, nhiều lúc chỉ sợ không đủ làm cô không tổn thương lòng tự trọng, lúc thì nâng niu khi lại mạnh bạo.
Mặc kệ, cô thả kéo ngồi xuống tiếp tục làm việc dang dở.
Tưởng rằng như thế là hết chuyện, nhưng không ngờ sau khi anh ra khỏi cửa thì một tốp binh lính lại tiến vào kéo cô đi dưới sự giãy giụa bất phục cùng la hét rền trời: "Các người kéo ta đi đâu hả? Hoắc Thừa Ân, tên khốn nạn nhà anh, thả ta ra."
"Sức lực mạnh bạo gớm, hôm trước còn nằm dài mặc kệ sống chết, giờ biết phản kháng còn có sức la hét nữa." - Tên lính này không ai khác chính là tên hôm trước lôi kéo cô đi.
"Đồ lính quèn, im miệng." - Lý Viên Viên hung hăng phun nước bọt vào mặt hắn.
Tên lính đó tức nổ đom đóm, giơ tay định tát cô nhưng tên kế bên ngăn lại: "Lát nữa tổng đốc xử nó, mày đánh trước coi như leo lên đầu lên cổ ông ấy, coi chừng không giữ được mạng."
Tên lính nghe vậy thì có chút run sợ, Hoắc Thừa Ân nổi tiếng máu lạnh vô tình khắp nước Bắc Triều này không ai là không biết, từ lúc đầu quân rồi một bước tiến lên chức tổng đốc đến nay, chưa ai dám đắc tội với anh ta kể cả tướng tá có máu mặt trong quân đội, nói gì đến một tên lính như hắn.
"Nhanh lên." - Hắn thẹn quá hoá giận đẩy mạnh vai cô.
"Đồ nhát gan, có ngon thì đánh đi." - Lý Viên Viên khích bác hắn, mấy tên thế này khi nóng giận thì không nghĩ đến hậu quả, cô cũng rất mong chờ cơn thịnh nộ từ tên Hoắc Thừa Ân kia.
"Không cần chọc tức, trước sau gì mày cũng không yên ổn mà rời khỏi đây đâu." - Tên lính đó liếc cô rồi tiếp tục kéo đi, không bận tâm tới nữa.
Lần này chúng lôi cô đến một biệt viện phía sau, ở đây khung cảnh tươi mát cùng yên tĩnh, người hầu nối đuôi nhau đi nhưng không dám phát ra tiếng động quá lớn.
Nhìn cách trang trí nơi này, cô cảm giác có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra là đã từng thấy ở đâu.
"Ngồi xuống."
Giọng lạnh lẽo của Hoắc Thừa Ân vang lên làm cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ.
Nhìn xuống bàn liền thấy sơn hào hải vị, món ngon vật lạ không thiếu thứ gì bày sẵn trước mắt.
Một bàn này có thể chia cho cả đội quân ăn no nê một bữa, họ sẽ nhảy cẩng lên vì vui, vậy mà...
Ngước nhìn Hoắc Thừa Ân, cô chỉ thấy vẻ thờ ơ, dường như hắn quá quen thuộc với những thứ này.
Cô bật cười, nơi ở sa hoa, cuộc sống hoa lệ, ăn ngon mặc đẹp, kẻ hầu người hạ, đứng trên vạn người, một tay che trời....!Đổi lấy nhơ danh phản quốc kể ra cũng xứng cho hắn.
Cô vẫn đứng đó không động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook