Tống Đàn Ký Sự
1: Ta Từ Tu Tiên Giới Xuyên Không Trở Về!


Phía sau Dẫn Nguyệt phong.
Lôi vân hội tụ, uy thanh từng trận.
Thương Huyền giới, Vấn Thiên tông, linh tu Tống Đàn, Thủy Mộc Song Linh Căn , ở sau núi trồng linh thực suốt một trăm năm, đến hôm nay mới rốt cục chờ được cơ hội đột phá!
Chẳng qua không nghĩ tới lôi kiếp lúc kết đan lại bạo liệt như vậy, thân thể bị lôi kiếp đánh nát, ngay cả hồn phách cũng tứ phân ngũ liệt.
Trong lúc mông lung, Tống Đàn lại nhìn thấy vô số hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trước khi chết đi, hơn mười chiếc xe lộn ngược lại thành một đống.
Va chạm, đau đớn, kêu khóc.
Xe lật nghiêng, trên mặt xà ngang dần dần có dầu máy chảy ra.
Bốn phía là những người đang sốt ruột vỗ vào cửa sổ xe, hai mắt cô bị bịt kín một tầng huyết sắc, không nhúc nhích được, cũng nói không nên lời.
"Alo, 120?" Tai nạn liên hoàn trên cầu Ninh Hải..."
"Phanh!"
"Trước tiên khiêng tài xế ra ngoài, vẫn còn thở——"
"Chân cô gái này bị kẹt...!mau gọi người đến hỗ trợ ——
"Mau đi mau đi, bị rò rỉ dầu, cẩn thận, sắp nổ ——"
Tống Đàn mờ mịt nhìn hết thảy, trong lúc nhất thời căn bản không kịp phản ứng, đây là...!tâm ma sao?
Nhưng kỳ lạ thay, cô gái trong xe, là có một mối liên kết chặt chẽ với tâm trí của nàng.
Nhưng đối phương đã đầu vỡ máu chảy, đang chậm rãi nhắm mắt lại, khí tức vô cùng yếu ớt.

Tống Đàn đã có thể nhìn ra linh quang trên người cô gái này đang tản đi —— hồn phách sắp tan.
Sau một khắc, Tống Đàn chỉ cảm thấy mình bị một thứ gì đó lôi kéo, sau đó hồn phách đang tan vỡ đột nhiên trầm xuống.

Trong lúc mơ màng, có một cô gái có làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen bóng nhìn cô, trong ánh mắt mang theo vui mừng và an ủi: "Bạn đã trở lại."
" Ý cô là sao?”
Tống Đàn vừa định hỏi, đã thấy hồn phách linh quang của cô gái kia đột nhiên lao về phía hồn phách đã bị nghiền nát của nàng sau đó gắt gao dung hợp lại cùng một chỗ.
Kiếp trước, kiếp này...
Nàng nhớ rồi!
Đây không phải là tâm ma!
Mà là chính mình đã trở về! Từ tu chân giới trở về thời khắc mình sắp chết trong thời hiện đại!
Đây là kiếp trước của mình! Nàng vốn là Tống Đàn, chết trong tai nạn xe cộ, sau đó mất đi trí nhớ đi tới Thương Huyền giới, từ một nữ hài sơn thôn, liều mạng tu luyện mới tiến vào được Vấn Thiên tông.
Sau đó là hơn một trăm năm tu luyện không ngừng nghỉ, chỉ vì có thể đột phá, có thể bảo toàn bản thân ở trong tu tiên giới nguy cơ bốn phía...
Nàng, chính là Tống Đàn!
......
Nhưng mà va chạm phía trước quá mức kịch liệt, cảm giác đau nhức khó có thể thừa nhận truyền đến từ trene thân thể, kiếp trước, nàng đã chết trong tai nạn xe hơi này...
Không, không!
Tống Đàn gian nan dẫn dắt linh khí thiếu thốn bốn phía, cố gắng tu bổ thân thể.
Linh khí mỏng manh cố gắng lưu chuyển trong cơ thể, gian nan chữa trị nội tạng cùng thân thể bị hao tổn.
Khi nàng cố hết sức mở ra đôi mắt đã bị máu tươi làm cho mơ hồ, trước mặt là một gương mặt nam nhân thanh tuấn độc nhất vô nhị nhưng lại nổi đầy gân xanh.
Người này cách nàng quá gần, Tống Đàn có thể nhìn thấy đôi mắt màu nâu đen của hắn, cùng với hàng mi đặc biệt dày rậm.
Đối phương cắn chặt răng, nhưng vẫn cố gắng phát ra âm thanh:
"Đừng sợ! Bây giờ tôi sẽ kéo cô ra -"
Đằng sau có người khàn giọng hét to: "Đi mau, đi mau, bắt lửa, sắp bốc cháy -"

"Giữ chặt!"
Người đàn ông ôm nàng thấp giọng quát, mồ hôi trên trán theo quai hàm trượt xuống, nhỏ xuống mặt Tống Đàn.
Thân thể càng bị dùng sức kéo về phía trước, từ tứ chi bách hài truyền đến cảm giác đau đớn thống khổ, ngay cả hồn phách cũng phảng phất như bị túm chặt, cùng bộ thân thể này gắt gao dung hợp cùng một chỗ.
Tiếp theo!
"Nổ rồi——"
Tiếng la hét bên cạnh càng thêm sợ hãi!
-Phanh!
Thân thể nặng trịch bị nặng nề ném ra ngoài, cả người nàng run lên, giờ phút này đã sớm không còn tri giác.
......
Khi tỉnh lại, bên cạnh giường có ba cái đầu đang chụm lại, người cầm đầu là một vị đại thúc già nua, tóc ngắn ngủi, ánh mắt lại hòa ái:
"Vị bệnh nhân này, bây giờ cảm giác thế nào?"
Ánh mắt Tống Đàn trượt xuống tấm biển trước ngực hắn ——
Chính là một tấm ảnh chụp một người có gương mặt giống y đúc.
Bệnh viện nhân dân số 1 Ninh Tỉnh, Bác sĩ chủ trị: Trương Nguyên
Nàng ngơ ngác nhìn tấm bảng này, ký ức quen thuộc trong đầu không ngừng chảy xuôi, giờ phút này, nàng vừa là tu chân giả Tống Đàn, cũng là người bình thường Tống Đàn.
Hồn phách dung hợp, kiếp trước kiếp này, sau hơn một trăm năm, nàng rốt cục đã trở lại.
Bốn phương tám hướng tràn ngập mùi nước khử trùng của bệnh viện, linh khí thiếu thốn đến mức mỏng manh như tơ, tâm niệm nàng vừa động, mặc niệm tu chân tâm pháp, hao hết nửa ngày mới có hai luồng linh khí, chậm rãi bơi tới.
Tống Đàn thở phào nhẹ nhõm—— có thể tu luyện là tốt rồi.

Có thể tu luyện là có thể tự bảo vệ mình, cái khác không nói, các loại linh thực trồng hơn 100 năm, nuôi sống bản thân không thành vấn đề.
Nhìn bác sĩ đang chờ nàng trả lời, Tống Đàn há miệng, có chút lạnh nhạt, nói:
"Không...!Không sao đâu.

-
Thực tập sinh bên trái nhu thuận dâng lên bản tiểu sử bệnh án, bác sĩ chính vung tay soát soát viết xuống một loạt chữ viết nhìn như thiên thư, một bên còn cười đến đặc biệt thân thiết:
"Kết quả kiểm tra của chúng ta cũng rất tốt, cô gái, cô có phúc khí a! Tai nạn xe hơi liên hoàn, đầu của cô bị nứt, có thể là chịu chấn động não nhẹ, nhưng những chỗ khác đều tốt.

"
“Quan sát thêm một hai ngày nữa là có thể xuất viện."
"Bất quá, hiện trường quá lộn xộn, điện thoại di động trong quần áo của cô không thể bật lên, hơn nữa tình trạng tổn thương tình của cô không nặng, trước mắt chúng tôi vẫn chưa thông báo cho người nhà."
Người nhà...
Trong đầu Tống Đàn hiện lên ba gương mặt thật thà như một.
Nàng theo bản năng sờ sờ đầu, trong lúc hoảng hốt lại nhớ tới cảnh tượng lúc tai nạn xe cộ, vội vàng hỏi:
"Tôi nhớ lúc đó, có một vị tiên sinh cứu tôi, bây giờ anh ấy như thế nào rồi? ”
Kiếp trước, nàng mất ý thức vào thời điểm xảy ra tai nạn xe hơi, nên không biết liệu có ai đã liều mạng cứu nàng như vậy hay không.
Mà bây giờ...
Bác sĩ chủ trị do dự trong chốc lát: "Nửa giờ trước, tổng cộng có mười tám người bị thương được phân phối đến bệnh viện của chúng tôi, nghe bên phòng cháy chữa cháy nói, cô là được nam nhân trẻ tuổi kéo ra khỏi xe tuổi?”
Tống Đàn gật đầu.
Bác sĩ do dự trong chớp mắt: "Anh ta ...!Không gặp nguy hiểm đến tính mạng, là người ở nơi khác, vừa rồi được người nhà đưa đến bệnh viện tuyến trên rồi.”
Gánh nặng trong lòng Tống Đàn liền được buông lỏng.
"Vậy xin hỏi có thông tin liên lạc của anh ta hoặc người nhà không? Tôi muốn cảm ơn trực tiếp”
Ân cứu mạng, cứu chính là Tống Đàn 23 tuổi, cũng là Tống Đàn tu chân không biết đã bao nhiêu tuổi.

Dù cho ở Thương Huyền giới, đây cũng là đại ân lớn vô cùng, cần dốc hết toàn lực đến báo.
Bác sĩ lắc đầu: "Lúc ấy vị tiên sinh kia cũng cứu được thêm vài người khác nữa, gia đình những người kia tìm đến thì chỉ nói rằng không cần phải nói lời cảm ơn, bởi vậy không muốn tiết lộ bất kỳ thông tin liên lạc nào."
" Vậy người kia đi bệnh viện nào?"
"Đi là bệnh viện nhân dân số 1 ở đế đô."
Tống Đàn gật gật đầu, cũng không truy vấn nữa.
Nàng nghĩ...!Trước mắt mình còn chưa hoàn toàn thích ứng với nơi này, đợi đến khi một lần nữa hội tụ linh khí tu luyện, lại trực tiếp khởi quẻ, lại tính toán xem nơi ở của ân nhân ở đâu.
......
Các bác sĩ ào ào rời đi, Tống Đàn đối với không khí đục ngầu hiện giờ cũng có chút khó có thể tiếp nhận, bốn phía linh khí thiếu thốn, hiển nhiên cũng không phải là nơi tốt để tu luyện.
Theo bản năng, nàng mò mẫm lên gối đầu, trống rỗng.
Sau đó như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, đưa tay mở ngăn kéo đầu giường ra, quả nhiên từ bên trong lấy ra một chiếc điện thoại di động màn hình vỡ vụn.
Màn hình vỡ hơn phân nửa, để trong ngăn kéo cả đêm, cũng không biết là bình thường lại hay như thế nào, dù sao Tống Đàn cũng mò mẫm một lát liền thành công khởi động lại được.
Nàng mở giao diện, phát hiện ở góc trên bên phải của ứng dụng màu xanh lá cây, gợi ý có hơn 99 cái tin nhắn màu đỏ đặc biệt chói mắt.
Còn có một cái màu lam, cũng đang phát ra tiếng kêu đinh đinh đáng sợ.
Làm cho nàng trong nháy mắt liền sinh ra lòng kháng cự.
Giác quan thứ sáu của tu chân giả có thể giúp bọn họ tránh được rất nhiều chuyện xấu, Tống Đàn nghĩ thầm:
Tin tức này nhất định không phải chuyện tốt! Không nhìn thì hơn!
Việc cấp bách trước mắt vẫn là nên chơi điện thoại di động đi, hơn 100 năm không dùng, không thể chờ đợi được nữa.
Vì vậy, ngón tay của nàng trượt xuống và vô tình mở một ứng dụng có biểu tường hình nốt nhạc.
"Chiến âm, mở ra một cuộc sống tốt đẹp!"
Tống Đàn:...
Mở thì cũng đã mở, mình cứ liếc mắt nhìn một cái đi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương