Tôn Thượng
-
Chương 57: Cổ Chi Tâm
Quá nhanh!
Quá đột ngột!
Cũng quá điên cuồng!
Nhanh đến khiến cho Thanh Nịnh căn bản không kịp phản ứng.
Đột nhiên khiến tư duy của Thanh Nịnh ngưng kết, người như pho tượng trợn mắt hốc mồm.
Điên cuồng đến nàng không biết nên làm thế nào, mặt mũi tràn đầy ngơ ngác hai con ngươi tràn ngập vô số hoảng sợ.
Phải!
Hoảng sợ.
Nàng không biết người kia là ai.
Thậm chí ngay cả tên cũng không biết, lại càng không biết tu vi bao nhiêu nàng chỉ biết người này có chút cổ quái ký quái đến cơ thể không có một tia linh tức.
Chỉ là dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra cơ thể tên này lại mạnh đến vậy, mạnh đến một bàn tay đánh đến khiến Hoàng Diệu chảy máu đầu, một chân đạp khiến miệng mũi Lý Thiên Động chảy máu đến ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
Lúc Mộ Tử Bạch đánh tới, phi kiếm bị hắn tiện tay xóa bỏ, một bàn tay chụp xuống Mộ Tử Bạch mất sức chiến đấu ngay tại chỗ.
Quá mạnh mẽ quá hung tàn!
Đây chính là người đứng đầu mười hai viện phái Vân Hà đó, cứ như vậy trước sau không đến ba hơi thở công phu đã bị mấy bạt tai của hắn đánh hôn mê bất tỉnh, vết thương thì vết thương sụp đổ thì sụp đổ, khiến Thanh Nịnh càng không thể tin Mộ Tử Bạch tế xuất thải linh thủ hộ vậy mà. Vậy mà cũng bị hắn một bàn tay chụp tán loạn.
Đây chính là thải linh thủ hộ đó!
Là Thải Sắc chi linh của thải sắc căn cơ đó!
Dựa vào thải sắc căn cơ bậc thải linh thủ hộ này, cho dù ngay cả người lập qua chân nhân đều không làm gì được Mộ Tử Bạch.
Thật sự là như thế.
Thanh Nịnh đã lập qua chân thân, nàng cũng cùng Mộ Tử Bạch giao thủ qua biết rất rõ ràng thải linh thủ hộ của Mộ Tử Bạch bền vững đến nhường nào.
Nhưng bây giờ... bây giờ lại bị người này một bàn tay chấn tán loạn, càng kinh khủng chính là người này căn bản không có vận dụng bất luận linh lực gì cả chỉ là lực đạo trong cơ thể.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thanh Nịnh căn bản không thể tin được cho dù hiện tại tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn như cũ không thể nào tiếp thu được sự thật này.
Giờ này khắc này.
Người kia.
Chàng trai áo trắng kia, cứ như vậy lẳng lặng đứng trước mặt của hắn như thiên phong càng như thanh kiếm cô độc gương mặt lạnh lùng, thần sắc có chút hờ hững đôi mắt u ám rất bình tĩnh, tĩnh như vực sâu cũng như bờ biển không vui không buồn, không âu cũng không lo, không có gì cả phảng phất chuyện xảy ra nơi này không hề liên quan gì đến hắn.
Hắn giống như một người ngoài cuộc.
Mà dưới chân hắn, lúc trước còn là vị công tử văn nhã ngạo nghễ Mộ Tử Bạch, giờ phút này tựa như chó chết nằm rạp trên mặt đất thân thể trần truồng, máu chảy khắp nơi, hắn dùng hết lực khí toàn thân chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu mặt mũi trắng bệch, thần sắc sợ hãi như gặp quỷ, há hốc mồm muốn nói cái gì nhưng máu lại không ngừng phun ra.
“Ta là... ta là... người nhà họ Mộ, phụ thân ta là Mộ...”
Lời còn chưa dứt, Cổ Thanh Phong liền nhấc chân đạp tới.
“Ngươi! Ngươi dám đụng đến ta... phụ thân ta... Sư phụ ta...”
Ầm!
Lại một cước.
Từ dưới đất bò dậy, Mộ Tử Bạch sợ, rất sợ nhìn Thanh Nịnh phía xa, lớn tiếng hét: “Thanh Nịnh... Cứu ta...”
Lời còn chưa dứt, lại một cước nữa.
Hắn nói câu nào, Cổ Thanh Phong liền đạp một cước.
“Vị đạo hữu này... Hắn... hắn biết sai rồi... Ngươi... ngươi bỏ qua cho hắn đi.”
Thanh Nịnh chân nhân mở miệng xin, dù nàng biết đây hết thảy đều do Mộ Tử Bạch gieo gió gặt bão nhưng dù sao Mộ Tử Bạch cũng là bằng hữu của nàng, nàng không thể thấy chết không cứu.
“Sai rồi?”
Cổ Thanh Phong lắc đầu, mặt không biểu tình giọng điệu bình thản trả lời một câu: “Sai rồi, có ơn không biết cảm ơn chỉ có thể nói rõ nhân phẩm không tốt, còn tranh đoạt vật vô chủ không gì đáng trách cũng không phải sai.”
Nói rồi, Cổ Thanh Phong một cước đạp tới.
Phát hiện ý thức Mộ Tử Bạch đã mơ hồ, Thanh Nịnh khẩn cầu: “Đạo hữu... van cầu ngươi, tha cho hắn đi hắn thật sự biết sai rồi.”
“Hắn biết sai hay không, ta không biết cũng không muốn biết.” Cổ Thanh Phong lại một cước đạp tới nhàn nhạt nói ra: “Về phần tha thứ, đó là chuyện của ông trời cũng không liên quan đến ta, ta chỉ đang làm việc ta cần làm.”
Cổ Thanh Phong không phải Bồ Tát, không có lòng từ bi.
Hắn cũng không phải Phật, không có cái gì thiện tâm.
Càng không phải là thánh nhân, sẽ không khoan dung và tha thứ.
Hắn chỉ là con người, một con người bình thường từ ngày tu luyện năm trăm năm trước hắn cứ cho rằng dù là sau này nhòm ngó ngôi báu Tiên Ma vô song vương tọa, thậm chí Cửu U Đế tòa, hắn vẫn khiến mình là một người bình thường, không bao giờ thay đổi, trước kia không bây giờ cũng sẽ không sau này cũng sẽ không.
Hắn rất đơn giản, cũng rất thuần túy.
Ngươi đánh ta, ta sẽ đánh ngươi.
Ngươi giết ta, ta sẽ giết ngươi.
Ngươi khiến ta tâm tình phiền muộn khó chịu vậy ta sẽ đánh tới ngươi tâm tình vui sướng mới thôi, mặc kệ ngươi là nam hay nữ mặc kệ ngươi lớn hay nhỏ đều như thế.
Cho đến khi đạp Mộ Tử Bạch mình đầy thương tích, đạp đến hoàn toàn bất tỉnh, lúc này Cổ Thanh Phong mới dừng tay.
Lại bắt đầu nhặt mảnh vỡ Tử Kim Thiên lên.
Sau khi nhặt xong, mở một cánh cửa ra liền rời đi.
Cứ đi như thế?
Đúng thế.
Cứ đi như thế.
Cho đến Cổ Thanh Phong rời đi một hồi rất lâu, Thanh Nịnh ngẩn người chưa thể lấy lại tinh thần, nàng sống đến bây giờ cũng chưa từng gặp người cổ quái không thể tưởng tượng như vậy, nhìn Mộ Tử Bạch tê liệt trên mặt đất bất tỉnh, Hoàng Diệu, Lý Thiên Động ba người, Thanh Nịnh không tiếp tục suy nghĩ nhanh chóng trị thương cho ba người này.
Tu hành.
Tu chính là cái gì? Hành lại là cái gì?
Trước kia Cổ Thanh Phong cho rằng tu hành, tu chính là tiên hành là đạo, tu chính là Tiên đạo.
Sau khi nhòm ngó ngôi vị Tiên Đạo Vương Tọa, hắn cho rằng tu tiên hành đạo này hoàn toàn là nói nhảm.
Sau này hắn lại cho rằng tu hành, tu chính là ma hành là đạo tu chính là Ma đạo.
Sau khi hắn nhòm ngó ngôi vị Ma Đạo Vương Tọa, hắn lại cho rằng tu ma hành đạo cũng chính là nói nhảm.
Sau đó hắn lại cho rằng tu hành, tu chính là trời hành là đạo tu chính là Thiên đạo.
Sau khi nhòm ngó ngôi vị Cửu U Đế tòa, hắn cho rằng thiên đạo cũng chính là nói nhảm.
Trải qua càng nhiều, Cổ Thanh Phong suy nghĩ tiên đạo ma đạo thiên đạo gì toàn bộ đều là nói nhảm chân chính không nói nhảm là một viên Đạo Tâm.
Cái đồ chơi này mới là căn bản.
Nhất là sau khi là bị Tiên đạo, Ma đạo, Thiên đạo phán quyết, hắn càng thêm khẳng định điểm này.
Đạo tâm Cổ Thanh Phong tu rất đơn giản cũng rất thuần túy, tên là Đại Tự Tại.
Tên Đại Tự Tại này đến từ đâu?
Như thế nào Đại Tự Tại.
Muốn vui thì vui, muốn giận thì giận.
Có việc mừng sẽ muốn cười, nổi giận sẽ muốn phát tiết.
Đây chính là Đại Tự Tại.
Ba tên ranh con này gây phiền phức, làm hắn khó chịu đánh cho một trận, tức giận cũng mất khá nhiều, cho nên lại bắt đầu tiếp tục du tẩu trong động phủ, tìm tới trận nhãn Đại Minh Vương lục hợp ấn cuối cùng, sau khi cất mảnh vỡ Tử Thiên Kim vào trong túi Cổ Thanh Phong lại đi tới một đại sảnh.
Đại sảnh này không gì khác với đại sảnh trong động phủ, bất quá Cổ Thanh Phong đứng trước một thạch môn lại có chút do dự.
Hắn biêt sau thạch môn này chính là nơi cổ quái nhất trong động phủ này, trước đó thần trí của hắn đã dò xét mọi ngóc ngách trong động phủ này một lần duy chỉ sau thạch môn này là không dò xét.
Cổ Thanh Phong suy nghĩ sau thạch môn này chắc chính là nơi căn bản của động phủ này.
Mà cũng có thể tạm thời khẳng định, quái vật của Đại Minh Vương lục hợp ấn phong ấn chắc là trốn trong chỗ này.
Không phải tạm thời là mà chắc chắn.
Cơ quan trên thạch môn bị phá hư bị cưỡng ép phá hư, thạch môn cũng khép hờ nghĩ đến nhất định là quái vật kia làm.
Trầm tư một lát, Cổ Thanh Phong liền mở thạch môn đi vào.
Quá đột ngột!
Cũng quá điên cuồng!
Nhanh đến khiến cho Thanh Nịnh căn bản không kịp phản ứng.
Đột nhiên khiến tư duy của Thanh Nịnh ngưng kết, người như pho tượng trợn mắt hốc mồm.
Điên cuồng đến nàng không biết nên làm thế nào, mặt mũi tràn đầy ngơ ngác hai con ngươi tràn ngập vô số hoảng sợ.
Phải!
Hoảng sợ.
Nàng không biết người kia là ai.
Thậm chí ngay cả tên cũng không biết, lại càng không biết tu vi bao nhiêu nàng chỉ biết người này có chút cổ quái ký quái đến cơ thể không có một tia linh tức.
Chỉ là dù thế nào nàng cũng không nghĩ ra cơ thể tên này lại mạnh đến vậy, mạnh đến một bàn tay đánh đến khiến Hoàng Diệu chảy máu đầu, một chân đạp khiến miệng mũi Lý Thiên Động chảy máu đến ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
Lúc Mộ Tử Bạch đánh tới, phi kiếm bị hắn tiện tay xóa bỏ, một bàn tay chụp xuống Mộ Tử Bạch mất sức chiến đấu ngay tại chỗ.
Quá mạnh mẽ quá hung tàn!
Đây chính là người đứng đầu mười hai viện phái Vân Hà đó, cứ như vậy trước sau không đến ba hơi thở công phu đã bị mấy bạt tai của hắn đánh hôn mê bất tỉnh, vết thương thì vết thương sụp đổ thì sụp đổ, khiến Thanh Nịnh càng không thể tin Mộ Tử Bạch tế xuất thải linh thủ hộ vậy mà. Vậy mà cũng bị hắn một bàn tay chụp tán loạn.
Đây chính là thải linh thủ hộ đó!
Là Thải Sắc chi linh của thải sắc căn cơ đó!
Dựa vào thải sắc căn cơ bậc thải linh thủ hộ này, cho dù ngay cả người lập qua chân nhân đều không làm gì được Mộ Tử Bạch.
Thật sự là như thế.
Thanh Nịnh đã lập qua chân thân, nàng cũng cùng Mộ Tử Bạch giao thủ qua biết rất rõ ràng thải linh thủ hộ của Mộ Tử Bạch bền vững đến nhường nào.
Nhưng bây giờ... bây giờ lại bị người này một bàn tay chấn tán loạn, càng kinh khủng chính là người này căn bản không có vận dụng bất luận linh lực gì cả chỉ là lực đạo trong cơ thể.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thanh Nịnh căn bản không thể tin được cho dù hiện tại tận mắt nhìn thấy, nàng vẫn như cũ không thể nào tiếp thu được sự thật này.
Giờ này khắc này.
Người kia.
Chàng trai áo trắng kia, cứ như vậy lẳng lặng đứng trước mặt của hắn như thiên phong càng như thanh kiếm cô độc gương mặt lạnh lùng, thần sắc có chút hờ hững đôi mắt u ám rất bình tĩnh, tĩnh như vực sâu cũng như bờ biển không vui không buồn, không âu cũng không lo, không có gì cả phảng phất chuyện xảy ra nơi này không hề liên quan gì đến hắn.
Hắn giống như một người ngoài cuộc.
Mà dưới chân hắn, lúc trước còn là vị công tử văn nhã ngạo nghễ Mộ Tử Bạch, giờ phút này tựa như chó chết nằm rạp trên mặt đất thân thể trần truồng, máu chảy khắp nơi, hắn dùng hết lực khí toàn thân chậm rãi ngồi xuống, ngẩng đầu mặt mũi trắng bệch, thần sắc sợ hãi như gặp quỷ, há hốc mồm muốn nói cái gì nhưng máu lại không ngừng phun ra.
“Ta là... ta là... người nhà họ Mộ, phụ thân ta là Mộ...”
Lời còn chưa dứt, Cổ Thanh Phong liền nhấc chân đạp tới.
“Ngươi! Ngươi dám đụng đến ta... phụ thân ta... Sư phụ ta...”
Ầm!
Lại một cước.
Từ dưới đất bò dậy, Mộ Tử Bạch sợ, rất sợ nhìn Thanh Nịnh phía xa, lớn tiếng hét: “Thanh Nịnh... Cứu ta...”
Lời còn chưa dứt, lại một cước nữa.
Hắn nói câu nào, Cổ Thanh Phong liền đạp một cước.
“Vị đạo hữu này... Hắn... hắn biết sai rồi... Ngươi... ngươi bỏ qua cho hắn đi.”
Thanh Nịnh chân nhân mở miệng xin, dù nàng biết đây hết thảy đều do Mộ Tử Bạch gieo gió gặt bão nhưng dù sao Mộ Tử Bạch cũng là bằng hữu của nàng, nàng không thể thấy chết không cứu.
“Sai rồi?”
Cổ Thanh Phong lắc đầu, mặt không biểu tình giọng điệu bình thản trả lời một câu: “Sai rồi, có ơn không biết cảm ơn chỉ có thể nói rõ nhân phẩm không tốt, còn tranh đoạt vật vô chủ không gì đáng trách cũng không phải sai.”
Nói rồi, Cổ Thanh Phong một cước đạp tới.
Phát hiện ý thức Mộ Tử Bạch đã mơ hồ, Thanh Nịnh khẩn cầu: “Đạo hữu... van cầu ngươi, tha cho hắn đi hắn thật sự biết sai rồi.”
“Hắn biết sai hay không, ta không biết cũng không muốn biết.” Cổ Thanh Phong lại một cước đạp tới nhàn nhạt nói ra: “Về phần tha thứ, đó là chuyện của ông trời cũng không liên quan đến ta, ta chỉ đang làm việc ta cần làm.”
Cổ Thanh Phong không phải Bồ Tát, không có lòng từ bi.
Hắn cũng không phải Phật, không có cái gì thiện tâm.
Càng không phải là thánh nhân, sẽ không khoan dung và tha thứ.
Hắn chỉ là con người, một con người bình thường từ ngày tu luyện năm trăm năm trước hắn cứ cho rằng dù là sau này nhòm ngó ngôi báu Tiên Ma vô song vương tọa, thậm chí Cửu U Đế tòa, hắn vẫn khiến mình là một người bình thường, không bao giờ thay đổi, trước kia không bây giờ cũng sẽ không sau này cũng sẽ không.
Hắn rất đơn giản, cũng rất thuần túy.
Ngươi đánh ta, ta sẽ đánh ngươi.
Ngươi giết ta, ta sẽ giết ngươi.
Ngươi khiến ta tâm tình phiền muộn khó chịu vậy ta sẽ đánh tới ngươi tâm tình vui sướng mới thôi, mặc kệ ngươi là nam hay nữ mặc kệ ngươi lớn hay nhỏ đều như thế.
Cho đến khi đạp Mộ Tử Bạch mình đầy thương tích, đạp đến hoàn toàn bất tỉnh, lúc này Cổ Thanh Phong mới dừng tay.
Lại bắt đầu nhặt mảnh vỡ Tử Kim Thiên lên.
Sau khi nhặt xong, mở một cánh cửa ra liền rời đi.
Cứ đi như thế?
Đúng thế.
Cứ đi như thế.
Cho đến Cổ Thanh Phong rời đi một hồi rất lâu, Thanh Nịnh ngẩn người chưa thể lấy lại tinh thần, nàng sống đến bây giờ cũng chưa từng gặp người cổ quái không thể tưởng tượng như vậy, nhìn Mộ Tử Bạch tê liệt trên mặt đất bất tỉnh, Hoàng Diệu, Lý Thiên Động ba người, Thanh Nịnh không tiếp tục suy nghĩ nhanh chóng trị thương cho ba người này.
Tu hành.
Tu chính là cái gì? Hành lại là cái gì?
Trước kia Cổ Thanh Phong cho rằng tu hành, tu chính là tiên hành là đạo, tu chính là Tiên đạo.
Sau khi nhòm ngó ngôi vị Tiên Đạo Vương Tọa, hắn cho rằng tu tiên hành đạo này hoàn toàn là nói nhảm.
Sau này hắn lại cho rằng tu hành, tu chính là ma hành là đạo tu chính là Ma đạo.
Sau khi hắn nhòm ngó ngôi vị Ma Đạo Vương Tọa, hắn lại cho rằng tu ma hành đạo cũng chính là nói nhảm.
Sau đó hắn lại cho rằng tu hành, tu chính là trời hành là đạo tu chính là Thiên đạo.
Sau khi nhòm ngó ngôi vị Cửu U Đế tòa, hắn cho rằng thiên đạo cũng chính là nói nhảm.
Trải qua càng nhiều, Cổ Thanh Phong suy nghĩ tiên đạo ma đạo thiên đạo gì toàn bộ đều là nói nhảm chân chính không nói nhảm là một viên Đạo Tâm.
Cái đồ chơi này mới là căn bản.
Nhất là sau khi là bị Tiên đạo, Ma đạo, Thiên đạo phán quyết, hắn càng thêm khẳng định điểm này.
Đạo tâm Cổ Thanh Phong tu rất đơn giản cũng rất thuần túy, tên là Đại Tự Tại.
Tên Đại Tự Tại này đến từ đâu?
Như thế nào Đại Tự Tại.
Muốn vui thì vui, muốn giận thì giận.
Có việc mừng sẽ muốn cười, nổi giận sẽ muốn phát tiết.
Đây chính là Đại Tự Tại.
Ba tên ranh con này gây phiền phức, làm hắn khó chịu đánh cho một trận, tức giận cũng mất khá nhiều, cho nên lại bắt đầu tiếp tục du tẩu trong động phủ, tìm tới trận nhãn Đại Minh Vương lục hợp ấn cuối cùng, sau khi cất mảnh vỡ Tử Thiên Kim vào trong túi Cổ Thanh Phong lại đi tới một đại sảnh.
Đại sảnh này không gì khác với đại sảnh trong động phủ, bất quá Cổ Thanh Phong đứng trước một thạch môn lại có chút do dự.
Hắn biêt sau thạch môn này chính là nơi cổ quái nhất trong động phủ này, trước đó thần trí của hắn đã dò xét mọi ngóc ngách trong động phủ này một lần duy chỉ sau thạch môn này là không dò xét.
Cổ Thanh Phong suy nghĩ sau thạch môn này chắc chính là nơi căn bản của động phủ này.
Mà cũng có thể tạm thời khẳng định, quái vật của Đại Minh Vương lục hợp ấn phong ấn chắc là trốn trong chỗ này.
Không phải tạm thời là mà chắc chắn.
Cơ quan trên thạch môn bị phá hư bị cưỡng ép phá hư, thạch môn cũng khép hờ nghĩ đến nhất định là quái vật kia làm.
Trầm tư một lát, Cổ Thanh Phong liền mở thạch môn đi vào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook