[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn
-
Chương 50: Merry Christmas (1)
Tặng các độc giả iuu dấu 1 bông hoa, hôm nay mọi người đã có một ngày học tập và làm việc vất vả rùi. Cố lên nha 🙆❤
....
Hôm nay là ngày 25 tháng 12, Giáng sinh.
Đối với Phạm Thiên, Giáng sinh cũng chỉ là một người bình thường như mọi ngày mà thôi.
Sanzu cùng với Ran đi giải quyết một số chuyện, cụ thể là trực tiếp đến tìm đầu não của những tên lính đánh thuê lần trước. Tổ chức lính đánh thuê chỉ làm việc cho bên nào trả nhiều tiền hơn. Bọn chúng không phải là kẻ chủ mưu.
Nhưng mà, tổ chức ấy lại có một quy tắc. Chính là không được phép để lộ thông tin của đối tác, Phạm Thiên trước kia cũng đã bắt tay với lính đánh thuê một vài lần.
Lại một chuyến đi không đem lại bất kì lợi ích gì? Cũng không hẳn là vậy, dù gì cũng là chỗ thân tình, Ran biết được chút ít thông tin từ một người bạn.
"Tao sẽ nghiền nát thằng khốn nào đứng sau vụ này."_Sanzu trầm mặc, dám làm cho Asura khóc, hắn sẽ móc mắt, róc xương, moi tim của kẻ đó!
"Asura thế nào rồi? Nó đã ổn hơn chưa?"_Ran quay sang hỏi.
Sanzu lắc đầu, hắn cũng không biết trả lời thế nào nữa. Đêm qua nhỏ đó khóc nhiều lắm, Sanzu ban đầu định về phòng nhưng cuối cùng lại ngồi đó cả đêm.
"Mày phải an ủi nó nhiều vào."_Ran rít một điếu thuốc, phả ra một làn khói trắng, hắn bảo.
Sanzu nhìn tên đầu xanh tím đang ngồi trên xe của mình bằng cặp mắt khó hiểu. "Tại sao lại là tao?"
"Hỏi thừa, rõ ràng mày là người chứng kiến tất cả còn gì."_Ran tặt lưỡi một cái, thằng đầu hồng ngu ngốc.
Chính Sanzu là người đã ôm chặt lấy Asura khi ấy, và cũng chính hắn đã đem đến cho cô một cảm giác an toàn nhất.
....
Kakuchou chốc chốc lại đi lên lầu kiểm tra xem Asura có mở cửa phòng hay chưa, Rindou ngồi uống trà ở phòng khách đếm sơ sơ thì cái tên mặt sẹo đó đã đi lên đi xuống tầm chục lần rồi.
"Mày khùng hả Kakuchou, hay đít mày nổi mụt nhọt nên đéo thể ngồi yên được vậy?"_Rindou nhăn mặt, hỏi một cách thô lỗ.
Kakuchou đang cảm thấy rất ái náy và có lỗi, bởi vì khi hắn đến nơi thì mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi hết rồi. Phút chốc, Kakuchou thấy bản thân thật vô dụng.
Tuyết bên ngoài rơi khá dày, Rindou với tách trà nóng hổi trên tay, ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế sofa màu xám lông chuột.
Bụng hắn đang réo lên từng hồi, giờ này mà ra đường mua đồ ăn thì lười chảy thây ra. Gọi điện bảo Ran với Sanzu mua sao? Hai người họ mà mua thì Rindou đi bằng cái lỗ mũi, thằng đầu hồng dại gái và ông anh yêu quý của hắn chỉ mua cho người thương thôi!
"Hừm."_Rindou thở hắt ra một hơi, cứ cái đà này hắn sẽ trở thành cô bé bán diêm chết đói trong đêm mất.
...
Asura nằm dài trên chiếc giường ấm áp, trên tay là sợi dây chuyền hoa Kiều Mạch mà Sanzu vừa tặng tối qua. Cô đưa sợi dây chuyền lên ngắm nghía một hồi, tên này coi vậy mà cũng biết chọn quà quá đó chứ.
Đêm qua, Asura đã khóc rất rất nhiều, đến mức mắt cô bây giờ sưng vù lên, từ hai mí còn mỗi một mí. Tóc tai thì bù xù không thèm chải chuốt, quần áo từ hôm qua vẫn chưa thay ra. Bộ dạng bết bát đến đáng thương.
Asura đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện xảy ra ngày hôm qua. Cô đã giết người, cô đã sai.
Nhưng cô đã giết người để bảo vệ bạn của mình, thế là đúng.
Vậy rốt cuộc là đúng hay sai?
Đúng sai không quan trọng, quan trọng là Asura sẽ mãi mãi ghi nhớ nó ở trong lòng. Đúng vậy, là ghi nhớ ở trong lòng.
Asura không muốn vì cô mà khiến cho mọi người phải lo lắng, bác sĩ thì nên lo lắng cho bệnh nhân của mình mới đúng.
Bốn giờ sáng Mikey có gõ cửa phòng của Asura, hắn hỏi thăm một vài câu nhưng khi ấy cô lại chưa thông suốt như bây giờ.
Kokonoi thì hồi trưa có ghé quá, hắn bảo là đợi khi nào bình phục trở lại, hắn dẫn Asura đi mua kim cương cho đỡ buồn.
Ran thì từ hôm qua đến giờ không thấy tăm hơi, nhưng mà khi nãy Asura check lại tin nhắn trong điện thoại, hắn dặn dò cô nhiều thứ lắm, còn gửi hẳn một bài báo về cách quên đi nỗi ám ảnh trong lòng.
Rindou lúc chiều có gõ cửa phòng, tên này ăn nói vừa thô vừa thật nên Asura vừa thấy vui vừa thấy xúc động nữa.
Kakuchou thì gõ cửa phòng liên tục từ sáng đến giờ rồi, hắn cứ ấp a ấp úng, nói năng loạn xì ngầu hết cả lên. Thằng bạn này bao năm vẫn không thay đổi được cái tính hễ bối rối là bắt đầu nói linh tinh.
Còn Sanzu? Tự dưng cô lại thấy lo lắng cho hắn.
Asura không nhớ rõ lắm bởi vì khi cô đâm tên lính đánh thuê, đầu óc hỗn loạn đến mức chữ thì nghe được chữ lại không.
Nhưng mà Asura có loáng thoáng nghe được rằng Sanzu nhận hết mọi lỗi lầm lên bản thân mình.
Mặc dù không ngớ rõ chi tiết, nhưng cái ôm và ánh mắt của Sanzu khi ấy lại khiến cô khắc cốt ghi tâm.
Tất cả mọi người đều lo cho mĩ nữ đến vậy, mĩ nữ cảm động lắm.
Asura sẽ mãi khắc ghi trong lòng, cho dù đó có là vết nhơ, là ám ảnh tâm lý đi chăng nữa.
Cô nhất định sẽ không bao giờ quên!
Mà, giờ Asura đói bụng quá, cô muốn ăn món gì đó ấm ấm, muốn ăn đồ ngọt, muốn uống cacao, muốn ở bên cạnh mọi người,...
Asura không muốn vì chuyện của cô mà khiến cho căn biệt thự chìm vào cảm giác nặng nề, u tối.
Mĩ nữ với tay lấy chiếc điện thoại đặt cạnh bên chiếc đèn ngủ, cô nhấn vào danh bạ rồi tìm một cái tên. "Thằng khùng điên điên khùng 🐶 "
...
Sanzu đang lái xe, điện thoại đổ chuông khiến cho hắn tự dưng cảm thấy bực bội. Sanzu ghét nhất là những ai làm phiền khi mình đang tập trung lái xe.
Nhưng mà sự tức giận đã ngay lập tức tan biến và nhường chỗ cho một biểu cảm bất ngờ xen lẫn vẻ hớn hở.
Cái tên hiện trên màn hình chính là: "Đồ hung dữ, đồ đáng ghét, đồ bạo lực, đồ phân biệt đối xử! ❤"
"Vãi, tên đứa nào mà dài phết."_Ran vô tình liếc mắt sang thì nhìn thấy cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại của Sanzu, hắn nhếch môi.
"Asura gọi."_Sanzu phấn khích chỉ tay vào màn hình mà khoe với Ran.
Ran cũng khá bất ngờ, cứ tưởng là cô đang vùi mình trong phòng không muốn nói chuyện với ai chứ.
Vượt qua cú sốc tâm lý rồi sao? Quả không hổ danh là nữ bác sĩ duy nhất của Phạm Thiên, giỏi lắm!
Nhưng mà điều Ran để ý ngay lúc này lại là một chuyện khác, hắn bắt đầu trở nên hốt hoảng, giật mình vỗ vai Sanzu bôm bốp.
"Vô lăng! Sanzu! Cầm vô lăng!!!"
Sanzu cũng giật mình, hắn vội vàng nắm lấy vô lăng đang tự do.
Suýt chết...
Sanzu nhặt điện thoại lên, may quá hồi chuông vẫn chưa kết thúc.
"Alo."_Hắn hồi hộp cất giọng, không biết Asura gọi mình là có chuyện quan trọng gì cần nói.
"Sanzu."_Giọng cô phát ra từ loa, nó khá trầm và đục, chắc do hồi tối khóc quá nhiều đây mà.
Người ta cũng biết xót đấy nhé...
Với cả, cách mà Asura gọi tên Sanzu lần này khác hẳn với khi đó.
"Tao đây."_Hắn mỉm cười, đáp.
Ran kế bên tự nhiên thấy ớn lạnh, là do nụ cười ôn nhu của chó điên hay là do tiết trời mùa đông vậy?
"Đói bụng nhưng mà lười quá, Asura muốn ăn đêm, lát nữa Sanzu về mua gì cho tất cả mọi người luôn nhé? Được không?."_Asura nũng nịu qua điện thoại, đến cả cách xưng hô cũng thay đổi.
Ran lần nữa da gà da vịt lại nổi lên từng cơn. Hắn nhớ là mình cũng là một người sạch sẽ mà, ráy tai luôn lấy đều đặn. Vậy mà sao giờ cứ như bị điếc vậy nhỉ?
Nhìn sang bên cạnh, ta sẽ thấy một người đầu hồng tay chân bủn rủn, mặt đỏ bừng, thích đến mức bắt đầu không thể làm chủ được hành động của mình nữa.
Sanzu đánh tay lái, suýt chút nữa là xe đâm thẳng vào lề đường rồi.
"Đ-được...Asura đợi nhé. Sanzu sẽ về nhanh thôi."_Thanh âm vui vẻ cất lên, hắn cũng bắt chước cách xưng hô ngu ngốc của Asura.
"Cảm ơn Sanzu nhé."
Sau câu cảm ơn thì mĩ nữ tắt điện thoại.
Sanzu lần nữa đánh tay lái, bằng một sức mạnh siêu nhiên nào đó hắn lái xe với tốc độ như một kẻ điên vừa mới chơi thuốc.
Thật sự biểu cảm của Sanzu bây giờ rất giống một thằng nghiện vừa mới phê thuốc xong luôn đấy!
Chỉ tội cho Ran, hắn đã lên nhầm chuyến xe tử thần...
#còn_tiếp
Nhớ để lại vote và cmt nha 🙆❤
Chết rồi chết rồi cưng quá cưng quá rồi 😻😻😻😻
Đợi tới khi 400 fl up special chap rồi bão chương luôn 🤭
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook