Tokyo Hoàng Đạo Án
-
Chương 22: Thêm suy đoán
Cảnh 1: Một chút ma thuật
“Chà, anh có nghĩ ông Takegoshi tới Kyoto gặp tay Yasukawa không?” Kiyoshi trầm giọng hỏi tôi.
“Không, tôi nghĩ rằng có lẽ Takegoshi mất mà không kịp gặp Yasukawa.”
“Bạn tôi ơi, ghi chép của ông ấy chắc chắn sẽ giải đáp cho một vài câu hỏi, đúng không nào? Hãy nói về chuyện bất ngờ đến với chúng ta nhé. Chúng ta là những người duy nhất biết chuyện này.”
“Được, rất hay! Tôi rất may mắn được biết anh!”
“Hừm. Nếu Van Gogh có bạn bè thì chắc họ cũng chỉ nói được những lời giống nhau về ông ấy mà chẳng hề biết tài năng thật sự của họa sĩ thiên tài. Thế sách vở có nói gì về Yasukawa không?”
“Có, nhưng phần ghi chép của ông Takegoshi cho chúng ta biết nhiều chi tiết hơn hẳn.”
“Anh biết không, ấn tượng trong tôi về ghi chép của Takegoshi và của Heikichi là giống nhau. Đó là chúng được cố tình viết ra để cho công chúng xem.”
“Tôi đồng ý.”
“Rõ ràng Takegoshi quyết định không đốt nó. Tôi không nghĩ ông ấy có thể làm như vậy,” Kyoshi nói và đứng lên. “Cuộc đời Takegoshi mới buồn làm sao. Không ai khi đọc những lời thú nhận đó mà lại không cảm nhận được thái độ vô cùng ân hận của ông ấy. Là một thầy bói, tôi đã được nghe tất cả mọi tiếng nói kể từ khi tôi mở văn phòng ở đây. Anh có biết âm thanh của thành phố này là gì không? Những tiếng gào thét! Tất cả những tòa nhà kia đều xám xịt buồn tẻ. Đôi lúc tôi tự nhủ, “Nghe thế đủ rồi, giờ phải ra tay giúp đỡ thôi. Chúng ta không thể cho phép mình bị cản trở thêm nữa. Đã đến lúc phải tiến về phía trước.” Kiyoshi lại ngồi xuống. “Ông Takegoshi muốn có ai đó giải đáp bí ẩn, cho dù danh tiếng ông ấy có bị hủy hoại. Nhiệm vụ của chúng ta là giải quyết vụ này.”
“Chắc chắn rồi.”
“Cho nên bây giờ chúng ta đã có thông tin này, chúng ta hãy bắt đầu phân tích vụ việc. Nhưng có điều tôi không hiểu - qua phần giải thích của anh và qua cả phần ghi chép của Takegoshi - tôi thật sự không hiểu nổi.”
“Chỗ nào?”
“Tại sao người ta lại nghi ngờ đám phụ nữ nhà Umezawa giết Heikichi nhỉ? Khi ông ấy bị sát hại, Masako và tất cả cô gái, ngoại trừ Tokiko, đều ở nhà. Nếu đám phụ nữ ở nhà hôm đó giết Heikichi, họ đâu cần phải giả vờ như đó là một vụ án mạng thực hiện trong căn phòng khóa trái. Nếu họ làm như thể họ vô can thì bất kỳ đặc điểm thông thường nào của vụ giết người cũng sẽ bị phát giác.”
“Đúng, nhưng các điều tra viên sẽ cho là họ nói dối. Dấu chân trên tuyết vẫn đang là bí ẩn với chúng ta.”
“Có rất nhiều cách lý giải xung quanh chi tiết đó. Dấu chân có thể là giả tạo. Ý tưởng kéo giường lên cao… chà, thật sự không có tác dụng lắm. Hãy nghĩ xem nhé: sự bất tiện, cơn bão tuyết, sức lực cần có và không có gì bảo đảm rằng Umezawa sẽ ngủ cả. Điều đó chắc không thể xảy ra.”
“Đợi một chút! Anh là một trong những người tán đồng ý tưởng đó ngay từ đầu cơ mà. Giờ anh thật sự khiến tôi rối tung lên. Thế anh giải thích thế nào về sợi dây và chai thuốc độc tìm thấy trong nhà chính? Hay anh lại cho rằng hung thủ bỏ lại mấy thứ đó để đổ tội cho đám phụ nữ?”
“Rất có thể như vậy.”
“Anh nghĩ ai sẽ làm việc đó? Một người quen - chẳng hạn Yoshio hoặc Ayako hay Tae à? Ai nào?”
“Có thể là một kẻ lạ, một tên trộm chẳng hạn.”
“Sao cơ?!”
“Tôi chưa có ý kiến cụ thể.”
“Anh phải cố gắng nữa đi, hoặc chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu cả. Chúng ta cứ chỉ trích các điều tra viên bắt người vô lý, nhưng chúng ta phải thấy việc bắt giữ Masako là dựa trên quá trình điều tra hiện trường vụ án, nơi chúng ta chưa bao giờ được thấy, một bất lợi của chúng ta. Cho nên hãy quay lại với ba người này. Tae thì chưa bao giờ tới gần ngôi nhà của Umezawa sau khi ly hôn. Yoshio và Ayako chắc chắn sẽ không giết chính các con đẻ của mình chỉ với mục đích để Masako bị liên can. Chẳng còn ai khác cả.”
“Dù như vậy thì việc đó vẫn do một con người như anh hoặc tôi thực hiện. Làm sao chuyện này lại khó đoán thế nhỉ?”
“Theo ý kiến của tôi, chỉ còn lại hai khả năng. Một là có gì đó vượt xa khả năng suy luận của chúng ta cho tới giờ…”
“Phép thuật ư?”
“Nào, Kiyoshi, anh biết tôi sẽ chẳng bao giờ nói thế mà, cái tôi đang nói là, việc này được một hoặc nhiều kẻ bên ngoài thực hiện, một ai đó không phải người trong gia đình. Bức thư gửi cho Takegoshi có lẽ không phải là giả mạo. Cơ quan mật vụ có thể đang đợi cơ hội giết cả nhà Umezawa. Nếu là đúng thế thì vụ này ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi.”
“Nhưng chúng ta đã phủ nhận khả năng đó, phải không nào?” Kiyoshi đáp.
“Ok. Đúng, tôi cho là vậy. Ý tưởng nữa là Heikichi không hề bị giết. Ông ta biến mất bằng một mẹo nào đó và để lại dấu chân trên tuyết. Heikichi kiếm được một người giống hệt mình, nhưng không có râu. Ông ta giết người đó, đánh nạn nhân biến dạng đến mức không thể nhận diện được. Như thế, gia đình Umezawa sẽ không thể nhận diện được người đó. Điều này giải thích lý do tại sao Heikichi suốt ngày ở trong xưởng vẽ. Ẩn mình trong đó, ông ta đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo đền từng chi tiết. Khi cái chết của mình được xác nhận, Heikichi có thể làm bất kỳ việc gì như một kẻ vô hình - giết các con gái và cháu gái, tạo ra Azoth, có một cuộc sống mới. Anh nghĩ tại sao cái con người sống khép kín này lại mò ra ngoài uống rượu chứ? Để tìm kiếm người giống hệt mình! Ông ta không muốn vợ mình phát hiện ra có xưởng vẽ bí mật khác, cho nên ông ta đặt bẫy để bà ấy bị bắt. Đúng, chính là như thế! Rất hợp lý!”
“Hừm, không tệ tí nào. Nếu Heikichi là hung thủ duy nhất, vụ việc có thể dễ giải quyết hơn. Nhưng có quá nhiều điều vẫn không khớp với nhau. Ví dụ, không thể tin nổi gia đình Umezawa lại không nhận ra được một kẻ giống hệt Heikichi.”
“Còn gì nữa nào?”
“Lẽ nào ông ấy không muốn hoàn tất tác phẩm để đời của mình chứ? Tại sao bức vẽ thứ 12 lại bị bỏ dở?”
“Để giả vờ là ông ta bị giết.”
“Tôi nghĩ chính anh nói như thế.”
“Hoặc Azoth có thể là bức vẽ thứ 12?”
“Để tôi tiếp tục nhé. Thêm một câu hỏi nữa: tại sao Kazue bị giết?”
“Bởi vì Heikichi muốn dùng nhà cô ấy để tạo và giữ Azoth…”
“Không phải!” Kiyoshi hăng hái nói. “Tôi tin chắc Heikichi sẽ tìm một nơi tốt hơn gần núi Yahiko. Nhà Kazue có thể là một địa điểm bị cảnh sát giám sát. Tôi đã nói với anh điều này từ trước rồi, cho nên đừng nhầm lẫn nữa! Trước khi chết, Kazue quyến rũ Takegoshi. Anh có cho rằng đây là một phần trong kế hoạch của Heikichi không? Mục đích là gì? Ông ta có thể tự mình xử lý những cái xác cơ mà.”
“Lợi dụng một cảnh sát trẻ tốt hơn là tự tay thực hiện.”
“Nhưng làm thế nào ông ấy thuyết phục được Kazue, con gái riêng của vợ, ngủ với một người lạ mặt chứ?”
“Ông ta dựng lên một câu chuyện hoặc gây sức ép với cô gái bằng cách nào đó.”
“Thêm hai câu hỏi khó nữa đây. Tại sao Heikichi để lại phần ghi chép? Nếu anh ta còn sống sau khi gây án thì phần ghi chép này sẽ khiến ông ta gặp nguy hiểm. Và làm thế nào ông ta thoát ra khỏi xưởng vẽ đã được khóa kín từ bên trong? Đó là câu hỏi khó nhất đấy.”
“Chính xác,” tôi đáp. “Tôi sẽ tập trung vào câu hỏi thứ hai. Tôi cho rằng đó sẽ là mấu chốt để xác định xem liệu tôi có tin Heikichi có thực sự bị giết hay không. Chúng ta không thể nghĩ ra nghi can nào khác. Thật khó tin rằng có một gia đình có tới ba vụ án mạng do những hung thủ khác nhau thực hiện. Anh thấy đấy, một khi trở thành người vô hình, ông ta sẽ cần đến một chút ma thuật. Tôi sẽ tìm ra cách anh ta làm ra việc đó.”
“Chà, chúc may mắn!”
“Chà, anh có nghĩ ông Takegoshi tới Kyoto gặp tay Yasukawa không?” Kiyoshi trầm giọng hỏi tôi.
“Không, tôi nghĩ rằng có lẽ Takegoshi mất mà không kịp gặp Yasukawa.”
“Bạn tôi ơi, ghi chép của ông ấy chắc chắn sẽ giải đáp cho một vài câu hỏi, đúng không nào? Hãy nói về chuyện bất ngờ đến với chúng ta nhé. Chúng ta là những người duy nhất biết chuyện này.”
“Được, rất hay! Tôi rất may mắn được biết anh!”
“Hừm. Nếu Van Gogh có bạn bè thì chắc họ cũng chỉ nói được những lời giống nhau về ông ấy mà chẳng hề biết tài năng thật sự của họa sĩ thiên tài. Thế sách vở có nói gì về Yasukawa không?”
“Có, nhưng phần ghi chép của ông Takegoshi cho chúng ta biết nhiều chi tiết hơn hẳn.”
“Anh biết không, ấn tượng trong tôi về ghi chép của Takegoshi và của Heikichi là giống nhau. Đó là chúng được cố tình viết ra để cho công chúng xem.”
“Tôi đồng ý.”
“Rõ ràng Takegoshi quyết định không đốt nó. Tôi không nghĩ ông ấy có thể làm như vậy,” Kyoshi nói và đứng lên. “Cuộc đời Takegoshi mới buồn làm sao. Không ai khi đọc những lời thú nhận đó mà lại không cảm nhận được thái độ vô cùng ân hận của ông ấy. Là một thầy bói, tôi đã được nghe tất cả mọi tiếng nói kể từ khi tôi mở văn phòng ở đây. Anh có biết âm thanh của thành phố này là gì không? Những tiếng gào thét! Tất cả những tòa nhà kia đều xám xịt buồn tẻ. Đôi lúc tôi tự nhủ, “Nghe thế đủ rồi, giờ phải ra tay giúp đỡ thôi. Chúng ta không thể cho phép mình bị cản trở thêm nữa. Đã đến lúc phải tiến về phía trước.” Kiyoshi lại ngồi xuống. “Ông Takegoshi muốn có ai đó giải đáp bí ẩn, cho dù danh tiếng ông ấy có bị hủy hoại. Nhiệm vụ của chúng ta là giải quyết vụ này.”
“Chắc chắn rồi.”
“Cho nên bây giờ chúng ta đã có thông tin này, chúng ta hãy bắt đầu phân tích vụ việc. Nhưng có điều tôi không hiểu - qua phần giải thích của anh và qua cả phần ghi chép của Takegoshi - tôi thật sự không hiểu nổi.”
“Chỗ nào?”
“Tại sao người ta lại nghi ngờ đám phụ nữ nhà Umezawa giết Heikichi nhỉ? Khi ông ấy bị sát hại, Masako và tất cả cô gái, ngoại trừ Tokiko, đều ở nhà. Nếu đám phụ nữ ở nhà hôm đó giết Heikichi, họ đâu cần phải giả vờ như đó là một vụ án mạng thực hiện trong căn phòng khóa trái. Nếu họ làm như thể họ vô can thì bất kỳ đặc điểm thông thường nào của vụ giết người cũng sẽ bị phát giác.”
“Đúng, nhưng các điều tra viên sẽ cho là họ nói dối. Dấu chân trên tuyết vẫn đang là bí ẩn với chúng ta.”
“Có rất nhiều cách lý giải xung quanh chi tiết đó. Dấu chân có thể là giả tạo. Ý tưởng kéo giường lên cao… chà, thật sự không có tác dụng lắm. Hãy nghĩ xem nhé: sự bất tiện, cơn bão tuyết, sức lực cần có và không có gì bảo đảm rằng Umezawa sẽ ngủ cả. Điều đó chắc không thể xảy ra.”
“Đợi một chút! Anh là một trong những người tán đồng ý tưởng đó ngay từ đầu cơ mà. Giờ anh thật sự khiến tôi rối tung lên. Thế anh giải thích thế nào về sợi dây và chai thuốc độc tìm thấy trong nhà chính? Hay anh lại cho rằng hung thủ bỏ lại mấy thứ đó để đổ tội cho đám phụ nữ?”
“Rất có thể như vậy.”
“Anh nghĩ ai sẽ làm việc đó? Một người quen - chẳng hạn Yoshio hoặc Ayako hay Tae à? Ai nào?”
“Có thể là một kẻ lạ, một tên trộm chẳng hạn.”
“Sao cơ?!”
“Tôi chưa có ý kiến cụ thể.”
“Anh phải cố gắng nữa đi, hoặc chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu cả. Chúng ta cứ chỉ trích các điều tra viên bắt người vô lý, nhưng chúng ta phải thấy việc bắt giữ Masako là dựa trên quá trình điều tra hiện trường vụ án, nơi chúng ta chưa bao giờ được thấy, một bất lợi của chúng ta. Cho nên hãy quay lại với ba người này. Tae thì chưa bao giờ tới gần ngôi nhà của Umezawa sau khi ly hôn. Yoshio và Ayako chắc chắn sẽ không giết chính các con đẻ của mình chỉ với mục đích để Masako bị liên can. Chẳng còn ai khác cả.”
“Dù như vậy thì việc đó vẫn do một con người như anh hoặc tôi thực hiện. Làm sao chuyện này lại khó đoán thế nhỉ?”
“Theo ý kiến của tôi, chỉ còn lại hai khả năng. Một là có gì đó vượt xa khả năng suy luận của chúng ta cho tới giờ…”
“Phép thuật ư?”
“Nào, Kiyoshi, anh biết tôi sẽ chẳng bao giờ nói thế mà, cái tôi đang nói là, việc này được một hoặc nhiều kẻ bên ngoài thực hiện, một ai đó không phải người trong gia đình. Bức thư gửi cho Takegoshi có lẽ không phải là giả mạo. Cơ quan mật vụ có thể đang đợi cơ hội giết cả nhà Umezawa. Nếu là đúng thế thì vụ này ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi.”
“Nhưng chúng ta đã phủ nhận khả năng đó, phải không nào?” Kiyoshi đáp.
“Ok. Đúng, tôi cho là vậy. Ý tưởng nữa là Heikichi không hề bị giết. Ông ta biến mất bằng một mẹo nào đó và để lại dấu chân trên tuyết. Heikichi kiếm được một người giống hệt mình, nhưng không có râu. Ông ta giết người đó, đánh nạn nhân biến dạng đến mức không thể nhận diện được. Như thế, gia đình Umezawa sẽ không thể nhận diện được người đó. Điều này giải thích lý do tại sao Heikichi suốt ngày ở trong xưởng vẽ. Ẩn mình trong đó, ông ta đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo đền từng chi tiết. Khi cái chết của mình được xác nhận, Heikichi có thể làm bất kỳ việc gì như một kẻ vô hình - giết các con gái và cháu gái, tạo ra Azoth, có một cuộc sống mới. Anh nghĩ tại sao cái con người sống khép kín này lại mò ra ngoài uống rượu chứ? Để tìm kiếm người giống hệt mình! Ông ta không muốn vợ mình phát hiện ra có xưởng vẽ bí mật khác, cho nên ông ta đặt bẫy để bà ấy bị bắt. Đúng, chính là như thế! Rất hợp lý!”
“Hừm, không tệ tí nào. Nếu Heikichi là hung thủ duy nhất, vụ việc có thể dễ giải quyết hơn. Nhưng có quá nhiều điều vẫn không khớp với nhau. Ví dụ, không thể tin nổi gia đình Umezawa lại không nhận ra được một kẻ giống hệt Heikichi.”
“Còn gì nữa nào?”
“Lẽ nào ông ấy không muốn hoàn tất tác phẩm để đời của mình chứ? Tại sao bức vẽ thứ 12 lại bị bỏ dở?”
“Để giả vờ là ông ta bị giết.”
“Tôi nghĩ chính anh nói như thế.”
“Hoặc Azoth có thể là bức vẽ thứ 12?”
“Để tôi tiếp tục nhé. Thêm một câu hỏi nữa: tại sao Kazue bị giết?”
“Bởi vì Heikichi muốn dùng nhà cô ấy để tạo và giữ Azoth…”
“Không phải!” Kiyoshi hăng hái nói. “Tôi tin chắc Heikichi sẽ tìm một nơi tốt hơn gần núi Yahiko. Nhà Kazue có thể là một địa điểm bị cảnh sát giám sát. Tôi đã nói với anh điều này từ trước rồi, cho nên đừng nhầm lẫn nữa! Trước khi chết, Kazue quyến rũ Takegoshi. Anh có cho rằng đây là một phần trong kế hoạch của Heikichi không? Mục đích là gì? Ông ta có thể tự mình xử lý những cái xác cơ mà.”
“Lợi dụng một cảnh sát trẻ tốt hơn là tự tay thực hiện.”
“Nhưng làm thế nào ông ấy thuyết phục được Kazue, con gái riêng của vợ, ngủ với một người lạ mặt chứ?”
“Ông ta dựng lên một câu chuyện hoặc gây sức ép với cô gái bằng cách nào đó.”
“Thêm hai câu hỏi khó nữa đây. Tại sao Heikichi để lại phần ghi chép? Nếu anh ta còn sống sau khi gây án thì phần ghi chép này sẽ khiến ông ta gặp nguy hiểm. Và làm thế nào ông ta thoát ra khỏi xưởng vẽ đã được khóa kín từ bên trong? Đó là câu hỏi khó nhất đấy.”
“Chính xác,” tôi đáp. “Tôi sẽ tập trung vào câu hỏi thứ hai. Tôi cho rằng đó sẽ là mấu chốt để xác định xem liệu tôi có tin Heikichi có thực sự bị giết hay không. Chúng ta không thể nghĩ ra nghi can nào khác. Thật khó tin rằng có một gia đình có tới ba vụ án mạng do những hung thủ khác nhau thực hiện. Anh thấy đấy, một khi trở thành người vô hình, ông ta sẽ cần đến một chút ma thuật. Tôi sẽ tìm ra cách anh ta làm ra việc đó.”
“Chà, chúc may mắn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook