Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi
-
Chương 7: Bưởi chùm
Rất lâu rồi mà Quan Cố vẫn chưa đi ra. Chu Phóng gọi mèo đến: “Lại ba ôm nào.”
Mèo Tới không thích vị thuốc đông y trên người hắn nên chỉ quẩn quanh một vòng trước bàn trà lại lui về, không muốn lại gần vị ba ba này.
Chu Phóng uy hiếp: “Vậy hôm nay cho con ngủ dưới này luôn đấy.”
Mèo Tới nghiêng đầu nhìn hắn, câu uy hiếp này hoàn toàn không có tác dụng đâu à nha. Thấy vậy hắn chỉ đành bảo: “Nhưng đừng leo trên giường nữa đó, cậu ấy không thích đâu.”
Mèo Tới kêu khẽ như đáp lời: “Meo meo.”
Chu Phóng khen: “Ngoan lắm.”
Cửa nhà vệ sinh mở rộng, Quan Cố bước ra từ bên trong. Chu Phóng nhìn anh, cảm thấy dường như anh có gì đó không giống khi nãy, còn bảo không giống chỗ nào thì chính là thoạt nhìn có vẻ đẹp trai hơn rất nhiều.
Quan Cố ngẩng đầu liếc về phía Chu Phóng: “Nhìn cái gì?”
Tầm mắt Chu Phóng vội chuyển đi chỗ khác, nói: “Làm gì trong đó cả buổi vậy?”
Quan Cố không trả lời mà xoay lưng lại mở tủ lạnh lấy chai nước. Chu Phóng nhân tiện nhờ vả: “Cho tôi một chai luôn.” Quan Cố lại lấy thêm một chai rồi đóng cửa tủ lạnh, mang nước qua cho hắn.
Chu Phóng vặn nắp ra uống vài hớp, hắn thật sự rất khát nên uống hơi vội khiến nước chảy theo cằm xuống lồng ngực trần trụi, cảm thấy hơi lạnh hắn bèn đưa tay lau sơ qua.
Quan Cố đứng bên cạnh lấy sơ mi của hắn ném sang: “Mặc vào, điều hòa đang bật thấp đấy, lỡ bị cảm lạnh thì bả vai lại càng đau.”
Chu Phóng vừa kháng nghị: “Tôi có yếu ớt vậy đâu!” lại vừa nghe lời mặc áo vào, lúc nâng cánh tay bả vai bị ảnh hưởng nên đau đến nỗi nhe răng xuýt xoa.
Quan Cố nhíu mày nhìn hắn. Thấy vậy Chu Phóng liền mạnh miệng bảo: “Chẳng đau tí nào.”
Quan Cố cũng không nói gì, anh đưa mắt nhìn đồng hồ đoạn hỏi: “Hôm nay mẹ tôi muốn tới thăm nhà nên tôi ra ngoài mua thức ăn đây, cậu có muốn ăn gì không?”
Hai người bọn họ đã là bạn thân nhiều năm nên hiển nhiên Chu Phóng cũng biết mẹ Quan Cố, không chỉ biết mà phải nói là rất thân thuộc. Chu Phóng không có ý tưởng gì, mẹ Quan nấu ăn ngon lắm nên làm món gì cũng tuyệt vời hết, thế nên hắn bảo: “Cái gì cũng được. Thuận đường cậu mua cho tôi ít bưởi chùm đi.”
Quan Cố đi ra ngoài mua thức ăn còn hắn thì nằm trên ghế sa lông chơi game.
Lúc mẹ Quan mở cửa ra, hắn tưởng Quan Cố đã trở lại liền không nhìn đã hỏi: “Về nhanh vậy, có mua bưởi cho tôi không đó?”
Mẹ Quan bật cười: “Chu Phóng ở đây hả con?”
Chu Phóng cả kinh vội đứng lên chào: “Con chào dì, Quan Cố đi mua thức ăn rồi dì ạ.”
Trong tay mẹ Quan xách hai túi to bảo: “Dì mua đủ cả rồi, nó lại còn đi mua làm gì nữa chứ?”
Nói xong bà gọi điện thoại cho Quan Cố bảo anh không cần mua gì cả, cúp máy xong liền cười nói chuyện với Chu Phóng: “Dì mua cua này, ra giúp dì rửa đi.”
Mèo Tới ngửi thấy mùi cua vội chạy đến, mẹ Quan mở túi to ra cho nó nhìn, còn cười hù dọa: “Không thể đụng vào, nó sẽ kẹp miệng mày đó.”
Mèo Tới hiển nhiên không tin vội duỗi móng vuốt muốn sờ thử liền bị con cua đột nhiên vung cái càng to lên định kẹp, mèo ta sợ quá xù lông nhanh chóng chạy mất.
Chu Phóng rửa tay, vụng về giúp mẹ Quan nấu cơm. Mẹ Quan cũng không chê hắn, vui vẻ tán gẫu tình hình gần đây với Chu Phóng, còn hỏi hắn làm việc có mệt hay không rồi dặn hắn chú ý giữ gìn sức khỏe. Bà ngửi thấy mùi thuốc đông y trên người hắn, biết bả vai hắn bị thương thì lo lắng dặn dò: “Sau này con nên cẩn thận một chút, tuổi trẻ mà đã bị thương chờ già rồi sẽ chịu khổ lắm đó.”
Chu Phóng ‘vâng vâng dạ dạ’ đáp lời, chỉ cần trước mặt người lớn trong nhà hắn sẽ thu hồi hết tính xấu, người lớn nói cái gì hắn cũng sẽ nghe.
Mẹ Quan tiếp tục hỏi: “Dạo này có bận việc không con?”
Chu Phóng đáp: “Gần nhất thì không có, tháng sau con mới đóng phim mới dì ạ.”
Mẹ Quan cười: “Thừa dịp này tranh thủ nghỉ ngơi đi, có muốn theo dì học nấu ăn không? Quan Cố thì không được rồi, vừa ngốc vừa vụng hơn cả con, nó thái rau thôi mà cũng có thể đứt tay đấy.”
Chu Phóng miễn cưỡng cười theo: “Vậy cũng không sao mà dì, chờ cuối năm người yêu cậu ấy từ Mỹ trở về thì dì chậm rãi dạy cô ấy, về sau cổ cũng có thể làm cơm cho Quan Cố mà.”
Mẹ Quan kinh ngạc liếc hắn một cái, đặt câu hỏi như có vài phần thăm dò: “Con nói Diêu Bối Bối ấy à? Quan Cố chưa nói cho con biết sao?”
Chu Phóng ngạc nhiên hỏi lại: “Nói cho con biết cái gì cơ ạ?”
Mẹ Quan đáp lời: “Hai đứa chúng nó chia tay lâu rồi.”
Qua một lát Quan Cố đã trở lại, anh chỉ mua bưởi chùm cho ai kia, lên tiếng chào mẹ anh xong liền muốn vào bếp giúp đỡ nhưng liền bị mẹ Quan ghét bỏ cự tuyệt.
Hai tên đàn ông trẻ tuổi tay chân vụng về không giúp được gì đành phải ở phòng khách bóc bưởi ăn.
Quan Cố đưa ra bình luận: “Cũng được nhỉ, không chua lắm.”
Chu Phóng đáp qua loa: “Ừ.”
Hắn lặng lẽ nhìn Quan Cố, trông anh có vẻ vẫn như bình thường. Mẹ Quan nói Quan Cố đã chia tay bạn gái, hơn nữa còn là “chia tay từ lâu”, vậy mà Quan Cố lại chưa hề đề cập đến việc này cho hắn nghe.
Hắn và Quan Cố làm bạn đã mười mấy năm, cả hai cùng học chung, cùng nuôi mèo, cùng mua phòng ở, hắn có thể vì Quan Cố mà không tiếc cả mạng sống, hắn tin tưởng Quan Cố đối với hắn cũng sẽ như vậy. Nhưng bọn hắn lại chưa từng tán gẫu về chuyện tình cảm, một lần cũng chưa.
Chu Phóng vẫn thường cảm thấy Quan Cố hẳn là trưởng thành sớm hơn hắn nhiều lắm. Mười ba tuổi bọn họ đã quen nhau, ba năm chung lớp cấp hai rồi cùng vào một trường cấp ba. Khi đó Chu Phóng vẫn giống hệt thằng nhóc choai choai, ngoài ham chơi thì trong đầu chẳng chịu nhét chút kiến thức nào, cả ngày đều lông nhông hẹn bạn chơi bắn bi sau giờ học, quệt mông bò lăn ra đất toàn thân bẩn thỉu. Quan Cố đến tìm thì hắn mới chịu đứng lên, còn chưa kịp phủi sạch đất cát trên người đã nghe anh thông báo một câu: “Tôi có bạn gái rồi”.
Hắn lắp bắp kinh hãi, lại vừa có cảm giác không phục, Quan Cố dậy thì sớm hơn cả hắn sao? Quan Cố đẹp trai bằng hắn sao? Tại sao hoa khôi của trường lại chịu để ý Quan Cố? Cảm giác không phục còn chưa lắng xuống thì sự mất mát cũng đã ùa tới, Quan Cố có bạn gái dần dần cách hắn ngày càng xa, cả ngày dính lấy bạn gái như hình với bóng, mỗi ngày đi học chỉ còn lại mình hắn lẻ loi. Sau đó nữa hắn nói mình là gay, nghỉ chơi với Quan Cố hai tháng, đến khi làm hòa rồi thì Quan Cố càng không muốn tán gẫu chủ đề “bạn gái” với một thằng gay. Chu Phóng có thể hiểu được, lại càng không bàn đến sau khi vào đại học hắn đã đem lòng yêu Quan Cố. Anh không muốn tán gẫu về bạn gái với hắn, vừa lúc hắn cũng không muốn nghe.
Hiện tại Quan Cố chia tay bạn gái, theo lý thuyết, Chu Phóng hẳn nên cảm thấy vui mừng mới phải thế nhưng chẳng hiểu sao hắn lại không vui nổi.
Quan Cố sớm muộn gì cũng sẽ cưới vợ sinh con, thay vì một cô gái khác, hắn thà rằng anh cưới mối tình đầu mười mấy năm kia còn hơn.
Hắn biết hắn không chiếm được Quan Cố, chỉ có thể làm bạn cả đời bên anh giống như uống rượu độc giải khát. Nhưng hắn hy vọng tình cảm của anh có thể thuận buồm xuôi gió, không bị tổn thương, không phải khổ sở, cưới được người mình yêu, sinh hai đứa con béo khỏe rồi bình an vui vẻ cả đời này.
Hắn muốn nói vài lời an ủi nhưng suy nghĩ hồi lâu lại chẳng thể thốt nên lời.
Quan Cố cũng không có ý định chia sẻ chuyện tình cảm cá nhân với hắn, hắn nói những điều ấy có khi lại trở thành vượt quá giới hạn.
Quan Cố không những không thích gay thậm chí có khi anh còn hơi kỳ thị bọn họ ấy chứ, điểm này cho tới bây giờ hắn vẫn không thể nào quên được.
Ăn xong cơm chiều hắn thức thời chào tạm biệt hai mẹ con rồi không quên ôm Mèo Tới về.
Trở về nhà, Mèo Tới lập tức nhảy xuống đất trốn rất xa vì trên người hắn vẫn còn nồng nặc mùi thuốc đông y.
Chu Phóng mắng: “Đồ nhóc con bất hiếu, còn dám ghét bỏ ba con hả?”
Mèo Tới không để ý tới hắn, nằm ở trên ghế sa lông lắc lắc đuôi cọ cọ lưng ghế.
Chu Phóng lại mắng một câu rồi nhận mệnh đổ thêm nước vào chén riêng của nó.
Hắn đi vào toilet nhìn thấy trong máy giặt có quần áo. Lúc chiều Tiểu An đã chạy tới nhét hết quần áo bẩn của hắn trong hai ngày qua vào máy giặt. Hắn mở rộng cửa sổ ban công rồi phơi hết số đồ ấy ra ngoài, dựng thẳng lỗ tai muốn nghe ngóng động tĩnh dưới lầu.
Thế nhưng chẳng thể nghe được gì.
Hắn chỉ đành trở về phòng, đúng lúc này Tiểu An gọi điện thoại đến hỏi: “Bả vai anh đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Hắn đáp hờ hững.
Tiểu An tiếp tục dặn dò: “Vậy là tốt rồi, anh à, mấy ngày tới nhớ tranh thủ nghỉ ngơi để khi bắt đầu quay phim không bị ảnh hưởng nhé.”
Chu Phóng đáp: “Yên tâm, không ảnh hưởng gì đâu mà.”
Tiểu An lại nói thêm: “Lúc chiều dọn hành lý cho anh em phát hiện những món quà sinh nhật lần trước nhận được đều cất trong tủ đồ chưa bóc đâu, anh bớt thời gian mở ra xem thử nhé.”
Trong lòng Chu Phóng chỉ đang nghĩ đến Quan Cố, đáp có lệ “Ừ, anh biết rồi.”
Tiểu An hiểu rất rõ ngữ khí của hắn, cường điệu nhắc nhở: “Anh Phóng! Nhất định anh phải xem quà đó, lỡ có ai tặng quà giá trị mà chúng ta đáp lễ ít hơn thì không hay đâu.”
Chu Phóng đáp ngắn gọn: “Anh biết mà!”
Tiểu An hơi yên tâm, nói lời từ biệt rồi cúp điện thoại.
Chu Phóng nổi giận đùng đùng ngồi trên sàn nhà bóc quà, hắn đặc biệt thấy phiền cái kiểu tặng qua tặng lại này, vừa mở quà vừa bực bội, xé những đám giấy gói quà đầy màu sắc rực rỡ ấy không ra hình dạng gì cả, quà và thiệp chúc mừng có chữ ký đặt chung lung tung một bên, hắn chụp vài tấm ảnh gửi cho Tiểu An chứ bản thân hắn không thể nào kiên nhẫn phí tâm tư để nhớ mấy thứ này nổi.
Mở một hồi đến một cái túi giấy màu đen, bên trong có hộp quà rất bắt mắt kèm tấm thiệp khá xinh xắn: “Chúc mừng sinh nhật anh Phóng, hy vọng nó có thể chia sẻ thời gian cùng anh, yêu anh, moa moa taz.” Còn vẽ một hình trái tim nho nhỏ, người gửi chính là Giản Ninh Xuyên.
Chu Phóng vừa mở hộp vừa cầm di động chuẩn bị chụp ảnh. Trong hộp quà là một cái đồng hồ đeo tay. Động tác định chụp ảnh của hắn thoáng khựng lại…
Đồng hồ trong hộp cùng với đồng hồ trên cổ tay của hắn giống nhau như đúc.
Hắn lại nhìn tấm thiệp chúc mừng của Giản Ninh Xuyên rồi nhớ tới biểu hiện của cậu khi trông thấy cái đồng hồ này lúc ở Thành Đô, nhất thời hiểu rõ.
… Có vẻ như hiểu lầm lần này hơi lớn rồi.
Hắn hẳn là nên giải thích với cậu: “Cậu hiểu lầm rồi, đối với cậu tôi vốn không hề có ý kia”. Vấn đề là Giản Ninh Xuyên cũng chưa từng nói rõ “Em có ý khác với anh” mà.
Chu Phóng đang suy nghĩ nên làm thế nào mới tốt thì Quan Cố đến.
“Mẹ tôi đi rồi.” Hắn cầm chai dầu thuốc mà Chu Phóng để quên ở nhà mình, nói: “Tờ hướng dẫn bảo một ngày thoa ba lần, trước khi ngủ nhớ thoa một lần.”
Chu Phóng: “…”
Quan Cố hối thúc hắn: “Có phải cậu chưa tắm đúng không? Nhanh đi tắm đi xong rồi tôi bôi thuốc cho.”
Chu Phóng bối rối vội chạy đi tắm.
Hắn biết nếu lại để Quan Cố thoa thuốc cho mình rất có thể sẽ cọ ra lửa, nhưng anh chủ động dâng lên tận cửa thì làm sao hắn có thể cự tuyệt được? Cho nên hắn mới vừa rối rắm lại hơi khó chịu.
Quan Cố thật đúng là đồ trai thẳng ngốc nghếch!
Mèo Tới không thích vị thuốc đông y trên người hắn nên chỉ quẩn quanh một vòng trước bàn trà lại lui về, không muốn lại gần vị ba ba này.
Chu Phóng uy hiếp: “Vậy hôm nay cho con ngủ dưới này luôn đấy.”
Mèo Tới nghiêng đầu nhìn hắn, câu uy hiếp này hoàn toàn không có tác dụng đâu à nha. Thấy vậy hắn chỉ đành bảo: “Nhưng đừng leo trên giường nữa đó, cậu ấy không thích đâu.”
Mèo Tới kêu khẽ như đáp lời: “Meo meo.”
Chu Phóng khen: “Ngoan lắm.”
Cửa nhà vệ sinh mở rộng, Quan Cố bước ra từ bên trong. Chu Phóng nhìn anh, cảm thấy dường như anh có gì đó không giống khi nãy, còn bảo không giống chỗ nào thì chính là thoạt nhìn có vẻ đẹp trai hơn rất nhiều.
Quan Cố ngẩng đầu liếc về phía Chu Phóng: “Nhìn cái gì?”
Tầm mắt Chu Phóng vội chuyển đi chỗ khác, nói: “Làm gì trong đó cả buổi vậy?”
Quan Cố không trả lời mà xoay lưng lại mở tủ lạnh lấy chai nước. Chu Phóng nhân tiện nhờ vả: “Cho tôi một chai luôn.” Quan Cố lại lấy thêm một chai rồi đóng cửa tủ lạnh, mang nước qua cho hắn.
Chu Phóng vặn nắp ra uống vài hớp, hắn thật sự rất khát nên uống hơi vội khiến nước chảy theo cằm xuống lồng ngực trần trụi, cảm thấy hơi lạnh hắn bèn đưa tay lau sơ qua.
Quan Cố đứng bên cạnh lấy sơ mi của hắn ném sang: “Mặc vào, điều hòa đang bật thấp đấy, lỡ bị cảm lạnh thì bả vai lại càng đau.”
Chu Phóng vừa kháng nghị: “Tôi có yếu ớt vậy đâu!” lại vừa nghe lời mặc áo vào, lúc nâng cánh tay bả vai bị ảnh hưởng nên đau đến nỗi nhe răng xuýt xoa.
Quan Cố nhíu mày nhìn hắn. Thấy vậy Chu Phóng liền mạnh miệng bảo: “Chẳng đau tí nào.”
Quan Cố cũng không nói gì, anh đưa mắt nhìn đồng hồ đoạn hỏi: “Hôm nay mẹ tôi muốn tới thăm nhà nên tôi ra ngoài mua thức ăn đây, cậu có muốn ăn gì không?”
Hai người bọn họ đã là bạn thân nhiều năm nên hiển nhiên Chu Phóng cũng biết mẹ Quan Cố, không chỉ biết mà phải nói là rất thân thuộc. Chu Phóng không có ý tưởng gì, mẹ Quan nấu ăn ngon lắm nên làm món gì cũng tuyệt vời hết, thế nên hắn bảo: “Cái gì cũng được. Thuận đường cậu mua cho tôi ít bưởi chùm đi.”
Quan Cố đi ra ngoài mua thức ăn còn hắn thì nằm trên ghế sa lông chơi game.
Lúc mẹ Quan mở cửa ra, hắn tưởng Quan Cố đã trở lại liền không nhìn đã hỏi: “Về nhanh vậy, có mua bưởi cho tôi không đó?”
Mẹ Quan bật cười: “Chu Phóng ở đây hả con?”
Chu Phóng cả kinh vội đứng lên chào: “Con chào dì, Quan Cố đi mua thức ăn rồi dì ạ.”
Trong tay mẹ Quan xách hai túi to bảo: “Dì mua đủ cả rồi, nó lại còn đi mua làm gì nữa chứ?”
Nói xong bà gọi điện thoại cho Quan Cố bảo anh không cần mua gì cả, cúp máy xong liền cười nói chuyện với Chu Phóng: “Dì mua cua này, ra giúp dì rửa đi.”
Mèo Tới ngửi thấy mùi cua vội chạy đến, mẹ Quan mở túi to ra cho nó nhìn, còn cười hù dọa: “Không thể đụng vào, nó sẽ kẹp miệng mày đó.”
Mèo Tới hiển nhiên không tin vội duỗi móng vuốt muốn sờ thử liền bị con cua đột nhiên vung cái càng to lên định kẹp, mèo ta sợ quá xù lông nhanh chóng chạy mất.
Chu Phóng rửa tay, vụng về giúp mẹ Quan nấu cơm. Mẹ Quan cũng không chê hắn, vui vẻ tán gẫu tình hình gần đây với Chu Phóng, còn hỏi hắn làm việc có mệt hay không rồi dặn hắn chú ý giữ gìn sức khỏe. Bà ngửi thấy mùi thuốc đông y trên người hắn, biết bả vai hắn bị thương thì lo lắng dặn dò: “Sau này con nên cẩn thận một chút, tuổi trẻ mà đã bị thương chờ già rồi sẽ chịu khổ lắm đó.”
Chu Phóng ‘vâng vâng dạ dạ’ đáp lời, chỉ cần trước mặt người lớn trong nhà hắn sẽ thu hồi hết tính xấu, người lớn nói cái gì hắn cũng sẽ nghe.
Mẹ Quan tiếp tục hỏi: “Dạo này có bận việc không con?”
Chu Phóng đáp: “Gần nhất thì không có, tháng sau con mới đóng phim mới dì ạ.”
Mẹ Quan cười: “Thừa dịp này tranh thủ nghỉ ngơi đi, có muốn theo dì học nấu ăn không? Quan Cố thì không được rồi, vừa ngốc vừa vụng hơn cả con, nó thái rau thôi mà cũng có thể đứt tay đấy.”
Chu Phóng miễn cưỡng cười theo: “Vậy cũng không sao mà dì, chờ cuối năm người yêu cậu ấy từ Mỹ trở về thì dì chậm rãi dạy cô ấy, về sau cổ cũng có thể làm cơm cho Quan Cố mà.”
Mẹ Quan kinh ngạc liếc hắn một cái, đặt câu hỏi như có vài phần thăm dò: “Con nói Diêu Bối Bối ấy à? Quan Cố chưa nói cho con biết sao?”
Chu Phóng ngạc nhiên hỏi lại: “Nói cho con biết cái gì cơ ạ?”
Mẹ Quan đáp lời: “Hai đứa chúng nó chia tay lâu rồi.”
Qua một lát Quan Cố đã trở lại, anh chỉ mua bưởi chùm cho ai kia, lên tiếng chào mẹ anh xong liền muốn vào bếp giúp đỡ nhưng liền bị mẹ Quan ghét bỏ cự tuyệt.
Hai tên đàn ông trẻ tuổi tay chân vụng về không giúp được gì đành phải ở phòng khách bóc bưởi ăn.
Quan Cố đưa ra bình luận: “Cũng được nhỉ, không chua lắm.”
Chu Phóng đáp qua loa: “Ừ.”
Hắn lặng lẽ nhìn Quan Cố, trông anh có vẻ vẫn như bình thường. Mẹ Quan nói Quan Cố đã chia tay bạn gái, hơn nữa còn là “chia tay từ lâu”, vậy mà Quan Cố lại chưa hề đề cập đến việc này cho hắn nghe.
Hắn và Quan Cố làm bạn đã mười mấy năm, cả hai cùng học chung, cùng nuôi mèo, cùng mua phòng ở, hắn có thể vì Quan Cố mà không tiếc cả mạng sống, hắn tin tưởng Quan Cố đối với hắn cũng sẽ như vậy. Nhưng bọn hắn lại chưa từng tán gẫu về chuyện tình cảm, một lần cũng chưa.
Chu Phóng vẫn thường cảm thấy Quan Cố hẳn là trưởng thành sớm hơn hắn nhiều lắm. Mười ba tuổi bọn họ đã quen nhau, ba năm chung lớp cấp hai rồi cùng vào một trường cấp ba. Khi đó Chu Phóng vẫn giống hệt thằng nhóc choai choai, ngoài ham chơi thì trong đầu chẳng chịu nhét chút kiến thức nào, cả ngày đều lông nhông hẹn bạn chơi bắn bi sau giờ học, quệt mông bò lăn ra đất toàn thân bẩn thỉu. Quan Cố đến tìm thì hắn mới chịu đứng lên, còn chưa kịp phủi sạch đất cát trên người đã nghe anh thông báo một câu: “Tôi có bạn gái rồi”.
Hắn lắp bắp kinh hãi, lại vừa có cảm giác không phục, Quan Cố dậy thì sớm hơn cả hắn sao? Quan Cố đẹp trai bằng hắn sao? Tại sao hoa khôi của trường lại chịu để ý Quan Cố? Cảm giác không phục còn chưa lắng xuống thì sự mất mát cũng đã ùa tới, Quan Cố có bạn gái dần dần cách hắn ngày càng xa, cả ngày dính lấy bạn gái như hình với bóng, mỗi ngày đi học chỉ còn lại mình hắn lẻ loi. Sau đó nữa hắn nói mình là gay, nghỉ chơi với Quan Cố hai tháng, đến khi làm hòa rồi thì Quan Cố càng không muốn tán gẫu chủ đề “bạn gái” với một thằng gay. Chu Phóng có thể hiểu được, lại càng không bàn đến sau khi vào đại học hắn đã đem lòng yêu Quan Cố. Anh không muốn tán gẫu về bạn gái với hắn, vừa lúc hắn cũng không muốn nghe.
Hiện tại Quan Cố chia tay bạn gái, theo lý thuyết, Chu Phóng hẳn nên cảm thấy vui mừng mới phải thế nhưng chẳng hiểu sao hắn lại không vui nổi.
Quan Cố sớm muộn gì cũng sẽ cưới vợ sinh con, thay vì một cô gái khác, hắn thà rằng anh cưới mối tình đầu mười mấy năm kia còn hơn.
Hắn biết hắn không chiếm được Quan Cố, chỉ có thể làm bạn cả đời bên anh giống như uống rượu độc giải khát. Nhưng hắn hy vọng tình cảm của anh có thể thuận buồm xuôi gió, không bị tổn thương, không phải khổ sở, cưới được người mình yêu, sinh hai đứa con béo khỏe rồi bình an vui vẻ cả đời này.
Hắn muốn nói vài lời an ủi nhưng suy nghĩ hồi lâu lại chẳng thể thốt nên lời.
Quan Cố cũng không có ý định chia sẻ chuyện tình cảm cá nhân với hắn, hắn nói những điều ấy có khi lại trở thành vượt quá giới hạn.
Quan Cố không những không thích gay thậm chí có khi anh còn hơi kỳ thị bọn họ ấy chứ, điểm này cho tới bây giờ hắn vẫn không thể nào quên được.
Ăn xong cơm chiều hắn thức thời chào tạm biệt hai mẹ con rồi không quên ôm Mèo Tới về.
Trở về nhà, Mèo Tới lập tức nhảy xuống đất trốn rất xa vì trên người hắn vẫn còn nồng nặc mùi thuốc đông y.
Chu Phóng mắng: “Đồ nhóc con bất hiếu, còn dám ghét bỏ ba con hả?”
Mèo Tới không để ý tới hắn, nằm ở trên ghế sa lông lắc lắc đuôi cọ cọ lưng ghế.
Chu Phóng lại mắng một câu rồi nhận mệnh đổ thêm nước vào chén riêng của nó.
Hắn đi vào toilet nhìn thấy trong máy giặt có quần áo. Lúc chiều Tiểu An đã chạy tới nhét hết quần áo bẩn của hắn trong hai ngày qua vào máy giặt. Hắn mở rộng cửa sổ ban công rồi phơi hết số đồ ấy ra ngoài, dựng thẳng lỗ tai muốn nghe ngóng động tĩnh dưới lầu.
Thế nhưng chẳng thể nghe được gì.
Hắn chỉ đành trở về phòng, đúng lúc này Tiểu An gọi điện thoại đến hỏi: “Bả vai anh đỡ hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Hắn đáp hờ hững.
Tiểu An tiếp tục dặn dò: “Vậy là tốt rồi, anh à, mấy ngày tới nhớ tranh thủ nghỉ ngơi để khi bắt đầu quay phim không bị ảnh hưởng nhé.”
Chu Phóng đáp: “Yên tâm, không ảnh hưởng gì đâu mà.”
Tiểu An lại nói thêm: “Lúc chiều dọn hành lý cho anh em phát hiện những món quà sinh nhật lần trước nhận được đều cất trong tủ đồ chưa bóc đâu, anh bớt thời gian mở ra xem thử nhé.”
Trong lòng Chu Phóng chỉ đang nghĩ đến Quan Cố, đáp có lệ “Ừ, anh biết rồi.”
Tiểu An hiểu rất rõ ngữ khí của hắn, cường điệu nhắc nhở: “Anh Phóng! Nhất định anh phải xem quà đó, lỡ có ai tặng quà giá trị mà chúng ta đáp lễ ít hơn thì không hay đâu.”
Chu Phóng đáp ngắn gọn: “Anh biết mà!”
Tiểu An hơi yên tâm, nói lời từ biệt rồi cúp điện thoại.
Chu Phóng nổi giận đùng đùng ngồi trên sàn nhà bóc quà, hắn đặc biệt thấy phiền cái kiểu tặng qua tặng lại này, vừa mở quà vừa bực bội, xé những đám giấy gói quà đầy màu sắc rực rỡ ấy không ra hình dạng gì cả, quà và thiệp chúc mừng có chữ ký đặt chung lung tung một bên, hắn chụp vài tấm ảnh gửi cho Tiểu An chứ bản thân hắn không thể nào kiên nhẫn phí tâm tư để nhớ mấy thứ này nổi.
Mở một hồi đến một cái túi giấy màu đen, bên trong có hộp quà rất bắt mắt kèm tấm thiệp khá xinh xắn: “Chúc mừng sinh nhật anh Phóng, hy vọng nó có thể chia sẻ thời gian cùng anh, yêu anh, moa moa taz.” Còn vẽ một hình trái tim nho nhỏ, người gửi chính là Giản Ninh Xuyên.
Chu Phóng vừa mở hộp vừa cầm di động chuẩn bị chụp ảnh. Trong hộp quà là một cái đồng hồ đeo tay. Động tác định chụp ảnh của hắn thoáng khựng lại…
Đồng hồ trong hộp cùng với đồng hồ trên cổ tay của hắn giống nhau như đúc.
Hắn lại nhìn tấm thiệp chúc mừng của Giản Ninh Xuyên rồi nhớ tới biểu hiện của cậu khi trông thấy cái đồng hồ này lúc ở Thành Đô, nhất thời hiểu rõ.
… Có vẻ như hiểu lầm lần này hơi lớn rồi.
Hắn hẳn là nên giải thích với cậu: “Cậu hiểu lầm rồi, đối với cậu tôi vốn không hề có ý kia”. Vấn đề là Giản Ninh Xuyên cũng chưa từng nói rõ “Em có ý khác với anh” mà.
Chu Phóng đang suy nghĩ nên làm thế nào mới tốt thì Quan Cố đến.
“Mẹ tôi đi rồi.” Hắn cầm chai dầu thuốc mà Chu Phóng để quên ở nhà mình, nói: “Tờ hướng dẫn bảo một ngày thoa ba lần, trước khi ngủ nhớ thoa một lần.”
Chu Phóng: “…”
Quan Cố hối thúc hắn: “Có phải cậu chưa tắm đúng không? Nhanh đi tắm đi xong rồi tôi bôi thuốc cho.”
Chu Phóng bối rối vội chạy đi tắm.
Hắn biết nếu lại để Quan Cố thoa thuốc cho mình rất có thể sẽ cọ ra lửa, nhưng anh chủ động dâng lên tận cửa thì làm sao hắn có thể cự tuyệt được? Cho nên hắn mới vừa rối rắm lại hơi khó chịu.
Quan Cố thật đúng là đồ trai thẳng ngốc nghếch!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook