Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi
-
Chương 53: Thắng thua
Tác dụng của việc Chu Phóng khóa trái cửa rất nhanh liền hiện ra.
Hắn nói chuyện điện thoại với Giản Ninh Xuyên xong chưa được bao lâu, đang châm thêm nước vào bát của Mèo Tới thì chợt nghe tiếng Tiểu Trang ở bên ngoài dùng chìa khóa mở cửa, cạch cạch vài tiếng không mở được mới ấn chuông cửa.
Chu Phóng ở bên trong không lên tiếng.
Tiểu Trang ấn chuông liên tiếp mấy lần không được bèn đá cửa một cái. Sau đó không có tiếng động gì nữa.
Chu Phóng do dự muốn đi xem, thình lình di động lại rung lên làm hắn sợ tới mức thiếu chút nữa ném luôn bình nước xuống đất.
Là Tiểu Trang gửi tin nhắn đến.
Tiểu Trang: “Chớ trốn ở bên trong không lên tiếng, em biết anh ở nhà.”
Chu Phóng âm thầm bổ sung một câu trong lòng, tôi là kẻ mới bị mất người yêu đó, tôi không mở cửa đâu.
Tiểu Trang: “Chồng à.”
Tiểu Trang: “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi.”
Tiểu Trang: “Em cam đoan sẽ không nổi giận, cũng không ức hiếp anh nữa.”
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhay nhẹ chân đi tới cửa, nhìn thoáng qua mắt mèo nhưng không thấy ai.
Hắn nhắn lại cho Tiểu Trang: “Không có gì để nói, tôi thật sự không muốn gặp lại cậu nữa.”
Quá sức tuyệt tình, cặn bã tột đỉnh.
Hắn chưa ăn cơm trưa nhưng cũng không cảm thấy đói, dọn ghế dựa ra ngồi ở bên cửa sổ, cứ im lặng ngắm Mèo Tới phơi nắng.
Làm một con mèo vô ưu vô tư lự thật khiến người ta hâm mộ, mặc kệ trong nhà xảy ra chuyện lớn gì, chỉ cần có thể ăn uống no đủ, có thể vui vẻ sảng khoái mà hưởng thụ ánh nắng, nằm úp sấp phơi nắng vẫn chưa đủ, còn phải ngửa cả bụng lên để phơi.
Chu Phóng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn bụng nó, lớp lông nơi đó trắng như tuyết, cái bụng mềm mại, xúc cảm vô cùng tốt. Nó sử dụng cả tứ chi ôm lấy tay Chu Phóng, dùng đầu lưỡi nham nhám liếm qua liếm lại sau đó còn dùng răng nanh gặm, cũng không dùng lực, chỉ là đùa giỡn mà thôi.
Chu Phóng hỏi: “Con trai à, con có nhớ Quan Cố không?”
Mèo Tới gặm tay vui vẻ quên cả trời đất.
Chu Phóng túm một chân của nó khẽ xoa nắn, lại nhìn hình dạng đệm chân nhỏ xinh kia, trong lòng dâng lên nỗi xót xa: “Ba nhớ anh ấy quá.”
Rất muốn hôn lên vết bớt hình đệm chân mèo trên mông Quan Cố.
Chờ Quan Cố trở về, hắn sẽ đi xăm một hình tương tự, cũng cùng một vị trí như anh.
Bên nhau gắn kết, sống chết không rời.
Đến khi trời ngả về chiều, Mèo Tới phơi nắng đủ rồi mới biếng nhác duỗi người, nhảy xuống đi uống nước.
Chu Phóng rốt cục cũng thấy đói bụng, tùy tiện gọi đồ ăn ở một cửa hàng gần nhà, ghi chú để người giao hàng đặt ngoài cửa là được.
Cơm được đưa tới rất nhanh, còn chu đáo gọi điện cho Chu Phóng: “Cơm đã để ở cửa rồi, quý khách mau lấy nhé.”
Chu Phóng liền đi lấy cơm. Đẩy cửa ra, tầm mắt của hắn luôn hướng dưới đất, bởi vì cửa nhà không có ngăn tủ hay kệ, đồ ăn giao tới chỉ có thể đặt trên nền đất.
Lọt vào trong mắt là một đôi giày da.
Giày của Quan Cố.
…Hóa ra Tiểu Trang vẫn luôn chờ ở cửa nhà hắn sao?
Chu Phóng không hề chuẩn bị, giật mình lập tức muốn đóng cửa. Tiểu Trang vội vã vươn tay giữ chặt cửa phòng trộm.
Chu Phóng: “…Cậu muốn làm gì!”
Tiểu Trang cầm theo đồ ăn mà Chu Phóng gọi, nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Chu Phóng cứng rắn từ chối: “Không muốn.”
Tiểu Trang vẫn rất chấp nhất: “Em nhất định phải nói.”
Chu Phóng đáp ngay: “Tôi không muốn!”
Tiểu Trang vốn đang tính lộ ra thái độ ôn nhu, nháy mắt cậu đã tiến vào trạng thái âm trầm.
Ngữ điệu của Chu Phóng cũng thấp: “Còn có gì để nói? Nên nói thì tôi đã nói hết rồi.”
Tiểu Trang nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, bỗng nhiên cậu hỏi: “Anh có đói bụng không?”
Chu Phóng: “…”
Tiểu Trang lại tỏ vẻ bé ngoan hiền lành: “Anh để em vào trước đã, anh phải ăn cơm chứ, ăn xong chúng ta chậm rãi trò chuyện.”
Chu Phóng bị thuyết phục sâu sắc trước tuyệt kĩ biến sắc mặt của Tiểu Trang, trước mặt cậu ta, thị đế như mình chỉ là cái rắm.
Hắn đoạt lấy hộp cơm, rầm một tiếng đóng cửa lại, nhốt Tiểu Trang ở bên ngoài.
Một lát sau, Tiểu Trang nhắn tin tới: “Anh đừng hối hận đấy!”
Chu Phóng lập tức liền thấy hơi hối hận. Người này sẽ làm gì? Hoàn toàn không thể đoán trước được.
Hắn do dự mấy phút đồng hồ, vẫn mở cửa ra, nhưng mà ngoài cửa trống rỗng, hắn vội vàng đi xuống lầu, nhà Quan Cố cũng không có người.
Hắn gọi điện thoại cho Tiểu Trang, bị cậu tắt máy ngay.
Mới chút thời gian ngắn ngủi vậy hẳn cũng đi không xa, hắn chạy xuống lầu, đứng trong thang máy luống cuống tay chân gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Trang, thở hồng hộc quát: “Con mẹ nó, cậu chạy đi đâu vậy?”
Tiểu Trang không trả lời.
Hắn lại gửi thêm một tin, uy hiếp: “Đừng để tôi tóm được cậu! Xem tôi đánh gãy chân cậu thế nào!”
Tiểu Trang vẫn không hề có động tĩnh gì.
Có khi nào cậu ta thật sự đi tìm người khác làm loạn không?
Những con số trên thang máy không ngừng nhảy nhót, tim Chu Phóng cũng theo đó không ngừng rớt xuống, giống như không có chừng mực rơi xuống vực thẳm, càng lúc càng sâu.
Hắn không thể khống chế bản thân suy nghĩ theo chiều hướng xấu, Tiểu Trang sẽ dùng thân thể của Quan Cố dây dưa với một người xa lạ nào đó trên giường.
…Giết hắn đi cho rồi.
Hắn bấm nút ghi âm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi hối hận, Chu Tiểu Trang, cậu thắng.”
Thang máy đến lầu một, cửa mở ra hai bên. Tiểu Trang đứng ở ngoài cửa, cười đắc ý nhìn hắn.
Chu Phóng: “…”
Tiểu Trang nhào vào đến ôm cổ hắn. Chu Phóng lảo đảo lui về phía sau, tựa vào vách thang máy.
Tiểu Trang vui vẻ nói: “Em biết em nhất định có thể thắng mà!”
Hắn nói chuyện điện thoại với Giản Ninh Xuyên xong chưa được bao lâu, đang châm thêm nước vào bát của Mèo Tới thì chợt nghe tiếng Tiểu Trang ở bên ngoài dùng chìa khóa mở cửa, cạch cạch vài tiếng không mở được mới ấn chuông cửa.
Chu Phóng ở bên trong không lên tiếng.
Tiểu Trang ấn chuông liên tiếp mấy lần không được bèn đá cửa một cái. Sau đó không có tiếng động gì nữa.
Chu Phóng do dự muốn đi xem, thình lình di động lại rung lên làm hắn sợ tới mức thiếu chút nữa ném luôn bình nước xuống đất.
Là Tiểu Trang gửi tin nhắn đến.
Tiểu Trang: “Chớ trốn ở bên trong không lên tiếng, em biết anh ở nhà.”
Chu Phóng âm thầm bổ sung một câu trong lòng, tôi là kẻ mới bị mất người yêu đó, tôi không mở cửa đâu.
Tiểu Trang: “Chồng à.”
Tiểu Trang: “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi.”
Tiểu Trang: “Em cam đoan sẽ không nổi giận, cũng không ức hiếp anh nữa.”
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhay nhẹ chân đi tới cửa, nhìn thoáng qua mắt mèo nhưng không thấy ai.
Hắn nhắn lại cho Tiểu Trang: “Không có gì để nói, tôi thật sự không muốn gặp lại cậu nữa.”
Quá sức tuyệt tình, cặn bã tột đỉnh.
Hắn chưa ăn cơm trưa nhưng cũng không cảm thấy đói, dọn ghế dựa ra ngồi ở bên cửa sổ, cứ im lặng ngắm Mèo Tới phơi nắng.
Làm một con mèo vô ưu vô tư lự thật khiến người ta hâm mộ, mặc kệ trong nhà xảy ra chuyện lớn gì, chỉ cần có thể ăn uống no đủ, có thể vui vẻ sảng khoái mà hưởng thụ ánh nắng, nằm úp sấp phơi nắng vẫn chưa đủ, còn phải ngửa cả bụng lên để phơi.
Chu Phóng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn bụng nó, lớp lông nơi đó trắng như tuyết, cái bụng mềm mại, xúc cảm vô cùng tốt. Nó sử dụng cả tứ chi ôm lấy tay Chu Phóng, dùng đầu lưỡi nham nhám liếm qua liếm lại sau đó còn dùng răng nanh gặm, cũng không dùng lực, chỉ là đùa giỡn mà thôi.
Chu Phóng hỏi: “Con trai à, con có nhớ Quan Cố không?”
Mèo Tới gặm tay vui vẻ quên cả trời đất.
Chu Phóng túm một chân của nó khẽ xoa nắn, lại nhìn hình dạng đệm chân nhỏ xinh kia, trong lòng dâng lên nỗi xót xa: “Ba nhớ anh ấy quá.”
Rất muốn hôn lên vết bớt hình đệm chân mèo trên mông Quan Cố.
Chờ Quan Cố trở về, hắn sẽ đi xăm một hình tương tự, cũng cùng một vị trí như anh.
Bên nhau gắn kết, sống chết không rời.
Đến khi trời ngả về chiều, Mèo Tới phơi nắng đủ rồi mới biếng nhác duỗi người, nhảy xuống đi uống nước.
Chu Phóng rốt cục cũng thấy đói bụng, tùy tiện gọi đồ ăn ở một cửa hàng gần nhà, ghi chú để người giao hàng đặt ngoài cửa là được.
Cơm được đưa tới rất nhanh, còn chu đáo gọi điện cho Chu Phóng: “Cơm đã để ở cửa rồi, quý khách mau lấy nhé.”
Chu Phóng liền đi lấy cơm. Đẩy cửa ra, tầm mắt của hắn luôn hướng dưới đất, bởi vì cửa nhà không có ngăn tủ hay kệ, đồ ăn giao tới chỉ có thể đặt trên nền đất.
Lọt vào trong mắt là một đôi giày da.
Giày của Quan Cố.
…Hóa ra Tiểu Trang vẫn luôn chờ ở cửa nhà hắn sao?
Chu Phóng không hề chuẩn bị, giật mình lập tức muốn đóng cửa. Tiểu Trang vội vã vươn tay giữ chặt cửa phòng trộm.
Chu Phóng: “…Cậu muốn làm gì!”
Tiểu Trang cầm theo đồ ăn mà Chu Phóng gọi, nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Chu Phóng cứng rắn từ chối: “Không muốn.”
Tiểu Trang vẫn rất chấp nhất: “Em nhất định phải nói.”
Chu Phóng đáp ngay: “Tôi không muốn!”
Tiểu Trang vốn đang tính lộ ra thái độ ôn nhu, nháy mắt cậu đã tiến vào trạng thái âm trầm.
Ngữ điệu của Chu Phóng cũng thấp: “Còn có gì để nói? Nên nói thì tôi đã nói hết rồi.”
Tiểu Trang nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, bỗng nhiên cậu hỏi: “Anh có đói bụng không?”
Chu Phóng: “…”
Tiểu Trang lại tỏ vẻ bé ngoan hiền lành: “Anh để em vào trước đã, anh phải ăn cơm chứ, ăn xong chúng ta chậm rãi trò chuyện.”
Chu Phóng bị thuyết phục sâu sắc trước tuyệt kĩ biến sắc mặt của Tiểu Trang, trước mặt cậu ta, thị đế như mình chỉ là cái rắm.
Hắn đoạt lấy hộp cơm, rầm một tiếng đóng cửa lại, nhốt Tiểu Trang ở bên ngoài.
Một lát sau, Tiểu Trang nhắn tin tới: “Anh đừng hối hận đấy!”
Chu Phóng lập tức liền thấy hơi hối hận. Người này sẽ làm gì? Hoàn toàn không thể đoán trước được.
Hắn do dự mấy phút đồng hồ, vẫn mở cửa ra, nhưng mà ngoài cửa trống rỗng, hắn vội vàng đi xuống lầu, nhà Quan Cố cũng không có người.
Hắn gọi điện thoại cho Tiểu Trang, bị cậu tắt máy ngay.
Mới chút thời gian ngắn ngủi vậy hẳn cũng đi không xa, hắn chạy xuống lầu, đứng trong thang máy luống cuống tay chân gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Trang, thở hồng hộc quát: “Con mẹ nó, cậu chạy đi đâu vậy?”
Tiểu Trang không trả lời.
Hắn lại gửi thêm một tin, uy hiếp: “Đừng để tôi tóm được cậu! Xem tôi đánh gãy chân cậu thế nào!”
Tiểu Trang vẫn không hề có động tĩnh gì.
Có khi nào cậu ta thật sự đi tìm người khác làm loạn không?
Những con số trên thang máy không ngừng nhảy nhót, tim Chu Phóng cũng theo đó không ngừng rớt xuống, giống như không có chừng mực rơi xuống vực thẳm, càng lúc càng sâu.
Hắn không thể khống chế bản thân suy nghĩ theo chiều hướng xấu, Tiểu Trang sẽ dùng thân thể của Quan Cố dây dưa với một người xa lạ nào đó trên giường.
…Giết hắn đi cho rồi.
Hắn bấm nút ghi âm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi hối hận, Chu Tiểu Trang, cậu thắng.”
Thang máy đến lầu một, cửa mở ra hai bên. Tiểu Trang đứng ở ngoài cửa, cười đắc ý nhìn hắn.
Chu Phóng: “…”
Tiểu Trang nhào vào đến ôm cổ hắn. Chu Phóng lảo đảo lui về phía sau, tựa vào vách thang máy.
Tiểu Trang vui vẻ nói: “Em biết em nhất định có thể thắng mà!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook