Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi
-
Chương 38: Vốn không phải là cậu
Chu Phóng không đồng ý.
Hắn không biết nên đối mặt với một ‘Quan Cố’ nhưng lại không phải là Quan Cố của hắn như thế nào.
Diêu Bối Bối cố gắng phân tích cho hắn hiểu: “Quan Cố mắc chứng bệnh này, trong ý thức phân liệt ra một Chu Tiểu Trang bắt chước theo mối tình đầu của cậu là bởi vì cậu ấy nghĩ rằng cậu thích dáng vẻ như thế. Nói cho cùng, Chu Tiểu Trang tồn tại chính là vì muốn giành được sự chú ý và yêu mến của cậu. Cậu ta là ảo giác từ nội tâm của Quan Cố, nhưng ảo giác này tự nó lại không biết rằng bản thân chẳng hề có thực. Tôi cảm thấy chỉ khi cậu gặp Tiểu Trang một lần, nói rõ ràng cho cậu ta hiểu thì mới có khả năng đánh vỡ ảo giác ấy, khiến Quan Cố khôi phục lại trạng thái bình thường.”
Chu Phóng chần chờ hỏi: “Tôi gặp cậu ta thì thật sự có thể giải quyết chuyện này sao?”
Diêu Bối Bối lắc đầu: “Trước khi tôi về nước đã kể lại tình huống của Quan Cố cho thầy của tôi, thầy ấy và các chuyên gia đồng nghiệp từng thảo luận qua, ý kiến của họ đều là không phá thì khó mà xây được. Có điều bệnh tâm lý khác với những căn bệnh thông thường, không có bác sĩ hoặc chuyên gia nào có thể chuẩn xác nói với cậu rằng ‘tôi nhất định có thể chữa khỏi’, mà ngay cả nắm chắc được bao nhiêu phần trăm họ cũng không thể tính được. Nếu cậu không gặp Tiểu Trang, ba người sẽ cứ tiếp tục giằng co mãi, trừ khi cậu cảm thấy cứ như bây giờ cũng tốt, thích hưởng thụ loại cảm giác bắt cá hai tay này.”
“Tôi không bắt cá hai tay mà!” Chu Phóng tự thấy bản thân oan uổng vô cùng.
“Vậy cậu có gặp không đây?” Vẻ mặt Diêu Bối Bối cực kỳ nghiêm túc.
Chu Phóng trầm mặc một khắc mới đáp: “Để tôi suy nghĩ thêm đã.”
Diêu Bối Bối còn muốn khuyên hắn, ai dè liếc mắt lên nhìn thấy Quan Cố đang từ xa tiến vào cửa nhà hàng bèn thấp giọng bảo: “Ừ, thôi, không nói nữa, cậu ta đến rồi.”
Quan Cố mỉm cười bước lại đây, kéo ghế ngồi xuống cạnh bên Chu Phóng rồi cất tiếng hỏi: “Hai người đang tán gẫu gì vậy?”
Diêu Bối Bối cười đáp: “Tôi đang kể cho Chu Phóng nhà cậu sự tích khi chúng ta liên hoan mừng tốt nghiệp, có kẻ khờ nào đó ôm cột điện vừa khóc lóc vừa gọi tên cậu ấy.”
Chu Phóng lập tức quay đầu nhìn Quan Cố. Lỗ tai của anh đỏ bừng, lúng túng nói: “Không có, cô ấy nhớ nhầm đấy.”
Cơm nước xong từng người về nhà, Diêu Bối Bối không quên trao đổi phương thức liên lạc với Chu Phóng.
“Em đừng nghe mấy chuyện cô ấy nói.” Quan Cố vừa lái xe vừa bảo, “Từ khi chuyển thành chuyên gia tâm lý học, nói chuyện càng ngày càng dông dài.”
“Em cảm thấy cô ấy nói chuyện rất thú vị mà.”
Quan Cố liếc mắt nhìn hắn: “Em thay đổi cũng nhanh quá rồi ha, đêm qua còn chê Diêu Bối Bối thế này thế nọ cơ mà.”
Chu Phóng cúi đầu cắn móng tay: “Đây không phải là thấy tận mắt mới biết rõ tính tình một người sao?”
——–
Về đến chung cư, cả hai tạt sang nhà Quan Cố trước, hôm nay Mèo Tới ở dưới lầu, lười biếng ghé vào ghế sô pha cuộn tròn ngủ, thấy hai ông ba của mình về cũng chỉ ngẩng đầu hướng về phía cửa nhà kêu vài tiếng.
Quan Cố đi qua ôm lấy con trai, nó dụi dụi không ngừng vào mặt anh khiến anh phải né tránh qua lại: “Hôm nay cưng có uống nước bồn cầu không đấy?”
Mèo Tới: “Meo meo.”
Quan Cố bật cười: “Còn không thừa nhận? Lát nữa ba xem camera thử là biết ngay cưng có nói dối hay không thôi.”
Trong lòng Chu Phóng hết sức bình tĩnh, hôm nay hắn không nhận được tin nhắn nào từ Tiểu Trang cả.
Quan Cố bật camera theo dõi lên, quả nhiên Mèo Tới vẫn uống nước trong bồn cầu, anh ôm nó vô nhà vệ sinh ‘dạy dỗ’ một trận, tiểu quỷ này lại cuộn thành một cục nép vào trong ngực anh, tỏ vẻ mình là chú mèo đáng thương nhất trần đời.
Chu Phóng đã có quyết định nên muốn gọi điện thoại cho Diêu Bối Bối, bèn nói: “Điện thoại của em hết pin rồi, em lên nhà nạp đây.”
Quan Cố ôm cục cưng vuốt lông cho nó, thuận miệng hỏi: “Lát nữa em có xuống lại không?”
Chu Phóng trốn tránh tầm mắt của anh: “Xem tình hình đã.”
Hắn mở cửa đi ra ngoài. Quan Cố ôm mèo, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu nghĩ kĩ chưa?” Diêu Bối Bối ở bên kia cất tiếng, “Nếu chắc chắn rồi thì nhanh nhanh tiến hành đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Chu Phóng bối rối hỏi: “Tôi nên nói gì với cậu ta bây giờ?”
Diêu Bối Bối cười chọc ghẹo: “Lúc cậu tán tỉnh cậu ta thì ăn nói ngọt ngào lắm mà, sao giờ lại không biết nói gì hả?”
Chu Phóng buồn bực bĩu môi: “Giống như cậu nói đó, khi ấy tôi cứ cho rằng cậu ta là Quan Cố, nếu biết thực chất cậu ta là một cá thể khác thì còn lâu tôi mới làm chuyện mua dây buộc mình như vậy.”
Diêu Bối Bối suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định: “Không bằng cậu cứ nói rõ toàn bộ chân tướng đi, cho cậu ta biết bản thân là một nhân vật giả tưởng vốn không tồn tại.”
Chu Phóng khẩn trương nuốt nước bọt một cái.
Diêu Bối Bối tiếp tục khuyên nhủ: “Tôi biết làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng chỉ có tàn nhẫn với Tiểu Trang thì mới có thể khiến Quan Cố giải thoát khỏi căn bệnh này.”
Đều là vì Quan Cố cả thôi.
Chu Phóng khó khăn đáp: “…Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, hắn ngồi trên ghế sô pha nhà mình thật lâu, chờ Tiểu Trang nhắn tin tới. Đã trải qua thời gian dài như vậy, đối với việc khi nào Tiểu Trang có khả năng xuất hiện ít nhiều gì hắn cũng đã nắm bắt được.
Di động vừa đổ chuông báo hiệu tin nhắn, hắn lập tức cầm lên xem.
Tiểu Trang: “Chồng ơi!”
Tiểu Trang: “Mèo của em về rồi!”
Tiểu Trang: “Kéo đại pháp thật sự có tác dụng nha!”
Chu Phóng căng thẳng gặm gặm móng tay, sau đó mới hạ quyết tâm nhắn tin qua: “Chu Tiểu Trang, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Tiểu Trang: “Rốt cục anh cũng chịu để ý tới em rồi! Trời ạ!”
Chu Phóng: “Giờ tôi xuống lầu, cậu cứ ở đó nhé.”
Tiểu Trang: “A a a a a a a a!”
Tiểu Trang: “Anh chờ chút! Em thay quần áo đã!”
Chu Phóng: “Không cần, tôi ở trong thang máy rồi.”
Hắn rất vội vàng cho nên quên cầm theo chìa khóa, hắn không thể tự mở cửa nhà Quan Cố cho nên đành phải ấn chuông cửa.
Hắn cảm giác sau lưng mình tràn đầy mồ hôi lạnh, hai chân bước đi mà run run cơ hồ muốn rút gân.
Cửa nhà Quan Cố ‘Cạch’ một tiếng, cửa gỗ chậm rãi được mở, lộ ra một gương mặt khẩn tương đỏ ửng.
Chu Phóng: “…Để tôi vào trước rồi nói.”
Người kia lui về phía sau, cửa được mở ra một khoảng lớn rồi nhưng cậu vẫn giấu mình phía sau cửa, chỉ lộ mặt, ánh mắt luống cuống trộm nhìn Chu Phóng.
Chu Phóng không kiên nhẫn, hắn đi vào rồi đưa tay đóng kín cửa lại, xong xuôi mới nhìn một lượt đánh giá người kia, cuối cùng do dự mở miệng: “Chu Tiểu Trang?”
Đối phương dùng sức gật gật đầu, mặt càng đỏ hơn vài phần, lại chỉ chỉ cổ họng của mình rồi xua tay.
Chu Phóng lúc này mới nhớ lại rằng Tiểu Trang không nói được. Tiểu Trang cúi đầu, trên mặt là biểu tình xấu hổ và căng thẳng bất an.
Chu Phóng cẩn thận lựa từ: “Thật ra tôi sớm đã… Tôi sẽ không khinh thường cậu.”
Tiểu Trang ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ vui sướng. Chu Phóng cố gắng sắp xếp những lời đã nghĩ sẵn trong đầu rồi nói thật nhanh như muốn nuốt lưỡi: “Tôi xuống dưới là vì muốn nói rõ ràng chuyện này với cậu. Hy vọng cậu có thể lắng nghe thật kỹ.”
Tiểu Trang mơ hồ có vẻ rất khẩn trương nhìn hắn.
“Tôi đã nói với cậu hiện tại tôi có bạn trai rồi, tôi rất yêu anh ấy.” Chu Phóng gian nan nói từng chữ.
Tiểu Trang lấy điện thoại từ trong túi ra bấm bấm rất nhanh, di động của Chu Phóng liền vang lên tiếng báo tin nhắn mới.
Tiểu Trang: “Em không để ý phải làm tình nhân bí mật của anh đâu.”
Chu Phóng đọc xong thì mãnh liệt ngẩng đầu, Tiểu Trang chớp mắt một cái, gương mặt tuy ngượng ngùng nhưng không giấu nổi tình cảm dành cho hắn.
Chu Phóng vội la lên: “Nhưng mà tôi thì rất để ý việc đấy!”
Hắn hít sâu một hơi, quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Trang, bạn trai của tôi chính là bạn cùng phòng của cậu.”
Tiểu Trang mở to hai mắt.
Chu Phóng quyết định thẳng thắn: “Nếu đấy là cậu thật sự có bạn cùng phòng.”
Vẻ mặt Tiểu Trang hoàn toàn mờ mịt.
Mèo Tới đang ngồi trên ghế sô pha, giống hệt một chú hổ con nhìn chăm chú qua bên này.
Chu Phóng gọi nó: “Mèo Tới, lại ba ôm nào.”
Nó liền nhảy xuống đất chạy nhanh tới cào ống quần Chu Phóng, hắn cúi xuống bế cục cưng nhà mình lên.
Tiểu Trang giật mình nhìn bọn họ.
Chu Phóng giải thích: “Đây là mèo của tôi, tôi và bạn trai cùng nuôi nó mấy năm nay rồi.”
Tiểu Trang hết nhìn Mèo Tới lại nhìn hắn, vẻ mặt đầy sự khiếp sợ.
Chu Phóng mở album hình trong trong di động, phóng to một tấm hình Quan Cố và Mèo Tới chụp chung, chuyển màn hình điện thoại qua cho Tiểu Trang nhìn.
Tiểu Trang chấn động, cả người trở nên ngây ngốc.
Chu Phóng lần đầu tiên cố nâng cao sĩ khí nói thẳng: “Anh ấy tên là Quan Cố, trên đời này căn bản không có người tên Chu Tiểu Trang tồn tại. Chỉ bởi vì anh ấy sinh bệnh, là bệnh về tâm lý gọi là rối loạn nhân cách gì đó. Cậu chính là do anh ấy phân liệt mà thành.”
Điện thoại của Tiểu Trang rớt cái cộp xuống đất, một lúc lâu sau, cậu mới vừa nức nở vừa vội vã nhặt nó lên để gõ chữ, ngón tay của cậu run rẩy mãnh liệt: “Anh đừng đùa em như vậy, chồng ơi em sợ lắm.”
Chu Phóng đọc nhanh dòng tin kia rồi nói: “Tôi không đùa cậu, cậu không tin sao?”
Tiểu Trang liều mạng lắc đầu. Chu Phóng bèn thả Mèo Tới xuống, nhẹ giọng dặn: “Con đi chỗ khác chơi nhé.”
Mèo Tới lại không đi, chỉ ngồi im dưới đất ngẩng đầu nhìn hai người.
Chu Phóng nắm cổ tay Tiểu Trang: “Cậu đi theo tôi.”
Hắn kéo Tiểu Trang đến cửa nhà tắm, chỉ vào bàn chải đánh răng, ly và khăn mặt đôi trên bồn rửa mặt rồi nói: “Nếu thật sự cậu có bạn cùng phòng, vì sao hai người lại muốn dùng đồ tình nhân thế kia?”
Tiểu Trang: “…”
Chu Phóng tự trả lời luôn: “Bởi vì đó là đồ của tôi và anh ấy.”
Hắn lại kéo Tiểu Trang tiến vào phòng sách, lôi từ ngăn kéo ra cuốn sổ hộ khẩu và sổ đỏ, trên đó đều là tên Quan Cố.
“Căn hộ này không phải do cậu thuê mà là của bạn trai tôi, tôi sống ở tầng trên, hai chúng tôi đồng thời mua nhà ở nơi này.” Chu Phóng nói, “Vốn cậu chẳng hề có bạn cùng phòng, cậu không học chuyên văn và cũng không phải là đàn em khóa dưới thời trung học của tôi, những điều này đều là do cậu tự tưởng tượng ra cả.”
Sắc mặt Tiểu Trang tái nhợt, run rẩy bấm tin nhắn mới: “Anh lừa em, tại sao anh lại lừa em?”
Chu Phóng quả quyết ngay: “Tôi không lừa cậu! Cậu thử tự ngẫm lại xem, ngoại trừ Diêu Bối Bối thì cậu có bạn học hay bàn bè thân quen gì khác không hả?”
Tiểu Trang mím môi. Chu Phóng thấy vậy mới hạ giọng: “Cậu có nhớ quần áo trên người hiện tại được mua từ khi nào không?”
Tiểu Trang cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt mờ mịt.
Chu Phóng thở dài: “Đây là đồ tôi mua cho Quan Cố.”
Tiểu Trang ngẩng phắt đầu lên, không rõ từ khi nào mà trong hốc mắt đã nhanh chóng tràn đầy nước mắt. Chu Phóng bị hoảng sợ, luống cuống nói: “Cậu…”
Tiểu Trang vừa khóc vừa nhanh chóng cởi áo.
Chu Phóng: “!!!”
Tiểu Trang để trần trên thân, khóc nấc lấy điện thoại di động ra đánh chữ: “Em không mặc quần áo anh mua cho hắn!”
Chu Phóng: “…”
Tiểu Trang khóc đến mức thở hổn hển rất kịch liệt.
Thời tiết đã lạnh, trong nhà còn chưa đủ ấm, Chu Phóng sợ Quan Cố cảm lạnh bèn nhặt áo lên rồi khẽ bảo: “Cậu cứ mặc vào trước đã được không? Đừng để mình bị cảm.”
Tiểu Trang khóc rất dữ dội, cậu gạt tay hắn ra, vứt chiếc áo qua một bên rồi nhanh chóng gõ chữ: “Không mặc, cảm thì cảm, em chẳng quan tâm, không cần anh lo.”
Chu Phóng vốn đã thiếu kiên nhẫn, đọc xong thì lại càng bực bội phát hỏa: “Cậu đừng có làm loạn! Tôi chỉ sợ Quan Cố bị cảm thôi! Cậu thì có bị làm sao chứ? Vốn thân thể này cũng đâu phải là của cậu!”
Tiểu Trang triệt để hỏng mất, cậu đẩy hắn ra, qua loa quẹt nước mắt rồi chạy đi.
Chu Phóng đành phải đuổi theo giữ chặt cậu lại: “Chu Tiểu Trang! Tôi nói chưa rõ ràng sao? Aiz, cậu đừng khóc nữa mà!”
Tiểu Trang nghe vậy lại càng khóc thê thảm hơn. Cứ thế này làm sao mà đôi bên có thể giải quyết mọi chuyện được đây? Thực tế và những gì Chu Phóng từng nghĩ hoàn toàn không hề giống nhau.
Hắn vốn cảm thấy, chỉ cần hai người gặp mặt, nói rõ mọi chuyện, sau đó tạm biệt trong hòa bình thì Tiểu Trang sẽ chết tâm, cuối cùng về sau không bao giờ xuất hiện nữa, Quan Cố sẽ khỏi hẳn, cả nhà đều vui vẻ.
Thế nhưng hắn lại xem nhẹ vấn đề Tiểu Trang không nói được, cũng không nghĩ tới Tiểu Trang có thể phản ứng dữ dội và khóc lóc khủng khiếp đến thế.
… Hay là cứ chờ cậu ta khóc chán rồi mới nói tiếp?
Hắn không biết dỗ dành người khác, Quan Cố giận hắn cũng sẽ không dỗ, giống như Tiểu Trang hiện tại thì lại càng không.
Hai người liền cứ đứng đờ ra như vậy, một người khóc, một người nhìn.
Tiểu Trang thút thít nghẹn nấc, lại lấy điện thoại di động ra bấm chữ: “Em mặc kệ, dù sao em thích anh, em là ai cũng được, em chỉ thích anh thôi.”
Chu Phóng nhíu mày: “Nhưng tôi lại chẳng có tí cảm xúc gì với cậu cả.”
Tiểu Trang: “Lúc quay phim ở Hoành Điếm anh đâu có nói thế.”
Chu Phóng còn chẳng nhớ rõ khi ấy mình từng nhắn tin gì cho cậu ta, chỉ đành giải thích: “Khi đó tôi không phân rõ ràng cậu và Quan Cố, chỉ nghĩ rất đơn thuần rằng cậu là anh ấy, lời nói với cậu cũng không phải dành cho cậu đâu, là tôi muốn gửi tới Quan Cố thôi.”
Tiểu Trang: “Anh cũng sẽ gọi hắn là cục cưng dâm đãng sao?”
Chu Phóng chấn động: “Đùa à? Tôi chưa từng gọi cậu như vậy mà!”
Tiểu Trang: “Chồng ơi, chuyện gì em cũng đồng ý làm vì anh mà. Anh đừng có bỏ em.”
Chu Phóng vội vàng cự tuyệt: “Tôi chẳng cần cậu phải làm gì hết.”
Tiểu Trang để điện thoại di động xuống, khóc thút thít nhìn hắn.
Chu Phóng: “…Cậu mặc áo vào trước đã được không?”
Tiểu Trang lau lệ, vào phòng ngủ mở tủ quần áo ra, xáo trộn tùm lum lên một hồi.
Chu Phóng nhìn mà sốt ruột không thôi, đợi lát nữa Quan Cố tỉnh, vừa thấy loạn như vậy sẽ tức chết mất, hắn bèn hỏi: “Cậu muốn tìm cái gì?”
Tiểu Trang cũng không để ý tới hắn, chỉ lo chăm chú lục tung hết cả tủ lên.
Cửa tủ che khuất cậu, Chu Phóng nhìn không thấy vẻ mặt của Tiểu Trang, đi qua nói: “Tùy tiện lấy cái nào mặc cũng được mà.”
Tiểu Trang đập cửa tủ đóng kín lại cái rầm, mãnh liệt nhào tới ôm lấy hắn. Chu Phóng luống cuống tay chân muốn đẩy cậu ra, cậu lại ôm chặt không cách nào gỡ được.
Tiểu Trang vẫn đang ở trần, nếu Chu Phóng muốn đẩy cậu ra sẽ khó tránh khỏi đụng tới da thịt trần trụi. Không hiểu sao trong lòng hắn thấy rất loạn, đây chính là thân thể của Quan Cố, lẽ ra hắn nên cảm thấy quen thuộc lắm mới phải, thế nhưng, rất rõ ràng là bây giờ hắn không hề cảm nhận như thế.
Tiểu Trang lui ra một chút, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Phóng.
Trong lòng Chu Phóng lộp bộp một tiếng, nói: “Cậu đừng…”
Chưa kịp dứt lời Tiểu Trang đã dán lại đây, Chu Phóng vội vàng né tránh, môi Tiểu Trang chỉ kịp hôn lên má hắn.
Chu Phóng càng cảm thấy rối loạn hơn, lúc này có tính là Quan Cố vừa hôn hắn không? Dù sao đấy cũng là môi của anh mà. Không được, cứ thế này thì đừng bảo chỉ có Quan Cố bệnh, đến hắn cũng sắp phát điên rồi đây này.
Tiểu Trang lại hôn lên má hắn vài cái, rồi hôn xuống cổ và lỗ tai, lại dùng đùi chậm rãi cọ cọ thân dưới của hắn.
Chu Phóng bị cọ đến nỗi chẳng thể nào bình thường được nữa, chân nhuyễn đầu váng, đây là Quan Cố hay là Tiểu Trang vậy?
Tiểu Trang nửa ôm nửa dìu hắn lui về bên giường, sau đó kéo cả hai cùng ngã xuống.
Chu Phóng giật mình, vội dùng tay chống trên giường, chung quy cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Tiểu Trang nằm dưới người hắn, ánh mắt ướt át, hai má ửng hồng, khóe mắt còn có nước tràn ra ngoài, khiến người ta vừa nhìn thấy sẽ xót thương, môi cậu giật giật, phát không ra tiếng nhưng khẩu hình miệng rất rõ ràng là đang nói —— làm em.
Con mụ nó đây rõ ràng không phải Quan Cố, bố f***!
Chu Phóng tự cho mình một đòn cảnh cáo, lập tức muốn nhổm dậy, thế nhưng Tiểu Trang lại ôm chặt lấy thắt lưng hắn không chịu buông, cong đầu gối trực tiếp va vào nơi nào đó của hắn. Chu Phóng bị đụng mạnh mà phát đau, không tự chủ được hơi ngã người xuống đè lên Tiểu Trang.
Tiểu Trang vòng tay ôm cổ hắn khẽ mơn trớn.
Chu Phóng cảm thấy cơn đau đã dịu hơn một chút liền nhổm người dậy, nổi giận mắng: “Chu Tiểu Trang! Cậu muốn chết à?”
Tiểu Trang không tiếp tục làm ra thêm động tác nào nữa.
Chu Phóng cho rằng cậu sẽ từ bỏ cho nên định đứng dậy, ai dè bên tai lại nghe được một giọng nói cực kỳ quen thuộc: “Em đang làm gì đó?”
Chu Phóng: “!!!”
Trăm triệu lần cũng chẳng thể nào nghĩ tới, ngay khi hắn và Chu Tiểu Trang bày ra tư thế cơ thể muốn xxoo này, Quan Cố lại đột ngột tỉnh dậy
Hắn không biết nên đối mặt với một ‘Quan Cố’ nhưng lại không phải là Quan Cố của hắn như thế nào.
Diêu Bối Bối cố gắng phân tích cho hắn hiểu: “Quan Cố mắc chứng bệnh này, trong ý thức phân liệt ra một Chu Tiểu Trang bắt chước theo mối tình đầu của cậu là bởi vì cậu ấy nghĩ rằng cậu thích dáng vẻ như thế. Nói cho cùng, Chu Tiểu Trang tồn tại chính là vì muốn giành được sự chú ý và yêu mến của cậu. Cậu ta là ảo giác từ nội tâm của Quan Cố, nhưng ảo giác này tự nó lại không biết rằng bản thân chẳng hề có thực. Tôi cảm thấy chỉ khi cậu gặp Tiểu Trang một lần, nói rõ ràng cho cậu ta hiểu thì mới có khả năng đánh vỡ ảo giác ấy, khiến Quan Cố khôi phục lại trạng thái bình thường.”
Chu Phóng chần chờ hỏi: “Tôi gặp cậu ta thì thật sự có thể giải quyết chuyện này sao?”
Diêu Bối Bối lắc đầu: “Trước khi tôi về nước đã kể lại tình huống của Quan Cố cho thầy của tôi, thầy ấy và các chuyên gia đồng nghiệp từng thảo luận qua, ý kiến của họ đều là không phá thì khó mà xây được. Có điều bệnh tâm lý khác với những căn bệnh thông thường, không có bác sĩ hoặc chuyên gia nào có thể chuẩn xác nói với cậu rằng ‘tôi nhất định có thể chữa khỏi’, mà ngay cả nắm chắc được bao nhiêu phần trăm họ cũng không thể tính được. Nếu cậu không gặp Tiểu Trang, ba người sẽ cứ tiếp tục giằng co mãi, trừ khi cậu cảm thấy cứ như bây giờ cũng tốt, thích hưởng thụ loại cảm giác bắt cá hai tay này.”
“Tôi không bắt cá hai tay mà!” Chu Phóng tự thấy bản thân oan uổng vô cùng.
“Vậy cậu có gặp không đây?” Vẻ mặt Diêu Bối Bối cực kỳ nghiêm túc.
Chu Phóng trầm mặc một khắc mới đáp: “Để tôi suy nghĩ thêm đã.”
Diêu Bối Bối còn muốn khuyên hắn, ai dè liếc mắt lên nhìn thấy Quan Cố đang từ xa tiến vào cửa nhà hàng bèn thấp giọng bảo: “Ừ, thôi, không nói nữa, cậu ta đến rồi.”
Quan Cố mỉm cười bước lại đây, kéo ghế ngồi xuống cạnh bên Chu Phóng rồi cất tiếng hỏi: “Hai người đang tán gẫu gì vậy?”
Diêu Bối Bối cười đáp: “Tôi đang kể cho Chu Phóng nhà cậu sự tích khi chúng ta liên hoan mừng tốt nghiệp, có kẻ khờ nào đó ôm cột điện vừa khóc lóc vừa gọi tên cậu ấy.”
Chu Phóng lập tức quay đầu nhìn Quan Cố. Lỗ tai của anh đỏ bừng, lúng túng nói: “Không có, cô ấy nhớ nhầm đấy.”
Cơm nước xong từng người về nhà, Diêu Bối Bối không quên trao đổi phương thức liên lạc với Chu Phóng.
“Em đừng nghe mấy chuyện cô ấy nói.” Quan Cố vừa lái xe vừa bảo, “Từ khi chuyển thành chuyên gia tâm lý học, nói chuyện càng ngày càng dông dài.”
“Em cảm thấy cô ấy nói chuyện rất thú vị mà.”
Quan Cố liếc mắt nhìn hắn: “Em thay đổi cũng nhanh quá rồi ha, đêm qua còn chê Diêu Bối Bối thế này thế nọ cơ mà.”
Chu Phóng cúi đầu cắn móng tay: “Đây không phải là thấy tận mắt mới biết rõ tính tình một người sao?”
——–
Về đến chung cư, cả hai tạt sang nhà Quan Cố trước, hôm nay Mèo Tới ở dưới lầu, lười biếng ghé vào ghế sô pha cuộn tròn ngủ, thấy hai ông ba của mình về cũng chỉ ngẩng đầu hướng về phía cửa nhà kêu vài tiếng.
Quan Cố đi qua ôm lấy con trai, nó dụi dụi không ngừng vào mặt anh khiến anh phải né tránh qua lại: “Hôm nay cưng có uống nước bồn cầu không đấy?”
Mèo Tới: “Meo meo.”
Quan Cố bật cười: “Còn không thừa nhận? Lát nữa ba xem camera thử là biết ngay cưng có nói dối hay không thôi.”
Trong lòng Chu Phóng hết sức bình tĩnh, hôm nay hắn không nhận được tin nhắn nào từ Tiểu Trang cả.
Quan Cố bật camera theo dõi lên, quả nhiên Mèo Tới vẫn uống nước trong bồn cầu, anh ôm nó vô nhà vệ sinh ‘dạy dỗ’ một trận, tiểu quỷ này lại cuộn thành một cục nép vào trong ngực anh, tỏ vẻ mình là chú mèo đáng thương nhất trần đời.
Chu Phóng đã có quyết định nên muốn gọi điện thoại cho Diêu Bối Bối, bèn nói: “Điện thoại của em hết pin rồi, em lên nhà nạp đây.”
Quan Cố ôm cục cưng vuốt lông cho nó, thuận miệng hỏi: “Lát nữa em có xuống lại không?”
Chu Phóng trốn tránh tầm mắt của anh: “Xem tình hình đã.”
Hắn mở cửa đi ra ngoài. Quan Cố ôm mèo, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu nghĩ kĩ chưa?” Diêu Bối Bối ở bên kia cất tiếng, “Nếu chắc chắn rồi thì nhanh nhanh tiến hành đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Chu Phóng bối rối hỏi: “Tôi nên nói gì với cậu ta bây giờ?”
Diêu Bối Bối cười chọc ghẹo: “Lúc cậu tán tỉnh cậu ta thì ăn nói ngọt ngào lắm mà, sao giờ lại không biết nói gì hả?”
Chu Phóng buồn bực bĩu môi: “Giống như cậu nói đó, khi ấy tôi cứ cho rằng cậu ta là Quan Cố, nếu biết thực chất cậu ta là một cá thể khác thì còn lâu tôi mới làm chuyện mua dây buộc mình như vậy.”
Diêu Bối Bối suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định: “Không bằng cậu cứ nói rõ toàn bộ chân tướng đi, cho cậu ta biết bản thân là một nhân vật giả tưởng vốn không tồn tại.”
Chu Phóng khẩn trương nuốt nước bọt một cái.
Diêu Bối Bối tiếp tục khuyên nhủ: “Tôi biết làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng chỉ có tàn nhẫn với Tiểu Trang thì mới có thể khiến Quan Cố giải thoát khỏi căn bệnh này.”
Đều là vì Quan Cố cả thôi.
Chu Phóng khó khăn đáp: “…Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, hắn ngồi trên ghế sô pha nhà mình thật lâu, chờ Tiểu Trang nhắn tin tới. Đã trải qua thời gian dài như vậy, đối với việc khi nào Tiểu Trang có khả năng xuất hiện ít nhiều gì hắn cũng đã nắm bắt được.
Di động vừa đổ chuông báo hiệu tin nhắn, hắn lập tức cầm lên xem.
Tiểu Trang: “Chồng ơi!”
Tiểu Trang: “Mèo của em về rồi!”
Tiểu Trang: “Kéo đại pháp thật sự có tác dụng nha!”
Chu Phóng căng thẳng gặm gặm móng tay, sau đó mới hạ quyết tâm nhắn tin qua: “Chu Tiểu Trang, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Tiểu Trang: “Rốt cục anh cũng chịu để ý tới em rồi! Trời ạ!”
Chu Phóng: “Giờ tôi xuống lầu, cậu cứ ở đó nhé.”
Tiểu Trang: “A a a a a a a a!”
Tiểu Trang: “Anh chờ chút! Em thay quần áo đã!”
Chu Phóng: “Không cần, tôi ở trong thang máy rồi.”
Hắn rất vội vàng cho nên quên cầm theo chìa khóa, hắn không thể tự mở cửa nhà Quan Cố cho nên đành phải ấn chuông cửa.
Hắn cảm giác sau lưng mình tràn đầy mồ hôi lạnh, hai chân bước đi mà run run cơ hồ muốn rút gân.
Cửa nhà Quan Cố ‘Cạch’ một tiếng, cửa gỗ chậm rãi được mở, lộ ra một gương mặt khẩn tương đỏ ửng.
Chu Phóng: “…Để tôi vào trước rồi nói.”
Người kia lui về phía sau, cửa được mở ra một khoảng lớn rồi nhưng cậu vẫn giấu mình phía sau cửa, chỉ lộ mặt, ánh mắt luống cuống trộm nhìn Chu Phóng.
Chu Phóng không kiên nhẫn, hắn đi vào rồi đưa tay đóng kín cửa lại, xong xuôi mới nhìn một lượt đánh giá người kia, cuối cùng do dự mở miệng: “Chu Tiểu Trang?”
Đối phương dùng sức gật gật đầu, mặt càng đỏ hơn vài phần, lại chỉ chỉ cổ họng của mình rồi xua tay.
Chu Phóng lúc này mới nhớ lại rằng Tiểu Trang không nói được. Tiểu Trang cúi đầu, trên mặt là biểu tình xấu hổ và căng thẳng bất an.
Chu Phóng cẩn thận lựa từ: “Thật ra tôi sớm đã… Tôi sẽ không khinh thường cậu.”
Tiểu Trang ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ vui sướng. Chu Phóng cố gắng sắp xếp những lời đã nghĩ sẵn trong đầu rồi nói thật nhanh như muốn nuốt lưỡi: “Tôi xuống dưới là vì muốn nói rõ ràng chuyện này với cậu. Hy vọng cậu có thể lắng nghe thật kỹ.”
Tiểu Trang mơ hồ có vẻ rất khẩn trương nhìn hắn.
“Tôi đã nói với cậu hiện tại tôi có bạn trai rồi, tôi rất yêu anh ấy.” Chu Phóng gian nan nói từng chữ.
Tiểu Trang lấy điện thoại từ trong túi ra bấm bấm rất nhanh, di động của Chu Phóng liền vang lên tiếng báo tin nhắn mới.
Tiểu Trang: “Em không để ý phải làm tình nhân bí mật của anh đâu.”
Chu Phóng đọc xong thì mãnh liệt ngẩng đầu, Tiểu Trang chớp mắt một cái, gương mặt tuy ngượng ngùng nhưng không giấu nổi tình cảm dành cho hắn.
Chu Phóng vội la lên: “Nhưng mà tôi thì rất để ý việc đấy!”
Hắn hít sâu một hơi, quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Trang, bạn trai của tôi chính là bạn cùng phòng của cậu.”
Tiểu Trang mở to hai mắt.
Chu Phóng quyết định thẳng thắn: “Nếu đấy là cậu thật sự có bạn cùng phòng.”
Vẻ mặt Tiểu Trang hoàn toàn mờ mịt.
Mèo Tới đang ngồi trên ghế sô pha, giống hệt một chú hổ con nhìn chăm chú qua bên này.
Chu Phóng gọi nó: “Mèo Tới, lại ba ôm nào.”
Nó liền nhảy xuống đất chạy nhanh tới cào ống quần Chu Phóng, hắn cúi xuống bế cục cưng nhà mình lên.
Tiểu Trang giật mình nhìn bọn họ.
Chu Phóng giải thích: “Đây là mèo của tôi, tôi và bạn trai cùng nuôi nó mấy năm nay rồi.”
Tiểu Trang hết nhìn Mèo Tới lại nhìn hắn, vẻ mặt đầy sự khiếp sợ.
Chu Phóng mở album hình trong trong di động, phóng to một tấm hình Quan Cố và Mèo Tới chụp chung, chuyển màn hình điện thoại qua cho Tiểu Trang nhìn.
Tiểu Trang chấn động, cả người trở nên ngây ngốc.
Chu Phóng lần đầu tiên cố nâng cao sĩ khí nói thẳng: “Anh ấy tên là Quan Cố, trên đời này căn bản không có người tên Chu Tiểu Trang tồn tại. Chỉ bởi vì anh ấy sinh bệnh, là bệnh về tâm lý gọi là rối loạn nhân cách gì đó. Cậu chính là do anh ấy phân liệt mà thành.”
Điện thoại của Tiểu Trang rớt cái cộp xuống đất, một lúc lâu sau, cậu mới vừa nức nở vừa vội vã nhặt nó lên để gõ chữ, ngón tay của cậu run rẩy mãnh liệt: “Anh đừng đùa em như vậy, chồng ơi em sợ lắm.”
Chu Phóng đọc nhanh dòng tin kia rồi nói: “Tôi không đùa cậu, cậu không tin sao?”
Tiểu Trang liều mạng lắc đầu. Chu Phóng bèn thả Mèo Tới xuống, nhẹ giọng dặn: “Con đi chỗ khác chơi nhé.”
Mèo Tới lại không đi, chỉ ngồi im dưới đất ngẩng đầu nhìn hai người.
Chu Phóng nắm cổ tay Tiểu Trang: “Cậu đi theo tôi.”
Hắn kéo Tiểu Trang đến cửa nhà tắm, chỉ vào bàn chải đánh răng, ly và khăn mặt đôi trên bồn rửa mặt rồi nói: “Nếu thật sự cậu có bạn cùng phòng, vì sao hai người lại muốn dùng đồ tình nhân thế kia?”
Tiểu Trang: “…”
Chu Phóng tự trả lời luôn: “Bởi vì đó là đồ của tôi và anh ấy.”
Hắn lại kéo Tiểu Trang tiến vào phòng sách, lôi từ ngăn kéo ra cuốn sổ hộ khẩu và sổ đỏ, trên đó đều là tên Quan Cố.
“Căn hộ này không phải do cậu thuê mà là của bạn trai tôi, tôi sống ở tầng trên, hai chúng tôi đồng thời mua nhà ở nơi này.” Chu Phóng nói, “Vốn cậu chẳng hề có bạn cùng phòng, cậu không học chuyên văn và cũng không phải là đàn em khóa dưới thời trung học của tôi, những điều này đều là do cậu tự tưởng tượng ra cả.”
Sắc mặt Tiểu Trang tái nhợt, run rẩy bấm tin nhắn mới: “Anh lừa em, tại sao anh lại lừa em?”
Chu Phóng quả quyết ngay: “Tôi không lừa cậu! Cậu thử tự ngẫm lại xem, ngoại trừ Diêu Bối Bối thì cậu có bạn học hay bàn bè thân quen gì khác không hả?”
Tiểu Trang mím môi. Chu Phóng thấy vậy mới hạ giọng: “Cậu có nhớ quần áo trên người hiện tại được mua từ khi nào không?”
Tiểu Trang cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt mờ mịt.
Chu Phóng thở dài: “Đây là đồ tôi mua cho Quan Cố.”
Tiểu Trang ngẩng phắt đầu lên, không rõ từ khi nào mà trong hốc mắt đã nhanh chóng tràn đầy nước mắt. Chu Phóng bị hoảng sợ, luống cuống nói: “Cậu…”
Tiểu Trang vừa khóc vừa nhanh chóng cởi áo.
Chu Phóng: “!!!”
Tiểu Trang để trần trên thân, khóc nấc lấy điện thoại di động ra đánh chữ: “Em không mặc quần áo anh mua cho hắn!”
Chu Phóng: “…”
Tiểu Trang khóc đến mức thở hổn hển rất kịch liệt.
Thời tiết đã lạnh, trong nhà còn chưa đủ ấm, Chu Phóng sợ Quan Cố cảm lạnh bèn nhặt áo lên rồi khẽ bảo: “Cậu cứ mặc vào trước đã được không? Đừng để mình bị cảm.”
Tiểu Trang khóc rất dữ dội, cậu gạt tay hắn ra, vứt chiếc áo qua một bên rồi nhanh chóng gõ chữ: “Không mặc, cảm thì cảm, em chẳng quan tâm, không cần anh lo.”
Chu Phóng vốn đã thiếu kiên nhẫn, đọc xong thì lại càng bực bội phát hỏa: “Cậu đừng có làm loạn! Tôi chỉ sợ Quan Cố bị cảm thôi! Cậu thì có bị làm sao chứ? Vốn thân thể này cũng đâu phải là của cậu!”
Tiểu Trang triệt để hỏng mất, cậu đẩy hắn ra, qua loa quẹt nước mắt rồi chạy đi.
Chu Phóng đành phải đuổi theo giữ chặt cậu lại: “Chu Tiểu Trang! Tôi nói chưa rõ ràng sao? Aiz, cậu đừng khóc nữa mà!”
Tiểu Trang nghe vậy lại càng khóc thê thảm hơn. Cứ thế này làm sao mà đôi bên có thể giải quyết mọi chuyện được đây? Thực tế và những gì Chu Phóng từng nghĩ hoàn toàn không hề giống nhau.
Hắn vốn cảm thấy, chỉ cần hai người gặp mặt, nói rõ mọi chuyện, sau đó tạm biệt trong hòa bình thì Tiểu Trang sẽ chết tâm, cuối cùng về sau không bao giờ xuất hiện nữa, Quan Cố sẽ khỏi hẳn, cả nhà đều vui vẻ.
Thế nhưng hắn lại xem nhẹ vấn đề Tiểu Trang không nói được, cũng không nghĩ tới Tiểu Trang có thể phản ứng dữ dội và khóc lóc khủng khiếp đến thế.
… Hay là cứ chờ cậu ta khóc chán rồi mới nói tiếp?
Hắn không biết dỗ dành người khác, Quan Cố giận hắn cũng sẽ không dỗ, giống như Tiểu Trang hiện tại thì lại càng không.
Hai người liền cứ đứng đờ ra như vậy, một người khóc, một người nhìn.
Tiểu Trang thút thít nghẹn nấc, lại lấy điện thoại di động ra bấm chữ: “Em mặc kệ, dù sao em thích anh, em là ai cũng được, em chỉ thích anh thôi.”
Chu Phóng nhíu mày: “Nhưng tôi lại chẳng có tí cảm xúc gì với cậu cả.”
Tiểu Trang: “Lúc quay phim ở Hoành Điếm anh đâu có nói thế.”
Chu Phóng còn chẳng nhớ rõ khi ấy mình từng nhắn tin gì cho cậu ta, chỉ đành giải thích: “Khi đó tôi không phân rõ ràng cậu và Quan Cố, chỉ nghĩ rất đơn thuần rằng cậu là anh ấy, lời nói với cậu cũng không phải dành cho cậu đâu, là tôi muốn gửi tới Quan Cố thôi.”
Tiểu Trang: “Anh cũng sẽ gọi hắn là cục cưng dâm đãng sao?”
Chu Phóng chấn động: “Đùa à? Tôi chưa từng gọi cậu như vậy mà!”
Tiểu Trang: “Chồng ơi, chuyện gì em cũng đồng ý làm vì anh mà. Anh đừng có bỏ em.”
Chu Phóng vội vàng cự tuyệt: “Tôi chẳng cần cậu phải làm gì hết.”
Tiểu Trang để điện thoại di động xuống, khóc thút thít nhìn hắn.
Chu Phóng: “…Cậu mặc áo vào trước đã được không?”
Tiểu Trang lau lệ, vào phòng ngủ mở tủ quần áo ra, xáo trộn tùm lum lên một hồi.
Chu Phóng nhìn mà sốt ruột không thôi, đợi lát nữa Quan Cố tỉnh, vừa thấy loạn như vậy sẽ tức chết mất, hắn bèn hỏi: “Cậu muốn tìm cái gì?”
Tiểu Trang cũng không để ý tới hắn, chỉ lo chăm chú lục tung hết cả tủ lên.
Cửa tủ che khuất cậu, Chu Phóng nhìn không thấy vẻ mặt của Tiểu Trang, đi qua nói: “Tùy tiện lấy cái nào mặc cũng được mà.”
Tiểu Trang đập cửa tủ đóng kín lại cái rầm, mãnh liệt nhào tới ôm lấy hắn. Chu Phóng luống cuống tay chân muốn đẩy cậu ra, cậu lại ôm chặt không cách nào gỡ được.
Tiểu Trang vẫn đang ở trần, nếu Chu Phóng muốn đẩy cậu ra sẽ khó tránh khỏi đụng tới da thịt trần trụi. Không hiểu sao trong lòng hắn thấy rất loạn, đây chính là thân thể của Quan Cố, lẽ ra hắn nên cảm thấy quen thuộc lắm mới phải, thế nhưng, rất rõ ràng là bây giờ hắn không hề cảm nhận như thế.
Tiểu Trang lui ra một chút, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Chu Phóng.
Trong lòng Chu Phóng lộp bộp một tiếng, nói: “Cậu đừng…”
Chưa kịp dứt lời Tiểu Trang đã dán lại đây, Chu Phóng vội vàng né tránh, môi Tiểu Trang chỉ kịp hôn lên má hắn.
Chu Phóng càng cảm thấy rối loạn hơn, lúc này có tính là Quan Cố vừa hôn hắn không? Dù sao đấy cũng là môi của anh mà. Không được, cứ thế này thì đừng bảo chỉ có Quan Cố bệnh, đến hắn cũng sắp phát điên rồi đây này.
Tiểu Trang lại hôn lên má hắn vài cái, rồi hôn xuống cổ và lỗ tai, lại dùng đùi chậm rãi cọ cọ thân dưới của hắn.
Chu Phóng bị cọ đến nỗi chẳng thể nào bình thường được nữa, chân nhuyễn đầu váng, đây là Quan Cố hay là Tiểu Trang vậy?
Tiểu Trang nửa ôm nửa dìu hắn lui về bên giường, sau đó kéo cả hai cùng ngã xuống.
Chu Phóng giật mình, vội dùng tay chống trên giường, chung quy cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Tiểu Trang nằm dưới người hắn, ánh mắt ướt át, hai má ửng hồng, khóe mắt còn có nước tràn ra ngoài, khiến người ta vừa nhìn thấy sẽ xót thương, môi cậu giật giật, phát không ra tiếng nhưng khẩu hình miệng rất rõ ràng là đang nói —— làm em.
Con mụ nó đây rõ ràng không phải Quan Cố, bố f***!
Chu Phóng tự cho mình một đòn cảnh cáo, lập tức muốn nhổm dậy, thế nhưng Tiểu Trang lại ôm chặt lấy thắt lưng hắn không chịu buông, cong đầu gối trực tiếp va vào nơi nào đó của hắn. Chu Phóng bị đụng mạnh mà phát đau, không tự chủ được hơi ngã người xuống đè lên Tiểu Trang.
Tiểu Trang vòng tay ôm cổ hắn khẽ mơn trớn.
Chu Phóng cảm thấy cơn đau đã dịu hơn một chút liền nhổm người dậy, nổi giận mắng: “Chu Tiểu Trang! Cậu muốn chết à?”
Tiểu Trang không tiếp tục làm ra thêm động tác nào nữa.
Chu Phóng cho rằng cậu sẽ từ bỏ cho nên định đứng dậy, ai dè bên tai lại nghe được một giọng nói cực kỳ quen thuộc: “Em đang làm gì đó?”
Chu Phóng: “!!!”
Trăm triệu lần cũng chẳng thể nào nghĩ tới, ngay khi hắn và Chu Tiểu Trang bày ra tư thế cơ thể muốn xxoo này, Quan Cố lại đột ngột tỉnh dậy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook