Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi
-
Chương 32: Chúc anh sớm chia tay
Một đêm không ngủ, Chu Phóng trợn tròn mắt thức đến tận hừng đông.
Ngay khi thấy Quan Cố khẽ nhúc nhích sắp tỉnh dậy, Chu Phóng bèn vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như đang say ngủ.
Hắn đã đau đầu suốt cả đêm nhưng vẫn chưa nghĩ thấu đáo, Tiểu Trang làm sao có thể là “người” được đây?
Nhưng nếu Tiểu Trang không phải là “người” thì hôm qua kẻ diện đồ Hello Kitty tới gặp hắn sẽ là ai, thanh niên nghiêm túc Quan Cố ư? Nghĩ bằng đầu gối cũng biết thừa không đời nào anh làm trò mất mặt như vậy!
Mà nếu Tiểu Trang là “người”… vậy trước đây hắn vẫn nhắn tin thả thính ái muội qua lại với cậu ta thì có khác gì là đang ngoại tình đâu?
Hắn nhức não nguyên buổi tối chính là vì việc này đấy!
Chu Phóng hắn thích Quan Cố đến nhường ấy, lẽ nào đã lỡ dại ngoại tình rồi sao?
Động tác rời giường của Quan Cố rất nhẹ nhàng, hắn cảm nhận được anh ngồi dậy rồi khẽ kéo chăn đắp cho mình, thế nhưng một lúc sau vẫn không nghe được động tĩnh gì nữa.
Chu Phóng lăn tăn không biết Quan Cố đang làm gì, bỗng nhiên trên trán cảm nhận được một xúc giác ấm áp.
Quan Cố vừa mới cúi xuống hôn hắn.
Khi môi anh rời đi, hắn cũng đồng thời mở mắt ra.
Ước chừng là Quan Cố không nghĩ tới việc mình hôn trộm mà lại bị bắt gặp, gương mặt nghiêm túc vạn năm của anh khó có lúc chợt hiện lên nét xấu hổ.
Trong lòng Chu Phóng chấn động.
Lẽ nào ở hậu trường lễ trao giải tối qua, trong cái đầu mèo xù bông Hello Kitty ấy, vẻ mặt của “Quan Cố” cũng sẽ đáng yêu vậy ư?
“Còn sớm lắm, em ngủ thêm một lát đi!” Quan Cố dịu dàng vuốt ve tóc hắn.
Cả đêm không chợp mắt khiến đầu óc Chu Phóng hơi rối loạn, hắn qua loa đáp ứng rồi xoay lưng lại kéo sát chăn lên tận cằm, nhắm mắt giả vờ tiếp tục ngủ.
Quan Cố giúp hắn dém lại góc chăn mỏng, ngón tay vô tình đụng phải làn da mẫn cảm sau lỗ tai Chu Phóng khiến cả người hắn đột ngột giật bắn mình.
Nếu ở tình huống bình thường thì chắc chắn Chu Phóng sẽ quay lại đùa giỡn thân mật sờ mó anh các kiểu, nhưng giờ phút này tâm hắn vẫn đang rối loạn như ma vì chột dạ, thế nên não không kịp phản ứng đã lỡ miệng gắt: “Sao anh phiền quá vậy? Còn chưa đi làm nữa là trễ giờ ráng chịu.”
Quan Cố: “…”
Chính Chu Phóng cũng bị tiếng rống của mình làm hoảng sợ, hắn lắp bắp muốn nói xin lỗi anh nhưng lại sĩ diện vì không có bậc thang bước xuống, cuối cùng cứng ngắc nằm ở nơi đó.
Quan Cố không nói gì, anh chậm rãi xuống giường rồi nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi.
Nắng sớm từ bức rèm cửa mông mông lung lung chiếu vào, Chu Phóng bèn kéo cao chăn lên che qua đầu.
Qua một lát, hắn lại bực bội giật tấm mền xuống khỏi mặt, hai mắt hắn lúc này đỏ ửng, vương đầy tơ máu, hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ xíu nào.
Cảm giác này thật tệ!
Lăn lộn mãi đến 9 giờ hơn vẫn không ngủ được, Chu Phóng phiền não quyết định rời giường đi túm con trai tới để chơi đùa cùng nó một lát cho nhẹ đầu. Hắn đi lòng vòng quanh nhà gọi “Mèo Tới… Mèo Tới…” mà mãi vẫn không thấy thằng nhóc đâu mới sực nhớ tối qua đã lỡ để nó ở lầu dưới một mình rồi bèn lấy chìa khóa đi xuống tìm.
Hắn vốn cho rằng Mèo Tới sẽ như mọi ngày ngủ ngay ở ghế sô pha trong phòng khách, ai ngờ đi vào lại thấy trống trơn, ngay cả ổ mèo mà Quan Cố đặt trong góc tường cũng không thấy nốt.
Phòng khách không có, phòng ngủ không có, cả nhà Quan Cố hắn đều bới tung một lượt lên mà cũng không thấy tung tích của Mèo Tới.
Con hắn đi đâu rồi?
Không lẽ Quan Cố nổi điên ném con trai hắn ra đường rồi hả?
Bông chốc Chu Phóng hốt hoảng, hắn quỳ khom xuống ngó dưới gầm ghế, gầm bàn, gầm giường, ngay cả những nơi Mèo Tới không có khả năng chui vào như rương, ngăn kéo bàn ăn, ngăn tủ quần áo… cũng đều mở ra tìm thử, vẫn chẳng thấy đâu!
Nhưng Chu Phóng phát hiện ra một manh mối khá quan trọng, ấy là cái túi xách vòm thường dùng để mang thú cưng ra ngoài cũng biến mất tiêu! Mèo Tới rất ít được đi chơi, mỗi lần rời khỏi nhà toàn là vì nó cần phải đi chích ngừa, mà người mang nó đến mấy bệnh viện thú y đều là Quan Cố. Nhưng cái túi đấy là khi Chu Phóng qua châu Âu tham gia tuần lễ thời trang đã tìm mua cho con trai hắn, vừa thời thượng lại rất tiện dụng, vậy nên hắn vẫn nhớ rõ ràng.
Mà mới sáng sớm Quan Cố đã mang Mèo Tới đi đâu nhỉ, thằng bé vừa mới tiêm phòng gần đây rồi mà, hơn nữa anh cũng phải đi làm chứ?
Mí mắt phải của Chu Phóng lại nháy vài cái.
Hắn vội vàng chạy lên lầu lấy điện thoại gọi cho Quan Cố, không ai nghe máy cả.
…. Hệt như dự đoán!
Mí mắt Chu Phóng vẫn không ngừng giật, hắn lập cập vào weixin kéo xuống khung chat với Tiểu Trang rồi mở ra gõ chữ.
Chu Phóng: “Cậu đang ở đâu?”
Tin nhắn đáp trả rất nhanh.
Tiểu Trang: “Ở bên ngoài.”
Chu Phóng sốt ruột: “Cụ thể là chỗ nào?”
Tiểu Trang: “Spa làm đẹp cho thú cưng.”
Tiểu Trang: “Con mèo kia bẩn rồi, nó cần phải tắm rửa nhưng em không biết tắm cho nó.”
Tảng đá trong lòng Chu Phóng thoáng chốc nhẹ hẳn xuống một nửa khi đọc tới mấy dòng này, vừa rồi quả thật lúc biết cậu ta mang nó đi, đầu hắn không nhịn được nghĩ đến rất nhiều tình huống cực thê thảm.
Chu Phóng cau mày bấm bàn phím: “Đó là mèo của bạn cùng phòng nhà cậu thôi mà, cậu tự tiện mang nó ra ngoài như vậy không phải là nhiều chuyện sao?”
Tiểu Trang: “Bây giờ nó là mèo của em.”
Tiểu Trang: “Em mua lại rồi.”
Chu Phóng cầm di động trợn mắt há hốc mồm. Hắn vội lật nhắn tin sang: “Không phải cậu ghét mèo ư?”
Tiểu Trang: “Nhưng em thích con này.”
Tiểu Trang: “Nó cũng bám dính lấy em, xem như là có duyên phận vậy.”
Chu Phóng ngạc nhiên: “Bạn cùng phòng của cậu đồng ý bán hả?”
Tiểu Trang: “Đúng vậy!”
Đùa nhau đấy à? Làm sao có thể?
Tiểu Trang: “Em đang tìm phòng trọ mới rồi, em sẽ mau chóng dọn ra khỏi chung cư đó.”
Tiểu Trang: “Anh lại nhàm chán sao?”
Tiểu Trang: “Thế thì đổi người khác mà thả thính đi.”
Tiểu Trang: “Đừng làm phiền em nữa!”
Chu Phóng bị năm chữ này đánh bốp một phát vào sự vô liêm sỉ của bản thân. Không thể phủ nhận việc kể từ khi hắn nhận thức được Tiểu Trang chính là một ‘con người’ tồn tại thiệt sự trong cuộc sống đến nay đã hơn nửa tháng, mỗi lần hắn nói chuyện hay bày tỏ cảm xúc gì với cậu đều tra đến cực điểm.
Xác định được Mèo Tới vẫn bình an vô sự xong thì Chu Phóng cũng ngại ngùng không dám hỏi thêm gì nữa.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định nhắn: “Xin lỗi.”
Chu Phóng: “Cám ơn cậu hôm qua đã đến xem tôi nhận thưởng, sau này tôi sẽ tiếp tục đóng phim thật tốt!”
Hắn còn muốn viết thêm vài câu khách sáo nhưng Tiểu Trang đã cắt ngang: “Em đã hết làm phóng viên từ lâu rồi, anh không cần phải nói mấy câu xã giao đấy với em.”
Tiểu Trang: “Em cũng không còn là fan của anh nữa, anh diễn thành cái dạng gì em chẳng quan tâm!”
Tiểu Trang: “Cho tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng để bất cứ lời nào em nói trong lòng, em vốn thích anh là ngay từ cái nhìn đầu tiên vào lúc chúng ta còn học cấp 3.”
Tiểu Trang: “Thôi vậy, cũng qua rồi.”
Tiểu Trang: “Hy vọng sự nghiệp của anh sẽ ngày càng thuận lợi.”
Tiểu Trang: “Nhưng em sẽ không chúc phúc cho anh với bạn trai anh đâu.”
Tiểu Trang: “Chúc hai người sớm chia tay!”
Tiểu Trang: “Mà bỏ nhau rồi thì cũng mong về sau anh không bao giờ tìm được ai khác nữa.”
Tiểu Trang: “Chúc anh là cẩu độc thân cả đời này.”
Tiểu Trang: “Yêu anh, moa moa taz!”
Chu Phóng dở khóc dở cười, rốt cuộc cậu nhóc này bị làm sao vậy? Hắn không trả lời tin nhắn nữa, đã nói tới như vậy rồi thì đáp gì cũng không thích hợp.
Tắt weixin đi, Chu Phóng thuận tay mở weibo lướt xem tin tức, ứng dụng vừa hiện ra hắn đã bị ngợp trong đống tag khủng hơn vạn cái, hầu hết là do đồng nghiệp từng hợp tác chung và fan hâm mộ bình luận dưới bài post hôm qua Tiểu An đăng, đại ý chúc mừng hắn nhận được cúp thị đế danh giá.
Bình luận đứng đầu là Giản Ninh Xuyên, cậu chỉ đăng tấm hình chụp hắn lên nhận giải tối qua kèm một câu ngắn gọn “Chúc mừng tân thị đế của chúng ta.”
Đều là người của công chúng nên thể diện ngoài mặt vẫn phải chu toàn, hắn nhanh chóng like một cái rồi trả lời ngay phía dưới “Cám ơn Tiểu Giản.”
Vài phút sau Giản Ninh Xuyên gọi điện thoại tới.
“Anh Phóng.” Giản Ninh Xuyên cẩn thận giải thích, “Em không có ý gì khác, chỉ là trước đây cả lúc phỏng vấn và trên weibo em đều hay nhắc tới anh. Nếu lần này anh nhận giải thưởng lớn như vậy mà em lại im ru thì chỉ sợ cánh truyền thông hay fan lại nháo nhào suy diễn là chúng ta có mâu thuẫn, nên em mới comment trên nhà anh. Lỡ mà fan couple lại bàn tán lung tung gì thì anh cứ kệ đi nhé, em tuyệt đối không phải muốn cọ nhiệt anh để sao tác couple đâu, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Chu Phóng thật sự không hề để ý đến chuyện đó bèn đáp: “Không sao, tôi hiểu mà.”
Giản Ninh Xuyên chân thành nói: “Chúc mừng anh, em thật sự cao hứng khi thấy anh nhận được cúp thị đế.”
Chu Phóng có chút cảm động nên giọng điệu cũng ôn hòa hơn hẳn: “Tiểu Giản, cám ơn cậu.”
Đương nhiên hắn tin tưởng Giản Ninh Xuyên không hề muốn cọ nhiệt hắn để sao tác couple gì hết, lấy gia thế, địa vị cùng tương lai của cậu mà còn cần kéo fan từ couple thì nên đi tìm một nữ minh tinh chứ dính vào thằng con trai như hắn làm gì.
Mất ngủ cả đêm nên mới chỉ lướt weibo một lát hắn đã thấy nhức mắt, Chu Phóng buông di động qua một bên rồi mệt mỏi ngủ luôn ngay tại sô pha trong phòng khách.
Một lát sau, hắn bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình thức giấc, là Quan Cố gọi tới.
Đã mười hai giờ hơn.
Quan Cố hỏi hắn: “Buổi sáng em gọi có chuyện gì không?”
Chu Phóng thử thăm dò: “Gọi trò chuyện với anh tí thôi. Sao anh không nghe máy em thế?”
“Đi làm chứ sao. Em nghĩ còn lý do gì nữa.”
Chu Phóng nghe ra được ngữ khí anh không tốt lắm bèn cáu ngược lại: “Ai chọc điên anh thì đi mà tìm nó phát giận, ở đây khó chịu với em thì hay lắm à?”
“Anh khó chịu ư?”
Chu Phóng cau mày: “Như anh hiện giờ mà còn không bảo khó chịu thì là gì.”
Quan Cố sẵng giọng: “Ừ đấy, anh đang bực mình, rồi sao?”
Quả thật là anh đang cực kỳ mất hứng. Trong lòng Chu Phóng có quỷ, nghe anh nói vậy thì đột nhiên thấy chột dạ.
Quan Cố dừng một chút rồi cố hòa hoãn bảo: “Anh đi ăn cơm đây, em cũng gọi món về ăn đi chứ đừng nhịn đói, dạ dày em không tốt đâu.”
Chu Phóng: “… Được.”
Cúp điện thoại xong hắn ngồi đó suy ngẫm một lát mới chợt nhớ tới hồi sáng nay hắn vô duyên vô cớ gắt gỏng với Quan Cố, anh khó chịu là vì việc này ư?
Đúng rồi! Mèo Tới về rồi sao?
Chu Phóng gấp gáp đến quên thay giày mà mang luôn dép lê chạy lẹp bẹp xuống tầng dưới, mở cửa ra đã thấy Mèo Tới ngồi ngay bệ cửa sổ phòng khách đang ngắm phong cảnh ngoài đó. Bộ lông trông rất ư là mượt mà, sạch sẽ, đúng là vừa được tắm táp cẩn thận xong xuôi có khác.
Mèo Tới khẽ “meo” một tiếng rồi nhanh chóng nhảy xuống chạy qua chỗ hắn.
Chu Phóng cúi người bế nó lên, Mèo Tới kêu grừ grừ, cứ dụi qua dụi lại cái đầu bé xíu của nó vào người hắn.
Chu Phóng bị cọ đến mềm lòng nhưng vẫn nhịn không được quở trách: “Ai cũng có thể mang con đi tắm rửa à? Cứ tùy tiện theo người lạ thế đến ngày bị bán thì đừng có mà kêu ba đấy.”
Miêu Tới lười biếng cuộn tròn lại nằm gọn lỏn trong vòng tay hắn.
Hắn theo bản năng cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu thằng bé, mùi xà bông thơm thiệt là thơm!
Ngay khi thấy Quan Cố khẽ nhúc nhích sắp tỉnh dậy, Chu Phóng bèn vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như đang say ngủ.
Hắn đã đau đầu suốt cả đêm nhưng vẫn chưa nghĩ thấu đáo, Tiểu Trang làm sao có thể là “người” được đây?
Nhưng nếu Tiểu Trang không phải là “người” thì hôm qua kẻ diện đồ Hello Kitty tới gặp hắn sẽ là ai, thanh niên nghiêm túc Quan Cố ư? Nghĩ bằng đầu gối cũng biết thừa không đời nào anh làm trò mất mặt như vậy!
Mà nếu Tiểu Trang là “người”… vậy trước đây hắn vẫn nhắn tin thả thính ái muội qua lại với cậu ta thì có khác gì là đang ngoại tình đâu?
Hắn nhức não nguyên buổi tối chính là vì việc này đấy!
Chu Phóng hắn thích Quan Cố đến nhường ấy, lẽ nào đã lỡ dại ngoại tình rồi sao?
Động tác rời giường của Quan Cố rất nhẹ nhàng, hắn cảm nhận được anh ngồi dậy rồi khẽ kéo chăn đắp cho mình, thế nhưng một lúc sau vẫn không nghe được động tĩnh gì nữa.
Chu Phóng lăn tăn không biết Quan Cố đang làm gì, bỗng nhiên trên trán cảm nhận được một xúc giác ấm áp.
Quan Cố vừa mới cúi xuống hôn hắn.
Khi môi anh rời đi, hắn cũng đồng thời mở mắt ra.
Ước chừng là Quan Cố không nghĩ tới việc mình hôn trộm mà lại bị bắt gặp, gương mặt nghiêm túc vạn năm của anh khó có lúc chợt hiện lên nét xấu hổ.
Trong lòng Chu Phóng chấn động.
Lẽ nào ở hậu trường lễ trao giải tối qua, trong cái đầu mèo xù bông Hello Kitty ấy, vẻ mặt của “Quan Cố” cũng sẽ đáng yêu vậy ư?
“Còn sớm lắm, em ngủ thêm một lát đi!” Quan Cố dịu dàng vuốt ve tóc hắn.
Cả đêm không chợp mắt khiến đầu óc Chu Phóng hơi rối loạn, hắn qua loa đáp ứng rồi xoay lưng lại kéo sát chăn lên tận cằm, nhắm mắt giả vờ tiếp tục ngủ.
Quan Cố giúp hắn dém lại góc chăn mỏng, ngón tay vô tình đụng phải làn da mẫn cảm sau lỗ tai Chu Phóng khiến cả người hắn đột ngột giật bắn mình.
Nếu ở tình huống bình thường thì chắc chắn Chu Phóng sẽ quay lại đùa giỡn thân mật sờ mó anh các kiểu, nhưng giờ phút này tâm hắn vẫn đang rối loạn như ma vì chột dạ, thế nên não không kịp phản ứng đã lỡ miệng gắt: “Sao anh phiền quá vậy? Còn chưa đi làm nữa là trễ giờ ráng chịu.”
Quan Cố: “…”
Chính Chu Phóng cũng bị tiếng rống của mình làm hoảng sợ, hắn lắp bắp muốn nói xin lỗi anh nhưng lại sĩ diện vì không có bậc thang bước xuống, cuối cùng cứng ngắc nằm ở nơi đó.
Quan Cố không nói gì, anh chậm rãi xuống giường rồi nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi.
Nắng sớm từ bức rèm cửa mông mông lung lung chiếu vào, Chu Phóng bèn kéo cao chăn lên che qua đầu.
Qua một lát, hắn lại bực bội giật tấm mền xuống khỏi mặt, hai mắt hắn lúc này đỏ ửng, vương đầy tơ máu, hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ xíu nào.
Cảm giác này thật tệ!
Lăn lộn mãi đến 9 giờ hơn vẫn không ngủ được, Chu Phóng phiền não quyết định rời giường đi túm con trai tới để chơi đùa cùng nó một lát cho nhẹ đầu. Hắn đi lòng vòng quanh nhà gọi “Mèo Tới… Mèo Tới…” mà mãi vẫn không thấy thằng nhóc đâu mới sực nhớ tối qua đã lỡ để nó ở lầu dưới một mình rồi bèn lấy chìa khóa đi xuống tìm.
Hắn vốn cho rằng Mèo Tới sẽ như mọi ngày ngủ ngay ở ghế sô pha trong phòng khách, ai ngờ đi vào lại thấy trống trơn, ngay cả ổ mèo mà Quan Cố đặt trong góc tường cũng không thấy nốt.
Phòng khách không có, phòng ngủ không có, cả nhà Quan Cố hắn đều bới tung một lượt lên mà cũng không thấy tung tích của Mèo Tới.
Con hắn đi đâu rồi?
Không lẽ Quan Cố nổi điên ném con trai hắn ra đường rồi hả?
Bông chốc Chu Phóng hốt hoảng, hắn quỳ khom xuống ngó dưới gầm ghế, gầm bàn, gầm giường, ngay cả những nơi Mèo Tới không có khả năng chui vào như rương, ngăn kéo bàn ăn, ngăn tủ quần áo… cũng đều mở ra tìm thử, vẫn chẳng thấy đâu!
Nhưng Chu Phóng phát hiện ra một manh mối khá quan trọng, ấy là cái túi xách vòm thường dùng để mang thú cưng ra ngoài cũng biến mất tiêu! Mèo Tới rất ít được đi chơi, mỗi lần rời khỏi nhà toàn là vì nó cần phải đi chích ngừa, mà người mang nó đến mấy bệnh viện thú y đều là Quan Cố. Nhưng cái túi đấy là khi Chu Phóng qua châu Âu tham gia tuần lễ thời trang đã tìm mua cho con trai hắn, vừa thời thượng lại rất tiện dụng, vậy nên hắn vẫn nhớ rõ ràng.
Mà mới sáng sớm Quan Cố đã mang Mèo Tới đi đâu nhỉ, thằng bé vừa mới tiêm phòng gần đây rồi mà, hơn nữa anh cũng phải đi làm chứ?
Mí mắt phải của Chu Phóng lại nháy vài cái.
Hắn vội vàng chạy lên lầu lấy điện thoại gọi cho Quan Cố, không ai nghe máy cả.
…. Hệt như dự đoán!
Mí mắt Chu Phóng vẫn không ngừng giật, hắn lập cập vào weixin kéo xuống khung chat với Tiểu Trang rồi mở ra gõ chữ.
Chu Phóng: “Cậu đang ở đâu?”
Tin nhắn đáp trả rất nhanh.
Tiểu Trang: “Ở bên ngoài.”
Chu Phóng sốt ruột: “Cụ thể là chỗ nào?”
Tiểu Trang: “Spa làm đẹp cho thú cưng.”
Tiểu Trang: “Con mèo kia bẩn rồi, nó cần phải tắm rửa nhưng em không biết tắm cho nó.”
Tảng đá trong lòng Chu Phóng thoáng chốc nhẹ hẳn xuống một nửa khi đọc tới mấy dòng này, vừa rồi quả thật lúc biết cậu ta mang nó đi, đầu hắn không nhịn được nghĩ đến rất nhiều tình huống cực thê thảm.
Chu Phóng cau mày bấm bàn phím: “Đó là mèo của bạn cùng phòng nhà cậu thôi mà, cậu tự tiện mang nó ra ngoài như vậy không phải là nhiều chuyện sao?”
Tiểu Trang: “Bây giờ nó là mèo của em.”
Tiểu Trang: “Em mua lại rồi.”
Chu Phóng cầm di động trợn mắt há hốc mồm. Hắn vội lật nhắn tin sang: “Không phải cậu ghét mèo ư?”
Tiểu Trang: “Nhưng em thích con này.”
Tiểu Trang: “Nó cũng bám dính lấy em, xem như là có duyên phận vậy.”
Chu Phóng ngạc nhiên: “Bạn cùng phòng của cậu đồng ý bán hả?”
Tiểu Trang: “Đúng vậy!”
Đùa nhau đấy à? Làm sao có thể?
Tiểu Trang: “Em đang tìm phòng trọ mới rồi, em sẽ mau chóng dọn ra khỏi chung cư đó.”
Tiểu Trang: “Anh lại nhàm chán sao?”
Tiểu Trang: “Thế thì đổi người khác mà thả thính đi.”
Tiểu Trang: “Đừng làm phiền em nữa!”
Chu Phóng bị năm chữ này đánh bốp một phát vào sự vô liêm sỉ của bản thân. Không thể phủ nhận việc kể từ khi hắn nhận thức được Tiểu Trang chính là một ‘con người’ tồn tại thiệt sự trong cuộc sống đến nay đã hơn nửa tháng, mỗi lần hắn nói chuyện hay bày tỏ cảm xúc gì với cậu đều tra đến cực điểm.
Xác định được Mèo Tới vẫn bình an vô sự xong thì Chu Phóng cũng ngại ngùng không dám hỏi thêm gì nữa.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu rồi quyết định nhắn: “Xin lỗi.”
Chu Phóng: “Cám ơn cậu hôm qua đã đến xem tôi nhận thưởng, sau này tôi sẽ tiếp tục đóng phim thật tốt!”
Hắn còn muốn viết thêm vài câu khách sáo nhưng Tiểu Trang đã cắt ngang: “Em đã hết làm phóng viên từ lâu rồi, anh không cần phải nói mấy câu xã giao đấy với em.”
Tiểu Trang: “Em cũng không còn là fan của anh nữa, anh diễn thành cái dạng gì em chẳng quan tâm!”
Tiểu Trang: “Cho tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng để bất cứ lời nào em nói trong lòng, em vốn thích anh là ngay từ cái nhìn đầu tiên vào lúc chúng ta còn học cấp 3.”
Tiểu Trang: “Thôi vậy, cũng qua rồi.”
Tiểu Trang: “Hy vọng sự nghiệp của anh sẽ ngày càng thuận lợi.”
Tiểu Trang: “Nhưng em sẽ không chúc phúc cho anh với bạn trai anh đâu.”
Tiểu Trang: “Chúc hai người sớm chia tay!”
Tiểu Trang: “Mà bỏ nhau rồi thì cũng mong về sau anh không bao giờ tìm được ai khác nữa.”
Tiểu Trang: “Chúc anh là cẩu độc thân cả đời này.”
Tiểu Trang: “Yêu anh, moa moa taz!”
Chu Phóng dở khóc dở cười, rốt cuộc cậu nhóc này bị làm sao vậy? Hắn không trả lời tin nhắn nữa, đã nói tới như vậy rồi thì đáp gì cũng không thích hợp.
Tắt weixin đi, Chu Phóng thuận tay mở weibo lướt xem tin tức, ứng dụng vừa hiện ra hắn đã bị ngợp trong đống tag khủng hơn vạn cái, hầu hết là do đồng nghiệp từng hợp tác chung và fan hâm mộ bình luận dưới bài post hôm qua Tiểu An đăng, đại ý chúc mừng hắn nhận được cúp thị đế danh giá.
Bình luận đứng đầu là Giản Ninh Xuyên, cậu chỉ đăng tấm hình chụp hắn lên nhận giải tối qua kèm một câu ngắn gọn “Chúc mừng tân thị đế của chúng ta.”
Đều là người của công chúng nên thể diện ngoài mặt vẫn phải chu toàn, hắn nhanh chóng like một cái rồi trả lời ngay phía dưới “Cám ơn Tiểu Giản.”
Vài phút sau Giản Ninh Xuyên gọi điện thoại tới.
“Anh Phóng.” Giản Ninh Xuyên cẩn thận giải thích, “Em không có ý gì khác, chỉ là trước đây cả lúc phỏng vấn và trên weibo em đều hay nhắc tới anh. Nếu lần này anh nhận giải thưởng lớn như vậy mà em lại im ru thì chỉ sợ cánh truyền thông hay fan lại nháo nhào suy diễn là chúng ta có mâu thuẫn, nên em mới comment trên nhà anh. Lỡ mà fan couple lại bàn tán lung tung gì thì anh cứ kệ đi nhé, em tuyệt đối không phải muốn cọ nhiệt anh để sao tác couple đâu, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
Chu Phóng thật sự không hề để ý đến chuyện đó bèn đáp: “Không sao, tôi hiểu mà.”
Giản Ninh Xuyên chân thành nói: “Chúc mừng anh, em thật sự cao hứng khi thấy anh nhận được cúp thị đế.”
Chu Phóng có chút cảm động nên giọng điệu cũng ôn hòa hơn hẳn: “Tiểu Giản, cám ơn cậu.”
Đương nhiên hắn tin tưởng Giản Ninh Xuyên không hề muốn cọ nhiệt hắn để sao tác couple gì hết, lấy gia thế, địa vị cùng tương lai của cậu mà còn cần kéo fan từ couple thì nên đi tìm một nữ minh tinh chứ dính vào thằng con trai như hắn làm gì.
Mất ngủ cả đêm nên mới chỉ lướt weibo một lát hắn đã thấy nhức mắt, Chu Phóng buông di động qua một bên rồi mệt mỏi ngủ luôn ngay tại sô pha trong phòng khách.
Một lát sau, hắn bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình thức giấc, là Quan Cố gọi tới.
Đã mười hai giờ hơn.
Quan Cố hỏi hắn: “Buổi sáng em gọi có chuyện gì không?”
Chu Phóng thử thăm dò: “Gọi trò chuyện với anh tí thôi. Sao anh không nghe máy em thế?”
“Đi làm chứ sao. Em nghĩ còn lý do gì nữa.”
Chu Phóng nghe ra được ngữ khí anh không tốt lắm bèn cáu ngược lại: “Ai chọc điên anh thì đi mà tìm nó phát giận, ở đây khó chịu với em thì hay lắm à?”
“Anh khó chịu ư?”
Chu Phóng cau mày: “Như anh hiện giờ mà còn không bảo khó chịu thì là gì.”
Quan Cố sẵng giọng: “Ừ đấy, anh đang bực mình, rồi sao?”
Quả thật là anh đang cực kỳ mất hứng. Trong lòng Chu Phóng có quỷ, nghe anh nói vậy thì đột nhiên thấy chột dạ.
Quan Cố dừng một chút rồi cố hòa hoãn bảo: “Anh đi ăn cơm đây, em cũng gọi món về ăn đi chứ đừng nhịn đói, dạ dày em không tốt đâu.”
Chu Phóng: “… Được.”
Cúp điện thoại xong hắn ngồi đó suy ngẫm một lát mới chợt nhớ tới hồi sáng nay hắn vô duyên vô cớ gắt gỏng với Quan Cố, anh khó chịu là vì việc này ư?
Đúng rồi! Mèo Tới về rồi sao?
Chu Phóng gấp gáp đến quên thay giày mà mang luôn dép lê chạy lẹp bẹp xuống tầng dưới, mở cửa ra đã thấy Mèo Tới ngồi ngay bệ cửa sổ phòng khách đang ngắm phong cảnh ngoài đó. Bộ lông trông rất ư là mượt mà, sạch sẽ, đúng là vừa được tắm táp cẩn thận xong xuôi có khác.
Mèo Tới khẽ “meo” một tiếng rồi nhanh chóng nhảy xuống chạy qua chỗ hắn.
Chu Phóng cúi người bế nó lên, Mèo Tới kêu grừ grừ, cứ dụi qua dụi lại cái đầu bé xíu của nó vào người hắn.
Chu Phóng bị cọ đến mềm lòng nhưng vẫn nhịn không được quở trách: “Ai cũng có thể mang con đi tắm rửa à? Cứ tùy tiện theo người lạ thế đến ngày bị bán thì đừng có mà kêu ba đấy.”
Miêu Tới lười biếng cuộn tròn lại nằm gọn lỏn trong vòng tay hắn.
Hắn theo bản năng cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu thằng bé, mùi xà bông thơm thiệt là thơm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook