Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi
-
Chương 10: Tiểu thụ đẹp nhất
Máy bay vững vàng lao vun vút trên không trung, thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng ấm áp giữa bầu trời xanh thăm thẳm, từng đám mây ngoài cabin bồng bềnh giống như một tấm thảm bông trắng tinh khổng lồ. Trước đây lần nào Chu Phóng lên máy bay cũng sẽ ngủ say, thế nhưng hôm nay hắn vẫn cực kỳ tỉnh táo ngồi ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Chu Phóng có thể trở nên nổi bật giữa một rừng diễn viên mới, ngoại trừ phong độ diễn xuất ổn định thì đương nhiên không thể không nhắc đến ngoại hình của hắn, cho dù những tờ báo lá cải suốt ngày lan truyền rằng tính cách của hắn khó chịu như nào hay mắc bệnh ngôi sao ra sao… thì cũng không ai phủ nhận được việc hắn có nhan sắc trời ban. Rất nhiều diễn viên bị cố định một loại vai diễn vì ngoại hình không phù hợp để thay đổi theo tạo hình mong muốn của kịch bản bộ phim đấy, thế nhưng Chu Phóng thì khác. Dù là vai công tử cổ trang nho nhã, hay vai thiếu niên thời hiện đại có tính cách sáng sủa, rạng rỡ; thậm chí kiểu đàn ông tuấn tú trưởng thành… thì vẻ ngoài của hắn cũng đều cân tất được. Ông trời đã ban cho Chu Phóng bát cơm này, người khác muốn ghen tị cũng ghen tị không nổi.
Lúc này môi hắn hơi hơi mím, trên mặt có chút mất mát phiền muộn, hình ảnh ấy vừa đầy chất nghệ thuật lại vừa tĩnh lặng đẹp đẽ vô cùng, mà ngay cả Tiểu An ngày đêm ở bên vốn đã sớm sinh ra miễn dịch cũng không nhịn được phải liếc hắn thêm vài lần.
Chu Phóng đang suy nghĩ gì vậy?
Mới chỉ tách ra khỏi Quan Cố gần ba giờ thôi mà hắn đã nhớ người kia muốn phát điên, chẳng hề có tâm tư ghi hình tẹo nào, lúc này hắn chỉ muốn trở về thỏa thích âu yếm với anh đến chết mới thôi.
Nghiêm túc mà nói thì đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hương vị của tình yêu.
Hồi trung học hắn cũng từng có một mối tình đầu, có lẽ vì thấy Quan Cố như hình với bóng bên cạnh hoa khôi trường mà hắn lại không có chút hứng thú nào với đám con gái, thậm chí còn đang hoài nghi mình có vấn đề ở chỗ nào hay không thì hotboy lớp bên lại đến dụ dỗ hắn. Nhóc gay ấy mở ra thế giới mới trước mặt khiến Chu Phóng nhanh chóng nhận thức được vấn đề của bản thân rốt cuộc nằm ở đâu. So sánh giữa các cô gái xinh xắn bên cạnh thì nam sinh đẹp trai, khỏe mạnh càng có vẻ đáng yêu hơn đôi chút.
Nhưng hẹn hò với cậu bạn hotboy ấy ngắn ngủi chỉ được hai tháng, còn chưa thật sự tiến vào trạng thái yêu đương, mới chỉ nắm tay nhau thôi thì đối phương đã không hề báo trước mà đi du học. Tình đầu chết non đối với Chu Phóng ít nhiều vẫn mang lại đả kích, nhưng cũng không khiến hắn đau lòng tới nỗi muốn chết, hắn vốn dậy thì hơi trễ, khi đó ngay cả mộng tinh cũng chưa xuất hiện thì cậu chàng hotboy đã vứt bỏ hắn mà đi, thay vì gọi là thất tình chi bằng bảo là đột nhiên thiếu mất ‘đồng loại’ kiêm người bạn mà khó khăn lắm mới tìm được thì càng chuẩn xác hơn.
Mà ý nghĩa tồn tại của Quan Cố đối với Chu Phóng thì khác hẳn. Lần đầu tiên hắn biết yêu thầm một ai đó, lần đầu tiên biết mộng xuân, lần đầu tiên có cảm giác muốn dâng hiến hết thảy mọi thứ của mình cho đối phương… đều là vì Quan Cố. Lần đầu tiên hôn lưỡi mấy hôm trước, lần đầu tiên làm tình, cũng vẫn là anh; ngoại trừ những chuyện này thì còn có kì thi vào cấp ba, kì thi đại học, lễ trưởng thành, tốt nghiệp đại học, từ lúc hắn mười mấy tuổi quen biết Quan Cố, hết thảy những thời điểm quan trọng trong đời cơ hồ đều có bóng dáng của anh. Ngay cả khi mới đóng phim trở nên nổi tiếng hay khi bị antifan ném đá sau đó, quãng thời gian trên mạng nơi nơi đều là tin xấu về hắn, vào giây phút tinh thần hắn sa sút nhất chỉ biết trốn trong nhà không chịu gặp người, cũng là Quan Cố ở bên cạnh hắn, an ủi hắn. Chu Phóng từng nghĩ cho dù vĩnh viễn anh sẽ không thích hắn, hắn vẫn sẽ yêu anh cho đến già, đến chết, đến khi thân xác này hóa thành tro bụi mới thôi.
Tới tận bây giờ hắn vẫn không thể tin tưởng việc mình chỉ dám lặng lẽ thích Quan Cố chín năm, ấy vậy mà người tỏ tình trước lại là anh.
Toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua rất giống một giấc mộng ngọt ngào tuyệt vời, mà hết thảy chi tiết trong giấc mộng ấy đều chân thật sống động quá đỗi, thậm chí ngay cả vết bớt trên mông Quan Cố cũng rất rõ ràng.
Quan Cố thật sự có bớt sao? Lại còn có hình dáng rất giống với dấu chân Mèo Tới nữa? Đây là sự thật đúng không? Chu Phóng hốt hoảng nghĩ thầm, bất kể là kẻ nào dám đánh thức hắn khỏi giấc mơ này, hắn nhất định sẽ giết sạch cả nhà kẻ đó.
—
Chương trình giải trí mà hắn sắp tham gia được xếp lịch quay vào buổi sáng ngày mai nhưng hôm nay đã phải tới diễn tập trước, Chu Phóng vừa xuống máy bay liền trực tiếp tới đài truyền hình.
Trước đây hắn đã từng quay kiểu chương trình thế này nhiều lần rồi cho nên cũng coi như khá quen thuộc với các MC. Mọi người trao đổi công việc với nhau rất hợp ý, tình hình buổi diễn tập cũng xem như cực kỳ thuận lợi. Nhân lúc rảnh rỗi, hắn còn tranh thủ đi tìm nam diễn viên mà mẹ Quan Cố thích kia để xin chữ kí cho bà nữa.
Đến khi sắp kết thúc buổi ghi hình thử ngày hôm nay, một MC trong nhóm đột nhiên xoay người nhìn về phía lối vào rồi nhiệt tình hô: “Tiểu Giản đến rồi kìa!”
Chu Phóng mới đầu còn chưa kịp phản ứng, cũng xoay người nhìn thoáng qua, nhất thời tâm trạng hắn chùng xuống.
Người đến là Giản Ninh Xuyên, vẻ mặt cậu nhóc vẫn còn đang trang điểm, hẳn là mới công tác từ xong thì thẳng ghé qua đây chào hỏi mọi người luôn: “Em đang ghi hình cho show ở trường quay kế bên, giờ được nghỉ giải lao mà nghe bên này náo nhiệt quá nên qua xem thử nè.” Bộ phim điện ảnh mới của cậu sắp công chiếu cho nên cũng đang tiến hành quảng bá rầm rộ, show mà cậu đang quay chính là một chương trình giải trí nổi tiếng khác.
Cậu vừa nói chuyện với mọi người lại vừa vẫy tay rất nhiệt tình với Chu Phóng, dĩ nhiên hắn cũng không tiện giả vờ như không thấy, chỉ đành cười đáp lại.
Giản Ninh Xuyên lập tức đá bay MC mới hàn huyên với cậu ta, chạy thẳng đến chỗ Chu Phóng, hai mắt sáng lấp lánh giống như có hàng vạn hàng ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ ngại ngùng gọi một tiếng: “Anh Phóng.”
Đầu Chu Phóng ong lên sắp không chịu nổi, sau khi xác định quan hệ với Quan Cố hắn liền ném sạch mọi chuyện ra khỏi đầu, hiện tại mới nhớ đến hai cái đồng hồ đeo tay giống nhau y đúc gây nên biết bao hiểu lầm kia, nhìn Giản Ninh Xuyên như vậy cũng không dám cười, chỉ đành nghiêm mặt nói: “Trùng hợp nhỉ.”
Giản Ninh Xuyên vẫn vui vẻ: “Tối nay tầm mười giờ em sẽ bay tới Thượng Hải, lát nữa quay xong có thể tìm anh cùng ăn cơm được không, anh ở khách sạn nào?”
Vừa nghe mấy giờ sau cậu ta phải đi, Chu Phóng vui vẻ cực kỳ, giọng điệu lại giả vờ tỏ ra tiếc nuối: “Ngại quá, tối nay tôi có hẹn rồi.”
Gương mặt Giản Ninh Xuyên tức khắc lộ vẻ thất vọng: “Hẹn ai ạ? Có thể đưa em theo không?”
Chu Phóng căn bản không hẹn ai hết nhưng cứ thế trợn mắt nói dối: “Không tiện đâu, không phải người làm trong ngành giải trí, là bạn học cũ của tôi thôi. Cậu cũng đừng chậm trễ hành trình, có cơ hội thì gặp sau nhé.”
Giản Ninh Xuyên chỉ đành ỉu xìu đáp: “Vâng, chờ em xong đợt tuyên truyền bận rộn này sẽ về Bắc Kinh tới tìm anh chơi nhé.”
Chu Phóng đồng ý cho có lệ: “Ừ.”
Bên kia còn đang ghi hình nên Giản Ninh Xuyên không thể ở lại lâu, thế nhưng ánh mắt cậu vẫn lưu luyến không rời khỏi hắn được, mới đi vài bước cậu nhóc này lại quay trở về lấy di động ra: “Anh Phóng, đêm nay sẽ phát sóng tập ở Thành Đô đấy, chúng ta chụp một tấm ảnh đi, lát nữa em đăng lên Weibo rồi tag anh.”
Cái lý do phải quảng cáo cho show này rất hợp tình hợp lý, thế nên Chu Phóng đành đồng ý chụp ảnh chung với cậu ta.
Diễn tập xong xuôi, Chu Phóng tới phòng chờ thay quần áo và tẩy trang, trên đường về thuận tay mở Weibo ra xem thì nhìn thấy Giản Ninh Xuyên đã dăng ảnh rồi, cũng đã tag hắn, vì thế liền thuận tay bấm chia sẻ.
Ăn một tô cháo to rồi về khách sạn, hắn và trợ lý Tiểu An mở TV vừa xem “Running Star” tập ghi hình ở Thành Đô vừa lướt Weibo xem phản ứng của cư dân mạng, dưới bài đăng lúc nãy đã có mấy nghìn bình luận, bình luận đứng đầu đều là mấy câu kiểu như “Sinh thời rốt cục lần thứ hai thấy hai chàng chụp chung QAQ”, “Lần này chính chủ phát kẹo ngọt sún răng tôi rồi”….
Chu Phóng cảm thấy khó hiểu hỏi Tiểu An, công ty dù muốn lăng xê theo con đường ‘bán hủ’ cũng sẽ không buộc chặt hắn với Giản Ninh Xuyên, hai người bọn họ đâu có chung công ty quản lý, đám fan CP này rốt cuộc chui đâu ra vậy?
“Giản Ninh Xuyên tự tạo đề tài đó,” Tiểu An giải thích “Nhiều lần phỏng vấn cậu ta đều biến đổi đủ mọi cách để nói thích anh, trên mạng có thể dễ dàng tìm được các đoạn video đó ấy mà.”
Chu Phóng không đi xem thử bởi vì hắn cảm thấy rất quái lạ, rõ ràng hắn chẳng làm gì hết thế mà tình huống hiện tại lại giống như hắn ‘thay lòng đổi dạ’ vậy.
Tập một kết thúc, Tiểu An vừa về phòng thì hắn bèn vội vàng lôi điện thoại ra gọi cho Quan Cố nhưng gọi hai lần đều chẳng có ai nghe máy. Hắn đoán có lẽ Quan Cố đang tăng ca nên chỉ đành ném di động xuống đi tắm rửa, trong lúc tắm cũng không ngừng dựng thẳng lỗ tai nghe xem di động có rung chuông hay không, tắm xong đi ra việc đầu tiên cũng là xem có cuộc gọi nhỡ nào từ anh không.
Thế mà hoàn toàn chẳng có gì.
Ngược lại Chu Phóng nhận được tin nhắn từ người đã lâu không liên lạc.
Tiểu Trang: “Chồng ơi, có nhớ em không?”
Tiểu Trang: “Mấy ngày nay công việc bận rộn quá nên không dành thời gian cho anh nhiều được, anh đừng giận em nhé.”
Trước kia nhìn thấy người này đúng giờ đúng phút nhắn tin vào mỗi ngày hắn chỉ cảm thấy phiền, hiện tại cách vài hôm không thấy ngược lại có hơi tò mò. Người này rốt cuộc là ai? Mỗi ngày cậu ta đều nhắn tin đúng giờ mà không hề được đáp trả nhưng vẫn cực kỳ kiên trì nhắn tiếp, đến tột cùng có mục đích gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ là fan cuồng thôi sao?
Hắn suy nghĩ một lát, cẩn thận gõ chữ rồi gửi qua.
Chu Phóng: “Cậu còn đang công tác ở châu Âu sao?”
Tiểu Trang lập tức trả lời: “Không, em về nước rồi.”
Chu Phóng cho rằng cậu ta sẽ nói còn đang ở nước ngoài, nhìn thấy tin này lại bắt đầu khó hiểu, cậu ta tính làm gì đây?
Tiểu Trang: “Anh muốn gặp em hả?”
Tiểu Trang: “Em lúc nào cũng có thể dành thời gian gặp anh hết!”
Tiểu Trang: “Chồng ơi? Anh còn đó không?”
Chu Phóng nhắn lại: “Không gặp, tôi không có hứng thú với việc này.”
Tiểu Trang: “Việc này là việc gì? Hẹn hò với fan?”
Tiểu Trang: “Em không đẹp sao?”
Tiểu Trang: “Em là tiểu thụ đẹp nhất toàn thế giới này còn gì!”
Chu Phóng cầm di động dở khóc dở cười, cũng không phải hắn cười nhạo sự tự tin quá lố của người kia, bởi vì thông qua những bức ảnh gửi đến thì cậu quả thật rất đẹp. Cậu ta hoàn toàn có cơ sở để tự tin, chẳng qua nào có ai tự khen bản thân mình như vậy chứ?
Chu Phóng: “Ừ, mặt tròn như cái mâm ấy.”
Tiểu Trang: “Mặt em rất nhỏ mà!”
Tiểu Trang: “Lúc nào mình mới gặp nhau?”
Chu Phóng: “Không gặp.”
Tiểu Trang: “Tại sao vậy T^T?”
Tiểu Trang: “Ok Ok, vậy thì trước mắt tạm thời không gặp, nhưng anh sẽ trò chuyện với em nữa chứ?”
Chu Phóng: “Tôi rất bận.”
Tiểu Trang: “Nói cứ như em không bận ấy.”
Tiểu Trang: “Chồng ơi, em thật sự rất yêu anh mà.”
Tiểu Trang: “Yêu anh đã nhiều năm lắm rồi.”
Tiểu Trang: “Đến nỗi thường xuyên còn mơ thấy anh làm em nữa đó.”
Tiểu Trang: “Nếu anh không chịu, em sẽ phải làm xử nam cả đời mất T^T.”
Tiểu Trang: “Em tội nghiệp lắm đúng hông?”
Tiểu Trang: “Chồng ơi? Anh ngủ rồi sao?”
Tiểu Trang: “Chồng yêu ngủ ngon nhé, chụt chụt chụt!”
Chu Phóng không ngủ cũng không muốn trả lời. Thật ra hàn huyên vài câu thì thấy người tên Tiểu Trang này cũng không khiến người ta chán ghét như tưởng tượng, nếu không muốn nói cậu ta còn có nét đáng yêu rất riêng.
Chỉ là dù có đáng yêu nhiều hơn nữa thì tâm tư Chu Phóng cũng đã trao gửi nơi khác rồi.
À, nhắc mới nhớ, đã lâu thế rồi mà sao Quan Cố vẫn chưa gọi điện thoại lại cho hắn nhỉ?
Chu Phóng có thể trở nên nổi bật giữa một rừng diễn viên mới, ngoại trừ phong độ diễn xuất ổn định thì đương nhiên không thể không nhắc đến ngoại hình của hắn, cho dù những tờ báo lá cải suốt ngày lan truyền rằng tính cách của hắn khó chịu như nào hay mắc bệnh ngôi sao ra sao… thì cũng không ai phủ nhận được việc hắn có nhan sắc trời ban. Rất nhiều diễn viên bị cố định một loại vai diễn vì ngoại hình không phù hợp để thay đổi theo tạo hình mong muốn của kịch bản bộ phim đấy, thế nhưng Chu Phóng thì khác. Dù là vai công tử cổ trang nho nhã, hay vai thiếu niên thời hiện đại có tính cách sáng sủa, rạng rỡ; thậm chí kiểu đàn ông tuấn tú trưởng thành… thì vẻ ngoài của hắn cũng đều cân tất được. Ông trời đã ban cho Chu Phóng bát cơm này, người khác muốn ghen tị cũng ghen tị không nổi.
Lúc này môi hắn hơi hơi mím, trên mặt có chút mất mát phiền muộn, hình ảnh ấy vừa đầy chất nghệ thuật lại vừa tĩnh lặng đẹp đẽ vô cùng, mà ngay cả Tiểu An ngày đêm ở bên vốn đã sớm sinh ra miễn dịch cũng không nhịn được phải liếc hắn thêm vài lần.
Chu Phóng đang suy nghĩ gì vậy?
Mới chỉ tách ra khỏi Quan Cố gần ba giờ thôi mà hắn đã nhớ người kia muốn phát điên, chẳng hề có tâm tư ghi hình tẹo nào, lúc này hắn chỉ muốn trở về thỏa thích âu yếm với anh đến chết mới thôi.
Nghiêm túc mà nói thì đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hương vị của tình yêu.
Hồi trung học hắn cũng từng có một mối tình đầu, có lẽ vì thấy Quan Cố như hình với bóng bên cạnh hoa khôi trường mà hắn lại không có chút hứng thú nào với đám con gái, thậm chí còn đang hoài nghi mình có vấn đề ở chỗ nào hay không thì hotboy lớp bên lại đến dụ dỗ hắn. Nhóc gay ấy mở ra thế giới mới trước mặt khiến Chu Phóng nhanh chóng nhận thức được vấn đề của bản thân rốt cuộc nằm ở đâu. So sánh giữa các cô gái xinh xắn bên cạnh thì nam sinh đẹp trai, khỏe mạnh càng có vẻ đáng yêu hơn đôi chút.
Nhưng hẹn hò với cậu bạn hotboy ấy ngắn ngủi chỉ được hai tháng, còn chưa thật sự tiến vào trạng thái yêu đương, mới chỉ nắm tay nhau thôi thì đối phương đã không hề báo trước mà đi du học. Tình đầu chết non đối với Chu Phóng ít nhiều vẫn mang lại đả kích, nhưng cũng không khiến hắn đau lòng tới nỗi muốn chết, hắn vốn dậy thì hơi trễ, khi đó ngay cả mộng tinh cũng chưa xuất hiện thì cậu chàng hotboy đã vứt bỏ hắn mà đi, thay vì gọi là thất tình chi bằng bảo là đột nhiên thiếu mất ‘đồng loại’ kiêm người bạn mà khó khăn lắm mới tìm được thì càng chuẩn xác hơn.
Mà ý nghĩa tồn tại của Quan Cố đối với Chu Phóng thì khác hẳn. Lần đầu tiên hắn biết yêu thầm một ai đó, lần đầu tiên biết mộng xuân, lần đầu tiên có cảm giác muốn dâng hiến hết thảy mọi thứ của mình cho đối phương… đều là vì Quan Cố. Lần đầu tiên hôn lưỡi mấy hôm trước, lần đầu tiên làm tình, cũng vẫn là anh; ngoại trừ những chuyện này thì còn có kì thi vào cấp ba, kì thi đại học, lễ trưởng thành, tốt nghiệp đại học, từ lúc hắn mười mấy tuổi quen biết Quan Cố, hết thảy những thời điểm quan trọng trong đời cơ hồ đều có bóng dáng của anh. Ngay cả khi mới đóng phim trở nên nổi tiếng hay khi bị antifan ném đá sau đó, quãng thời gian trên mạng nơi nơi đều là tin xấu về hắn, vào giây phút tinh thần hắn sa sút nhất chỉ biết trốn trong nhà không chịu gặp người, cũng là Quan Cố ở bên cạnh hắn, an ủi hắn. Chu Phóng từng nghĩ cho dù vĩnh viễn anh sẽ không thích hắn, hắn vẫn sẽ yêu anh cho đến già, đến chết, đến khi thân xác này hóa thành tro bụi mới thôi.
Tới tận bây giờ hắn vẫn không thể tin tưởng việc mình chỉ dám lặng lẽ thích Quan Cố chín năm, ấy vậy mà người tỏ tình trước lại là anh.
Toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua rất giống một giấc mộng ngọt ngào tuyệt vời, mà hết thảy chi tiết trong giấc mộng ấy đều chân thật sống động quá đỗi, thậm chí ngay cả vết bớt trên mông Quan Cố cũng rất rõ ràng.
Quan Cố thật sự có bớt sao? Lại còn có hình dáng rất giống với dấu chân Mèo Tới nữa? Đây là sự thật đúng không? Chu Phóng hốt hoảng nghĩ thầm, bất kể là kẻ nào dám đánh thức hắn khỏi giấc mơ này, hắn nhất định sẽ giết sạch cả nhà kẻ đó.
—
Chương trình giải trí mà hắn sắp tham gia được xếp lịch quay vào buổi sáng ngày mai nhưng hôm nay đã phải tới diễn tập trước, Chu Phóng vừa xuống máy bay liền trực tiếp tới đài truyền hình.
Trước đây hắn đã từng quay kiểu chương trình thế này nhiều lần rồi cho nên cũng coi như khá quen thuộc với các MC. Mọi người trao đổi công việc với nhau rất hợp ý, tình hình buổi diễn tập cũng xem như cực kỳ thuận lợi. Nhân lúc rảnh rỗi, hắn còn tranh thủ đi tìm nam diễn viên mà mẹ Quan Cố thích kia để xin chữ kí cho bà nữa.
Đến khi sắp kết thúc buổi ghi hình thử ngày hôm nay, một MC trong nhóm đột nhiên xoay người nhìn về phía lối vào rồi nhiệt tình hô: “Tiểu Giản đến rồi kìa!”
Chu Phóng mới đầu còn chưa kịp phản ứng, cũng xoay người nhìn thoáng qua, nhất thời tâm trạng hắn chùng xuống.
Người đến là Giản Ninh Xuyên, vẻ mặt cậu nhóc vẫn còn đang trang điểm, hẳn là mới công tác từ xong thì thẳng ghé qua đây chào hỏi mọi người luôn: “Em đang ghi hình cho show ở trường quay kế bên, giờ được nghỉ giải lao mà nghe bên này náo nhiệt quá nên qua xem thử nè.” Bộ phim điện ảnh mới của cậu sắp công chiếu cho nên cũng đang tiến hành quảng bá rầm rộ, show mà cậu đang quay chính là một chương trình giải trí nổi tiếng khác.
Cậu vừa nói chuyện với mọi người lại vừa vẫy tay rất nhiệt tình với Chu Phóng, dĩ nhiên hắn cũng không tiện giả vờ như không thấy, chỉ đành cười đáp lại.
Giản Ninh Xuyên lập tức đá bay MC mới hàn huyên với cậu ta, chạy thẳng đến chỗ Chu Phóng, hai mắt sáng lấp lánh giống như có hàng vạn hàng ngàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ ngại ngùng gọi một tiếng: “Anh Phóng.”
Đầu Chu Phóng ong lên sắp không chịu nổi, sau khi xác định quan hệ với Quan Cố hắn liền ném sạch mọi chuyện ra khỏi đầu, hiện tại mới nhớ đến hai cái đồng hồ đeo tay giống nhau y đúc gây nên biết bao hiểu lầm kia, nhìn Giản Ninh Xuyên như vậy cũng không dám cười, chỉ đành nghiêm mặt nói: “Trùng hợp nhỉ.”
Giản Ninh Xuyên vẫn vui vẻ: “Tối nay tầm mười giờ em sẽ bay tới Thượng Hải, lát nữa quay xong có thể tìm anh cùng ăn cơm được không, anh ở khách sạn nào?”
Vừa nghe mấy giờ sau cậu ta phải đi, Chu Phóng vui vẻ cực kỳ, giọng điệu lại giả vờ tỏ ra tiếc nuối: “Ngại quá, tối nay tôi có hẹn rồi.”
Gương mặt Giản Ninh Xuyên tức khắc lộ vẻ thất vọng: “Hẹn ai ạ? Có thể đưa em theo không?”
Chu Phóng căn bản không hẹn ai hết nhưng cứ thế trợn mắt nói dối: “Không tiện đâu, không phải người làm trong ngành giải trí, là bạn học cũ của tôi thôi. Cậu cũng đừng chậm trễ hành trình, có cơ hội thì gặp sau nhé.”
Giản Ninh Xuyên chỉ đành ỉu xìu đáp: “Vâng, chờ em xong đợt tuyên truyền bận rộn này sẽ về Bắc Kinh tới tìm anh chơi nhé.”
Chu Phóng đồng ý cho có lệ: “Ừ.”
Bên kia còn đang ghi hình nên Giản Ninh Xuyên không thể ở lại lâu, thế nhưng ánh mắt cậu vẫn lưu luyến không rời khỏi hắn được, mới đi vài bước cậu nhóc này lại quay trở về lấy di động ra: “Anh Phóng, đêm nay sẽ phát sóng tập ở Thành Đô đấy, chúng ta chụp một tấm ảnh đi, lát nữa em đăng lên Weibo rồi tag anh.”
Cái lý do phải quảng cáo cho show này rất hợp tình hợp lý, thế nên Chu Phóng đành đồng ý chụp ảnh chung với cậu ta.
Diễn tập xong xuôi, Chu Phóng tới phòng chờ thay quần áo và tẩy trang, trên đường về thuận tay mở Weibo ra xem thì nhìn thấy Giản Ninh Xuyên đã dăng ảnh rồi, cũng đã tag hắn, vì thế liền thuận tay bấm chia sẻ.
Ăn một tô cháo to rồi về khách sạn, hắn và trợ lý Tiểu An mở TV vừa xem “Running Star” tập ghi hình ở Thành Đô vừa lướt Weibo xem phản ứng của cư dân mạng, dưới bài đăng lúc nãy đã có mấy nghìn bình luận, bình luận đứng đầu đều là mấy câu kiểu như “Sinh thời rốt cục lần thứ hai thấy hai chàng chụp chung QAQ”, “Lần này chính chủ phát kẹo ngọt sún răng tôi rồi”….
Chu Phóng cảm thấy khó hiểu hỏi Tiểu An, công ty dù muốn lăng xê theo con đường ‘bán hủ’ cũng sẽ không buộc chặt hắn với Giản Ninh Xuyên, hai người bọn họ đâu có chung công ty quản lý, đám fan CP này rốt cuộc chui đâu ra vậy?
“Giản Ninh Xuyên tự tạo đề tài đó,” Tiểu An giải thích “Nhiều lần phỏng vấn cậu ta đều biến đổi đủ mọi cách để nói thích anh, trên mạng có thể dễ dàng tìm được các đoạn video đó ấy mà.”
Chu Phóng không đi xem thử bởi vì hắn cảm thấy rất quái lạ, rõ ràng hắn chẳng làm gì hết thế mà tình huống hiện tại lại giống như hắn ‘thay lòng đổi dạ’ vậy.
Tập một kết thúc, Tiểu An vừa về phòng thì hắn bèn vội vàng lôi điện thoại ra gọi cho Quan Cố nhưng gọi hai lần đều chẳng có ai nghe máy. Hắn đoán có lẽ Quan Cố đang tăng ca nên chỉ đành ném di động xuống đi tắm rửa, trong lúc tắm cũng không ngừng dựng thẳng lỗ tai nghe xem di động có rung chuông hay không, tắm xong đi ra việc đầu tiên cũng là xem có cuộc gọi nhỡ nào từ anh không.
Thế mà hoàn toàn chẳng có gì.
Ngược lại Chu Phóng nhận được tin nhắn từ người đã lâu không liên lạc.
Tiểu Trang: “Chồng ơi, có nhớ em không?”
Tiểu Trang: “Mấy ngày nay công việc bận rộn quá nên không dành thời gian cho anh nhiều được, anh đừng giận em nhé.”
Trước kia nhìn thấy người này đúng giờ đúng phút nhắn tin vào mỗi ngày hắn chỉ cảm thấy phiền, hiện tại cách vài hôm không thấy ngược lại có hơi tò mò. Người này rốt cuộc là ai? Mỗi ngày cậu ta đều nhắn tin đúng giờ mà không hề được đáp trả nhưng vẫn cực kỳ kiên trì nhắn tiếp, đến tột cùng có mục đích gì? Chẳng lẽ thật sự chỉ là fan cuồng thôi sao?
Hắn suy nghĩ một lát, cẩn thận gõ chữ rồi gửi qua.
Chu Phóng: “Cậu còn đang công tác ở châu Âu sao?”
Tiểu Trang lập tức trả lời: “Không, em về nước rồi.”
Chu Phóng cho rằng cậu ta sẽ nói còn đang ở nước ngoài, nhìn thấy tin này lại bắt đầu khó hiểu, cậu ta tính làm gì đây?
Tiểu Trang: “Anh muốn gặp em hả?”
Tiểu Trang: “Em lúc nào cũng có thể dành thời gian gặp anh hết!”
Tiểu Trang: “Chồng ơi? Anh còn đó không?”
Chu Phóng nhắn lại: “Không gặp, tôi không có hứng thú với việc này.”
Tiểu Trang: “Việc này là việc gì? Hẹn hò với fan?”
Tiểu Trang: “Em không đẹp sao?”
Tiểu Trang: “Em là tiểu thụ đẹp nhất toàn thế giới này còn gì!”
Chu Phóng cầm di động dở khóc dở cười, cũng không phải hắn cười nhạo sự tự tin quá lố của người kia, bởi vì thông qua những bức ảnh gửi đến thì cậu quả thật rất đẹp. Cậu ta hoàn toàn có cơ sở để tự tin, chẳng qua nào có ai tự khen bản thân mình như vậy chứ?
Chu Phóng: “Ừ, mặt tròn như cái mâm ấy.”
Tiểu Trang: “Mặt em rất nhỏ mà!”
Tiểu Trang: “Lúc nào mình mới gặp nhau?”
Chu Phóng: “Không gặp.”
Tiểu Trang: “Tại sao vậy T^T?”
Tiểu Trang: “Ok Ok, vậy thì trước mắt tạm thời không gặp, nhưng anh sẽ trò chuyện với em nữa chứ?”
Chu Phóng: “Tôi rất bận.”
Tiểu Trang: “Nói cứ như em không bận ấy.”
Tiểu Trang: “Chồng ơi, em thật sự rất yêu anh mà.”
Tiểu Trang: “Yêu anh đã nhiều năm lắm rồi.”
Tiểu Trang: “Đến nỗi thường xuyên còn mơ thấy anh làm em nữa đó.”
Tiểu Trang: “Nếu anh không chịu, em sẽ phải làm xử nam cả đời mất T^T.”
Tiểu Trang: “Em tội nghiệp lắm đúng hông?”
Tiểu Trang: “Chồng ơi? Anh ngủ rồi sao?”
Tiểu Trang: “Chồng yêu ngủ ngon nhé, chụt chụt chụt!”
Chu Phóng không ngủ cũng không muốn trả lời. Thật ra hàn huyên vài câu thì thấy người tên Tiểu Trang này cũng không khiến người ta chán ghét như tưởng tượng, nếu không muốn nói cậu ta còn có nét đáng yêu rất riêng.
Chỉ là dù có đáng yêu nhiều hơn nữa thì tâm tư Chu Phóng cũng đã trao gửi nơi khác rồi.
À, nhắc mới nhớ, đã lâu thế rồi mà sao Quan Cố vẫn chưa gọi điện thoại lại cho hắn nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook