Cô đi dạo được 1 lúc thì trở về phòng, thấy Gia Hân vẫn ngủ ngon lành Diệp Lan không nỡ đánh thức, cô nhẹ nhàng ngồi bên, Diệp Lan thấy những quả táo Mĩ vẫn còn dán nguyên mác được xếp gọn gàng trên đĩa, tự nhiên, cô thấy mình thật rảnh rỗi, cô cầm quả táo và con dao lên, Diệp La bắt đầu tiến hành việc gọt táo. Đang gọt dở thứ 3, Gia Hân bắt đầu động đậy. cô mở mắt và thấy ngay khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Lan đang nhìn mình, Gia Hân có chút bất ngờ. Diệp Lan thấy Gia Hân đã tỉnh dậy liền nói:
- Tôi làm cô thức giấc sao?
- Tất nhiên là không rồi, tôi ngủ đủ giấc nên dậy thôi- Gia Hân nói rồi ngồi dậy
Diệp Lan liền cầm đĩa táo đã gọt đưa cho Gia Hân, vui vẻ nói:
- Cô hãy ăn đi, táo Mĩ ngọt lắm!!!
- thôi cô ăn đi, cô là bệnh nhân chứ có phải tôi đâu-Gia Hân từ chối rồi đưa đĩa táo lại cho Diệp Lan, sau đó cô bước xuống giường nhường chỗ cho Diệp Lan
- Nhưng cô đã thức trắng 2 đêm vì tôi mà, coi như tẩm bổ đi- Diệp Lan lại đưa lại đĩa táo cho Gia Hân
- Tôi không muốn ăn đâu- Gia Hân lại đùn đẩy đĩa táo cho Diệp Lan
2 bên cứ đùn đẩy cho nhau đĩa táo nhỏ, hành động đó chỉ dừng lại khi có tiếng gõ cửa của ai đó, Diệp Lan và Gia Hân nhìn nhau, Diệp Lan nói vọng ra:
- Vào đi
Bước vào là 1 người đàn ông, hắn to cao mặc 1 bộ vest đen khá là lịch sự. hắn ta bước đến chỗ Diệp Lan và Gia Hân hơi cúi đầu chào cung kính, giọng nói lạnh lẽo cất lên:
- Chào tiểu thư..
- Tôi đâu quen ông- Diệp Lan lục lại trí nhớ
- Tiểu thư chắc không biết tôi, tôi là vệ sĩ của ngài Lục Khánh Phong- người đàn ông nói giọng đầy sự lạnh lùng pha chút cung kính
Lục Khánh Phong sao? hắn cho người tới làm gì chứ? Cô hỏi luôn:
- Ông đến đây có chuyện gì sao?
- phải thưa tiểu thư, ngài Lục cho tôi tới đây lấy bản hợp đồng- ông ta vẫn giữ vẻ cung kính
Bản hợp đồng sao? Mấy ngày nay cô lại không để đến rồi? Cô chỉ nhớ là khi ngất đi tay cầm bản hợp đồng đó rồi cô chẳng biết gì nữa... Bây giờ làm sao?
Cô chưa biết xử lí ra sao Gia Hân vội rút 1 tờ giấy trong ví ra và nói:
- Có phải tờ này không? Bác sĩ Trương đưa cho tôi, tại tôi bận quá nên quên mất- Gia Hân đưa cho Diệp Lan, lúc đưa Gia Hân vô tình nhìn thấy chữ to tướng " HỢP ĐỒNG BÁN THÂN", Gia Hân vội giật mình chưa kịp hỏi thì Diệp Lan đã lấy và xem qua cô nói:
- đúng rồi, đây- Diệp Lan nói xong đưa cho rồi đưa cho người vệ sĩ
Người đàn ông đó nhận tờ giấy xong xem qua rồi cất đi, sau đó ông ta cúi đầu chào và đi mất, Diệp Lan gật gật đầu rồi trầm trồ nói:
- Đúng là tác phong của vệ sĩ, nhanh quá...
Gia Hân thở dài bỏ đĩa táo xuống bàn và nói:
- Diệp Lan tại sao lại là giấy bán thân
Diệp Lan nghe câu hỏi của Gia Hân liền buồn bã kể:
- truyện là như thế này @%$^&*##*^$...
- Tại sao cô lại chấp nhận chứ, cô biết Lạc Khánh Phong là ai mà???
- Tôi biết chứ tôi biết rất rõ là đằng khác nhưng đó là nguyện vọng cuối đời của ba tôi. Tôi không thể không đồng ý và.. tôi cũng biết ba tôi muốn tôi kí giấy đó cũng là muốn tốt cho tôi thôi mà- cô ngậm ngùi nói trong nước mắt
Gia Hân thở dài cô cũng thương Diệp Lan lắm chứ, cô an ủi:
- Thôi được rồi, tôi biết rồi mà, cô hãy cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe đi nha, tôi có việc phải đi rồi không thể ở đây với cô mãi được, tối tôi sẽ đến thăm cô
- được rồi, cô hãy đi lo công việc đi, đừng lo cho tôi- Diệp Lan nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt
- Bây giờ cô hãy nằm nghỉ đi- Gia Hân dìu Diệp Lan nằm xuống sau đó cô cầm túi xách rồi bước đi
Khi Gia Hân đã đi khỏi Diệp Lan liền ngồi dậy, cô bước xuống giường và đi đến cửa sổ, ánh mắt buồn bã nhìn về một nơi nào đó xa xăm rồi.. nước mắt lại lặng lẽ rơi...
Mình sẽ về quê 1 tuần nữa mới ra nên 1 tuần nữa mới có chương mới, mong các bạn độc giả thông cảm. Mong các bạn ủng hộ truyện ạ!!! <3 <3 <3
- Tôi làm cô thức giấc sao?
- Tất nhiên là không rồi, tôi ngủ đủ giấc nên dậy thôi- Gia Hân nói rồi ngồi dậy
Diệp Lan liền cầm đĩa táo đã gọt đưa cho Gia Hân, vui vẻ nói:
- Cô hãy ăn đi, táo Mĩ ngọt lắm!!!
- thôi cô ăn đi, cô là bệnh nhân chứ có phải tôi đâu-Gia Hân từ chối rồi đưa đĩa táo lại cho Diệp Lan, sau đó cô bước xuống giường nhường chỗ cho Diệp Lan
- Nhưng cô đã thức trắng 2 đêm vì tôi mà, coi như tẩm bổ đi- Diệp Lan lại đưa lại đĩa táo cho Gia Hân
- Tôi không muốn ăn đâu- Gia Hân lại đùn đẩy đĩa táo cho Diệp Lan
2 bên cứ đùn đẩy cho nhau đĩa táo nhỏ, hành động đó chỉ dừng lại khi có tiếng gõ cửa của ai đó, Diệp Lan và Gia Hân nhìn nhau, Diệp Lan nói vọng ra:
- Vào đi
Bước vào là 1 người đàn ông, hắn to cao mặc 1 bộ vest đen khá là lịch sự. hắn ta bước đến chỗ Diệp Lan và Gia Hân hơi cúi đầu chào cung kính, giọng nói lạnh lẽo cất lên:
- Chào tiểu thư..
- Tôi đâu quen ông- Diệp Lan lục lại trí nhớ
- Tiểu thư chắc không biết tôi, tôi là vệ sĩ của ngài Lục Khánh Phong- người đàn ông nói giọng đầy sự lạnh lùng pha chút cung kính
Lục Khánh Phong sao? hắn cho người tới làm gì chứ? Cô hỏi luôn:
- Ông đến đây có chuyện gì sao?
- phải thưa tiểu thư, ngài Lục cho tôi tới đây lấy bản hợp đồng- ông ta vẫn giữ vẻ cung kính
Bản hợp đồng sao? Mấy ngày nay cô lại không để đến rồi? Cô chỉ nhớ là khi ngất đi tay cầm bản hợp đồng đó rồi cô chẳng biết gì nữa... Bây giờ làm sao?
Cô chưa biết xử lí ra sao Gia Hân vội rút 1 tờ giấy trong ví ra và nói:
- Có phải tờ này không? Bác sĩ Trương đưa cho tôi, tại tôi bận quá nên quên mất- Gia Hân đưa cho Diệp Lan, lúc đưa Gia Hân vô tình nhìn thấy chữ to tướng " HỢP ĐỒNG BÁN THÂN", Gia Hân vội giật mình chưa kịp hỏi thì Diệp Lan đã lấy và xem qua cô nói:
- đúng rồi, đây- Diệp Lan nói xong đưa cho rồi đưa cho người vệ sĩ
Người đàn ông đó nhận tờ giấy xong xem qua rồi cất đi, sau đó ông ta cúi đầu chào và đi mất, Diệp Lan gật gật đầu rồi trầm trồ nói:
- Đúng là tác phong của vệ sĩ, nhanh quá...
Gia Hân thở dài bỏ đĩa táo xuống bàn và nói:
- Diệp Lan tại sao lại là giấy bán thân
Diệp Lan nghe câu hỏi của Gia Hân liền buồn bã kể:
- truyện là như thế này @%$^&*##*^$...
- Tại sao cô lại chấp nhận chứ, cô biết Lạc Khánh Phong là ai mà???
- Tôi biết chứ tôi biết rất rõ là đằng khác nhưng đó là nguyện vọng cuối đời của ba tôi. Tôi không thể không đồng ý và.. tôi cũng biết ba tôi muốn tôi kí giấy đó cũng là muốn tốt cho tôi thôi mà- cô ngậm ngùi nói trong nước mắt
Gia Hân thở dài cô cũng thương Diệp Lan lắm chứ, cô an ủi:
- Thôi được rồi, tôi biết rồi mà, cô hãy cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe đi nha, tôi có việc phải đi rồi không thể ở đây với cô mãi được, tối tôi sẽ đến thăm cô
- được rồi, cô hãy đi lo công việc đi, đừng lo cho tôi- Diệp Lan nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt
- Bây giờ cô hãy nằm nghỉ đi- Gia Hân dìu Diệp Lan nằm xuống sau đó cô cầm túi xách rồi bước đi
Khi Gia Hân đã đi khỏi Diệp Lan liền ngồi dậy, cô bước xuống giường và đi đến cửa sổ, ánh mắt buồn bã nhìn về một nơi nào đó xa xăm rồi.. nước mắt lại lặng lẽ rơi...
Mình sẽ về quê 1 tuần nữa mới ra nên 1 tuần nữa mới có chương mới, mong các bạn độc giả thông cảm. Mong các bạn ủng hộ truyện ạ!!! <3 <3 <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook