Diệp Lan còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra thì bị xô ngã, trong đêm mập mờ nhìn thấy khuôn mặt Tử Kỳ, cô hốt hoảng thấy một bóng đen từ xa đi mất. Đưa tay lên xờ khuôn mặt lãnh lẽo của Tử Kỳ cô vội gọi tên anh:

- Tử Kỳ, Tử Kỳ...

Diệp Lan vội bật khóc, cô ngửi được mùi máu xộc lên mũi mình, và bây giờ cô đã hiểu chuyện gì xảy ra. Có người ám sát anh...!!! Không phải, đúng rồi, có người ám sát cô và người đã cứu cô chính là Tử Kỳ!! Diệp Lan run sợ không dám nghĩ tiếp, cô run rẩy gọi xe cứu thương. Trời lạnh căm, khuôn mặt cô đã nhoà đi vì nước mẳt, ôm chặt anh vào, sưởi ấm anh miệng không ngừng gọi tên anh... Tử Kỳ lẩm bẩm như muốn nói điều gì đó, nó thật nhỏ, khiến cô phải ghé sát vào mai ghe thấy được điều anh muốn nói:

- Anh yêu em, Diệp Lan!!

Cô hoảng vô cùng, một tay giữ chặt lấy vết thương bị đạn bắn xuyên ngực ( gần tim) không ngừng lắc đầu:

- Đừng, ở lại với em nhé Tử Kỳ, mất anh em không thể sống được!!!

- Hạnh phúc... bên Lục Khánh Phong nhé em!

Cô đau đớn ôm chặt lấy anh hơn, anh dùng nốt sức cuối của cơ thể để nắm lấy đôi bàn tay cô, sẽ chẳng ai thấu hiểu, anh đau như nào.... khi phải nói lời chia tay người con gái mình thương nhất, sẽ chẳng ai thấu hiểu được lời chúc phúc thay cho lời dặn dò người con gái ấy phải thật hạnh phúc bên người ta, sẽ chẳng ai hiểu, chẳng ai!

Một lúc sau cấp cứu tới, đưa anh đi. Ngồi trong xe cứu thương cô nắm thật chặt tay anh, chiếc áo sơ mi trắng đã loang lổ toàn vết máu tươi. Vì ôm anh nên áo cô cũng không kém là mấy, hiện giờ chắc sẽ chẳng ai nhận ra đây cô, Diệp Lan. Khuôn mặt nhợt nhạt, tái xanh, đầu tóc đã rối xù. Ngay lúc này, một sự bất an, lo lắng đã quẩn quanh Diệp Lan. Tiếng xe cứu thương vang lên thật gấp rút khiến cô càng thêm khẩn trương hơn, Tử Kỳ giờ đã hôn mê rồi. Đôi tay lạnh lẽo, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng vẫn không xoá được sự đẹp đẽ vốn có...

Cuối cùng cũng đến, anh được đưa vào phòng cấp cứu, cô chạy theo anh vào phòng, nước mắt không ngừng rơi. Vừa lúc đó, ba mẹ của Tử Kỳ cũng vừa đến. Trên mặt ai cũng lộ rõ được sự lo lắng, nhợt nhạt...

Cửa phòng đóng lại, Diệp Lan và ba mẹ Tử Kỳ run sợ ngồi ở ghế chờ, lúc này cô không ngừng cầu nguyện cho anh, mong anh đừng rời xa cô!!!

Diệp Lan não nề, thở dài. Cô nắm chặt bàn tay của mình. Đúng lúc đó, mẹ anh, Chu Nhương hướng sang cô:

- Diệp Lan, cháu về đi!!

- Nhưng... Anh..

- về đi, người cháu toàn máu me kìa. Về tắm rửa thay quần áo đi, sáng mai đến đây cũng được _ Bố anh xen vào

Ngập ngừng một lúc cô mới đồng ý quay về....

Tuyết mỗi lúc một dày, cô đứng đợi mãi mà không hề có chiếc taxi nào, đành đi bộ về. Chạy nhanh để xua đi cái lạnh nhưng càng chạy cô càng lạnh hơn. May sao, một chiếc xe dừng lại, người bước xuống xe là... Dương Dịch. Anh ta đang đi trên đường thấy cái dáng quen đoán ngay là Diệp Lan, quả nhiên đúng như vậy.

- Diệp Lan.._ Anh chạy theo cô

Thấy có người gọi, Diệp Lan quay lại. Dương Dịch vội cởi áo vest ra mặc cho cô, rồi dìu Diệp Lan ra xe. Anh hơi ngạc nhiên vì đêm tối như này, trời còn tuyết rơi sao cô lại chạy ra đường vào giờ này? Ăn mặc còn vô cùng mỏng manh nữa! Tổng tài đâu? Đưa cô lên xe, anh vội hỏi:

- cô đi đâu vào giờ này vậy?

Diệp Lan chỉ không trả lời, cô cúi đầu xuống, nước mắt chảy lặng lẽ. Dương Dịch thấy vậy thôi không hỏi nữa. Anh biết cô có chuyện buồn nhưng cô vẫn an toàn như này là được rồi.

Xe đến biệt thự, Diệp Lan lầm lũi mở cửa đi xuống, không một lời chào, tiến vào biệt thự, vừa bước vào phòng, một thân hình vạm vỡ bên ly rượu hạng sang đang trầm ngâm trong bóng tối. Thật u ám! Thấy Diệp Lan trở về, Lục Khánh Phong không lộ vẻ ngạc nhiên,anh đột nhiên ngửi thấy được nồng nặc mùi máu tanh quanh người cô, giọng điệu trầm thấp như đang muốn bức người:

- Đi đâu?

Diệp Lan không bật điện phòng, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ hành lành chiếu vào khiến bóng cô dài hơn, mệt mỏi hơn....Lặng lẽ bước đến tủ quần áo, mở nó ra chọn đại một bộ. Lục Khánh Phong vẫn ngữ điệu bình thản ấy:

- Không nói sao?

Diệp Lan vẫn tiếp diễn hành động mình đang làm, không hề trả lời, coi như chưa từng nghe thấy. Lục Khánh Phong giờ đã điên lên như một con thú, từ trước tới nay chưa ai phải để hắn hỏi đến câu thứ hai. Ly rượu trên tay bị hắn bóp mạnh đến vỡ vụn. Kéo Diệp Lan lại, bóp chặt lấy cổ tay cô, hắn rít lên:

- Chưa nhìn thấy quan tài..chưa đổ lệ sao?

Diệp Lan bị hắn bóp đến đau điếng, cô cắn răng chịu đựng. Diệp Lan mệt mỏi, bình thản trả lời:

- Được! Vậy anh giết tôi đi!

Lục Khánh Phong nhếch mép:

- Được thôi! Gan cô to lắm!

Lục Khánh Phong điên cuồng dồn Diệp Lan vào tường lạnh lẽo, hắn bóp chặt lấy cổ cô, gân xanh trên tay giờ đã nổi lên, Diệp Lan dần dần cảm thấy hô hấp yếu đi...cuối cùng, cô ngất đi trong sự mệt mỏi, dày vò...và đau đớn!

-----------------Sáng hôm sau-------------------

Diệp Lan mơ hồ tỉnh dậy, cô yếu ớt bước khỏi giường. Quần áo giờ đã được thay, vào nhà vệ sinh, khuôn mặt tiều tụy, hôc hác hiện lên. Cô chợt giật mình, mới một đêm thôi mà thay đổi nhiều đến vậy.

Bước xuống nhà thấy Lục Khánh Phong đang ngồi ăn điểm tâm, bên cạnh còn có gái hôm qua cùng hắn về nhà. Diệp Lan lười nhác đi ngang qua, mặc cho ánh mắt ganh ghét của ả ta và sự vô tâm của Lục Khánh Phong, không thấy cô Lý đâu, đoán rằng cô Lý có chuyện bận nên cũng không bận tâm mấy. Diệp Lan liền pha ly sữa cho chính mình, cô hôm nay không ăn sáng, cô chán ghét khi phải đối mặt với Lục Khánh Phong. Ly sữa vừa pha xong điện thoại Diệp Lan chợt vang lên. Cô ủ não nghe máy. Một tin động trời vang đến tai cô, Ly sữa, điện thoại.. không tự chủ được mà rơi thật tàn nhẫn giữa khoảng không vô định...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương