Tôi Yêu Một Tổng Tài Ác Ma Và Lạnh Lùng Như Anh
-
Chương 26
*** “NHẮC LẠI” đôi chút về n/v Tử Kỳ nà mn: Anh là con trai của tập đoàn MT... Nhìn bề ngoài phải nói là chỉ nhìn qua cũng muốn “đổ” luôn thôi (chỉ kém Lục Khánh Phong chút ít), đi du học bên Mĩ 5 năm. yêu Diệp Lan, cô và anh quen nhau 8 năm rồi... (Cái này giới thiệu ở
Vào truyện:
Cô Lý cứ dùng hết sức để đỡ tay ả lại, miệng vẫn nham nhảm cầu xin, mặc cho tay đang cầm chiếc kéo để cắt hoa, cô Lý không thể chống đỡ nổi nữa tay bị ả ta vung xuống, nhưng cô Lý may sao vẫn cầm cự được tay ả.. điều không may là chiếc kéo... đã rơi xuống. Đầu ngọn của nó lại rơi ngày vào chán Diệp Lan tạo ra một vết thương đang rỉ máu!!! Cô Lý hốt hoảng, nói vội nói với ả Mẫn Như:
- Tiểu thư, cô ấy bị thương rồi, nếu cậu chủ biết chuyện này do cô làm ra thì cậu chủ sẽ nghĩ như thế nào về cô...
Mẫn Như bị cô Lý nói trúng điểm yếu có chút giật mình, cô ta cầm túi xách lên,trước khi đi không quên để lại lời cảnh cáo:
- Nhớ đấy! Tôi sẽ còn quay lại, còn mụ già kia.. Nếu mụ mà dám hé miệng nói chuyện này với anh Phong... thì đừng trách tôi
Nói xong cô ta đi luôn.... Thấy bóng cô ta đã khuất sau cánh cửa, cô Lý vội vàng xem vết thương của Diệp Lan:
- Con có sao không?
- Dạ con không sao?_Diệp Lan cố che đau đớn...
- Mau để cô băng vết thương cho con..._Cô Lý liền chạy đi lấy lấy hộp y tế.
Diệp Lan nhìn lên đồng hồ.. Thời gian đã đến rồi, cô vội chạy lên phòng thay quần áo, mặc cho vết thương đang chảy máu, cố gắng trang điểm nhẹ để không chạm vết thương.. nhưng thật khó!!! vội vàng chạy xuống dưới nhà, cô Lý đi tìm hộp y tế vừa đi ra đã thấy trên người Diệp Lan là bộ quần áo mới đang vội vã như chuẩn bị đi đâu, cô vội hỏi:
- Con đi đâu sao?
- Vâng, con có chút chuyện..
- không được, con phải ngồi đây để cô băng vết thương cho con đã, không nó bị nhiễm trùng đấy!
- Con rất vội, để lúc khác đi ạ!!_Diệp Lan cầm túi xách rồi lấy băng dán vết thương mà cô Lý cầm rồi vội bước ra cửa
Mặc cho cô Lý đang gọi nhưng cô vẫn làm thing vì đã muộn thời gian đón anh. Ngoài cửa đã có xe taxi đợi sẵn, Diệp Lan vội đi lên... Mặc dù việc đi taxi này quả là bất lợi nhưng Diệp Lan cũng đã quen rồi...Ngày xưa khi làm ở công ty cô hầu như đều đi xe riêng nhưng từ ngày chuyển về nhà Lục Khánh Phong thì có lẽ taxi là phương tiện để di chuyển...
Trên đường đi, cô luôn nhìn đồng hồ, sắp muộn rồi...Diệp Lan vội giục bác tài đi nhanh...Thật không may là...tắc đường. 15" phút sau, xe mới tới nơi..... hôm nay, Diệp Lan mặc khá sang trọng, kín đáo..Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng với juyp, được sơ vin khá kín đáo, bên ngoài khoác chiếc áo dạ đi đôi giày cao gót được làm bằng da kèm với chiếc túi sách đen.. Nhìn vừa lịch thiệp vừa sang trọng... Nhưng dáng vẻ vội vã của Diệp Lan thì khác xa với vẻ bên ngoài của cô...Diệp Lan vội vã chạy xuống xe, cô đi tìm Tử Kỳ... Cô đi vào nơi chờ, thấy màn hình hiện lên chuyến bay từ Mĩ đến Đài Loan đã cấp cánh vội quay người đi tìm anh, may sao vừa đi được vài bước từ xa cô đã thấy anh... Cái bóng dáng khiến cô đã nhớ suốt bao ngày nay, anh vẫn vậy... Vẫn không khác Tử Kỳ ngày xưa là bao.. Vẫn là người mà cô yêu nhất..
Nhìn thấy anh đang tiến ra cửa, Diệp Lan vội chạy đến... Chính cô cảm nhận được vết thương trên trán rỉ máu nhưng lúc này niềm vui, niềm hạnh phúc đã lấp đầy đi tất cả sự đau đớn, sự cô đơn mà Diệp Lan vẫn âm thầm chịu đựng suốt bao lâu nay... Chạy đến chỗ anh, ôm chặt lấy anh miệng vẫn không quên nói ra câu nói cô muốn nói với anh rất rất lâu rồi:“ Tử Kỳ, em nhớ anh!”
Tử Kỳ bị cô chạy đến ôm trầm lấy, cô vui đến phát khóc, mới đầu có chút ngạc nhiên.. nhưng sau đó anh định hình được chuyện gì đang xảy ra... Vội đẩy cô ra một cách..phũ phàng! 1 giây...2 giây..3 giây... Diệp Lan chợt giật mình, lúc này cảm giác lo lắng, sợ hãi tự nhiên dâng trào trong cô... Cô run rẩy mấp máy môi:
-Tử.. Kỳ!
- Cô tránh xa tôi ra_ Anh lạnh lùng, hắt hủi cô
- Anh làm sao vậy?
- Sao cô lại hỏi tôi câu đó?! Người biết rõ nhất chẳng phải là cô sao?_Anh nhếch miệng cười giễu..
- Là sao? Em chưa hiểu...
Anh liền rút một thứ trong vali ra... ném thẳng vào cô...đó là.....
!!! Hồi hộp không mọi người...Hí hí yêu cả nhà mềnh nạ!!! Ai có lòng hảo tâm thì bấm nút like ở đầu các chương của truyện phía bên tay phải nhaaa...Ở chương nào cũng có đó... Ai có ý kiến gì thì cmt bên dưới... Tác giả.. xin cảm tạ!!! <3 <3 <3
Vào truyện:
Cô Lý cứ dùng hết sức để đỡ tay ả lại, miệng vẫn nham nhảm cầu xin, mặc cho tay đang cầm chiếc kéo để cắt hoa, cô Lý không thể chống đỡ nổi nữa tay bị ả ta vung xuống, nhưng cô Lý may sao vẫn cầm cự được tay ả.. điều không may là chiếc kéo... đã rơi xuống. Đầu ngọn của nó lại rơi ngày vào chán Diệp Lan tạo ra một vết thương đang rỉ máu!!! Cô Lý hốt hoảng, nói vội nói với ả Mẫn Như:
- Tiểu thư, cô ấy bị thương rồi, nếu cậu chủ biết chuyện này do cô làm ra thì cậu chủ sẽ nghĩ như thế nào về cô...
Mẫn Như bị cô Lý nói trúng điểm yếu có chút giật mình, cô ta cầm túi xách lên,trước khi đi không quên để lại lời cảnh cáo:
- Nhớ đấy! Tôi sẽ còn quay lại, còn mụ già kia.. Nếu mụ mà dám hé miệng nói chuyện này với anh Phong... thì đừng trách tôi
Nói xong cô ta đi luôn.... Thấy bóng cô ta đã khuất sau cánh cửa, cô Lý vội vàng xem vết thương của Diệp Lan:
- Con có sao không?
- Dạ con không sao?_Diệp Lan cố che đau đớn...
- Mau để cô băng vết thương cho con..._Cô Lý liền chạy đi lấy lấy hộp y tế.
Diệp Lan nhìn lên đồng hồ.. Thời gian đã đến rồi, cô vội chạy lên phòng thay quần áo, mặc cho vết thương đang chảy máu, cố gắng trang điểm nhẹ để không chạm vết thương.. nhưng thật khó!!! vội vàng chạy xuống dưới nhà, cô Lý đi tìm hộp y tế vừa đi ra đã thấy trên người Diệp Lan là bộ quần áo mới đang vội vã như chuẩn bị đi đâu, cô vội hỏi:
- Con đi đâu sao?
- Vâng, con có chút chuyện..
- không được, con phải ngồi đây để cô băng vết thương cho con đã, không nó bị nhiễm trùng đấy!
- Con rất vội, để lúc khác đi ạ!!_Diệp Lan cầm túi xách rồi lấy băng dán vết thương mà cô Lý cầm rồi vội bước ra cửa
Mặc cho cô Lý đang gọi nhưng cô vẫn làm thing vì đã muộn thời gian đón anh. Ngoài cửa đã có xe taxi đợi sẵn, Diệp Lan vội đi lên... Mặc dù việc đi taxi này quả là bất lợi nhưng Diệp Lan cũng đã quen rồi...Ngày xưa khi làm ở công ty cô hầu như đều đi xe riêng nhưng từ ngày chuyển về nhà Lục Khánh Phong thì có lẽ taxi là phương tiện để di chuyển...
Trên đường đi, cô luôn nhìn đồng hồ, sắp muộn rồi...Diệp Lan vội giục bác tài đi nhanh...Thật không may là...tắc đường. 15" phút sau, xe mới tới nơi..... hôm nay, Diệp Lan mặc khá sang trọng, kín đáo..Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng với juyp, được sơ vin khá kín đáo, bên ngoài khoác chiếc áo dạ đi đôi giày cao gót được làm bằng da kèm với chiếc túi sách đen.. Nhìn vừa lịch thiệp vừa sang trọng... Nhưng dáng vẻ vội vã của Diệp Lan thì khác xa với vẻ bên ngoài của cô...Diệp Lan vội vã chạy xuống xe, cô đi tìm Tử Kỳ... Cô đi vào nơi chờ, thấy màn hình hiện lên chuyến bay từ Mĩ đến Đài Loan đã cấp cánh vội quay người đi tìm anh, may sao vừa đi được vài bước từ xa cô đã thấy anh... Cái bóng dáng khiến cô đã nhớ suốt bao ngày nay, anh vẫn vậy... Vẫn không khác Tử Kỳ ngày xưa là bao.. Vẫn là người mà cô yêu nhất..
Nhìn thấy anh đang tiến ra cửa, Diệp Lan vội chạy đến... Chính cô cảm nhận được vết thương trên trán rỉ máu nhưng lúc này niềm vui, niềm hạnh phúc đã lấp đầy đi tất cả sự đau đớn, sự cô đơn mà Diệp Lan vẫn âm thầm chịu đựng suốt bao lâu nay... Chạy đến chỗ anh, ôm chặt lấy anh miệng vẫn không quên nói ra câu nói cô muốn nói với anh rất rất lâu rồi:“ Tử Kỳ, em nhớ anh!”
Tử Kỳ bị cô chạy đến ôm trầm lấy, cô vui đến phát khóc, mới đầu có chút ngạc nhiên.. nhưng sau đó anh định hình được chuyện gì đang xảy ra... Vội đẩy cô ra một cách..phũ phàng! 1 giây...2 giây..3 giây... Diệp Lan chợt giật mình, lúc này cảm giác lo lắng, sợ hãi tự nhiên dâng trào trong cô... Cô run rẩy mấp máy môi:
-Tử.. Kỳ!
- Cô tránh xa tôi ra_ Anh lạnh lùng, hắt hủi cô
- Anh làm sao vậy?
- Sao cô lại hỏi tôi câu đó?! Người biết rõ nhất chẳng phải là cô sao?_Anh nhếch miệng cười giễu..
- Là sao? Em chưa hiểu...
Anh liền rút một thứ trong vali ra... ném thẳng vào cô...đó là.....
!!! Hồi hộp không mọi người...Hí hí yêu cả nhà mềnh nạ!!! Ai có lòng hảo tâm thì bấm nút like ở đầu các chương của truyện phía bên tay phải nhaaa...Ở chương nào cũng có đó... Ai có ý kiến gì thì cmt bên dưới... Tác giả.. xin cảm tạ!!! <3 <3 <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook