Tôi Yêu Một Tổng Tài Ác Ma Và Lạnh Lùng Như Anh
-
Chương 17
- Ngài Đường ngài bỏ người của tôi ra được chứ...
Ông ta nghe thấy tiếng nói liền theo phản xa quay ra nhìn người đã dám cản trở chuyện vui của ông ta, nhìn thấy Lục Khánh Phong, ông ta chợt xám mặt, vội buông tay Diệp Lan. Lẩm bẩm trong miệng:
- Ngài...ngài Lục...
giọng nói lạnh lùng, khuôn mặt thản nhiên, Lục Khánh Phong nói tiếp:
- Sao? Ngài hứng thú gì với người của tôi sao?
Lục Khánh Phong liền ôm eo Diệp Lan. Diệp Lan liền hoảng hốt, lặng người vẫn chưa biết như thế nào. Ông Đường thì nói vội:
- Không..Ngài cứ tự nhiên. Tôi...tôi có công chuyện, tôi phải đi trước rồi..
Bóng ông Đường mất hút, Diệp Lan vội ngạt tay Lục Khánh Phong ra:
- Cảm ơn anh..
Đột nhiên, Gia Hân có điện thoại. Cô nghe điện thoại một lúc thì quay ra áy náy nói với Diệp Lan:
- Tôi xin lỗi cô, Diệp Lan. Tôi có chuyện gấp phải đi rồi. Tôi rất xin lỗi cô. Cô có thể tự về được không? Hôm khác tôi sẽ mời cô đi sau...
- Được rồi, nếu cô có chuyện quan trọng hãy đi đi. Tôi tự về được mà.
Lục Khánh Phong quay lưng đi. Gia Hân nghĩ gì đó liền gọi hắn lại:
- Ngài Lục...
Hắn ta nghe Gia Hân gọi không trả lời chỉ quay ra nhìn Gia Hân, Gia Hân thấy vậy liền đến chỗ Lục Khánh Phong:
- Ngài có thể đưa Diệp Lan về được không? Coi như tôi nhờ ngài?
Lục Khánh Phong trầm lặng một lúc lâu, nhìn Diệp Lan. Hắn đến chỗ bàn ăn của mình, ở đó đã có 2 cô gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết có quan hệ như thế nào với Lục Khánh Phong. Hắn ta bước đến chỗ ghế của mình, lấy áo vest bước ra cửa.Diệp Lan vẫn ngơ ngác nhìn hắn.Gia Hân vội cầm túi xách của Diệp Lan rồi kéo tay cô theo Lục Khánh Phong, đến chỗ chiếc Ferrari F60 America, Gia Hân nói với Diệp Lan:
- Cô mau lên đi...
Diệp Lan ngạc nhiên:
- Sao tôi lại lên?
- Mau, Lục Khánh Phong sẽ đưa cô về.
Diệp Lan liền nhíu mày, Gia Hân vội đẩy nhẹ cô lên xe, cuối cùng Diệp Lan về cùng Lục Khánh Phong. Chiếc xe lao vút trên đường tưởng chừng chỉ như một cơn gió đang thoảng qua. Diệp Lan ngồi trên xe phát sợ, tay nắm thật chặt, cô đang rất run. Quay qua nhìn Lục Khánh Phong, anh ta thản nhiên vô cùng. Đột nhiên, điện thoại Diệp Lan không may rơi xuống chân cô, Diệp Lan vội cúi xuống nhặt, để kiểm tra máy cô liền mở màn hình, thấy không sao. Màn hình điện thoại của cô để hình cô và Tử Kỳ đang chụp chung. Tất cả được thu vào tầm mắt của Lục Khánh Phong khi cô đang kiểm tra máy điện thoại của mình. Nhưng hắn chỉ dửng dưng coi như không thấy.
5'phút sau về đến nơi, Diệp Lan tím mặt vội bước xuống xe, bác tài lái nhanh quá!!! Vừa bước vào nhà thấy Lục Khánh Phong đi vào, cô liền hỏi:
- Hôm nay anh không đưa cô gái nào về sao?
Lục Khánh Phong quay lưng nhìn cô, một lúc thật lâu khiến Diệp Lan vội hốt hoảng:
- À à tôi xin lỗi, tôi đi trước đây
Diệp Lan vội chạy lên phòng, vào phòng cô ôm ngực thở hổn hển, tự gõ đầu mình. Tại sao lại hỏi hắn câu đấy chứ? Thở dài cô lấy váy ngủ đi tắm. Hòa mình vào dòng nước nóng đang khói nghi ngút khiến Diệp Lan chìm trong sự sảng khoái, đê mê. Thả lòng mình, cảm giác thật tuyệt vời vào những ngày đông lạnh lạnh lẽo.
15'phút sau, cô đã tắm xong. Cảm giác nhẹ nhõm vây quanh. Vì mặc váy ngủ quá là hở nên khi bước ra cô có chút lạnh, nhưng phòng cô bật điều hòa nên không lạnh lắm. Lau khô tóc, Diệp Lan liền mở tủ quần áo,cô định lấy áo khoác xuống nhà với cô Lý. Lúc tìm áo, chẳng may chiếc áo dạ màu đỏ vị rơi xuống. Diệp Lan cầm lên, đầy chẳng phải là chiếc áo của ba cô tặng sao? Chắc hôm trước cô gấp quần áo ở va li không để ý đến nó. Chiếc áo này ba cô mua đã rất lâu. Được 5 năm rồi, và chiếc áo này cô luôn xem nó như kỉ vật, tuy đã lâu nhưng nó vẫn đượm tình yêu của ba cô dành cho cô. Vuốt nhẹ chiếc áo, đột nhiên có một cô gái gõ cửa phòng Diệp Lan:
- Diệp Lan..
Diệp Lan liền ra mở cửa, nhìn bộ đồng phục trên người cô ấy có vẻ ấy người giúp việc trong nhà, Diệp Lan cởi mở:(m.n đừng thắc mắc vì sao người giúp việc lại gọi cô làDiệp Lan nhé)
- Chị gọi em có việc gì không?
- Ông chủ gọi cô đấy!
- Vâng chị cứ đi làm việc đi,em biết rồi.
Cô gái ấy đi, Diệp Lan liền đóng cửa phòng. Lục Khánh Phong gọi cô có việc gì chứ? Lấy luôn chiếc áo của kỉ vật mà ba cô tặng, Diệp Lan sang phòng Lục Khánh Phong. Đứng trước cửa phòng hắn, Diệp Lan.tò mò không biết hắn gọi cô có việc gì. Đưa tay định gõ cửa rồi lại hạ xuống. Cô có chút sợ khi đối diện với con người lạnh lùng ấy. Đột nhiên, trong phòng phát ra tiếng nói lạnh đến ghê người:
- Nói!
- Giết!
Diệp Lan chỉ nghe có mỗi giọng của Lục Khánh Phong, chắc hắn đang nói chuyện điện thoại. Nói chuyện kiểu gì mà toàn toàn chém với giết, nghe thôi mà rợn người, lại tiếng nói phát ra từ phòng, ngữ điệu lạnh không kém:
- Cô vào đi.
Diệp Lan đứng ngơ ngác nghĩ rằng Lục Khánh Phong vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, lúc sau mới sực tỉnh ý nghĩa câu nói. Chẳng phải hắn nói cô sao? Rõ ràng là cô chưa gõ cửa mà. Cô bắt đầu phát sợ con người này. Rón rén mở cửa phòng, thấy hắn đang ngồi trầm tư, bên cạnh là ly rượu scotch hạng sang, khiến Diệp Lan có chút bất an, cô nhẹ nhàng mở lời trước:
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén anh nói chuyện điện thoại, chỉ là tôi vừa đứng trước...
Không để Diệp Lan nói xong, Lục Khánh phòng liền ném cho cô một tệp giấy và nói:
- Kí vào
Diệp Lan nhìn sơ qua, thì ra là kí việc của tập đoàn Hạ Thị. Về việc giám đốc đại diện, cần chữ kí của cô để người giám đốc đại điện kia có thể lên chức. Diệp Lan nhìn Lục Khánh Phong và nói:
- Anh có thể cho tôi đi làm được không?
Lục Khánh Phong nhìn Diệp Lan một cách lạ lẫm:
- Người của tôi thì không cần phải làm việc.
- Nhưng....
- Kí...
Diệp Lan đọc kĩ một lần nữa, cô thầm rủa tên ác ma kia, nhìn sơ qua tên giám đốc, Diệp Lan có chút bất ngờ, giám đốc là Gia Hân, thật tốt quá! Tuy cô có chút tên ác ma này nhưng cô phải công nhận hắn biết nhìn người. Còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Lục Khánh Phong nói với Diệp Lan như thúc dục một cách lạnh lùng:
- Tôi không có nhiều thời gian đâu, kí xong rồi...biến
Diệp Lan vội giật mình, cô cầm bút kí nhưng không may bút rơi xuống đất, Diệp Lan thầm trách mình bất cẩn, cô cúi xuống nhặt, mò mẫm dưới giường, mãi cô vẫn không thấy, Diệp Lan cúi sâu hơn nữa, đột nhiên cô nghe thấy tiếng tạch rồi tạch nó cứ liên tiếp đến 3 lần, Diệp Lan vội cúi xuống ôi không! Áo của cô đứt cúc rồi, làm sao bây giờ, bên trong cô mặc váy ngủ mà chiếc váy đó dễ dụ giỗ đàn ông, Diệp Lan khóc thầm trong bụng. Nhưng trong cái rủi lại có cái may, áo cô vẫn còn 1 chiếc cúc nữa, mong sao là nó sẽ trụ được, cô nhẹ nhàng đứng dậy nhưng cuối cùng vì sự may mắn của cô quá mỏng manh nên chiếc cúc cũng không từ mà biệt, đúng lúc Diệp Lan đang đứng lên, khiến thân hình cô gần như lõa lồ trước Lục Khánh Phong, với vòng ngực đầy đặn, trắng nón, kèm theo sự thiết kế của áo ngủ nên nó đúng là sự quyến rũ xấu xa mà. Diệp Lan vội đặt giấy tờ xuống nói vội với Lúc Khánh Phong:
- Tôi..tôi đi trước, tí tôi sẽ quay lại..
Đang quay lưng đi thì Lục Khánh Phong kéo tay Diệp Lan...
Các bạn thông cảm, mình đợt này bận quá!!!! Không có nhiều thời gian, Chương sẽ có cảnh 18 nên sẽ có bạn phụ trách thay mình cảnh đó chứ thực ra mình cũng chả hiểu nó ra sao nữa ~.~ Tất cả cảnh 18 sẽ do bạn ấy phụ trách từ đây đến cuối chương nha mn. Iu mn <3
Ông ta nghe thấy tiếng nói liền theo phản xa quay ra nhìn người đã dám cản trở chuyện vui của ông ta, nhìn thấy Lục Khánh Phong, ông ta chợt xám mặt, vội buông tay Diệp Lan. Lẩm bẩm trong miệng:
- Ngài...ngài Lục...
giọng nói lạnh lùng, khuôn mặt thản nhiên, Lục Khánh Phong nói tiếp:
- Sao? Ngài hứng thú gì với người của tôi sao?
Lục Khánh Phong liền ôm eo Diệp Lan. Diệp Lan liền hoảng hốt, lặng người vẫn chưa biết như thế nào. Ông Đường thì nói vội:
- Không..Ngài cứ tự nhiên. Tôi...tôi có công chuyện, tôi phải đi trước rồi..
Bóng ông Đường mất hút, Diệp Lan vội ngạt tay Lục Khánh Phong ra:
- Cảm ơn anh..
Đột nhiên, Gia Hân có điện thoại. Cô nghe điện thoại một lúc thì quay ra áy náy nói với Diệp Lan:
- Tôi xin lỗi cô, Diệp Lan. Tôi có chuyện gấp phải đi rồi. Tôi rất xin lỗi cô. Cô có thể tự về được không? Hôm khác tôi sẽ mời cô đi sau...
- Được rồi, nếu cô có chuyện quan trọng hãy đi đi. Tôi tự về được mà.
Lục Khánh Phong quay lưng đi. Gia Hân nghĩ gì đó liền gọi hắn lại:
- Ngài Lục...
Hắn ta nghe Gia Hân gọi không trả lời chỉ quay ra nhìn Gia Hân, Gia Hân thấy vậy liền đến chỗ Lục Khánh Phong:
- Ngài có thể đưa Diệp Lan về được không? Coi như tôi nhờ ngài?
Lục Khánh Phong trầm lặng một lúc lâu, nhìn Diệp Lan. Hắn đến chỗ bàn ăn của mình, ở đó đã có 2 cô gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết có quan hệ như thế nào với Lục Khánh Phong. Hắn ta bước đến chỗ ghế của mình, lấy áo vest bước ra cửa.Diệp Lan vẫn ngơ ngác nhìn hắn.Gia Hân vội cầm túi xách của Diệp Lan rồi kéo tay cô theo Lục Khánh Phong, đến chỗ chiếc Ferrari F60 America, Gia Hân nói với Diệp Lan:
- Cô mau lên đi...
Diệp Lan ngạc nhiên:
- Sao tôi lại lên?
- Mau, Lục Khánh Phong sẽ đưa cô về.
Diệp Lan liền nhíu mày, Gia Hân vội đẩy nhẹ cô lên xe, cuối cùng Diệp Lan về cùng Lục Khánh Phong. Chiếc xe lao vút trên đường tưởng chừng chỉ như một cơn gió đang thoảng qua. Diệp Lan ngồi trên xe phát sợ, tay nắm thật chặt, cô đang rất run. Quay qua nhìn Lục Khánh Phong, anh ta thản nhiên vô cùng. Đột nhiên, điện thoại Diệp Lan không may rơi xuống chân cô, Diệp Lan vội cúi xuống nhặt, để kiểm tra máy cô liền mở màn hình, thấy không sao. Màn hình điện thoại của cô để hình cô và Tử Kỳ đang chụp chung. Tất cả được thu vào tầm mắt của Lục Khánh Phong khi cô đang kiểm tra máy điện thoại của mình. Nhưng hắn chỉ dửng dưng coi như không thấy.
5'phút sau về đến nơi, Diệp Lan tím mặt vội bước xuống xe, bác tài lái nhanh quá!!! Vừa bước vào nhà thấy Lục Khánh Phong đi vào, cô liền hỏi:
- Hôm nay anh không đưa cô gái nào về sao?
Lục Khánh Phong quay lưng nhìn cô, một lúc thật lâu khiến Diệp Lan vội hốt hoảng:
- À à tôi xin lỗi, tôi đi trước đây
Diệp Lan vội chạy lên phòng, vào phòng cô ôm ngực thở hổn hển, tự gõ đầu mình. Tại sao lại hỏi hắn câu đấy chứ? Thở dài cô lấy váy ngủ đi tắm. Hòa mình vào dòng nước nóng đang khói nghi ngút khiến Diệp Lan chìm trong sự sảng khoái, đê mê. Thả lòng mình, cảm giác thật tuyệt vời vào những ngày đông lạnh lạnh lẽo.
15'phút sau, cô đã tắm xong. Cảm giác nhẹ nhõm vây quanh. Vì mặc váy ngủ quá là hở nên khi bước ra cô có chút lạnh, nhưng phòng cô bật điều hòa nên không lạnh lắm. Lau khô tóc, Diệp Lan liền mở tủ quần áo,cô định lấy áo khoác xuống nhà với cô Lý. Lúc tìm áo, chẳng may chiếc áo dạ màu đỏ vị rơi xuống. Diệp Lan cầm lên, đầy chẳng phải là chiếc áo của ba cô tặng sao? Chắc hôm trước cô gấp quần áo ở va li không để ý đến nó. Chiếc áo này ba cô mua đã rất lâu. Được 5 năm rồi, và chiếc áo này cô luôn xem nó như kỉ vật, tuy đã lâu nhưng nó vẫn đượm tình yêu của ba cô dành cho cô. Vuốt nhẹ chiếc áo, đột nhiên có một cô gái gõ cửa phòng Diệp Lan:
- Diệp Lan..
Diệp Lan liền ra mở cửa, nhìn bộ đồng phục trên người cô ấy có vẻ ấy người giúp việc trong nhà, Diệp Lan cởi mở:(m.n đừng thắc mắc vì sao người giúp việc lại gọi cô làDiệp Lan nhé)
- Chị gọi em có việc gì không?
- Ông chủ gọi cô đấy!
- Vâng chị cứ đi làm việc đi,em biết rồi.
Cô gái ấy đi, Diệp Lan liền đóng cửa phòng. Lục Khánh Phong gọi cô có việc gì chứ? Lấy luôn chiếc áo của kỉ vật mà ba cô tặng, Diệp Lan sang phòng Lục Khánh Phong. Đứng trước cửa phòng hắn, Diệp Lan.tò mò không biết hắn gọi cô có việc gì. Đưa tay định gõ cửa rồi lại hạ xuống. Cô có chút sợ khi đối diện với con người lạnh lùng ấy. Đột nhiên, trong phòng phát ra tiếng nói lạnh đến ghê người:
- Nói!
- Giết!
Diệp Lan chỉ nghe có mỗi giọng của Lục Khánh Phong, chắc hắn đang nói chuyện điện thoại. Nói chuyện kiểu gì mà toàn toàn chém với giết, nghe thôi mà rợn người, lại tiếng nói phát ra từ phòng, ngữ điệu lạnh không kém:
- Cô vào đi.
Diệp Lan đứng ngơ ngác nghĩ rằng Lục Khánh Phong vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, lúc sau mới sực tỉnh ý nghĩa câu nói. Chẳng phải hắn nói cô sao? Rõ ràng là cô chưa gõ cửa mà. Cô bắt đầu phát sợ con người này. Rón rén mở cửa phòng, thấy hắn đang ngồi trầm tư, bên cạnh là ly rượu scotch hạng sang, khiến Diệp Lan có chút bất an, cô nhẹ nhàng mở lời trước:
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén anh nói chuyện điện thoại, chỉ là tôi vừa đứng trước...
Không để Diệp Lan nói xong, Lục Khánh phòng liền ném cho cô một tệp giấy và nói:
- Kí vào
Diệp Lan nhìn sơ qua, thì ra là kí việc của tập đoàn Hạ Thị. Về việc giám đốc đại diện, cần chữ kí của cô để người giám đốc đại điện kia có thể lên chức. Diệp Lan nhìn Lục Khánh Phong và nói:
- Anh có thể cho tôi đi làm được không?
Lục Khánh Phong nhìn Diệp Lan một cách lạ lẫm:
- Người của tôi thì không cần phải làm việc.
- Nhưng....
- Kí...
Diệp Lan đọc kĩ một lần nữa, cô thầm rủa tên ác ma kia, nhìn sơ qua tên giám đốc, Diệp Lan có chút bất ngờ, giám đốc là Gia Hân, thật tốt quá! Tuy cô có chút tên ác ma này nhưng cô phải công nhận hắn biết nhìn người. Còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Lục Khánh Phong nói với Diệp Lan như thúc dục một cách lạnh lùng:
- Tôi không có nhiều thời gian đâu, kí xong rồi...biến
Diệp Lan vội giật mình, cô cầm bút kí nhưng không may bút rơi xuống đất, Diệp Lan thầm trách mình bất cẩn, cô cúi xuống nhặt, mò mẫm dưới giường, mãi cô vẫn không thấy, Diệp Lan cúi sâu hơn nữa, đột nhiên cô nghe thấy tiếng tạch rồi tạch nó cứ liên tiếp đến 3 lần, Diệp Lan vội cúi xuống ôi không! Áo của cô đứt cúc rồi, làm sao bây giờ, bên trong cô mặc váy ngủ mà chiếc váy đó dễ dụ giỗ đàn ông, Diệp Lan khóc thầm trong bụng. Nhưng trong cái rủi lại có cái may, áo cô vẫn còn 1 chiếc cúc nữa, mong sao là nó sẽ trụ được, cô nhẹ nhàng đứng dậy nhưng cuối cùng vì sự may mắn của cô quá mỏng manh nên chiếc cúc cũng không từ mà biệt, đúng lúc Diệp Lan đang đứng lên, khiến thân hình cô gần như lõa lồ trước Lục Khánh Phong, với vòng ngực đầy đặn, trắng nón, kèm theo sự thiết kế của áo ngủ nên nó đúng là sự quyến rũ xấu xa mà. Diệp Lan vội đặt giấy tờ xuống nói vội với Lúc Khánh Phong:
- Tôi..tôi đi trước, tí tôi sẽ quay lại..
Đang quay lưng đi thì Lục Khánh Phong kéo tay Diệp Lan...
Các bạn thông cảm, mình đợt này bận quá!!!! Không có nhiều thời gian, Chương sẽ có cảnh 18 nên sẽ có bạn phụ trách thay mình cảnh đó chứ thực ra mình cũng chả hiểu nó ra sao nữa ~.~ Tất cả cảnh 18 sẽ do bạn ấy phụ trách từ đây đến cuối chương nha mn. Iu mn <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook