Tôi Vẫn Nhớ Anh Như Lúc Ban Đầu
-
Chương 1: Người quen cũ của cô (1)
Hứa Thanh Tranh gặp chút rắc rối, không biết sau khi tốt nghiệp cô có nên tới chỗ chú hai mình thực tập hay không.
Chú hai của cô là đạo diễn kịch nói nổi tiếng, gần đây bỗng nhiên nổi hứng thú chuyển sang dẫn dắt Côn khúc(1). Đầu tháng tám, chú ấy đăng một dòng tin trong vòng tròn bạn bè: Qua thời gian sáu trăm năm gột rửa, còn đây những người nghệ sĩ như thế này diễn để cho chúng ta thưởng thức một cách tường tận tỉ mĩ. Cảm ơn cân sinh(2) Tô Phách, vai nữ chính khuê môn An Chi, cùng tất cả các bạn thanh niên trẻ tuổi yêu thích bộ môn nghệ thuật Côn khúc cổ xưa này. Đợi diễn vở <Tây Lâu Ký> kết thúc, chúng ta lại diễn tiếp một vở nữa chứ?
- (1) Côn khúc: Tuồng Côn Sơn... hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng côn sơn để hát.
- (2) Cân sinh: Phân vai trong Côn khúc, đóng vai người làm quan hoặc thư sinh vị quán phong lưu, đầu đội vải, nhất định phải là vải, do đó để trở thành nhân vật cân sinh. Nhân vật nam chính trong Côn khúc, cân sinh được cho là nhân vật quan trọng, cân sinh.
Lúc hai chữ "Tô Phách" đập vào mắt, cô thấy có chút quen thuộc.
Cái tên này cũng không tính là thường gặp, nhưng cô láng máng nhớ ra thời niên thiếu của mình, trái tim thiếu nữ xôn xao nảy mầm, thiếu chút nữa là kéo trúng bàn tay nhỏ của người kia, cậu ta cũng tên Tô Phách.
Mà người đã từng trong thời niên thiếu kia, không phải cũng học Côn khúc sao.
Nhưng cô lại nghĩ, chỉ là trùng tên thôi? Dẫu sao thế giới rộng lớn, có cái gì mà không trùng chứ?
Chưa tới hai ngày, chú hai của cô lại đăng hình sân khấu và áp phích <Tây Lâu Ký> dạng chín ô vuông.
Nói thật, sau khi các diễn viên hoá trang xong, cha mẹ chắc cũng nhận không ra. Thanh Tranh nhìn sân khấu và áp phích kia, chỉ cảm thấy dễ nhìn, nhưng cũng không phân biệt ai ra ai. Cho tới lúc cô ấn tới tấm hình cuối cùng, nhìn thấy nam nữ chính mặc quần áo bình thường, cô liền ngây như phỗng.
Nữ chính mặc bộ áo váy liền thân màu trắng nghiêng người dựa sát bên người đẹp, một bộ "Hải Dường xuân thuỵ vị túc da" lười biếng diễm lệ. Còn vai nam chính đứng bên cạnh cô ấy, áo trắng quần đen, mặt mũi thanh tú, vài sợi tóc lộn xộn trước trán, hàng lông mày đen rậm như lưỡi kiếm, càng tôn lên đôi mắt trong suốt có hồn.
Sau khi Thanh Tranh nhìn khuôn mặt nam chính đủ năm giây, hít sâu một hơi dài: Vị này không phải là người quen cũ trước đây của cô sao...
Kí ức lờ mờ thời niên thiếu dần dần rõ nét, giống như lọ ước nguyện cổ xưa bị cát đá vùi lấp, bởi vì một trận gió ngang bướng tinh nghịch, lại nhô ra một cái đầu, thứ giấu trong lọ, chính là năm tháng thanh xuân chưa từng hao mòn, nó mang ý nghĩ kỳ lạ vô tri chẳng sợ hãi nào đó.
Lúc đó trái tim thiếu nữ của bản thân nảy nở, tính từ lúc bọn họ ngại ngùng không dám nói ra, kề vai mà bước cho tới lúc xa nhau, cộng lại không tới hai mươi ngày, cây hoa anh đào bên cạnh trường sân khấu kịch hoa còn chưa rụng hết. Nhưng trong khoảng hai mươi ngày ấy, cô đã đem một đời bạch đầu giai lão hạnh phúc với nhau tới già của bọn họ tính toán xong xuôi. Song, kết quả không như ý mình mong muốn, trái tim thiếu nữ của cô sau hai mươi ngày đó cũng tan tành vỡ nát.
Bây giờ nhớ lại đoạn thời gian ngắn ngủi năm ấy, thật là hết nói nổi:
Dạ bán lai, thiên minh khứ.
Lai như xuân mông kỷ đa thời, khứ tự triêu vân vô mịch xứ.
(Nghĩa: Nửa đêm tới, sáng hôm sau lại đi.
Khi đến thì như giấc mộng xuân không được bao lâu, khi đi thì như mấy trời không biết đi đâu tìm lại
- Bài thơ: Hoa Phi Hoa _Bạch Cư Dị)
Ngay từ đầu cô vốn học đạo diễn kịch nói, muốn tìm chú hai thực tập, kết quả lại thành ra như vậy, cô không thể không thối lui rồi, chưa nói tới đoạn chuyện "giống như vui đùa" đã qua, đối với Côn khúc cô cũng không thực sự không hiểu rõ lắm.
Cho nên sau nhiều lần chần chừ lưỡng lự, thông qua thầy giáo thử liên lạc với tiền bối khác, kết quả vừa liên lạc được, thì điện thoại chú hai cô gọi tới.
Vừa nhấc máy đạo diễn Hứa đã hỏi: "Lão Đàm nói cháu tốt nghiệp muốn tới chổ ông ấy thực tập? Trước đây không phải từng nói muốn tới chổ chú hai à, giờ còn tìm người khác làm cái gì?"
Cô vội vàng giải thích: "Chú không phải hướng dẫn Côn khúc sao? Sự hiểu biết của cháu về Côn khúc, nửa chút cũng không hiểu, sợ mang phiền phức cho chú thôi ạ."
"Về Côn khúc, trước kia chú cũng chỉ nghe qua, đến lúc hướng dẫn thật sự cũng nhờ không ít đạo diễn nghệ sĩ chỉ dạy giúp đỡ. Cháu nghe nhiều, học nhiều chút, không phải sẽ biết sao? Nghệ thuật không áp đặt lên thân thể, cháu còn có thể noi gương học tập lẫn nhau từ trong đó." Chú hai ân cần chỉ dạy.
Sau đó, cô cảm thấy không nên vì tư tình riêng mà bỏ công việc, vì chút chuyện cỏn con mà quên mất đại sự, không cần phải đi so bì với một chuyện xưa cũ từ tám trăm năm trước... Với lại, trung thực mà nói, nếu không phải vì cái tên và tấm hình của đối phương sáng ngời ngời bày ra trước mắt cô, đoạn chuyện này cô cũng sắp sắp quên mất tiêu, dẫu sao nó trôi qua cũng lâu lắm rồi.
Lại nói, người ta chắc cũng đã sớm quên mất cô từ lâu, suy cho cùng con gái sau mười tám tuổi sẽ thay đổi, năm ấy cô còn có chút mũm mĩm trẻ con, lúm đồng tiền trên mặt dường như nhìn không ra, cô tự nhìn ảnh của bản thân mình trước đây cũng thấy lạ lẫm.
Trong chốc lát nghĩ thông suốt, cô không còn do dự nữa: "Vậy được ạ."
"Được, vậy ngày mai cháu tới xem thử sao, cảm nhận chút? Tối ngay mai là cảnh cuối <Tây Lâu Ký>. Có điều vé đã bán hết, cháu phải đứng bên hông màn xem rồi."
Hết chương 1.
Chú hai của cô là đạo diễn kịch nói nổi tiếng, gần đây bỗng nhiên nổi hứng thú chuyển sang dẫn dắt Côn khúc(1). Đầu tháng tám, chú ấy đăng một dòng tin trong vòng tròn bạn bè: Qua thời gian sáu trăm năm gột rửa, còn đây những người nghệ sĩ như thế này diễn để cho chúng ta thưởng thức một cách tường tận tỉ mĩ. Cảm ơn cân sinh(2) Tô Phách, vai nữ chính khuê môn An Chi, cùng tất cả các bạn thanh niên trẻ tuổi yêu thích bộ môn nghệ thuật Côn khúc cổ xưa này. Đợi diễn vở <Tây Lâu Ký> kết thúc, chúng ta lại diễn tiếp một vở nữa chứ?
- (1) Côn khúc: Tuồng Côn Sơn... hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng côn sơn để hát.
- (2) Cân sinh: Phân vai trong Côn khúc, đóng vai người làm quan hoặc thư sinh vị quán phong lưu, đầu đội vải, nhất định phải là vải, do đó để trở thành nhân vật cân sinh. Nhân vật nam chính trong Côn khúc, cân sinh được cho là nhân vật quan trọng, cân sinh.
Lúc hai chữ "Tô Phách" đập vào mắt, cô thấy có chút quen thuộc.
Cái tên này cũng không tính là thường gặp, nhưng cô láng máng nhớ ra thời niên thiếu của mình, trái tim thiếu nữ xôn xao nảy mầm, thiếu chút nữa là kéo trúng bàn tay nhỏ của người kia, cậu ta cũng tên Tô Phách.
Mà người đã từng trong thời niên thiếu kia, không phải cũng học Côn khúc sao.
Nhưng cô lại nghĩ, chỉ là trùng tên thôi? Dẫu sao thế giới rộng lớn, có cái gì mà không trùng chứ?
Chưa tới hai ngày, chú hai của cô lại đăng hình sân khấu và áp phích <Tây Lâu Ký> dạng chín ô vuông.
Nói thật, sau khi các diễn viên hoá trang xong, cha mẹ chắc cũng nhận không ra. Thanh Tranh nhìn sân khấu và áp phích kia, chỉ cảm thấy dễ nhìn, nhưng cũng không phân biệt ai ra ai. Cho tới lúc cô ấn tới tấm hình cuối cùng, nhìn thấy nam nữ chính mặc quần áo bình thường, cô liền ngây như phỗng.
Nữ chính mặc bộ áo váy liền thân màu trắng nghiêng người dựa sát bên người đẹp, một bộ "Hải Dường xuân thuỵ vị túc da" lười biếng diễm lệ. Còn vai nam chính đứng bên cạnh cô ấy, áo trắng quần đen, mặt mũi thanh tú, vài sợi tóc lộn xộn trước trán, hàng lông mày đen rậm như lưỡi kiếm, càng tôn lên đôi mắt trong suốt có hồn.
Sau khi Thanh Tranh nhìn khuôn mặt nam chính đủ năm giây, hít sâu một hơi dài: Vị này không phải là người quen cũ trước đây của cô sao...
Kí ức lờ mờ thời niên thiếu dần dần rõ nét, giống như lọ ước nguyện cổ xưa bị cát đá vùi lấp, bởi vì một trận gió ngang bướng tinh nghịch, lại nhô ra một cái đầu, thứ giấu trong lọ, chính là năm tháng thanh xuân chưa từng hao mòn, nó mang ý nghĩ kỳ lạ vô tri chẳng sợ hãi nào đó.
Lúc đó trái tim thiếu nữ của bản thân nảy nở, tính từ lúc bọn họ ngại ngùng không dám nói ra, kề vai mà bước cho tới lúc xa nhau, cộng lại không tới hai mươi ngày, cây hoa anh đào bên cạnh trường sân khấu kịch hoa còn chưa rụng hết. Nhưng trong khoảng hai mươi ngày ấy, cô đã đem một đời bạch đầu giai lão hạnh phúc với nhau tới già của bọn họ tính toán xong xuôi. Song, kết quả không như ý mình mong muốn, trái tim thiếu nữ của cô sau hai mươi ngày đó cũng tan tành vỡ nát.
Bây giờ nhớ lại đoạn thời gian ngắn ngủi năm ấy, thật là hết nói nổi:
Dạ bán lai, thiên minh khứ.
Lai như xuân mông kỷ đa thời, khứ tự triêu vân vô mịch xứ.
(Nghĩa: Nửa đêm tới, sáng hôm sau lại đi.
Khi đến thì như giấc mộng xuân không được bao lâu, khi đi thì như mấy trời không biết đi đâu tìm lại
- Bài thơ: Hoa Phi Hoa _Bạch Cư Dị)
Ngay từ đầu cô vốn học đạo diễn kịch nói, muốn tìm chú hai thực tập, kết quả lại thành ra như vậy, cô không thể không thối lui rồi, chưa nói tới đoạn chuyện "giống như vui đùa" đã qua, đối với Côn khúc cô cũng không thực sự không hiểu rõ lắm.
Cho nên sau nhiều lần chần chừ lưỡng lự, thông qua thầy giáo thử liên lạc với tiền bối khác, kết quả vừa liên lạc được, thì điện thoại chú hai cô gọi tới.
Vừa nhấc máy đạo diễn Hứa đã hỏi: "Lão Đàm nói cháu tốt nghiệp muốn tới chổ ông ấy thực tập? Trước đây không phải từng nói muốn tới chổ chú hai à, giờ còn tìm người khác làm cái gì?"
Cô vội vàng giải thích: "Chú không phải hướng dẫn Côn khúc sao? Sự hiểu biết của cháu về Côn khúc, nửa chút cũng không hiểu, sợ mang phiền phức cho chú thôi ạ."
"Về Côn khúc, trước kia chú cũng chỉ nghe qua, đến lúc hướng dẫn thật sự cũng nhờ không ít đạo diễn nghệ sĩ chỉ dạy giúp đỡ. Cháu nghe nhiều, học nhiều chút, không phải sẽ biết sao? Nghệ thuật không áp đặt lên thân thể, cháu còn có thể noi gương học tập lẫn nhau từ trong đó." Chú hai ân cần chỉ dạy.
Sau đó, cô cảm thấy không nên vì tư tình riêng mà bỏ công việc, vì chút chuyện cỏn con mà quên mất đại sự, không cần phải đi so bì với một chuyện xưa cũ từ tám trăm năm trước... Với lại, trung thực mà nói, nếu không phải vì cái tên và tấm hình của đối phương sáng ngời ngời bày ra trước mắt cô, đoạn chuyện này cô cũng sắp sắp quên mất tiêu, dẫu sao nó trôi qua cũng lâu lắm rồi.
Lại nói, người ta chắc cũng đã sớm quên mất cô từ lâu, suy cho cùng con gái sau mười tám tuổi sẽ thay đổi, năm ấy cô còn có chút mũm mĩm trẻ con, lúm đồng tiền trên mặt dường như nhìn không ra, cô tự nhìn ảnh của bản thân mình trước đây cũng thấy lạ lẫm.
Trong chốc lát nghĩ thông suốt, cô không còn do dự nữa: "Vậy được ạ."
"Được, vậy ngày mai cháu tới xem thử sao, cảm nhận chút? Tối ngay mai là cảnh cuối <Tây Lâu Ký>. Có điều vé đã bán hết, cháu phải đứng bên hông màn xem rồi."
Hết chương 1.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook