Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế
-
Chương 7: Không thể lựa chọn
Chúng ta không thể lựa chọn cuộc sống mà mình muốn nhưng ít nhất cũng có thể lựa chọn không sống cuộc sống mà mình không muốn. 1 Chí Hào không liên lạc lại với Tiểu Quân, cô cũng không liên lạc với anh nữa. Thời gian cứ thế trôi đi, cô dần dần cảm thấy cuộc đời mình đã lật sang một trang mới. Như vậy là tốt nhất. Cô không thể làm gì để vội vã tìm cái chết, càng hy vọng người khác cũng đừng làm vậy với cô. Sau này, mỗi lần nhắc đến chuyến đi Tây Sơn thì Mỹ Mỹ đều cảm thấy vô cùng thích thú, tự cho là mình đã lập chiến tích phi phàm và ấn tay lên ngực cảm động nói: - Tiểu Quân! Cậu nói xem, tớ có phải là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời cậu không? Nếu không phải là tớ thì liệu cậu và Khởi Trung có thể nhanh chóng đến với nhau như vậy không? Mỗi lần như vậy, Tiểu Quân không biết trả lời thế nào mà chỉ mỉm cười nhưng lại không biết mình cười điều gì. Thực ra, cô không thể nào nhớ rõ rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Cô chỉ nhớ rằng hôm sau, mọi người đều thừa nhận mối quan hệ giữa cô và Khởi Trung, đến cả bản thân cô cũng không tìm được lý do phủ nhận. Một người con gái canh ba nửa đêm được người con trai cõng về lại còn cười ngốc ngếch đòi được anh ôm, anh hôn thì làm gì có tư cách phủ nhận quan hệ giữa cô ấy và anh chứ? Hơn nữa, cô cũng không ghét Khởi Trung mà thậm chí còn hơi thích anh nữa là đằng khác. Khởi Trung và Chí Hào đương nhiên là hai người đàn ông khác nhau một trời một vực. Anh không nói những lời ngọt ngào đường mật, cũng không tặng cô những món quà xa xỉ đắt tiền. Tuy công việc bận rộn nhưng anh vẫn luôn dành thời gian ở bên cô. Mỗi lần gọi điện cho cô, tuy không nói nhiều nhưng rất đều đặn. Cô luôn cảm thấy thoải mái trước mặt anh, có lúc còn trêu đùa anh nữa. Chẳng hạn, thông thường anh luôn công nhận những ý kiến của cô. Có lúc cũng nói vài câu nhưng cuối cùng phần thắng vẫn thuộc về cô mặc dù không phải lúc nào cô cũng đúng. Cô cũng biết chỉ là anh nhường cô. Nhưng nói thực là giữa hai người họ không thể có vấn đề gì mang tính nguyên tắc để có thể tranh cãi nên mỗi lần có ý kiến khác nhau, cuộc đối thoại của họ đều là thế này: Cô nói: - Em đúng. Anh lắc đầu rồi nói một lý do và giải thích rất từ tốn. Cô không nghe hoặc giả vờ nghe và chỉ nói: - Em đúng. Dù sao em vẫn đúng. – Giọng điệu cô cũng chẳng có gì quá đáng mà chỉ là buột miệng ra thôi. Nhưng anh nghe xong luôn dừng lại một lát, sau đó không tiếp tục phản kháng nữa mà chỉ nhìn cô cười rồi nói: - Được rồi. Em đúng. – Giọng anh vẫn nhẫn nại và vui vẻ hệt như lúc cô nghe thấy lần đầu tiên ở trên đường núi đó. Ban đầu cô có chút không yên tâm nhưng rồi cũng thay đổi. Cô còn đi hỏi Mỹ Mỹ, cô ấy đập bàn cười: - Tiểu Quân ơi là Tiểu Quân, cậu đã uổng phí khuôn mặt xinh đẹp này, uổng phí hai cuộc tình. Đàn ông nên nhường nhịn phụ nữ. Cậu không hiểu điều đó sao? Cậu phải quay về thế giới bình thường, quay về nhân gian thôi. Sau này, khi đã quen ở bên Khởi Trung, Tiểu Quân thấy như vậy cũng chẳng có gì là không tốt. Có người ở bên mình còn tốt hơn là phải cô đơn một mình. Cô đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng cảm thấy mình có chút bất lực với mọi người và những việc xung quanh. Người bạn trai trước không còn xuất hiện trước mặt cô nữa nhưng thi thoảng lại xuất hiện trong giấc mơ của cô. Mẹ cô hoàn toàn thất vọng về cô. Bà bắt đầu ra sức chạy đôn chạy đáo nhờ bạn bè, người thân giới thiệu cho cô một người đàn ông có điều kiện tốt. Công việc bận rộn mệt mỏi mãi không thấy hồi kết thúc. Tóm lại, Tiểu Quân cần có Khởi Trung, cô cần anh đến chứng minh rằng cô vẫn còn khả năng tự chủ, để cô có thể thở phào sau nhưng rạn nứt, để cô biết rằng, dù thế nào vẫn luôn có một người tình nguyện đến an ủi cô vô điều kiện. Chỉ là an ủi mà thôi. Cô không cần nhiều hơn thế. Cuối tuần, Tiểu Quân và Khởi Trung cùng đi ăn cơm. Anh đưa cô đến phố Kim Kiều, khu phố cực kỳ yên tĩnh. Buổi trưa thứ Bảy chẳng có ai đi lại trên phố. Dọc hai bên phố đều là các nhà hàng, đồ ăn Tây. Còn có cả một nhà hàng tường kính được xây bên mép nước. Cô hiếm khi có cơ hội đến đây nên thoạt trông thấy là đã thích rồi. Ở đây phục vụ đồ ăn Tây Ban Nha. Quyển thực đơn bằng da to bự. Trong nhà hàng không có nhiều người Trung Quốc lắm. Cô cầm quyển thực đơn che mặt lén hỏi anh, chỉ để lộ ra đôi mắt: - Món nào ngon thế anh? Anh cũng cúi đầu thì thầm trả lời cô: - Anh cũng không biết nữa. Em chọn đi. Cô lấy làm lạ, quên cả che mặt trực tiếp hỏi anh: - Anh chưa đến đây bao giờ sao? Anh gật đầu. - Vậy bình thường anh hay đi ăn cơm ở đâu? - Công ty. – Anh thản nhiên trả lời. - Một ngày ba bữa sao? – Tiểu Quân toát mồ hôi. - Gần như vậy. - Thế còn ngày nghỉ thì sao? - Anh tự nấu. - Không thể nào. – Một người đàn ông độc thân tự nấu ăn ư? Tiểu Quân tuyệt đối không tin. Anh đặt quyển thực đơn xuống nhìn cô: - Em không tin ư? Chúng ta đánh cược nhé. Sau bữa trưa, Tiểu Quân và Trần Khởi Trung đi thẳng ra siêu thị mua thức ăn rồi đi về căn hộ chung cư của anh. Hai người mới quen nhau chưa lâu. Họ cũng chỉ mới chính thức hẹn hò nhau được có mấy tuần. Cô không ngờ mình lại cùng anh về nhà như vậy. Cô cũng cảm thấy rất tự nhiên. Có thể là Khởi Trung đã tạo cho cô cảm giác an toàn. Một người đàn ông có thể tạo cho người con gái của mình một cảm giác an toàn như vậy thì không biết là nên hạnh phúc hay nên đau buồn đây? Nhà của Khởi Trung khá rộng lại ở trên tầng cao. Khu Kim Kiều không quá hỗn tạp, đều là người Trung Quốc ở. Anh mua căn hộ trên tầng sáu, mỗi cầu thang dành cho hai hộ. Khi lên nhà., Tiểu Quân còn hỏi anh: - Nhà ở đây đắt lắm hả anh? Anh lắc đầu. Khi anh nói giá nhà khiến cho cô vô cùng ngạc nhiên. Tiểu Quân hít một hơi rồi nói: - Rẻ thế ư? Anh tiết kiệm được à? Anh cười: - May mà mua được lúc giá rẻ. Có điều lúc đó ở đây còn hoang vắng lắm. Ra đường chẳng có ai đâu. Cả tuần nhìn thấy chó còn nhiều hơn nhìn thấy người. Nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi. Cô muốn nói bây giờ cũng không đông lắm nhưng thấy cũng không nhất thiết phải thẳng thắn như vậy nên cô đã kìm được. Thực ra, khi ở trong siêu thị, cô đã tin là Khởi Trung biết nấu ăn. Anh lựa chọn thức ăn rất khéo. Từ nhỏ, Tiểu Quân đã không phải vào bếp, cô cũng chưa đi mua thức ăn bao giờ nên trông thấy vậy, cô cảm thấy rất khâm phục và chỉ biết đi theo anh. Trong siêu thị rất đông người. Anh dừng lại trước quầy bán các loại thịt và hỏi: - Em thích ăn canh gì? - Canh bí đao xương sườn. – Từ nhỏ cô đã thích nhất là món này. Nói xong, cô chỉ tay. – Xương sườn ấy. Anh cười kéo tay cô về: - Đó là xương sườn bò. Xương sườn ở chỗ khác. Hơi lạnh phủ kín quầy bán thịt nhưng tay anh lại rất ấm áp, hoàn toàn đối lập. Cô vốn định rút tay về nhưng sau đó lại từ bỏ ý định và để cho anh tiếp tục dắt mình đi. Căn bếp nhà Khởi Trung cực kỳ sạch sẽ. Tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Đã vậy còn có cả một chiếc lò nướng. Cô thấy rất tò mò ngồi xuống nhìn ngắm kỹ rồi hỏi anh: - Anh làm bánh ga tô à? Anh lắc đầu, nghĩ ngợi rồi nói: - Nếu em muốn ăn thì anh cũng làm được. Cô là một người rất hảo ngọt nên nghe thấy thế, liền động lòng và nhiệt tình trả lời luôn. - Có. Em thích ăn. – Vừa xoay người, cô lại thấy trong góc bếp có một chiếc bình thủy tinh lớn đựng đầy mơ. Rượu trong bình đỏ sẫm óng ánh lấp lánh dưới ánh nắng. Cô tò mò bước tới, giơ tay chạm vào thành bình thủy tinh mát lạnh và hỏi: - Đây là cái gì vậy? Anh đang mở tủ lạnh lấy nguyên liệu, nghe cô hỏi liền liếc nhìn và dịu dàng trả lời: - Rượu mơ đấy. Vẫn chưa được đâu. Phải đợi vài hôm nữa cơ. Cô bỗng chợt thấy ảo giác, rằng mình quay trở lại tối hôm đó. Mặt hồ dưới trăng sáng như bạc, sáng chói đến nỗi cô không thể nào mở mắt ra được. Không muốn cảm giác này quay trở lại, Tiểu Quân rụt mạnh tay ra khỏi bình, quay người không nhìn nó nữa. 2 Tài nấu ăn của Khởi Trung quả là rất giỏi nên Tiểu Quân rất thích. Sau này, cô thường đến đây ăn cơm mà không hề ngại đường xa. Cũng may là có tàu điện ngầm nên cũng không phiền phức lắm. Khởi Trung thường đưa cô về bằng tàu điện ngầm, vừa an toàn mà hai người lại còn có thể nói chuyện. Thi thoảng quá muộn, hết chuyến thì anh mới lái xe đưa cô về. Có lúc Tiểu Quân lấy làm lạ hỏi anh: - Có phải anh không thích lái xe không? Sao anh toàn đi tàu điện ngầm vậy? Khởi Trung thật thà nói: - Đây là xe của công ty. Hằng tháng đều có phát thẻ đổ xăng. Nếu đi quá thì sẽ phải tự bỏ tiền ra. Trong thành phố hay tắc đường, đi lại vừa tốn thời gian và phí xăng dầu. Đã vậy lúc đỗ xe lại còn phải tìm chỗ. Có thời gian và tiền, chúng ta ngồi trên xe ô tô làm gì, thà đi ăn một bữa cháo thịt hầm còn hơn. Tiểu Quân nghe xong phì cười. Cô nghĩ người đàn ông này quả là thực tế nên không hỏi thêm nhiều nữa. Hơn nữa, cô không hề ghét đi tàu điện ngầm. Tuy ngày nào cô cũng đi tàu nhưng hai người đi cùng nói chuyện vẫn khác xa một người ngồi thẫn thờ một mình. Khởi Trung nói rất đúng. Trước đây, Chí Hào đi đâu cũng lái xe. Có lúc hai người bị tắc đường phải ngồi trên xe đến bốn mươi phút, chẳng mua được thứ gì mà lại đói meo cả bụng. Có lúc thực tế cũng có cái hay của thực tế. Cô không phải là tiểu thư lá ngọc cành vàng gì nên cũng quen với những chuyện như vậy. Từ phố Đông sang phố Tây đều phải đi qua sông Hoàng Phố. Tuy tàu điện ngầm chạy khá nhanh nhưng lần nào cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Có lần ra khỏi nhà Khởi Trung, Tiểu Quân ăn quá no nên sau đó đã ngủ thiếp đi. Anh nói mãi, nói mãi mà không thấy cô trả lời, cúi đầu xuống nhìn thì hóa ra cô đã nghiêng đầu tựa vào vai anh ngủ từ lúc nào khiến anh không nhịn được cười. Khi cô thức dậy thì tàu cũng sắp đến bến. Còn chưa mở mắt thì cô đã cảm thấy khóe mép mình ướt ướt. Biết là không hay, cô mở mắt quả nhiên vai áo sơ mi của anh có một mảng thấm. Vô cùng xấu hổ, mặt cô đỏ lựng như củi cháy dưới nắng mặt trời. Cô quay mặt đi thản nhiên, khăn giấy cũng không ích gì. Khi tàu đến bến, anh đứng dậy kéo cô xuống. Muộn rồi, bến tàu không còn nhiều người. Khi đi thang máy lên trên, anh nhìn cô, cô không biết anh sẽ nói gì, chỉ biết xấu hổ cúi đầu. Không ngờ trong bóng tối trước mặt, anh cúi xuống hôn cô. Đây là lần đầu tiên Khởi Trung có cử chỉ thân mật với cô như vậy. Tiểu Quân không biết nên phản ứng thế nào, tay cũng không biết để đâu, không biết nên ôm lấy vai anh hay là nên đẩy anh ra. May mà thang máy đã lên đến nơi, họ quẹt thẻ ra khỏi bến. Trời đã tối. Cô mơ hồ nhìn thấy tai anh đỏ lên mà trong lòng tự cười mình, ngủ đến mờ cả mắt nhưng chỉ là hôn một cái thôi. Cả hai đều đã trưởng thành rồi. Đàn ông cũng xấu hổ ư? Sao có thể như vậy được? Khi lên nhà, Tiểu Quân vẫn còn nghĩ đến nụ hôn đó. Cô bước rất chậm, khi đến cửa thì mới lần mò tìm chìa khóa. Cô vừa bước vào cửa thì đã nghe thấy tiếng mẹ cô nói chuyện với người khác. - Thật thế ư? Được được. Thế có cần ảnh Tiểu Quân nhà chị không? Chỗ chị có vài tấm đây này. Cô đặt túi xách xuống thì quay lại nhìn bố cô như muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ông Hà lắc đầu rồi lại xua tay ý rằng mình cũng không rõ nữa. Mẹ gác điện thoại bước tới hỏi cô với tâm trạng khá vui: - Tiểu Quân, con về muộn thế? Con ăn cơm chưa? Tiểu Quân gật đầu: - Con ăn rồi. Mẹ, mẹ vừa nói chuyện với ai thế? - Dì Lan, dì họ của con. – Mẹ cô tươi cười. - Dì Lan ư? Chẳng phải dì ấy đang ở Mỹ ạ? – Tiểu Quân lấy làm lạ, hầu hết họ hàng bên họ ngoại đều ở nước ngoài. Mẹ cô lại là con gái duy nhất của ông ngoại nên các ngày lễ tết đều có mỗi một mình, chỉ có thể đến thăm họ nội. - Về rồi. Dì ấy muốn mua một căn hộ ở Thượng Hải. Dì ấy vừa gọi điện cho mẹ và còn hỏi con nữa. Dì ấy nói lâu lắm rồi không được gặp con nên muốn mời chúng ta cùng đi ăn cơm. - Vậy dì ấy muốn lấy ảnh của con làm gì? Mẹ cô cười xuề xòa: - Không có gì. Dì ấy chỉ muốn xem con thế nào thôi. Hồi nhỏ, dì ấy còn tặng quà cho con nữa. Con còn nhớ dì ấy không? Tiểu Quân gật đầu. Gia cảnh nhà dì họ này khá sung túc. Dì ấy đã kết hôn hai lần và cũng ly hôn hai lần nhưng chưa có con cái gì. Trước đây, dì ấy chỉ nghĩ đến Thượng Hải có một lần. Hồi đó, cô còn rất nhỏ, cả gia đình đã đến đường Nam Kinh ăn cơm. Dì ấy có tặng cô một hộp bút màu, trên đó có in hình chuột Mickey và vịt Donald. Năm đó, loại hộp bút màu này rất hiếm nên cô không nỡ dùng nó. Sau này, khi mang đến trường, bạn cùng lớp làm mất một chiếc mà cô không như chết đi sống lại. Hồi ức cay đắng như vậy thì đương nhiên là cô có ấn tượng rất sâu sắc rồi. - Khi nào đi ăn cơm ạ? - Trưa mai. Con không được đi làm thêm đâu đấy. Hãy ăn mặc cho xinh đẹp một chút. - Con biết rồi. – Bị gián đoạn bởi cuộc nói chuyện với mẹ nên Tiểu Quân tạm thời quên đi vấn đề liên quan đến Khởi Trung lúc trước và buột miệng đáp lời rồi đi tắm rửa. Sau khi tắm xong, Tiểu Quân nhận được điện thoại của nhóm dự án ở công ty Khởi Hoa. Họ phải làm thêm cả tối thứ Bảy. Họ vừa xin lỗi vừa hỏi cô mấy câu. Nghe xong mà cô không tài nào chợp mắt được nữa. Cô phải sửa lại một phần nội dung trong bản kế hoạch của mình. Khi đi ngủ thì trời cũng gần sáng. Không ngờ sáng sớm hôm sau, mẹ lại vào phòng gọi cô dậy. Bà kéo rèm cửa sổ lên, không cho cô thêm chút thời gian nào. Nắng sớm tháng Sáu chói cả mắt. Tiểu Quân nằm trên giường, hai tay che mắt than vãn: - Mẹ, mẹ làm gì vậy? - Dậy đi. Hôm nay, chúng ta sẽ đi ăn với dì con. Mới một đêm mà con đã quên rồi sao? – Mẹ cô có vẻ sốt ruột. Tiểu Quân nhìn chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, kêu lên thảm thiết: - Tám giờ ư? Mẹ, dì ấy có khi vẫn còn ngủ như ở bên Mỹ ấy chứ? Việc gì chúng ta lại phải dậy sớm như vậy? - Ăn cơm trưa. Con định mười hai giờ mới dậy và một giờ ra khỏi cửa sao? Mau dậy đi. Chuẩn bị, chuẩn bị thôi. – Mẹ bước một bước là đến bên giường kéo chiếc chăn mỏng ra khỏi người cô khiến cho Tiểu Quân phải thét lên. Sáng nay, dưới ánh mắt xét nét của mẹ, Tiểu Quân đã phải thay đi thay lại mấy bộ quần áo liền. Thay nhiều đến mức cô phát chán và luôn miệng oán thán: - Mẹ, chúng ta chỉ là đi ăn cơm thôi mà. Có phải đi gặp Từ Hi Thái hậu đâu mà cầu kỳ thế ạ? Bà Hà cầm chiếc quần bò trên giường, nói: - Con lớn như vậy rồi mà ăn mặc chẳng ra sao cả. Con mặc quần bò đi gặp người lớn, muốn làm cho hai ông bà già này mất mặt sao? - Không phải con đã thay rồi sao? – Căn phòng hướng Tây nên điều hòa cũng chẳng ích gì. Tiểu Quân nóng toát mồ hôi. - Con tìm bộ đồ màu sắc một chút. Ngày nghỉ mà con ăn mặc như đi làm vậy à? Con không thể trang điểm một chút được sao? – Bà Hà nhìn bộ đồ đen trắng mà con gái đang mặc than thở. - Sao lại không được ạ? Bình thường con vẫn mặc thế này đi làm mà. Không buồn nói nhiều với con gái, bà Hà tự đến tủ quần áo của cô tìm. Cuối cùng, bà cũng tìm được trong chiếc túi xám một chiếc váy liền màu vàng nhạt. Bà hài lòng quay lại nói: - Bộ này. Được rồi. Con mặc bộ này. Bộ váy được giơ ra trước mặt, Tiểu Quân bỗng thấy buồn. Đây là chiếc váy Chí Hào tặng cô. Sau khi chia tay, cô đã để tất cả những thứ anh tặng ở lại căn hộ chung cư bên bờ sông đó, không đem theo thứ gì. Cô chỉ giữ lại duy nhất chiếc váy này bên mình. Cô không thích màu vàng nên cũng mới chỉ mặc nó có một lần. Hồi trước, cách đây rất lâu, tối hôm đó, họ đi tản bộ bên bờ sông, Chí Hào đã hôn cô. Đó là lần đầu tiên anh nói với cô là anh yêu cô. Chiếc váy lụa bay lên, trượt lên làn da cô giống như nước vậy. Từ đó về sau, cô không hề mặc lại bộ váy này nữa. Sau khi giặt sạch, cô đã cất nó vào trong túi và để trong góc tủ. Sau này, bản thân cô cũng quên mất là nó vẫn còn ở trong góc tủ. Hôm nay, bỗng nhiên lại nhìn thấy nó, cô cảm thấy cực kỳ lạ lẫm. Bà Hà vẫn giục cô: - Mau lên. Con mặc bộ váy này vào rồi đi gội đầu với mẹ. Mẹ phải đi sấy lại tóc. Con cũng đi đi. Cô lắc đầu, ấn nó vào tay mẹ cô, giọng kiên quyết: - Mẹ, con không mặc bộ váy này đâu. Con mặc bộ nào cũng được nhưng bộ này thì không? 3 Sáng hôm đó, suýt nữa thì hai mẹ con nhà bà Hà cãi nhau vì bộ váy liền đó. Sự thật đã chứng minh, hai người cố chấp thì vẫn có lúc có thể thỏa hiệp được. Cuối cùng, Tiểu Quân mặc chiếc váy liền màu trắng cổ bẻ, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu xanh nhạt, trang điểm giống như một cô con gái con nhà gia giáo, đến cả tóc cũng được sấy thẳng buông xuống gọn gàng. Trang điểm mãi nên rốt cuộc hôm ấy ba người họ muộn giờ. May mà ông Hà đã gọi taxi từ sớm, tới nơi cũng chỉ muộn một chút. Trời nóng, Tiểu Quân nhìn mẹ mình vội đến toát cả mồ hôi. Không kìm được, cô rút khăn giấy ra đưa cho bà và nói: - Mẹ, mẹ vội gì thế? Chúng ta là họ hàng, đến muộn một chút dì cũng không để ý đâu. - Như vậy sao được. Người ta mời chúng ta. Chúng ta đến muộn sẽ không hay đâu. – Bà Hà dùng khăn giấy thấm thấm lên mặt, chỉ sợ giấy dính lên mặt sẽ khiến người khác buồn cười. Tiểu Quân nhìn mà chua xót, cô lấy tờ khăn giấy khác cẩn thận thấm mồ hôi giúp mẹ. Khi thấm, cô bỗng nhớ đến chiếc khăn tay của Khởi Trung và thầm nghĩ chiếc khăn đó vừa hữu ích, thân thiện với môi trường lại rất dễ sử dụng. Dì họ đặt đồ ăn Thượng Hải ở khách sạn mà bà ở. Thang máy đưa họ lên thẳng tầng thượng. Ở đây trang trí đúng theo phong cách Thượng Hải. Hai bên hành lang là bức tường gạch màu xám, cánh cửa lớn của phòng ăn trang trí cầu kỳ như cánh cửa đá, đến cả những người phục vụ bê đồ ăn cũng mặc bộ đồ Trung Sơn. Tiểu Quân trông thấy mà buồn cười. Cô nghĩ chắc chỉ có những người Trung Quốc ở nước ngoài lâu ngày mới thích thế này. Thực ra, nhìn thoáng một chút, bây giờ thành phố này cũng có thua kém gì các thành phố lớn trên thế giới đâu. Các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát đấy thôi. Nhưng mẹ cô nhìn thấy lại xúc động. Bà kéo tay chồng nói, hồi nhỏ Thượng Hải cũng giống như thế nà. Nói rồi, bà quay lại ngắm kỹ cô con gái. Bà chau mày bẻ lại cổ áo của cô và còn nói: - Con bé này, sao ăn mặc chẳng đâu vào đâu thế? Chỉ là đi ăn với họ hàng thôi mà. Thật không thể hiểu nổi tại sao hôm nay mẹ lại khác thường như vậy, Tiểu Quân cảm thấy rất lạ. Tất cả những nghi ngờ của cô cuối cùng cũng được giải đáp khi họ bước vào phòng ăn. Không phải chỉ một mình dì Lan đợi họ ở đó. Còn một người đàn ông ngồi bên bàn ăn. Nghe thấy có tiếng, người đó ngẩng đầu nhìn với khuôn mặt béo trắng. Dì họ vẫn nhiệt tình như trong ký ức của cô. Thấy ba người nhà họ Hà đến là dì liền đứng lên chào hỏi, giọng nói cực kỳ vui vẻ: - Chị Văn Tú, anh rể, mọi người đến rồi. Đây là Tiểu Quân ư? Cháu lớn thế này rồi sao? Cháu xinh thật đấy! – Rồi bà lại quay sang giới thiệu họ với chàng trai, lúc này đã đứng dậy. – Đây là Lý Tuấn Khanh, con trai người bạn cũ của em. Bố Tuấn Khanh đến Mỹ định cư đã lâu nên Tuấn Khanh lớn lên ở San Francisco. Lần này, cậu ấy cùng người nhà về nước thăm người thân. Tiểu Quân nhìn mẹ nhưng bà Hà không nhìn cô mà đang nở nụ cười đáp lại dì rồi kéo cô ngồi xuống. Lý Tuấn Khanh đứng lên kéo chiếc ghế bên cạnh mình, đương nhiên, đó là chỗ dành cho Tiểu Quân rồi. Khi ăn cơm, ở bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng của dì Lan và bà Hà. Thực ra, từ nhỏ dì Lan đã ra nước ngoài cùng bố mẹ. Tình cảm của dì với bà Hà cũng không thân thiết lắm, chỉ là bà trời sinh có tính hòa nhã, còn bà Hà cũng khá vui tính nên hai người nói hết chuyện quá khứ đến hiện tại, đủ thứ chuyện trên đời. Ông Hà và dì Lan không quen thân nhau lắm nên cũng chẳng nói gì. Còn Lý Tuấn Khanh thì có nói với Tiểu Quân vài câu. Đầu tiên là anh ta tự giới thiệu. Sau đó, anh ta nói với cô rằng bố mẹ anh ta không thích con gái nước ngoài nên đã nhờ dì Lan giới thiệu một cô gái Trung Quốc, tốt nhất là cô gái Thượng Hải. Mẹ anh ta là người Thượng Hải, ở nhà họ vẫn nói tiếng thượng Hải. Anh ta nói ba câu mà chẳng câu nào không liên quan đến bố mẹ. Tiểu Quân nghe mà phát chán. Sau đó, anh ta lại nói về các món ăn trên bàn ăn. Anh ta nói đồ ăn Thượng Hải chính hiệu ngon hơn đồ ăn ở San Francisco. Tiểu Quân ngán ngẩm chẳng buồn đáp lại. Cô nghĩ: “Vớ vẩn! Đây là Thượng Hải. Đồ ăn mà không ngon hơn ở San Francisco thì chẳng phải là sĩ nhục thể diện quốc gia sao?”. Anh ta lại hỏi cô món ăn mới đưa lên có tên là gì. Cô liếc mắt không thể không nói gì đành mở miệng: - Món đó ư? Đó là món thịt kho tàu. Anh ta vui vẻ gắp một miếng nếm thử, xuýt xoa khen: - Ngon thật! Nó làm từ nguyên liệu gì vậy? - Đại tràng lợn. Lý Tuấn Khanh nghe xong mà muốn nghẹt thở, ho sặc sụa. Thật không ngờ anh chàng Hoa Kiều này lại có phản ứng kịch liệt với món đại tràng lợn như vậy. Tiểu Quân không nhịn được cười, may mà còn nhớ là mẹ cô đang ngồi bên cạnh nên không dám cười quá to chỉ lấy hai tay che miệng. Mắt anh ta hoa lên, ngồi ngây ra đó. Người nóng bừng, anh ta giơ tay lên sờ thì trán đã ướt đẫm mồ hôi. Cô trông mà thấy phát sợ, không kìm được phải nhích ra xa một chút. Ăn cơm xong, dì Lan đề nghị Tiểu Quân đưa Lý Tuấn Khanh đi dạo để làm quen với Thượng Hải. Tiểu Quân hỏi: - Dì à, chẳng mấy khi dì có cơ hội về Thượng Hải, hay là chúng ta cùng đi dạo nhé. Bà Hà lo lắng vừa định nói gì đó thì dì Lan cười lắc đầu. - Được rồi. Bà già này chỉ muốn ôn lại chuyện cũ với bố mẹ cháu thôi. Tiện thể chơi vài ván mạt chược, ở nước ngoài không có mấy người chơi nên ngứa ngáy chân tay lắm rồi. Tiểu Quân nhìn ba người: - Nhưng ba người thì vẫn thiếu một chân, làm sao mà chơi được ạ? Hay là cháu chơi cùng nhé. Bà Hà trừng mắt nhìn cô: - Chúng ta chơi mạt chược khuyết chân. Như vậy cũng được sao? Tiểu Quân đành phải cùng Lý Tuấn Khanh ra ngoài. Vì không muốn nên cô cứ lê từng bước một mà đi. 4 Tối hôm đó, Tiểu Quân và mẹ cô đã tranh cãi với nhau khá gay gắt. Bà Hà vừa về đến nhà là đóng sầm cửa lại, lao thẳng đến phòng con gái, mắng cô té tát. - Ai bảo con bỏ người ta lại ở bến Thượng Hải? Còn ra thể thống gì nữa. Tiểu Quân giật nảy mình: - Bỏ lại ư? Sao thế ạ? Con đã hỏi rồi, anh ta bảo không sao thì con mới đi đấy chứ? - Con nói con phải làm thêm giờ thì người có thể không để con đi sao? - Con phải làm thêm giờ thật mà. – Tiểu Quân chỉ vào chiếc máy tính. – Ngày mai con phải nộp rồi. Thế nên phải làm ngay mới kịp. Bà Hà không nhịn nổi nữa: - Một ngày không làm thêm giờ thì con sẽ chết sao? Người ta muốn nói chuyện với con thêm một chút mà con quay đầu từ chối người ta như vậy, sau này còn ai dám hẹn con ra ngoài chơi nữa chứ? Tiểu Quân quay ngoắt người đi: - Tại sao con phải đi chơi với anh ta chứ? - Con hai mươi sáu tuổi rồi. Cũng phải tìm đối tượng đi chứ. Người ta có tiền, con mà gả cho người ta thì sẽ được sống sung sướng cả đời. – Bà Hà nói thẳng. Tiểu Quân suýt nữa thét lên: - Có tiền là được sao ạ? - Vậy con muốn thế nào? Mẹ đã để con tự do lựa chọn lâu như vậy. Bây giờ con bao nhiêu tuổi rồi? Nếu không tìm đối tượng ngay thì sẽ mất giá thôi. - Mẹ, con là con gái mẹ, chứ không phải là hàng hóa. Mất giá, mất giá gì chứ? Mẹ vẫn muốn bán con sao? – Tiểu Quân càng lúc càng to tiếng hơn. - Vậy con muốn gì? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi? Lấy chồng là lầu đầu thai thứ hai. Đầu thai tốt thì sẽ được hưởng cuộc sống hạnh phúc cả đời, đầu thai không tốt thì cả đời sẽ phải sống khổ sở. Vợ chồng nghèo hèn, khốn khổ cả đời. Con biết không hả? – Bà Hà kích động chỉ tay vào mặt cô. Tiểu Quân nghiêng đầu nhìn bố đang đứng ở cửa phòng, trên tay vẫn cầm tờ báo buổi tối ngập ngừng không bước ra mà cũng chẳng đi vào. Thật sự không chịu nổi nữa, Tiểu Quân gập máy tính đánh “cạch” một tiếng rồi cầm túi xách bỏ ra ngoài. - Con đi đâu đấy? – Bà Hà chới với. - Con đi tìm đàn ông. – Hà Tiểu Quân trả lời mà chẳng hề ngoảnh đầu lại. Khi Khởi Trung nhận được điện thoại của Tiểu Quân thì anh cũng vừa mới tắm gội xong, đang lau khô tóc thì điện thoại di động trên bàn đổ chuông. Là số điện thoại của Tiểu Quân, vừa nhấc máy thì nghe thấy cô hỏi: - Anh có ở nhà không? - Có. Em làm sao thế? Em đang ở bên ngoài ư? Cô rất ít khi chủ động gọi điện cho anh. Không phải anh không vui mà chỉ là nghe thấy giọng cô là lạ, còn có cả tiếng xe ô tô. Anh cảm thấy có gì đó không ổn. - Em đang ở dưới nhà anh. Anh xuống đây được không? Khởi Trung xuống nhà thì nhìn thấy Tiểu Quân ôm khuỷu tay đứng bên chiếc taxi. Người lái xe cũng đứng ở bên ngoài, thấy anh đến liền chìa hóa đơn ra, miệng cằn nhằn: - Anh mau trả tiền taxi cho vợ anh đi. Không mang theo đồng nào mà cũng gọi xe. Làm gì thế không biết. Anh bàng hoàng nhưng cũng rút ví da ra trả tiền. Kim Kiều là khu biệt lập, gió đêm khá lạnh mà Tiểu Quân lại mặc phong phanh đứng trước gió. Cô đang run lên vì lạnh. Anh nhìn thấy mà đau lòng. Sau khi trả tiền taxi xong, anh cũng không hỏi cô có chuyện gì xảy ra mà kéo cô lên nhà trước. Tiểu Quân tự giải thích. Vừa bước vào cửa, cô nói: - Em cãi nhau với mẹ. - Cãi nhau ư? – Anh hỏi lại rồi đi vào bếp rót nước cho cô. - Vâng. – Cô cũng đi theo. – Em không uống nước. Em muốn uống rượu. Anh lắc đầu: - Trong nhà không có rượu. Em uống thứ khác nhé. - Không phải có thứ này sao? – Tiểu Quân bê bình rượu mơ lên. Anh lấy cốc ra. Cô mở nắp bình và rót đầy cốc. Hương rượu mơ sực lên mũi, Tiểu Quân thấy rất buồn, cô uống một ngụm lớn. Không ngờ rượu trong đó lại nặng đến vậy. Nó làm cho cô ho sặc sụa mãi sau vẫn không dừng lại được. Anh không kịp ngăn lại nên chỉ thở dài vỗ vỗ lưng cho cô rồi lại đưa cô cốc nước: - Anh đã bảo là chưa ngâm xong mà. Phải dùng rượu trắng nồng độ mạnh để ngâm. Thời gian ngâm quá ngắn thì sẽ không uống nổi đâu. Cô ho đến giàn giụa nước mắt, mặt đỏ phừng lên. Anh để cô ngồi xuống ghế sô pha rồi mở tủ lạnh tìm đu đủ, bổ ra, bỏ hạt, thái thành từng miếng. Vừa làm, anh vừa hỏi cô: - Sao em lại cãi nhau với mẹ? Khởi Trung làm việc này khá nhẹ nhàng, ngón tạy đặt lên sống dao một cách khéo léo. Tiểu Quân yên lặng nhìn, không thể không thừa nhận rằng cô thường đến đây ăn cơm một phần nguyên nhân không phải vì ăn mà là muốn nhìn. Ngần này tuổi không phải ai cũng có cơ hội xem một người đàn ông vào bếp. Bổ xong đu đủ, anh quay người mở tủ lạnh lấy hộp sữa ra. Đợi mãi không thấy cô trả lời, anh bước tới áp hộp sữa vào mặt cô, cúi xuống cười: - Anh hỏi tại sao em lại cãi nhau với mẹ. Không phải em đã quên rồi đấy chứ? Hộp sữa lạnh ngắt. Tiểu Quân lạnh run lên. Cô mở miệng ấm ức: - Anh thì biết gì chứ? Mẹ sắp ép em chết đây này. - Ép em ư? Sao mẹ lại ép em? – Anh cho đu đủ và sữa vào trong mấy xay, cho thêm mấy viên đường vào rồi đậy nắp lại hỏi: - Ép em lấy một người giàu có… - Cô cúi đầu ấp úng một câu, lời nói như mắc trong cổ họng. Anh đang bật máy xay, tiếng quá ồn nên không nghe thấy gì. Tiểu Quân không trả lời, Khởi Trung cũng không hỏi thêm nữa. Anh chỉ rót sinh tố đã xay ra cốc và đưa cho cô. Khi đón cốc sinh tố, Tiểu Quân nhìn máy xay trống không liền hỏi: - Chỉ có một cốc thôi ư? - Anh uống nước. – Anh nâng chiếc cốc khác lên. Thực ra là đu đủ quá ít nên không đủ làm hai cốc. Nhưng không sao, nếu cô không đến thì anh cũng chẳng muốn làm món đồ uống phiền phức đó. Ở nhà tự làm sinh tố đu đủ dữa, lại còn ngon không kém gì ngoài cửa hàng, hương thơm ngọt ngào. Tiểu Quân uống một hớp rồi xúc động: - Khởi Trung, nếu anh là con gái thì chắc chắn sẽ rất nhiều người muốn lấy anh. Nghe xong, anh cười nhún vai nói: - Em đang khen anh hả? - Em không đùa đâu. Anh biết bây giờ có bao nhiêu cô gái phải buồn bã vì chuyện lấy chồng không? – Tiểu Quân nghiêm mặt. Anh cười: - Sao lại thế? Bây giờ đang mất cân bằng giới tính, nữ ít nam nhiều, làm gì có chuyện không lấy được chồng chứ? - Anh không thấy có bao nhiêu cô gái ế chồng sao? – Cô thở dài. - Đó là bởi vì yêu cầu của họ quá cao. Không phải ai muốn lấy mà chỉ là họ không chịu lấy. Đàn ông ế vợ cũng nhiều lắm! Đàn ông ế chỉ có một lý do. Đó là họ không tìm được người con gái đồng ý lấy họ. Em nói xem ai gặp khó khăn hơn ai? Tiểu Quân cười khổ sở: - Đàn ông thì có khó khăn gì chứ? Tuổi trẻ của các anh dài, càng già càng chín chắn. Đâu như con gái chúng em, tuổi càng cao thì càng mất giá. Cô rất ít khi nói bằng giọng điệu như vậy. Anh nghe mà chau mày. Chợt thấy đùi âm ấm. Cúi đầu xuống thì đã thấy cô nằm xuống, buông tay nhắm mắt lại, gối đầu lên đùi anh nằm im. Cô chóng mặt. Cuối cùng ngụm rượu trắng lúc nãy đã có tác dụng. Người cô mềm nhũn ra và chỉ muốn tìm một chỗ nằm thoải mái nhất cho mình. Bên cạnh cô chỉ có anh, cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà dựa luôn vào anh. Anh dừng lại một lát rồi mới nói, giọng nhẹ nhàng hỏi cô: - Tiểu Quân, em ngủ rồi à? - Làm gì có chuyện đó? Em mệt quá! Anh ngồi yên nhé.. – Cô mở miệng nói trong khi mắt vẫn nhắm chặt. Anh không nói nữa. Mãi sau, anh mới giơ tay ra làm việc mà anh luôn muốn làm, luồn tay qua những lọn tóc của cô, từ từ thật chậm. Anh mới tắm xong, trên người vẫn còn mùi sữa tắm, ngón tay mềm mại, thật dễ chịu. Bỗng nhiên, cô thấy cay mũi, xoay người rúc vào lòng anh. Cô giơ tay ra ôm lấy eo anh. - Tiểu Quân! Cô không đáp lại. Anh yên lặng một lát, mở miệng nói giọng dịu dàng: - Tiểu Quân! Tuy anh luôn là người đàn ông chân chính, chưa từng lợi dụng người khác. Nhưng em cứ thế này thì anh không dám bảo đảm là anh sẽ không biến thành cầm thú đâu. Cô vẫn rúc đầu vào lòng anh. Mãi sau, cô mới trả lời, giọng mơ màng giống như từ xa vọng lại. Cô nói: - Cầm thú ư? Em đang đợi này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook