Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế
-
Chương 3: Bình nước nóng trong hầm rượu
Tiểu Quân có cảm giác mình giống như
bình rượu nho cao cấp bị xếp xuống hầm rượu trong những ngày đông lạnh giá
tháng Chạp. Bản thân là loại rượu vang đắt tiền nhưng những thứ đó thì ích gì
chứ? Cô chỉ muốn một bình nước nóng có thể cầm trong tay giữ ấm, một bình đầy
nước nóng, chỉ là một bình nước nóng mà thôi.
1.
Câu hỏi của Chí Hào khiến cho Tiểu Quân trở nên ngốc nghếch. Mãi sau, cô mới nghĩ ra, hóa ra người anh nói tới chính là Khởi Trung. Sực tỉnh lại, cô càng thêm tức giận. Chuyện này thì làm sao chứ? Điều cô muốn là câu trả lời, câu trả lời đã làm cô đau khổ suốt hai năm qua. Nhưng câu hỏi của Chí Hào lại hoang đường như vậy.
Người đàn ông đó là ai? Giọng anh như thể bắt được người ta ở trên giường vậy. Đây không phải là xã hội phong kiến. Một người đàn ông đưa cô về nhà thì sao chứ? Họ cũng có nắm tay hay hôn nhau đâu? Nếu có một người đàn ông đưa cô về nhà mà cũng bị coi là tội lỗi tày trời thì hai năm nay, anh có hôn ước mà vẫn qua lại với cô đến giờ chẳng phải là tội lỗi không thể tha thứ được sao?
Cứ nghĩ đến hai chữ "hôn ước" là Tiểu Quân lại thấy tim mình nhói đau. Cô chẳng muốn nói gì mà vùng tay khỏi tay Chí Hào rồi bỏ đi.
Khi bàn tay trống không, anh mới sực tỉnh. Ẩn chứa sau vẻ ngoài dịu dàng của Tiểu Quân là một tính cách cứng rắn, có lúc ương bướng cố chấp vô cùng. Nếu không phải như vậy thì anh cũng sẽ không vội vàng chạy đến xoa dịu cô nhưng đúng là cảnh đó đã nằm ngoài suy nghĩ của anh. Hai năm qua, ngoài anh ra bên cạnh Tiểu Quân không hề có người đàn ông thứ hai. Anh đã quen với việc độc chiếm cả thế giới của cô. Vậy mà trong nháy mắt lại có một cú sốc như vậy. Anh nói ra câu đó hoàn toàn theo bản năng. Bây giờ thấy cô phản ứng như vậy, anh biết mình đã hiểu nhầm, liền lập tức thấy hối hận.
- Tiểu Quân, anh xin lỗi. Anh không có ý đó. – Anh giơ tay kéo cô lại.
Cô bỗng xoay người nhìn anh, môi mấp máy. Anh không để cho cô có cơ hội nói điều gì mà đã nhẹ nhàng nói thêm một câu nữa:
- Có chuyện gì để sau rồi nói, được không em?
Cô im lặng, đứng yên tại chỗ. Anh không dám kéo cô quá mạnh. Cúi đầu xuống, anh chỉ thấy dưới ánh trăng môi cô mím chặt và hơi run run.
Đã lâu lắm rồi, anh không nhìn thấy dáng vẻ ấm ức như thế này. Niềm xót thương dâng lên trong lòng, không kìm được anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô:
- Anh xin lỗi, Tiểu Quân, mấy ngày hôm nay anh rất nhớ em.
Anh nói xin lỗi, lại còn nói rất nhớ cô. Cô nghe xong mà sống mũi cay cay. Cô chưa mở miệng ra nói gì mà khóe mắt đã mọng đỏ rồi.
Sau khi lên xe, Chí Hào liền nổ máy. Tiểu Quân vẫn đang nghĩ rốt cuộc mình muốn nói gì. Trong nháy mắt, chiếc xe đã ra khỏi con hẻm nhỏ. Cô vừa định mở miệng ra nói gì đó thì phía sau gáy bỗng thấy ấm ấm, là anh giơ tay ra, đặt bàn tay lên gáy cô rồi liếc sang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Cô bỗng nhiên quên sạch những điều định nói lúc nãy. Cô thở dài, chìa tay ra nắm lấy tay anh. Hai bàn tay nắm lấy nhau, cô có cảm giác như tất cả đều rơi vào quên lãng, chỉ cần như thế là đủ rồi.
Thực ra, như vậy vẫn chưa đủ.
Trong lòng cô vẫn còn một âm thanh khác vang lên, lạnh lùng vô cùng. Không có hôn nhân, tất cả những niềm vui này chỉ như một ảo ảnh hư vô mà thôi. Nó có thể tan biến đi bất cứ lúc nào. Thời gian hai năm đã là quá đủ rồi. Cô không muốn tiếp tục đợi nữa. Cô cần anh một cách quang minh chính đại, một cách hoàn chỉnh chứ không phải là mãi mãi lẫn trốn trong bóng tối, không thấy ban ngày, càng không phải là cảnh đợi chờ không biết đến bao giờ.
Chiếc xe xuyên qua ngõ nhỏ, chuyển sang con đường lớn thoáng rộng ở phố Đông, rồi lại đi vào một khu phố yên tĩnh, sau đó dừng dưới khu chung cư quen thuộc. Tiểu Quân im lặng suốt cả đường đi. Cửa xe mở rồi, cô cũng không hề nhúc nhích mà chỉ nhìn anh lắc đầu.
Khu chung cư nằm bên bờ sông yên tĩnh, không có người qua lại, càng không ai chú ý đến dáng vẻ buồn bã của cô. Đây là nơi cô quen thuộc nhất, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy rõ mái tòa chung cư màu đỏ tươi với những chiếc ban công thoáng rộng.
Đây là căn hộ riêng đầu tiên mà Chí Hào mua ở Thượng Hải. Lần đầu tiên đặt chân đến đây, anh đứng giữa phòng khách rộng lớn, ôm lấy cô cười và nói:
- Tiểu Quân, em tùy chọn đồ đạc cho nó nhé. Em chính là nữ chủ nhân của nó.
Lúc đó, cô đã vui mừng khôn xiết. Một người đàn ông đã nguyện vì bạn mà chuẩn bị một không gian riêng tư cho bạn và người đó thì nghĩa là gì? Đó là yêu.
Nhưng thời gian hai năm loáng một cái đã rời xa. Nỗi xúc động lúc đó đã bị thay thế bằng nỗi tuyệt vọng vô cùng. Cô thà bỏ đi tất cả, chỉ cần anh là của mình cô, không có gì phải nghi ngờ, chỉ là của một mình cô thôi.
Anh thấy cô không nhúc nhích thì giơ tay kéo cô. Người bảo vệ đi đi lại lại, nhìn thấy họ, anh ta cười chào họ:
- Hai người quay về rồi ư? Lâu rồi không gặp.
Hai năm qua, chỉ cần Chí Hào ở Thượng Hải thì chắc chắn Hà Tiểu Quân cũng ở đây, giống như là ngôi nhà thứ hai của cô vậy. Cô làm ở phòng Kế hoạch của công ty nên cũng thường xuyên đi công tác. Công ty còn có chi nhánh ở Tô Châu, cô cũng thường xuyên đến đó. Mỗi lần đi là đi tới hai tuần liền. Ở nhà chật hẹp nên từ khi bắt đầu vào đại học, cô đã chuyển vào ký túc xá ở, mỗi tuần về nhà một lần. Bố mẹ cô cũng đã quen với việc con gái thường xuyên vắng nhà nên họ cũng không hề để ý đến chuyện này. Còn nhân viên bảo vệ ở đây tất nhiên là rất quen với họ rồi. Anh vui vẻ chào hỏi, cười nói.
Có người thứ ba xuất hiện, Tiểu Quân có điều gì phiền muộn nói cũng không thể nói ra, hơn nữa Chí Hào lại nắm chặt lấy tay cô nên nhất thời cô đành phải bước xuống xe đi lên nhà.
Thang máy dừng ở tầng trên cùng. Chí Hào vẫn cứ nắm chặt tay cô. Mở cửa ra là một phòng khách trống trải. Có lẽ lâu lắm rồi không có người đến khiến cho căn phòng trở nên lạnh lẽo.
Anh không kìm nén nổi. Cửa vừa đóng lại là anh đã làm việc mình luôn muốn làm. Không bật đèn, anh xoay người ôm lấy cô, dùng hai bàn tay nâng khuôn mặt cô lên, luồn những ngón tay qua kẽ tóc, cúi xuống hôn cô, hơi thở nóng hổi, thân thể hai người dính chặt lại với nhau. Tiểu Quân mất cảnh giác, lùi lại phía sau nhưng lưng cô đã chạm vào cánh cửa, một tiếng động vang lên.
Mấy tuần không gặp, anh nhớ cô khủng khiếp, nhớ nụ cười của cô, nhớ dáng cô nói chuyện, nhớ giọng nói của cô và nhớ cả cơ thể cô nữa.
Bị ôm chặt trong lòng khiến cô trở nên mềm yếu. Tiểu Quân vùng vẫy nhưng làm sao có thể thoát ra được. Trong nháy mắt, người cô đã dịu lại. Ánh trăng rọi vào phòng khách, chiếu lên cơ thể hai người. Loáng một cái, cô đã nằm bên dưới cơ thể anh, bàn tay đặt lên ngực anh, lòng bàn tay nóng hổi, còn cả tim anh đập mạnh nữa, người đàn ông mạnh mẽ như có thể rời núi lấp biển.
Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô:
- Tiểu Quân, anh không có người khác. Anh chỉ có mình em thôi.
Cô không trả lời mà chỉ khóc nức nở, hai tay chống lấy ngực anh như thể mất hết sức lực vì bị rút hết gân cốt.
2.
Chí Hào thành thực. Ít nhất anh cũng không nói dối.
Dục vọng bị kìm nén mấy tuần liền thoát ra, anh và cô hòa vào nhau rất lâu. Từ phòng khách đến giường ngủ, sức của hai người khác nhau rõ rệt. Cuối cùng, Tiểu Quân hoàn toàn kiệt sức, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển trên người anh.
Anh cũng không nói gì, để cô trườn lên ngực, tóc cô xõa ra, rối bời trên bờ vai và cả trên người anh nữa. Anh nhìn rất lâu, cuối cùng, nhẹ nhàng dùng những ngón tay chải mượt chúng.
Cô lật người nhìn anh. Trong ánh sáng lờ lờ ở phòng ngủ, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, nét mặt không hề thay đổi. Anh chỉ nói một câu:
- Tiểu Quân, anh yêu em.
Cô chau mày, tim nhói đau như thể nước mắt sắp tuôn trào nhưng lại không muốn để anh nhìn thấy nên đành vòng tay ra ôm lấy cổ và gục đầu vào vai anh buồn bã đáp lại một câu:
- Anh biết là em cũng yêu anh mà. – Nói xong mà lòng cô càng thêm cô đơn.
Cô vốn không phải là người phụ nữ đa cảm nhưng bây giờ lại rất muốn khóc. Tình yêu là gì? Tình yêu là con dao cùn cứ thế nhay đi nhay lại niềm kiêu hãnh và những nguyên tắc của cô. Chỉ ba chữ này đã khiến cho cô rạp mình xuống đất, cả đời không thể nào ngẩng lên được.
Đây là người đàn ông của cô. Phút giây này, cô có thể chắc chắn anh là người đàn ông của cô nhưng phút giây sau thì sao? Ngày mai thì sao? Tương lai không thể biết trước được sao?
Anh nói tiếp:
- Anh biết thế nên em không cần phải lo lắng. Chúng ta sẽ ở bên nhau, sẽ luôn ở bên nhau.
Cô cắn răng giống như muốn giữ chặt lồng ngực mình nhưng không tài nào kìm nén được nỗi đau. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
- Ở bên nhau thế nào? Như thế này sao? Còn hôn ước của anh thì sao?
Anh nhìn ánh mắt của cô, một trái tim lạnh giá. Hai năm rồi, tuổi tác của anh và Văn Tâm cũng tăng dần. Làm sao có thể kéo dài chuyện hôn sự dài vô hạn chứ? Trong lòng anh hiểu rõ, ngay cả Tiểu Quân cũng biết, dù cô có chống đối thế nào, dù sự thực có khó tiếp nhận đến mấy nhưng đau ngắn còn hơn khổ dài. Có những chuyện, cô luôn phải hiểu rõ.
Nghĩ đến đây, cuối cùng anh cũng nói, lúc bắt đầu có chút khó khăn, nhưng sau đó đều trôi chảy.
- Tiểu Quân, việc gì em cứ phải để ý đến tờ giấy hôn ước đó? Chúng ta có khác gì vợ chồng đâu? Có rất nhiều người phụ nữ, sau khi kết hôn một năm, chắc gì người ta đã thèm nhìn mặt chồng mình lấy một cái. Hôn ước của anh và Văn Tâm chỉ giống như một bản hợp đồng. Mọi người thực hiện hợp đồng, bề ngoài là vậy, em nên gặp cô ấy một lần. Gặp cô ấy rồi thì em sẽ biết, cho dù anh có kết hôn thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng ta hiện nay. Phải rồi. Anh sẽ chuyển giấy tờ căn hộ này sang tên em, sau này em muốn làm việc cũng tốt mà không muốn làm việc cũng được, anh hoàn toàn ủng hộ những chuyện em muốn làm.
Cô nghe xong không hề phản kháng gì vì trong nháy mắt, cô như muốn ngạt thở, ngạt thở đến mức quên cả việc mình còn có giọng nói mà chỉ im lặng. Cuối cùng, cô ngồi dậy gạt tay anh ra, kéo ga giường quấn người đi ra ngoài.
Trước đó, khi hai người giằng xéo, quần áo của cô đều ở ngoài phòng khách. Đêm xuân ở Thượng Hải, nhiệt độ cũng không thấp lắm nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, cảm giác như đang ngâm mình trong nước lạnh. Cô cảm giác nếu không cố gắng bước tiếp thì trong nháy mắt sẽ cứng đơ như đá không còn sức để bước tiếp.
Anh nắm lấy vai cô thật chặt từ phía sau:
- Tiểu Quân, em đừng như vậy nữa. Em biết là anh cũng bất đắc dĩ mà.
Cô hít một hơi thật sâu. Cô cảm giác như có một vật sắc nhọn lạ thường đang đâm vào cơ thể mình. Cơn đau nhói đó làm cô vô cùng khó chịu, nó phá vỡ sự im lặng trong cô, ép cô phải thét lên:
- Bất đắc dĩ ư? Bất đắc dĩ điều gì? Bất đắc dĩ phải cưới một cô gái thấu tình đạt lý hay bất đắc dĩ phải giữ em, người bạn gái mà anh luôn miệng nói là yêu nhưng lại không thể lấy?
Tính tình của Tiểu Quân rất tốt, cũng có cố chấp nhưng chưa bao giờ bất thường thế này. Anh nhất thời không thể tin rằng, mình lại phải dựng lông mày vì phản ứng đó của cô.
Chí Hào xuất thân trong một gia đình giàu có, cả đời ăn sung mặc sướng, cũng không phải là anh chưa tức giận bao giờ nhưng hôm nay thật sự là nó đã đi quá sức chịu đụng. Cuối cùng, anh không nhẫn nại được nữa và cũng to tiếng một chút:
- Vậy em muốn thế nào?
- Anh không biết sao? Chẳng lẽ anh không biết là em muốn gì sao? – Tay cô vẫn giữ lấy tấm ga giường, khi nói thái dương như rung lên.
- Anh biết, em muốn kết quả, em muốn kết hôn. –Anh chau mày. – Kết hôn thì sao? Anh thật không hiểu, rốt cuộc kết hôn thì có ý nghĩa gì chứ?
Anh nắm lấy tay cô, ấn mạnh tay cô lên ngực mình:
- Chẳng phải anh đang ở đây sao? Có tờ giấy đó hay không thì anh cũng ở đây, rốt cuộc em muốn gì nữa? Em muốn tờ giấy đó sao?
Cô giằng mạnh tay mình lại, mắt mờ đi, cơn giận nổi lên:
- Đó không phải chỉ là một tờ giấy. Đó là lời hứa, lời hứa rằng anh sẽ ở bên em trọn đời. Cứ thế này chúng ta có thể ở bên nhau được bao lâu? Bao lâu?
- Anh vẫn luôn ở đây. Em phải tin anh.
- Anh có thể luôn ở đây thế nào? – Cô gần như hét lên. – Anh sẽ lấy vợ, anh sẽ có con, anh sẽ có gia đình riêng của mình, anh sẽ có rất nhiều nghĩa vụ với gia đình. Thế giới này, không phải tình yêu có thể giữ được mọi thứ. Sẽ có ngày em già đi, sẽ có ngày anh bỏ đi, không có hôn nhân thì sẽ không có bền lâu. Anh có hiểu không hả?
- Có hôn nhân thì sẽ có bền lâu sao? – Anh hỏi lại. – Em sợ điều gì? Sợ anh bỏ đi sao? Anh đã nói là anh sẽ luôn ở đây. Ngoài hôn nhân ra, em muốn gì cũng được. Em sẽ không phải lo ăn lo mặc. Em sẽ có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân. Thậm chí, em không cần phải có nghĩa vụ gì. Như vậy vẫn chưa đủ sao?
- Chưa đủ. – Cô giận phát run lên, những ngón tay của cô bấm chặt vào tấm ga giường như thể nó là một phần con người cô. – Anh biết hôn nhân là gì không? Hôn nhân mới có thể giữ chúng ta ở bên nhau suốt đời. Không có hôn nhân, em sẽ mãi mãi không có cảm giác an toàn. Em không có cảm giác an toàn.
- Cảm giác an toàn ư? Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn. Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ làm cho em cảm thấy an toàn sao? – Lông mày của anh dựng ngược.
Cô cũng nhìn anh, cô cắn răng, mỗi từ đều lạnh như băng:
- Không đủ. Không có hôn nhân thì mãi mãi vẫn không đủ.
Câu nói này thốt ra, hai người khó có thể tiếp tục, không gian yên lặng, vài giây sau, Tiểu Quân bỗng quay người, túm lấy ga giường đi ra ngoài. Cửa phòng ngủ đóng rầm lại, một âm thanh nặng trịch.
3.
Khi Tiểu Quân về đến nhà thì đã nửa đêm. Lúc xuống xe, cô rút ví da ra quẹt thẻ taxi. Chí Hào sống ở khu làng quốc tế bên bờ sông, một khu khá tốt nhưng xa. Để về nhà thì cô sẽ phải đi qua sông và phải trả phí giới nghiêm ban đêm. Trên đường đi, nhìn những con số nhảy liên tục, rốt cuộc là tiền của mình thì có sót không? Quẹt thẻ xong, cô có cảm giác như trái tim mình đang nhỏ máu.
Bốn bề yên tĩnh, đã quá muộn rồi. May mà cô không phải chào bố mẹ nếu không thì không biết họ sẽ lo lắng đến thế nào? Cô bước vào trong ngõ hẻm và bắt đầu loay hoay lần tìm chìa khóa. Một tiếng keng rất nhỏ vang lên.
Hai bên ngõ là những ngôi nhà cổ xây theo kiến trúc của thế kỷ trước. Chúng hoàn toàn không thiết kế vị trí đỗ xe. Đến đêm, tất cả xe ô tô đều đỗ ở bên đường men theo con phố dài. Sau khi tìm thấy chìa khóa, cô mới ngẩng đầu lên. Ánh trăng trong đêm sáng như gương nhưng cô chỉ nhìn thấy màu bạc lấp lánh trên nóc những chiếc xe ô tô.
Cô bỗng nhớ đến lúc cô và Chí Hào mới quen nhau, mỗi lần đi về, anh đều đưa cô về tận cửa nhà. Anh cứ thế lái xe qua ngõ hẻm vào tận chân khu nhà cô ở. Khi anh đưa cô về, hầu hết đều là lúc đêm khuya, hai bên đường đỗ đầy xe nhưng anh không hề thấy ngại mà lần nào cũng phải lùi xe ra khỏi ngõ. Tay lái của anh khá tốt, tốc độ cũng nhanh, chỉ có mình cô lo đến thót tim. Mỗi lần xe của anh biến mất khỏi ngõ hẻm, cô mới xoay người bước lên nhà. Đến cả vệt sáng ánh trăng chiếu lên xe của anh, cô cũng không thể nào quên được.
Trước đây, sau mỗi trận cãi nhau như vậy, sau khi cô rời khỏi căn hộ chung cư của anh, mỗi phút đều thúc giục mình đừng để mất mặt trước người lái xe. Tóm lại chẳng ai muốn nửa đêm lái xe đưa một khách nữ đến nơi này. Khó khăn lắm, cô mới tỉnh táo đến tận lúc xuống xe. Cứ nghĩ mình đã bình tĩnh lại nào ngờ đêm khuya yên tĩnh, một mình đi được vào phút, cô không thể kìm nén được nữa, sống mũi cay cay, nước mắt cứ thế trào ra.
Tâm trạng không vui, khi lên nhà, bước chân Tiểu Quân nặng trịch. Từng bước, từng bước, cô lên tầng hai. Khu nhà xây theo kiến trúc cổ, cầu thang lên chỉ có ánh đèn lờ mờ. Cô không bật đèn mà lần mò bước lên. Khi bước đến bậc cuối cùng, trước mắt cô là cả một mảng tối đen sì.
Bỗng "uỳnh" một tiếng, cánh cửa nhà cô ở cuối dãy bật mở, ánh đèn chiếu ra. Vừa rồi chỗ đó vẫn còn là một mảng tối đen sì mà. Quá bất ngờ, theo phản xạ, Tiểu Quân giơ tay lên che mắt, lí nhí gọi:
- Mẹ!
Bà Hà kéo con gái vào trong nhà, thái độ của bà khá vui, giọng cũng vui vui, bà hỏi:
- Tiểu Quân, buổi hẹn hôm nay thế nào?
Buổi hẹn nào? Tiểu Quân bàng hoàng.
Không để ý đến tâm trạng con gái, bà Hà tiếp tục hào hứng nói. Mấy năm nay, Tiểu Quân và Chí Hào hẹn hò nhau bên ngoài, anh thường đưa cô về nhà vào lúc nửa đêm. Lúc đó, hai ông bà đều đã đi ngủ từ sớm. Họ chưa bao giờ gặp mà cô cũng không hề nói nên bà không hề biết con gái mình lại có một đối tượng hẹn hò như vậy. Hôm nay, thật trùng hợp, khi thấy con gái bước lên xe, bà đang định gọi thì chiếc xe đó đã đi rồi. Bà Hà không quen với các loại xe lắm nhưng bà vẫn nhận ra đó là chiếc BMW nổi tiếng. Vì quá vui nên mãi bà vẫn không ngủ được mà cứ đợi con gái về nhà để hỏi cho rõ.
- Mẹ nhìn thấy cả rồi. Con giấu giỏi thật đấy! Có bạn trai mà cũng không nói với bố mẹ một tiếng. Người ta lái xe đến tận nhà đón con, còn nữa, hôm nay con ăn mặc rất khác! Rất đẹp!
Đẹp thì có ích gì chứ? Người ta cũng có lấy cô đâu. Tiểu Quân buồn bã mà lại không thể không giải thích. Cô buông túi xách xuống lắc đầu:
- Mẹ, mẹ nhầm rồi. Hôm nay, con ăn mặc thế này là để giúp Mỹ Mỹ.
- Con đừng đổi chủ đề. Giúp bạn gì mà giúp đến tận canh ba nửa đêm? Người đàn ông lái xe đó là ai? Mẹ có nhìn thấy Mỹ Mỹ ở trong xe đâu.
Tiểu Quân nghẹn lời, ấp a ấp úng:
- Người đó là… là….
Ánh mắt bà Hà chăm chú nhìn cô. Tiểu Quân rất đau lòng! Cuối cùng, cô cắn răng nói một câu:
- Là bạn của con, một người bạn bình thường. – Nói xong, cô hoàn toàn kiệt sức. Cô xoay người bước vào phòng để lại mẹ đứng một mình ở lối vào nhỏ hẹp, mặt đầy thất vọng.
4.
Ở căn hộ cũ, phòng ngủ của Tiểu Quân là một phòng thò ra ngoài, bức tường ngăn mỏng. Trong bóng tối, cô nghe tiếng mẹ mình than thở bước vào, còn cả tiếng bố mẹ cô nói chuyện với nhau nữa, tiếng ấm ức, cuối cùng là yên lặng. Tất cả đều im lặng.
Không muốn nghe giọng Chí Hào nữa nên ngay ở trên taxi, cô đã tắt điện thoại. Nhưng lúc này, cô không thể nào chợp mắt được, Tiểu Quân thấy buồn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô gọi điện cho Mỹ Mỹ.
Bạn thân của Tiểu Quân không nhiều. Người cô có thể làm phiền bất cứ lúc nào chỉ có Mỹ Mỹ, hơn nữa đến giờ cũng chỉ có một mình Mỹ Mỹ biết chuyện giữa cô và Chí Hào. Muốn trút bầu tâm sự cho ai đó thì người ta cũng phải biết một chút ngọn nguồn chứ. Thế nên gọi điện cho Mỹ Mỹ chính là sự lựa chọn duy nhất của Tiểu Quân.
Nhưng muộn như vậy rồi, hôm nay Mỹ Mỹ lại còn có hẹn nữa. Tiểu Quân vừa ấn nút gọi thì liền thấy hối hận. Cô định ấn nút ngắt thì đầu bên kia đã nghe máy rồi.
Giọng Mỹ Mỹ rất vui. Trong không gian yên lặng, Tiểu Quân thì thầm xin lỗi:
- Mỹ Mỹ, tớ có làm phiền cậu không? Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi nhé.
- Làm gì có chuyện đó? – Mỹ Mỹ cười hì hì và còn nói thêm. – Tớ cũng mới về nhà không lâu. Anh ấy cũng vừa gọi điện tới. Cậu vẫn chưa ngủ sao?
- Anh ấy ư? Là anh chàng hôm nay hả? Thuận lợi thế sao? Chúc mừng cậu nhé. – Mỹ Mỹ đi xem mặt vô số lần nhưng chưa bao giờ cô lại nhiệt tình và ưng ý như lần đi xem mặt hôm nay. Tâm trạng của Tiểu Quân có tệ hơn nữa thì cũng phải có một câu chúc mừng chứ.
- Ừ, Tiểu Quân à, hôm nay may mà có cậu đấy. Lần sau, tớ mời cậu đi ăn nhé. Cậu sẽ chọn chỗ. Phải rồi. Sau đó, hai người thế nào?
- Ai cơ?
- Khởi Trung ấy. Không phải anh ấy đưa cậu về nhà sao? Cậu không biết Thái Quân sùng bái anh ấy thế nào đâu? Khi ăn cơm, anh ấy toàn nhắc tới trưởng nhóm của mình. Anh chàng đó cũng được đấy. Cậu thấy thế nào?
- Tớ không để ý…
- Cũng phải. Cậu có Phùng Chí Hào rồi mà. Cậu đâu thèm để ý đến người khác nữa chứ.
Mỹ Mỹ không nhắc đến ba chữ "Phùng Chí Hào" thì thôi. Vừa nhắc đến là ngọn lửa trong lòng Tiểu Quân lại bùng lên, oán giân tích tụ lâu ngày "bùm" một cái tuôn trào ra, cô nhảy phắt ra khỏi giường. Trong điện thoại, cô hỏi Mỹ Mỹ có thể ra ngoài không, cô ấy thấy tâm trạng của cô có vẻ không ổn nên lập tức đồng ý ngay. Đúng là bạn tốt, gác điện thoại xong là ra ngoài luôn.
Bây giờ là lúc nào rồi chứ? Cuối cùng, hai cô chỉ có thể gặp nhau ở quán rượu, nơi sôi động của cuộc sống ban đêm. Đương nhiên trong quán rượu rất ồn ào. Hai cô ngồi ở góc quầy rượu. Âm thanh ồn ào bên cạnh là cái cớ tốt nhất cho Tiểu Quân trút bầu tâm sự. Cô cầm ly rượu uống liên tục, càng nói càng kích động.
- Cậu nói xem sao anh ta có thể như vậy chứ? Ba năm rồi. Anh ta luôn miệng bảo tớ cho anh ta thời gian. Cuối cùng thì sao? Cuối cùng là một câu bất đắc dĩ. Anh ta coi tớ là gì chứ? Bù nhìn sao? Anh ta muốn lừa dối thế nào thì lừa dối sao?
Tiểu Quân đang bị kích động, Mỹ Mỹ ngồi bên mà không dám xen vào. Nghe đến hết, cuối cùng cô ấy mới hỏi một câu quan trọng:
- Tiểu Quân, anh ta nói không lấy cậu sao?
Tiểu Quân im lặng. Lúc này như có hàng vạn mũi tên đâm vào trái tim cô. Nước mắt cứ thế ứ lên và trào ra theo những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Im lặng tức là thừa nhận. Nghĩ đến những ngày mà Tiểu Quân đã trải qua trong hai năm nay, Mỹ Mỹ không kìm được tiếng thở dài:
- Tiểu Quân, cậu muốn kết hôn với anh ta đến vậy ư? Chí Hào có điều kiện tốt, anh ta lại yêu cậu. Gia đình anh ta như vậy, cậu bước vào cũng chẳng dễ chịu gì đâu. Dù kết hôn cũng chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ.
- Tớ biết. Dù kết hôn cũng chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ. Nhưng không kết hôn, chắc chắn tớ sẽ không có cuộc sống vui vẻ. –Tiểu Quân oán hận. – Kết hôn chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ, vậy cậu không muốn kết hôn sao?
- Vớ vẩn! Tất nhiên là tớ muốn rồi. Nếu không thì tớ đi xem mặt làm gì chứ? Nhưng hoàn cảnh của tớ và cậu không giống nhau. Nếu tớ có được một người giàu có như Chí Hào để ý đến, dù anh ta chỉ có thể yêu tớ được mấy năm thì trước tiên hãy hưởng thụ đi rồi hẵng tính. Phải rồi. Hai năm rồi mà cậu cũng không biết đòi hỏi anh ta gì sao? Nếu cuối cùng mà không thành, chẳng phải là cậu trắng tay sao?
Mỹ Mỹ nói không phải là không có lý. Bao năm nay, sau khi chinh chiến trên tình trường, nói đến chuyện tình chẳng còn chút mơ mộng nào nữa. Tiểu Quân đờ người vì câu nói của cô ấy. Khi trả lời, giọng cô cứ ú ớ:
- Cho dù cậu có tin hay không nhưng thứ tớ để ý đến không phải là tiền của anh ta.
- Tớ biết. Nhưng người ta lại không nghĩ như vậy. Biết đâu người ta lại nghĩ cậu muốn kết hôn như vậy là vì tiền thì sao? Sau này ly hôn, danh chính ngôn thuận có thể được chia một nửa tài sản. Lấy gì để bảo đảm chứ? – Hai năm nay, Mỹ Mỹ cũng không phải là lần đầu tiên canh ba nửa đêm ra ngoài nghe bạn thân trút bầu tâm sự. Nói đi nói lại thì cũng chỉ là mấy câu đó thôi. Nhẫn nại cũng có giới hạn. Thấy Tiểu Quân quá tội nghiệp, Mỹ Mỹ đành cắn răng nói thật.
- Tớ đã sớm nói anh ta có thể đi làm chứng minh tài sản. Tớ không cần một đồng nào của nhà anh ta. – Tiểu Quân không hiểu điều này. Vì muốn loại bỏ khả năng để mất Chí Hào, cô còn nói với anh cả chuyện này nhưng khi đó anh không hứa hẹn gì. Bây giờ nghĩ lại, người ta đâu có ý muốn lấy cô.
Mất hai năm để chứng minh tình yêu của mình là vô cùng ngốc nghếch. Cô đã thất bại. Thật không ngờ, ngay cả người bạn thân nhất cũng nghi ngờ tình cảm của cô. Lúc này, mặt Tiểu Quân lạnh như băng.
Biết mình nói hơi quá đáng, Mỹ Mỹ an ủi cô:
- Tớ chỉ nói cách nghĩ của người khác thôi. Tớ biết cậu không phải vì tiền. Nếu cậu thật sự vì tình yêu thì chỉ cần có thể ở bên nhau là tốt rồi. Việc gì phải lo chuyện có kết hôn hay không? Cậu nghĩ mà xem. Dù sao người anh ta yêu là cậu. Có thêm hàng trăm người phụ nữ khác thì trái tim anh ta cũng chỉ dành cho cậu thôi. Cậu cứ nghĩ như vậy không được sao?
- Tớ muốn anh ta là của một mình tớ, chỉ là của một mình tớ thôi. Kết hôn là gì? Kết hôn là cả thế giới của người đàn ông này thừa nhận cậu là một nửa của anh ta. Ý nghĩ pháp luật, ý nghĩ hiện thực, thể xác, tâm hồn, tinh thần, vật chất, tất cả đều hòa với cậu. Cho dù anh ta có cách xa tớ mười vạn tám nghìn dặm, dù anh ta có chạy đến đầu bên kia trái đất, dù tớ không biết máy bay anh ta bị rơi thì người đầu tiên được thông báo vẫn là tớ.
Hai mắt Tiểu Quân đỏ hoe, hai tay nắm chặt vào nhau, cô nhìn Mỹ Mỹ nói từng từ, từng từ lạnh lùng cương quyết khiến cho Mỹ Mỹ không thể nói được gì mà chỉ có thể ngẩn người nhìn cô bạn thân nhất của mình.
Tiểu Quân nói xong liền quay đầu đi không nhìn cô ấy nữa. Cô tiếp tục uống rượu. Uống hết một ly, bên tai cô truyền đến tiếng của Mỹ Mỹ đang ngập ngừng gọi:
- Tiểu Quân
- Hử? – Cô cảm giác mình đã uống quá nhiều, khi quay đầu lại thì không còn nhìn thấy rõ biểu hiện trên mặt của Mỹ Mỹ nữa hoặc là không hiểu cô ấy muốn nói gì.
Tiểu Quân không hiểu biểu hiện đó là nỗi xót thương.
Tiểu Quân sinh ra đã xinh đẹp, công việc thuận lợi, lại có người bạn trai giàu có, đẹp trai. Tuy quan hệ giữa Mỹ Mỹ và cô khá tốt nhưng sâu thẳm trong lòng cũng có chút ghen tị. Chỉ là làm bạn với nhau bao nhiêu năm nay, cô ấy biết Tiểu Quân là một người bạn tốt thật sự. Nhiều lúc, cô ấy cũng không thể không xúc động nên tình bạn của hai người mới kéo dài được đến tận ngày hôm nay.
Hôm nay, thấy bộ dạng tuyệt vọng của cô như vậy, bỗng nhiên Mỹ Mỹ cảm thấy sự đố kị trước đây của mình thất đáng xấu hổ, cô ấy đồng cảm đến nỗi nước mắt cũng trào ra. Cô ấy không kìm được lòng mình, nắm lấy tay Tiểu Quân, thật lòng khuyên cô một câu.
- Tiểu Quân, bỏ đi. Đau khổ như vậy thì thà không có còn hơn.
5.
Đau khổ như vậy thì thà không có còn hơn.
Vài ngày sau, Tiểu Quân cứ luôn nghĩ đến câu nói đó của Mỹ Mỹ. Mỗi lần nghĩ đến, cô lại càng cứng rắn hơn. Cô hạ quyết tâm, dù Chí Hào có gọi điện hay nhắn tin thì cô cũng mặc kệ. Lần này, cô khá quyết tâm.
Những điều cô cần nói thì cũng đã nói rồi. những điều cô có thể làm thì cũng đã làm rồi. Huyệt sinh tử của người phụ nữ không phải là tình yêu mà là tuổi trẻ. Cô không muốn và cũng không thể tiếp tục lãng phí tuổi trẻ của mình như vậy nữa. không phải Chí Hào đã nói rồi sao? Không thể kết hôn. Không thể kết hôn, vậy thì mời anh ra khỏi cuộc sống của cô. Tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt cô nữa để tránh cho cô khỏi phải đau lòng, khổ sở mỗi khi nhìn thấy.
Mỹ Mỹ còn tốt hơn nhiều. Cô ấy đã làm sống lại một Tiểu Quân hoàn toàn mới, đầy nhiệt huyết.
Di truyền là một thứ vô cùng kì diệu. Thực ra tính cách của Mỹ Mỹ rất giống bố mẹ cô ấy, họ đều là những người có nghị lực. Trước đây, cảm thấy cuộc sống của Tiểu Quân thật tốt, còn bản thân mình thì như rơi vào nước sôi lửa bỏng nhưng cô ấy không thể ngờ rằng cũng có lúc mình phải suy nghĩ cho vấn đề tình yêu của bạn mình. Bây giờ bỗng nhiên tình thế lại thay đổi hoàn toàn. Cô tìm được một đối tượng ưng ý, còn Tiểu Quân lại rơi vào vực sâu thất bại. Tình bạn bao nhiêu năm qua đã biến thành động lực làm khơi dậy lòng nhiệt tình của cô. Cả ngày, cô nghĩ làm sao để có thể nhanh chóng loại bỏ hình bóng của Chí Hào ra khỏi suy nghĩ của Tiểu Quân.
Để làm cho một người con gái nhanh chóng quên đi chuyện thất tình của mình thì cách tốt nhất là mang đến cho người con gái đó một tình yêu mới, ít nhất là một đối tượng mới. Trước mắt chỉ có một người, đó là Khởi Trung.
Thực ra, người thật sự hào hứng lúc này chỉ có Mỹ Mỹ. Tiểu Quân vừa gặp phải cú sốc như vậy nên lúc này bảo cô đi tìm một người đàn ông khác thì e là cô ấy không thể làm được. Hơn nữa, tình yêu cần phải hai bên tâm đầu ý hợp. ngay cả một cái tát thì ít nhất cũng phải có một người chủ động mới được. Nghĩ đi nghĩ lại, Mỹ Mỹ đi tìm Thái Quân, bạn trai của mình để bàn bạc.
Thái Quân không đồng ý bởi cậu có ấn tượng không tốt về Tiểu Quân. Đối với họ, một cô gái mang đầy đồ xa xỉ trên người như vậy là không thiết thực. Kiếm tiền tất nhiên là để tiêu tiền nhưng kiểu tiêu tiền đó tuyệt đối không phải là cách tiêu tiền của những người sống bằng đồng lương của họ.
Vì vậy, cậu vẫn còn thấy kì lạ! Khi dắt tay Mỹ Mỹ đi, cậu vẫn không thể nào hiểu nổi:
- Mỹ Mỹ, sao em lại có kiểu bạn như vậy? Em và cô ấy hoàn toàn khác nhau. Em đáng yêu hơn cô ấy rất nhiều.
Mỹ Mỹ vội vàng thanh minh:
- Tiểu Quân có điểm nào không đáng yêu chứ? Đồ xa xỉ thì sao? Cậu ấy có khả năng kiếm tiền mà. Anh không hiểu cậu ấy đâu. Hơn nữa, có phải là giới thiệu cho anh đâu. Chỉ cần Khởi Trung thấy cậu ấy được là ổn rồi. Anh nghĩ làm gì chứ?
Một lời của bạn gái khiến thái độ của Thái Quân thay đổi ngay lập tức. Tuy cậu và Mỹ Mỹ mới đi lại được một hai tháng nhưng tình cảm của họ rất tốt. Cậu ta đang định tiến tới mục đích cuối cùng nên không muốn vì chuyện cỏn con này mà tranh cãi với cô ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại nói:
- Từ sau hôm đó, anh cũng không nghe trưởng nhóm nhắc gì đến cô ấy. Em bảo anh phải hỏi anh ấy thế nào đây?
- Hỏi gì chứ? Chúng ta rủ mấy người cùng đi. Mọi người cùng tạo cơ hội cho họ. nhiều lần như vậy có khi lại thành công ấy chứ. Mỹ Mỹ đã nghĩ kĩ rồi.
Rốt cuộc Thái Quân vẫn là một người đàn ông, không ngờ cô ấy lại nghĩ đơn giản như vậy, cậu lắc đầu:
- Anh thấy khó đấy. Em cũng biết rõ là chưa chắc trưởng nhóm của anh đã vui vẻ ra ngoài đâu.
- Anh không hỏi thì làm sao biết được? – Mỹ Mỹ trợn tròn mắt nhìn anh ta, khuôn mặt khổ sở, hai tay nắm vào vai bạn trai lắc lắc. Thái Quân đáng thương chưa từng nếm mùi tuyệt chiêu của các cô gái nên cậu mềm lòng và đồng ý ngay lập tức.
- Tìm được cơ hội tốt. Bữa ăn cơm trưa hôm thứ Hai, cậu mới ngần ngừ hỏi ý kiến Khởi Trung. Cũng không trách Thái Quân lại lo lắng như vậy. Bởi sau lần hẹn hò bốn người, cậu luôn cảm thấy có lỗi với Khởi Trung.
Vì đi cùng cậu mà trưởng nhóm đã mất đi ngày nghỉhiếm hoi. Cuối cùng, lại còn phải bất đắc dĩ đi cùng Tiểu Quân. Nếu Tiểu Quân là một cô gái tốt thì còn được nhưng cô ấy và họ lại không cùng một thế giới, vậy mà bạn gái cậu lại cứ muốn ghép họ với nhau, cậu không biết nên nói chuyện với trưởng nhóm thế nào đây?
Câu trả lời của Khởi Trung lại nằm ngoài dự tính của Thái Quân. Nghe Thái Quân đề nghị xong, suy nghĩ một lát rồi anh nói đúng một từ:
- Được.
Câu trả lời rất vui vẻ khiến cho Thái Quân vô cùng bàng hoàng.
Mỹ Mỹ nhận được tin mừng thì tự nhiên trở nên vui vẻ vô cùng. Cô ấy lập tức gọi điện cho Tiểu Quân hẹn cô cuối tuần đi hát.
Khi nhận được điện thoại, Tiểu Quân đang chiến đấu với một núi việc ở văn phòng. Gần đây, công ty đang chuẩn bị một buổi giới thiệu công nghệ cao quy mô lớn. Cả phòng Kế hoạch đều bận rộn và cô cũng không phải là ngoại lệ. Khi nhận điện thoại, cô còn đang bận sắp xếp tài liệu. Nghe Mỹ Mỹ nói xong, cô cũng không suy nghĩ gì mà từ chối luôn.
- Không được đâu. Tuần này tớ bận lắm. Hơn nữa, bây giờ tớ làm gì có tâm trạng nào mà hát với hò. Cậu rủ Thái Quân đi đi. Thế giới hai người tuyệt lắm mà!
Đầu bên này, Mỹ Mỹ chau mày. Xem ra, hai năm nay Tiểu Quân chỉ biết đến Chí Hào. Còn một nguyên nhân rất lớn nữa là vì cô ấy luôn vùi đầu vào công việc.
Chí Hào không thường xuyên ở bên cô. Không sao. Tiểu Quân quá bận rộn nên cũng không để ý nhiều lắm. Chí Hào ít có cơ hội hẹn hò cô. Không sao. Tiểu Quân làm việc từ sáng tới tối nên cũng chẳng có thời gian tìm bạn trai. Nếu không, với điều kiện của cô thì chẳng lẽ hai năm qua lại không có ai theo đuổi, tranh giành sao?
Mỹ Mỹ không biết một trong những thói quen giải tỏa của Tiểu Quân chính là biến tức giận thành sức mạnh. Cảm giác thất bại với Chí Hào càng lớn thì cô càng lao vào công việc mà không hề kêu than. Cuối cùng, kết quả là càng bận rộn thì càng cô đơn. Đến nỗi mà cả công ty đều biết Tiểu Quân ở phòng Kế hoạch là một người ham việc đến phát cuồng. Ngoài giám đốc ra, chẳng có mấy người đàn ông nói chuyện với cô.
Nhưng mà cũng không uổng làm bạn bao năm nay, Mỹ Mỹ đã dự tính khả năng Tiểu Quân từ chối từ trước. Cô ấy lập tức ngăn cô gác máy và nói tiếp:
- Tớ cũng muốn nhưng hai người đi thì buồn lắm. Mọi người cùng đi mới vui. Anh ấy cũng muốn tớ làm quen với mấy đồng nghiệp và bạn bè của anh ấy. Tớ thấy cũng rất hay. Củng cố quan hệ mà.
- Anh ấy muốn giới thiệu cậu với bạn bè của anh ấy ư? Vậy thì tốt quá! – Tiểu Quân nghe mà thấy chua xót. Chí Hào chưa bao giờ đưa cô đi gặp bạn bè của anh. Không phải vì bạn bè anh đều ở nước ngoài mà là anh chỉ muốn cô và anh ở một thế giới riêng. Khi nói chuyện, anh cũng chỉ muốn nhìn thấy cô thôi. Đúng là lấy cớ. Anh vốn không hề muốn cô bước sâu vào thế giới của mình. Thừa nhận là gì chứ? Miệng nói thừa nhận thì ích gì? Một người đàn ông thật sự muốn thừa nhận bạn là một phần cuộc sống của anh ta thì anh ta nên tự hào giới thiệu bạn với những người anh ta quen chứ.
- Cậu đồng ý nhé. Vậy thì tốt rồi. Cuối tuần này, không gặp không về nhé. – Mỹ Mỹ coi sự im lặng của cô là đồng ý và kết luận luôn.
- Này, ai nói là tớ đồng ý chứ? – Tiểu Quân vội nhắc, mắt nhìn trưởng phòng Kế hoạch. Ông ta đang nhìn qua cách tường trong suốt ra ngoài, cô lập tức hạ thấp giọng – Cậu đi là được rồi, việc gì phải lôi cả tớ đi chứ?
Mỹ Mỹ cũng hạ thấp giọng. Cô ấy khẩn khoản cầu xin trong điện thoại:
- Cậu là người bạn thân nhất của tớ. Cậu nể mặt tớ,đi đi mà. Tớ xin cậu đấy.
Việc gì quan trọng mà phải cầu xin cô như vậy chứ? Tiểu Quân không hiểu. Bỗng nhiên, cô nghĩ đến buổi gặp lần trước, giọng cô lập tức trở nên đau khổ:
- Không phải chứ? Cậu lại bắt tớ ăn mặc như thế ư?
- Không đâu. Không đâu. Lần này không cần đâu. Cậu mặc thế nào cũng được. Chỉ cần cậu đến là được rồi. – Mỹ Mỹ liến thoắng.
Tiểu Quân bị cô ấy làm cho phì cười:
- Cậu phiền phức quá đấy! Tớ biết rồi.
1.
Câu hỏi của Chí Hào khiến cho Tiểu Quân trở nên ngốc nghếch. Mãi sau, cô mới nghĩ ra, hóa ra người anh nói tới chính là Khởi Trung. Sực tỉnh lại, cô càng thêm tức giận. Chuyện này thì làm sao chứ? Điều cô muốn là câu trả lời, câu trả lời đã làm cô đau khổ suốt hai năm qua. Nhưng câu hỏi của Chí Hào lại hoang đường như vậy.
Người đàn ông đó là ai? Giọng anh như thể bắt được người ta ở trên giường vậy. Đây không phải là xã hội phong kiến. Một người đàn ông đưa cô về nhà thì sao chứ? Họ cũng có nắm tay hay hôn nhau đâu? Nếu có một người đàn ông đưa cô về nhà mà cũng bị coi là tội lỗi tày trời thì hai năm nay, anh có hôn ước mà vẫn qua lại với cô đến giờ chẳng phải là tội lỗi không thể tha thứ được sao?
Cứ nghĩ đến hai chữ "hôn ước" là Tiểu Quân lại thấy tim mình nhói đau. Cô chẳng muốn nói gì mà vùng tay khỏi tay Chí Hào rồi bỏ đi.
Khi bàn tay trống không, anh mới sực tỉnh. Ẩn chứa sau vẻ ngoài dịu dàng của Tiểu Quân là một tính cách cứng rắn, có lúc ương bướng cố chấp vô cùng. Nếu không phải như vậy thì anh cũng sẽ không vội vàng chạy đến xoa dịu cô nhưng đúng là cảnh đó đã nằm ngoài suy nghĩ của anh. Hai năm qua, ngoài anh ra bên cạnh Tiểu Quân không hề có người đàn ông thứ hai. Anh đã quen với việc độc chiếm cả thế giới của cô. Vậy mà trong nháy mắt lại có một cú sốc như vậy. Anh nói ra câu đó hoàn toàn theo bản năng. Bây giờ thấy cô phản ứng như vậy, anh biết mình đã hiểu nhầm, liền lập tức thấy hối hận.
- Tiểu Quân, anh xin lỗi. Anh không có ý đó. – Anh giơ tay kéo cô lại.
Cô bỗng xoay người nhìn anh, môi mấp máy. Anh không để cho cô có cơ hội nói điều gì mà đã nhẹ nhàng nói thêm một câu nữa:
- Có chuyện gì để sau rồi nói, được không em?
Cô im lặng, đứng yên tại chỗ. Anh không dám kéo cô quá mạnh. Cúi đầu xuống, anh chỉ thấy dưới ánh trăng môi cô mím chặt và hơi run run.
Đã lâu lắm rồi, anh không nhìn thấy dáng vẻ ấm ức như thế này. Niềm xót thương dâng lên trong lòng, không kìm được anh nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô:
- Anh xin lỗi, Tiểu Quân, mấy ngày hôm nay anh rất nhớ em.
Anh nói xin lỗi, lại còn nói rất nhớ cô. Cô nghe xong mà sống mũi cay cay. Cô chưa mở miệng ra nói gì mà khóe mắt đã mọng đỏ rồi.
Sau khi lên xe, Chí Hào liền nổ máy. Tiểu Quân vẫn đang nghĩ rốt cuộc mình muốn nói gì. Trong nháy mắt, chiếc xe đã ra khỏi con hẻm nhỏ. Cô vừa định mở miệng ra nói gì đó thì phía sau gáy bỗng thấy ấm ấm, là anh giơ tay ra, đặt bàn tay lên gáy cô rồi liếc sang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.
Cô bỗng nhiên quên sạch những điều định nói lúc nãy. Cô thở dài, chìa tay ra nắm lấy tay anh. Hai bàn tay nắm lấy nhau, cô có cảm giác như tất cả đều rơi vào quên lãng, chỉ cần như thế là đủ rồi.
Thực ra, như vậy vẫn chưa đủ.
Trong lòng cô vẫn còn một âm thanh khác vang lên, lạnh lùng vô cùng. Không có hôn nhân, tất cả những niềm vui này chỉ như một ảo ảnh hư vô mà thôi. Nó có thể tan biến đi bất cứ lúc nào. Thời gian hai năm đã là quá đủ rồi. Cô không muốn tiếp tục đợi nữa. Cô cần anh một cách quang minh chính đại, một cách hoàn chỉnh chứ không phải là mãi mãi lẫn trốn trong bóng tối, không thấy ban ngày, càng không phải là cảnh đợi chờ không biết đến bao giờ.
Chiếc xe xuyên qua ngõ nhỏ, chuyển sang con đường lớn thoáng rộng ở phố Đông, rồi lại đi vào một khu phố yên tĩnh, sau đó dừng dưới khu chung cư quen thuộc. Tiểu Quân im lặng suốt cả đường đi. Cửa xe mở rồi, cô cũng không hề nhúc nhích mà chỉ nhìn anh lắc đầu.
Khu chung cư nằm bên bờ sông yên tĩnh, không có người qua lại, càng không ai chú ý đến dáng vẻ buồn bã của cô. Đây là nơi cô quen thuộc nhất, nhắm mắt lại cũng có thể nhìn thấy rõ mái tòa chung cư màu đỏ tươi với những chiếc ban công thoáng rộng.
Đây là căn hộ riêng đầu tiên mà Chí Hào mua ở Thượng Hải. Lần đầu tiên đặt chân đến đây, anh đứng giữa phòng khách rộng lớn, ôm lấy cô cười và nói:
- Tiểu Quân, em tùy chọn đồ đạc cho nó nhé. Em chính là nữ chủ nhân của nó.
Lúc đó, cô đã vui mừng khôn xiết. Một người đàn ông đã nguyện vì bạn mà chuẩn bị một không gian riêng tư cho bạn và người đó thì nghĩa là gì? Đó là yêu.
Nhưng thời gian hai năm loáng một cái đã rời xa. Nỗi xúc động lúc đó đã bị thay thế bằng nỗi tuyệt vọng vô cùng. Cô thà bỏ đi tất cả, chỉ cần anh là của mình cô, không có gì phải nghi ngờ, chỉ là của một mình cô thôi.
Anh thấy cô không nhúc nhích thì giơ tay kéo cô. Người bảo vệ đi đi lại lại, nhìn thấy họ, anh ta cười chào họ:
- Hai người quay về rồi ư? Lâu rồi không gặp.
Hai năm qua, chỉ cần Chí Hào ở Thượng Hải thì chắc chắn Hà Tiểu Quân cũng ở đây, giống như là ngôi nhà thứ hai của cô vậy. Cô làm ở phòng Kế hoạch của công ty nên cũng thường xuyên đi công tác. Công ty còn có chi nhánh ở Tô Châu, cô cũng thường xuyên đến đó. Mỗi lần đi là đi tới hai tuần liền. Ở nhà chật hẹp nên từ khi bắt đầu vào đại học, cô đã chuyển vào ký túc xá ở, mỗi tuần về nhà một lần. Bố mẹ cô cũng đã quen với việc con gái thường xuyên vắng nhà nên họ cũng không hề để ý đến chuyện này. Còn nhân viên bảo vệ ở đây tất nhiên là rất quen với họ rồi. Anh vui vẻ chào hỏi, cười nói.
Có người thứ ba xuất hiện, Tiểu Quân có điều gì phiền muộn nói cũng không thể nói ra, hơn nữa Chí Hào lại nắm chặt lấy tay cô nên nhất thời cô đành phải bước xuống xe đi lên nhà.
Thang máy dừng ở tầng trên cùng. Chí Hào vẫn cứ nắm chặt tay cô. Mở cửa ra là một phòng khách trống trải. Có lẽ lâu lắm rồi không có người đến khiến cho căn phòng trở nên lạnh lẽo.
Anh không kìm nén nổi. Cửa vừa đóng lại là anh đã làm việc mình luôn muốn làm. Không bật đèn, anh xoay người ôm lấy cô, dùng hai bàn tay nâng khuôn mặt cô lên, luồn những ngón tay qua kẽ tóc, cúi xuống hôn cô, hơi thở nóng hổi, thân thể hai người dính chặt lại với nhau. Tiểu Quân mất cảnh giác, lùi lại phía sau nhưng lưng cô đã chạm vào cánh cửa, một tiếng động vang lên.
Mấy tuần không gặp, anh nhớ cô khủng khiếp, nhớ nụ cười của cô, nhớ dáng cô nói chuyện, nhớ giọng nói của cô và nhớ cả cơ thể cô nữa.
Bị ôm chặt trong lòng khiến cô trở nên mềm yếu. Tiểu Quân vùng vẫy nhưng làm sao có thể thoát ra được. Trong nháy mắt, người cô đã dịu lại. Ánh trăng rọi vào phòng khách, chiếu lên cơ thể hai người. Loáng một cái, cô đã nằm bên dưới cơ thể anh, bàn tay đặt lên ngực anh, lòng bàn tay nóng hổi, còn cả tim anh đập mạnh nữa, người đàn ông mạnh mẽ như có thể rời núi lấp biển.
Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô:
- Tiểu Quân, anh không có người khác. Anh chỉ có mình em thôi.
Cô không trả lời mà chỉ khóc nức nở, hai tay chống lấy ngực anh như thể mất hết sức lực vì bị rút hết gân cốt.
2.
Chí Hào thành thực. Ít nhất anh cũng không nói dối.
Dục vọng bị kìm nén mấy tuần liền thoát ra, anh và cô hòa vào nhau rất lâu. Từ phòng khách đến giường ngủ, sức của hai người khác nhau rõ rệt. Cuối cùng, Tiểu Quân hoàn toàn kiệt sức, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển trên người anh.
Anh cũng không nói gì, để cô trườn lên ngực, tóc cô xõa ra, rối bời trên bờ vai và cả trên người anh nữa. Anh nhìn rất lâu, cuối cùng, nhẹ nhàng dùng những ngón tay chải mượt chúng.
Cô lật người nhìn anh. Trong ánh sáng lờ lờ ở phòng ngủ, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, nét mặt không hề thay đổi. Anh chỉ nói một câu:
- Tiểu Quân, anh yêu em.
Cô chau mày, tim nhói đau như thể nước mắt sắp tuôn trào nhưng lại không muốn để anh nhìn thấy nên đành vòng tay ra ôm lấy cổ và gục đầu vào vai anh buồn bã đáp lại một câu:
- Anh biết là em cũng yêu anh mà. – Nói xong mà lòng cô càng thêm cô đơn.
Cô vốn không phải là người phụ nữ đa cảm nhưng bây giờ lại rất muốn khóc. Tình yêu là gì? Tình yêu là con dao cùn cứ thế nhay đi nhay lại niềm kiêu hãnh và những nguyên tắc của cô. Chỉ ba chữ này đã khiến cho cô rạp mình xuống đất, cả đời không thể nào ngẩng lên được.
Đây là người đàn ông của cô. Phút giây này, cô có thể chắc chắn anh là người đàn ông của cô nhưng phút giây sau thì sao? Ngày mai thì sao? Tương lai không thể biết trước được sao?
Anh nói tiếp:
- Anh biết thế nên em không cần phải lo lắng. Chúng ta sẽ ở bên nhau, sẽ luôn ở bên nhau.
Cô cắn răng giống như muốn giữ chặt lồng ngực mình nhưng không tài nào kìm nén được nỗi đau. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
- Ở bên nhau thế nào? Như thế này sao? Còn hôn ước của anh thì sao?
Anh nhìn ánh mắt của cô, một trái tim lạnh giá. Hai năm rồi, tuổi tác của anh và Văn Tâm cũng tăng dần. Làm sao có thể kéo dài chuyện hôn sự dài vô hạn chứ? Trong lòng anh hiểu rõ, ngay cả Tiểu Quân cũng biết, dù cô có chống đối thế nào, dù sự thực có khó tiếp nhận đến mấy nhưng đau ngắn còn hơn khổ dài. Có những chuyện, cô luôn phải hiểu rõ.
Nghĩ đến đây, cuối cùng anh cũng nói, lúc bắt đầu có chút khó khăn, nhưng sau đó đều trôi chảy.
- Tiểu Quân, việc gì em cứ phải để ý đến tờ giấy hôn ước đó? Chúng ta có khác gì vợ chồng đâu? Có rất nhiều người phụ nữ, sau khi kết hôn một năm, chắc gì người ta đã thèm nhìn mặt chồng mình lấy một cái. Hôn ước của anh và Văn Tâm chỉ giống như một bản hợp đồng. Mọi người thực hiện hợp đồng, bề ngoài là vậy, em nên gặp cô ấy một lần. Gặp cô ấy rồi thì em sẽ biết, cho dù anh có kết hôn thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng ta hiện nay. Phải rồi. Anh sẽ chuyển giấy tờ căn hộ này sang tên em, sau này em muốn làm việc cũng tốt mà không muốn làm việc cũng được, anh hoàn toàn ủng hộ những chuyện em muốn làm.
Cô nghe xong không hề phản kháng gì vì trong nháy mắt, cô như muốn ngạt thở, ngạt thở đến mức quên cả việc mình còn có giọng nói mà chỉ im lặng. Cuối cùng, cô ngồi dậy gạt tay anh ra, kéo ga giường quấn người đi ra ngoài.
Trước đó, khi hai người giằng xéo, quần áo của cô đều ở ngoài phòng khách. Đêm xuân ở Thượng Hải, nhiệt độ cũng không thấp lắm nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh, cảm giác như đang ngâm mình trong nước lạnh. Cô cảm giác nếu không cố gắng bước tiếp thì trong nháy mắt sẽ cứng đơ như đá không còn sức để bước tiếp.
Anh nắm lấy vai cô thật chặt từ phía sau:
- Tiểu Quân, em đừng như vậy nữa. Em biết là anh cũng bất đắc dĩ mà.
Cô hít một hơi thật sâu. Cô cảm giác như có một vật sắc nhọn lạ thường đang đâm vào cơ thể mình. Cơn đau nhói đó làm cô vô cùng khó chịu, nó phá vỡ sự im lặng trong cô, ép cô phải thét lên:
- Bất đắc dĩ ư? Bất đắc dĩ điều gì? Bất đắc dĩ phải cưới một cô gái thấu tình đạt lý hay bất đắc dĩ phải giữ em, người bạn gái mà anh luôn miệng nói là yêu nhưng lại không thể lấy?
Tính tình của Tiểu Quân rất tốt, cũng có cố chấp nhưng chưa bao giờ bất thường thế này. Anh nhất thời không thể tin rằng, mình lại phải dựng lông mày vì phản ứng đó của cô.
Chí Hào xuất thân trong một gia đình giàu có, cả đời ăn sung mặc sướng, cũng không phải là anh chưa tức giận bao giờ nhưng hôm nay thật sự là nó đã đi quá sức chịu đụng. Cuối cùng, anh không nhẫn nại được nữa và cũng to tiếng một chút:
- Vậy em muốn thế nào?
- Anh không biết sao? Chẳng lẽ anh không biết là em muốn gì sao? – Tay cô vẫn giữ lấy tấm ga giường, khi nói thái dương như rung lên.
- Anh biết, em muốn kết quả, em muốn kết hôn. –Anh chau mày. – Kết hôn thì sao? Anh thật không hiểu, rốt cuộc kết hôn thì có ý nghĩa gì chứ?
Anh nắm lấy tay cô, ấn mạnh tay cô lên ngực mình:
- Chẳng phải anh đang ở đây sao? Có tờ giấy đó hay không thì anh cũng ở đây, rốt cuộc em muốn gì nữa? Em muốn tờ giấy đó sao?
Cô giằng mạnh tay mình lại, mắt mờ đi, cơn giận nổi lên:
- Đó không phải chỉ là một tờ giấy. Đó là lời hứa, lời hứa rằng anh sẽ ở bên em trọn đời. Cứ thế này chúng ta có thể ở bên nhau được bao lâu? Bao lâu?
- Anh vẫn luôn ở đây. Em phải tin anh.
- Anh có thể luôn ở đây thế nào? – Cô gần như hét lên. – Anh sẽ lấy vợ, anh sẽ có con, anh sẽ có gia đình riêng của mình, anh sẽ có rất nhiều nghĩa vụ với gia đình. Thế giới này, không phải tình yêu có thể giữ được mọi thứ. Sẽ có ngày em già đi, sẽ có ngày anh bỏ đi, không có hôn nhân thì sẽ không có bền lâu. Anh có hiểu không hả?
- Có hôn nhân thì sẽ có bền lâu sao? – Anh hỏi lại. – Em sợ điều gì? Sợ anh bỏ đi sao? Anh đã nói là anh sẽ luôn ở đây. Ngoài hôn nhân ra, em muốn gì cũng được. Em sẽ không phải lo ăn lo mặc. Em sẽ có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Em chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân. Thậm chí, em không cần phải có nghĩa vụ gì. Như vậy vẫn chưa đủ sao?
- Chưa đủ. – Cô giận phát run lên, những ngón tay của cô bấm chặt vào tấm ga giường như thể nó là một phần con người cô. – Anh biết hôn nhân là gì không? Hôn nhân mới có thể giữ chúng ta ở bên nhau suốt đời. Không có hôn nhân, em sẽ mãi mãi không có cảm giác an toàn. Em không có cảm giác an toàn.
- Cảm giác an toàn ư? Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn. Chẳng lẽ như vậy vẫn chưa đủ làm cho em cảm thấy an toàn sao? – Lông mày của anh dựng ngược.
Cô cũng nhìn anh, cô cắn răng, mỗi từ đều lạnh như băng:
- Không đủ. Không có hôn nhân thì mãi mãi vẫn không đủ.
Câu nói này thốt ra, hai người khó có thể tiếp tục, không gian yên lặng, vài giây sau, Tiểu Quân bỗng quay người, túm lấy ga giường đi ra ngoài. Cửa phòng ngủ đóng rầm lại, một âm thanh nặng trịch.
3.
Khi Tiểu Quân về đến nhà thì đã nửa đêm. Lúc xuống xe, cô rút ví da ra quẹt thẻ taxi. Chí Hào sống ở khu làng quốc tế bên bờ sông, một khu khá tốt nhưng xa. Để về nhà thì cô sẽ phải đi qua sông và phải trả phí giới nghiêm ban đêm. Trên đường đi, nhìn những con số nhảy liên tục, rốt cuộc là tiền của mình thì có sót không? Quẹt thẻ xong, cô có cảm giác như trái tim mình đang nhỏ máu.
Bốn bề yên tĩnh, đã quá muộn rồi. May mà cô không phải chào bố mẹ nếu không thì không biết họ sẽ lo lắng đến thế nào? Cô bước vào trong ngõ hẻm và bắt đầu loay hoay lần tìm chìa khóa. Một tiếng keng rất nhỏ vang lên.
Hai bên ngõ là những ngôi nhà cổ xây theo kiến trúc của thế kỷ trước. Chúng hoàn toàn không thiết kế vị trí đỗ xe. Đến đêm, tất cả xe ô tô đều đỗ ở bên đường men theo con phố dài. Sau khi tìm thấy chìa khóa, cô mới ngẩng đầu lên. Ánh trăng trong đêm sáng như gương nhưng cô chỉ nhìn thấy màu bạc lấp lánh trên nóc những chiếc xe ô tô.
Cô bỗng nhớ đến lúc cô và Chí Hào mới quen nhau, mỗi lần đi về, anh đều đưa cô về tận cửa nhà. Anh cứ thế lái xe qua ngõ hẻm vào tận chân khu nhà cô ở. Khi anh đưa cô về, hầu hết đều là lúc đêm khuya, hai bên đường đỗ đầy xe nhưng anh không hề thấy ngại mà lần nào cũng phải lùi xe ra khỏi ngõ. Tay lái của anh khá tốt, tốc độ cũng nhanh, chỉ có mình cô lo đến thót tim. Mỗi lần xe của anh biến mất khỏi ngõ hẻm, cô mới xoay người bước lên nhà. Đến cả vệt sáng ánh trăng chiếu lên xe của anh, cô cũng không thể nào quên được.
Trước đây, sau mỗi trận cãi nhau như vậy, sau khi cô rời khỏi căn hộ chung cư của anh, mỗi phút đều thúc giục mình đừng để mất mặt trước người lái xe. Tóm lại chẳng ai muốn nửa đêm lái xe đưa một khách nữ đến nơi này. Khó khăn lắm, cô mới tỉnh táo đến tận lúc xuống xe. Cứ nghĩ mình đã bình tĩnh lại nào ngờ đêm khuya yên tĩnh, một mình đi được vào phút, cô không thể kìm nén được nữa, sống mũi cay cay, nước mắt cứ thế trào ra.
Tâm trạng không vui, khi lên nhà, bước chân Tiểu Quân nặng trịch. Từng bước, từng bước, cô lên tầng hai. Khu nhà xây theo kiến trúc cổ, cầu thang lên chỉ có ánh đèn lờ mờ. Cô không bật đèn mà lần mò bước lên. Khi bước đến bậc cuối cùng, trước mắt cô là cả một mảng tối đen sì.
Bỗng "uỳnh" một tiếng, cánh cửa nhà cô ở cuối dãy bật mở, ánh đèn chiếu ra. Vừa rồi chỗ đó vẫn còn là một mảng tối đen sì mà. Quá bất ngờ, theo phản xạ, Tiểu Quân giơ tay lên che mắt, lí nhí gọi:
- Mẹ!
Bà Hà kéo con gái vào trong nhà, thái độ của bà khá vui, giọng cũng vui vui, bà hỏi:
- Tiểu Quân, buổi hẹn hôm nay thế nào?
Buổi hẹn nào? Tiểu Quân bàng hoàng.
Không để ý đến tâm trạng con gái, bà Hà tiếp tục hào hứng nói. Mấy năm nay, Tiểu Quân và Chí Hào hẹn hò nhau bên ngoài, anh thường đưa cô về nhà vào lúc nửa đêm. Lúc đó, hai ông bà đều đã đi ngủ từ sớm. Họ chưa bao giờ gặp mà cô cũng không hề nói nên bà không hề biết con gái mình lại có một đối tượng hẹn hò như vậy. Hôm nay, thật trùng hợp, khi thấy con gái bước lên xe, bà đang định gọi thì chiếc xe đó đã đi rồi. Bà Hà không quen với các loại xe lắm nhưng bà vẫn nhận ra đó là chiếc BMW nổi tiếng. Vì quá vui nên mãi bà vẫn không ngủ được mà cứ đợi con gái về nhà để hỏi cho rõ.
- Mẹ nhìn thấy cả rồi. Con giấu giỏi thật đấy! Có bạn trai mà cũng không nói với bố mẹ một tiếng. Người ta lái xe đến tận nhà đón con, còn nữa, hôm nay con ăn mặc rất khác! Rất đẹp!
Đẹp thì có ích gì chứ? Người ta cũng có lấy cô đâu. Tiểu Quân buồn bã mà lại không thể không giải thích. Cô buông túi xách xuống lắc đầu:
- Mẹ, mẹ nhầm rồi. Hôm nay, con ăn mặc thế này là để giúp Mỹ Mỹ.
- Con đừng đổi chủ đề. Giúp bạn gì mà giúp đến tận canh ba nửa đêm? Người đàn ông lái xe đó là ai? Mẹ có nhìn thấy Mỹ Mỹ ở trong xe đâu.
Tiểu Quân nghẹn lời, ấp a ấp úng:
- Người đó là… là….
Ánh mắt bà Hà chăm chú nhìn cô. Tiểu Quân rất đau lòng! Cuối cùng, cô cắn răng nói một câu:
- Là bạn của con, một người bạn bình thường. – Nói xong, cô hoàn toàn kiệt sức. Cô xoay người bước vào phòng để lại mẹ đứng một mình ở lối vào nhỏ hẹp, mặt đầy thất vọng.
4.
Ở căn hộ cũ, phòng ngủ của Tiểu Quân là một phòng thò ra ngoài, bức tường ngăn mỏng. Trong bóng tối, cô nghe tiếng mẹ mình than thở bước vào, còn cả tiếng bố mẹ cô nói chuyện với nhau nữa, tiếng ấm ức, cuối cùng là yên lặng. Tất cả đều im lặng.
Không muốn nghe giọng Chí Hào nữa nên ngay ở trên taxi, cô đã tắt điện thoại. Nhưng lúc này, cô không thể nào chợp mắt được, Tiểu Quân thấy buồn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô gọi điện cho Mỹ Mỹ.
Bạn thân của Tiểu Quân không nhiều. Người cô có thể làm phiền bất cứ lúc nào chỉ có Mỹ Mỹ, hơn nữa đến giờ cũng chỉ có một mình Mỹ Mỹ biết chuyện giữa cô và Chí Hào. Muốn trút bầu tâm sự cho ai đó thì người ta cũng phải biết một chút ngọn nguồn chứ. Thế nên gọi điện cho Mỹ Mỹ chính là sự lựa chọn duy nhất của Tiểu Quân.
Nhưng muộn như vậy rồi, hôm nay Mỹ Mỹ lại còn có hẹn nữa. Tiểu Quân vừa ấn nút gọi thì liền thấy hối hận. Cô định ấn nút ngắt thì đầu bên kia đã nghe máy rồi.
Giọng Mỹ Mỹ rất vui. Trong không gian yên lặng, Tiểu Quân thì thầm xin lỗi:
- Mỹ Mỹ, tớ có làm phiền cậu không? Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi nhé.
- Làm gì có chuyện đó? – Mỹ Mỹ cười hì hì và còn nói thêm. – Tớ cũng mới về nhà không lâu. Anh ấy cũng vừa gọi điện tới. Cậu vẫn chưa ngủ sao?
- Anh ấy ư? Là anh chàng hôm nay hả? Thuận lợi thế sao? Chúc mừng cậu nhé. – Mỹ Mỹ đi xem mặt vô số lần nhưng chưa bao giờ cô lại nhiệt tình và ưng ý như lần đi xem mặt hôm nay. Tâm trạng của Tiểu Quân có tệ hơn nữa thì cũng phải có một câu chúc mừng chứ.
- Ừ, Tiểu Quân à, hôm nay may mà có cậu đấy. Lần sau, tớ mời cậu đi ăn nhé. Cậu sẽ chọn chỗ. Phải rồi. Sau đó, hai người thế nào?
- Ai cơ?
- Khởi Trung ấy. Không phải anh ấy đưa cậu về nhà sao? Cậu không biết Thái Quân sùng bái anh ấy thế nào đâu? Khi ăn cơm, anh ấy toàn nhắc tới trưởng nhóm của mình. Anh chàng đó cũng được đấy. Cậu thấy thế nào?
- Tớ không để ý…
- Cũng phải. Cậu có Phùng Chí Hào rồi mà. Cậu đâu thèm để ý đến người khác nữa chứ.
Mỹ Mỹ không nhắc đến ba chữ "Phùng Chí Hào" thì thôi. Vừa nhắc đến là ngọn lửa trong lòng Tiểu Quân lại bùng lên, oán giân tích tụ lâu ngày "bùm" một cái tuôn trào ra, cô nhảy phắt ra khỏi giường. Trong điện thoại, cô hỏi Mỹ Mỹ có thể ra ngoài không, cô ấy thấy tâm trạng của cô có vẻ không ổn nên lập tức đồng ý ngay. Đúng là bạn tốt, gác điện thoại xong là ra ngoài luôn.
Bây giờ là lúc nào rồi chứ? Cuối cùng, hai cô chỉ có thể gặp nhau ở quán rượu, nơi sôi động của cuộc sống ban đêm. Đương nhiên trong quán rượu rất ồn ào. Hai cô ngồi ở góc quầy rượu. Âm thanh ồn ào bên cạnh là cái cớ tốt nhất cho Tiểu Quân trút bầu tâm sự. Cô cầm ly rượu uống liên tục, càng nói càng kích động.
- Cậu nói xem sao anh ta có thể như vậy chứ? Ba năm rồi. Anh ta luôn miệng bảo tớ cho anh ta thời gian. Cuối cùng thì sao? Cuối cùng là một câu bất đắc dĩ. Anh ta coi tớ là gì chứ? Bù nhìn sao? Anh ta muốn lừa dối thế nào thì lừa dối sao?
Tiểu Quân đang bị kích động, Mỹ Mỹ ngồi bên mà không dám xen vào. Nghe đến hết, cuối cùng cô ấy mới hỏi một câu quan trọng:
- Tiểu Quân, anh ta nói không lấy cậu sao?
Tiểu Quân im lặng. Lúc này như có hàng vạn mũi tên đâm vào trái tim cô. Nước mắt cứ thế ứ lên và trào ra theo những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Im lặng tức là thừa nhận. Nghĩ đến những ngày mà Tiểu Quân đã trải qua trong hai năm nay, Mỹ Mỹ không kìm được tiếng thở dài:
- Tiểu Quân, cậu muốn kết hôn với anh ta đến vậy ư? Chí Hào có điều kiện tốt, anh ta lại yêu cậu. Gia đình anh ta như vậy, cậu bước vào cũng chẳng dễ chịu gì đâu. Dù kết hôn cũng chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ.
- Tớ biết. Dù kết hôn cũng chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ. Nhưng không kết hôn, chắc chắn tớ sẽ không có cuộc sống vui vẻ. –Tiểu Quân oán hận. – Kết hôn chưa chắc đã có cuộc sống vui vẻ, vậy cậu không muốn kết hôn sao?
- Vớ vẩn! Tất nhiên là tớ muốn rồi. Nếu không thì tớ đi xem mặt làm gì chứ? Nhưng hoàn cảnh của tớ và cậu không giống nhau. Nếu tớ có được một người giàu có như Chí Hào để ý đến, dù anh ta chỉ có thể yêu tớ được mấy năm thì trước tiên hãy hưởng thụ đi rồi hẵng tính. Phải rồi. Hai năm rồi mà cậu cũng không biết đòi hỏi anh ta gì sao? Nếu cuối cùng mà không thành, chẳng phải là cậu trắng tay sao?
Mỹ Mỹ nói không phải là không có lý. Bao năm nay, sau khi chinh chiến trên tình trường, nói đến chuyện tình chẳng còn chút mơ mộng nào nữa. Tiểu Quân đờ người vì câu nói của cô ấy. Khi trả lời, giọng cô cứ ú ớ:
- Cho dù cậu có tin hay không nhưng thứ tớ để ý đến không phải là tiền của anh ta.
- Tớ biết. Nhưng người ta lại không nghĩ như vậy. Biết đâu người ta lại nghĩ cậu muốn kết hôn như vậy là vì tiền thì sao? Sau này ly hôn, danh chính ngôn thuận có thể được chia một nửa tài sản. Lấy gì để bảo đảm chứ? – Hai năm nay, Mỹ Mỹ cũng không phải là lần đầu tiên canh ba nửa đêm ra ngoài nghe bạn thân trút bầu tâm sự. Nói đi nói lại thì cũng chỉ là mấy câu đó thôi. Nhẫn nại cũng có giới hạn. Thấy Tiểu Quân quá tội nghiệp, Mỹ Mỹ đành cắn răng nói thật.
- Tớ đã sớm nói anh ta có thể đi làm chứng minh tài sản. Tớ không cần một đồng nào của nhà anh ta. – Tiểu Quân không hiểu điều này. Vì muốn loại bỏ khả năng để mất Chí Hào, cô còn nói với anh cả chuyện này nhưng khi đó anh không hứa hẹn gì. Bây giờ nghĩ lại, người ta đâu có ý muốn lấy cô.
Mất hai năm để chứng minh tình yêu của mình là vô cùng ngốc nghếch. Cô đã thất bại. Thật không ngờ, ngay cả người bạn thân nhất cũng nghi ngờ tình cảm của cô. Lúc này, mặt Tiểu Quân lạnh như băng.
Biết mình nói hơi quá đáng, Mỹ Mỹ an ủi cô:
- Tớ chỉ nói cách nghĩ của người khác thôi. Tớ biết cậu không phải vì tiền. Nếu cậu thật sự vì tình yêu thì chỉ cần có thể ở bên nhau là tốt rồi. Việc gì phải lo chuyện có kết hôn hay không? Cậu nghĩ mà xem. Dù sao người anh ta yêu là cậu. Có thêm hàng trăm người phụ nữ khác thì trái tim anh ta cũng chỉ dành cho cậu thôi. Cậu cứ nghĩ như vậy không được sao?
- Tớ muốn anh ta là của một mình tớ, chỉ là của một mình tớ thôi. Kết hôn là gì? Kết hôn là cả thế giới của người đàn ông này thừa nhận cậu là một nửa của anh ta. Ý nghĩ pháp luật, ý nghĩ hiện thực, thể xác, tâm hồn, tinh thần, vật chất, tất cả đều hòa với cậu. Cho dù anh ta có cách xa tớ mười vạn tám nghìn dặm, dù anh ta có chạy đến đầu bên kia trái đất, dù tớ không biết máy bay anh ta bị rơi thì người đầu tiên được thông báo vẫn là tớ.
Hai mắt Tiểu Quân đỏ hoe, hai tay nắm chặt vào nhau, cô nhìn Mỹ Mỹ nói từng từ, từng từ lạnh lùng cương quyết khiến cho Mỹ Mỹ không thể nói được gì mà chỉ có thể ngẩn người nhìn cô bạn thân nhất của mình.
Tiểu Quân nói xong liền quay đầu đi không nhìn cô ấy nữa. Cô tiếp tục uống rượu. Uống hết một ly, bên tai cô truyền đến tiếng của Mỹ Mỹ đang ngập ngừng gọi:
- Tiểu Quân
- Hử? – Cô cảm giác mình đã uống quá nhiều, khi quay đầu lại thì không còn nhìn thấy rõ biểu hiện trên mặt của Mỹ Mỹ nữa hoặc là không hiểu cô ấy muốn nói gì.
Tiểu Quân không hiểu biểu hiện đó là nỗi xót thương.
Tiểu Quân sinh ra đã xinh đẹp, công việc thuận lợi, lại có người bạn trai giàu có, đẹp trai. Tuy quan hệ giữa Mỹ Mỹ và cô khá tốt nhưng sâu thẳm trong lòng cũng có chút ghen tị. Chỉ là làm bạn với nhau bao nhiêu năm nay, cô ấy biết Tiểu Quân là một người bạn tốt thật sự. Nhiều lúc, cô ấy cũng không thể không xúc động nên tình bạn của hai người mới kéo dài được đến tận ngày hôm nay.
Hôm nay, thấy bộ dạng tuyệt vọng của cô như vậy, bỗng nhiên Mỹ Mỹ cảm thấy sự đố kị trước đây của mình thất đáng xấu hổ, cô ấy đồng cảm đến nỗi nước mắt cũng trào ra. Cô ấy không kìm được lòng mình, nắm lấy tay Tiểu Quân, thật lòng khuyên cô một câu.
- Tiểu Quân, bỏ đi. Đau khổ như vậy thì thà không có còn hơn.
5.
Đau khổ như vậy thì thà không có còn hơn.
Vài ngày sau, Tiểu Quân cứ luôn nghĩ đến câu nói đó của Mỹ Mỹ. Mỗi lần nghĩ đến, cô lại càng cứng rắn hơn. Cô hạ quyết tâm, dù Chí Hào có gọi điện hay nhắn tin thì cô cũng mặc kệ. Lần này, cô khá quyết tâm.
Những điều cô cần nói thì cũng đã nói rồi. những điều cô có thể làm thì cũng đã làm rồi. Huyệt sinh tử của người phụ nữ không phải là tình yêu mà là tuổi trẻ. Cô không muốn và cũng không thể tiếp tục lãng phí tuổi trẻ của mình như vậy nữa. không phải Chí Hào đã nói rồi sao? Không thể kết hôn. Không thể kết hôn, vậy thì mời anh ra khỏi cuộc sống của cô. Tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt cô nữa để tránh cho cô khỏi phải đau lòng, khổ sở mỗi khi nhìn thấy.
Mỹ Mỹ còn tốt hơn nhiều. Cô ấy đã làm sống lại một Tiểu Quân hoàn toàn mới, đầy nhiệt huyết.
Di truyền là một thứ vô cùng kì diệu. Thực ra tính cách của Mỹ Mỹ rất giống bố mẹ cô ấy, họ đều là những người có nghị lực. Trước đây, cảm thấy cuộc sống của Tiểu Quân thật tốt, còn bản thân mình thì như rơi vào nước sôi lửa bỏng nhưng cô ấy không thể ngờ rằng cũng có lúc mình phải suy nghĩ cho vấn đề tình yêu của bạn mình. Bây giờ bỗng nhiên tình thế lại thay đổi hoàn toàn. Cô tìm được một đối tượng ưng ý, còn Tiểu Quân lại rơi vào vực sâu thất bại. Tình bạn bao nhiêu năm qua đã biến thành động lực làm khơi dậy lòng nhiệt tình của cô. Cả ngày, cô nghĩ làm sao để có thể nhanh chóng loại bỏ hình bóng của Chí Hào ra khỏi suy nghĩ của Tiểu Quân.
Để làm cho một người con gái nhanh chóng quên đi chuyện thất tình của mình thì cách tốt nhất là mang đến cho người con gái đó một tình yêu mới, ít nhất là một đối tượng mới. Trước mắt chỉ có một người, đó là Khởi Trung.
Thực ra, người thật sự hào hứng lúc này chỉ có Mỹ Mỹ. Tiểu Quân vừa gặp phải cú sốc như vậy nên lúc này bảo cô đi tìm một người đàn ông khác thì e là cô ấy không thể làm được. Hơn nữa, tình yêu cần phải hai bên tâm đầu ý hợp. ngay cả một cái tát thì ít nhất cũng phải có một người chủ động mới được. Nghĩ đi nghĩ lại, Mỹ Mỹ đi tìm Thái Quân, bạn trai của mình để bàn bạc.
Thái Quân không đồng ý bởi cậu có ấn tượng không tốt về Tiểu Quân. Đối với họ, một cô gái mang đầy đồ xa xỉ trên người như vậy là không thiết thực. Kiếm tiền tất nhiên là để tiêu tiền nhưng kiểu tiêu tiền đó tuyệt đối không phải là cách tiêu tiền của những người sống bằng đồng lương của họ.
Vì vậy, cậu vẫn còn thấy kì lạ! Khi dắt tay Mỹ Mỹ đi, cậu vẫn không thể nào hiểu nổi:
- Mỹ Mỹ, sao em lại có kiểu bạn như vậy? Em và cô ấy hoàn toàn khác nhau. Em đáng yêu hơn cô ấy rất nhiều.
Mỹ Mỹ vội vàng thanh minh:
- Tiểu Quân có điểm nào không đáng yêu chứ? Đồ xa xỉ thì sao? Cậu ấy có khả năng kiếm tiền mà. Anh không hiểu cậu ấy đâu. Hơn nữa, có phải là giới thiệu cho anh đâu. Chỉ cần Khởi Trung thấy cậu ấy được là ổn rồi. Anh nghĩ làm gì chứ?
Một lời của bạn gái khiến thái độ của Thái Quân thay đổi ngay lập tức. Tuy cậu và Mỹ Mỹ mới đi lại được một hai tháng nhưng tình cảm của họ rất tốt. Cậu ta đang định tiến tới mục đích cuối cùng nên không muốn vì chuyện cỏn con này mà tranh cãi với cô ấy. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu lại nói:
- Từ sau hôm đó, anh cũng không nghe trưởng nhóm nhắc gì đến cô ấy. Em bảo anh phải hỏi anh ấy thế nào đây?
- Hỏi gì chứ? Chúng ta rủ mấy người cùng đi. Mọi người cùng tạo cơ hội cho họ. nhiều lần như vậy có khi lại thành công ấy chứ. Mỹ Mỹ đã nghĩ kĩ rồi.
Rốt cuộc Thái Quân vẫn là một người đàn ông, không ngờ cô ấy lại nghĩ đơn giản như vậy, cậu lắc đầu:
- Anh thấy khó đấy. Em cũng biết rõ là chưa chắc trưởng nhóm của anh đã vui vẻ ra ngoài đâu.
- Anh không hỏi thì làm sao biết được? – Mỹ Mỹ trợn tròn mắt nhìn anh ta, khuôn mặt khổ sở, hai tay nắm vào vai bạn trai lắc lắc. Thái Quân đáng thương chưa từng nếm mùi tuyệt chiêu của các cô gái nên cậu mềm lòng và đồng ý ngay lập tức.
- Tìm được cơ hội tốt. Bữa ăn cơm trưa hôm thứ Hai, cậu mới ngần ngừ hỏi ý kiến Khởi Trung. Cũng không trách Thái Quân lại lo lắng như vậy. Bởi sau lần hẹn hò bốn người, cậu luôn cảm thấy có lỗi với Khởi Trung.
Vì đi cùng cậu mà trưởng nhóm đã mất đi ngày nghỉhiếm hoi. Cuối cùng, lại còn phải bất đắc dĩ đi cùng Tiểu Quân. Nếu Tiểu Quân là một cô gái tốt thì còn được nhưng cô ấy và họ lại không cùng một thế giới, vậy mà bạn gái cậu lại cứ muốn ghép họ với nhau, cậu không biết nên nói chuyện với trưởng nhóm thế nào đây?
Câu trả lời của Khởi Trung lại nằm ngoài dự tính của Thái Quân. Nghe Thái Quân đề nghị xong, suy nghĩ một lát rồi anh nói đúng một từ:
- Được.
Câu trả lời rất vui vẻ khiến cho Thái Quân vô cùng bàng hoàng.
Mỹ Mỹ nhận được tin mừng thì tự nhiên trở nên vui vẻ vô cùng. Cô ấy lập tức gọi điện cho Tiểu Quân hẹn cô cuối tuần đi hát.
Khi nhận được điện thoại, Tiểu Quân đang chiến đấu với một núi việc ở văn phòng. Gần đây, công ty đang chuẩn bị một buổi giới thiệu công nghệ cao quy mô lớn. Cả phòng Kế hoạch đều bận rộn và cô cũng không phải là ngoại lệ. Khi nhận điện thoại, cô còn đang bận sắp xếp tài liệu. Nghe Mỹ Mỹ nói xong, cô cũng không suy nghĩ gì mà từ chối luôn.
- Không được đâu. Tuần này tớ bận lắm. Hơn nữa, bây giờ tớ làm gì có tâm trạng nào mà hát với hò. Cậu rủ Thái Quân đi đi. Thế giới hai người tuyệt lắm mà!
Đầu bên này, Mỹ Mỹ chau mày. Xem ra, hai năm nay Tiểu Quân chỉ biết đến Chí Hào. Còn một nguyên nhân rất lớn nữa là vì cô ấy luôn vùi đầu vào công việc.
Chí Hào không thường xuyên ở bên cô. Không sao. Tiểu Quân quá bận rộn nên cũng không để ý nhiều lắm. Chí Hào ít có cơ hội hẹn hò cô. Không sao. Tiểu Quân làm việc từ sáng tới tối nên cũng chẳng có thời gian tìm bạn trai. Nếu không, với điều kiện của cô thì chẳng lẽ hai năm qua lại không có ai theo đuổi, tranh giành sao?
Mỹ Mỹ không biết một trong những thói quen giải tỏa của Tiểu Quân chính là biến tức giận thành sức mạnh. Cảm giác thất bại với Chí Hào càng lớn thì cô càng lao vào công việc mà không hề kêu than. Cuối cùng, kết quả là càng bận rộn thì càng cô đơn. Đến nỗi mà cả công ty đều biết Tiểu Quân ở phòng Kế hoạch là một người ham việc đến phát cuồng. Ngoài giám đốc ra, chẳng có mấy người đàn ông nói chuyện với cô.
Nhưng mà cũng không uổng làm bạn bao năm nay, Mỹ Mỹ đã dự tính khả năng Tiểu Quân từ chối từ trước. Cô ấy lập tức ngăn cô gác máy và nói tiếp:
- Tớ cũng muốn nhưng hai người đi thì buồn lắm. Mọi người cùng đi mới vui. Anh ấy cũng muốn tớ làm quen với mấy đồng nghiệp và bạn bè của anh ấy. Tớ thấy cũng rất hay. Củng cố quan hệ mà.
- Anh ấy muốn giới thiệu cậu với bạn bè của anh ấy ư? Vậy thì tốt quá! – Tiểu Quân nghe mà thấy chua xót. Chí Hào chưa bao giờ đưa cô đi gặp bạn bè của anh. Không phải vì bạn bè anh đều ở nước ngoài mà là anh chỉ muốn cô và anh ở một thế giới riêng. Khi nói chuyện, anh cũng chỉ muốn nhìn thấy cô thôi. Đúng là lấy cớ. Anh vốn không hề muốn cô bước sâu vào thế giới của mình. Thừa nhận là gì chứ? Miệng nói thừa nhận thì ích gì? Một người đàn ông thật sự muốn thừa nhận bạn là một phần cuộc sống của anh ta thì anh ta nên tự hào giới thiệu bạn với những người anh ta quen chứ.
- Cậu đồng ý nhé. Vậy thì tốt rồi. Cuối tuần này, không gặp không về nhé. – Mỹ Mỹ coi sự im lặng của cô là đồng ý và kết luận luôn.
- Này, ai nói là tớ đồng ý chứ? – Tiểu Quân vội nhắc, mắt nhìn trưởng phòng Kế hoạch. Ông ta đang nhìn qua cách tường trong suốt ra ngoài, cô lập tức hạ thấp giọng – Cậu đi là được rồi, việc gì phải lôi cả tớ đi chứ?
Mỹ Mỹ cũng hạ thấp giọng. Cô ấy khẩn khoản cầu xin trong điện thoại:
- Cậu là người bạn thân nhất của tớ. Cậu nể mặt tớ,đi đi mà. Tớ xin cậu đấy.
Việc gì quan trọng mà phải cầu xin cô như vậy chứ? Tiểu Quân không hiểu. Bỗng nhiên, cô nghĩ đến buổi gặp lần trước, giọng cô lập tức trở nên đau khổ:
- Không phải chứ? Cậu lại bắt tớ ăn mặc như thế ư?
- Không đâu. Không đâu. Lần này không cần đâu. Cậu mặc thế nào cũng được. Chỉ cần cậu đến là được rồi. – Mỹ Mỹ liến thoắng.
Tiểu Quân bị cô ấy làm cho phì cười:
- Cậu phiền phức quá đấy! Tớ biết rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook