Tôi Trói Định Hệ Thống Sinh Hoạt
-
Chương 7:
Sau đó Bàng Ấu Gia và Vân Cẩm từ hiện quả của ảnh trên máy tính và ánh trên điện thoại lựa ra 9 tấm hoàn mỹ. Bàng Ấu Gia nói với Vân Cẩm: "Cô đi nói chuyện với đối tác một chút, nếu như đối phương không có ý kiến gì, ngày mai sẽ gửi 9 tấm này. Nếu như có ý kiến cô nói với tôi."
Buổi trưa, cơm trưa của Lý Vũ Tinh là hai quả trứng luộc, một quả cà chua, một hộp nhỏ rau chân vịt luộc. Thậm chí cơm trưa của Bàng Ấu Gia còn ít hơi Lý Vũ Tinh một chút, Bàng Ấu Gia vừa ăn cơm vừa rên rỉ than thở: "Thật hâm mộ những người không cần ló mặt lên mạng... Muốn ăn gì thì ăn cái đó..."
Vân Cẩm không nhịn được lén cười, cũng chỉ có lúc này bà chủ mới có bộ dạng giống cô gái nhỏ 22 tuổi, bình thường lúc làm việc Vân Cẩm hoàn toàn không cảm giác được Bàng Ấu Gia nhỏ hơn mình 4 tuổi.
Bởi vì thời gian gọi đồ ăn ngoài hơi trễ, khu công nghiệp Sáng nghiệp đổi mới có rất nhiều người gọi đồ ăn ngoài, các công ty gần đây đều rất bận rộn, đồ ăn của Vân Cẩm còn chưa có đến. Vân Cẩm dứt khoát vừa chờ đồ ăn, vừa tiếp tục làm việc trước máy vi tính.
Bàng Ấu Gia nói với Vân Cẩm: "Cô nghỉ ngơi một chút đi, chuyện ngày hôm nay cũng không nhiều đi?"
Vân Cẩm trả lời, "Chuyện không nhiều, chẳng qua buổi chiều tôi muốn về sớm một chút, tối ngày hôm qua điện thoại của tôi bị nhiễm virus, hôm nay tôi muốn đi sửa điện thoại một chút. Ngày hôm qua cũng vì virus trong điện thoại, nửa đêm mới ngủ được."
Trong thời gian làm việc Bàng Ấu Gia rất là thoải mái tự do, gật đầu đồng ý: "Được, làm xong chuyện hôm nay thì cô đi đi." Sau đó còn mở miệng đùa giỡn với Vân Cẩm: "Điện thoại nhiễm virus nào, có phải mở mấy trang web đen không?"
Vân Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu, vừa lấy điện thoại ra cho Bàng Ấu Gia nhìn, vừa miêu tả quá trình trúng chiêu của mình cho bà chủ biết, "Nửa đêm hôm qua tôi nhận được một tin nhắn ngắn, đề cử một trò chơi tên là [Cuộc sống Ảo mộng], lúc ấy tôi không biết, nhấn vào liên kết, kết quả bị nhiễm virus."
Vân Cẩm bật màn hình di động ra đưa cho bà chủ xem, "Đây, icon thứ hai từ cuối đếm lên, gọi là [Cuộc sống ảo mộng], chính là virus."
Bàng Ấu Gia xít lại gần màn hình điện thoại Vân Cẩm nhìn kỹ, sau đó trượt qua trượt lại trên màn hình mấy cái, nghi ngờ nhìn về phía Vân Cẩm: "Không có nha! Trong điện thoại của cô hoàn toàn không có virus mà cô nói?"
Chuyện tiếp theo, quả thật trở nên vô cùng kỳ quái.
Rõ ràng một giây trước khi Vân Cẩm đưa điện thoại di động cho bà chủ, cô thấy được app [Cuộc sống Ảo mộng]. Mà lúc bà chủ trả điện thoại về, app đó đã không thấy tăm hơi, chỉ có phần mềm diệt virus là xếp cuối cùng, lẻ loi đứng ở đó, nhắc nhở Vân Cẩm tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua đều không phải là mơ.
Trái lại chuyện này không có gì, Vân Cẩm có thể hiểu là virus đã bị loại bỏ, nhưng sau khi tất cả mọi chuyện xảy ra, làm cho Vân Cẩm phải véo vào đùi của mình mấy cái thật mạnh.
Vân Cẩm phát hiện, chỉ cần bà chủ Bàng Ấu Gia nhìn vào di động của cô, [Cuộc sống ảo mộng] sẽ biến mất, nhưng chỉ cần bà chủ không nhìn nữa, [Cuộc sống ảo mộng] lại xuất hiện.
Vân Cẩm dùng tay trái vịn cổ tay phải, chỉ như vậy cái tay cầm điện thoại của cô mới thôi run rẩy, lại đưa di động đến trước mặt Lý Vũ Tinh, "Sunny! Cô có thấy hình nền mới của tôi đẹp không?"
Buổi trưa, cơm trưa của Lý Vũ Tinh là hai quả trứng luộc, một quả cà chua, một hộp nhỏ rau chân vịt luộc. Thậm chí cơm trưa của Bàng Ấu Gia còn ít hơi Lý Vũ Tinh một chút, Bàng Ấu Gia vừa ăn cơm vừa rên rỉ than thở: "Thật hâm mộ những người không cần ló mặt lên mạng... Muốn ăn gì thì ăn cái đó..."
Vân Cẩm không nhịn được lén cười, cũng chỉ có lúc này bà chủ mới có bộ dạng giống cô gái nhỏ 22 tuổi, bình thường lúc làm việc Vân Cẩm hoàn toàn không cảm giác được Bàng Ấu Gia nhỏ hơn mình 4 tuổi.
Bởi vì thời gian gọi đồ ăn ngoài hơi trễ, khu công nghiệp Sáng nghiệp đổi mới có rất nhiều người gọi đồ ăn ngoài, các công ty gần đây đều rất bận rộn, đồ ăn của Vân Cẩm còn chưa có đến. Vân Cẩm dứt khoát vừa chờ đồ ăn, vừa tiếp tục làm việc trước máy vi tính.
Bàng Ấu Gia nói với Vân Cẩm: "Cô nghỉ ngơi một chút đi, chuyện ngày hôm nay cũng không nhiều đi?"
Vân Cẩm trả lời, "Chuyện không nhiều, chẳng qua buổi chiều tôi muốn về sớm một chút, tối ngày hôm qua điện thoại của tôi bị nhiễm virus, hôm nay tôi muốn đi sửa điện thoại một chút. Ngày hôm qua cũng vì virus trong điện thoại, nửa đêm mới ngủ được."
Trong thời gian làm việc Bàng Ấu Gia rất là thoải mái tự do, gật đầu đồng ý: "Được, làm xong chuyện hôm nay thì cô đi đi." Sau đó còn mở miệng đùa giỡn với Vân Cẩm: "Điện thoại nhiễm virus nào, có phải mở mấy trang web đen không?"
Vân Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu, vừa lấy điện thoại ra cho Bàng Ấu Gia nhìn, vừa miêu tả quá trình trúng chiêu của mình cho bà chủ biết, "Nửa đêm hôm qua tôi nhận được một tin nhắn ngắn, đề cử một trò chơi tên là [Cuộc sống Ảo mộng], lúc ấy tôi không biết, nhấn vào liên kết, kết quả bị nhiễm virus."
Vân Cẩm bật màn hình di động ra đưa cho bà chủ xem, "Đây, icon thứ hai từ cuối đếm lên, gọi là [Cuộc sống ảo mộng], chính là virus."
Bàng Ấu Gia xít lại gần màn hình điện thoại Vân Cẩm nhìn kỹ, sau đó trượt qua trượt lại trên màn hình mấy cái, nghi ngờ nhìn về phía Vân Cẩm: "Không có nha! Trong điện thoại của cô hoàn toàn không có virus mà cô nói?"
Chuyện tiếp theo, quả thật trở nên vô cùng kỳ quái.
Rõ ràng một giây trước khi Vân Cẩm đưa điện thoại di động cho bà chủ, cô thấy được app [Cuộc sống Ảo mộng]. Mà lúc bà chủ trả điện thoại về, app đó đã không thấy tăm hơi, chỉ có phần mềm diệt virus là xếp cuối cùng, lẻ loi đứng ở đó, nhắc nhở Vân Cẩm tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua đều không phải là mơ.
Trái lại chuyện này không có gì, Vân Cẩm có thể hiểu là virus đã bị loại bỏ, nhưng sau khi tất cả mọi chuyện xảy ra, làm cho Vân Cẩm phải véo vào đùi của mình mấy cái thật mạnh.
Vân Cẩm phát hiện, chỉ cần bà chủ Bàng Ấu Gia nhìn vào di động của cô, [Cuộc sống ảo mộng] sẽ biến mất, nhưng chỉ cần bà chủ không nhìn nữa, [Cuộc sống ảo mộng] lại xuất hiện.
Vân Cẩm dùng tay trái vịn cổ tay phải, chỉ như vậy cái tay cầm điện thoại của cô mới thôi run rẩy, lại đưa di động đến trước mặt Lý Vũ Tinh, "Sunny! Cô có thấy hình nền mới của tôi đẹp không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook