Tôi Trói Định Hệ Thống Sinh Hoạt
-
Chương 11:
Không xài điện thoại? Thay thành một chiếc điện thoại không thông minh? Không được không được, rất nhiều công việc của cô đều phải hoàn thành trên điện thoại, nếu như vậy, bà chủ Bàng Ấu Gia nhất định sẽ sa thải cô vào hôm sau!
Hơn nữa đây thật sự không phải là chuyện của điện thoại...Vân Cẩm cảm thấy thế giới quan và chủ nghĩa duy vật mà bản thân tin tưởng trong hơn hai mươi năm qua đã bị phá hủy trong vòng chưa đầy 24h, một chút lý trí còn sót lại nhắc nhở cô rằng bây giờ nên đến bệnh viện, khám khoa mắt? Khoa não? Khoa tâm thần?
Nếu như trên điện thoại đột nhiên xuất hiện [ Cuộc sống mộng ảo ] là ảo giác, vậy bệnh ảo giác này của cô có chút nghiêm trọng? Sẽ không bị nhốt vào bệnh viện tâm thần chứ?
Vân Cẩm hít sâu một hơi, nghĩ rằng thảm nhất cũng chỉ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, nếu như thật sự bị nhốt vào vừa vặn không cần chịu đựng nghe ba mẹ thúc giục kết hôn mỗi ngày, không biết vì sao trong lòng liền dâng lên một cổ hào hứng! Ngón trỏ chợt mở biểu tượng [ Cuộc sống mộng ảo ] ra!
Cô cũng sắp vào bệnh viện tâm thần rồi, dù sao thì cũng phải nhìn rõ ảo giác đưa cô vào bệnh viện tâm thần rốt cuộc là cái gì!
Nhưng khiến cho Vân Cẩm thất vọng là, sau khi mở app ra bên trong lại không có gì cả. Nga, cũng không phải không có gì cả, cẩn thận mà nói thì bên trong có một hàng chữ: "Hệ thống sinh hoạt đang trong quá trình hoàn thiện, mời người chơi kiên nhẫn chờ."
Cái này không phải là tương đương với không có gì sao!
Vân Cẩm không thể không kiểm điểm lại mình, có phải cô còn chưa đủ "điên" hay không? Đợi sau khi cô lại "điên'' một chút, ảo giác của cô hẳn là sẽ không đơn giản vụng về như vậy nữa?
Cô hăng hái xem xét kỹ đến kiệt sức, Vân Cẩm giằng co lâu như vậy, cũng không thoát khỏi cái app kỳ lạ này, hơn nữa cũng không nghĩ ra cách khác, dứt khoát...cứ tạm thời như vậy đi.
Cô dùng Alipay chuyển tiền xe cho tài xế, cũng không lo lắng tiền trong điện thoại sẽ không an toàn. Cái app này hoặc là ảo giác của cô___ảo giác thì không thể thay đổi số dư trong thẻ ngân hàng, hoặc là thứ công nghệ gì đó vượt qua thời đại, tạm thời cô vẫn không thể hiểu được___sản phẩm công nghệ cao như vậy, muốn trộm tiền ngân hàng cũng không có vấn đề gì, hà tất phải tới trộm tiền của trợ lý nhỏ mỗi tháng lương 8000 tệ như cô chứ?
Sau khi làm một loạt chuyện, Vân Cẩm không chỉ cảm thấy cả người mất hết sức lực, mà còn đói tới phát rồ. Bắt đầu từ tối qua đói bụng đi vào phòng khách trộm đồ ăn vặt___ đụng phải mẹ về nhà, đồ ăn vặt còn chưa ăn, bữa trưa hôm nay gọi đồ ăn ngoài cũng chưa kịp ăn, chỉ có buổi sáng ở nhà uống nửa chén cháo trắng, ở trước cửa phòng làm việc cắn hai miếng bánh trứng gà. Vân Cẩm nhấn điện thoại sáng lên xem giờ, bây giờ đã là 3h chiều, cô có thể không đói sao.
Vân Cẩm mua hai bát oden lớn ở cửa hàng tiện lợi trong trạm tàu điện ngầm, ăn vào vừa vặn nén được cơn hoảng loạn. Sau khi về nhà liền ngửi được mùi thịt đậm đà, Vân Cẩm lập tức cảm thấy đói. Ba Vân Cẩm thấy Vân Cẩm về nhà, hòi: "Ba vừa hầm xong một nồi chân giò, con ăn không?"
Vân Cẩm không chút do dự gật đầu: "Ăn!"
Chân giò hầm thơm phức bóng nhẫy, da xốp giòn thịt mềm nhũn, sau khi Vân Cẩm ăn thì không thể ngừng lại. Vân Hải thấy Vân Cẩm ăn ngon như vậy, trên mặt không kìm được lộ ra mấy phần nụ cười: "Cháo trắng của buổi sáng vẫn còn, con có muốn múc một chén không?"
Hơn nữa đây thật sự không phải là chuyện của điện thoại...Vân Cẩm cảm thấy thế giới quan và chủ nghĩa duy vật mà bản thân tin tưởng trong hơn hai mươi năm qua đã bị phá hủy trong vòng chưa đầy 24h, một chút lý trí còn sót lại nhắc nhở cô rằng bây giờ nên đến bệnh viện, khám khoa mắt? Khoa não? Khoa tâm thần?
Nếu như trên điện thoại đột nhiên xuất hiện [ Cuộc sống mộng ảo ] là ảo giác, vậy bệnh ảo giác này của cô có chút nghiêm trọng? Sẽ không bị nhốt vào bệnh viện tâm thần chứ?
Vân Cẩm hít sâu một hơi, nghĩ rằng thảm nhất cũng chỉ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần, nếu như thật sự bị nhốt vào vừa vặn không cần chịu đựng nghe ba mẹ thúc giục kết hôn mỗi ngày, không biết vì sao trong lòng liền dâng lên một cổ hào hứng! Ngón trỏ chợt mở biểu tượng [ Cuộc sống mộng ảo ] ra!
Cô cũng sắp vào bệnh viện tâm thần rồi, dù sao thì cũng phải nhìn rõ ảo giác đưa cô vào bệnh viện tâm thần rốt cuộc là cái gì!
Nhưng khiến cho Vân Cẩm thất vọng là, sau khi mở app ra bên trong lại không có gì cả. Nga, cũng không phải không có gì cả, cẩn thận mà nói thì bên trong có một hàng chữ: "Hệ thống sinh hoạt đang trong quá trình hoàn thiện, mời người chơi kiên nhẫn chờ."
Cái này không phải là tương đương với không có gì sao!
Vân Cẩm không thể không kiểm điểm lại mình, có phải cô còn chưa đủ "điên" hay không? Đợi sau khi cô lại "điên'' một chút, ảo giác của cô hẳn là sẽ không đơn giản vụng về như vậy nữa?
Cô hăng hái xem xét kỹ đến kiệt sức, Vân Cẩm giằng co lâu như vậy, cũng không thoát khỏi cái app kỳ lạ này, hơn nữa cũng không nghĩ ra cách khác, dứt khoát...cứ tạm thời như vậy đi.
Cô dùng Alipay chuyển tiền xe cho tài xế, cũng không lo lắng tiền trong điện thoại sẽ không an toàn. Cái app này hoặc là ảo giác của cô___ảo giác thì không thể thay đổi số dư trong thẻ ngân hàng, hoặc là thứ công nghệ gì đó vượt qua thời đại, tạm thời cô vẫn không thể hiểu được___sản phẩm công nghệ cao như vậy, muốn trộm tiền ngân hàng cũng không có vấn đề gì, hà tất phải tới trộm tiền của trợ lý nhỏ mỗi tháng lương 8000 tệ như cô chứ?
Sau khi làm một loạt chuyện, Vân Cẩm không chỉ cảm thấy cả người mất hết sức lực, mà còn đói tới phát rồ. Bắt đầu từ tối qua đói bụng đi vào phòng khách trộm đồ ăn vặt___ đụng phải mẹ về nhà, đồ ăn vặt còn chưa ăn, bữa trưa hôm nay gọi đồ ăn ngoài cũng chưa kịp ăn, chỉ có buổi sáng ở nhà uống nửa chén cháo trắng, ở trước cửa phòng làm việc cắn hai miếng bánh trứng gà. Vân Cẩm nhấn điện thoại sáng lên xem giờ, bây giờ đã là 3h chiều, cô có thể không đói sao.
Vân Cẩm mua hai bát oden lớn ở cửa hàng tiện lợi trong trạm tàu điện ngầm, ăn vào vừa vặn nén được cơn hoảng loạn. Sau khi về nhà liền ngửi được mùi thịt đậm đà, Vân Cẩm lập tức cảm thấy đói. Ba Vân Cẩm thấy Vân Cẩm về nhà, hòi: "Ba vừa hầm xong một nồi chân giò, con ăn không?"
Vân Cẩm không chút do dự gật đầu: "Ăn!"
Chân giò hầm thơm phức bóng nhẫy, da xốp giòn thịt mềm nhũn, sau khi Vân Cẩm ăn thì không thể ngừng lại. Vân Hải thấy Vân Cẩm ăn ngon như vậy, trên mặt không kìm được lộ ra mấy phần nụ cười: "Cháo trắng của buổi sáng vẫn còn, con có muốn múc một chén không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook