Lạc Dao Dao chạy nhanh đến chỗ ba mình, không hẹn mà gặp, Lạc Đông cũng rất chi là bất ngờ khi cô con gái của mình cũng ở đây!
_ Ba!
_ Dao Dao, con sao lại ở đây? Đi cùng Lăng Phong sao?
_ Dạ không, con đi cùng Lăng Triệt, chú của học trưởng đó ạ!
Lạc Đông bất ngờ với cách gọi phóng đãng của con mình, vội bịt miệng cô lại, lo lắng nói:
_ Dao Dao, con đừng gọi thẳng tên của Lăng tổng như vậy! Để người nhà họ Lăng nghe được, sẽ không hay đâu!
_ Sao thế ạ?
_ Chuyện đó tính sau đi! Theo ba đến hỏi thăm ông Lăng đi!
Theo sau ba mình, Lạc Dao Dao gặp lại Lăng Triệt và Lăng Phong.

Lạc Đông nhìn ông Lăng chào hỏi, rồi giới thiệu cô với ông Lăng.
_ Ông Lăng, chúc ông sinh thần vui vẻ, phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.
_ Cảm ơn, cảm ơn.
_ Ông Lăng, đây là con gái lớn của tôi, Lạc Dao Dao.

Là sinh viên năm hai của đại học Thám Hoa.
Ông Lăng nhìn cô, quan sát một lượt rồi gật đầu hài lòng.

Chẳng biết ông đang suy nghĩ gì, một lúc sau lại mỉm cười, vui vẻ hỏi cô:
_ Dao Dao, con có bạn trai chưa? Ông còn có thằng cháu, học trên con hai năm, cuối năm nay là tốt nghiệp.

_ Ông nội, con chưa có bạn trai.

Con cũng quen anh Phong, là học trưởng của con.

Nghe nói bạn gái của anh ấy là bạn thân của con, ông không biết ạ?
Lăng Phong nghe thấy vậy, mặt đã trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

Lăng Triệt cũng nhìn thấy, cười nhạt với cái tính cách khó hiểu của cô.
Ông Lăng nghe thấy vậy đã quay lại nhìn Lăng Phong, đập mạnh cây gậy trong tay xuống sàn đá hoa cương, vẻ mặt không tốt cho lắm!
Lạc Đông thấy vậy, kéo tay cô lại hỏi nhỏ:
_ Dao Dao, chẳng phải cậu ta là bạn trai con sao?
_ Con nói rồi mà, là bạn trai của bạn thân con.
Lạc Đông im lặng, Lạc Dao Dao quan sát biểu cảm của ông Lăng, biết ông không mấy vui vẻ, liền chuyển chủ đề.
_ Ông nội, chắt dâu thì ông cũng có rồi, hôm nay cũng là sinh thần của ông, ông nên vui mới phải.
_ Đúng, Dao Dao nói đúng.

Không vì chuyện nhỏ nhặt này mà buồn.

Đi, đi cùng ông qua kia nói chuyện.

Lạc Đông, ta mượn con gái cậu một chút, sẽ trả lại.
Lạc Dao Dao mỉm cười với ba mình rồi theo sau ông Lăng.

Nếu như muốn trả thù cái tên cặn bã kia thì nhất định phải lấy lòng của ông nội.
Lăng Triệt nhìn Lăng Phong, biểu cảm có lẽ rất sợ hãi.

Anh vỗ vai hắn vài cái, nói nhỏ một câu rồi đi mất.
_ Lăng Phong, đắc tội với ai cũng được, nhưng con đừng nên đắc tội với phụ nữ.
Lăng Phong hiểu rõ, từng câu từng chữ của Lạc Dao Dao nói hôm nay, đều nhằm vào việc hắn ngoại tình.

Vậy mà hắn còn muốn nhờ vào việc này để làm cô mất mặt.

Đúng là, người tính không bằng trời tính.
...!
Lạc Dao Dao nói chuyện cùng ông Lăng một chút rồi cũng rời đi.


Cô đi dạo bên ngoài, hoa viên ở Lăng gia thật sự rất lớn, còn có chuyên gia chăm sóc thường xuyên nên rất chi là đẹp.
Lăng Triệt đứng gần đó cùng đám vệ sĩ, quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy.

Lạc Dao Dao mạo hiểm đi đến gần, nghe được cuộc đối thoại của anh và một người trong đám vệ sĩ.
_ Lăng thiếu, đây là toàn bộ những gì tôi vừa điều tra được từ Lạc tiểu thư.
_ Là bạn gái của Lăng Phong?
_ Tôi không phải!
Lạc Dao Dao đi đến phía sau, thẳng thắn trả lời câu hỏi vừa rồi của Lăng Triệt! Lăng Triệt quay người, nhìn người phụ nữ nghe lén người khác nói chuyện kia! Anh không những không tức giận mà còn nhếch nhẹ mép, đưa tập tài liệu cho vệ sĩ rồi bảo rời đi.
Rất nhanh, không gian chỉ còn lại hai người.

Lạc Dao Dao đưa mắt đề phòng, nhìn anh hỏi nhỏ:
_ Chú điều tra tôi làm gì? Chỉ là Lạc tiểu thư bình thường, đâu có sức ảnh hưởng lớn đến chú?
Lăng Triệt ngồi xuống ghế, vẻ mặt bình thản như việc điều tra người khác mà bị chính người đó phát hiện ra, đối với anh chẳng có gì đáng lo ngại.
_ Tại sao lại muốn đối phó với Lăng Phong?
_ Tôi nên trả lời hay không? Vì chú là chú của hắn?
_ Tùy cô.

Nhưng tôi có thể giúp cô.
_ Giúp?
Lạc Dao Dao nghi ngờ, ánh mắt nheo lại phân nửa, rõ ràng là chú cháu ruột, vậy mà lại muốn giúp người ngoài đối phó người nhà.
Lăng Triệt gật đầu chắc nịch, đưa tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh, ép sát vào ghế ngồi.

Vẻ mặt đẹp trai như phóng đại trước mắt cô, vẻ đẹp hại nước hại dân, hại luôn cả cô, chẳng thể vứt ra được.
_ Lạc tiểu thư, tôi nên biết chuyện rồi chứ?
_ Chú cũng đâu cần phải gần như vậy!
Lăng Triệt từ từ ngồi ra xa, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô, một chút cũng không muốn rời đi.


Lạc Dao Dao chỉnh lại biểu cảm, lấy hơi một cái rồi nói:
_ Cháu chú ngoại tình ở hội trường, bị đàn em khóa dưới bắt gặp và quay lại.

Trùng hợp là cô ấy ở cùng kí túc xá với tôi, nên là mới có chuyện như vậy!
_ Nhưng lỡ như đấy là cắt ghép thì sao?
_ Nè, cái con người chú sao ngang ngược thế hả? Bắt tôi nói, xong lại biện minh cho hắn ta.

Chú vừa tẩy não để nghe chuyện tôi kể đấy à?
Lăng Triệt cười nhạt, nhìn cô đầy vẻ hứng thú, muốn trêu chọc con mèo hoang này thêm.

Chỉnh lại tư thế, quay về với vẻ mặt nghiêm túc, nhìn cô nói:
_ Không có bằng chứng cụ thể, tôi không thể giúp cô được!
_ Lăng Triệt, chú bị thần kinh sao? Ngay từ đầu là chú nói muốn giúp tôi, tôi không hề nhờ vả gì chú.

Nếu như không giúp thì cáo từ, tôi tự mình đánh chết tra nam tiện nữ.

Đúng là mất thời gian mà!
Lạc Dao Dao rời đi, Lăng Triệt nhìn theo mà cười như được mùa! Có lẽ đây là lần đầu tiên anh cười nhiều như vậy! Đúng người đúng lúc, lại muốn từ bỏ tất cả để đuổi theo, nhưng rào cản này quá lớn đi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương