Bệnh tình Lục Lệ Hành trầm trọng trở lại, tâm ai nấy đều muốn hỏng lên.

Kỷ Khinh Khinh thật áy náy, trừng mắt nhìn Lục Lệ Đình một cái.

Cũng đúng, Lục Lệ Hành một người trầm ổn kiêu ngạo như vậy, mặc dù không có cảm tình gì với cô nhưng dù sao vẫn là vợ chồng! Trước mặt mình chỉ có thể trơ mắt nhìn vợ mình cùng em trai lôi lôi kéo kéo không thanh bạch, như vậy không tính đến mặt mũi cũng sẽ bị tức khí, huống chi Lục Lệ Hành vốn chính là hồi quang phản chiếu sắp chết, làm sao chịu nổi điểm tức giận này.

Kỷ Khinh Khinh cầu nguyện Lục Lệ Hành ngàn vạn đừng còn sống mà bị cô làm tức chết.

Cửa phòng đẩy ra, bác sĩ lắc đầu đi ra, vẫn là những lời đó, nói trắng ra là: không cứu được, chờ chết đi.

Kỷ Khinh Khinh nhẹ nhàng thở ra.

Lục Lệ Hành là sớm hay muộn sẽ chết, nhưng bệnh chết cùng bị cô làm tức chết là hai việc khác nhau.

“Anh tôi không chết, cô giống như thật thất vọng?” Thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai Kỷ Khinh Khinh, “Mong chờ anh ấy chết phải không? Đáng tiếc, ngay cả khi anh tôi chết đi, cô cũng không chiếm được một phân di sản nào!”
Kỷ Khinh Khinh liếc Lục Lệ Đình một cái, dù sao Lục Lệ Đình cũng biết bản tính “Kỷ Khinh Khinh”, cô cũng không cần giả vờ, “Nếu anh đã nói vậy tôi cũng chẳng cần phải giả vờ, không sai, tôi chính là vì di sản hàng tỉ của đại ca anh mà tới, nghe nói anh ấy có ngàn trăm triệu, tôi là vợ anh ấy là người thừa kế hàng đầu, phải chăng anh chỉ là em trai có thể lấy được?”
Lục Lệ Đình nghe lời này của Kỷ Khinh Khinh ngược lại lại cười, “Tôi liền biết người phụ nữ này bản tính khó dời, cô cho rằng cô thành vợ của anh tôi, những di sản trên tay anh ấy cô sẽ được kế thừa tất cả? Kỷ Khinh Khinh, đây là Lục gia, hết thảy đều là của Lục gia, anh ấy chết, Lục gia là do tôi kế thừa!”
Anh còn nhớ rõ người phụ nữ khi cùng anh ở bên nhau ngây thơ hồn nhiên như thế nào, đó là nụ cười đời này anh không thể nào quên, nhưng anh cũng vĩnh viễn nhớ rõ ngày cô kéo tay phú nhị đại kia, ngồi trên siêu xe cũng tươi cười không dứt.

Tình yêu thứ này, được thì nghe êm tai, không được, cái gì cũng không thuận mắt.

Kỷ Khinh Khinh cười lạnh, “Lục Lệ Đình, anh chính là không hiểu à, pháp luật có ghi, phối ngẫu, cha mẹ, con cái là thừa kế hàng đầu, kế tiếp mới là anh chị em, anh là thừa kế hàng thứ hai, chẳng lẽ tôi sợ? Mặt đâu? Ai cho anh mặt lớn như vậy?”
“Cô cho rằng gia gia sẽ đem tài sản tùy ý cho cô kế thừa?”
Kỷ Khinh Khinh đương nhiên biết Lục lão tiên sinh sẽ không thật sự để mình kế thừa di sản Lục Lệ Hành, nhưng cô chính là muốn chọc tức tên khốn khiếp trước mắt này!
“Kỳ thật gả vào Lục gia, có tiền hay không không sao cả, chủ yếu là tôi thích nghe anh kêu tôi là chị dâu.


Nghe xong lời này, Lục Lệ Đình lặng đi một lát.

“Tôi tự nói, nhiều người có tiền như vậy cô không chọn, cố tình vào Lục gia, nguyên lai là đối với tôi nhớ mãi không quên?” Lục Lệ Đình hai mắt híp lại, “Anh tôi mà chết đi, cô làm quả phụ được bao lâu? Thời cổ đại không phải có cái truyền thống, huynh trưởng trong nhà chết đi, góa phụ của huynh trưởng sẽ được em trai tiếp nhận…”
Kỷ Khinh Khinh biết Lục Lệ Đình người này tính cách bất thường, làm người bừa bãi, lại không thể tưởng tượng được anh ta có thể nói ra loại lời như vậy!
“Lục Lệ Đình, tôi nói cho anh biết, lúc trước tôi đạp anh một chân là quyết định chính xác nhất mà tôi đã làm, quyết không hối hận!”
“Kỷ Khinh Khinh, cô!”
“Anh chính là một tên cặn bã!”
Kỷ Khinh Khinh đẩy anh ra, đi đến phòng Lục Lệ Hành, để lại Lục Lệ Đình sắc mặt âm u đứng chỗ cũ.

Trong phòng rèm kéo xuống không cho ánh sáng chiếu vào, để Lục Lệ Hành ngủ được thoải mái một chút.

Kỷ Khinh Khinh ngồi xuống mép giường Lục Lệ Hành, nhón chân cố không phát ra tiếng động, nhìn gương mặt ngủ say của Lục Lệ Hành, thở dài.

Nguyên tưởng rằng gả vào Lục gia là giải quyết nỗi lo về sau của nguyên chủ, lại không nghĩ rằng đây mới là vào ổ sói, hiện tại Lục Lệ Hành còn sống, lão tiên sinh còn ở đây, Lục Lệ Đình không dám làm gì mình, nhưng lúc sau này, Lục Lệ Hành đã chết, lão tiên sinh cũng không còn nữa, cô cái danh chị dâu này chỉ sợ phải bị đuổi ra khỏi nhà.


Lục Lệ Đình nói cũng không sai, Lục lão tiên sinh sẽ không giao di sản hàng tỉ kia cho mình, đó là sản nghiệp Lục gia, trước sau vẫn sẽ là người của Lục gia kế thừa, cuối cùng vẫn sẽ vào tay Lục Lệ Đình.

Tưởng tượng đến như trong tiểu thuyết nói, nguyên chủ sau này nghèo túng bị người khi dễ, còn ở tiệc rượu ngã vào đống đồ uống, cùng với việc không thể không nhẫn nhục ngồi xổm xuống lau khô giày cho nữ chủ, rồi bị nữ chủ chèn ép, Kỷ Khinh Khinh liền cảm thấy thật đau đầu.

“Anh nếu không chết thì tốt biết chừng nào…” Kỷ Khinh Khinh nghĩ nghĩ đến chuyện trong tiểu thuyết ủy khuất sẽ xảy ra trên người mình, nếu Lục Lệ Hành tồn tại thì tốt biết bao, cô và Lục Lệ Hành tuy rằng không có cảm tình, nhưng có Lục Lệ Hành, Lục Lệ Đình tuyệt sẽ không thể không kiêng nể gì.

Trước khi xuyên, cô vì cái gia đình lung tung rối loạn kia phụng hiến cả đời, lao lực nửa đời người, hiện tại thì phải thế cái vai nữa phụ làm nhiều chuyện ác độc thu thập cục diện rối rắm, nói không chừng còn phải thay cô ấy chịu tội, Kỷ Khinh Khinh thương tâm muốn chết, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

“Lục Lệ Hành, tôi đem sinh mệnh chia cho anh một nửa được không, anh đừng chết.


Lục Lệ Hành kỳ thật không ngủ, nằm trên giường đang đợi chết.

Anh cả đời này kỳ thật ý tứ tồn tại cũng không nhiều lắm, sống ba mươi năm không có một ngày nhàn rỗi thuộc về bản thân mình.

Tuổi nhỏ trừ bỏ việc học nặng nề, còn thêm vào phải học những thứ mình có hứng thú hoặc không có.

Chính mình đã không hứng thú, như thế nào còn gọi là yêu thích.

Sau khi lớn lên chỉ có một mục tiêu gánh khởi Lục thị, gia gia tuổi già, cha mẹ chết sớm, em trai rời nhà, cả Lục gia chỉ còn có mình anh.

Mỗi ngày giải quyết công tư lớn nhỏ, không có một ngày là nhàn rỗi.

Lục Lệ Hành thể xác và tinh thần đều mệt.

Từ khi tai nạn xe cộ tới nay, khoảng thời gian này coi như là thời gian nhàn nhã nhất đời này của anh.

Có lẽ cứ như vậy ngủ đi qua cũng khá tốt, Lục Lệ Đình đã trở lại, gia gia cùng Lục thị cũng không đến mức không ai chiếu cố.

Đến nỗi cái người vợ ở bên tai mình khóc sướt mướt, Lục Lệ Hành cảm thấy mình hoặc đời trước phỏng chừng là thiếu nợ cô ấy, hoặc là có thù oán gì với nhau, nếu không vì lẽ gì muốn mình tiếp tục sống sót, còn nghĩ đến chia một nửa mệnh cho mình?
“Cô hy vọng tôi sống sót như vậy?”
Lục Lệ Hành mở to mắt nhìn người phụ nữ ngồi ở mép giường, nước mắt tràn đầy bờ mi.

“Anh… anh tỉnh?” Kỷ Khinh Khinh đang trầm mê nhân sinh bi thảm của mình, vô pháp tự kềm chế, “Tôi là vợ của anh, đương nhiên hy vọng anh có thể sống sót.


“Vợ của tôi sẽ cùng em trai tôi lôi lôi kéo kéo?”
Kỷ Khinh Khinh hút hút cái mũi, nức nở nói: “Tôi nói thật với anh, anh đừng nóng, Lục Lệ Đình là mối tình đầu của tôi, chính là khi đó anh ấy quá nghèo, đến cái xe đạp còn bị hư, cộm đến mông thật đau, người ta nói tình nguyện ngồi trên xe đạp mà được cười, cũng không muốn ở trong xe BMW khóc, anh ấy để tôi ngồi xe đạp còn làm tôi khóc, chẳng lẽ tôi không thể chia tay anh ấy sao? Vừa lúc đó có một phú nhị đại truy theo tôi, cho nên tôi chia tay với anh ấy.



“Chính là cái người phú nhị đại đó không phải là người tốt gì, anh ta căn bản là không thích tôi, chỉ nghĩ muốn lên giường! Sau tôi vào giới giải trí, lại có một phú nhị đại truy tôi, nói yêu tôi mà lại nhìn người khác khi dễ tôi, nói đỡ đầu cho tôi lại không cho tôi tài nguyên, còn nói chúng tôi không phải người yêu gì, tôi chỉ là được anh ta bao dưỡng.

” Kỷ Khinh Khinh càng nói càng thấy nguyên chủ ngốc.

Thời điểm theo đuổi yêu tinh lại theo đuổi tiền tài, lúc nên theo đuổi tiền tài lại ảo tưởng tình yêu, xứng đáng cuối cùng hai bàn tay trắng!
Lục Lệ Hành chưa thể nghiệm qua tư vị tình yêu, chỉ cảm thấy Kỷ Khinh Khinh trước mặt mình vừa khóc lóc vừa lên án, bộ dáng như hoa lê dính hạt mưa, anh cũng không cảm thấy phiền, ngược lại trong lòng chỗ nào đó lại trở nên mềm mại dị thường.

“Về sau đừng ngốc như vậy nữa.


—— “Nhiệm vụ hoàn thành, sinh mệnh giá trị 2, trước mặt sinh mệnh giá trị hai giờ.


Kỷ Khinh Khinh gật đầu, “Sẽ không có về sau.


Cô hiện tại là vợ Lục Lệ Hành, về sau nếu Lục Lệ Hành chết đi, cô cũng vẫn là Lục phu nhân, có cái thân phận này, ít nhất khi Lục lão tiên sinh vẫn còn, Lục Lệ Hành sẽ không dám đối phó với mình.

Mấy năm nay sẽ cố gắng kiếm chút tiền, cho đến khi Lục lão tiên sinh chết đi thì nhanh trốn chạy, đến một nơi không ai biết cô, xem ra có thể là một biện pháp tốt.

“Tuy rằng lão tiên sinh tìm tôi tới là đem lại xung hỉ cho anh, nhưng nếu anh là chồng của tôi, tương lai về sau, mặc kệ như thế nào anh cũng sẽ là ông xã của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chiếu cố lão tiên sinh thật tốt.


—— “Sinh mệnh giá trị 1, trước mặt sinh mệnh giá trị ba giờ.


Lục Lệ Hành: ???
“Cô lặp lại câu nói vừa rồi.


“A? Tôi nói, tuy rằng lão tiên sinh tìm tôi tới là đem lại xung hỉ cho anh, nhưng anh yên tâm, tôi không phải cái loại người tham tài, về sau tôi sẽ chiếu cố lão tiên sinh thật tốt.


“…… Câu nói vừa rồi kia cô nói lại một lần, không cần thêm mắm thêm muối.


Kỷ Khinh Khinh: “Tuy rằng lão tiên sinh tìm tôi tới là đem lại xung hỉ cho anh, nhưng nếu anh là chồng của tôi, tương lai về sau, mặc kệ như thế nào anh cũng sẽ là ông xã của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chiếu cố lão tiên sinh thật tốt.



—— “Sinh mệnh giá trị 1, trước mặt sinh mệnh giá trị bốn giờ.


“Lại nói một lần.


“Tuy rằng lão tiên sinh tìm tôi tới là đem lại xung hỉ cho anh, nhưng nếu anh là chồng của tôi ……”
“Dừng lại!”
Kỷ Khinh Khinh ngưng mi, làm gì?
“Nói đoạn sau.


“……tương lai về sau, mặc kệ như thế nào anh cũng sẽ là chồng của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ chiếu cố lão tiên sinh thật tốt.


Lục Lệ Hành khóe miệng nhẹ cong, “Cô vừa rồi nói không phải từ chồng.


Trong ánh mắt ngơ ngác của Kỷ Khinh Khinh, Lục Lệ Hành nói: “Cô vừa rồi nói là ông xã.


Kỷ Khinh Khinh gương mặt đỏ lên, “Tôi chỉ là thuận miệng……”
“Lại kêu một tiếng ông xã.


Cằm Kỷ Khinh Khinh muốn rớt xuống đất.

Thật là hai anh em, tính tình ác liệt thật giống nhau!
Quả thực không biết xấu hổ!
Cô đứng dậy rời đi.

Lục Lệ Hành túm chặt cổ tay cô, không cho cô đi.

Hai người đối diện.

“Tôi không phải chồng cô sao? Kêu một tiếng ông xã thì có sao?”
“Anh anh anh… làm gì nha, chúng ta rất quen thuộc sao?”
“Chúng ta là vợ chồng, về sau cô cũng phải kêu tôi ông xã, hiện tại tập luyện trước không được sao?”
Đi địa phủ kêu anh ông xã? Anh sắp chết tới nơi còn tưởng đến chuyện này nọ.

Lục Lệ Hành che lại trái tim, nhìn qua tựa hồ không được thoải mái.

“……” Kỷ Khinh Khinh thật cảm thấy mình là chính thiếu nợ anh ta, đời này trời cao phái anh ta hướng đến mình là tới đòi nợ.

“Tôi gọi là được phải không?”
“Đương nhiên.



Kỷ Khinh Khinh nhắm mắt lại, giống như chuẩn bị hy sinh, hô lên hai chữ kia: “Ông xã.


—— “Sinh mệnh giá trị 1, trước mặt sinh mệnh giá trị năm giờ.


“Lại kêu một lần.


“…… Ông xã!” Quả thực biến thái!
—— “Sinh mệnh giá trị 1, trước mặt sinh mệnh giá trị sáu giờ.


“Lại kêu một lần.


Kỷ Khinh Khinh nghiến răng nghiến lợi: “Ông! Xã!”
—— “Sinh mệnh giá trị 1, trước mặt sinh mệnh giá trị bảy giờ.


“Lại kêu hai mươi lần.


“……”
“…………”
“…… Lục Lệ Hành, anh có bệnh sao!!!”
Lục Lệ Hành đạm nhiên nhìn Kỷ Khinh Khinh, ra vẻ cô không kêu tôi liền không tha cho cô.

Kỷ Khinh Khinh thật cảm thấy người này không chỉ có thân thể có bệnh, đầu óc cũng có bệnh!
“Cô vừa rồi còn nói nguyện ý đem chia tôi một nửa sinh mệnh, như thế nào? Mệnh thì nguyện ý chia, việc nhỏ như vậy cũng làm không được?”
Việc nhỏ?
Đúng, xác thật là việc nhỏ.

Động động môi, việc có bao lớn, vậy mà không muốn làm?
Bộ dáng dường như không có việc gì của Lục Lệ Hành làm Kỷ Khinh Khinh hoài nghi chính mình có phải hay không lòng dạ hẹp hòi.

“Ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã ông xã!”
—— “Sinh mệnh giá trị 17, trước mặt sinh mệnh giá trị 24 giờ.


“Được rồi!”
“Tôi thật thích cô kêu tôi như vậy, hy vọng về sau mỗi ngày đều có thể nghe được cô kêu tôi ông xã,” Lục Lệ Hành mỉm cười nhìn cô, “Mỗi ngày 24 lần.


Ở cửa nghe lén Lục Lệ Đình:…… Cmn!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương