Tối Thượng Kiếm Cảm
-
Chapter Chương 138: Quái Nhân. (2)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chương 138: Quái Nhân. (2)
‘...!!’
Hoảng hốt, Chiêu Vân Huy lập tức nhảy lên và cố gắng tạo khoảng cách.
Cơ thể hắn xoay tròn cùng với thanh kiếm như một cơn lốc. Hai quái nhân lao xuống từ trần nhà bị trúng đòn, rơi xuống và bật ra xa.
Nhưng ngay lúc đó, một quái nhân khác nhảy bổ vào người Chiêu Vân Huy.
- Ặc!
Vì vậy, hắn đánh rơi ngọn đuốc trong tay và ngã xuống, bị vướng vào lũ quái nhân.
- Kwaaak!
Không bỏ lỡ thời cơ, những quái nhân khác ùa vào, như những con thú săn mồi đang tìm kiếm thức ăn.
- Chết tiệt!
Bịch! Bịch!
Chiêu Vân Huy đồng thời đạp cả hai chân vào bụng quái nhân. Quái nhân vung móng vuốt và cố gắng nhấc hắn lên, như thể nó không cảm thấy đau đớn.
‘Hự!’
Ngạc nhiên, Chiêu Vân Huy đá mạnh hơn nữa. Quái nhân này lao thẳng vào mặt hắn, móng vuốt chạm vào má hắn.
- Á!
Hắn có thể cảm thấy má mình bị xé rách, dường như một ít thịt đã bị lột ra.
- Tỉnh táo lại đi!
Dù rất đau nhưng hắn phải tránh những quái nhân khác đang lao tới. Vì vậy, Chiêu Vân Huy dùng chân đẩy quái nhân ra xa. Đồng thời, hắn chống tay xuống đất để giữ thăng bằng, và khi đẩy được quái nhân ra xa, hắn bật dậy.
- Đầu! Nhảy lên đầu nó!
Tiểu Đàm hét lên.
‘Ta định làm vậy mà!’
Bịch!
Chiêu Vân Huy dẫm lên đầu quái nhân đang lao tới từ phía trước, và khi hắn dẫm lên, nó cố gắng tóm lấy hắn bằng cách vung tay, nhưng hắn đã nhảy sang đầu quái nhân khác.
Bịch!
Bàn tay của lũ quái nhân như những cánh cửa địa ngục mở ra để nuốt chửng Chiêu Vân Huy, hắn né tránh một cách chật vật bằng cách di chuyển sang một cái đầu khác.
Nhưng lũ quái nhân này thật ngu ngốc. Chúng nhảy như ếch để cố gắng tóm lấy hắn.
- Kuak!
Bịch!
Chiêu Vân Huy nhảy lên và đá vào chúng bằng chân, dùng lực phản hồi để nhảy ra xa khỏi lũ quái nhân.
- Kwaaaah!
- Kuwaaaak!
Chúng ngay lập tức lao đến nơi Chiêu Vân Huy vừa đáp xuống, hắn phải sử dụng bộ pháp khinh công.
‘Ý chí...’
Chỉ còn một nửa 'ý chí' trong cơ thể Chiêu Vân Huy và Thiên Uy sẽ không kéo dài được lâu.
Hắn cần một thứ gì đó khác.
‘Hay là đến gần chỗ nước...?’
Tốt hơn là nên vào hang động theo hướng dòng nước chảy và tìm cách ném chúng xuống đó.
Từ hang động mà họ đã vào, Chiêu Vân Huy nhảy sang chỗ bên trái. Nó gần với con kênh.
- Lối này! Qua đây!
Nghe thấy tiếng hét, lũ quái nhân gầm lên và đuổi theo hắn.
- kwaaaak!
Chiêu Vân Huy chạy vào hang động và chạy thẳng xuống, đúng như hắn nghĩ, hang động đang dốc xuống. Và hắn nghe thấy tiếng nước chảy, nhận ra rằng nước đang chảy xiết.
ÀO! ÀO!
Chiêu Vân Huy phải kéo chúng xuống càng thấp càng tốt. Sau khi chạy được một lúc, hắn nhìn thấy một lối vào hang động khác.
Và nếu hắn phá vỡ bức tường ở đây, hắn chắc chắn rằng nước sẽ rút cạn hang động. Vì vậy, hắn dòng nước sẽ cuốn trôi cả hang động. Vậy nên Vân Huy quyết định đi xa hơn để làm điều này, vì lực nước sẽ rất mạnh …
- Hự!
Nhưng Chiêu Vân Huy phải dừng lại. Mặt đất ngay trước mặt hắn bị sụt xuống, như một vách đá không đáy.
Ngay cả với viên quang thạch, hắn cũng không thể nhìn thấy đáy.
- Suýt chút nữa thì chết rồi.
Ngay cả có quang thạch, Vân Huy cũng không thể nhìn thấy đáy.
Chiêu Vân Huy không ngờ rằng ở nơi như thế này lại có vách đá. Và lúc này, hắn có thể nhìn thấy những đôi mắt màu vàng phía sau mình.
‘Chết tiệt!’
Phía trước là dốc, phía sau là vách đá, còn lũ quái nhân thì đang ở ngay sau lưng.
‘Hay là cứ đánh nhau?’
Không còn cách nào khác.
Nếu rơi xuống vách đá này, hắn sẽ chết. Tuy còn có ngân tuyến để sử dụng, nhưng nó sẽ không hoạt động nếu không có chân khí, nên bây giờ nó vô dụng.
Lúc đó, Tiểu Đàm hét lên:
- Chiêu Vân Huy! Sử dụng Huyền Y Nhãn!
‘Huyền Y Nhãn?’
- Ngươi đã nói ngươi có thể sử dụng tầng đầu tiên của nó mà?
Chiêu Vân Huy sững sờ trước lời nói của Tiểu Đàm.
‘Liệu nó có hiệu quả không?’
- Hiện tại đó là cách duy nhất!
- Đúng vậy.
Chiêu Vân Huy nhìn lũ quái nhân và bắt đầu niệm chú. Mặc dù không thể sử dụng khí, nhưng hắn đang sử dụng ý chí.
Chúng đang lao tới, và hắn rất lo lắng. Nếu nó không hiệu quả thì sao? Nếu kế hoạch phá hủy con kênh và nhấn chìm chúng thành công, thì chuyện này đã không xảy ra.
Và rồi.
Những đôi mắt kim sắc đang đến gần hơn.
- Kwaaaak!
- Kuaaaak!
Lũ quái nhân đang lao tới từ phía trước đột nhiên quay đầu lại và cố gắng chạy trốn vào một hang động.
Những quái nhân phía sau đuổi theo những con phía trước, Chiêu Vân Huy không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cứ như thể chúng nhìn thấy thứ gì đó và chạy sang một bên.
- Chúng bị làm sao vậy?
- Ta không phải là thứ mà chúng sẽ sợ hãi đến mức bỏ chạy như vậy ...
- À!
- Liệu lũ quái nhân đó có nhìn thấy ảo ảnh nào không?
- Ảo ảnh?
Người ta nói rằng nếu đạt đến giai đoạn thứ ba, Huyễn Nhãn sẽ tạo ra ảo ảnh và đối thủ sẽ nhìn thấy những gì ngươi muốn họ nhìn thấy. Và Chiêu Vân Huy cũng lo lắng khi niệm chú.
- Ồ! Có thể lắm!
- Chiêu Vân Huy, tốt hơn là ngươi nên tránh xa vách đá trước!
Nam Thiên Thiết Kiếm nói đúng.
Hắn phải tránh xa vách đá trước, vì ảo ảnh có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào, và Chiêu Vân Huy đuổi theo lũ quái nhân đang chạy trốn.
Sẽ thật tuyệt nếu ảo ảnh này kéo dài cho đến khi hắn tìm được cách đẩy chúng xuống vực.
- Grrrr?
‘Chết tiệt.’
Ngay sau đó, lũ quái nhân đang cố gắng chạy trốn đã tỉnh táo lại và quay đầu lại, trừng mắt nhìn Chiêu Vân Huy.
Ảo ảnh đã kết thúc.
- Chiêu Vân Huy! Có một hang động ở đó!
‘À!’
Một hang động mà Chiêu Vân Huy đã nhìn thấy khi chạy trốn. Hắn chạy vào đó để tránh lũ quái nhân và hang động này rất sâu.
- Kwaaaaa!
Lũ quái nhân vẫn hung hãn đuổi theo hắn. May mắn thay, Chiêu Vân Huy đã quyết định tấn công với tất cả sức mạnh của mình.
Và ở phía xa. Khi tiếp tục đi dọc theo lối đi, hắn nhìn thấy một ánh sáng xanh lục.
Bước vào trong, một khoang nhỏ mở ra trên tường, những viên quang thạch được gắn trên tường.
‘Hắn ta đã tìm thấy những viên đá ở đây?’
Đây chắc chắn là nơi mà trung niên cụt tay đã nói đến.
‘Nơi này ấm áp.’
Nơi này ấm hơn những hang động khác mà Chiêu Vân Huy đã đi qua. Hắn không biết liệu đó có phải là do những viên đá hay không, nhưng có rất nhiều thứ trong khoang này. Những viên đá dày và nặng.
- Kwaaah!
Tiếng gầm gừ của lũ quái nhân vang lên từ bên ngoài hang động, có vẻ như chúng sẽ sớm đến nơi.
Chiêu Vân Huy sốt ruột nhìn xung quanh và nhận thấy một chiếc quan tài được gắn vào tường.
‘Ta có thể mở nó ra không?’
Phòng trường hợp xấu nhất, hắn dùng hết sức đẩy một trong số chúng.
- Kuaaak!
Hắn đẩy nó sang một bên, để lộ một lỗ hổng đủ để hắn nằm xuống.
‘À!’
Liệu hắn có thể đánh lừa chúng bằng cách trốn vào đây?
Bên trong quan tài hơi lõm xuống, nên hắn có thể đóng nắp lại. Chiêu Vân Huy nắm lấy nắp quan tài và kéo.
- Ughhh!
Nó nặng hơn hắn tưởng. Tuy nhiên, hắn đã di chuyển nó và che kín phía trước.
Tiếng bước chân ngày càng gần.
‘Làm ơn! Làm ơn!’
ẦM! ẦM!
Chiêu Vân Huy giữ chặt nắp quan tài và cố gắng điều hòa hơi thở trong vài giây, hắn có thể nghe thấy chúng ngay bên ngoài.
Chúng không chỉ đi loanh quanh và làm ồn. Từ phía mà Chiêu Vân Huy đã vào, tiếng bước chân ngày càng đến gần.
Thình thịch! Thình thịch!
Chúng đang đi đến gần quan tài. May mắn thay, có vẻ như chúng sẽ không mở nó ra.
Dựa vào những gì Chiêu Vân Huy đã thấy, có vẻ như chúng chỉ suy nghĩ ở mức độ động vật, chứ không phải con người. Hắn quyết định đợi cho đến khi chúng đi ra ngoài.
Cạch!
‘...?!’
‘Tiếng động gì vậy?’
Hắn có thể nghe thấy âm thanh của thứ gì đó.
Nó khiến tim hắn giật mình. Nhưng hắn không thể mở quan tài lúc này.
Âm thanh gì vậy?
‘Đó là.’
Kikikiki!
Âm thanh phát ra từ chính chiếc quan tài. Chiêu Vân Huy cảm thấy nó rung lên.
Có một lỗ hổng gần đầu quan tài, khi Chiêu Vân Huy nhìn lên, hắn thấy nó sắp mở ra. Đây là điều mà hắn đã không để ý.
Chiêu Vân Huy nghe thấy tiếng nước chảy vào.
‘Cái gì?’
Chiêu Vân Huy vội nắm lấy phần trên của nắp quan tài và cố gắng mở nó ra, tuy nhiên, nó không hề nhúc nhích, như thể đã bị khóa.
- Sao nó không mở ra!
Tiếng nước chảy ngày càng gần, Chiêu Vân Huy đấm vào nắp quan tài.
Bịch! Bịch!
Hắn dùng hết sức, nhưng tất cả những gì hắn làm được chỉ là tạo ra những vết xước trên quan tài. Tuy nhiên, hắn không thể bỏ cuộc.
- AHHHH!
Bịch! Bịch!
Nhưng chiếc quan tài này được làm bằng một loại đá đặc biệt. Cho dù hắn có đánh bao nhiêu, nó cũng chỉ bị xước mà không hề mở ra.
Và rồi.
Ào ào!
- Hự!
Thứ gì đó giống như chất lỏng tràn vào, phát ra mùi hôi thối kỳ lạ, nó nhanh chóng lấp đầy quan tài. Chiêu Vân Huy bị mắc kẹt trong chiếc quan tài mà hắn đã chui vào, và hắn sắp chết.
Khớp ngón tay hắn chảy máu, nhưng nắp quan tài vẫn không mở ra!
- Hự!
Cuối cùng, chất lỏng này bắt đầu dâng lên, và Chiêu Vân Huy không thể nhìn thấy gì nữa. Hắn không thể đấm nữa vì chất lỏng này quá nặng, khó di chuyển, và theo thời gian, chất lỏng bốc mùi hôi thối xộc vào mũi hắn, hắn có thể cảm thấy nó đang bám vào bụng.
- Grrrrr!
‘Mình sẽ chết như thế này?’
Đây là một cái chết vô ích. Và còn quá ngớ ngẩn nữa!
‘Ta không thể chết ở đây!’
Chiêu Vân Huy dùng hết ý chí còn lại trong cơ thể, hắn đá vào khắp mọi nơi.
Rắc!
Phần đáy quan tài vỡ ra, và hắn rơi xuống. Chiêu Vân Huy cố gắng bám vào thứ gì đó bằng tay, nhưng bức tường trơn trượt vì chất lỏng này.
Bịch!
Hắn trượt xuống và ngã xuống.
- Kuak!
Hắn ho sặc sụa, nhìn xung quanh, đây là một không gian rộng hơn quan tài, nhưng quá hẹp để đứng lên.
- Những cái lỗ?
Đúng như Tiểu Đàm nói, có rất nhiều lỗ xung quanh.
- Chiêu Vân Huy! Phá chúng và thoát ra ngoài!
Chiêu Vân Huy cũng nghĩ vậy, hắn đã quá lo lắng với quá nhiều điều kỳ lạ xảy ra xung quanh, nên hắn đá vào tường.
Bịch!
Bức tường rung chuyển.
Không, nói đúng hơn là toàn bộ không gian đang rung chuyển. Cảm giác thật kỳ lạ khi nó rung lên như thể có thứ gì đó đang chống lại nó.
Không gian này nhỏ, nhưng tốt hơn là ở trong quan tài, nên hắn phải sử dụng kiếm.
Xoẹt!
Chiêu Vân Huy rút Nam Thiên Thiết Kiếm ra, và rồi.
Phụt!
Những đám khói bốc ra từ những lỗ hổng trên tường.
- Cái gì thế này?
Khói tràn vào, và trong tích tắc, nó lấp đầy không gian chật hẹp. Chiêu Vân Huy lấy tay áo che miệng và mũi, có vẻ như đó là sương độc.
‘Chết tiệt!’
Bịch!
Hoảng sợ và run rẩy, Chiêu Vân Huy đá vào tường, toàn bộ không gian lại rung chuyển khiến hắn mất thăng bằng.
- Kuak!
Hắn đứng dậy và đâm Nam Thiên Thiết Kiếm vào tường.
Keng!
Thanh kiếm bật ra, tóe lửa. Và giống như chiếc quan tài lúc nãy, nó được làm bằng loại đá cứng này.
‘Nơi quái quỷ gì thế này?’
Ngay khi Chiêu Vân Huy định vung kiếm lần nữa, hắn cảm thấy cơ thể ngứa ran, không chỉ ngứa mà còn muốn cào cấu da thịt.
Không thể chịu đựng được, hắn gãi ngứa, lúc đầu chỉ là một chỗ, rồi toàn bộ cơ thể đều cảm thấy như vậy.
Đó là khi Tiểu Đàm lên tiếng.
- Da của ngươi kỳ lạ lắm. Nó đang chuyển sang màu đỏ và nứt ra.
‘Cái gì?’
- Đừng gãi nữa Vân Huy.
Hai người họ nói rằng nó đang xảy ra trên khắp cơ thể hắn, nhưng hắn không thể chịu đựng được. Hắn có thể cảm thấy cơ thể mình nóng ran. Cứ như thể có một ngọn lửa đang bùng cháy bên trong, nên Chiêu Vân Huy nhanh chóng cởi bỏ quần áo.
- Tỉnh táo lại đi!
- Chiêu Vân Huy! Chiêu Vân Huy!
Rắc rắc!
Chiêu Vân Huy nhìn mu bàn tay mình, những mảnh da đang nứt ra, và dường như cơ thể hắn cũng đang nứt ra, hắn có thể cảm thấy cơn đau dữ dội trên khắp cơ thể.
- Kuaaaak!
Cơn đau khiến hắn muốn lăn lộn trên mặt đất. Và cơn đau này không phải là thứ mà hắn có thể chịu đựng được.
- Chiêu Vân Huy!
- Này!
Những giọng nói khác vang vọng trong đầu hắn, nhưng Chiêu Vân Huy không thể trả lời vì cơn đau đang giày vò và quá đau đớn.
Phụt!
Hắn cảm thấy có thứ gì đó đâm xuyên qua xương sống, và đó chưa phải là tất cả. Ngay cả trên lưng, vẫn có thứ gì đó tiếp tục chui ra.
Bụp! Bụp! Bụp!
- Haa ... Haaa ...
Cơn đau tiếp tục lan từ đan điền đến ngực, và rồi có thứ gì đó đâm xuyên qua tim hắn, như thể nó đang phun ra thứ gì đó?
‘...!’
Cứ như thể trái tim vừa phun ra thứ gì đó. Đó là chân nguyên.
Bụp!
Và rồi có thứ gì đó, một cây kim ở bên cạnh đan điền, và Chiêu Vân Huy có thể cảm thấy cơ thể mình đang hồi phục.
Trung và hạ đan điền đồng thời được khai thông. Chiêu Vân Huy không hiểu tại sao, nhưng hắn co người lại, bắt đầu tu luyện chân nguyên.
- Phù ... phù ...
Một luồng năng lượng ấm áp cuối cùng đã lan tỏa khắp cơ thể, nhưng chân nguyên không phải là thứ duy nhất di chuyển. Vô tình, ngay cả nội lực cũng di chuyển và lan tỏa khắp các ngóc ngách của cơ thể. Đây là lần đầu tiên Chiêu Vân Huy có thể sử dụng cả hai loại khí cùng một lúc.
‘Kỳ lạ thật.’
Trong khi đang tu luyện trong làn khói, cả hai đan điền đều đang trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn không hiểu tại sao, nhưng đây không phải là cơ hội mà hắn có thể bỏ lỡ. Và ngay khi hắn nghe thấy giọng nói của Tiểu Đàm.
- Có thứ gì đó màu đen đang chảy ra từ da của ngươi!
- Haa ... Haa ...
Trung niên cụt tay lê ra khỏi hang động, ôm lấy eo đầy máu, trên tay ôm chặt những bó cỏ.
Hắn ta đã mang theo tất cả những gì có thể.
- Chết tiệt!
Một tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra khỏi miệng khi hắn ta dựa vào tường và thận trọng đưa mặt lại gần hang động. Quá nhiều quái nhân.
‘Hắn ta chết rồi?’
Trung niên cụt tay không thấy Chiêu Vân Huy đâu cả.
‘Nguyệt Lão ...’
Vì cố gắng cứu lão nên cháu trai lão đã chết.
Trung niên cụt tay vốn hy vọng rằng đứa trẻ sẽ sống sót với võ công của mình, nhưng hóa ra đây lại là tình huống tồi tệ nhất.
Trung niên cụt tay cắn môi.
Hắn ta chịu đựng cơn đau.
- Hự! Hự!
Cắn môi, hắn ta hít một hơi thật sâu và quyết tâm.
‘Ta sẽ cứu Nguyệt Lão. Ta sẽ không để sự hy sinh của cháu trai lão trở nên vô ích.’
Siết chặt!
Hắn ta nhìn về phía lối ra ở phía bên kia và nhanh chóng chạy, ánh mắt của lũ quái nhân đồng loạt đổ dồn về phía hắn ta, một cảnh tượng kinh hoàng đối với một trung niên không còn lựa chọn nào khác ngoài chạy trốn.
Hắn ta có thể cảm thấy cơn đau bùng phát khi di chuyển, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục chạy.
- Kwaaaaak!
- Kuaaah!
Lũ quái nhân lao về phía trung niên.
‘Làm ơn! Làm ơn!’
Trung niên vẫn không dừng lại. Hắn ta có thể nghe thấy chúng đang đến gần.
Xoẹt!
Tiếng thứ gì đó bị cắt đứt khiến hắn ta dừng lại.
- Ááá!
- Kwaaaak!
Hắn ta nghe thấy tiếng lũ quái vật gào thét, hắn ta quay đầu lại sau khi đến hang động.
Lúc này, hắn ta nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đó, tay cầm kiếm.
Xung quanh người đó là những quái nhân với cổ họng bị cắt đứt.
- Cái này ....
Một con mắt đỏ rực có thể nhìn thấy, và giữa dòng máu đang chảy, một người nào đó với đôi mắt đỏ bước ra.
Người đó bước đi với thanh kiếm trong tay, mái tóc đỏ như nhuốm máu, và đó chính là Chiêu Vân Huy, người mà hắn ta nghĩ đã chết.
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook