Tôi Thực Sự Là Tra Thụ
-
Chương 58: Thế Giới Thứ Ba: Ngược Lão Đại Giới Giải Trí (1)
Đây là một thế giới hiện đại bình thường, nhân vật Trì Chiếu đóng giả là Tiết Thanh, một diễn viên có chút tiếng tăm.
Khuôn mặt Tiết Thanh cực kì xuất sắc, thường xuyên diễn một số vai chủ tịch, trai đẹp lạnh lùng vân vân. Vẻ đẹp và tính cách hắn rất hợp với những vai này, phải nói là dùng bản chất thật mà diễn, vì thế mọi người đều bảo rằng kỹ năng diễn xuất của hắn tốt, hơn nữa sau lưng còn có người nâng đỡ, mấy năm nay danh tiếng của Tiết Thanh càng lúc càng vang dội.
Mà người vẫn luôn chống lưng cho Tiết Thanh chính là nam chính thế giới này-- Kỳ Dục Dương.
Đừng vội hiểu lầm, quan hệ giữa Tiết Thanh và Kỳ Dục Dương cũng không phải là bao dưỡng hoặc bị bao dưỡng, hai người là bạn bè hồi cấp 3, giữa chừng có chút chuyện xảy ra, cũng phải gần 6 năm rồi hai người chưa từng gặp. Tiết Thanh mới ra mắt chưa lâu, còn phải chạy đi chạy lại đánh bóng tên tuổi, một lần nọ trong một buổi hoạt động Tiết Thanh gặp lại Kỳ Dục Dương, hai người hàn huyên thêm vài câu rồi cứ thế liên lạc.
Trong mắt người ngoài, quan hệ giữa Tiết Thanh và Kỳ Dục Dương khá tốt, giống anh em bạn bè thân thiết, nhưng thật ra mối quan hệ giữa họ còn phức tạp hơn anh em thân nhiều.
Kỳ Dục Dương có chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, giống hệt tình tiết trong tiểu thuyết đam mỹ mà thiên hạ đồn, công bị bệnh, mà bệnh này chỉ mình thụ chữa được, Tiết Thanh chính là người có thể chữa căn bệnh này cho Kỳ Dục Dương. Sau khi gặp Tiết Thanh, Kỳ Dục Dương phát hiện chứng đau đầu và mất ngủ của mình cứ thế không thuốc mà khỏi, tuy hắn không rõ đầu cua tai nheo thế nào nhưng cũng vui gần chết, nhất quyết không muốn buông tha cơ hội này. Hắn tiếp cận Tiết Thanh bằng mọi cách, cuối cùng còn bê người ta vào ở tận nhà.
Vì không muốn tiếp tục đau đầu nên hầu như mỗi giờ mỗi khắc Kỳ Dục Dương đều kè kè bên cạnh Tiết Thanh, chỉ cách xa Tiết Thanh hai tiếng đồng hồ trở lên, hắn sẽ lại thấy đau đầu khó mà chịu nổi, ngay cả khi đi làm cũng phải mở phim truyền hình Tiết Thanh diễn mới chịu.
Cùng sống dưới một mái hiên, lau súng cướp cò là chuyện bình thường, vì thế thường xuyên qua lại, hai người này ở bên nhau.
Kỳ Dục Dương chưa từng thích ai khác, hắn không biết thế nào là tình yêu, hắn cứ đinh ninh cho rằng, khi mình ở bên cạnh Tiết Thanh không khó chịu, đây là tình yêu, đây là duyên phận trời định sẵn. Nếu đơn giản như vậy thật thì tốt rồi, nhưng sự thật chân chính còn tàn nhẫn và rối ren hơn nhiều.
Hóa ra, đây lại là một chuỗi âm mưu đáng sợ mà từ rất nhiều năm trước, lúc Kỳ Dục Dương còn học cấp 3 đã bắt đầu rồi.
Cha Tiết Thanh là một nhà tâm lý học, Tiết Thanh sống cùng cha từ nhỏ, mẹ mất sớm. Hai người đàn ông sống cùng nhau, cuộc sống luôn lạnh như băng, cha hắn lại còn thích thực hiện một số thí nghiệm nên trong nhà không có bao nhiêu tiền, từng ngày trôi qua trong căng thẳng.
Cha Tiết Thanh là một kẻ hám tiền. Nghe nói bạn học Tiết Thanh là Kỳ Dục Dương thì bắt đầu tính toán. Gã bắt con trai ghi lại mọi hoạt động thường ngày của Kỳ Dục Dương, sau đó đợi thời cơ chín muồi, gã bèn bắt cóc Kỳ Dục Dương, cha mẹ Kỳ Dục Dương đã mất từ lâu, người chăm sóc hắn là ông ngoại bà ngoại tuổi đã xế chiều, sau khi biết chuyện này, ông bà ngoại sợ thót cả tim, không dám báo án mà cứ thế đưa tiền chuộc qua.
Theo lý thuyết thì lấy được tiền là xong, nhưng đối phương là một tên tội phạm bắt cóc, hơn nữa lại là một tên bắt cóc có IQ cao, cơ hội tốt ở trong tay, sao gã không lợi dụng cơ chứ?
Lấy tiền chuộc xong gã chưa vội thả người ngay mà mãi về sau mới ném Kỳ Dục Dương vào một con hẻm nhỏ đầu ngõ, cảnh sát phát hiện Kỳ Dục Dương, đưa hắn đến bệnh viện, hắn hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh lại, tỉnh rồi lại trở nên im lặng ít nói, không còn bộ dáng tự tin sáng rỡ tựa ánh mặt trời ngày trước nữa.
Chứng đau đầu và mất ngủ của hắn cũng bắt đầu từ khi đó.
Đã nói ở trên, cha Tiết Thanh là nhà tâm lý học, gã nắm rõ nhược điểm và điểm giới hạn của lòng người, suốt một thời gian dài, gã dùng các thủ đoạn đáng sợ tra tấn Kỳ Dục Dương, dần dần tra tấn thành như vậy, nhưng gã làm thế cũng không để cho vui, mà vì con mình.
Mỗi khi Kỳ Dục Dương không chịu được nữa, gã sẽ tiến hành thôi miên Kỳ Dục Dương, sau đó cho con trai đứng cạnh Kỳ Dục Dương, dùng âm điệu vững vàng đọc vài bài thơ hay văn xuôi, từng chút từng chút khắc ám thị tâm lý trong não Kỳ Dục Dương, cho đến tận khi Kỳ Dục Dương tự cho rằng, chỉ lúc tiếp cận Tiết Thanh hắn mới không chịu khổ, chỉ mình Tiết Thanh mới có thể cứu vãn hắn từ trong nỗi thống khổ cùng và bóng tối vô tận.
Đây chỉ là một biện pháp phòng xa, kẻ bắt cóc Kỳ Dục Dương là cha Tiết Thanh, nhưng nếu mọi chuyện bại lộ, cuộc sống của Tiết Thanh chắc chắn sẽ không yên ổn. Thân là đồng phạm, có khi hắn cũng phải vào tù, nhưng nếu thêm một tầng ám thị, Kỳ Dục Dương sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương Tiết Thanh, chắc chắn hắn sẽ liều mạng cứu Tiết Thanh, bởi trong tiềm thức, Tiết Thanh là chúa cứu thế của hắn, chỉ khi ở bên Tiết Thanh hắn mới có được sự cứu rỗi và bình tĩnh.
Do tác dụng của thuật thôi miên, Kỳ Dục Dương hoàn toàn quên đi mình đã trải qua những gì khi bị bắt cóc, hắn cũng không nhớ rõ người bắt cóc mình là ai. Cảnh sát điều tra suốt nhưng cũng không tra được thân phận bọn bắt cóc, cuối cùng đành phải cam chịu không giải quyết được gì. Sau chuyện này ông bà ngoại Kỳ Dục Dương sợ phát khiếp, họ không dám tiếp tục sống ở thành phố, vì thế dẫn Kỳ Dục Dương trở về quê nhà ở miền nam, đợi tốt nghiệp cấp 3 xong lại đưa Kỳ Dục Dương ra nước ngoài, đến tận khi tốt nghiệp đại học Kỳ Dục Dương mới trở về.
Bởi vậy, suốt 6 năm ròng Kỳ Dục Dương và Tiết Thanh không có cơ hội gặp mặt, sự phòng xa cha Tiết Thanh đã tạo ra chưa có cơ hội phát huy tác dụng, cho đến một ngày kia...... Hai người gặp lại.
Thôi miên chính là thôi miên, dù có như thật thì vẫn là giả, sau khi Kỳ Dục Dương sống cùng Tiết Thanh hai năm, một ngày kia, Kỳ Dục Dương gặp một bác sĩ tâm lý trong tiệc rượu, bác sĩ nọ cùng những người khác trò chuyện với Kỳ Dục Dương xong thì phát hiện trạng thái tinh thần hắn không giống với người khác, dục vọng chiếm hữu của hắn đối Tiết Thanh đã gần như trở thành bệnh trạng, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Bác sĩ tâm lý này thấy lạ, bèn cố ý tiếp cận Kỳ Dục Dương vài lần. Cuối cùng công sức không phụ lòng người, anh ta thành công hóa giải thôi miên cho Kỳ Dục Dương, giúp hắn nhớ lại chuyện quá khứ.
Suốt bảy ngày tra tấn đọa đày, suốt bảy ngày, Kỳ Dục Dương chỉ chập chờn ngủ được vài tiếng, mỗi lần hắn bị tra tấn đến sắp điên mất Tiết Thanh mới đứng bên cạnh hắn nhẹ giọng nói mấy câu, sau đó hắn mới được cho phép ngủ một tiếng.
Tiết Thanh không ở mãi trong căn phòng chật chội đen tối kia, ban ngày hắn về đi học, sau khi tan học mới cất cặp sách, chậm rãi đi đến trước mặt Kỳ Dục Dương lạnh lùng nhìn hắn. Đừng bảo đồng tình, một chút cảm xúc khi trông thấy người bị tra tấn, Kỳ Dục Dương cũng chưa từng nhìn thấy trên nét mặt Tiết Thanh.
Ánh mắt cậu ta nhìn mình như nhìn một hòn đá vậy, con người sẽ sinh lòng thương hại với một hòn đá ư? Đương nhiên không thể nào.
Mà Tiết Thanh hờ hững lạnh băng đến vậy, lại chính là Tiết Thanh hằng ngày nằm cạnh hắn.
Thôi miên bị vạch trần, mặt nạ giả dối bị xé toạc, có thể mường tượng ra Kỳ Dục Dương giận không thể nén biết chừng nào, kẻ hành xác còn giả mù sa mưa coi mình là người cứu rỗi, còn trơ mặt ở nhà hắn, ăn của hắn dùng của hắn, cần gì thì yêu cầu hắn. Kỳ Dục Dương biết hết mọi chuyện xong, ý nghĩ muốn xẻo sống Tiết Thanh cũng có.
Kỳ Dục Dương cũng là kẻ tàn nhẫn, dù đã biết cả nhưng vẫn không rút dây động rừng mà tiếp tục chườm mặt với Tiết Thanh, từ từ thu thập bằng chứng. Tại sinh nhật Tiết Thanh 24 tuổi, sinh nhật nghệ sĩ là do công ty quản lý tổ chức, Kỳ Dục Dương cố ý cho rất nhiều tiền, muốn bọn họ nhất định phải tổ chức long trọng. Chào hỏi qua loa xong, phần lớn minh tinh giới giải trí đều tới, đồng thời còn có rất nhiều fans của Tiết Thanh cũng tới tham gia sinh nhật, đương nhiên phóng viên cũng không thể thiếu.
Một giây trước Tiết Thanh còn đang thổi nến trong cảnh chúng tinh phủng nguyệt(*), giây sau đã bị cảnh sát dẫn đi trước mắt bao người, trong một đêm, dư luận trên internet loạn cào cào, việc Tiết Thanh đã làm bị thông báo sạch sành sanh cho toàn quốc, tiếng mắng chửi ồ ạt trên mạng, nhưng Tiết Thanh nào còn tâm tư để ý, bởi hắn đang ngồi trong cục cảnh sát.
(*) chúng tinh phủng nguyệt: vạn sao vây một trăng → ý chỉ sự nổi bật, rạng ngời, chói loá và là tâm điểm của sự chú ý.
Có Kỳ Dục Dương thúc đẩy phía sau, Tiết Thanh nhanh chóng bị phán tù chung thân, nhìn vào số tội hắn vi phạm thì cả đời cũng không thể ra ngoài.
Chưa đầy mấy năm, Tiết Thanh im lìm chết trong ngục giam, không ai biết rốt cuộc hắn chết như thế nào.
Mà Kỳ Dục Dương, hắn bị lừa vố đau như vậy thì càng thêm tối tăm, muốn tìm bằng được cha Tiết Thanh, nhưng tìm mãi mới phát hiện cha Tiết Thanh đã qua đời rất lâu rồi.
Cuộc báo thù không thể không chấm dứt, Kỳ Dục Dương buồn bã mất mát, hắn nhớ tới bác sĩ tâm lý đã cứu mình trong nước sôi lửa bỏng, vì thế lại đi gặp cố vấn tâm lý lần nữa. Lúc này đây, Kỳ Dục Dương mới tìm được người cứu rỗi chân chính thuộc về mình.
Bác sĩ tâm lý thích Kỳ Dục Dương, nhưng Kỳ Dục Dương có ám ảnh với việc thích một người, mười mấy năm trôi qua, tới tuổi trung niên hắn mới dần thả lỏng phòng bị, cuối cùng đến với bác sĩ tâm lý, sống một cuộc sống như người bình thường.
Nhưng điều mỉa mai nhất lại là, tên bác sĩ tâm lý này từng là học trò cưng của cha Tiết Thanh, bởi thế anh ta mới dễ dàng nhận ra Kỳ Dục Dương bị thôi miên, hơn nữa còn bốc thuốc đúng bệnh tiến hành trị liệu cho Kỳ Dục Dương.
Vài thập niên trôi qua, Kỳ Dục Dương vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi cái bóng bủa vây của vụ bắt cóc thuở đó, dù là Tiết Thanh hay bác sĩ tâm lý thì họ cũng từng có liên quan đến vụ bắt cóc ngày xưa.
Đọc xong, Trì Chiếu tỏ vẻ cực kì thân thiết đồng cảm với Kỳ Dục Dương.
Nhưng muốn làm vai chính thì phải thê thảm hơn người một chút, Trì Chiếu cũng hiểu rõ điều này. Bây giờ cậu quan tâm chuyện khác hơn.
Vụ án bắt cóc án xảy ra 6 năm trước, hiện tại đã là 6 năm sau, cũng chính là lúc Tiết Thanh vừa gặp lại Kỳ Dục Dương. Tổn thương đã thành, lời nói dối cũng đã nói, thật sự Trì Chiếu không cần làm gì hết, cậu không cần hại người, không cần cố tình đuổi theo mạch truyện, không cần làm chuyện hổ thẹn lương tâm, cậu chỉ cần sống cho tốt đợi đến khi Kỳ Dục Dương quen bác sĩ tâm lý nọ, cốt truyện cũng cứ thế tự động kết thúc.
Đây không phải nằm không cũng thắng thì gì?!
Trì Chiếu nước mắt lưng tròng: "Ta cảm động chết mất, liên tục thất bại hai thế giới, mi không những không ghét ta mà còn giúp ta tìm một thế giới ngon như vậy, hệ thống a, ta......"
Hệ thống bình tĩnh ngắt lời cậu.
【 biết cậu yêu tôi rồi, nhưng cũng mong cậu điều khiển cảm xúc, người thống yêu nhau không có kết quả. 】
Trì Chiếu: "......"
Đây là nhà của Kỳ Dục Dương, sau khi hai người gặp nhau, Kỳ Dục Dương dần dần phát hiện điểm tốt của Tiết Thanh, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó. Trước kia không có cách nào làm giảm cơn đau hắn còn có thể yên lặng chịu đựng, nhưng bây giờ biết giảm đau thế nào rồi, hắn không muốn nhịn dù chỉ một chút. Nhưng hắn không biết nên mời Tiết Thanh về nhà mình ở thế nào, vì thế nên yêu cầu công ty thu lại căn hộ phân phối cho Tiết Thanh, lấy cớ là trang trí lại rồi mới đưa, cũng chính bởi lúc đó Tiết Thanh mới ở nhà Kỳ Dục Dương.
Lý do này thật sự quá sứt sẹo, nhưng Tiết Thanh biết đây là lý do để Kỳ Dục Dương cố ý tiếp cận mình, vì thế hắn không hỏi gì mà cứ thế đồng ý luôn.
Bây giờ là tám giờ sáng, lát nữa Tiết Thanh phải tham gia một cuộc họp báo ra mắt phim điện ảnh mới, Trì Chiếu đi tới tủ quần áo, định nhìn thử xem mình hiện tại trông như thế nào.
Vừa nhìn cậu đã sợ ngây người.
Mặt già Trì Chiếu đỏ lòm, xấu hổ e thẹn che kín mặt, "Ta, ta đẹp trai khiếp......"
【 Đẹp đến mức muốn tự đè không? 】
Trì Chiếu: "Mặt đẹp như này mà không được đè người khác chắc!"
Hệ thống ha hả cười không nói gì, lạnh lùng quẳng sang một folder.
Trì Chiếu không hiểu gì mở ra, phát hiện bên trong chỉ có sáu chữ vừa đậm nét vừa to đùng -- hệ thống đóng vai tra thụ, trong đó hai chữ tra thụ còn in nghiêng, chữ thụ còn được khoanh vòng tròn hồng.
Trì Chiếu: "......"
Khuôn mặt Tiết Thanh cực kì xuất sắc, thường xuyên diễn một số vai chủ tịch, trai đẹp lạnh lùng vân vân. Vẻ đẹp và tính cách hắn rất hợp với những vai này, phải nói là dùng bản chất thật mà diễn, vì thế mọi người đều bảo rằng kỹ năng diễn xuất của hắn tốt, hơn nữa sau lưng còn có người nâng đỡ, mấy năm nay danh tiếng của Tiết Thanh càng lúc càng vang dội.
Mà người vẫn luôn chống lưng cho Tiết Thanh chính là nam chính thế giới này-- Kỳ Dục Dương.
Đừng vội hiểu lầm, quan hệ giữa Tiết Thanh và Kỳ Dục Dương cũng không phải là bao dưỡng hoặc bị bao dưỡng, hai người là bạn bè hồi cấp 3, giữa chừng có chút chuyện xảy ra, cũng phải gần 6 năm rồi hai người chưa từng gặp. Tiết Thanh mới ra mắt chưa lâu, còn phải chạy đi chạy lại đánh bóng tên tuổi, một lần nọ trong một buổi hoạt động Tiết Thanh gặp lại Kỳ Dục Dương, hai người hàn huyên thêm vài câu rồi cứ thế liên lạc.
Trong mắt người ngoài, quan hệ giữa Tiết Thanh và Kỳ Dục Dương khá tốt, giống anh em bạn bè thân thiết, nhưng thật ra mối quan hệ giữa họ còn phức tạp hơn anh em thân nhiều.
Kỳ Dục Dương có chứng mất ngủ rất nghiêm trọng, giống hệt tình tiết trong tiểu thuyết đam mỹ mà thiên hạ đồn, công bị bệnh, mà bệnh này chỉ mình thụ chữa được, Tiết Thanh chính là người có thể chữa căn bệnh này cho Kỳ Dục Dương. Sau khi gặp Tiết Thanh, Kỳ Dục Dương phát hiện chứng đau đầu và mất ngủ của mình cứ thế không thuốc mà khỏi, tuy hắn không rõ đầu cua tai nheo thế nào nhưng cũng vui gần chết, nhất quyết không muốn buông tha cơ hội này. Hắn tiếp cận Tiết Thanh bằng mọi cách, cuối cùng còn bê người ta vào ở tận nhà.
Vì không muốn tiếp tục đau đầu nên hầu như mỗi giờ mỗi khắc Kỳ Dục Dương đều kè kè bên cạnh Tiết Thanh, chỉ cách xa Tiết Thanh hai tiếng đồng hồ trở lên, hắn sẽ lại thấy đau đầu khó mà chịu nổi, ngay cả khi đi làm cũng phải mở phim truyền hình Tiết Thanh diễn mới chịu.
Cùng sống dưới một mái hiên, lau súng cướp cò là chuyện bình thường, vì thế thường xuyên qua lại, hai người này ở bên nhau.
Kỳ Dục Dương chưa từng thích ai khác, hắn không biết thế nào là tình yêu, hắn cứ đinh ninh cho rằng, khi mình ở bên cạnh Tiết Thanh không khó chịu, đây là tình yêu, đây là duyên phận trời định sẵn. Nếu đơn giản như vậy thật thì tốt rồi, nhưng sự thật chân chính còn tàn nhẫn và rối ren hơn nhiều.
Hóa ra, đây lại là một chuỗi âm mưu đáng sợ mà từ rất nhiều năm trước, lúc Kỳ Dục Dương còn học cấp 3 đã bắt đầu rồi.
Cha Tiết Thanh là một nhà tâm lý học, Tiết Thanh sống cùng cha từ nhỏ, mẹ mất sớm. Hai người đàn ông sống cùng nhau, cuộc sống luôn lạnh như băng, cha hắn lại còn thích thực hiện một số thí nghiệm nên trong nhà không có bao nhiêu tiền, từng ngày trôi qua trong căng thẳng.
Cha Tiết Thanh là một kẻ hám tiền. Nghe nói bạn học Tiết Thanh là Kỳ Dục Dương thì bắt đầu tính toán. Gã bắt con trai ghi lại mọi hoạt động thường ngày của Kỳ Dục Dương, sau đó đợi thời cơ chín muồi, gã bèn bắt cóc Kỳ Dục Dương, cha mẹ Kỳ Dục Dương đã mất từ lâu, người chăm sóc hắn là ông ngoại bà ngoại tuổi đã xế chiều, sau khi biết chuyện này, ông bà ngoại sợ thót cả tim, không dám báo án mà cứ thế đưa tiền chuộc qua.
Theo lý thuyết thì lấy được tiền là xong, nhưng đối phương là một tên tội phạm bắt cóc, hơn nữa lại là một tên bắt cóc có IQ cao, cơ hội tốt ở trong tay, sao gã không lợi dụng cơ chứ?
Lấy tiền chuộc xong gã chưa vội thả người ngay mà mãi về sau mới ném Kỳ Dục Dương vào một con hẻm nhỏ đầu ngõ, cảnh sát phát hiện Kỳ Dục Dương, đưa hắn đến bệnh viện, hắn hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh lại, tỉnh rồi lại trở nên im lặng ít nói, không còn bộ dáng tự tin sáng rỡ tựa ánh mặt trời ngày trước nữa.
Chứng đau đầu và mất ngủ của hắn cũng bắt đầu từ khi đó.
Đã nói ở trên, cha Tiết Thanh là nhà tâm lý học, gã nắm rõ nhược điểm và điểm giới hạn của lòng người, suốt một thời gian dài, gã dùng các thủ đoạn đáng sợ tra tấn Kỳ Dục Dương, dần dần tra tấn thành như vậy, nhưng gã làm thế cũng không để cho vui, mà vì con mình.
Mỗi khi Kỳ Dục Dương không chịu được nữa, gã sẽ tiến hành thôi miên Kỳ Dục Dương, sau đó cho con trai đứng cạnh Kỳ Dục Dương, dùng âm điệu vững vàng đọc vài bài thơ hay văn xuôi, từng chút từng chút khắc ám thị tâm lý trong não Kỳ Dục Dương, cho đến tận khi Kỳ Dục Dương tự cho rằng, chỉ lúc tiếp cận Tiết Thanh hắn mới không chịu khổ, chỉ mình Tiết Thanh mới có thể cứu vãn hắn từ trong nỗi thống khổ cùng và bóng tối vô tận.
Đây chỉ là một biện pháp phòng xa, kẻ bắt cóc Kỳ Dục Dương là cha Tiết Thanh, nhưng nếu mọi chuyện bại lộ, cuộc sống của Tiết Thanh chắc chắn sẽ không yên ổn. Thân là đồng phạm, có khi hắn cũng phải vào tù, nhưng nếu thêm một tầng ám thị, Kỳ Dục Dương sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương Tiết Thanh, chắc chắn hắn sẽ liều mạng cứu Tiết Thanh, bởi trong tiềm thức, Tiết Thanh là chúa cứu thế của hắn, chỉ khi ở bên Tiết Thanh hắn mới có được sự cứu rỗi và bình tĩnh.
Do tác dụng của thuật thôi miên, Kỳ Dục Dương hoàn toàn quên đi mình đã trải qua những gì khi bị bắt cóc, hắn cũng không nhớ rõ người bắt cóc mình là ai. Cảnh sát điều tra suốt nhưng cũng không tra được thân phận bọn bắt cóc, cuối cùng đành phải cam chịu không giải quyết được gì. Sau chuyện này ông bà ngoại Kỳ Dục Dương sợ phát khiếp, họ không dám tiếp tục sống ở thành phố, vì thế dẫn Kỳ Dục Dương trở về quê nhà ở miền nam, đợi tốt nghiệp cấp 3 xong lại đưa Kỳ Dục Dương ra nước ngoài, đến tận khi tốt nghiệp đại học Kỳ Dục Dương mới trở về.
Bởi vậy, suốt 6 năm ròng Kỳ Dục Dương và Tiết Thanh không có cơ hội gặp mặt, sự phòng xa cha Tiết Thanh đã tạo ra chưa có cơ hội phát huy tác dụng, cho đến một ngày kia...... Hai người gặp lại.
Thôi miên chính là thôi miên, dù có như thật thì vẫn là giả, sau khi Kỳ Dục Dương sống cùng Tiết Thanh hai năm, một ngày kia, Kỳ Dục Dương gặp một bác sĩ tâm lý trong tiệc rượu, bác sĩ nọ cùng những người khác trò chuyện với Kỳ Dục Dương xong thì phát hiện trạng thái tinh thần hắn không giống với người khác, dục vọng chiếm hữu của hắn đối Tiết Thanh đã gần như trở thành bệnh trạng, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Bác sĩ tâm lý này thấy lạ, bèn cố ý tiếp cận Kỳ Dục Dương vài lần. Cuối cùng công sức không phụ lòng người, anh ta thành công hóa giải thôi miên cho Kỳ Dục Dương, giúp hắn nhớ lại chuyện quá khứ.
Suốt bảy ngày tra tấn đọa đày, suốt bảy ngày, Kỳ Dục Dương chỉ chập chờn ngủ được vài tiếng, mỗi lần hắn bị tra tấn đến sắp điên mất Tiết Thanh mới đứng bên cạnh hắn nhẹ giọng nói mấy câu, sau đó hắn mới được cho phép ngủ một tiếng.
Tiết Thanh không ở mãi trong căn phòng chật chội đen tối kia, ban ngày hắn về đi học, sau khi tan học mới cất cặp sách, chậm rãi đi đến trước mặt Kỳ Dục Dương lạnh lùng nhìn hắn. Đừng bảo đồng tình, một chút cảm xúc khi trông thấy người bị tra tấn, Kỳ Dục Dương cũng chưa từng nhìn thấy trên nét mặt Tiết Thanh.
Ánh mắt cậu ta nhìn mình như nhìn một hòn đá vậy, con người sẽ sinh lòng thương hại với một hòn đá ư? Đương nhiên không thể nào.
Mà Tiết Thanh hờ hững lạnh băng đến vậy, lại chính là Tiết Thanh hằng ngày nằm cạnh hắn.
Thôi miên bị vạch trần, mặt nạ giả dối bị xé toạc, có thể mường tượng ra Kỳ Dục Dương giận không thể nén biết chừng nào, kẻ hành xác còn giả mù sa mưa coi mình là người cứu rỗi, còn trơ mặt ở nhà hắn, ăn của hắn dùng của hắn, cần gì thì yêu cầu hắn. Kỳ Dục Dương biết hết mọi chuyện xong, ý nghĩ muốn xẻo sống Tiết Thanh cũng có.
Kỳ Dục Dương cũng là kẻ tàn nhẫn, dù đã biết cả nhưng vẫn không rút dây động rừng mà tiếp tục chườm mặt với Tiết Thanh, từ từ thu thập bằng chứng. Tại sinh nhật Tiết Thanh 24 tuổi, sinh nhật nghệ sĩ là do công ty quản lý tổ chức, Kỳ Dục Dương cố ý cho rất nhiều tiền, muốn bọn họ nhất định phải tổ chức long trọng. Chào hỏi qua loa xong, phần lớn minh tinh giới giải trí đều tới, đồng thời còn có rất nhiều fans của Tiết Thanh cũng tới tham gia sinh nhật, đương nhiên phóng viên cũng không thể thiếu.
Một giây trước Tiết Thanh còn đang thổi nến trong cảnh chúng tinh phủng nguyệt(*), giây sau đã bị cảnh sát dẫn đi trước mắt bao người, trong một đêm, dư luận trên internet loạn cào cào, việc Tiết Thanh đã làm bị thông báo sạch sành sanh cho toàn quốc, tiếng mắng chửi ồ ạt trên mạng, nhưng Tiết Thanh nào còn tâm tư để ý, bởi hắn đang ngồi trong cục cảnh sát.
(*) chúng tinh phủng nguyệt: vạn sao vây một trăng → ý chỉ sự nổi bật, rạng ngời, chói loá và là tâm điểm của sự chú ý.
Có Kỳ Dục Dương thúc đẩy phía sau, Tiết Thanh nhanh chóng bị phán tù chung thân, nhìn vào số tội hắn vi phạm thì cả đời cũng không thể ra ngoài.
Chưa đầy mấy năm, Tiết Thanh im lìm chết trong ngục giam, không ai biết rốt cuộc hắn chết như thế nào.
Mà Kỳ Dục Dương, hắn bị lừa vố đau như vậy thì càng thêm tối tăm, muốn tìm bằng được cha Tiết Thanh, nhưng tìm mãi mới phát hiện cha Tiết Thanh đã qua đời rất lâu rồi.
Cuộc báo thù không thể không chấm dứt, Kỳ Dục Dương buồn bã mất mát, hắn nhớ tới bác sĩ tâm lý đã cứu mình trong nước sôi lửa bỏng, vì thế lại đi gặp cố vấn tâm lý lần nữa. Lúc này đây, Kỳ Dục Dương mới tìm được người cứu rỗi chân chính thuộc về mình.
Bác sĩ tâm lý thích Kỳ Dục Dương, nhưng Kỳ Dục Dương có ám ảnh với việc thích một người, mười mấy năm trôi qua, tới tuổi trung niên hắn mới dần thả lỏng phòng bị, cuối cùng đến với bác sĩ tâm lý, sống một cuộc sống như người bình thường.
Nhưng điều mỉa mai nhất lại là, tên bác sĩ tâm lý này từng là học trò cưng của cha Tiết Thanh, bởi thế anh ta mới dễ dàng nhận ra Kỳ Dục Dương bị thôi miên, hơn nữa còn bốc thuốc đúng bệnh tiến hành trị liệu cho Kỳ Dục Dương.
Vài thập niên trôi qua, Kỳ Dục Dương vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi cái bóng bủa vây của vụ bắt cóc thuở đó, dù là Tiết Thanh hay bác sĩ tâm lý thì họ cũng từng có liên quan đến vụ bắt cóc ngày xưa.
Đọc xong, Trì Chiếu tỏ vẻ cực kì thân thiết đồng cảm với Kỳ Dục Dương.
Nhưng muốn làm vai chính thì phải thê thảm hơn người một chút, Trì Chiếu cũng hiểu rõ điều này. Bây giờ cậu quan tâm chuyện khác hơn.
Vụ án bắt cóc án xảy ra 6 năm trước, hiện tại đã là 6 năm sau, cũng chính là lúc Tiết Thanh vừa gặp lại Kỳ Dục Dương. Tổn thương đã thành, lời nói dối cũng đã nói, thật sự Trì Chiếu không cần làm gì hết, cậu không cần hại người, không cần cố tình đuổi theo mạch truyện, không cần làm chuyện hổ thẹn lương tâm, cậu chỉ cần sống cho tốt đợi đến khi Kỳ Dục Dương quen bác sĩ tâm lý nọ, cốt truyện cũng cứ thế tự động kết thúc.
Đây không phải nằm không cũng thắng thì gì?!
Trì Chiếu nước mắt lưng tròng: "Ta cảm động chết mất, liên tục thất bại hai thế giới, mi không những không ghét ta mà còn giúp ta tìm một thế giới ngon như vậy, hệ thống a, ta......"
Hệ thống bình tĩnh ngắt lời cậu.
【 biết cậu yêu tôi rồi, nhưng cũng mong cậu điều khiển cảm xúc, người thống yêu nhau không có kết quả. 】
Trì Chiếu: "......"
Đây là nhà của Kỳ Dục Dương, sau khi hai người gặp nhau, Kỳ Dục Dương dần dần phát hiện điểm tốt của Tiết Thanh, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó. Trước kia không có cách nào làm giảm cơn đau hắn còn có thể yên lặng chịu đựng, nhưng bây giờ biết giảm đau thế nào rồi, hắn không muốn nhịn dù chỉ một chút. Nhưng hắn không biết nên mời Tiết Thanh về nhà mình ở thế nào, vì thế nên yêu cầu công ty thu lại căn hộ phân phối cho Tiết Thanh, lấy cớ là trang trí lại rồi mới đưa, cũng chính bởi lúc đó Tiết Thanh mới ở nhà Kỳ Dục Dương.
Lý do này thật sự quá sứt sẹo, nhưng Tiết Thanh biết đây là lý do để Kỳ Dục Dương cố ý tiếp cận mình, vì thế hắn không hỏi gì mà cứ thế đồng ý luôn.
Bây giờ là tám giờ sáng, lát nữa Tiết Thanh phải tham gia một cuộc họp báo ra mắt phim điện ảnh mới, Trì Chiếu đi tới tủ quần áo, định nhìn thử xem mình hiện tại trông như thế nào.
Vừa nhìn cậu đã sợ ngây người.
Mặt già Trì Chiếu đỏ lòm, xấu hổ e thẹn che kín mặt, "Ta, ta đẹp trai khiếp......"
【 Đẹp đến mức muốn tự đè không? 】
Trì Chiếu: "Mặt đẹp như này mà không được đè người khác chắc!"
Hệ thống ha hả cười không nói gì, lạnh lùng quẳng sang một folder.
Trì Chiếu không hiểu gì mở ra, phát hiện bên trong chỉ có sáu chữ vừa đậm nét vừa to đùng -- hệ thống đóng vai tra thụ, trong đó hai chữ tra thụ còn in nghiêng, chữ thụ còn được khoanh vòng tròn hồng.
Trì Chiếu: "......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook