Tôi Thực Sự Chỉ Nghĩ Đến Học Tập
Chương 27: Thế giới thứ hai

Cố Từ ngồi ở trên giường La Hán, cùng 007 hóa thân thành mèo đen, thuận lợi lúc trước thu được tinh thần lực cho cậu khôi phục thể chất, mặc dù thật sự không giúp được gì, nhưng cũng có tác dụng giảm bớt. Hầu như ngày nào nó cũng ra như vậy, để Cố Từ bớt khó chịu.

"Ngài không sao chứ?" Con mèo nhỏ đen nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay cậu, đôi mắt màu xanh lục bảo chăm chú nhìn Cố Từ, đối với thị nữ nghe được, nó kêu meo meo rất khẽ, giống như đối với Cố Từ làm nũng.

Cố Từ cười khẽ, mặc dù có chút khó chịu, nhưng cậu cũng không đành lòng để hệ thống lo lắng cho mình, vì vậy lắc đầu, trấn an nói: "Ta không sao, uống thuốc xong liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều." Nói xong, cậu lại ho khan, nguyên bản sắc mặt tái nhợt bởi vì ho đến lợi hại, khuôn mặt dần trở nên ửng đỏ, chỉ là thần sắc như vậy nhìn qua càng thêm suy yếu.

007 cố nén nước mắt, thất vọng đáp một tiếng, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi. Những ngày gần đây, Cố Từ gầy đi rất nhiều, dùng mất thường có thể thấy được, y phục do thị nữ đặt may, bây giờ nhìn qua rộng hơn rất nhiều, mặc vào giống như đứa nhỏ trộm mặc y phục của người lớn.

Giá như có cách để chữa khỏi bệnh cho ký chủ thì tốt rồi.....

Đầu truyền đến cảm giác ấm áp, 007 ngẩng đầu, Cố Từ mỉm cười vuốt ve nó, cậu thân mật an ủi: "Ngươi đã làm rất tốt rồi."

Nụ cười của Cố Từ tái nhợt, bộ dáng thấu tình đạt lý khi cậu đang cố nén thống khổ để an ủi, hệ thống thấy vừa đau lòng vừa áy náy. Nó chăm sóc Cố Từ như một đứa con và chăm sóc yêu thương, trong suy nghĩ của 007, Cố Từ giống như người thân của nó, nó thà chịu đau một mình cũng không muốn nhìn thấy cậu chịu ủy khuất.

"Ừm." Con mèo đen nhỏ càng dán sát cậu hơn, âm thầm dùng tinh thần lực trấn an Cố Từ, lại nhịn không được thầm nghĩ, nó hoàn toàn không làm tốt công việc, không thể bảo vệ tốt Cố Từ, lại để cho cậu chịu khổ.

Như Lam thấy lúc này trời có vẻ trở lạnh, gió lạnh thổi vào, liền đi qua đóng cửa sổ lại, sai người bỏ thêm than củi để giữ nhiệt độ trong phòng luôn ấm áp.

007 trốn trong lòng Cố Từ, đột nhiên, nó giật mình một cái, cảnh giác ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói: "Kỳ quái, vừa rồi hệ thống không gian bên kia truyền đến cảnh báo."

Bình thường cảnh cáo xuất hiện, mục đích là nhắc nhở, kích hoạt thiết bị cảnh báo có liên quan đến tiến độ nhiệm vụ, chỉ khi nhiệm vụ giảm mạnh, cảnh báo nhắc nhở trong không gian của 007 mới phát huy tác dụng, trước đó một lần nhiệm vụ biến thành số âm là bởi vì biên độ biến hóa không lớn, cho nên mới không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng lần này....

Cố Từ vội vàng nói: "Mau nhìn xem đã xảy ra chuyện gì."

Cùng lúc đó, 007 cũng mở ra bảng điều khiên, nhìn thấy thanh tác vụ kỳ thật từ 15% biến mất, trực tiếp chuyển thành 11%. Nó đã đạt 10% vài ngày trước và trong vài ngày tới, thông qua nỗ lực của Cố Từ, lại tăng thêm 16%, đem tổng tiến độ lên 26%. Cậu vất vả nhiều như vậy, tại sao một ngày lại rụng hơn phân nửa?

Cố Từ hỏi nó: "Giảm từ lúc nào?"

Hệ thống nhìn một chút, trả lời: "Một khắc đồng hồ trước."

Một khắc đồng hồ, đó không phải là thời gian vị đại phu kia rời đi sao? Bình thường người tới chẩn trị, sau khi rời khỏi viện của cậu sẽ đến chỗ phụ thân cậu báo cáo, tỉ mỉ nói cho phụ thân tình trạng thân thể của cậu. Cố Từ nhớ lại sự trầm mặc của người nọ lúc rời đi, cùng với sắc mặt rõ ràng rất khó coi, trong lòng cậu dần dần có một chút suy đoán, chắc là đại phu nói cái gì về bệnh tình của cậu, khiến cho phụ thân cậu tức giận.

Cậu nhất định phải qua nhìn xem qua một chút, nếu phụ thân cậu nổi giận, người của Huyền Âm giáo đều sẽ phải chịu khổ!

Cố Từ vừa định đứng dậy, nhưng trước mắt lại một mảnh đen kịt, thiếu chút nữa ngất đi tại chỗ.

"Thiếu chủ!" Như Lam lo lắng kêu lên, vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu, "Ngài, ngài sao vậy?" Nàng nghiêng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, trong giọng nói hơi mang theo tiếng khóc.

Cố Từ siết chặt lòng bàn tay, ép bản thân tỉnh táo lại, cậu bình tĩnh nói: "Ta không sao, ngươi mang áo choàng lại đây cho ta."

Vừa nghe cậu nói, thị nữ liền biết cậu muốn đi ra ngoài, mặc dù cũng không yên tâm, nhưng Như Lam không còn cách nào ngăn cản, chỉ có thể sai người đi lấy đem tới.

Cố Từ thắt chặt áo choàng, lập tức bước ra ngoài, 007 đã sớm chui vào trong vòng cổ, tránh tạo thêm gánh nặng cho Cố Từ.

Như Lam bảo gã sai vặt đi theo cậu, lo lắng dặn dò bọn họ ngàn vạn lần phải bảo vệ công tử.



*

Phó Ngôn đeo một giỏ thuốc trên lưng, đang tìm dược liệu khắp nơi trong rừng sâu núi thẳm.

Y xem qua rất nhiều sách y học, nhưng cũng không có chút manh mối nào, trong lòng không khỏi hối hận, lẽ ra ngay từ đâu không nên chê lão nhân kia phiền, khiến mình học y thuật không tốt, đến bây giờ căn bản không có cách nào tìm ra nguyên nhân bệnh của Cố Từ. May mắn thay, y tìm thấy một phương thuốc có lợi cho thân thể của Cố Từ trong cuốn sách y học mà lão nhân đưa cho, mặc dù không thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh của cậu nhưng có thể cải thiện thể chất của Cố Từ, để cậu chịu bớt đau đớn.

Phó Ngôn ngay khi tìm được phương thuốc tương quan, ngày hôm sau liền khẩn trương chuẩn bị ra ngoài tìm thuốc, nhưng trước khi rời đi còn nhờ người gửi một ít quà cho Cố Từ, đợi đến khi tất cả mọi chuyện được bàn giao xanh, y mới cùng giỏ thuốc trên lưng xuất phát.

Nhưng ngày hôm nay lại chỉ hái đại khái, còn có một vị thuốc vô luận như thế nào cung không tìm được. Vị thuốc này sinh trưởng ở nơi hẻo lánh khó tìm, thông thường đi kèm với ẩn số vô cùng nguy hiểm, sau khi đếm rõ số lượng, xác nhận không sai, lau mồ hôi tiếp tục tìm kiếm bên trong.

Cũng không biết hiện tại Cố Từ thế nào.... Phó Ngôn nhìn rừng cây sâu thẳm này, xuất thần nghĩ. Nhưng ngay sau đó, y lấy lại tinh thần, tiếp tục lên đường.

Vị thuốc cuối cùng quả thự khó tìm, Phó Ngôn chậm trễ hơn nửa canh giờ, ở bên này tìm thật lâu, nhưng vẫn không có manh mối nào. Nếu như y không xác nhận vài lần vị trí của thảo dược khi đến đây, mà trí nhớ của y vốn chính xác, Phó Ngôn gần như sẽ cho rằng mình tìm sai chỗ rồi.

Chính xác thì nó ở đâu.....

Phó Ngôn cứ như vậy tìm đến đỉnh núi, đi tới bên vách núi. Liếc mắt nhìn xuống, phía dưới là vực sâu vạn trượng, nếu không cẩn thận đạp nhầm, chỉ sợ sẽ rơi vào địa ngục vô biên. Y nhìn xung quanh, tìm kiếm dược liệu cần tìm, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, rốt cuộc cũng tìm được cây dược thảo hẻo lánh kia tại một khối huyền thạch dưới vách núi.

Suy nghĩ một chút, Phó Ngôn đem dây thừng mà mình mang theo cột vào một gốc cây đại thụ cách đó không xa, sau đó buộc một đầu dây còn lại quanh eo, cẩn thận đi tới đó. Nhưng bởi vì độ dài không đủ, vô luận như thế nào y cũng không thể chạm vào vị thuốc kia, nếu chậm trễ nữa, chỉ sợ đến tối mịt mới hái được.

Phó Ngôn nhìn xuống, suy nghĩ một lúc, ngay lập tức quyết định cởi dây thừng trên lưng, trực tiếp đổi thành lấy tay kéo nó để chiều dài được kéo dài. Y năm chặt dây thừng, tay còn lại, từng chút vương tới dược thảo dưới vách núi.

Phó Ngôn đưa tay bắt lấy thảo dược, cẩn thận chú ý lực, để có thể nhổ nó lên hoàn chỉnh. Hơn nữa nếu cắt bỉ thảo dược, phần lớn tác dụng sẽ biến mất, đối với tình trang của Cố Từ lúc này, cũng không giúp ích được gì. Hoàn toàn vô dụng, vì vậy Phó Ngôn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể từng chút từng chút dò xét về phía trước, lại một nữa ghé sát vào nơi đó, "Ầm" một tiếng, một hòn đó rơi xuống dưới, sau đó liền mất hút.

Phó Ngôn nhìn chằm chằm vào hướng nơi tảng đá biến mất rơi xuống, chậm rãi bình ổn lại nhịp tim, y bình tĩnh lại, lại lần nữa tiến về phía trước, chậm rãi chuyển động xoay hướng của thảo mộc.

Cuối cùng, y cẩn thận từng li từng tí nhổ vị thuốc ra, Phó Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ một giây sau, tảng đá dưới chân y vỡ vụn, thiếu chút nữa đem y rơi xuống, Phó Ngôn muốn kéo dây thừng để kéo mình lên, nhạy cảm xoay người sang một nơi khác, cố gắng tìm kiếm chỗ đặt chân còn lại, nhưng ngay lúc đó, sợi dây thừng trên tay y cứ như vậy đứt ra.

Phó Ngôn rời từ trên đỉnh núi xuống.

*

Lúc Cố Từ đi vào đại điện, trong điện ngoại trừ Cố Trường Thanh không còn ai khác, ngay cản những người hầu hạ xung quanh cũng đều lui ra ngoài, trong điện an tĩnh đến đáng sợ.

Cố Trường Thanh sắc mặt âm trầm, toàn thân toát ra một cỗ cường hãn uy áp, hắn cố gắng khống chế lửa giận, rồi lại phảng phất một giây sau sẽ bộ phát ra.

Cố Từ dường như hoàn toàn không để ý đến sự khác thường ở đây, vừa đi vào liền gọi: "Phụ thân."

Cố Trường Thanh giật mình, thân thể hơi cứng đờ, sau đó mới kịp phản ứng, sững sờ quay đầu lại, yên lặng nhìn Cố Từ.

Đây là lần đầu tiên Cố Từ nhìn thấy bộ dáng này của hắn, có vẻ sững sờ, có chút lúng túng, giống như không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt.

Cố Trường đi lên phía trước, lại gọi một câu: "Phụ thân." Thanh âm trong trẻo thuần túy, giống như nước chảy róc rách bên dòng suối.



Cố Trường Thanh cuối cùng cũng định thần lại, khi thức trên người trong nháy mắt lắng xuống, không còn nhìn thấy một tia tức giận, vội vàng đi xuống, dẫn Cố Từ đi tới, vươn tay ôm lấy cậu, cũng nhíu mày nói: "Đứa nhỏ này, làm sao bây giờ lại lạnh như vậy, sao lại chạy sang bên này? Nếu có chuyện gì, trực tiếp bảo người tới nói một tiếng là được."

"Nhưng con muốn gặp phụ thân mà." Cố Từ cười nói.

Thoạt nhìn, giọng nói có vẻ bình thường, nhưng Cố Trường Thanh như trước nhạy bén cảm nhận được, trong thanh âm của cậu lộ ra chút yếu ớt, không còn khí thế như trước.

Cố giáo chủ nhất thời lại nghĩ tới lời đại phu chết tiệt kia nói, cái gì gọi là dược thạch vô linh. Bọn lang băm này suốt ngày nguyền rủa hài tử của hắn, cái gì danh y thần y, ngoài miệng nói dễ nghe, nhưng chẳng có ích gì, thà giết hết còn hơn.

Sát ý của Cố Trường Thanh không thể che giấu được nữa, nhưng hắn tốt xấu gì vẫn còn lý trí, nhớ tới đứa nhỏ ở bên cạnh, sợ dọa sợ cậu, vội vàng thu liễm một chút, nhìn về phía Cố Từ, ôn nhu cười nói: "Muốn gặp cha, cũng có thể phái người tới gọi cha, cha trực tiếp đi gặp con. Thân thể con không tốt, bị cảm mạo phải làm sao bây giờ?"

Cố Từ nắm lại tay hắn, "Con không phải không sao đây sao? Phụ thân, người xem, con không phải đang đứng trước mặt người sao?"

Cố Trường Thanh sửng sốt một chút, sau đó giống như nghe được cái gì đảm bảo, nghiêm túc quay đầu nhìn Cố Từ, đem cậu trên dưới nhìn xung quanh một lần, thẳng đến khi xác nhận đứa nhỏ thật sự bành an vô sự mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, "Con nói không sai, Tiểu Từ của cha không có việc gì, về sau cũng sẽ không sao...."

Nhìn thấy bộ dạng này hắn, trong lòng Cố Từ càng thêm chắc chắn, vị đại phu kia đã nói cái gì đó kích thích y.

Cố Từ tựa vào trong lòng hắn, vươn tay ôm lấy hắn, nhỏ giọng, đối với phụ thân làm nũng: "Vừa rồi người im lặng, dáng vẻ thật dọa người."

Cố Trường Thanh nở nụ cười, biết rõ còn cố hỏi: "Ồ? Vậy sao? Tiểu Từ nhà chúng ta có phải cũng bị dọa sợ sao?"

"Không đâu," Cố Từ ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo mà ấm ấp, "Phụ thân là phụ thân của con, con vĩnh viễn sẽ không sợ người."

Cố Trường Thanh xoa đầu cậu, cưng chiều cười nói: "Chỉ thích dỗ cha con."

Cố Từ không thuận theo, nhăn mặt nhìn hắn, phản bác: "Nào có, những gì con nói đều là thật lòng." Ánh mắt Cố Từ rực sáng, trong đôi mắt chớp động hào quang rực rỡ, chỉ là tôn lên trên gương mặt trắng như tuyết kia, liền lộ ra càng thêm suy yếu, dường như trong nháy mắt tiếp theo sẽ biến mất, chỉ có trong mắt sáng ngời lộ ra một tia giận dỗi.

"Tiểu Từ, con phải sống thật tốt, biết không?" Phụ thân Cố Từ vẫn vuốt tóc cậu, tay vuốt rất nhẹ, nhưng lời nói lại có khí phách, hắn nói tiếp: "Nếu như con có chuyện gì...." Cố Trường Thanh lời nói dừng ở đây, nhưng khi hắn nói đến hai chữ cuối cùng, ngữ khí trở nên có chút nghiêm túc, phảng phất cảm xúc ở giấy tiếp theo sẽ bộc phát ra ngoài, cuối cùng hắn vẫn không nói bất cứ điều gì, chỉ trấn an Cố Từ một chút.

Cố Từ nghe được trong lời nói của hắn có phân lượng, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân mình, "Phụ thân...."

Cố Trường Thanh nhìn cậu cười cười, trên mặt vẫn là một bộ ôn nhu, "Làm sao vậy, mệt mỏi sao?"

"Phập---" Trái tim dường như truyền đến một cơn đau nhói, khiến tim cậu không khống chế được tự chủ đập loạn lên.

Cố Từ há miệng, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên lồng ngực căng trướng, suýt nữa thở không ra hơi, chỉ cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, tất cả âm thanh xung quanh dường như đều trở nên hư vô mờ mịt.

"Ký chủ, ký chủ?" 007 phát hiện tinh thần lực của cậu suy sụp, vội vàng lớn tiếng gọi cậu.

Nhưng Cố Từ đã không còn nghe thấy gì nữa.

Cố Trường Thanh đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, nhìn sắc mặt cậu càng ngày càng tái nhợt, lập tức nắm lấy tay Cố Từ bắt mạch, phát hiện mạch của cậu trở nên vô cùng hỗn loạn, "Tiểu Từ, Tiểu Từ, con sao thế này?" nói đến đây, hắn liều mạng truyền nội lực cho Cố Từ, đồng thời hét lớn ra bên ngoài, "Người đâu, mau! Gọi đại phu đến cho ta!"

- ---------------------------------

Eiiya, thương Tiểu Từ và Phó Ngôn ghê!! (TヘT)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương