Tôi Thấy Sông Ngân
-
Chương 20
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Đồng Hựu Tĩnh tìm Ngu Tinh nhắc nhở. Sau khi biết Thịnh Diệc vì mở hộp quà của cô mà trở nên khó chịu, Ngu Tinh ngây người không biết nên làm thế nào.
“Tớ đã đưa đồ linh tinh gì à, chỉ có thẻ và khăn quàng cổ thôi mà.”
“Thật thế hả?” Đồng Hựu Tĩnh nghi ngờ: “Hay cậu để quên gì trong đó?”
Ngu Tinh trăm phần trăm xác định: “Thẻ đặt phía trên khăn quàng cổ, cùng với hóa đơn, ngoài ra không còn cái gì khác.”
Nói như vậy Đồng Hựu Tĩnh cũng không hiểu được, nửa ngày nghĩ không ra nguyên nhân nên từ bỏ dứt khoát: “Thịnh Diệc cũng thỉnh thoảng tức giận vô duyên vô cớ không có lí do, chúng mình cũng quen rồi.”
Cô an ủi Ngu Tinh: “Chưa chắc liên quan đến cậu. Có khi lúc Thịnh Diệc mở hộp, Thẩm Thời Ngộ hoặc Tưởng Chi Diễn đang nói chuyện. Bọn họ nói năng không ý tứ rồi đổ hết tội cho cậu.”
“Có khả năng đó không?” Ngu Tinh do dự.
“Sao lại không.” Đồng Hựu Tĩnh xoa bóp tay cô: “Hai người bọn họ không phải người hiểu chuyện đâu! Khoảng thời gian này cậu cứ trốn tránh Thịnh Diệc.”
Ngu Tinh hết cách, gật đầu coi như đồng ý.
……
Đồng Hựu Tĩnh nói như vậy, Ngu Tinh sẽ không ngốc nghếch đến mức chủ động đi tìm Thịnh Diệc, ai muốn mang thân mình ra hứng đạn? Trừ phi chê bản thân sống quá lâu.
Lại không nghĩ tới chỉ một ngày sau, cô vẫn còn cố ý né tránh thì Thịnh Diệc đã tìm tới cửa.
Tin nhắn WeChat được phát gần thời điểm ăn trưa, lời ít ý nhiều:
【 Tới nhà ăn. 】
Khiến Ngu Tinh không thể hiểu được.
Bản thân cô chắc chắn sẽ đến. Ăn uống là chuyện quan trọng, về phương diện này cô luôn thực hiện đúng giờ. Thịnh Diệc không phải người giống cô, cô nhớ mang máng cậu ta chưa từng ăn tại nhà ăn của trường.
Ôm theo một bụng khó hiểu, Ngu Tinh vừa đến nhà ăn thì thấy đám người Thịnh Diệc đã ngồi sẵn.
Rõ ràng đang chờ cô, đến lúc này, Ngu Tinh bỗng nhiên không dám tiến lên —— cậu ta ngồi ở vị trí cũng quá trung tâm đi! Người này thích nổi bật, ham náo nhiệt như vậy, chỗ nào không chọn cố tình chọn chỗ ai cũng nhìn thấy!
Bấ luận học sinh lớp nào, kể cả những người đi lấy đồ ăn, lấy xong đồ ăn rồi ngồi hoặc đã đặt mông xuống ghế, tất cả đều ở trong khu vực xung quanh dòm ngó chăm chú.
Ngu Tinh tiến thoái lưỡng nan, cực kì muốn bỏ của chạy lấy người, đáng tiếc Thịnh Diệc liếc mắt một cái đã tia ra vị trí của cô. Tầm mắt thẳng tắp như đang ngắm bia chuẩn bị bắn.
Cô không thể không vận động đôi chân, đi về phía cậu.
Vừa mới thấy bóng dáng cô lại gần, cả bàn Thịnh Diệc đột nhiên đứng dậy toàn bộ, chuyển sang vị trí bên cạnh cách khoảng hai bàn.
Ngu Tinh đứng sững trước bàn: “Bọn họ……?”
Bọn họ chuyển chỗ hết, cả Thẩm Thời Ngộ và Tưởng Chi Diễn cũng không ở lại.
Thịnh Diệc bình tĩnh mà hướng ánh mắt đến chỗ đối diện: “Ngồi.”
Ngu Tinh để ý đến vị trí những người vừa nãy: “Bọn họ không ngồi cùng sao?”
“Em quen bọn họ sao?”
“Cũng không có……”
“Thế còn thắc mắc chuyện không có ý nghĩa làm gì.” Thịnh Diệc nhíu mày: “Ngồi xuống.”
Ngu Tinh câm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Còn chưa ngồi ấm chỗ, Đồng Hựu Tĩnh tiến vào nhà ăn. Lớp cô ấy học một tiết ở phòng thực nghiệm, cùng Ngu Tinh ăn trưa đã trở thành thói quen. Cô ấy không phát hiện người ở khu dạy học sẽ tự giác tới nhà ăn tìm. Nếu có việc phát sinh, hai người sẽ trao đổi trước.
Phát hiện bóng dáng Ngu Tinh, hai mắt Đồng Hựu Tĩnh sáng lên, cất bước xông tới.
“Vốn dĩ muốn gọi điện thoại hỏi cậu ngồi ở đâu, cậu không nghe máy, đã ngồi ở đây rồi……”
Trong mắt Ngu Tinh lộ ra vẻ vui mừng, mới định há mồm đã bị chặn họng.
Thịnh Diệc chỉ cái bàn cách đó không xa: “Cậu qua bên kia.”
Đồng Hựu Tĩnh ngơ ngác: “Hả?”
“Thẩm Thời Ngộ ở bên kia.” Thịnh Diệc nói: “Cậu ăn với bọn họ.”
“Không phải, này……”
Đồng Hựu Tĩnh nhìn cậu ta rồi nhìn lại Ngu Tinh, chợt thấy không thể hiểu được. Mỗi ngày cô đều cùng Ngu Tinh ăn trưa. Cậu ta dựa vào cái gì không cho hai cô ngồi chung một bàn?
Ngu Tinh cũng mở miệng: “Học trưởng. Tôi cùng Đồng Đồng……”
Thấy tình thế nguy hiểm, Thẩm Thời Ngộ xông tới, túm áo Đồng Hựu Tĩnh lôi đi.
“Cô ấy tới tìm tôi! Mọi người cứ tự nhiên!”
Thẩm Thời Ngộ vừa che miệng Đồng Hựu Tĩnh vừa ấn đầu cô ấy vào trong ngực, chật vật lôi sang chỗ khác.
Đến bàn bên kia, lại là một hồi ồn ào nhốn nháo.
Ngu Tinh nhất thời không hiểu được Thịnh Diệc muốn làm gì, biểu cảm mười phần câu nệ: “Học trưởng, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Em hy vọng tôi gặp chuyện gì nên tìm em?” Thịnh Diệc hỏi lại.
…… Tôi hy vọng anh đừng có chuyện gì, cũng đừng tìm tôi.
Ngu Tinh dám suy nghĩ nhưng không dám nói.
Đầu ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, Thịnh Diệc nói: “Em đưa tôi cả thẻ tín dụng và khăn quàng cổ?”
Ngu Tinh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Quần tất giá 60?”
Cô sửng sốt không kịp trả lời.
“Khăn quàng cổ thì sao?”
“Không nhiều lắm……” Cô do dự trả lời:
“Hai trăm thôi.”
Thịnh Diệc mỉm cười không nói, nhìn chằm chằm đến mức vẻ mặt cô không được tự nhiên.
“Học trưởng……”
Ngu Tinh tặng khăn quàng cổ cho cậu ta. Thẻ tín dụng và hóa đơn mua quần tất xếp ngay ngắn phía trên chiếc khăn.
Mua quần tất chỉ tốn một ít tiền.
Cô dùng tiền của cậu ta mua quần tất, lại xuất tiền túi của chính mình tặng cho cậu ta khăn quàng cổ.
Thịnh Diệc cười híp híp mắt: “Như vậy tính theo giá tiền, tôi hình như còn chiếm tiện nghi của em.”
Ngu Tinh vội nói: “Không có không có, học trưởng đừng khách khí!”
Cậu ta dường như đang nghe lại như không nghe câu trả lời của cô: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đành phải mời em ăn một bữa.”
“Tại đây?”
“Đúng vậy.” Thịnh Diệc mỉm cười nhìn cô, thấp thoáng nét ôn hòa: “Em đừng ghét bỏ. Cứ thoải mái sử dụng thẻ của tôi.”
Ngu Tinh:……
Đây là đang ba hoa lừa ai vậy.
Cậu ta hẳn sẽ biết, chắc chắn biết!
Người sống trong Lâm Thiên ai lại không biết?
Nhà ăn trường học miễn phí! Chỉ cần có thẻ học sinh thì có thể gọi đồ ăn! Thẻ của cô cũng có thể dùng hơn nữa căn bản không giới hạn số lần ăn!
Quẹt thẻ cái đầu cậu ta!!
“Em thích ăn món nào?” Thịnh Diệc ôn nhu đặt câu hỏi.
Ngu Tinh thiếu chút nữa nổi da gà toàn thân, cười gượng: “Tôi bình thường ăn uống tùy tiện, nhà ăn có món nào tôi ăn món đó.”
Cậu ta gật gật đầu: “Em là khách quen, nhất định có kinh nghiệm.”
Nói như thể nhà ăn trong trường là địa bàn xa lạ, cậu ta hơi mỉm cười, không chút khách khí: “Phiền em lấy đồ ăn cho tôi.”
Ngu Tinh nhận lệnh đứng dậy. Ngày thường đều cùng Đồng Hựu Tĩnh tay khoác tay lấy đồ ăn. Hiện giờ Đồng Hựu Tĩnh bị Thẩm Thời Ngộ giữ chặt, hai người tuy cùng ở trong nhà ăn nhưng cách nhau hai cái bàn, một mình cô còn phải lấy phải suất ăn.
Nhịn không được đành thở dài.
Căn cứ nguyên tắc “ ưu tiên học trưởng”, Ngu Tinh lấy đồ ăn cho Thịnh Diệc trước, lúc sau mới đến lượt mình.
Cô bưng đồ ăn được kết hợp chay mặn trở lại chỗ ngồi lại phát hiện cậu ta không nhúc nhích.
Ngu Tinh tưởng cậu ta đang đợi cô rồi mới ăn, nhưng khi cô chuẩn bị dùng bữa, người đối diện vẫn không nhúc nhích.
“Học trưởng?”
Cậu ta nhìn chằm chằm đĩa thịt bò: “Món này trông không tồi.”
“Ừ.” Cô gật đầu: “Học trưởng nên nếm thử.”
Đúng lúc cô không kịp phòng ngừa, đột nhiên cậu ta nói: “Vậy phiền em gắp hộ tôi.”
Ngu Tinh sửng sốt, tưởng chính mình nghe lầm: “Hả?”
Thịnh Diệc mỉm cười nhàn nhạt: “Quên nói với em, tôi vừa đứt tay nên không tiện ăn trưa.”
“……” Đứt lúc nào không đứt.
Ngu Tinh nhìn bàn tay nguyên vẹn lành lặn đến hoàn hảo của anh ta, cô đâu đầu đến mức không nói nên lời.
“Học muội không muốn?” Thịnh Diệc hỏi, làm bộ làm tịch thở dài: “Hóa ra người tàn tật vẫn còn bị kì thị, hôm nay tôi mới được trải nghiệm. Chuyện không liên quan đến em, nếu em thật sự không giúp, tôi dùng mặt vùi đầu vào ăn cũng được.”
Cậu ta cười càng ôn nhu, Ngu Tinh càng hoảng loạn.
Sau một lúc lâu, cô căng da đầu dùng đũa gắp miếng thịt bò trong đĩa của cậu ta, thong thả đưa lại gần.
Trước bao nhiêu con mắt của học sinh trong trường, ai nấy đều chú ý cao độ sợ bỏ sót phân cảnh mùi mẫn nào.
Rốt cuộc miếng thịt bò cũng không vào được miệng người đối diện, nửa đường, Ngu Tinh bỗng dưng “Ai ui” một tiếng, nhẹ buông tay, chiếc đũa và thịt bò cùng rơi lả tả xuống bàn.
Cô che giấu thủ đoạn, nhíu mày kêu đau: “Tay tôi hình như bị rút gân!”
Sắc mặt Thịnh Diệc tối sầm, liếc cô mấy giây, lần nữa cười rộ lên: “Thế hả? Tôi vừa mới nhớ ra, tay còn lại của tôi không đứt.”
Cậu ta dùng tay trái cầm lấy chiếc đũa, hướng về phía suất ăn của cô.
“Nếu như vậy để tôi gắp cho em ——”
Ngu Tinh cả kinh, may mà tay mắt lanh lẹ, tay trái cô bắt được cổ tay của cậu ta.
“Không cần!” Cô ha hả cười: “Tay rút gân chút thôi không đau đến mức đó…… Học trưởng vừa nhắc nhở tôi, tôi còn có tay trái để dùng! Không bằng như vậy chúng ta sử dụng tay trái của chính mình để ăn, đỡ mất công phiền toái!”
Không gian yên tĩnh, tầm mắt giao nhau, sự giằng co diễn ra chớp nhoáng.
Làn da của bàn tay phía dưới mát lạnh, tiếng mạch đập nhịp nhàng xuyên qua lòng bàn tay truyền vào khiến Ngu Tinh khẩn trương căng thẳng. Có lẽ do sợ cậu ta kiên trì thực hiện ý định nên cô vẫn nắm cổ tay của cậu.
Thịnh Diệc không hé răng, nghe lời cô yên lặng thu tay lại.
Cùng lúc đó Ngu Tinh buông cổ tay cậu ta rồi nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, cô cúi đầu, không nói lời nào, toàn thời gian chỉ tập trung ăn trưa.
Ăn nhanh đến mức không rảnh lo lắng ảnh hưởng đến dạ dày, cô chỉ muốn ăn xong rồi chạy ngay về phòng học.
Vất vả ăn xong món chính, Ngu Tinh không muốn lãng phí thời gian, khát nước chưa kịp uống đã ăn đồ điểm tâm.
Thịnh Diệc đi trước cô một bước, xúc một miếng từ đĩa điểm tâm tinh xảo trên bàn hướng về phía cô.
“Nếm thử đi.”
Thời điểm này nhiều người đi lại, cơm nước xong bọn học sinh sôi nổi đứng dậy rời đi, bao nhiêu người nhìn thấy hết màn tình cảm này.
Kinh ngạc, kinh ngạc, giống như được chứng kiến một sự thật khó tin, mỗi đôi mắt đều tràn ngập bát quái cùng ái muội.
Ngu Tinh cứng đờ người, hai bên tai bắt đầu đỏ lên như cà chua chín.
Vẻ mặt cô đau khổ: “Học trưởng……”
Thịnh Diệc dường như không thấy bộ dáng khó xử của cô: “Em còn không há mồm?”
“Học trưởng anh……”
Sắc mặt cậu ta không hề có dấu hiệu biến đổi nhưng ánh mắt đã trầm xuống: “Không thích?” Sự nghẹt thở chỉ diễn ra trong nháy mắt, giây tiếp theo cậu ta lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười như hoa nở: “Hay tôi lấy món khác?”
Sau lưng Ngu Tinh căng thẳng.
Cậu ta đang xả giận.
Phản ứng vừa rồi của cậu ta có chỗ nào đó không đúng.
Ngu Tinh tin tưởng nhất định cô đã đắc tội cậu ta. Hôm nay cố ý ngồi đây giống như những lần trước, đều để dạy cô một bài học.
Thảo nào cậu ta muốn ngồi ở vị trí trung tâm, như thể sợ không ai nhận ra mình như vậy.
Nhà ăn trong trường không có sân khấu, nếu có, cậu ta phỏng chừng hận không thể lôi kéo cô ngồi ở đài trung ương ăn cho cả nước xem.
Ngu Tinh không dám chọc giận cậu ta, cứng đờ sát lại gần, mở miệng ăn miếng điểm tâm cậu ta đưa tới.
Thịnh Diệc lẳng lặng nhìn cái miệng nhỏ của cô vất vả nuốt xuống, ý cười không thay đổi, bắt cô ăn ba bốn miếng liên tiếp.
Gian nan mãi mới đến thời điểm được “ân xá”, ăn xong điểm tâm, biết được có thể rời đi, Ngu Tinh kích động muốn chảy nước mắt.
Bữa ăn này kéo dài lê thê. Về đến lớp cô còn ngồi ngẩn ngơ tại chỗ một hồi lâu.
Tin tức có lẽ đã truyền ra khắp trường.
Bên người cô có động tĩnh.
Đồng Hựu Tĩnh thoát ra khỏi xiềng xích của Thẩm Thời Ngộ, nhìn chằm chằm cô hết nửa ngày, muốn nói lại thôi.
Ngu Tinh chịu không nổi, chủ động mở miệng: “Cậu muốn nói gì thì nói đi.”
Đồng Hựu Tĩnh do dự mãi, trong ánh mắt tràn ngập tinh thần hiếu học và hoang mang:
“—— Ngôi sao, cậu và Thịnh Diệc, có phải đang nói chuyện yêu đương không?”
“Tớ đã đưa đồ linh tinh gì à, chỉ có thẻ và khăn quàng cổ thôi mà.”
“Thật thế hả?” Đồng Hựu Tĩnh nghi ngờ: “Hay cậu để quên gì trong đó?”
Ngu Tinh trăm phần trăm xác định: “Thẻ đặt phía trên khăn quàng cổ, cùng với hóa đơn, ngoài ra không còn cái gì khác.”
Nói như vậy Đồng Hựu Tĩnh cũng không hiểu được, nửa ngày nghĩ không ra nguyên nhân nên từ bỏ dứt khoát: “Thịnh Diệc cũng thỉnh thoảng tức giận vô duyên vô cớ không có lí do, chúng mình cũng quen rồi.”
Cô an ủi Ngu Tinh: “Chưa chắc liên quan đến cậu. Có khi lúc Thịnh Diệc mở hộp, Thẩm Thời Ngộ hoặc Tưởng Chi Diễn đang nói chuyện. Bọn họ nói năng không ý tứ rồi đổ hết tội cho cậu.”
“Có khả năng đó không?” Ngu Tinh do dự.
“Sao lại không.” Đồng Hựu Tĩnh xoa bóp tay cô: “Hai người bọn họ không phải người hiểu chuyện đâu! Khoảng thời gian này cậu cứ trốn tránh Thịnh Diệc.”
Ngu Tinh hết cách, gật đầu coi như đồng ý.
……
Đồng Hựu Tĩnh nói như vậy, Ngu Tinh sẽ không ngốc nghếch đến mức chủ động đi tìm Thịnh Diệc, ai muốn mang thân mình ra hứng đạn? Trừ phi chê bản thân sống quá lâu.
Lại không nghĩ tới chỉ một ngày sau, cô vẫn còn cố ý né tránh thì Thịnh Diệc đã tìm tới cửa.
Tin nhắn WeChat được phát gần thời điểm ăn trưa, lời ít ý nhiều:
【 Tới nhà ăn. 】
Khiến Ngu Tinh không thể hiểu được.
Bản thân cô chắc chắn sẽ đến. Ăn uống là chuyện quan trọng, về phương diện này cô luôn thực hiện đúng giờ. Thịnh Diệc không phải người giống cô, cô nhớ mang máng cậu ta chưa từng ăn tại nhà ăn của trường.
Ôm theo một bụng khó hiểu, Ngu Tinh vừa đến nhà ăn thì thấy đám người Thịnh Diệc đã ngồi sẵn.
Rõ ràng đang chờ cô, đến lúc này, Ngu Tinh bỗng nhiên không dám tiến lên —— cậu ta ngồi ở vị trí cũng quá trung tâm đi! Người này thích nổi bật, ham náo nhiệt như vậy, chỗ nào không chọn cố tình chọn chỗ ai cũng nhìn thấy!
Bấ luận học sinh lớp nào, kể cả những người đi lấy đồ ăn, lấy xong đồ ăn rồi ngồi hoặc đã đặt mông xuống ghế, tất cả đều ở trong khu vực xung quanh dòm ngó chăm chú.
Ngu Tinh tiến thoái lưỡng nan, cực kì muốn bỏ của chạy lấy người, đáng tiếc Thịnh Diệc liếc mắt một cái đã tia ra vị trí của cô. Tầm mắt thẳng tắp như đang ngắm bia chuẩn bị bắn.
Cô không thể không vận động đôi chân, đi về phía cậu.
Vừa mới thấy bóng dáng cô lại gần, cả bàn Thịnh Diệc đột nhiên đứng dậy toàn bộ, chuyển sang vị trí bên cạnh cách khoảng hai bàn.
Ngu Tinh đứng sững trước bàn: “Bọn họ……?”
Bọn họ chuyển chỗ hết, cả Thẩm Thời Ngộ và Tưởng Chi Diễn cũng không ở lại.
Thịnh Diệc bình tĩnh mà hướng ánh mắt đến chỗ đối diện: “Ngồi.”
Ngu Tinh để ý đến vị trí những người vừa nãy: “Bọn họ không ngồi cùng sao?”
“Em quen bọn họ sao?”
“Cũng không có……”
“Thế còn thắc mắc chuyện không có ý nghĩa làm gì.” Thịnh Diệc nhíu mày: “Ngồi xuống.”
Ngu Tinh câm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Còn chưa ngồi ấm chỗ, Đồng Hựu Tĩnh tiến vào nhà ăn. Lớp cô ấy học một tiết ở phòng thực nghiệm, cùng Ngu Tinh ăn trưa đã trở thành thói quen. Cô ấy không phát hiện người ở khu dạy học sẽ tự giác tới nhà ăn tìm. Nếu có việc phát sinh, hai người sẽ trao đổi trước.
Phát hiện bóng dáng Ngu Tinh, hai mắt Đồng Hựu Tĩnh sáng lên, cất bước xông tới.
“Vốn dĩ muốn gọi điện thoại hỏi cậu ngồi ở đâu, cậu không nghe máy, đã ngồi ở đây rồi……”
Trong mắt Ngu Tinh lộ ra vẻ vui mừng, mới định há mồm đã bị chặn họng.
Thịnh Diệc chỉ cái bàn cách đó không xa: “Cậu qua bên kia.”
Đồng Hựu Tĩnh ngơ ngác: “Hả?”
“Thẩm Thời Ngộ ở bên kia.” Thịnh Diệc nói: “Cậu ăn với bọn họ.”
“Không phải, này……”
Đồng Hựu Tĩnh nhìn cậu ta rồi nhìn lại Ngu Tinh, chợt thấy không thể hiểu được. Mỗi ngày cô đều cùng Ngu Tinh ăn trưa. Cậu ta dựa vào cái gì không cho hai cô ngồi chung một bàn?
Ngu Tinh cũng mở miệng: “Học trưởng. Tôi cùng Đồng Đồng……”
Thấy tình thế nguy hiểm, Thẩm Thời Ngộ xông tới, túm áo Đồng Hựu Tĩnh lôi đi.
“Cô ấy tới tìm tôi! Mọi người cứ tự nhiên!”
Thẩm Thời Ngộ vừa che miệng Đồng Hựu Tĩnh vừa ấn đầu cô ấy vào trong ngực, chật vật lôi sang chỗ khác.
Đến bàn bên kia, lại là một hồi ồn ào nhốn nháo.
Ngu Tinh nhất thời không hiểu được Thịnh Diệc muốn làm gì, biểu cảm mười phần câu nệ: “Học trưởng, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Em hy vọng tôi gặp chuyện gì nên tìm em?” Thịnh Diệc hỏi lại.
…… Tôi hy vọng anh đừng có chuyện gì, cũng đừng tìm tôi.
Ngu Tinh dám suy nghĩ nhưng không dám nói.
Đầu ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, Thịnh Diệc nói: “Em đưa tôi cả thẻ tín dụng và khăn quàng cổ?”
Ngu Tinh gật đầu: “Đúng vậy.”
“Quần tất giá 60?”
Cô sửng sốt không kịp trả lời.
“Khăn quàng cổ thì sao?”
“Không nhiều lắm……” Cô do dự trả lời:
“Hai trăm thôi.”
Thịnh Diệc mỉm cười không nói, nhìn chằm chằm đến mức vẻ mặt cô không được tự nhiên.
“Học trưởng……”
Ngu Tinh tặng khăn quàng cổ cho cậu ta. Thẻ tín dụng và hóa đơn mua quần tất xếp ngay ngắn phía trên chiếc khăn.
Mua quần tất chỉ tốn một ít tiền.
Cô dùng tiền của cậu ta mua quần tất, lại xuất tiền túi của chính mình tặng cho cậu ta khăn quàng cổ.
Thịnh Diệc cười híp híp mắt: “Như vậy tính theo giá tiền, tôi hình như còn chiếm tiện nghi của em.”
Ngu Tinh vội nói: “Không có không có, học trưởng đừng khách khí!”
Cậu ta dường như đang nghe lại như không nghe câu trả lời của cô: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đành phải mời em ăn một bữa.”
“Tại đây?”
“Đúng vậy.” Thịnh Diệc mỉm cười nhìn cô, thấp thoáng nét ôn hòa: “Em đừng ghét bỏ. Cứ thoải mái sử dụng thẻ của tôi.”
Ngu Tinh:……
Đây là đang ba hoa lừa ai vậy.
Cậu ta hẳn sẽ biết, chắc chắn biết!
Người sống trong Lâm Thiên ai lại không biết?
Nhà ăn trường học miễn phí! Chỉ cần có thẻ học sinh thì có thể gọi đồ ăn! Thẻ của cô cũng có thể dùng hơn nữa căn bản không giới hạn số lần ăn!
Quẹt thẻ cái đầu cậu ta!!
“Em thích ăn món nào?” Thịnh Diệc ôn nhu đặt câu hỏi.
Ngu Tinh thiếu chút nữa nổi da gà toàn thân, cười gượng: “Tôi bình thường ăn uống tùy tiện, nhà ăn có món nào tôi ăn món đó.”
Cậu ta gật gật đầu: “Em là khách quen, nhất định có kinh nghiệm.”
Nói như thể nhà ăn trong trường là địa bàn xa lạ, cậu ta hơi mỉm cười, không chút khách khí: “Phiền em lấy đồ ăn cho tôi.”
Ngu Tinh nhận lệnh đứng dậy. Ngày thường đều cùng Đồng Hựu Tĩnh tay khoác tay lấy đồ ăn. Hiện giờ Đồng Hựu Tĩnh bị Thẩm Thời Ngộ giữ chặt, hai người tuy cùng ở trong nhà ăn nhưng cách nhau hai cái bàn, một mình cô còn phải lấy phải suất ăn.
Nhịn không được đành thở dài.
Căn cứ nguyên tắc “ ưu tiên học trưởng”, Ngu Tinh lấy đồ ăn cho Thịnh Diệc trước, lúc sau mới đến lượt mình.
Cô bưng đồ ăn được kết hợp chay mặn trở lại chỗ ngồi lại phát hiện cậu ta không nhúc nhích.
Ngu Tinh tưởng cậu ta đang đợi cô rồi mới ăn, nhưng khi cô chuẩn bị dùng bữa, người đối diện vẫn không nhúc nhích.
“Học trưởng?”
Cậu ta nhìn chằm chằm đĩa thịt bò: “Món này trông không tồi.”
“Ừ.” Cô gật đầu: “Học trưởng nên nếm thử.”
Đúng lúc cô không kịp phòng ngừa, đột nhiên cậu ta nói: “Vậy phiền em gắp hộ tôi.”
Ngu Tinh sửng sốt, tưởng chính mình nghe lầm: “Hả?”
Thịnh Diệc mỉm cười nhàn nhạt: “Quên nói với em, tôi vừa đứt tay nên không tiện ăn trưa.”
“……” Đứt lúc nào không đứt.
Ngu Tinh nhìn bàn tay nguyên vẹn lành lặn đến hoàn hảo của anh ta, cô đâu đầu đến mức không nói nên lời.
“Học muội không muốn?” Thịnh Diệc hỏi, làm bộ làm tịch thở dài: “Hóa ra người tàn tật vẫn còn bị kì thị, hôm nay tôi mới được trải nghiệm. Chuyện không liên quan đến em, nếu em thật sự không giúp, tôi dùng mặt vùi đầu vào ăn cũng được.”
Cậu ta cười càng ôn nhu, Ngu Tinh càng hoảng loạn.
Sau một lúc lâu, cô căng da đầu dùng đũa gắp miếng thịt bò trong đĩa của cậu ta, thong thả đưa lại gần.
Trước bao nhiêu con mắt của học sinh trong trường, ai nấy đều chú ý cao độ sợ bỏ sót phân cảnh mùi mẫn nào.
Rốt cuộc miếng thịt bò cũng không vào được miệng người đối diện, nửa đường, Ngu Tinh bỗng dưng “Ai ui” một tiếng, nhẹ buông tay, chiếc đũa và thịt bò cùng rơi lả tả xuống bàn.
Cô che giấu thủ đoạn, nhíu mày kêu đau: “Tay tôi hình như bị rút gân!”
Sắc mặt Thịnh Diệc tối sầm, liếc cô mấy giây, lần nữa cười rộ lên: “Thế hả? Tôi vừa mới nhớ ra, tay còn lại của tôi không đứt.”
Cậu ta dùng tay trái cầm lấy chiếc đũa, hướng về phía suất ăn của cô.
“Nếu như vậy để tôi gắp cho em ——”
Ngu Tinh cả kinh, may mà tay mắt lanh lẹ, tay trái cô bắt được cổ tay của cậu ta.
“Không cần!” Cô ha hả cười: “Tay rút gân chút thôi không đau đến mức đó…… Học trưởng vừa nhắc nhở tôi, tôi còn có tay trái để dùng! Không bằng như vậy chúng ta sử dụng tay trái của chính mình để ăn, đỡ mất công phiền toái!”
Không gian yên tĩnh, tầm mắt giao nhau, sự giằng co diễn ra chớp nhoáng.
Làn da của bàn tay phía dưới mát lạnh, tiếng mạch đập nhịp nhàng xuyên qua lòng bàn tay truyền vào khiến Ngu Tinh khẩn trương căng thẳng. Có lẽ do sợ cậu ta kiên trì thực hiện ý định nên cô vẫn nắm cổ tay của cậu.
Thịnh Diệc không hé răng, nghe lời cô yên lặng thu tay lại.
Cùng lúc đó Ngu Tinh buông cổ tay cậu ta rồi nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, cô cúi đầu, không nói lời nào, toàn thời gian chỉ tập trung ăn trưa.
Ăn nhanh đến mức không rảnh lo lắng ảnh hưởng đến dạ dày, cô chỉ muốn ăn xong rồi chạy ngay về phòng học.
Vất vả ăn xong món chính, Ngu Tinh không muốn lãng phí thời gian, khát nước chưa kịp uống đã ăn đồ điểm tâm.
Thịnh Diệc đi trước cô một bước, xúc một miếng từ đĩa điểm tâm tinh xảo trên bàn hướng về phía cô.
“Nếm thử đi.”
Thời điểm này nhiều người đi lại, cơm nước xong bọn học sinh sôi nổi đứng dậy rời đi, bao nhiêu người nhìn thấy hết màn tình cảm này.
Kinh ngạc, kinh ngạc, giống như được chứng kiến một sự thật khó tin, mỗi đôi mắt đều tràn ngập bát quái cùng ái muội.
Ngu Tinh cứng đờ người, hai bên tai bắt đầu đỏ lên như cà chua chín.
Vẻ mặt cô đau khổ: “Học trưởng……”
Thịnh Diệc dường như không thấy bộ dáng khó xử của cô: “Em còn không há mồm?”
“Học trưởng anh……”
Sắc mặt cậu ta không hề có dấu hiệu biến đổi nhưng ánh mắt đã trầm xuống: “Không thích?” Sự nghẹt thở chỉ diễn ra trong nháy mắt, giây tiếp theo cậu ta lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười như hoa nở: “Hay tôi lấy món khác?”
Sau lưng Ngu Tinh căng thẳng.
Cậu ta đang xả giận.
Phản ứng vừa rồi của cậu ta có chỗ nào đó không đúng.
Ngu Tinh tin tưởng nhất định cô đã đắc tội cậu ta. Hôm nay cố ý ngồi đây giống như những lần trước, đều để dạy cô một bài học.
Thảo nào cậu ta muốn ngồi ở vị trí trung tâm, như thể sợ không ai nhận ra mình như vậy.
Nhà ăn trong trường không có sân khấu, nếu có, cậu ta phỏng chừng hận không thể lôi kéo cô ngồi ở đài trung ương ăn cho cả nước xem.
Ngu Tinh không dám chọc giận cậu ta, cứng đờ sát lại gần, mở miệng ăn miếng điểm tâm cậu ta đưa tới.
Thịnh Diệc lẳng lặng nhìn cái miệng nhỏ của cô vất vả nuốt xuống, ý cười không thay đổi, bắt cô ăn ba bốn miếng liên tiếp.
Gian nan mãi mới đến thời điểm được “ân xá”, ăn xong điểm tâm, biết được có thể rời đi, Ngu Tinh kích động muốn chảy nước mắt.
Bữa ăn này kéo dài lê thê. Về đến lớp cô còn ngồi ngẩn ngơ tại chỗ một hồi lâu.
Tin tức có lẽ đã truyền ra khắp trường.
Bên người cô có động tĩnh.
Đồng Hựu Tĩnh thoát ra khỏi xiềng xích của Thẩm Thời Ngộ, nhìn chằm chằm cô hết nửa ngày, muốn nói lại thôi.
Ngu Tinh chịu không nổi, chủ động mở miệng: “Cậu muốn nói gì thì nói đi.”
Đồng Hựu Tĩnh do dự mãi, trong ánh mắt tràn ngập tinh thần hiếu học và hoang mang:
“—— Ngôi sao, cậu và Thịnh Diệc, có phải đang nói chuyện yêu đương không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook