Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh
-
Chương 67: Nơi của nỗi buồn
Thằng Tường uống thuốc của ông Xung đã đến tuần thứ ba.
Ông Xung luôn miệng bảo thằng Tường không sao đâu, sắp hết bệnh rồi, uống hết thang thuốc này là khỏi nhưng tôi chẳng thấy có điều gì giống như ông nói.
Tường dĩ nhiên có nhúc nhích được chút xíu, lưng nó đã bớt đau hơn nhưng nó vẫn chưa thể ngồi lên được.
Thấy mẹ tôi lo lắng, Tường nói:
- Mẹ đừng lo! Con sắp ngồi dậy được rồi.
Nó cũng nói với tôi y như vậy.
Tôi nổi cáu:
- Sắp cái con khỉ!
Tôi mắng nó mà mắt tôi ngân ngấn nước. Tôi buồn cho nó và buồn cả cho tôi. Mỗi lần nhìn nó nằm chết gí trên giường như khúc gỗ, lòng tôi như bị ai vò.
Những lúc như vậy, Tường thường lảng sang chuyện khác:
- Lấy bàn cờ ra hai anh em mình chơi ca-rô đi anh!
Cho đến lúc này, nó không một lần mở miệng nhắc lại chuyện tôi vô cớ đánh nó. Tôi biết nó thương tôi. Nó không muốn tôi bị dằn vặt về lỗi lầm của mình. Nhưng thái độ của nó càng làm tôi day dứt hơn.
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt rầu rầu:
- Tường à. Anh thật là có lỗi với em.
Nó nắm tay tôi, nói như người lớn:
- Anh không có lỗi gì hết á. Số em nó vậy, ông thầy bói nói rồi mà, anh. Nếu anh không lỡ tay thì sớm muộn gì em cũng té từ trên cây xuống hoặc bị con trâu điên nhà ông Tư Cang húc phải. Rồi em cũng sẽ nằm bẹp như thế này.
Tôi nghe nó an ủi tôi mà miệng tôi đắng nghét.
Tôi phải bỏ chạy đi chỗ khác để nó không thấy nước mắt đang chảy thành dòng trên mặt tôi.
Trong thời gian đó, tôi bỗng nhiên hết sợ sâu bọ. Tôi ra ngoài vườn bắt vào những con cuốn chiếu và sâu róm rồi kiếm mấy cái que cho Tường đùa nghịch.
Tôi lang thang một mình trong trưa nắng để rình bắt ve sầu và hái những cánh hoa phượng để hai anh em ngắt nhụy chơi đá gà. Vì em tôi, tôi có thể làm tất cả. Điều duy nhất tôi không thể làm là trả con Cu Cậu về cho nó.
Lúc này, cây cầu bắt qua suối Lồ Ồ đã xây xong.
Ngoài đồng, thóc đã được gieo và mạ bắt đầu ngoi lên về phía mặt trời.
Trong vườn nhà ông Bé, cải lên xanh mướt.
Bọn trẻ làng sau những ngày bán dạo ở hai bên đầu cầu đã tụ tập trở lại trong sân nhà con Xin với những tiếng cười đùa quen thuộc.
Nỗi buồn chầm chậm tan.
Nó chỉ đọng lại ở một nơi duy nhất.
Đó là nhà tôi.
Ông Xung luôn miệng bảo thằng Tường không sao đâu, sắp hết bệnh rồi, uống hết thang thuốc này là khỏi nhưng tôi chẳng thấy có điều gì giống như ông nói.
Tường dĩ nhiên có nhúc nhích được chút xíu, lưng nó đã bớt đau hơn nhưng nó vẫn chưa thể ngồi lên được.
Thấy mẹ tôi lo lắng, Tường nói:
- Mẹ đừng lo! Con sắp ngồi dậy được rồi.
Nó cũng nói với tôi y như vậy.
Tôi nổi cáu:
- Sắp cái con khỉ!
Tôi mắng nó mà mắt tôi ngân ngấn nước. Tôi buồn cho nó và buồn cả cho tôi. Mỗi lần nhìn nó nằm chết gí trên giường như khúc gỗ, lòng tôi như bị ai vò.
Những lúc như vậy, Tường thường lảng sang chuyện khác:
- Lấy bàn cờ ra hai anh em mình chơi ca-rô đi anh!
Cho đến lúc này, nó không một lần mở miệng nhắc lại chuyện tôi vô cớ đánh nó. Tôi biết nó thương tôi. Nó không muốn tôi bị dằn vặt về lỗi lầm của mình. Nhưng thái độ của nó càng làm tôi day dứt hơn.
Tôi nhìn nó bằng ánh mắt rầu rầu:
- Tường à. Anh thật là có lỗi với em.
Nó nắm tay tôi, nói như người lớn:
- Anh không có lỗi gì hết á. Số em nó vậy, ông thầy bói nói rồi mà, anh. Nếu anh không lỡ tay thì sớm muộn gì em cũng té từ trên cây xuống hoặc bị con trâu điên nhà ông Tư Cang húc phải. Rồi em cũng sẽ nằm bẹp như thế này.
Tôi nghe nó an ủi tôi mà miệng tôi đắng nghét.
Tôi phải bỏ chạy đi chỗ khác để nó không thấy nước mắt đang chảy thành dòng trên mặt tôi.
Trong thời gian đó, tôi bỗng nhiên hết sợ sâu bọ. Tôi ra ngoài vườn bắt vào những con cuốn chiếu và sâu róm rồi kiếm mấy cái que cho Tường đùa nghịch.
Tôi lang thang một mình trong trưa nắng để rình bắt ve sầu và hái những cánh hoa phượng để hai anh em ngắt nhụy chơi đá gà. Vì em tôi, tôi có thể làm tất cả. Điều duy nhất tôi không thể làm là trả con Cu Cậu về cho nó.
Lúc này, cây cầu bắt qua suối Lồ Ồ đã xây xong.
Ngoài đồng, thóc đã được gieo và mạ bắt đầu ngoi lên về phía mặt trời.
Trong vườn nhà ông Bé, cải lên xanh mướt.
Bọn trẻ làng sau những ngày bán dạo ở hai bên đầu cầu đã tụ tập trở lại trong sân nhà con Xin với những tiếng cười đùa quen thuộc.
Nỗi buồn chầm chậm tan.
Nó chỉ đọng lại ở một nơi duy nhất.
Đó là nhà tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook