Tôi Tay Không Xé Tà Ma Trong Truyện Huyền Học
-
C1: Chương 1
Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Vù ——"
Ngọn nến cuối cùng đang cháy trong phòng cũng đã tắt.
Tạ Khâm Từ xoa xoa trán ngồi dậy, nhìn xung quanh, đương nhiên không nhìn thấy gì cả.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được, có thứ gì đó đang ẩn nấp rục rịch trong màn đêm.
Vừa mới tiếp nhận cơ thể này, Tạ Khâm Từ không thuần thục mà đỡ bứt tường đứng lên, cậu vốn là BOSS thủ quan của thế giới vô hạn, không hiểu tại sao lại nhập vào cơ thể này.
Tạ Khâm Từ thử một lần, không thể rời đi, giống như cơ thể này được tạo ra cho cậu, có thể cùng linh hồn của cậu dung hợp hoàn mỹ, hơn nữa, cậu không tìm thấy bất kỳ dấu vết linh hồn nào trong cơ thể này.
Mọi chuyện hoàn toàn mất kiểm soát, Tạ Khâm Từ không vui nhíu mày, trong lòng khó chịu vì kế hoạch của mình bị gián đoạn.
Nhưng lúc này có một con quỷ không có mắt không cưỡng lại được sự cám dỗ, lao tới muốn cắn một miếng lên tế phẩm thơm ngon.
Chúng nó đã bị nhốt trong tòa nhà này quá lâu rồi, muốn gặp một vật sống như này không dễ dàng, không có lý do gì phải buông tha.
"A ——"
Tiếng gào thét vang thảm thiết lên nhưng tiếng kêu thảm thiết này không phải của chàng trai được cho là vật hiến tế, mà là con quỷ đang lao tới.
Chỉ trong nháy mắt, thân hình của con quỷ toàn bộ tiêu tán.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, mọi ý nghĩ ác ý rục rịch hoàn toàn thu trở về.
Cho dù là quỷ chưa có ý thức, chúng nó cũng có thể cảm nhận được, chàng trai trước mắt là người mà chúng nó không thể trêu chọc.
Cơn đau đầu truyền đến, Tạ Khâm Từ nhắm mắt lại, một lượng lớn thông tin tràn vào trong đầu, Tạ Khâm Từ dần dần hiểu được tình cảnh của mình.
Thân phận hiện tại của cậu là một minh tinh, cậu và nguyên chủ cùng tên với nhau, đều tên là Tạ Khâm Từ, hiện tại đang tham gia chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp thể loại thần quái.
Chương trình tạp kỹ này do người đại diện đưa cho cậu, không phải muốn nâng đỡ cậu trở nên nổi tiếng, mà là để cậu làm đá kê chân* cho minh tinh mới của công ty - Kiều Nhạc Nhạc trong chương trình tạp kỹ này, dùng "Ác độc" của cậu tôn lên sự tốt đẹp của Kiều Nhạc Nhạc, ép khô cậu tới tia giá trị cuối cùng.
*作配 nghĩa là làm xứng không biết edit vậy đúng không nữa.
Xem lại ký ức, trên mặt Tạ Khâm Từ dần dần lộ ra biểu cảm kỳ quái, không có gì khác*, bởi vì cái này cốt truyện cậu rất quen thuộc, trong lúc vô tình cậu nhặt được một quyển tiểu thuyết, tình tiết bên trong hoàn toàn trùng khớp với những gì cơ thể này đã trải qua.
*无他 không biết nghĩa nên mình chém đại.
Cậu đây là......
Xuyên vào một quyển sách?
Tạ Khâm Từ không có xem hết quyển sách, chỉ tùy ý lật vài trang, nhưng cậu nhớ rõ, "Tạ Khâm Từ" trong sách chưa đến mấy chương đã chết, là một pháo hôi đúng nghĩa, hơn nữa, nếu cậu nhớ không lầm, "Tạ Khâm Từ" trong sách chính là chết ở chương trình này.
Ngay cả sau khi chết, cậu vẫn bị gánh đủ loại tiếng xấu không đáng có, còn Kiều Nhạc Nhạc lại được danh tiếng rất tốt.
Nghĩ đến cốt truyện trong sách, Tạ Khâm Từ khẽ cười một tiếng, cậu nóng lòng muốn gặp Kiều Nhạc Nhạc.
Chờ khó chịu trong nguời giảm bớt, Tạ Khâm Từ dựa theo trí nhớ đi đến cạnh cửa, đẩy cửa mở ra.
Ánh trăng chiếu xuống, xua tan bóng tối trong phòng, nhìn theo ánh trăng, Tạ Khâm Từ quay đầu nhìn thoáng qua nơi mình đã ở.
Bị ánh mắt sâu thẩm trong veo của cậu lướt qua,con quỷ không cam lòng nhìn tế phẩm rời đi sợ hãi rút sâu vào trong bóng tối.
Thiết bị phát sóng trực tiếp phát ra tiếng ù ù nhẹ.
—— Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? sao màn hình đột nhiên tối thui vậy?
—— Hình như tôi nhìn thấy cái gì đen sì vừa bay qua.
—— Tôi cũng nhìn thấy, ekip chương trình lần này chơi hết vốn liếng, hiệu ứng như thật luôn.
—— Đây là Tạ Khâm Từ mà, giống như cái hũ nút *, không chơi được thì tham gia《 Chuyến Đi Kỳ Ảo 》 làm gì.
*闷葫芦 ám chỉ mấy người kiệm lời ít nói, nhàn chán hoặc ví với những lời nói hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, làm người ta phát bực.
—— Đúng vậy, mấy vị khách mời khác đều tích cực tìm manh mối, tích cực chạy trốn, còn anh ta, cái gì cũng không làm, không giao tiếp với mọi người, nếu không phải thấy tên này trong danh sách khách mời của 《 Chuyến Đi Kỳ Ảo 》 tôi còn tưởng anh ta là nhân viên công tác.
《 Chuyến Đi Kỳ Ảo 》, tên đầy đủ 《 Chuyến Đi Kỳ Ảo Của Chúng Ta 》 là một chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp, dùng trò chơi khăm khách mời để gây sự chú ý, đến một ngày cấp trên lên tiếng yêu cầu chỉnh đốn, người phụ trách mới nhậm chức thề sẽ đem chương trình này vực dậy.
《 Chuyến Đi Kỳ Ảo 》 kỳ này là chủ đề thần quái, yêu cầu khách mời trong thời gian quy định tìm ra manh mối, sẽ vật lộn với những "Ma Quỷ" mà tổ tiết mục chuẩn bị, mở ra bí mật về cái chết của chủ nhân tòa nhà cổ.
Để đạt được hiệu quả phát sóng trực tiếp tốt hơn, ekip chương trình đã chi rất nhiều tiền chưa nói đến thuê một tòa nhà cổ có lịch sử trên hàng trăm năm làm địa điểm phát sóng trực tiếp, còn dùng nhiều tiền để mời đến không ít người nổi tiếng tham gia, không giới hạn bao gồm cựu ảnh đế Chúc Thần Tinh, lưu lượng* đang Hot Cố Miên, Blogger khoa học nổi tiếng Trần Lâm......
*Lưu lượng là từ dành riêng cho những ngôi sao lớn của Hoa ngữ với lượng fan hùng hậu.
Dàn khách mời xa xỉ thu hút không ít fans.
Trong danh sách khách mời có đủ loại tên tuổi nổi tiếng này, Tạ Khâm Từ cái tên này, có vẻ không thích hợp.
—— Tạ Khâm Từ rốt cuộc có lai lịch gì, sao tôi một chút ấn tượng cũng không có?
—— Hình như là người Thải Ngu, cùng công ty với Kiều Nhạc Nhạc.
—— Cùng công ty với Nhạc Nhạc nhà tôi? Không lẽ lúc trước nói dẫn người mới là anh ta?
—— Vừa đi điều tra, không có tác phẩm gì, cũng không phải người mới, chẳng qua lớn lên đẹp, không thể không đưa ra những thuyết âm mưu emmm..
Debut ba năm, trừ lúc mới ra mắt ngoại hình đẹp thì sau đó Tạ Khâm Từ gần như biến mất hoàn toàn khỏi giới giải trí, đột nhiên xuất hiện trong một chương trình toàn người nổi tiếng như vậy, khó có thể không cho người ta phải suy nghĩ quá nhiều.
Tạ Khâm Từ không biết làn đạn* đang nói về cậu, dưới ánh trăng nhẹ nhàng rời khởi khoảng sân nhỏ tràn đầy ma quỷ.
*弹幕 nghĩa là làn đạn những bình luận chạy trên màn hình.
Tòa nhà cổ này tràn ngập âm khí, dưới ánh trăng âm khí ngày càng dày đặc.
Cuối con đường nhỏ đột nhiên xuất hiện một bóng người, Tạ Khâm Từ dừng lại.
Cố Miên lảo đảo chạy ra từ hành lang,cách đó không xa những bóng ma đang đuổi phía sau hắn, một mảnh đen thui như ngọn núi không thể vượt qua, sau lưng không ngừng truyền đến tiếng cười, Cố Miên cắn răng lao về phía trước.
Hắn không biết mình đã chạy bao lâu, cũng không biết khi nào chạy đến cuối, càng không biết mình còn có thể chạy đến cuối không.
Nhưng hắn không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước.
Nhận được kịch bản từ trước nên hắn biết rõ bóng đen phía sau không phải ekip chương trình sắp xếp, chúng nó đột nhiên xuất hiện kéo tới giống như cá mập ngửi thấy mùi máu.
Đã có một số nhân viên ekip bị sát hại.
Nếu không phải......
Cố Miên nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, đây là tấm bùa hộ mệnh mà người đại diện nhất quyết bắt anh đeo, tấm bùa hộ mệnh này được cầu từ Thanh Tiêu đạo quán, giờ phút này còn hơi hơi nóng.
Nếu không có mặt dây chuyền, có lẽ hắn sẽ không thể chạy trốn đến đây.
Nhưng có ích lợi gì đâu?
Trong lòng bỗng dưng sinh ra một cảm giác tuyệt vọng, Cố Miên lấy lại bình tĩnh, nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt dừng lại.
Một bóng dáng thon dài lẳng lặng đứng ở cách đó không xa.
Dưới ánh trăng, Cố Miên nhìn rõ khuôn mặt của bóng người đó.
—— là khách mời cùng họ tham gia phát sóng trực tiếp, Tạ Khâm Từ.
Cố Miên nhớ rõ cậu chủ yếu vì vẻ ngoài của cậu quá thu hút người khác.
Chàng trai trẻ có mái tóc đen mềm mại và nước da trắng nõn, thoạt nhìn yếu đuối vô hại, chỉ có một đôi mắt đen nhánh sâu thẫm.
So với những khách mời đang chạy trốn vì bị ma quỷ đuổi theo, thì Tạ Khâm Từ quá nhàn nhã, dường như cậu đang lang thang đi dạo khắp nơi, lại giống như đang ngắm cảnh dưới trăng, không hề ý thức được mình đang ở trong một tòa nhà ma ám.
Cố Miên theo bản năng chạy về phía Tạ Khâm Từ nhưng trong nháy mắt bước chân dừng lại.
Khoan hãy nói tại sao Tạ Khâm Từ đột ngột xuất hiện ở đây, không phải Cố Miên chưa từng nghe qua chuyện quỷ thần, đây là lần đầu tiên tận mắt thấy hắn vô cùng hoảng sợ, nhưng vẫn nhớ không nên mang đến nguy hiểm cho người khác.
Hắn muốn chạy về hướng ngược lại, nhưng mấy bóng đen vẫn luôn chạy phía sau hắn dường như ngửi thấy mùi vị gì thơm ngon, bay thẳng về phía Tạ Khâm Từ.
Chàng trai có lẽ bị dọa choáng váng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Cố Miên sửng sốt một chút, cắn răng chạy theo bóng đen: "Cậu đứng yên làm cái gì, chạy đi, chạy mau đi!!!"
Giọng nói gấp gáp đến mức vỡ giọng.
"Tụi mày không phải muốn đuổi theo tao sao? Đến đây ——"
Vừa nói vừa vẫy tay, hình như muốn dùng cách này để thu hút bóng đen quay lại.
Bóng đen càng ngày càng gần, giọng cười khó chịu cũng đến gần, Tạ Khâm Từ bực bội nhíu mày:
"Ồn ào quá."
Cố Miên đã quen ồn ào: "......"
Bây giờ là lúc để bực bội cái này sao?
Phát sóng trực tiếp vẫn chưa kết thúc, theo sau sự xuất hiện của Cố Miên,một lượng lớn người xem tràn vào phòng phát sóng trực tiếp.
—— Chạy mau đi! Đứng như khúc gỗ ở đây làm gì?!
—— Anh ta không phải bị dọa ngốc rồi đi.
—— Mệt cho anh Cố của chúng ta còn muốn cứu anh ta,nhưng anh ta một chút phản ứng cũng không có.
Bóng đen gào thét bay qua, Cố Miên không đành lòng nhìn, đang định quay mặt đi, không thể tin tưởng dừng lại động tác.
Làn đạn trên màn hình chớp mắt trống không, ngay sau đó phản hồi càng mãnh liệt hơn:
—— a a a a vừa rồi đã xảy ra cái gì? Có ai thấy gì không?
—— Không đúng, thân thủ của Tạ Khâm Từ nhanh nhẹn như vậy sao?
—— Tôi chỉ nhìn thấy hai bóng đen xoạt xoạt đã bị anh ta giẫm dưới chân.
—— Chỉ có mình tôi thắc mắc, cái này là hiệu ứng sao? Mọi người xem cái bóng đen bị Tạ lão đại đạp dưới chân, nó chuyển động kìa a a a a.
—— Tôi cũng rất muốn hỏi, nước ta khi nào có hiệu ứng giống như thật vậy.
—— Nếu không phải hiệu ứng, cái bóng đen này là.....
—— Không lẽ đây thật sự là......?
—— Các bạn không biết sao, Ninh Trạch này mười mấy năm không có người ở, chính bởi vì vẫn luôn có tin đồn gần bên trong có......
—— Đừng nói nữa đừng nói nữa, da gà nổi lên hết rồi.
Cố Miên sững sờ tại chỗ một lúc lâu, giơ tay dụi dụi mắt, mở mắt lần nữa thấy chàng trai còn đứng ở trước mặt, thảm án trong dự liệu của hắn không sảy ra, ngược lại mấy cái bóng đen lở lững giữa không trung hắn làm gì cũng không thoát được đã hoàn toàn biến mất.
Ồ, còn có một ít đang bị chàng trai đạp dưới chân không thoát ra được.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cố Miên hốt hoảng nhìn chàng trai.
Tạ Khâm Từ rũ mắt liếc nhìn bóng đen bất động, dùng mũi chân đá đá: "Không sao rồi."
Ngay từ đầu Tạ Khâm Từ là không tính toán cứu người, cậu đã trải qua quá nhiều luân hồi vô hạn, gặp qua quá nhiều sự sống chết của người chơi, đối với cậu chuyện sống chết này tập mãi thành quen.
Nhưng khi cậu nhìn thấy Cố Miên rõ ràng sợ hãi đến mức giọng nói run run vẫn chạy về phía mình, còn có mấy cái bóng đen đó không biết sống chết mà đến gần, cậu đã thuận tay giải quyết.
Cũng giống trong sân nhỏ vừa rồi, mấy cái bóng đen này không có ý thức ngớ nga ngớ ngẩn, chỉ còn lại bản năng, chắc là bị thứ gì đó đã thúc đẩy xuất hiện ở chỗ này.
Tạ Khâm Từ dùng sức dưới chân, bóng đen từ từ tiêu tán.
Tiếng cười khó chịu đã dừng lại, bàn thờ Cố Miên trở nên rõ ràng.
Hắn nhìn chàng trai, lại nhìn bóng đen từ tan biến dưới chân chàng trai, mở miệng rồi đóng lại, một chữ cũng không nói nên lời.
Tạ Khâm Từ vẫy tay trước mặt hắn: "Hoàn hồn."
Cố Miên dùng sức xoa xoa mặt, nhẹ giọng hỏi: "Như vậy là giải quyết xong rồi hả?"
Không đợi Tạ Khâm Từ trả lời, Cố Miên từ từ lết đến bên người cậu: "Tạ, anh Tạ,tiếp theo chúng ta nên đi đâu?"
Cố Miên đã coi Tạ Khâm Từ như là chỗ dựa vững chắc.
Cũng không biết có phải ảo giác của hắn hay không, chàng trai bây giờ và lúc mới gặp không giống nhau, mang tới một cảm giác khó tả, liếc mắt nhìn một cái càng kinh tâm động phách.
"Cậu biết những người khác ở đâu không?"
"Em không biết, lúc đi ra,mọi người đã chạy trốn rồi." Cố Miên cúi đầu, có chút khổ sở.
"Vậy đi dạo một chút."
"Hở?"
Tạ Khâm Từ cong cong khóe miệng: "Nói không chừng đợi lát nữa sẽ có người tới."
Nghĩ đến mình vừa gặp Tạ Khâm Từ như thế nào, Cố Miên: "......"
Cố Miên nổi tiếng từ sớm, hiện giờ mới có mười chín tuổi, chính là mạnh mẽ lại tràn đầy lòng hiếu kỳ của tuổi trẻ *, không ngừng nói "anh Tạ ", lảm nhảm nói về mối quan hệ của khách mời.
*Nguyên văn 正是慕强又好奇心旺盛的年纪 không biết 慕强 có ý nghĩa gì nên chém đại.
Dọc đường không gặp một ai nhưng gặp không ít bóng đen, đều bị Tạ Khâm Từ xử lí, Cố Miên nhìn Tạ Khâm Từ trong mắt càng ngày càng có nhiều ngôi sao.
"Anh Tạ,sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, anh có muốn tới công ty chúng em không?" Cố Miên tắt mic, nhỏ giọng hỏi.
Giới giải trí không giấu được bí mật, rất nhiều người biết Tạ Khâm Từ bị Thải Ngu đẩy ra làm bàn đạp cho Kiều Nhạc Nhạc, Cố Miên cũng nghe qua chuyện này từ miệng người đại diện.
"Chút lại nói," Tạ Khâm Từ hất cằm, "Phía trước có người."
"Thật sao?" Cố Miên vui vẻ hơn, "Cuối cùng cũng gặp được người, để em đi xem là ai."
"Cậu bây giờ không sợ à?"
"Không phải còn anh Tạ ở đây sao?" Cố Miên cười rụt rè, vươn ngón út, "Ở trước mặt anh Tạ, chúng nó đều như cái này."
Tạ Khâm Từ xử lí hết mấy bóng đen xung quanh.
Cố Miên tung tăng chạy tới, đẩy tấm chấn ra:"Ai ở bên trong?Đừng sợ, không còn nguy hiểm rồi."
"Anh Cố." Người trốn trong bụi cỏ cẩn thận thò cái đầu ra ngoài.
"Kiều Nhạc Nhạc?"
"Là em " Kiều Nhạc Nhạc chậm chập bò ra ngoài, "Cảm ơn anh Cố đã tới cứu em......"
Bỗng nhiên giọng nói của hắn dừng lại, hắn nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp xuất hiện trước mặt mình. Ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên.
"Tạ Khâm Từ," Kiều Nhạc Nhạc không thể tin được, "Sao lại là cậu?"
"Anh rất bất ngờ khi thấy tôi hả?" ánh mắt của Tạ Khâm Từ dừng trên nửa lá bùa lộ ra ở túi áo của Kiều Nhạc Nhạc chớp mắt một cái, "Hay là nói anh bất ngờ khi nhìn thấy tôi còn sống?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook