*** 

Mở giấy gói ra, bên trong là một cái nón kết đen, khá đơn giản, có viền trắng và một chữ K thật lớn màu xanh dương ở giữa. Nhìn có vẻ không đáng bao nhiêu tiền. Tôi cũng không phải thấy ngại cho lắm. Nhưng vẫn có cảm giác kì lạ. Tự nhiên lại có đứa con gái nhảy ra nói thích bạn, trong khi mới biết nhau chưa đến một tháng, mới học chung có hai tuần mà thôi. Thật không rõ là thật hay là đùa nữa. Tôi vẫn có cảm giác không thật sao sao đấy. Mặc dù nhìn cô ta có vẻ không đùa nhưng mà... Tại sao chứ ? 

Tôi cũng không biết phải làm gì với món quà này nữa. Đội thì cũng kì, cô ta sẽ tưởng bở, mà vứt đi cũng kì, dù sao người ta cũng tặng cho mình. Phân vân một hồi cũng quyết định cất nó vào trong hộc tủ. Sau đó mang giấy gói gì đó cho hết vào bao rác. Xong xuôi tôi mang tập lý ra ngồi xem. Buổi sáng thầy dạy có nhiều chỗ tôi vẫn chưa theo kịp, trong khi mấy đứa khác vẫn tỉnh bơ. Đúng là lớp chọn, học thật sự rất giỏi. Cứ đà này tôi sợ mình cuối tháng sẽ phải đội sổ mất. 

Lúc nãy ba vừa mới gọi điện cho tôi hỏi tình hình. Ông có nói tôi nếu nhắm học không được thì sẽ mướn người dạy thêm cho tôi. Tôi không ngại ngần từ chối. Tôi không muốn phải tốn thêm thời gian, cũng không muốn nhờ ông. Tôi muốn tự lập, đôi khi tôi đã nghĩ đến việc đi làm thêm để tự kiếm tiền tiêu xài. Nhưng khổ nỗi, vừa mới về nước không lâu, không quen biết nhiều người, không biết phải đi đâu tìm việc. Hơn nữa, tôi sợ con người tôi lầm lì, ít nói người ta không muốn mướn. Đành phải tiếp tục kiếp sống ăn bám thôi. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương