Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu!!!
-
Chương 17
******
Dạo này tôi cứ phải đi xe buýt đến trường thôi. Đôi lúc tôi thấy rất trống trải, giống như chẳng còn ai quan tâm đến mình nữa vậy. Cảm giác cô đơn rất đáng sợ, nó như là liều thuốc ngấm sâu vào tận từng tế bào, như gậm nhắm hết tất cả mọi thứ bên trong cơ thể mình. Tôi rất muốn kiếm một nơi tối tăm nào đó mà thu bản thân mình lại, tách biệt với bên ngoài, một mình. Tuy là vậy sẽ càng cảm thấy bản thân trống rỗng, nhưng sẽ khiến mình không còn suy nghĩ lung tung nữa.
Lúc nhỏ tôi là người rất cô đơn. Hưng và Đình Mạnh là những người đã chăm sóc cho tôi, kéo tôi ra khỏi cái thế giới nhỏ hẹp của chính mình. Thời gian trôi qua tôi càng ngày càng lệ thuộc hơn về họ. Ngày Đình Mạnh đi du học là lần đầu tiên tôi rơi vào trạng thái mất cân bằng sao bao năm sống quá yên ổn. Suốt cả ngày tôi chỉ biết gọi điện thoại cho anh, dù bản thân chẳng có gì để nói. Hưng đã phải cô gắng rất nhiều để mang cuộc sống của tôi trở lại quỹ đạo. Nhưng chỉ có tôi biết tôi vẫn thường gặp cái cảm giác “bị bỏ lại” ấy hằng đêm, trong những giấc mơ. Có những đêm không ngủ được, tôi ngồi trên giường cả buổi chỉ để ngắm bầu trời đen kịt, trong đầu trống rỗng.
Hiện tại tôi nghĩ căn bệnh của tôi lại tái phát rồi. Tôi sợ ở một mình. Tôi sợ Hưng sẽ bỏ rơi, tôi mặc dù tôi biết anh sẽ không bao giờ làm vậy. Tôi sợ ngày mai khi mình tỉnh lại sẽ không còn ai bên cạnh. Tôi sợ lúc tôi gặp nguy hiểm cũng chẳng có ai để nhờ vả, chẳng có ai giúp đỡ mình…
Dạo này tôi cứ phải đi xe buýt đến trường thôi. Đôi lúc tôi thấy rất trống trải, giống như chẳng còn ai quan tâm đến mình nữa vậy. Cảm giác cô đơn rất đáng sợ, nó như là liều thuốc ngấm sâu vào tận từng tế bào, như gậm nhắm hết tất cả mọi thứ bên trong cơ thể mình. Tôi rất muốn kiếm một nơi tối tăm nào đó mà thu bản thân mình lại, tách biệt với bên ngoài, một mình. Tuy là vậy sẽ càng cảm thấy bản thân trống rỗng, nhưng sẽ khiến mình không còn suy nghĩ lung tung nữa.
Lúc nhỏ tôi là người rất cô đơn. Hưng và Đình Mạnh là những người đã chăm sóc cho tôi, kéo tôi ra khỏi cái thế giới nhỏ hẹp của chính mình. Thời gian trôi qua tôi càng ngày càng lệ thuộc hơn về họ. Ngày Đình Mạnh đi du học là lần đầu tiên tôi rơi vào trạng thái mất cân bằng sao bao năm sống quá yên ổn. Suốt cả ngày tôi chỉ biết gọi điện thoại cho anh, dù bản thân chẳng có gì để nói. Hưng đã phải cô gắng rất nhiều để mang cuộc sống của tôi trở lại quỹ đạo. Nhưng chỉ có tôi biết tôi vẫn thường gặp cái cảm giác “bị bỏ lại” ấy hằng đêm, trong những giấc mơ. Có những đêm không ngủ được, tôi ngồi trên giường cả buổi chỉ để ngắm bầu trời đen kịt, trong đầu trống rỗng.
Hiện tại tôi nghĩ căn bệnh của tôi lại tái phát rồi. Tôi sợ ở một mình. Tôi sợ Hưng sẽ bỏ rơi, tôi mặc dù tôi biết anh sẽ không bao giờ làm vậy. Tôi sợ ngày mai khi mình tỉnh lại sẽ không còn ai bên cạnh. Tôi sợ lúc tôi gặp nguy hiểm cũng chẳng có ai để nhờ vả, chẳng có ai giúp đỡ mình…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook