Ngày thứ hai, Vũ Lục Hàn đi làm với cái đầu nặng trịch. Cô đã phải tạm dừng hai lần trong buổi achụp vì không thể tập trung. Lúc này cô mới công nhận chồng mình đã đúng, ngày hôm qua cô uống quá nhiều rượu mất rồi.
”Chị Tiểu Hàn, cà phê của chị này!”
Mai Kiều Dung từ đâu bước đến với ly cappuccino thơm lừng. Dù có một chút bất ngờ, Vũ Lục Hàn vẫn nhận lấy và cảm ơn.
”Chị ổn chứ? Trông chị có vẻ mệt mỏi.”
Vũ Lục Hàn cười nhẹ, nhìn xuống những bức ảnh mình đã chụp.
”Chị vẫn ổn. Hơi chóng mặt một chút thôi.”
Mai Kiều Dung cười duyên, xoa nhẹ lên vai cô. “Cảm ơn chị và ngài chủ tịch đã đưa em về đêm qua.”
”Không có gì, bố em đã nhờ hẳn hoi rồi mà.”
Vũ Lục Hàn cười nhưng trong lòng thấy gợn lên một cơn sóng nhỏ. Hôm qua do say nên cô không mấy để tâm đến chuyện này, nhưng lúc này, khi tỉnh táo, cô bỗng thấy điều đó không bình thường chút nào. Nhưng nếu hỏi lại Hàm Vũ Phong, cô biết chồng cô cũng chẳng biết tại sao đối tác cũ của mình lại có lời đề nghị lạ lùng đó.
”Bố em... bố em tưởng em đi với sếp nên mới đề nghị thế đó. Ông là người hay lo lắng mà! Sáng nay khi em bảo bố đêm qua có cả chị đi cùng, bố em đã đòi gọi điện xin thứ lỗi đấy!”
Tất nhiên chuyện đó không có thật. Mai Kiều Dung nhấm nháp ly cappuccino của mình, trong ánh mắt ánh lên một tia độc địa. Cô biết Vũ Lục Hàn, cũng như bất cứ ai biết đến việc bố cô nhờ vả một người đã có chồng đưa con gái về, sẽ gây ra nghi ngờ. Vậy nên cô phải “đánh phủ đầu”, phải ngay lập tức dập đi sự nghi ngờ đó.
”Vậy à?” Vũ Lục Hàn không bình luận thêm, cũng không muốn làm quá lên một vấn đề nhỏ. “Không sao đâu, chúng ta đều là bạn mà.”
Mai Kiều Dung cười thầm đắc ý. “Thật là ngại khi nhờ ngài chủ tịch việc tế nhị đó! Em đã hỏi bố vì sao không cho người đi đón em, bố nói đêm qua bố mẹ đều đi vắng nên anh tài xế không đi đón được, mới phải nhờ...”
”Chị hiểu mà.” Vũ Lục Hàn ngay lập tức trấn an, nhìn thấy nỗi e ngại trong đôi mắt cô em đồng nghiệp. Cô liền thay đổi chủ đề. “Chị muốn có thêm chút phóng khoáng và năng động cho concept. Em có thể trang điểm cho mẫu nữ tươi tắn, trẻ trung hơn không?”
”Được ạ.” Mai Kiều Dung cười, thầm thán phục bản thân đã lừa được Vũ Lục Hàn. Cô không hề biết, chẳng có gì mạnh mẽ hơn linh cảm của một người vợ.
Tiếng chuông điện thoại lôi Vũ Lục Hàn ra khỏi cuộc nói chuyện gượng gạo. Cô ngay lập tức đi lùi ra xa và nghe máy. Là chồng cô.
”Em sắp xong chưa?” Giọng hắn nghe đều đều, không được phấn khởi như mọi khi. Theo cô nhớ, hình như sáng nay chồng cô có một cuộc họp. Có thể hắn khá mệt mỏi.
”Chụp thêm lần nữa là xong rồi.” Cô nhỏ nhẹ, dỗ dành chồng. “Anh có muốn ăn trưa với em không?”
Quả nhiên cô nghe tiếng cười nhẹ.
”Có, anh đang định rủ vợ anh đi hẹn hò. Còn nữa, đừng quên cuộc gặp gỡ ngày mai đấy.”
”Em nhớ rồi.”
Ngày mai là sinh nhật Hàm Hương, mẹ kế của Hàm Vũ Phong. Bố đẻ của chồng cô đã gọi điện cho hắn từ hôm qua, vợ hai của ông muốn vợ chồng cô cùng xuất hiện. Thực chất, có vẻ cô không được hoan nghênh.
”Anh chỉ lo em sẽ sợ hãi quá thôi.” Giọng hắn dịu đi trông thấy. Cô mỉm cười, vẫn biết hắn là người hay lo xa, nhưng biết chắc lần này sẽ khác.
”Em là vợ của người đàn ông thành đạt, quyền lực và quyến rũ nhất quả đất này. Không lẽ em dễ bị bắt nạt sao?”
”Đúng thế, em dễ bị bắt nạt lắm.”
Vũ Lục Hàn cười lớn, hòa vào giọng cười của chồng.
”Anh đừng lo, em sẽ biết cách ứng xử thôi.” Cô an ủi chồng, nhận thấy hắn đã thư giãn thêm vài phần. “Nếu anh không bận gì, sau bữa trưa bọn mình có thể đi mua quà cho mẹ?”
”Anh không chắc Hàm Hương thích gì...”
”Để cô con dâu này thể hiện đi nào!” Cô vênh mặt lên cười, rất muốn chồng cô ở đây để nhìn cho rõ biểu hiện cực kì tự tin này. “Anh chỉ cần đưa em đến thôi, mọi thứ còn lại cứ để em lo.”
”Chà, rất ra dáng!” Hàm Vũ Phong cười thành tiếng. Ngay cả điệu cười của hắn cũng khiến cô rung động. “Vậy lát gặp lại em. Anh phải quay lại phòng họp đây.”
”Anh chưa họp xong ư?” Vũ Lục Hàn thốt lên, liếc nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay. Đã mười giờ hơn. Mà hắn bắt đầu cuộc họp từ bảy giờ sáng.
”Chỉ bàn bạc một số màn chiến lược kinh doanh vô cùng tẻ nhạt đối với cô gái đam mê nghệ thuật như em mà thôi.” Hắn hạ giọng. “Anh nhớ em quá nên gọi điện... Không, đùa đấy. Anh gọi đặt chỗ với em để đảm bảo rằng em sẽ cùng anh ăn trưa. Anh không muốn vợ anh phải ăn trưa một mình đâu.”
Vũ Lục Hàn bật cười sung sướng, những muốn được ôm cổ và hôn lên môi hắn. Hàm Vũ Phong cuối cùng vẫn là kẻ lẻo mép, chỉ là hắn không áp dụng lên các đối tượng khác mà thôi.
”Anh đã đặt chỗ thành công rồi. Hẹn gặp anh lúc mười hai giờ.”
”Anh sẽ có mặt sớm đến mức em phải nhìn giờ để kiểm tra xem đã đến giờ tan làm chưa.”
”Rất hân hạnh chờ đợi anh!”
Sau một cái hôn gió từ hắn, cô hôn đáp trả và cúp máy. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần trò chuyện vài phút với Hàm Vũ Phong thôi, cô cũng cảm thấy như được hồi sinh. Tâm trạng mệt mỏi ban nãy dường như không còn nữa, thay thế cho sự phấn chấn, cơ thể cô đang tràn đầy năng lượng. Không để giây phút này trôi qua phung phí, Vũ Lục Hàn ngay lập tức kết thúc giờ nghỉ giải lao và quay trở lại với công việc. Cô đang có nhiều sinh lực hơn bao giờ hết, sự tập trung đã quay trở lại khiến cô ưng ý với những tấm hình nhiều hơn.
Hàm Vũ Phong quả là liều thuốc diệu kì!
Đã mười phút trôi qua, Hàm Vũ Phong vẫn chưa đến. Cô chụp ở một studio bên ngoài công ty, cách chỗ làm chỉ năm phút đi xe mà thôi. Bởi thế, khi đợi khá lâu mà chưa thấy chồng, cô quyết định không gọi điện mà đi bộ ngược về phía công ty mình.
Hàm Vũ Phong chưa bao giờ lỡ hẹn. Cô biết rõ điều đó từ hồi bọn họ mới quen biết nhau. Dù cô và hắn chưa yêu nhau, Hàm Vũ Phong vẫn hàng ngày xuất hiện ở cổng trường cô chính xác giờ cô tan học, cho dù hắn có phải tạm ngừng công việc để đi đón cô. Thói quen đúng giờ là cần thiết ở một ông chủ như hắn; không chỉ trong công việc, ngay cả những lần hẹn hò hắn cũng chưa bao giờ chậm một giây mà luôn đến từ rất sớm. Vì thế, chắc chắn phải có việc vô cùng quan trọng và không thể kết thúc mới khiến Hàm Vũ Phong chậm trễ như lúc này. Cô nghĩ hắn vẫn chưa kết thúc được cuộc họp của công ty.
Đi bộ về đến nơi chỉ mất mười lăm phút. Cô kiểm tra điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ nào của hắn. Khi đã chắc chắn chồng mình vẫn còn ở chỗ làm, Vũ Lục Hàn mới bước vào sảnh chính. Các nhân viên lễ tân ở sảnh đã chào cô, các nhân viên khác đã vẫy tay với cô, và giữ cửa thang máy cho cô. Vũ Lục Hàn đáp lại họ với một nụ cười. Thời gian đầu khi biết Vũ Lục Hàn là vợ sếp, các nhân viên khi nhìn thấy cô đều khép nép sợ hãi. Cô chán nản, bởi bất kể cô tỏ ra thân thiện đến đâu, các nhân viên cũng thấy gượng gạo khi cười với cô. Họ lo sợ làm gì phật ý cô sẽ bị sếp đuổi việc. Sau cùng, Vũ Lục Hàn không thèm chứng minh cho ai thấy cô là người thoải mái nữa. Cô vẫn giữ nguyên thái độ và cách đối xử của mình, dần dần mọi người tự mình coi cô như một nhân viên bình thường, không phải là bà chủ vợ sếp. Việc kết hôn này không đi quá giới hạn như cô tưởng tượng, và cô thấy hài lòng về chuyện đó.
Thang máy dừng ở tầng của Hàm Vũ Phong, chỉ còn một mình cô bước ra. Cô thấy Veronica đứng dậy cười tươi với mình, nhưng cánh cửa gỗ ở đối diện văn phòng chủ tịch vẫn đóng kín mít.
”Chào bà Adam!” Cô thư kí Ronnie đưa tay về phía văn phòng của Hàm Vũ Phong, cười chừng mực. “Ngài Chủ tịch vẫn đang họp, muốn tôi đưa phu nhân vào văn phòng nếu phu nhân đến.”
”Cuộc họp có vẻ rất quan trọng, phải không?” Cô liếc mắt về phòng họp, nhận thấy Veronica đang thu gọn giấy tờ vào một tập hồ sơ và đặt điện thoại di động lên trên đó. Cô thư kí có lẽ chỉ tạm thời ra ngoài để đợi xem cô có đến không mà thôi. “Vậy tôi sẽ đợi ngài chủ tịch ở đây, cô hãy bảo anh ấy cứ tiếp tục hoàn thành công việc nhé, tôi có thể đợi được.”
Veronica đáp lại bằng nụ cười nhẹ, cúi người chào cô và đẩy cánh cửa gỗ. Qua khẽ cửa, chỉ trong vài giây, cô thấy Hàm Vũ Phong ngồi ở chính giữa bàn họp lớn đối diện cửa, cúi đầu, dùng ngón tay day nhẹ hai bầu mắt. Cánh cửa đóng lại, một nỗi xót xa len lỏi vào tâm hồn cô. Hàm Vũ Phong chắc hẳn đang gặp chuyện khó giải quyết, hiếm khi cô thấy hắn phải giải quyết công việc lâu như thế. Cô thở dài, ngồi ngay xuống ghế của Veronica. Nếu cô biết chút ít về kinh tế, cô rất muốn mình có thể giúp đỡ chồng.
Thang máy vừa kêu một tiếng, cánh cửa chậm rãi mở ra. Vũ Lục Hàn xoay ghế lại nhìn, tỏ ra bất ngờ khi thấy hai người vừa bước ra khỏi thang máy. Người đó nhìn thấy cô, khựng lại vài giây rồi nở nụ cười tươi rói.
”Xin chào! Tôi không nghĩ phu nhân chủ tịch đã chuyển sang làm thư kí riêng!”
Vũ Lục Hàn lúng túng đứng dậy, cười một cái rồi bước ra khỏi ghế.
”Chào anh. Tôi đang đợi Hàm Vũ Phong nên ngồi tạm ở đó thôi. Anh... đến gặp chồng tôi?”
Cố Y Bình trong bộ suit màu xám nhạt và đôi giày da bóng lộn khác hẳn ngày thường, tiến đến gần cô, ra hiệu cho người trợ lý đằng sau đứng đợi.
”Chúng tôi hẹn gặp nhau ở đây lúc một giờ chiều. Nhưng xem ra... ngài Adam của cô chưa kết thúc cuộc họp?”
Vũ Lục Hàn mím môi, nhìn vào phòng họp còn đóng kín. Hình ảnh mệt mỏi của hắn hiện ra, cô bất giác cảm thấy bất an.
”Thật ra... anh đến đây vì chuyện gì vậy?” Vũ Lục Hàn không e dè, hỏi thẳng người mà cô biết là đối thủ cạnh tranh hiện giờ của chồng. “Tôi nghĩ... hai người không có gì liên quan đến nhau...”
Cố Y Bình đột nhiên cười lớn. Anh khiến cô hoang mang, thêm vài phần bối rối.
”Đúng là phụ nữ!” Anh cảm thán, nhìn cô cười bí hiểm. “Phu nhân ạ, tôi đến để kí hợp đồng. Cô có biết tôi đã mua lại mười phần trăm cổ phần của Tập đoàn ACorp không?”
Vũ Lục Hàn chết sững, gần như hóa đá trước mặt Cố Y Bình. Cô không thốt nên lời, thậm chí còn không thể chớp mắt.
”Sao thế? Xin lỗi, tôi vừa làm cô bất ngờ hả?”
Vẻ đắc ý của người đối diện càng khiến cô bàng hoàng. Có vẻ đây chính là lí do khiến Hàm Vũ Phong phải triệu tập các cổ đông họp gấp, kéo dài quá lâu như vậy. Có lẽ hắn không ngờ đến chuyện đối thủ có thể mua lại được cổ phiếu của tập đoàn mình vốn có giá rất cao trên thị trường chứng khoán. Chồng cô luôn là người tự tin, hắn chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc điều hành tập đoàn, cho đến lúc này. Cố Y Bình cũng là người duy nhất hắn nhắc đến là kẻ thù của mình, nói thẳng mà không cần kiêng nể. Cô không thể coi thường người đàn ông này, anh ta đã khiến Hàm Vũ Phong của cô phải cảnh giác rồi.
Cửa phòng họp hé mở, cô vội vàng quay sang nhìn, là cô thư kí người Anh. Veronica lộ vẻ bất ngờ đôi chút khi thấy cô còn đứng đó với Cố Y Bình, nhưng ngay lập tức lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp, cúi chào vị khách mới đến. Với vài câu tiếng Anh đơn giản, Ronnie truyền đạt lại yêu cầu của Hàm Vũ Phong: mời Cố Y Bình cùng trợ lý của anh vào phòng. Cố Y Bình gật đầu, nhìn lướt qua Vũ Lục Hàn và vui vẻ vẫy tay chào trước khi đi theo Veronica vào phòng họp. Cánh cửa một lần nữa đóng lại, cô còn không kịp nhìn xem Hàm Vũ Phong mệt mỏi thế nào.
Cố Y Bình đã cảm thấy một sự thú vị len lỏi vào trò chơi của mình. Anh tuân thủ mười hai lời khuyên để đánh bại đối thủ, vốn không cần áp dụng với những người khác nhưng giờ buộc phải áp dụng với Hàm Vũ Phong. Một là trở thành khách hàng của đối thủ. Anh đã bỏ ra không ít tiền bạc để thuê một căn hộ cao cấp tại chuỗi chung cư hạng sang của ACorp, bao một cô người tình nóng bỏng. Sau vài tháng, anh lại bỏ tiền để mua gói chăm sóc y tế tại AHealth - hệ thống bệnh viện tư của ACorp. Mùa hè vừa rồi, anh kết hợp nghỉ dưỡng với trải nghiệm tại khu nghỉ dưỡng ASand - tất cả chỉ để tìm hiểu về bộ phận chăm sóc khách hàng của Tập đoàn ACorp. Lời khuyên thứ hai, tìm hiểu vêd người điều hành công ty. Tuy Hàm Vũ Phong ít xuất hiện trên truyền thông nhưng sau đám cưới linh đình một năm về trước, Chủ tịch của ACorp đã góp mặt nhiều hơn trên vài tờ báo kinh doanh, thú vị hơn nữa, bà xã của hắn là nhà thiết kế khá nổi bật của hãng thời trang The Fashionista. Anh đã lặn lội đến tận cửa hàng phân phối chính thức của hãng với hi vọng có thể tiếp cận bà xã hắn, nhưng rốt cuộc chỉ gặp được cô bạn thân nhất của Vũ Lục Hàn là Triệu Minh. Dù không có được mục tiêu ban đầu, Cố Y Bình cũng khá toại nguyện khi Triệu Minh là người khá dễ trò chuyện, chỉ cần khiến cô gái đó tin tưởng và biết cách moi tin tức là cái gì cũng có. Triệu Minh chính là tấm vé cho Cố Y Bình tại bữa tiệc riêng tư của đám bạn ngài Chủ tịch vừa rồi. Phải nói rằng anh áp dụng hai lời khuyên đầu tiên thật hiệu quả, và giờ lời khuyên thứ ba cũng đang đi đúng hướng: mua cổ phần của đối thủ cạnh tranh. Anh đã phải thâu tóm thêm một công ty tư nhỏ lẻ nữa để gom đủ tiền trong tài khoản đầu tư, quyết định vung hết số tiền đó để mua bằng được mười phần trăm cổ phiếu của ACorp. Bố anh khi biết việc này đã rất ngạc nhiên và tức giận, cho rằng anh đang vung tay quá trán, không biết suy nghĩ mà dám bỏ ra số tiền khổng lồ để mua cổ phiếu của ACorp. Tuy thế, anh thuyết phục bố rằng với tình hình kinh doanh của ACorp, cổ phiếu sẽ không thể giảm được. Ít nhất là sẽ không giảm cho đến khi anh từng bước mua lại hết cổ phần của Hàm Vũ Phong. Với cách này, anh có thể dễ dàng cập nhật báo cáo thường xuyên kèm kết quả tài chính và các chiến lược kinh doanh của ACorp. Hàm Vũ Phong có mà chạy đằng trời!
Lời khuyên thứ tư, trò chuyện với khách hàng của ACorp, anh đã thực hiện quá tốt trong những chuyến đóng giả làm khách hàng của mình. Anh chỉ cần nhắm vào vài cô gái, đong đưa một hồi, gương mặt điển trai với hàng râu quai nón nam tính này có thể gợi lên đủ thứ chuyện trên đời, trong đó kiểu gì cũng sẽ quay sang chuyện “vì sao em/cô lại chọn căn hộ/khu nghỉ dưỡng của ACorp”? và sau mỗi câu trả lời, anh chỉ cần buông vài câu khen ngợi là chẳng ai nghi ngờ nữa. Bây giờ chính là bỏ qua bước bốn và vào thẳng bước năm: tham dự các hội nghị trong ngành. Cố Y Bình vốn không thích các buổi họp mặt như vậy bởi anh vốn chẳng ưa gì kinh doanh, chẳng ưa phải nói chuyện kinh tế nhàm chán, tào lao với mấy ông già đứng tuổi. Anh chỉ muốn tiệc tùng, chỉ muốn những cô em chân dài miên man và nói chuyện về phái đẹp. Thế mà chỉ vì gặp gỡ phu nhân của Hàm Vũ Phong một cách tình cờ tại nhà hàng Anh Quốc, Cố Y Bình đã ngay lập tức thay đổi suy nghĩ. Anh nhận lời tham gia buổi gặp mặt giữa các công ty sắp tới chỉ để có cớ dụ dỗ Hàm Vũ Phong mang theo cô vợ xinh đẹp của mình đi. Chỉ cần thế thôi, anh sẽ sắp xếp một vố có thể khiến Hàm Vũ Phong phải suy sụp mãi mãi.
Ngay cả việc thấy đối thủ cạnh tranh của mình đau đầu, ngay lập tức triệu tập họp cổ đông như lúc này cũng đủ để thấy anh ít nhiều đã làm hắn lung lay. Một bức tường đá dù có vững chắc đến mấy, rồi cũng sẽ đổ. Đến thành Troy bất khả xâm phạm cũng chịu bị đánh bại chỉ vì một con ngựa gỗ. Cố Y Bình sẽ là con ngựa gỗ, với điều kiện Vũ Lục Hàn là nàng Helen tuyệt thế giai nhân. Đối với phu nhân của Hàm Vũ Phong, ngoài sự thích thú trước thử thách sắp tới, anh cũng ít nhiều phải dè chừng. Người phụ nữ có thể khiến Hàm Vũ Phong một bước gục ngã, trên đời chỉ có duy nhất cô gái ấy mà thôi.
Vũ Lục Hàn thấy bụng sôi sục. Cô nhớ ra sáng nay mình chưa ăn gì vì ngủ dậy còn nôn nao sau trận rượu đêm qua, Hàm Vũ Phong vì thấy cô không ăn nên cũng chẳng chịu ăn gì cả. Bây giờ đã hơn một giờ chiều, vợ chồng cô bỏ qua hai bữa. Cô không làm gì nhiều mà còn thấy đói đến mềm người, chỉ thấy xót xa cho ông chồng rõ ràng đang rất mệt mỏi, lao tâm khổ tứ trong phòng họp kia. Nghĩ một hồi, cô quyết định mở điện thoại và gọi đặt hai hộp pizza cỡ lớn. Hắn luôn ăn pizza mỗi khi đang làm dở việc quan trọng, bởi ăn pizza thì không cần phức tạp hay phải ngưng việc đang làm. Cô đẩy cánh cửa dẫn vào văn phòng hắn, thả mình xuống ghế sô pha. Cô chỉ thấy lo lắng mà thôi. Bỗng dưng Cố Y Bình xuất hiện, chắc chắn sắp tới chồng cô sẽ bận rộn nhiều hơn rồi.
Điện thoại reo, là Triệu Minh gọi. Cô đang nằm dài trên ghế, nghe máy, chẳng buồn nhúc nhích.
”Có rảnh không thế? Mình biết chiều nay cậu không phải đến công ty nhưng cậu có thể vì mình mà đến đây không?”
”Có chuyện gì à?” Giọng cô vẫn ỉu xìu, chán chường và đói bụng. “Cậu không làm kịp bộ sưu tập nhóm à?”
”Không phải, là vì Đầu Cà Rốt...” Triệu Minh hạ giọng, có một chút bực bội. “Vì anh Hải Minh. Sáng nay anh ấy quay xong không nói với mình nửa lời, bỏ đi đâu mất hút. Mình cứ đợi anh ấy suốt, phải nửa tiếng sau mới thấy quay lại, nhưng không nói cho mình là đi đâu. Mình đã bỏ qua, rủ anh ấy đi ăn trưa nhưng anh ấy cứ trì hoãn, bảo có việc nên xuống căn tin ăn rồi, chiều phải lên sóng một chương trình dạy nấu ăn nữa. Cậu xem, anh ấy bỏ mình không nói một lời, đi ăn cũng không báo mình một tiếng, làm mình vừa hụt hẫng lại còn đói nữa chứ! Chưa kể đến việc mình đã phải đi taxi từ đài truyền hình đến chỗ làm đấy, vì mình cứ đợi anh Hải Minh xong việc đưa đi, anh ấy hứa như vậy! Rốt cuộc anh ấy bảo mấy người trong ekip Master Chef cần anh ấy ở lại bàn kịch bản nấu ăn tập tiếp theo, không đưa mình đi được. Mình vì đợi anh ấy mà đi muộn nửa tiếng, anh Hoàng và chị Ánh Nguyệt giận mình mất năm phút chỉ vì mình đến trễ làm nhóm chậm tiến độ đấy! Mình lại còn cầm thiết kế gốc nữa chứ! Ôi trời ơi....”
Lần nào cũng vậy, có chuyện bực bội là Triệu Minh lại gọi cho cô và kể một câu chuyện thật dài. Vũ Lục Hàn thở ra, úp điện thoại xuống vai để cô bạn thân không nhận ra mình cũng đang rất chán nản. Rồi cô áp điện thoại lên tai, Triệu Minh vẫn đang kể rằng trưởng phòng thiết kế Ánh Nguyệt và anh bạn cùng phòng Âu Minh Hoàng đã im lặng tỏ thái độ mất kiên nhẫn với Triệu Minh thế nào. Cô bạn họ Triệu vốn rất nghiêm khắc trong giờ giấc, có lẽ việc này cô ấy đã quá nhạy cảm. Vũ Lục Hàn đành an ủi cô, nói mấy lời dễ nghe. Triệu Mình chắc áy náy lắm khi để hai người bạn cùng nhóm đợi, lúc này càng được thể đổ tội cho bạn trai Trần Hải Minh.
”Này, Tiểu Hàn, giúp mình nói với chồng cậu một tiếng nhé! Chỉ có anh Vũ Phong nói thì Đầu Cà Rốt mới hiểu anh ấy đã khiến tâm trạng mình tệ thế nào!”
Vũ Lục Hàn thở dài lần nữa, không buồn che giấu. Chồng cô vẫn chưa thấy xuất hiện.
”Mình biết rồi, mình sẽ nói. Thôi nào Minh Minh, đôi khi ai cũng có một thời điểm rất bận rộn mà. Anh Hải Minh cũng cần cảm thông...”
”Mình đã cực kì cảm thông mới không nổi đóa lên đấy!” Triệu Minh cõ lẽ vừa đập bàn. “Anh ấy khiến mình hụt hẫng mấy lần, lại còn đi đi về về bí hiểm, không qua tâm đến mình. Mình nào phải đứa suốt ngày nhõng nhẽo đòi người yêu phải quan tâm bất kể thời điểm đâu? Thôi, kệ đi, đừng nhắc đến kẻ đó nữa. Cậu đang có tâm sự gì à?”
Vũ Lục Hàn cười nhẹ, Triệu Minh đúng là vẫn để ý cô nhất. Dù chỉ là giọng nói hay một cái thở dài, cô bạn thân cũng biết cô đang cảm thấy buồn tẻ.
”Không, mình chỉ hơi đói và chán thôi. Mình đợi Hàm Vũ Phong, vẫn đang ở chỗ làm.”
”Hả? Vẫn ở ACorp à?” Triệu Minh thốt lên. “Sao hôm nay chồng cậu làm muộn thế? Ăn gì chưa?”
”Chưa. Bọn mình định đi ăn nhưng rồi anh ấy bận quá chưa đi được. Mình gọi đồ ăn đến rồi, đợi thêm một chút cũng được.”
”Anh Vũ Phong mà bận công việc đến nỗi không ăn trưa được cơ à? Mới đó hả?”
Nghe Triệu Minh nói, chính cô cũng thấy không quen tai. Hồi trước có những lúc chồng cô rảnh rỗi đến nỗi đêm nào cũng đi bar cuồng nhiệt với đám bạn. Chu Bạch Thảo khi đó còn đang học múa ballet, Trần Hải Minh thì tự do chẳng vướng bận công việc, mà Hoàng Lâm có quá nhiều thời gian với công việc của kiến trúc sư. Chỉ có hắn là người không rảnh vào lúc đó, vậy mà... Hắn chưa bao giờ bận rộn như lúc này, ít nhất từ khi cô xuất hiện thì là vậy.
”Thôi, ăn đi rồi nghỉ. Mình đang định rủ cậu qua công ty đi cà phê xả giận đôi chút nhưng tình hình này có lẽ là thôi. Mình xả nhiêu đó cũng đỡ bực rồi, cậu đừng bận tâm đến việc của mình quá nhé!”
”Mình biết rồi. Hẹn mai gặp.”
”Mai gặp!” Triệu Minh hớn hở nói và tắt máy. Cô lia điện thoại lên bàn, thở dài thượt, nhìn mông lung lên trần nhà.
Xem ra kế hoạch đi chọn quà sinh nhật cho mẹ kế của chồng đã phá sản rồi. Hắn chưa biết bao giờ mới hết bận, có lẽ cô đành tự đi một mình.
Người giao hàng đã gọi điện báo vừa đến, cô hướng dẫn họ lên thang máy tầng của hắn và tự thúc giục bản thân nhấc mình dậy khỏi ghế. Bụng cô đã biểu tình lâu lắm rồi, thật khso chịu khi bụng sót từng cơn chỉ vì đói.
Thanh toán xong xuôi, Vũ Lục Hàn ôm hai hộp pizza to tướng đi về phía văn phòng của chồng. Cùng lúc này, cánh cửa phòng họp mở ra khiến bước chân cô khựng lại. Veronica hiện ra trước, và cuối cùng người đó cũng bước ra.
Chồng cô, biểu hiện không đến nỗi quá mệt mỏi, cười nhẹ và bắt tay vài cổ đông rồi tiễn họ đi về thang máy. Bước ra cuối cùng là Cố Y Bình cùng trợ lý của anh, sau khi bắt tay hắn liền quay sang nhìn cô một cái. Vũ Lục Hàn còn đang cầm hai hộp pizza to tướng trên tay, nhất thời không biết biểu hiện thế nào.
Sau cùng, Hàm Vũ Phong nhìn cô, bất giác nở nụ cười rạng rỡ. Mọi mệt mỏi của hắn dường như tan biến, mọi thứ bùng nổ trong một khoảng khắc. Cô cười toe đáp lại chồng, giơ hai hộp pizza lên với ý mời mọc. Hắn chỉ tiến về phía cô, mỗi bước chân nhẹ đi vài lần.
Đối với Hàm Vũ Phong, chỉ cần sau mỗi ngày mệt mỏi đều được thấy Vũ Lục Hàn cười như vậy, chẳng có gì còn dọa hắn được nữa.
”Chị Tiểu Hàn, cà phê của chị này!”
Mai Kiều Dung từ đâu bước đến với ly cappuccino thơm lừng. Dù có một chút bất ngờ, Vũ Lục Hàn vẫn nhận lấy và cảm ơn.
”Chị ổn chứ? Trông chị có vẻ mệt mỏi.”
Vũ Lục Hàn cười nhẹ, nhìn xuống những bức ảnh mình đã chụp.
”Chị vẫn ổn. Hơi chóng mặt một chút thôi.”
Mai Kiều Dung cười duyên, xoa nhẹ lên vai cô. “Cảm ơn chị và ngài chủ tịch đã đưa em về đêm qua.”
”Không có gì, bố em đã nhờ hẳn hoi rồi mà.”
Vũ Lục Hàn cười nhưng trong lòng thấy gợn lên một cơn sóng nhỏ. Hôm qua do say nên cô không mấy để tâm đến chuyện này, nhưng lúc này, khi tỉnh táo, cô bỗng thấy điều đó không bình thường chút nào. Nhưng nếu hỏi lại Hàm Vũ Phong, cô biết chồng cô cũng chẳng biết tại sao đối tác cũ của mình lại có lời đề nghị lạ lùng đó.
”Bố em... bố em tưởng em đi với sếp nên mới đề nghị thế đó. Ông là người hay lo lắng mà! Sáng nay khi em bảo bố đêm qua có cả chị đi cùng, bố em đã đòi gọi điện xin thứ lỗi đấy!”
Tất nhiên chuyện đó không có thật. Mai Kiều Dung nhấm nháp ly cappuccino của mình, trong ánh mắt ánh lên một tia độc địa. Cô biết Vũ Lục Hàn, cũng như bất cứ ai biết đến việc bố cô nhờ vả một người đã có chồng đưa con gái về, sẽ gây ra nghi ngờ. Vậy nên cô phải “đánh phủ đầu”, phải ngay lập tức dập đi sự nghi ngờ đó.
”Vậy à?” Vũ Lục Hàn không bình luận thêm, cũng không muốn làm quá lên một vấn đề nhỏ. “Không sao đâu, chúng ta đều là bạn mà.”
Mai Kiều Dung cười thầm đắc ý. “Thật là ngại khi nhờ ngài chủ tịch việc tế nhị đó! Em đã hỏi bố vì sao không cho người đi đón em, bố nói đêm qua bố mẹ đều đi vắng nên anh tài xế không đi đón được, mới phải nhờ...”
”Chị hiểu mà.” Vũ Lục Hàn ngay lập tức trấn an, nhìn thấy nỗi e ngại trong đôi mắt cô em đồng nghiệp. Cô liền thay đổi chủ đề. “Chị muốn có thêm chút phóng khoáng và năng động cho concept. Em có thể trang điểm cho mẫu nữ tươi tắn, trẻ trung hơn không?”
”Được ạ.” Mai Kiều Dung cười, thầm thán phục bản thân đã lừa được Vũ Lục Hàn. Cô không hề biết, chẳng có gì mạnh mẽ hơn linh cảm của một người vợ.
Tiếng chuông điện thoại lôi Vũ Lục Hàn ra khỏi cuộc nói chuyện gượng gạo. Cô ngay lập tức đi lùi ra xa và nghe máy. Là chồng cô.
”Em sắp xong chưa?” Giọng hắn nghe đều đều, không được phấn khởi như mọi khi. Theo cô nhớ, hình như sáng nay chồng cô có một cuộc họp. Có thể hắn khá mệt mỏi.
”Chụp thêm lần nữa là xong rồi.” Cô nhỏ nhẹ, dỗ dành chồng. “Anh có muốn ăn trưa với em không?”
Quả nhiên cô nghe tiếng cười nhẹ.
”Có, anh đang định rủ vợ anh đi hẹn hò. Còn nữa, đừng quên cuộc gặp gỡ ngày mai đấy.”
”Em nhớ rồi.”
Ngày mai là sinh nhật Hàm Hương, mẹ kế của Hàm Vũ Phong. Bố đẻ của chồng cô đã gọi điện cho hắn từ hôm qua, vợ hai của ông muốn vợ chồng cô cùng xuất hiện. Thực chất, có vẻ cô không được hoan nghênh.
”Anh chỉ lo em sẽ sợ hãi quá thôi.” Giọng hắn dịu đi trông thấy. Cô mỉm cười, vẫn biết hắn là người hay lo xa, nhưng biết chắc lần này sẽ khác.
”Em là vợ của người đàn ông thành đạt, quyền lực và quyến rũ nhất quả đất này. Không lẽ em dễ bị bắt nạt sao?”
”Đúng thế, em dễ bị bắt nạt lắm.”
Vũ Lục Hàn cười lớn, hòa vào giọng cười của chồng.
”Anh đừng lo, em sẽ biết cách ứng xử thôi.” Cô an ủi chồng, nhận thấy hắn đã thư giãn thêm vài phần. “Nếu anh không bận gì, sau bữa trưa bọn mình có thể đi mua quà cho mẹ?”
”Anh không chắc Hàm Hương thích gì...”
”Để cô con dâu này thể hiện đi nào!” Cô vênh mặt lên cười, rất muốn chồng cô ở đây để nhìn cho rõ biểu hiện cực kì tự tin này. “Anh chỉ cần đưa em đến thôi, mọi thứ còn lại cứ để em lo.”
”Chà, rất ra dáng!” Hàm Vũ Phong cười thành tiếng. Ngay cả điệu cười của hắn cũng khiến cô rung động. “Vậy lát gặp lại em. Anh phải quay lại phòng họp đây.”
”Anh chưa họp xong ư?” Vũ Lục Hàn thốt lên, liếc nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay. Đã mười giờ hơn. Mà hắn bắt đầu cuộc họp từ bảy giờ sáng.
”Chỉ bàn bạc một số màn chiến lược kinh doanh vô cùng tẻ nhạt đối với cô gái đam mê nghệ thuật như em mà thôi.” Hắn hạ giọng. “Anh nhớ em quá nên gọi điện... Không, đùa đấy. Anh gọi đặt chỗ với em để đảm bảo rằng em sẽ cùng anh ăn trưa. Anh không muốn vợ anh phải ăn trưa một mình đâu.”
Vũ Lục Hàn bật cười sung sướng, những muốn được ôm cổ và hôn lên môi hắn. Hàm Vũ Phong cuối cùng vẫn là kẻ lẻo mép, chỉ là hắn không áp dụng lên các đối tượng khác mà thôi.
”Anh đã đặt chỗ thành công rồi. Hẹn gặp anh lúc mười hai giờ.”
”Anh sẽ có mặt sớm đến mức em phải nhìn giờ để kiểm tra xem đã đến giờ tan làm chưa.”
”Rất hân hạnh chờ đợi anh!”
Sau một cái hôn gió từ hắn, cô hôn đáp trả và cúp máy. Lúc nào cũng vậy, chỉ cần trò chuyện vài phút với Hàm Vũ Phong thôi, cô cũng cảm thấy như được hồi sinh. Tâm trạng mệt mỏi ban nãy dường như không còn nữa, thay thế cho sự phấn chấn, cơ thể cô đang tràn đầy năng lượng. Không để giây phút này trôi qua phung phí, Vũ Lục Hàn ngay lập tức kết thúc giờ nghỉ giải lao và quay trở lại với công việc. Cô đang có nhiều sinh lực hơn bao giờ hết, sự tập trung đã quay trở lại khiến cô ưng ý với những tấm hình nhiều hơn.
Hàm Vũ Phong quả là liều thuốc diệu kì!
Đã mười phút trôi qua, Hàm Vũ Phong vẫn chưa đến. Cô chụp ở một studio bên ngoài công ty, cách chỗ làm chỉ năm phút đi xe mà thôi. Bởi thế, khi đợi khá lâu mà chưa thấy chồng, cô quyết định không gọi điện mà đi bộ ngược về phía công ty mình.
Hàm Vũ Phong chưa bao giờ lỡ hẹn. Cô biết rõ điều đó từ hồi bọn họ mới quen biết nhau. Dù cô và hắn chưa yêu nhau, Hàm Vũ Phong vẫn hàng ngày xuất hiện ở cổng trường cô chính xác giờ cô tan học, cho dù hắn có phải tạm ngừng công việc để đi đón cô. Thói quen đúng giờ là cần thiết ở một ông chủ như hắn; không chỉ trong công việc, ngay cả những lần hẹn hò hắn cũng chưa bao giờ chậm một giây mà luôn đến từ rất sớm. Vì thế, chắc chắn phải có việc vô cùng quan trọng và không thể kết thúc mới khiến Hàm Vũ Phong chậm trễ như lúc này. Cô nghĩ hắn vẫn chưa kết thúc được cuộc họp của công ty.
Đi bộ về đến nơi chỉ mất mười lăm phút. Cô kiểm tra điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ nào của hắn. Khi đã chắc chắn chồng mình vẫn còn ở chỗ làm, Vũ Lục Hàn mới bước vào sảnh chính. Các nhân viên lễ tân ở sảnh đã chào cô, các nhân viên khác đã vẫy tay với cô, và giữ cửa thang máy cho cô. Vũ Lục Hàn đáp lại họ với một nụ cười. Thời gian đầu khi biết Vũ Lục Hàn là vợ sếp, các nhân viên khi nhìn thấy cô đều khép nép sợ hãi. Cô chán nản, bởi bất kể cô tỏ ra thân thiện đến đâu, các nhân viên cũng thấy gượng gạo khi cười với cô. Họ lo sợ làm gì phật ý cô sẽ bị sếp đuổi việc. Sau cùng, Vũ Lục Hàn không thèm chứng minh cho ai thấy cô là người thoải mái nữa. Cô vẫn giữ nguyên thái độ và cách đối xử của mình, dần dần mọi người tự mình coi cô như một nhân viên bình thường, không phải là bà chủ vợ sếp. Việc kết hôn này không đi quá giới hạn như cô tưởng tượng, và cô thấy hài lòng về chuyện đó.
Thang máy dừng ở tầng của Hàm Vũ Phong, chỉ còn một mình cô bước ra. Cô thấy Veronica đứng dậy cười tươi với mình, nhưng cánh cửa gỗ ở đối diện văn phòng chủ tịch vẫn đóng kín mít.
”Chào bà Adam!” Cô thư kí Ronnie đưa tay về phía văn phòng của Hàm Vũ Phong, cười chừng mực. “Ngài Chủ tịch vẫn đang họp, muốn tôi đưa phu nhân vào văn phòng nếu phu nhân đến.”
”Cuộc họp có vẻ rất quan trọng, phải không?” Cô liếc mắt về phòng họp, nhận thấy Veronica đang thu gọn giấy tờ vào một tập hồ sơ và đặt điện thoại di động lên trên đó. Cô thư kí có lẽ chỉ tạm thời ra ngoài để đợi xem cô có đến không mà thôi. “Vậy tôi sẽ đợi ngài chủ tịch ở đây, cô hãy bảo anh ấy cứ tiếp tục hoàn thành công việc nhé, tôi có thể đợi được.”
Veronica đáp lại bằng nụ cười nhẹ, cúi người chào cô và đẩy cánh cửa gỗ. Qua khẽ cửa, chỉ trong vài giây, cô thấy Hàm Vũ Phong ngồi ở chính giữa bàn họp lớn đối diện cửa, cúi đầu, dùng ngón tay day nhẹ hai bầu mắt. Cánh cửa đóng lại, một nỗi xót xa len lỏi vào tâm hồn cô. Hàm Vũ Phong chắc hẳn đang gặp chuyện khó giải quyết, hiếm khi cô thấy hắn phải giải quyết công việc lâu như thế. Cô thở dài, ngồi ngay xuống ghế của Veronica. Nếu cô biết chút ít về kinh tế, cô rất muốn mình có thể giúp đỡ chồng.
Thang máy vừa kêu một tiếng, cánh cửa chậm rãi mở ra. Vũ Lục Hàn xoay ghế lại nhìn, tỏ ra bất ngờ khi thấy hai người vừa bước ra khỏi thang máy. Người đó nhìn thấy cô, khựng lại vài giây rồi nở nụ cười tươi rói.
”Xin chào! Tôi không nghĩ phu nhân chủ tịch đã chuyển sang làm thư kí riêng!”
Vũ Lục Hàn lúng túng đứng dậy, cười một cái rồi bước ra khỏi ghế.
”Chào anh. Tôi đang đợi Hàm Vũ Phong nên ngồi tạm ở đó thôi. Anh... đến gặp chồng tôi?”
Cố Y Bình trong bộ suit màu xám nhạt và đôi giày da bóng lộn khác hẳn ngày thường, tiến đến gần cô, ra hiệu cho người trợ lý đằng sau đứng đợi.
”Chúng tôi hẹn gặp nhau ở đây lúc một giờ chiều. Nhưng xem ra... ngài Adam của cô chưa kết thúc cuộc họp?”
Vũ Lục Hàn mím môi, nhìn vào phòng họp còn đóng kín. Hình ảnh mệt mỏi của hắn hiện ra, cô bất giác cảm thấy bất an.
”Thật ra... anh đến đây vì chuyện gì vậy?” Vũ Lục Hàn không e dè, hỏi thẳng người mà cô biết là đối thủ cạnh tranh hiện giờ của chồng. “Tôi nghĩ... hai người không có gì liên quan đến nhau...”
Cố Y Bình đột nhiên cười lớn. Anh khiến cô hoang mang, thêm vài phần bối rối.
”Đúng là phụ nữ!” Anh cảm thán, nhìn cô cười bí hiểm. “Phu nhân ạ, tôi đến để kí hợp đồng. Cô có biết tôi đã mua lại mười phần trăm cổ phần của Tập đoàn ACorp không?”
Vũ Lục Hàn chết sững, gần như hóa đá trước mặt Cố Y Bình. Cô không thốt nên lời, thậm chí còn không thể chớp mắt.
”Sao thế? Xin lỗi, tôi vừa làm cô bất ngờ hả?”
Vẻ đắc ý của người đối diện càng khiến cô bàng hoàng. Có vẻ đây chính là lí do khiến Hàm Vũ Phong phải triệu tập các cổ đông họp gấp, kéo dài quá lâu như vậy. Có lẽ hắn không ngờ đến chuyện đối thủ có thể mua lại được cổ phiếu của tập đoàn mình vốn có giá rất cao trên thị trường chứng khoán. Chồng cô luôn là người tự tin, hắn chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc điều hành tập đoàn, cho đến lúc này. Cố Y Bình cũng là người duy nhất hắn nhắc đến là kẻ thù của mình, nói thẳng mà không cần kiêng nể. Cô không thể coi thường người đàn ông này, anh ta đã khiến Hàm Vũ Phong của cô phải cảnh giác rồi.
Cửa phòng họp hé mở, cô vội vàng quay sang nhìn, là cô thư kí người Anh. Veronica lộ vẻ bất ngờ đôi chút khi thấy cô còn đứng đó với Cố Y Bình, nhưng ngay lập tức lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp, cúi chào vị khách mới đến. Với vài câu tiếng Anh đơn giản, Ronnie truyền đạt lại yêu cầu của Hàm Vũ Phong: mời Cố Y Bình cùng trợ lý của anh vào phòng. Cố Y Bình gật đầu, nhìn lướt qua Vũ Lục Hàn và vui vẻ vẫy tay chào trước khi đi theo Veronica vào phòng họp. Cánh cửa một lần nữa đóng lại, cô còn không kịp nhìn xem Hàm Vũ Phong mệt mỏi thế nào.
Cố Y Bình đã cảm thấy một sự thú vị len lỏi vào trò chơi của mình. Anh tuân thủ mười hai lời khuyên để đánh bại đối thủ, vốn không cần áp dụng với những người khác nhưng giờ buộc phải áp dụng với Hàm Vũ Phong. Một là trở thành khách hàng của đối thủ. Anh đã bỏ ra không ít tiền bạc để thuê một căn hộ cao cấp tại chuỗi chung cư hạng sang của ACorp, bao một cô người tình nóng bỏng. Sau vài tháng, anh lại bỏ tiền để mua gói chăm sóc y tế tại AHealth - hệ thống bệnh viện tư của ACorp. Mùa hè vừa rồi, anh kết hợp nghỉ dưỡng với trải nghiệm tại khu nghỉ dưỡng ASand - tất cả chỉ để tìm hiểu về bộ phận chăm sóc khách hàng của Tập đoàn ACorp. Lời khuyên thứ hai, tìm hiểu vêd người điều hành công ty. Tuy Hàm Vũ Phong ít xuất hiện trên truyền thông nhưng sau đám cưới linh đình một năm về trước, Chủ tịch của ACorp đã góp mặt nhiều hơn trên vài tờ báo kinh doanh, thú vị hơn nữa, bà xã của hắn là nhà thiết kế khá nổi bật của hãng thời trang The Fashionista. Anh đã lặn lội đến tận cửa hàng phân phối chính thức của hãng với hi vọng có thể tiếp cận bà xã hắn, nhưng rốt cuộc chỉ gặp được cô bạn thân nhất của Vũ Lục Hàn là Triệu Minh. Dù không có được mục tiêu ban đầu, Cố Y Bình cũng khá toại nguyện khi Triệu Minh là người khá dễ trò chuyện, chỉ cần khiến cô gái đó tin tưởng và biết cách moi tin tức là cái gì cũng có. Triệu Minh chính là tấm vé cho Cố Y Bình tại bữa tiệc riêng tư của đám bạn ngài Chủ tịch vừa rồi. Phải nói rằng anh áp dụng hai lời khuyên đầu tiên thật hiệu quả, và giờ lời khuyên thứ ba cũng đang đi đúng hướng: mua cổ phần của đối thủ cạnh tranh. Anh đã phải thâu tóm thêm một công ty tư nhỏ lẻ nữa để gom đủ tiền trong tài khoản đầu tư, quyết định vung hết số tiền đó để mua bằng được mười phần trăm cổ phiếu của ACorp. Bố anh khi biết việc này đã rất ngạc nhiên và tức giận, cho rằng anh đang vung tay quá trán, không biết suy nghĩ mà dám bỏ ra số tiền khổng lồ để mua cổ phiếu của ACorp. Tuy thế, anh thuyết phục bố rằng với tình hình kinh doanh của ACorp, cổ phiếu sẽ không thể giảm được. Ít nhất là sẽ không giảm cho đến khi anh từng bước mua lại hết cổ phần của Hàm Vũ Phong. Với cách này, anh có thể dễ dàng cập nhật báo cáo thường xuyên kèm kết quả tài chính và các chiến lược kinh doanh của ACorp. Hàm Vũ Phong có mà chạy đằng trời!
Lời khuyên thứ tư, trò chuyện với khách hàng của ACorp, anh đã thực hiện quá tốt trong những chuyến đóng giả làm khách hàng của mình. Anh chỉ cần nhắm vào vài cô gái, đong đưa một hồi, gương mặt điển trai với hàng râu quai nón nam tính này có thể gợi lên đủ thứ chuyện trên đời, trong đó kiểu gì cũng sẽ quay sang chuyện “vì sao em/cô lại chọn căn hộ/khu nghỉ dưỡng của ACorp”? và sau mỗi câu trả lời, anh chỉ cần buông vài câu khen ngợi là chẳng ai nghi ngờ nữa. Bây giờ chính là bỏ qua bước bốn và vào thẳng bước năm: tham dự các hội nghị trong ngành. Cố Y Bình vốn không thích các buổi họp mặt như vậy bởi anh vốn chẳng ưa gì kinh doanh, chẳng ưa phải nói chuyện kinh tế nhàm chán, tào lao với mấy ông già đứng tuổi. Anh chỉ muốn tiệc tùng, chỉ muốn những cô em chân dài miên man và nói chuyện về phái đẹp. Thế mà chỉ vì gặp gỡ phu nhân của Hàm Vũ Phong một cách tình cờ tại nhà hàng Anh Quốc, Cố Y Bình đã ngay lập tức thay đổi suy nghĩ. Anh nhận lời tham gia buổi gặp mặt giữa các công ty sắp tới chỉ để có cớ dụ dỗ Hàm Vũ Phong mang theo cô vợ xinh đẹp của mình đi. Chỉ cần thế thôi, anh sẽ sắp xếp một vố có thể khiến Hàm Vũ Phong phải suy sụp mãi mãi.
Ngay cả việc thấy đối thủ cạnh tranh của mình đau đầu, ngay lập tức triệu tập họp cổ đông như lúc này cũng đủ để thấy anh ít nhiều đã làm hắn lung lay. Một bức tường đá dù có vững chắc đến mấy, rồi cũng sẽ đổ. Đến thành Troy bất khả xâm phạm cũng chịu bị đánh bại chỉ vì một con ngựa gỗ. Cố Y Bình sẽ là con ngựa gỗ, với điều kiện Vũ Lục Hàn là nàng Helen tuyệt thế giai nhân. Đối với phu nhân của Hàm Vũ Phong, ngoài sự thích thú trước thử thách sắp tới, anh cũng ít nhiều phải dè chừng. Người phụ nữ có thể khiến Hàm Vũ Phong một bước gục ngã, trên đời chỉ có duy nhất cô gái ấy mà thôi.
Vũ Lục Hàn thấy bụng sôi sục. Cô nhớ ra sáng nay mình chưa ăn gì vì ngủ dậy còn nôn nao sau trận rượu đêm qua, Hàm Vũ Phong vì thấy cô không ăn nên cũng chẳng chịu ăn gì cả. Bây giờ đã hơn một giờ chiều, vợ chồng cô bỏ qua hai bữa. Cô không làm gì nhiều mà còn thấy đói đến mềm người, chỉ thấy xót xa cho ông chồng rõ ràng đang rất mệt mỏi, lao tâm khổ tứ trong phòng họp kia. Nghĩ một hồi, cô quyết định mở điện thoại và gọi đặt hai hộp pizza cỡ lớn. Hắn luôn ăn pizza mỗi khi đang làm dở việc quan trọng, bởi ăn pizza thì không cần phức tạp hay phải ngưng việc đang làm. Cô đẩy cánh cửa dẫn vào văn phòng hắn, thả mình xuống ghế sô pha. Cô chỉ thấy lo lắng mà thôi. Bỗng dưng Cố Y Bình xuất hiện, chắc chắn sắp tới chồng cô sẽ bận rộn nhiều hơn rồi.
Điện thoại reo, là Triệu Minh gọi. Cô đang nằm dài trên ghế, nghe máy, chẳng buồn nhúc nhích.
”Có rảnh không thế? Mình biết chiều nay cậu không phải đến công ty nhưng cậu có thể vì mình mà đến đây không?”
”Có chuyện gì à?” Giọng cô vẫn ỉu xìu, chán chường và đói bụng. “Cậu không làm kịp bộ sưu tập nhóm à?”
”Không phải, là vì Đầu Cà Rốt...” Triệu Minh hạ giọng, có một chút bực bội. “Vì anh Hải Minh. Sáng nay anh ấy quay xong không nói với mình nửa lời, bỏ đi đâu mất hút. Mình cứ đợi anh ấy suốt, phải nửa tiếng sau mới thấy quay lại, nhưng không nói cho mình là đi đâu. Mình đã bỏ qua, rủ anh ấy đi ăn trưa nhưng anh ấy cứ trì hoãn, bảo có việc nên xuống căn tin ăn rồi, chiều phải lên sóng một chương trình dạy nấu ăn nữa. Cậu xem, anh ấy bỏ mình không nói một lời, đi ăn cũng không báo mình một tiếng, làm mình vừa hụt hẫng lại còn đói nữa chứ! Chưa kể đến việc mình đã phải đi taxi từ đài truyền hình đến chỗ làm đấy, vì mình cứ đợi anh Hải Minh xong việc đưa đi, anh ấy hứa như vậy! Rốt cuộc anh ấy bảo mấy người trong ekip Master Chef cần anh ấy ở lại bàn kịch bản nấu ăn tập tiếp theo, không đưa mình đi được. Mình vì đợi anh ấy mà đi muộn nửa tiếng, anh Hoàng và chị Ánh Nguyệt giận mình mất năm phút chỉ vì mình đến trễ làm nhóm chậm tiến độ đấy! Mình lại còn cầm thiết kế gốc nữa chứ! Ôi trời ơi....”
Lần nào cũng vậy, có chuyện bực bội là Triệu Minh lại gọi cho cô và kể một câu chuyện thật dài. Vũ Lục Hàn thở ra, úp điện thoại xuống vai để cô bạn thân không nhận ra mình cũng đang rất chán nản. Rồi cô áp điện thoại lên tai, Triệu Minh vẫn đang kể rằng trưởng phòng thiết kế Ánh Nguyệt và anh bạn cùng phòng Âu Minh Hoàng đã im lặng tỏ thái độ mất kiên nhẫn với Triệu Minh thế nào. Cô bạn họ Triệu vốn rất nghiêm khắc trong giờ giấc, có lẽ việc này cô ấy đã quá nhạy cảm. Vũ Lục Hàn đành an ủi cô, nói mấy lời dễ nghe. Triệu Mình chắc áy náy lắm khi để hai người bạn cùng nhóm đợi, lúc này càng được thể đổ tội cho bạn trai Trần Hải Minh.
”Này, Tiểu Hàn, giúp mình nói với chồng cậu một tiếng nhé! Chỉ có anh Vũ Phong nói thì Đầu Cà Rốt mới hiểu anh ấy đã khiến tâm trạng mình tệ thế nào!”
Vũ Lục Hàn thở dài lần nữa, không buồn che giấu. Chồng cô vẫn chưa thấy xuất hiện.
”Mình biết rồi, mình sẽ nói. Thôi nào Minh Minh, đôi khi ai cũng có một thời điểm rất bận rộn mà. Anh Hải Minh cũng cần cảm thông...”
”Mình đã cực kì cảm thông mới không nổi đóa lên đấy!” Triệu Minh cõ lẽ vừa đập bàn. “Anh ấy khiến mình hụt hẫng mấy lần, lại còn đi đi về về bí hiểm, không qua tâm đến mình. Mình nào phải đứa suốt ngày nhõng nhẽo đòi người yêu phải quan tâm bất kể thời điểm đâu? Thôi, kệ đi, đừng nhắc đến kẻ đó nữa. Cậu đang có tâm sự gì à?”
Vũ Lục Hàn cười nhẹ, Triệu Minh đúng là vẫn để ý cô nhất. Dù chỉ là giọng nói hay một cái thở dài, cô bạn thân cũng biết cô đang cảm thấy buồn tẻ.
”Không, mình chỉ hơi đói và chán thôi. Mình đợi Hàm Vũ Phong, vẫn đang ở chỗ làm.”
”Hả? Vẫn ở ACorp à?” Triệu Minh thốt lên. “Sao hôm nay chồng cậu làm muộn thế? Ăn gì chưa?”
”Chưa. Bọn mình định đi ăn nhưng rồi anh ấy bận quá chưa đi được. Mình gọi đồ ăn đến rồi, đợi thêm một chút cũng được.”
”Anh Vũ Phong mà bận công việc đến nỗi không ăn trưa được cơ à? Mới đó hả?”
Nghe Triệu Minh nói, chính cô cũng thấy không quen tai. Hồi trước có những lúc chồng cô rảnh rỗi đến nỗi đêm nào cũng đi bar cuồng nhiệt với đám bạn. Chu Bạch Thảo khi đó còn đang học múa ballet, Trần Hải Minh thì tự do chẳng vướng bận công việc, mà Hoàng Lâm có quá nhiều thời gian với công việc của kiến trúc sư. Chỉ có hắn là người không rảnh vào lúc đó, vậy mà... Hắn chưa bao giờ bận rộn như lúc này, ít nhất từ khi cô xuất hiện thì là vậy.
”Thôi, ăn đi rồi nghỉ. Mình đang định rủ cậu qua công ty đi cà phê xả giận đôi chút nhưng tình hình này có lẽ là thôi. Mình xả nhiêu đó cũng đỡ bực rồi, cậu đừng bận tâm đến việc của mình quá nhé!”
”Mình biết rồi. Hẹn mai gặp.”
”Mai gặp!” Triệu Minh hớn hở nói và tắt máy. Cô lia điện thoại lên bàn, thở dài thượt, nhìn mông lung lên trần nhà.
Xem ra kế hoạch đi chọn quà sinh nhật cho mẹ kế của chồng đã phá sản rồi. Hắn chưa biết bao giờ mới hết bận, có lẽ cô đành tự đi một mình.
Người giao hàng đã gọi điện báo vừa đến, cô hướng dẫn họ lên thang máy tầng của hắn và tự thúc giục bản thân nhấc mình dậy khỏi ghế. Bụng cô đã biểu tình lâu lắm rồi, thật khso chịu khi bụng sót từng cơn chỉ vì đói.
Thanh toán xong xuôi, Vũ Lục Hàn ôm hai hộp pizza to tướng đi về phía văn phòng của chồng. Cùng lúc này, cánh cửa phòng họp mở ra khiến bước chân cô khựng lại. Veronica hiện ra trước, và cuối cùng người đó cũng bước ra.
Chồng cô, biểu hiện không đến nỗi quá mệt mỏi, cười nhẹ và bắt tay vài cổ đông rồi tiễn họ đi về thang máy. Bước ra cuối cùng là Cố Y Bình cùng trợ lý của anh, sau khi bắt tay hắn liền quay sang nhìn cô một cái. Vũ Lục Hàn còn đang cầm hai hộp pizza to tướng trên tay, nhất thời không biết biểu hiện thế nào.
Sau cùng, Hàm Vũ Phong nhìn cô, bất giác nở nụ cười rạng rỡ. Mọi mệt mỏi của hắn dường như tan biến, mọi thứ bùng nổ trong một khoảng khắc. Cô cười toe đáp lại chồng, giơ hai hộp pizza lên với ý mời mọc. Hắn chỉ tiến về phía cô, mỗi bước chân nhẹ đi vài lần.
Đối với Hàm Vũ Phong, chỉ cần sau mỗi ngày mệt mỏi đều được thấy Vũ Lục Hàn cười như vậy, chẳng có gì còn dọa hắn được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook