Tôi Sẽ Khiến Anh Phải Tỏ Tình Với Tôi
-
Chương 19: Phạm hữu tân
-Á -Nó kêu lên bây giờ nó đang nằm yên vị dưới đất,nó hận cái tên nào đi không nhìn đường đâm vào nó,nó đứng lên đang định chửi thì 1 khuôn mặt cực kì baby,cao 1m78,mái tóc màu nâu nhạt đang đau không kém gì nó,nó thôi không chửi nữa ( đúng là mê trai mà) -Em có bị sao không?-giọng nói nhẹ nhàng ấm áp làm sao,nó đơ trước vẻ đẹp và sự quan tâm của anh
-Nè em ơi -không thấy nó trả lời anh lay vai nó khiến nó giật mình
-À em không sao,anh đi đứng kiểu gì mà không nhìn đường thế -nó bắt đầu cao giọng trách móc anh
-Em đi đứng kiểu gì,cứ nghĩ đi đâu rồi đâm vào anh thì có ấy
-Anh nói tôi đâm vào anh thật buồn cười,tôi đi đường tôi anh đi đường anh sao tôi đâm vào anh mà xe tôi vẫn ở bên phải đường hả?anh đã sai còn không xin lỗi bây giờ quay sang trách tôi -nó thay đổi cả ngôi luôn,không quan tâm đến vẻ đẹp trai của hắn nữa,nhìn sang chiếc xe đang nằm ra đường nó cao giọng hơn
-Bây giờ xe tôi hỏng rồi đấy anh tính sao đây?
-Em thật vô lý,đã sai lại còn cãi rồi bắt đền nữa -anh vẫn nhẹ nhàng nói với nó nhưng có chút bực hơn
Nó không chịu thua
-Anh có đền xe cho tôi không?Không là tôi la lên đó
Hắn nhìn xung quanh toàn nhà là nhà bây giờ nó mà la lên thì anh chỉ có đường chết,anh nhẹ nhàng quay sang hỏi nó
-Vậy bây giờ em muốn anh làm gì?
Nó cười thầm trong bụng cuối cùng hắn cũng đã chịu thua
-Hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra lúc nào tôi nghĩ ra sẽ nói cho anh biết,anh cho tôi số điện thoại đi bao giờ nghĩ ra tôi sẽ gọi cho anh,cấm anh chạy trốn
Anh nhìn nó cười rồi đưa cho nó số điện thoại của mình (lợi dụng xin số tán trai mà òa òa anh Tân là của em mà)
Nó quay sang dựng chiếc xe đang nằm lăn lóc dưới đất dậy và đi về (đó xe có bị sao đâu).Trước khi đi nó quay lại nhìn anh với 1 cái cười thật tươi làm trái tim ai đó rung động.Về đến nhà nó bỏ cặp xuống,tìm điện thoại lưu số anh vào với cái tên "BOY XE ĐẠP "
Còn anh
Anh đứng nhìn theo bóng dáng nó xa dần,tự nhiên anh nhớ đến nụ cười của nó và cười 1 mình.Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên,1 bài hát quen thuộc
''Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc
Mẹ ru con yêu thương con tha thiết
Mong cho con luôn luôn ngoan hiền,giấc no say
Vì đàn con thơ ngây bao yêu dấu
Đã hi sinh cho con bao nhiêu tuổi đời
Mẹ đã cho con,mẹ đã bên con lớn lên
Luôn bên con khuyên răn con nên người
Mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống
Mong cho con luôn luôn yêu đời,sống vui tươi
Tình yêu cho con bao la biết mấy
Những đêm ôm con trong tay khóc ướt vai con
Mẹ có biết con yêu mẹ nhiều
Dù câm nín nhưng con thật lòng muốn nói
Ánh sao đêm cho con sáng soi là mẹ yêu
Khúc hát ru trong giấc mơ con là mẹ yêu
Mẹ là cánh chim cho con bay thật xa
Mẹ sưởi ấm trong tâm hồn con mẹ yêu
Dắt con đi qua bao nỗi đau là mẹ yêu
Tiếng con yêu gọi tới suốt đời là mẹ yêu
Mẹ đừng mãi ra đi cho con mồ côi,ơi mẹ yêu "
"Mẹ yêu -Mi Lan "
Anh chưa nhìn lên điện thoại đã biết là ai gọi rồi
-Alo mẹ à,con sắp về tới nơi rồi
-Con qua luôn nhà cô Lan nha -giọng 1 người phụ nữ trong trẻo nói bên đầu dây bên kia
-Ủa sao lại qua đấy ạ -anh ngây thơ hỏi mẹ mình
-Con cứ sang đi rồi biết
-Vâng -anh dựng xe của mình lên và đi luôn đến nhà Lan,vừa bước vào đến nhà
-Chào mừng anh đã về -những tràng pháo hoa nổ ra khiến anh rất ngạc nhiên
-Mọi người làm gì mà phải làm thế này chứ
mọi người chỉ cười rồi vào ăn cơm,1 bữa cơm gia đình đầm ấm.Ăn xong anh lên phòng,1 căn phong được sơn bằng màu xanh dương trông rất đẹp,đó cũng là màu anh thích,đồ đạc mọi thứ đều được lau chìu và xếp ngay ngắn,anh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm khung cảnh về đêm ở làng quê,yên tĩnh không 1 chút ồn ào như xe cộ trên phố,đang ngắm cảnh say sưa bỗng nhiên thấy có tiếng gõ cửa anh hơi ngạc nhiên không biết là ai nhỉ
-Phong đó hả?Lâu rồi mới được gặp em dạo này trong em đẹp trai hơn rồi,nhưng khuôn mặt sao vẫn lạnh lùng thế kia
-Anh họ,anh đi học ngoài phố cũng đã 4 năm rồi mới về mà không thèm mua quà cho em hả?
-À hóa ra lên đây đòi quà anh à?giỏi nhỉ,đây quà đây nè -anh dơ tay đấm cho hắn mấy cái rồi cả 2 người nằm oài ra giường,2 người họ thân với nhau từ bé,tình cảm rất khăng khít gắn bó
-Dạo này vẫn nhất trường chứ -anh quan tâm quay sang hỏi tình hình học tập của hắn
Nghĩ đến hắn lại buồn 2 năm nay,năm nào hắn cũng chỉ đứng thứ 2 chỉ vì nó,hắn không dám nhìn anh hắn vì hắn đã hứa với anh sẽ luôn luôn đứng nhất vậy mà
-Không ạ
-haha lại có ai mà giỏi hơn em trai của anh cơ chứ
-thì chỉ tại cái con nhỏ đó,từ khi nó xuất hiện đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của em
Anh tự nhiên nhớ đến nó,1 người hồn nhiên vô tư,anh cười tủm nhưng không qua được con mắt tinh tườm của hắn
-ANh có chuyện gì mà cười 1 mình thế này?
Anh bị hắn bắt được có phần hơi lúng túng
-Có gì đâu
-Khai nhanh có phải anh có tình cảm với ai rồi phải không?
-LÀm gì có chứ,anh xấu như này ai thèm để
-VÂng anh mà không có ai để ý thì em chắc ế cả đời mất
-Oh vậy chúng ta ở cùng nhau -anh trêu đùa hắn
-Anh học cái biến thái này ở đâu vậy?-hắn ngạc nhiên bởi câu nói đùa của anh
-Anh có học của ai đâu xã hội bây giờ như vậy mà haha
hắn tức không nói được gì cầm gối và đi về phòng mình,anh chỉ nhìn theo và cười "Đúng là trẻ con mà "
Ở nhà nó,nó cứ nghĩ đến anh 1 con người đẹp trai chuẩn soái ca rồi còn đâu,nó điên mất rồi,từ lúc đấy trở đi nó không còn nghĩ đến chuyện hôm nay ở trường nữa,em nó về thấy nó cười như điên trên giường cũng không thèm bận tâm vì biết nó điên nên không thèm chấp đi về phòng luôn,nó cũng kệ
Sáng thứ 2,mới bước chân vào cổng trường đã thấy mọi người bàn tán xôn xao về người tên "PHạm Hữu Tân "nó tỏ ra tò mò đứng lúc đấy tụi bạn nó đi vào,nó chạy ra hỏi
-Tên Tân gì đó là ai thế sao mọi người đồn ầm lên vậy?
-Hả?Mày không biết anh ý là ai?-tụi nó ngạc nhiên trước câu hỏi ngây thơ của nó
-Ừ tao có biết đâu
-Anh ý là người luôn đứng đầu trường trong các kì thi,1 liên đội trưởng xuất sắc ,đẹp trai baby cute nữa chứ,là người đầu tiên được vào trường THe DReam
-Giỏi vậy sao -nó cũng đã nghe quaTHe Dream là 1 trường danh giá phải xuất chúng về mọi mặt mới có thể vào được đó
-con điên này,hôm nay mày bị sao vậy?
-có sao đâu,hắn hơn tụi mình mấy tuổi?
-4 tuổi,à lúc đó mày chưa về nên không biết là phải rồi?
-Đấy tao nói mà -nó gân cổ lên cãi
Tiếng trống trường vang lên tụi nó mang ghế ra tập chung,chào cờ,hát quốc ca xong,nhận xét của lớp trực tuần,cô Hiệu trưởng bước lên giọng nhẹ nhàng nói
-Hôm nay trường ta rất vinh dự được đón cựu học sinh về trường để truyền kinh nghiệm cho chúng ta những ai muốn thi vào The Dream,cái tên không còn xa lạ gì với chúng ta nữa,cô xin giới thiệu em Phạm Hữu Tân
Anh từ phía dưới đi lên,tiếng reo hò của mọi người trong trường làm nó bực mình ''Cuồng gì mà cuồng quá vậy trời,để ta xem hắn ta là ai??"
Vừa ngẩng đầu lên nó không tin vào mắt mình "Là Anh sao?"
Nó nấp sau đứa bạn nhưng đã bị anh nhìn thấy anh cười nụ cười khiến bao nữ sinh chết ngất,anh nói giọng rất nhỏ nhẹ,kết thúc buổi chào cờ nó đi về lớp đang đi bỗng nhiên nó đâm vào 1 ai đó,nó ngẩng đầu lên đang định lên tiếng xin lỗi thì
-Nè em ơi -không thấy nó trả lời anh lay vai nó khiến nó giật mình
-À em không sao,anh đi đứng kiểu gì mà không nhìn đường thế -nó bắt đầu cao giọng trách móc anh
-Em đi đứng kiểu gì,cứ nghĩ đi đâu rồi đâm vào anh thì có ấy
-Anh nói tôi đâm vào anh thật buồn cười,tôi đi đường tôi anh đi đường anh sao tôi đâm vào anh mà xe tôi vẫn ở bên phải đường hả?anh đã sai còn không xin lỗi bây giờ quay sang trách tôi -nó thay đổi cả ngôi luôn,không quan tâm đến vẻ đẹp trai của hắn nữa,nhìn sang chiếc xe đang nằm ra đường nó cao giọng hơn
-Bây giờ xe tôi hỏng rồi đấy anh tính sao đây?
-Em thật vô lý,đã sai lại còn cãi rồi bắt đền nữa -anh vẫn nhẹ nhàng nói với nó nhưng có chút bực hơn
Nó không chịu thua
-Anh có đền xe cho tôi không?Không là tôi la lên đó
Hắn nhìn xung quanh toàn nhà là nhà bây giờ nó mà la lên thì anh chỉ có đường chết,anh nhẹ nhàng quay sang hỏi nó
-Vậy bây giờ em muốn anh làm gì?
Nó cười thầm trong bụng cuối cùng hắn cũng đã chịu thua
-Hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra lúc nào tôi nghĩ ra sẽ nói cho anh biết,anh cho tôi số điện thoại đi bao giờ nghĩ ra tôi sẽ gọi cho anh,cấm anh chạy trốn
Anh nhìn nó cười rồi đưa cho nó số điện thoại của mình (lợi dụng xin số tán trai mà òa òa anh Tân là của em mà)
Nó quay sang dựng chiếc xe đang nằm lăn lóc dưới đất dậy và đi về (đó xe có bị sao đâu).Trước khi đi nó quay lại nhìn anh với 1 cái cười thật tươi làm trái tim ai đó rung động.Về đến nhà nó bỏ cặp xuống,tìm điện thoại lưu số anh vào với cái tên "BOY XE ĐẠP "
Còn anh
Anh đứng nhìn theo bóng dáng nó xa dần,tự nhiên anh nhớ đến nụ cười của nó và cười 1 mình.Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên,1 bài hát quen thuộc
''Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc
Mẹ ru con yêu thương con tha thiết
Mong cho con luôn luôn ngoan hiền,giấc no say
Vì đàn con thơ ngây bao yêu dấu
Đã hi sinh cho con bao nhiêu tuổi đời
Mẹ đã cho con,mẹ đã bên con lớn lên
Luôn bên con khuyên răn con nên người
Mẹ yêu thương con hơn yêu cuộc sống
Mong cho con luôn luôn yêu đời,sống vui tươi
Tình yêu cho con bao la biết mấy
Những đêm ôm con trong tay khóc ướt vai con
Mẹ có biết con yêu mẹ nhiều
Dù câm nín nhưng con thật lòng muốn nói
Ánh sao đêm cho con sáng soi là mẹ yêu
Khúc hát ru trong giấc mơ con là mẹ yêu
Mẹ là cánh chim cho con bay thật xa
Mẹ sưởi ấm trong tâm hồn con mẹ yêu
Dắt con đi qua bao nỗi đau là mẹ yêu
Tiếng con yêu gọi tới suốt đời là mẹ yêu
Mẹ đừng mãi ra đi cho con mồ côi,ơi mẹ yêu "
"Mẹ yêu -Mi Lan "
Anh chưa nhìn lên điện thoại đã biết là ai gọi rồi
-Alo mẹ à,con sắp về tới nơi rồi
-Con qua luôn nhà cô Lan nha -giọng 1 người phụ nữ trong trẻo nói bên đầu dây bên kia
-Ủa sao lại qua đấy ạ -anh ngây thơ hỏi mẹ mình
-Con cứ sang đi rồi biết
-Vâng -anh dựng xe của mình lên và đi luôn đến nhà Lan,vừa bước vào đến nhà
-Chào mừng anh đã về -những tràng pháo hoa nổ ra khiến anh rất ngạc nhiên
-Mọi người làm gì mà phải làm thế này chứ
mọi người chỉ cười rồi vào ăn cơm,1 bữa cơm gia đình đầm ấm.Ăn xong anh lên phòng,1 căn phong được sơn bằng màu xanh dương trông rất đẹp,đó cũng là màu anh thích,đồ đạc mọi thứ đều được lau chìu và xếp ngay ngắn,anh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm khung cảnh về đêm ở làng quê,yên tĩnh không 1 chút ồn ào như xe cộ trên phố,đang ngắm cảnh say sưa bỗng nhiên thấy có tiếng gõ cửa anh hơi ngạc nhiên không biết là ai nhỉ
-Phong đó hả?Lâu rồi mới được gặp em dạo này trong em đẹp trai hơn rồi,nhưng khuôn mặt sao vẫn lạnh lùng thế kia
-Anh họ,anh đi học ngoài phố cũng đã 4 năm rồi mới về mà không thèm mua quà cho em hả?
-À hóa ra lên đây đòi quà anh à?giỏi nhỉ,đây quà đây nè -anh dơ tay đấm cho hắn mấy cái rồi cả 2 người nằm oài ra giường,2 người họ thân với nhau từ bé,tình cảm rất khăng khít gắn bó
-Dạo này vẫn nhất trường chứ -anh quan tâm quay sang hỏi tình hình học tập của hắn
Nghĩ đến hắn lại buồn 2 năm nay,năm nào hắn cũng chỉ đứng thứ 2 chỉ vì nó,hắn không dám nhìn anh hắn vì hắn đã hứa với anh sẽ luôn luôn đứng nhất vậy mà
-Không ạ
-haha lại có ai mà giỏi hơn em trai của anh cơ chứ
-thì chỉ tại cái con nhỏ đó,từ khi nó xuất hiện đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của em
Anh tự nhiên nhớ đến nó,1 người hồn nhiên vô tư,anh cười tủm nhưng không qua được con mắt tinh tườm của hắn
-ANh có chuyện gì mà cười 1 mình thế này?
Anh bị hắn bắt được có phần hơi lúng túng
-Có gì đâu
-Khai nhanh có phải anh có tình cảm với ai rồi phải không?
-LÀm gì có chứ,anh xấu như này ai thèm để
-VÂng anh mà không có ai để ý thì em chắc ế cả đời mất
-Oh vậy chúng ta ở cùng nhau -anh trêu đùa hắn
-Anh học cái biến thái này ở đâu vậy?-hắn ngạc nhiên bởi câu nói đùa của anh
-Anh có học của ai đâu xã hội bây giờ như vậy mà haha
hắn tức không nói được gì cầm gối và đi về phòng mình,anh chỉ nhìn theo và cười "Đúng là trẻ con mà "
Ở nhà nó,nó cứ nghĩ đến anh 1 con người đẹp trai chuẩn soái ca rồi còn đâu,nó điên mất rồi,từ lúc đấy trở đi nó không còn nghĩ đến chuyện hôm nay ở trường nữa,em nó về thấy nó cười như điên trên giường cũng không thèm bận tâm vì biết nó điên nên không thèm chấp đi về phòng luôn,nó cũng kệ
Sáng thứ 2,mới bước chân vào cổng trường đã thấy mọi người bàn tán xôn xao về người tên "PHạm Hữu Tân "nó tỏ ra tò mò đứng lúc đấy tụi bạn nó đi vào,nó chạy ra hỏi
-Tên Tân gì đó là ai thế sao mọi người đồn ầm lên vậy?
-Hả?Mày không biết anh ý là ai?-tụi nó ngạc nhiên trước câu hỏi ngây thơ của nó
-Ừ tao có biết đâu
-Anh ý là người luôn đứng đầu trường trong các kì thi,1 liên đội trưởng xuất sắc ,đẹp trai baby cute nữa chứ,là người đầu tiên được vào trường THe DReam
-Giỏi vậy sao -nó cũng đã nghe quaTHe Dream là 1 trường danh giá phải xuất chúng về mọi mặt mới có thể vào được đó
-con điên này,hôm nay mày bị sao vậy?
-có sao đâu,hắn hơn tụi mình mấy tuổi?
-4 tuổi,à lúc đó mày chưa về nên không biết là phải rồi?
-Đấy tao nói mà -nó gân cổ lên cãi
Tiếng trống trường vang lên tụi nó mang ghế ra tập chung,chào cờ,hát quốc ca xong,nhận xét của lớp trực tuần,cô Hiệu trưởng bước lên giọng nhẹ nhàng nói
-Hôm nay trường ta rất vinh dự được đón cựu học sinh về trường để truyền kinh nghiệm cho chúng ta những ai muốn thi vào The Dream,cái tên không còn xa lạ gì với chúng ta nữa,cô xin giới thiệu em Phạm Hữu Tân
Anh từ phía dưới đi lên,tiếng reo hò của mọi người trong trường làm nó bực mình ''Cuồng gì mà cuồng quá vậy trời,để ta xem hắn ta là ai??"
Vừa ngẩng đầu lên nó không tin vào mắt mình "Là Anh sao?"
Nó nấp sau đứa bạn nhưng đã bị anh nhìn thấy anh cười nụ cười khiến bao nữ sinh chết ngất,anh nói giọng rất nhỏ nhẹ,kết thúc buổi chào cờ nó đi về lớp đang đi bỗng nhiên nó đâm vào 1 ai đó,nó ngẩng đầu lên đang định lên tiếng xin lỗi thì
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook