Tôi Rất Nhớ Em
-
Chương 5
Vào mùa hè năm Chu Giai Ý tốt nghiệp cấp hai, cô tới nhà Hà Sùng làm thêm theo giờ.
Hà Sùng quanh năm ở nhà một mình, có thể tự lo liệu sinh hoạt. Khi còn đi học, ba bữa một ngày nếu không ăn tại trường thì cũng ra ngoài ăn. Ngày nghỉ thì thi thoảng chạy sang nhà họ Chu đối diện ăn chùa, nhưng đa phần là tự nấu cơm. Giặt giũ quần áo cũng không quá để ý. Thường thì cậu nhét hết quần áo đã thay vào trong máy giặt. Nhưng thói quen sinh hoạt của cậu ấy không tốt. Ngày ba bữa cơm rất ít khi ăn đúng giờ, lúc nào đói mới nhớ ra phải nấu cơm. Rác trong thùng thường xuyên mấy ngày mới đổ, quần áo đã giặt rồi cũng phải để sang ngày hôm sau mới nhớ ra mang đi phơi, còn không thích quét dọn phòng ốc.
Thế nên bố mẹ cậu mới luôn phải nhờ vả bà Chu trông nom một chút tới Hà Sùng, cũng không quên cho cậu tiền thuê nhân viên làm theo giờ, định kỳ tới dọn dẹp nhà cửa. Mỗi khi tới dịp nghỉ hè, hầu như ngày nào Hà Sùng cũng phải thuê nhân viên. Buổi tối cậu toàn đi chơi game tới rất khuya, quà vặt và quần áo vứt lung tung. Ngày hôm sau giữa trưa mới thèm dậy, buổi chiều lại ra ngoài chơi, chẳng thèm lau dọn. Nếu không thuê người tới dọn dẹp thường xuyên, cứ tới kỳ nghỉ là nhà cậu giống hệt cái chuồng chó.
Mỗi ngày cứ bốn giờ chiều Chu Giai Ý lại tới quét dọn nhà cho Hà Sùng, ít nhất phải mất hai tiếng đồng hồ, làm xong mới quay về nhà ăn cơm. Ban đầu, Chu Giai Ý còn tưởng ít nhất Hà Sùng cũng phải trông coi cô một hai ngày, nói cho cô chỗ nào không được tùy tiện động vào. Mặc dù hai người họ chơi với nhau từ nhỏ, không ít lần sang nhà nhau chơi, nhưng chẳng lần nào tự ý lục lọi đồ đạc của nhau, khá tôn trọng cuộc sống riêng tư của đối phương. Nhưng nếu thu dọn nhà cửa thì không thể tránh khỏi việc này. Chỉ riêng việc mở tủ quần áo ra nhìn thấy đồ lót của Hà Sùng là Chu Giai Ý đã cảm thấy thiếu tự nhiên. Cũng chẳng hiểu cậu nghĩ thế nào, không hề xấu hổ chút nào.
Thi thoảng dù có ở nhà, cậu cũng không giám sát công việc của cô, đều tự ôm gói bim bim, ngồi lên sofa, vừa xem tivi vừa ăn nhồm nhoàm. Cùng lắm là khi Chu Giai Ý tới gần quét nhà thì cậu nhấc tạm chân lên, hoàn toàn coi cô là một người làm theo giờ.
Chu Giai Ý không hay giao tiếp với con trai, ngoại trừ Hà Sùng lớn lên cùng cô từ nhỏ. Cô chưa từng tới nhà mấy bạn nam khác, ấn tượng về họ nếu không phải là những gì thường ngày nhìn thấy thì cũng là nghe mấy cô bạn gái khác kể lại. Cô cảm thấy nếp sinh hoạt của Hà Sùng cũng chẳng khác những cậu con trai khác là mấy. Sau mấy lần dọn dẹp nhà cửa cho cậu, cô cũng hỏi như hiểu thêm một chút.
“Hà Sùng! Mình hỏi một câu chuyện.” Có một lần cô quét dọn xong, không nén nổi tò mò, chạy tới ngồi xuống sofa, kéo tay Hà Sùng để cậu không tập trung vào tivi nữa: “Ờ… nói trước là cậu không được cười mình nhé.”
Cậu đang xem tivi hăng say, tùy ý vứt cho cô một túi khoai tây chiên, rồi tiếp tục đút khoai tây vào miệng: “Ừ, hỏi đi!”
Chu Giai Ý bèn hỏi: “Mình nghe nói con trai các cậu hay xem mấy đĩa phim, có phải thật không?”
“Đĩa phim gì?” Hà Sùng chẳng mấy chú tâm, nhất thời không hiểu cô định nói gì.
“Đĩa phim sex.” Nói với cậu mấy chuyện này thật ra cũng chẳng có phải xấu hổ, chỉ sợ cậu cười cô không có kiến thức: “À, đúng rồi. Về cơ bản là ai cũng xem, những ai mà không xem thường là có vấn đề. Không chỉ phim đâu, còn đọc truyện tranh với tiểu thuyết nữa.” Hà Sùng dán chặt hai mắt vào tivi, giải thích bừa vài câu xong vừa hay đến thời gian quảng cáo. Cậu ăn thêm một miếng khoai rồi chợt nhớ ra hỏi cô: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“Cậu cũng xem rồi à?” Bị cậu hỏi ngược lại như vậy, Chu Giai Ý bỗng nhiên cảm thấy hai người họ nói chuyện này có vẻ kỳ lạ.
Hà Sùng liếc nhìn cô, chẳng coi đó là một vấn đề nghiêm trọng: “Mình hoàn toàn bình thường, đương nhiên là xem rồi.”
“Thế cậu giấu mấy thứ đó ở đâu rồi? Mình dọn phòng cho cậu mà có thấy đâu?”
“Ở trong máy tính, đâu có nhiều tiền đi mua.” Cuối cùng cũng hiểu ra chuyện cô thắc mắc, Hà Sùng thực sự muốn cười Chu Giai Ý thiếu hụt kiến thức, nghĩ đi nghĩ lại bèn nắm bắt một vấn đề thú vị hơn: “Sao? Chu Giai Ý, cậu cũng muốn xem à?” Chu Giai Ý trừng mắt lườm cậu, giở biểu cảm thường ngày hay mắng cậu là đồ thần kinh ra: “Mình là con gái, xem cái gì. Tò mò thì hỏi thôi.”
Hà Sùng lại tít mắt cười, có vẻ như thấy bộ dạng cô rất hài hước: “Cậu biết sớm mấy chuyện này cũng tốt. Đừng có mà dễ dàng tin con trai, sau này bị ai đó lừa gạt rồi còn không biết sợ.” . “Vớ vẩn! Có phải chưa được học môn sinh lý đâu. Cậu đừng có mà như mẹ mình cứ nghĩ mình còn nhỏ, cái gì cũng không biết.” Chu Giai Ý khó chịu nhất là khi cậu nói chuyện với thái độ này, oán trách cậu sỉ nhục trí thông minh của bản thân: “Với cả, mình chưa bao giờ cảm thấy đàn ông đáng tin cậy cả.”
Suy nghĩ của cậu chuyển hóa rất nhanh, lập tức hỏi: “Cả mình cũng không tin à?”
Chu Giai Ý chẳng hơi đâu quan tâm, vứt túi khoai tây cậu vừa đưa lên sofa rồi lê dép đi ra ngoài cửa lớn, bỗng nghe Hà Sùng nói tiếp: “Cậu cũng đừng vì chuyện của người lớn mà không tin vào tình yêu, cẩn thận sau này không lấy được chồng đâu.”
Cô nghe đã thấy phiền, chỉ xua tay mà không thèm ngoái đầu lại. Ra tới cửa cô mới quay lại dặn dò: “Mình về đây, cậu nhớ ăn cơm đúng giờ đấy!”
Hà Sùng cố tình trả đũa cô, cũng học cô xua tay hờ hững, tiếp tục cắm đầu vào tivi.
Buổi tối hôm ấy ông Chu về tỉnh, đón Chu Giai Ý tới khách sạn ngủ một đêm, trò chuyện với cô, định ngày hôm sau dẫn cô đi chơi. Cô không chắc chắn chiều hôm sau có về nhà được không, nên báo trước với Hà Sùng một tiếng, bảo cậu mình chưa chắc đã tới dọn nhà được.
Hà Sùng đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải bớt bày bừa một chút. Tối hôm đó cậu vẫn chơi game tới khuya, bỗng nhiên có người gõ cửa. Cậu đá mắt qua xem, không ngờ đứng trước cửa là Chu Giai Ý, vốn dĩ đang phải ở khách sạn cùng bố: “Ơ! Chu Giai Ý! Nửa đêm nửa hôm cậu chơi trò ma tới gõ cửa đấy à?” Hà Sùng vừa mở liền khẽ mắng một câu, nhưng vẫn cười tươi, không tức giận thật sự. Nhưng sau đó nhìn mặt cô, cậu bèn cảm thấy có gì không ổn: “Sao thế?”
Khóe mắt Chu Giai Ý đỏ quạch, cũng không biết có phải đã khóc không, nhưng cô mang theo bộ mắt này tới xem ra đang vô cùng tức giận. Có lẽ cũng nhận ra nửa đêm còn gõ cửa nhà cậu không nên cho lắm, cô nhỏ giọng, thành khẩn nói: “Mình không mang chìa khóa. Mẹ lại ngủ mất rồi, mình không muốn đánh thức mẹ. Mình ở nhờ nhà cậu một đêm được không?”
Đoán chắc có lẽ cô đã cãi nhau với bố, Hà Sùng cũng không hỏi thêm nhiều, tránh đường cho cô vào: “Được! Mau vào đi! Đừng để cả muỗi bay vào theo.”
Khi cô vào tới nhà rồi, cậu bật đèn nhà vệ sinh lên trước: “Tắm rửa chưa? Nếu chưa thì cậu tắm đi.” Thấy Chu Giai Ý gật đầu, Hà Sùng bèn đi tới phòng bố mẹ, tiếp tục bật đèn: “Cậu ngủ trong phòng này nhé. Để mình đi tìm cho cậu cái điều khiển điều hòa. Cậu cứ vào phòng mình ngồi tạm một lát, ở đó bật điều hòa rồi.”
“Ừ.” Cô đáp một tiếng, rồi đi về phía phòng cậu.
Hà Sùng tìm được chiếc điều khiển điều hòa trong phòng bố mẹ, bật lên trước cho cô để phòng mát mẻ, rồi quay về phòng mình, đi tới bên cạnh Chu Giai Ý đang ngồi dưới đất, dựa vào tường. Cậu cũng khoanh chân ngồi xuống: “Sao bỗng nhiên lại chạy về? Bố cậu đâu?”
“Bố lại uống say rồi. Mình cãi nhau với bố, bảo bố đưa mình về nhà.” Chu Giai Ý dịch dịch chân, sắc mặt vẫn còn rất tệ. Cô mặc một chiếc váy dài mỏng manh, dạng giống váy ngủ, đầu tóc vẫn còn hơi ướt, có thể nhận ra cô đột xuất quyết định quay trở về: “Cậu chơi game đi. Cứ mặc kệ mình, lát mình sẽ đi ngủ.”
“Game ngày mai đánh tiếp không sao cả. Cậu không muốn tâm sự với mình à?” Hà Sùng thoải mái nhìn cô cười: “Cãi nhau vì chuyện gì?”
Cô mím môi, gương mặt căng ra, rõ ràng là đang nén giận, một lúc lâu sau mới nói: “Bố suốt ngày hỏi mình có hận ông không. Mình không nói. Bố lại mang ảnh của vợ và con gái ra cho mình xem, hỏi mình sau này có gọi con gái ông là “em gái” không. Cậu bảo có phải đầu óc bố có vấn đề không?” Nói xong, cô lại lôi điện thoại ra cho Hà Sùng xem: “Cậu xem! Còn gửi cả vào điện thoại của mình nữa. Cứ cho là say rượu cũng không quá đáng đến vậy chứ? Còn “em gái”! Mình không tạt axit vào mặt mẹ nó đã là tốt lắm rồi!”
Hà Sùng đón lấy điện thoại, trên màn hình là một bức ảnh. Một người phụ nữ bế một đứa con gái mấy tuổi đứng trước cửa công viên trò chơi Disney, nhìn vào ống kính, cười rất tươi. Cậu hiểu rõ mọi chuyện rồi. “Đây chính là bí mật nhỏ năm xưa của bố cậu?” Cậu đùa giỡn, chẳng kinh ngạc chút nào: “Cậu tạt axit thì có tác dụng gì. Cô ta trông cũng bình thường, tạt cũng chẳng ích gì, cuối cùng vẫn công cốc.”
Chu Giai Ý thở hồng hộc, lườm bức ảnh: “Cậu cũng thấy cô ta không đẹp bằng mẹ mình phải không?”
“Mẹ cậu đẹp hơn nhiều.” Hà Sùng nhìn chăm chú bức ảnh, chân thành gật đầu. Sau đó cậu bỗng bật cười, giống như nhìn thấy thứ gì hài hước trong bức ảnh: “Ngoài hai mặt tròn quay ra thì cậu cũng xinh hơn bé gái này. Nhìn cái chân vòng kiềng của nó này.”
Bọn họ chẳng mấy khi bình phẩm về diện mạo của người khác. Đây là lần đầu tiên Chu Giai Ý thấy Hà Sùng soi mói như vậy, chợt cảm thấy buồn cười, nhưng lại không dám cười, liền nói: “Thành tích học tập sau này chắc chắn không tốt như mình.”
Hà Sùng làm mặt mếu máo, gật đầu: “Ừm! Nhất định không giỏi bằng cậu. Cậu còn thi được lên trường cấp ba số một trên tỉnh, làm sao con bé đọ được.”
Chu Giai Ý mím môi cười, cuối cùng cũng không còn tức giận nữa. “Hết giận chưa?” Hà Sùng thấy cô cười, bèn trả lại điện thoại cho cô, véo má cô, cười hớn hở: “Không sao! Cậu mà thích tới Hồng Kông, thì vào cấp ba xong mình đi với cậu. Đi chơi với bạn bè vui hơn đi chơi với người thân nhiều, không có ai bên cạnh cằn nhằn.”
Cô chỉ chớp mắt, không nói gì. “Hà Sùng! Thật ra bố mình cũng già đi nhiều rồi.” Một lúc lâu sau Chu Giai Ý mới thở dài nói: “Cậu không nhìn thấy đấy thôi, tóc ông bạc nhiều lắm rồi. Vừa phải gánh vác gia đình bây giờ lại vừa phải chu cấp tiền sinh hoạt cho mẹ con mình, thi thoảng còn phải chăm sóc ông bà nội. Chắc chắn là ông vất vả lắm.”
“Đàn ông ai chẳng vậy.” Hà Sùng không thông cảm với ông Chu như cô. Bố cậu hơn nửa năm trời ông gặp, tóc vẫn đen láy. Chẳng biết có phải là nhuộm hay không, cậu cũng chẳng đau lòng: “Với lại giờ bác ấy phải gánh hai gia đình, việc này do chính bác ấy gây nên.”
“Nếu sau này mình kiếm được nhiều tiền một chút thì có thể đỡ đần cho bố phần nào.” Chu Giai Ý không bao giờ tỏ rõ thái độ với bố mình. Nói cho cùng cô vẫn rất yêu bố mẹ mình. Bất luận giận dữ thế nào, trái tim cô vẫn hướng về họ: “Nói gì thì nói đó cũng là bố mình.”
Đây chính là sự khác nhau giữa giá trị quan của mọi người. Hà Sùng biết rõ Chu Giai Ý từ nhỏ đã vậy, chắc cả đời này cũng chẳng thay đổi được. Cô quá coi trọng gia đình.
“Cậu vui là được rồi.” Cậu xoa đầu cô, chống gối đứng dậy, tiếp tục đi chơi game.
***
Khi Chu Giai Ý vào học cấp ba thì Hà Sùng vào trường trung cấp chuyên nghiệp.
Mỗi thứ hai họ lại cùng bắt xe đi lên tỉnh, rồi cuối tuần cùng nhau về nhà. Trường Chu Giai Ý theo học quản lý rất chặt. Điện thoại của cô hầu như luôn luôn tắt máy, cũng rất ít khi nhắn tin cho Hà Sùng. Hai người nếu có chuyện gì mới muốn kể, thường đều gom hết lại tới lúc về nhà.
Tuần cuối cùng trước khi kết thúc năm đầu tiên, nhà trường sắp xếp cho họ một cuộc thi phân lại lớp. Ngày cuối cùng trước khi nghỉ học, Hà Sùng tới trường đón cô. Đứng trước cổng trường, từ xa cậu đã nhìn thấy cô xách chiếc chăn mỏng ra. Điều khác mọi ngày là theo sau cô có một bạn nam, trông có vẻ như học cùng khóa.
Hà Sùng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, thấy Chu Giai Ý đi được mấy bèn bước dừng lại, quay đầu nói với cậu bạn kia câu gì đó, rồi bất ngờ ù té chạy thẳng về phía Hà Sùng. “Đó là ai vậy?” Khi cô chạy tới gần, Hà Sùng không quên hỏi cô ngay lập tức. Chu Giai Ý chỉ gắng sức đẩy cậu, vùi đầu chạy không kịp giải thích: “Đi trước đã! Lên xe mình kể cậu nghe.”
Cậu đành phải xách giúp cô chiếc chăn, đi cùng cô ra bến xe.
“Cậu ấy vốn dĩ học cùng lớp với mình.” Sau khi lên xe, họ vẫn ngồi cạnh nhau như mọi khi. Chu Giai Ý cũng chẳng ngại, nói thẳng với Hà Sùng: “Sau khi phân lớp, cậu ấy đã tỏ tình với mình.”. “Nhìn ra rồi.” Cậu chẳng tỏ ra kinh ngạc chút nào, ngược lại chỉ bật cười như vừa nghe một câu chuyện vô cùng hài hước: “Cậu từ chối cậu ấy thế nào?”
Chu Giai Ý thì chẳng vui vẻ được như cậu, nhíu mày có vẻ rất phiền não: “Mình nói với cậu ấy đang học cấp ba mình không nói chuyện yêu đương.”
“Ừm, đoán cũng ra!” Cậu cười cợt: “Sau đó cậu ấy nói không sao, cậu ấy có thể đợi cậu?”
Cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe: “Đại khái thế!”
“Cậu ta mà còn bám riết lấy cậu, cậu cứ nói làm vậy ảnh hưởng tới học tập.” Cậu vẫn chẳng bao giờ coi những phiền muộn của cô là chuyện gì cần bận lòng. Hà Sùng thấy cô không vui, lại cười hì hì véo má chọc cô: “Sao không vui vậy? Lần đầu tiên được người ta tỏ tình, phải vui lên chút chứ.”
“Hà Sùng! Mình cảm thấy tâm lý của mình có vấn đề.” Chu Giai Ý chau mày, như đã quyết định chuyện gì đó. Cô nghiêng người nhìn Hà Sùng, nghiêm túc muốn nói rõ rốt cuộc mình đang đau đầu vì chuyện gì: “Mình chỉ cần nghĩ tới chuyện cậu ấy thích mình là liền cảm thấy cậu ấy nhìn chỗ nào cũng chướng mắt, cực kỳ chán ghét, chỉ muốn nhìn thấy là đi vòng đường khác. Bây giờ mình mới phát hiện mình khá kỳ lạ. Hình như mình rất sợ đàn ông. Không chỉ là việc không thích nói chuyện với con trai trong trường, có lúc gặp thầy giáo cũng cảm thấy đáng sợ.”
Cô ngừng lại một lát, sợ mình nói không được rõ ràng, bèn bổ sung tiếp: “Còn nữa, có lúc xem phim, bạn gái khác kể trong phim có anh nào anh nào đẹp trai, mình xem chỉ thấy những người đó trông rất bạo lực, cảm thấy nổi hết da gà. Mình nghĩ kỹ một chút, nhìn bố mình cũng có cảm giác này, thậm chí cả ông ngoại cũng thế. Cậu bảo có phải mình bị bệnh không?”
“Có cơ bắp có phải càng đáng sợ không?” Hà Sùng không cười cợt nhiều nữa, nhưng vẫn có vẻ như đang trêu đùa, giơ một cánh tay lên khoe cơ bắp của mình, sau đó vén tay áo lên, cười hỏi cô: “Lẽ nào cậu sợ cả mình?”
Chu Giai Ý không hiểu rõ thái độ của cậu, thành thật gật đầu: “Có một chút!”
“Thật ư?” Cậu lại hỏi.
Cô lại gật đầu, lập tức thấy Hà Sùng không cười nữa: “Cậu mắc bệnh cũng không phải ngày một ngày hai nữa rồi. Hôm nào bảo mẹ cậu đưa đi khám bác sỹ đi.” Cậu đứng dậy, nét mặt vô cảm, ngồi sang hàng ghế bên cạnh: “Trước lúc đó tôi không nên lại gần cậu thì tốt hơn, tránh cậu ngày ngày nằm mơ ác mộng, thấy mình đánh cậu.”
Lần nào Hà Sùng cũng quan tâm tới sự an toàn của Chu Giai Ý, để cô ngồi sát cửa sổ. Cậu đi sang bên kia, bèn ngồi sát cửa sổ bên đó, như vậy hai người cách nhau hai hàng ghế và một đường đi. Chu Giai Ý vẫn còn ôm chiếc chăn trong tay, há hốc miệng, cuối cùng cũng nhận ra cậu ấy đang giận, vội vàng chuyển sang ghế bên đó, chớp mắt gọi cậu: “Cậu giận đấy à?”
Hà Sùng chỉ nắm chặt tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ cô.
Cô vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng xe lại có thêm khách. Cô đành phải ngồi lại ghế của mình, giương mắt nhìn những người khác ngồi giữa hai người, hoàn toàn chia cách họ. Chu Giai Ý thực sự có chút trở ngại với nam giới, việc này cô biết rất rõ. Có lúc thấy Hà Sùng đúng là cô có hơi sợ, nhưng nói thật lòng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hà Sùng sẽ đánh cô.
Chỉ có điều cô không nói với cậu những lời ấy, cũng không ngờ vì chuyện này mà Hà Sùng ghi nhớ cả đời việc cô bài xích đàn ông.
Hà Sùng quanh năm ở nhà một mình, có thể tự lo liệu sinh hoạt. Khi còn đi học, ba bữa một ngày nếu không ăn tại trường thì cũng ra ngoài ăn. Ngày nghỉ thì thi thoảng chạy sang nhà họ Chu đối diện ăn chùa, nhưng đa phần là tự nấu cơm. Giặt giũ quần áo cũng không quá để ý. Thường thì cậu nhét hết quần áo đã thay vào trong máy giặt. Nhưng thói quen sinh hoạt của cậu ấy không tốt. Ngày ba bữa cơm rất ít khi ăn đúng giờ, lúc nào đói mới nhớ ra phải nấu cơm. Rác trong thùng thường xuyên mấy ngày mới đổ, quần áo đã giặt rồi cũng phải để sang ngày hôm sau mới nhớ ra mang đi phơi, còn không thích quét dọn phòng ốc.
Thế nên bố mẹ cậu mới luôn phải nhờ vả bà Chu trông nom một chút tới Hà Sùng, cũng không quên cho cậu tiền thuê nhân viên làm theo giờ, định kỳ tới dọn dẹp nhà cửa. Mỗi khi tới dịp nghỉ hè, hầu như ngày nào Hà Sùng cũng phải thuê nhân viên. Buổi tối cậu toàn đi chơi game tới rất khuya, quà vặt và quần áo vứt lung tung. Ngày hôm sau giữa trưa mới thèm dậy, buổi chiều lại ra ngoài chơi, chẳng thèm lau dọn. Nếu không thuê người tới dọn dẹp thường xuyên, cứ tới kỳ nghỉ là nhà cậu giống hệt cái chuồng chó.
Mỗi ngày cứ bốn giờ chiều Chu Giai Ý lại tới quét dọn nhà cho Hà Sùng, ít nhất phải mất hai tiếng đồng hồ, làm xong mới quay về nhà ăn cơm. Ban đầu, Chu Giai Ý còn tưởng ít nhất Hà Sùng cũng phải trông coi cô một hai ngày, nói cho cô chỗ nào không được tùy tiện động vào. Mặc dù hai người họ chơi với nhau từ nhỏ, không ít lần sang nhà nhau chơi, nhưng chẳng lần nào tự ý lục lọi đồ đạc của nhau, khá tôn trọng cuộc sống riêng tư của đối phương. Nhưng nếu thu dọn nhà cửa thì không thể tránh khỏi việc này. Chỉ riêng việc mở tủ quần áo ra nhìn thấy đồ lót của Hà Sùng là Chu Giai Ý đã cảm thấy thiếu tự nhiên. Cũng chẳng hiểu cậu nghĩ thế nào, không hề xấu hổ chút nào.
Thi thoảng dù có ở nhà, cậu cũng không giám sát công việc của cô, đều tự ôm gói bim bim, ngồi lên sofa, vừa xem tivi vừa ăn nhồm nhoàm. Cùng lắm là khi Chu Giai Ý tới gần quét nhà thì cậu nhấc tạm chân lên, hoàn toàn coi cô là một người làm theo giờ.
Chu Giai Ý không hay giao tiếp với con trai, ngoại trừ Hà Sùng lớn lên cùng cô từ nhỏ. Cô chưa từng tới nhà mấy bạn nam khác, ấn tượng về họ nếu không phải là những gì thường ngày nhìn thấy thì cũng là nghe mấy cô bạn gái khác kể lại. Cô cảm thấy nếp sinh hoạt của Hà Sùng cũng chẳng khác những cậu con trai khác là mấy. Sau mấy lần dọn dẹp nhà cửa cho cậu, cô cũng hỏi như hiểu thêm một chút.
“Hà Sùng! Mình hỏi một câu chuyện.” Có một lần cô quét dọn xong, không nén nổi tò mò, chạy tới ngồi xuống sofa, kéo tay Hà Sùng để cậu không tập trung vào tivi nữa: “Ờ… nói trước là cậu không được cười mình nhé.”
Cậu đang xem tivi hăng say, tùy ý vứt cho cô một túi khoai tây chiên, rồi tiếp tục đút khoai tây vào miệng: “Ừ, hỏi đi!”
Chu Giai Ý bèn hỏi: “Mình nghe nói con trai các cậu hay xem mấy đĩa phim, có phải thật không?”
“Đĩa phim gì?” Hà Sùng chẳng mấy chú tâm, nhất thời không hiểu cô định nói gì.
“Đĩa phim sex.” Nói với cậu mấy chuyện này thật ra cũng chẳng có phải xấu hổ, chỉ sợ cậu cười cô không có kiến thức: “À, đúng rồi. Về cơ bản là ai cũng xem, những ai mà không xem thường là có vấn đề. Không chỉ phim đâu, còn đọc truyện tranh với tiểu thuyết nữa.” Hà Sùng dán chặt hai mắt vào tivi, giải thích bừa vài câu xong vừa hay đến thời gian quảng cáo. Cậu ăn thêm một miếng khoai rồi chợt nhớ ra hỏi cô: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“Cậu cũng xem rồi à?” Bị cậu hỏi ngược lại như vậy, Chu Giai Ý bỗng nhiên cảm thấy hai người họ nói chuyện này có vẻ kỳ lạ.
Hà Sùng liếc nhìn cô, chẳng coi đó là một vấn đề nghiêm trọng: “Mình hoàn toàn bình thường, đương nhiên là xem rồi.”
“Thế cậu giấu mấy thứ đó ở đâu rồi? Mình dọn phòng cho cậu mà có thấy đâu?”
“Ở trong máy tính, đâu có nhiều tiền đi mua.” Cuối cùng cũng hiểu ra chuyện cô thắc mắc, Hà Sùng thực sự muốn cười Chu Giai Ý thiếu hụt kiến thức, nghĩ đi nghĩ lại bèn nắm bắt một vấn đề thú vị hơn: “Sao? Chu Giai Ý, cậu cũng muốn xem à?” Chu Giai Ý trừng mắt lườm cậu, giở biểu cảm thường ngày hay mắng cậu là đồ thần kinh ra: “Mình là con gái, xem cái gì. Tò mò thì hỏi thôi.”
Hà Sùng lại tít mắt cười, có vẻ như thấy bộ dạng cô rất hài hước: “Cậu biết sớm mấy chuyện này cũng tốt. Đừng có mà dễ dàng tin con trai, sau này bị ai đó lừa gạt rồi còn không biết sợ.” . “Vớ vẩn! Có phải chưa được học môn sinh lý đâu. Cậu đừng có mà như mẹ mình cứ nghĩ mình còn nhỏ, cái gì cũng không biết.” Chu Giai Ý khó chịu nhất là khi cậu nói chuyện với thái độ này, oán trách cậu sỉ nhục trí thông minh của bản thân: “Với cả, mình chưa bao giờ cảm thấy đàn ông đáng tin cậy cả.”
Suy nghĩ của cậu chuyển hóa rất nhanh, lập tức hỏi: “Cả mình cũng không tin à?”
Chu Giai Ý chẳng hơi đâu quan tâm, vứt túi khoai tây cậu vừa đưa lên sofa rồi lê dép đi ra ngoài cửa lớn, bỗng nghe Hà Sùng nói tiếp: “Cậu cũng đừng vì chuyện của người lớn mà không tin vào tình yêu, cẩn thận sau này không lấy được chồng đâu.”
Cô nghe đã thấy phiền, chỉ xua tay mà không thèm ngoái đầu lại. Ra tới cửa cô mới quay lại dặn dò: “Mình về đây, cậu nhớ ăn cơm đúng giờ đấy!”
Hà Sùng cố tình trả đũa cô, cũng học cô xua tay hờ hững, tiếp tục cắm đầu vào tivi.
Buổi tối hôm ấy ông Chu về tỉnh, đón Chu Giai Ý tới khách sạn ngủ một đêm, trò chuyện với cô, định ngày hôm sau dẫn cô đi chơi. Cô không chắc chắn chiều hôm sau có về nhà được không, nên báo trước với Hà Sùng một tiếng, bảo cậu mình chưa chắc đã tới dọn nhà được.
Hà Sùng đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải bớt bày bừa một chút. Tối hôm đó cậu vẫn chơi game tới khuya, bỗng nhiên có người gõ cửa. Cậu đá mắt qua xem, không ngờ đứng trước cửa là Chu Giai Ý, vốn dĩ đang phải ở khách sạn cùng bố: “Ơ! Chu Giai Ý! Nửa đêm nửa hôm cậu chơi trò ma tới gõ cửa đấy à?” Hà Sùng vừa mở liền khẽ mắng một câu, nhưng vẫn cười tươi, không tức giận thật sự. Nhưng sau đó nhìn mặt cô, cậu bèn cảm thấy có gì không ổn: “Sao thế?”
Khóe mắt Chu Giai Ý đỏ quạch, cũng không biết có phải đã khóc không, nhưng cô mang theo bộ mắt này tới xem ra đang vô cùng tức giận. Có lẽ cũng nhận ra nửa đêm còn gõ cửa nhà cậu không nên cho lắm, cô nhỏ giọng, thành khẩn nói: “Mình không mang chìa khóa. Mẹ lại ngủ mất rồi, mình không muốn đánh thức mẹ. Mình ở nhờ nhà cậu một đêm được không?”
Đoán chắc có lẽ cô đã cãi nhau với bố, Hà Sùng cũng không hỏi thêm nhiều, tránh đường cho cô vào: “Được! Mau vào đi! Đừng để cả muỗi bay vào theo.”
Khi cô vào tới nhà rồi, cậu bật đèn nhà vệ sinh lên trước: “Tắm rửa chưa? Nếu chưa thì cậu tắm đi.” Thấy Chu Giai Ý gật đầu, Hà Sùng bèn đi tới phòng bố mẹ, tiếp tục bật đèn: “Cậu ngủ trong phòng này nhé. Để mình đi tìm cho cậu cái điều khiển điều hòa. Cậu cứ vào phòng mình ngồi tạm một lát, ở đó bật điều hòa rồi.”
“Ừ.” Cô đáp một tiếng, rồi đi về phía phòng cậu.
Hà Sùng tìm được chiếc điều khiển điều hòa trong phòng bố mẹ, bật lên trước cho cô để phòng mát mẻ, rồi quay về phòng mình, đi tới bên cạnh Chu Giai Ý đang ngồi dưới đất, dựa vào tường. Cậu cũng khoanh chân ngồi xuống: “Sao bỗng nhiên lại chạy về? Bố cậu đâu?”
“Bố lại uống say rồi. Mình cãi nhau với bố, bảo bố đưa mình về nhà.” Chu Giai Ý dịch dịch chân, sắc mặt vẫn còn rất tệ. Cô mặc một chiếc váy dài mỏng manh, dạng giống váy ngủ, đầu tóc vẫn còn hơi ướt, có thể nhận ra cô đột xuất quyết định quay trở về: “Cậu chơi game đi. Cứ mặc kệ mình, lát mình sẽ đi ngủ.”
“Game ngày mai đánh tiếp không sao cả. Cậu không muốn tâm sự với mình à?” Hà Sùng thoải mái nhìn cô cười: “Cãi nhau vì chuyện gì?”
Cô mím môi, gương mặt căng ra, rõ ràng là đang nén giận, một lúc lâu sau mới nói: “Bố suốt ngày hỏi mình có hận ông không. Mình không nói. Bố lại mang ảnh của vợ và con gái ra cho mình xem, hỏi mình sau này có gọi con gái ông là “em gái” không. Cậu bảo có phải đầu óc bố có vấn đề không?” Nói xong, cô lại lôi điện thoại ra cho Hà Sùng xem: “Cậu xem! Còn gửi cả vào điện thoại của mình nữa. Cứ cho là say rượu cũng không quá đáng đến vậy chứ? Còn “em gái”! Mình không tạt axit vào mặt mẹ nó đã là tốt lắm rồi!”
Hà Sùng đón lấy điện thoại, trên màn hình là một bức ảnh. Một người phụ nữ bế một đứa con gái mấy tuổi đứng trước cửa công viên trò chơi Disney, nhìn vào ống kính, cười rất tươi. Cậu hiểu rõ mọi chuyện rồi. “Đây chính là bí mật nhỏ năm xưa của bố cậu?” Cậu đùa giỡn, chẳng kinh ngạc chút nào: “Cậu tạt axit thì có tác dụng gì. Cô ta trông cũng bình thường, tạt cũng chẳng ích gì, cuối cùng vẫn công cốc.”
Chu Giai Ý thở hồng hộc, lườm bức ảnh: “Cậu cũng thấy cô ta không đẹp bằng mẹ mình phải không?”
“Mẹ cậu đẹp hơn nhiều.” Hà Sùng nhìn chăm chú bức ảnh, chân thành gật đầu. Sau đó cậu bỗng bật cười, giống như nhìn thấy thứ gì hài hước trong bức ảnh: “Ngoài hai mặt tròn quay ra thì cậu cũng xinh hơn bé gái này. Nhìn cái chân vòng kiềng của nó này.”
Bọn họ chẳng mấy khi bình phẩm về diện mạo của người khác. Đây là lần đầu tiên Chu Giai Ý thấy Hà Sùng soi mói như vậy, chợt cảm thấy buồn cười, nhưng lại không dám cười, liền nói: “Thành tích học tập sau này chắc chắn không tốt như mình.”
Hà Sùng làm mặt mếu máo, gật đầu: “Ừm! Nhất định không giỏi bằng cậu. Cậu còn thi được lên trường cấp ba số một trên tỉnh, làm sao con bé đọ được.”
Chu Giai Ý mím môi cười, cuối cùng cũng không còn tức giận nữa. “Hết giận chưa?” Hà Sùng thấy cô cười, bèn trả lại điện thoại cho cô, véo má cô, cười hớn hở: “Không sao! Cậu mà thích tới Hồng Kông, thì vào cấp ba xong mình đi với cậu. Đi chơi với bạn bè vui hơn đi chơi với người thân nhiều, không có ai bên cạnh cằn nhằn.”
Cô chỉ chớp mắt, không nói gì. “Hà Sùng! Thật ra bố mình cũng già đi nhiều rồi.” Một lúc lâu sau Chu Giai Ý mới thở dài nói: “Cậu không nhìn thấy đấy thôi, tóc ông bạc nhiều lắm rồi. Vừa phải gánh vác gia đình bây giờ lại vừa phải chu cấp tiền sinh hoạt cho mẹ con mình, thi thoảng còn phải chăm sóc ông bà nội. Chắc chắn là ông vất vả lắm.”
“Đàn ông ai chẳng vậy.” Hà Sùng không thông cảm với ông Chu như cô. Bố cậu hơn nửa năm trời ông gặp, tóc vẫn đen láy. Chẳng biết có phải là nhuộm hay không, cậu cũng chẳng đau lòng: “Với lại giờ bác ấy phải gánh hai gia đình, việc này do chính bác ấy gây nên.”
“Nếu sau này mình kiếm được nhiều tiền một chút thì có thể đỡ đần cho bố phần nào.” Chu Giai Ý không bao giờ tỏ rõ thái độ với bố mình. Nói cho cùng cô vẫn rất yêu bố mẹ mình. Bất luận giận dữ thế nào, trái tim cô vẫn hướng về họ: “Nói gì thì nói đó cũng là bố mình.”
Đây chính là sự khác nhau giữa giá trị quan của mọi người. Hà Sùng biết rõ Chu Giai Ý từ nhỏ đã vậy, chắc cả đời này cũng chẳng thay đổi được. Cô quá coi trọng gia đình.
“Cậu vui là được rồi.” Cậu xoa đầu cô, chống gối đứng dậy, tiếp tục đi chơi game.
***
Khi Chu Giai Ý vào học cấp ba thì Hà Sùng vào trường trung cấp chuyên nghiệp.
Mỗi thứ hai họ lại cùng bắt xe đi lên tỉnh, rồi cuối tuần cùng nhau về nhà. Trường Chu Giai Ý theo học quản lý rất chặt. Điện thoại của cô hầu như luôn luôn tắt máy, cũng rất ít khi nhắn tin cho Hà Sùng. Hai người nếu có chuyện gì mới muốn kể, thường đều gom hết lại tới lúc về nhà.
Tuần cuối cùng trước khi kết thúc năm đầu tiên, nhà trường sắp xếp cho họ một cuộc thi phân lại lớp. Ngày cuối cùng trước khi nghỉ học, Hà Sùng tới trường đón cô. Đứng trước cổng trường, từ xa cậu đã nhìn thấy cô xách chiếc chăn mỏng ra. Điều khác mọi ngày là theo sau cô có một bạn nam, trông có vẻ như học cùng khóa.
Hà Sùng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, thấy Chu Giai Ý đi được mấy bèn bước dừng lại, quay đầu nói với cậu bạn kia câu gì đó, rồi bất ngờ ù té chạy thẳng về phía Hà Sùng. “Đó là ai vậy?” Khi cô chạy tới gần, Hà Sùng không quên hỏi cô ngay lập tức. Chu Giai Ý chỉ gắng sức đẩy cậu, vùi đầu chạy không kịp giải thích: “Đi trước đã! Lên xe mình kể cậu nghe.”
Cậu đành phải xách giúp cô chiếc chăn, đi cùng cô ra bến xe.
“Cậu ấy vốn dĩ học cùng lớp với mình.” Sau khi lên xe, họ vẫn ngồi cạnh nhau như mọi khi. Chu Giai Ý cũng chẳng ngại, nói thẳng với Hà Sùng: “Sau khi phân lớp, cậu ấy đã tỏ tình với mình.”. “Nhìn ra rồi.” Cậu chẳng tỏ ra kinh ngạc chút nào, ngược lại chỉ bật cười như vừa nghe một câu chuyện vô cùng hài hước: “Cậu từ chối cậu ấy thế nào?”
Chu Giai Ý thì chẳng vui vẻ được như cậu, nhíu mày có vẻ rất phiền não: “Mình nói với cậu ấy đang học cấp ba mình không nói chuyện yêu đương.”
“Ừm, đoán cũng ra!” Cậu cười cợt: “Sau đó cậu ấy nói không sao, cậu ấy có thể đợi cậu?”
Cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe: “Đại khái thế!”
“Cậu ta mà còn bám riết lấy cậu, cậu cứ nói làm vậy ảnh hưởng tới học tập.” Cậu vẫn chẳng bao giờ coi những phiền muộn của cô là chuyện gì cần bận lòng. Hà Sùng thấy cô không vui, lại cười hì hì véo má chọc cô: “Sao không vui vậy? Lần đầu tiên được người ta tỏ tình, phải vui lên chút chứ.”
“Hà Sùng! Mình cảm thấy tâm lý của mình có vấn đề.” Chu Giai Ý chau mày, như đã quyết định chuyện gì đó. Cô nghiêng người nhìn Hà Sùng, nghiêm túc muốn nói rõ rốt cuộc mình đang đau đầu vì chuyện gì: “Mình chỉ cần nghĩ tới chuyện cậu ấy thích mình là liền cảm thấy cậu ấy nhìn chỗ nào cũng chướng mắt, cực kỳ chán ghét, chỉ muốn nhìn thấy là đi vòng đường khác. Bây giờ mình mới phát hiện mình khá kỳ lạ. Hình như mình rất sợ đàn ông. Không chỉ là việc không thích nói chuyện với con trai trong trường, có lúc gặp thầy giáo cũng cảm thấy đáng sợ.”
Cô ngừng lại một lát, sợ mình nói không được rõ ràng, bèn bổ sung tiếp: “Còn nữa, có lúc xem phim, bạn gái khác kể trong phim có anh nào anh nào đẹp trai, mình xem chỉ thấy những người đó trông rất bạo lực, cảm thấy nổi hết da gà. Mình nghĩ kỹ một chút, nhìn bố mình cũng có cảm giác này, thậm chí cả ông ngoại cũng thế. Cậu bảo có phải mình bị bệnh không?”
“Có cơ bắp có phải càng đáng sợ không?” Hà Sùng không cười cợt nhiều nữa, nhưng vẫn có vẻ như đang trêu đùa, giơ một cánh tay lên khoe cơ bắp của mình, sau đó vén tay áo lên, cười hỏi cô: “Lẽ nào cậu sợ cả mình?”
Chu Giai Ý không hiểu rõ thái độ của cậu, thành thật gật đầu: “Có một chút!”
“Thật ư?” Cậu lại hỏi.
Cô lại gật đầu, lập tức thấy Hà Sùng không cười nữa: “Cậu mắc bệnh cũng không phải ngày một ngày hai nữa rồi. Hôm nào bảo mẹ cậu đưa đi khám bác sỹ đi.” Cậu đứng dậy, nét mặt vô cảm, ngồi sang hàng ghế bên cạnh: “Trước lúc đó tôi không nên lại gần cậu thì tốt hơn, tránh cậu ngày ngày nằm mơ ác mộng, thấy mình đánh cậu.”
Lần nào Hà Sùng cũng quan tâm tới sự an toàn của Chu Giai Ý, để cô ngồi sát cửa sổ. Cậu đi sang bên kia, bèn ngồi sát cửa sổ bên đó, như vậy hai người cách nhau hai hàng ghế và một đường đi. Chu Giai Ý vẫn còn ôm chiếc chăn trong tay, há hốc miệng, cuối cùng cũng nhận ra cậu ấy đang giận, vội vàng chuyển sang ghế bên đó, chớp mắt gọi cậu: “Cậu giận đấy à?”
Hà Sùng chỉ nắm chặt tay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ cô.
Cô vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng xe lại có thêm khách. Cô đành phải ngồi lại ghế của mình, giương mắt nhìn những người khác ngồi giữa hai người, hoàn toàn chia cách họ. Chu Giai Ý thực sự có chút trở ngại với nam giới, việc này cô biết rất rõ. Có lúc thấy Hà Sùng đúng là cô có hơi sợ, nhưng nói thật lòng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Hà Sùng sẽ đánh cô.
Chỉ có điều cô không nói với cậu những lời ấy, cũng không ngờ vì chuyện này mà Hà Sùng ghi nhớ cả đời việc cô bài xích đàn ông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook