Tội Phi Hữu Độc
-
Chương 23: Ghen tị hỏa
Cho dù từ nhỏ tập võ, có công phu phòng thân, nhưng tới cùng cũng chỉ là nữ tử, lại còn là thiếu nữ vừa cập kê, đâu phải là đối thủ của những bà tử thân cường thể tráng quanh năm làm việc nặng?
Chớp lên vài cái, Mộ Dung Tình trong lòng hốt hoảng, thoáng chốc đã bị mấy bà tử kiềm chế hai tay, chặt chẽ khống chế, nàng tức giận đến đôi má đỏ bừng.
Hồng Lăng nhìn nàng, trong vùng vẫy mang theo kiêu ngạo, trong bệnh trạng mang theo nhu nhược, sự mị hoặc toát ra từ trong cốt tủy lại lại vẫn mang theo ngây ngô, mỗi một dạng đều làm cho nàng ghen tị đến phát cuồng.
Nàng nhẹ nhàng bước tiến lên, khăn thêu dính máu phất qua trước mắt Mộ Dung Tình, "Dạ Cơ muội muội, đây là lễ vật ngươi tặng cho tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ ta, nhận!"
Những câu cuối cơ hồ là từ trong kẽ răng bung ra, mang theo phẫn nộ cùng hận ý.
Nhất là... khuôn mặt Mộ Dung Tình đỏ bừng vì bị bạt tai, giống như vẽ loạn một tầng phấn đặc biệt, đẹp đến yêu dị, chói mắt như thế!
Mộ Dung Tình cắn môi, biết dù mình nói cái gì nữ tử trước mặt đều sẽ không tin tưởng nên đơn giản bảo trì trầm mặc.
"Bốp!" Một bàn tay vang dội lại rơi ở trên mặt, Mộ Dung Tình nghiêng đầu, trên mặt bị móng tay Hồng Lăng xẹt qua, nóng rát đau đớn, khóe môi cũng bị nứt ra, điểm điểm tơ máu trượt xuống, tăng thêm ba phần mê hoặc.
Nhìn bộ dáng nàng mê hoặc như vậy, Hồng Lăng càng thêm tức giận, đối với mấy bà tử nháy mắt, trong mắt hạnh mang theo ngoan độc làm cho Mộ Dung Tình run sợ.
"A..." Bên hông bất ngờ cảm thấy đau đớn làm Mộ Dung Tình kinh hô ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì đau đớn mà trắng bệch như tờ giấy, trán che kín mồ hôi.
Vẫn chưa kịp hô "Đau", bả vai, cánh tay, những nơi bị nhóm người bà tử kiềm chế không hẹn mà cùng truyền đến đau đớn, bắp thịt trắng nõn bị móng tay nhọn hoắt của bà tử véo chặt, xoay tròn một vòng lại buông ra.
"A... Trắc phi nương nương, ta..." Bên hông lại bị bà tử nhéo vài cái, toàn thân đau đớn đánh úp lại, Mộ Dung Tình cắn răng cũng không chịu thua, "Dạ Cơ cùng Vương gia, thật sự chỉ là... A..."
Tóc bị lôi kéo, nàng đau hô ra tiếng, thân thể nho nhỏ không tránh thoát khỏi sự kiềm chế của nhóm bà tử, bả vai, bên hông cùng hai tay bị nhóm bà tử "hầu hạ" đến cơ hồ không còn cảm giác.
"Ta nói cho ngươi biết, tiểu nha đầu, ngươi bất quá là tiểu nhân vật vừa nhập phủ, ở trước mặt trắc phi nương nương cũng dám tự xưng "Ta", quả nhiên là to gan lớn mật!" Một bà tử trên dưới bốn mươi tuổi tóc hoa râm đứng sau lưng Mộ Dung Tình, cầm lấy tóc Mộ Dung Tình hung hăng kéo, hung tợn "giáo dục".
"Đúng vậy, Dạ Cơ cô nương, nếu ngươi vào vương phủ thì phải tuân theo quy củ của vương phủ, sau này ở trước mặt trắc phi nương nương ngươi phải xưng là "Nô tỳ", đã hiểu chưa?" Bà tử ở bên phải Mộ Dung Tình hung hăng véo, thần tình hung dữ.
Xuân Đào Xuân Yến muốn tiến tới ngăn nha hoàn Hồng Lăng mang đến, không đành lòng nhìn Mộ Dung Tình bị mấy bà tử ở trên người "Tàn sát bừa bãi", quay đầu, trên mặt mang theo khó xử.
Hồng Lăng, các nàng đắc tội không nổi, cũng không dám đắc tội, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cầu nguyện cho nữ tử kia, cầu Vương gia có thể nghe thấy tiếng động biên này mà tới đây.
Mộ Dung Tình cắn răng chịu đau đớn, mồ hôi từ trán trượt xuống, xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đại phương hoa, ngưng tụ dưới chiếc cằm tinh tế, sau đó rơi từng giọt xuống nền gạch.
Trong sự mị hoặc mang theo ba phần ngây ngô, điềm đạm đáng yêu làm người thương tiếc.
Hồng Lăng nhìn càng thêm ghen tị, nữ tử quyến rũ như vậy nếu như thật sự được Vương gia sủng hạnh nhớ đến, ngày sau trong vương phủ đâu còn chỗ cho Hồng Lăng nàng đặt chân?
Cười mỉm tiến lên, nhìn khuôn mặt nữ tử bị móng tay mình xẹt qua sưng đỏ cơ hồ rỉ máu, nàng khinh thường cười lạnh, "Như thế nào? Dạ Cơ muội muội, biết quy củ trong vương phủ rồi hả?"
Đôi môi đỏ mọng nhấp thành một đường, Mộ Dung Tình nghiêng đầu, đem ánh mắt ghen tị của nữ tử coi như không có, đem ủy khuất cùng chua sót toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Bộ dáng nữ tử kiêu căng mang theo lãnh diễm, trong mắt Hồng Lăng hiện lên sự thèm muốn rồi sự ghen tị từ từ bốc lên hừng hực thiêu đốt, bước sen nhẹ nhàng tiến lên, bàn tay tràn đầy hận ý nhắm ngay khuôn mặt Mộ Dung Tình hạ xuống.
"A..." Lần này, thét chói tai lại là Hồng Lăng.
Mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, thời điểm bàn tay Hồng Lăng hạ xuống, thân thể Mộ Dung Tình đột nhiên trầm xuống, hai chân nâng lên, thẳng tắp đá vào ngực Hồng Lăng, đem nữ tử vênh váo tự đắc cao ngạo té ngửa ra sau, mắt thấy sắp đập vào góc bàn.
"Trắc phi nương nương..." Trừ Mộ Dung Tình ra, tất cả mọi người đều chạy tới đỡ nhưng cũng không kịp.
Đầu Hồng Lăng đập vào cạnh bàn, những chiếc ghế bên cạnh đều bị nàng bị đâm cho ngã lật, bên trong một mảnh bừa bãi.
Nhóm bà tử sợ ngây người, bọn thị nữ cũng chỉ tới kịp nâng nàng dậy.
Hồng Lăng bị bị đâm đến đần độn, trước mắt lóe sao, cái ót đau đớn làm cho nàng cơ hồ đã hôn mê.
Sau một lúc lâu, nàng lắc lắc đầu, nhìn về phía Mộ Dung Tình sắc mặt tái nhợt, bị mấy bà tử giữ chặt, trong lòng hận ý càng đậm.
Rồi đột nhiên đẩy người đang nâng nàng ra, quơ lấy một chiếc ghế cứng rắn bên cạnh, nhắm ngay Mộ Dung Tình giơ lên cao, mắt hạnh trợn tròn, tràn đầy hận ý.
Mắt thấy liền muốn hung hăng hạ xuống...
Hai chân Mộ Dung Tình, cũng mắt thấy muốn huyết nhục mơ hồ...
"Dừng tay!" Thanh âm trầm thấp tràn ngập uy nghiêm của nam nhân, cường bạo ngăn cản nàng, bà tử, thị nữ trong phòng nghe đến thanh âm, nhất thời sắc mặt trắng bệch, đồng loạt quỳ xuống.
Mấy bà tử mới vừa rồi hung hăng véo trên người Mộ Dung Tình, nhìn thấy người tới, toàn thân run rẩy lợi hại!
Chớp lên vài cái, Mộ Dung Tình trong lòng hốt hoảng, thoáng chốc đã bị mấy bà tử kiềm chế hai tay, chặt chẽ khống chế, nàng tức giận đến đôi má đỏ bừng.
Hồng Lăng nhìn nàng, trong vùng vẫy mang theo kiêu ngạo, trong bệnh trạng mang theo nhu nhược, sự mị hoặc toát ra từ trong cốt tủy lại lại vẫn mang theo ngây ngô, mỗi một dạng đều làm cho nàng ghen tị đến phát cuồng.
Nàng nhẹ nhàng bước tiến lên, khăn thêu dính máu phất qua trước mắt Mộ Dung Tình, "Dạ Cơ muội muội, đây là lễ vật ngươi tặng cho tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ ta, nhận!"
Những câu cuối cơ hồ là từ trong kẽ răng bung ra, mang theo phẫn nộ cùng hận ý.
Nhất là... khuôn mặt Mộ Dung Tình đỏ bừng vì bị bạt tai, giống như vẽ loạn một tầng phấn đặc biệt, đẹp đến yêu dị, chói mắt như thế!
Mộ Dung Tình cắn môi, biết dù mình nói cái gì nữ tử trước mặt đều sẽ không tin tưởng nên đơn giản bảo trì trầm mặc.
"Bốp!" Một bàn tay vang dội lại rơi ở trên mặt, Mộ Dung Tình nghiêng đầu, trên mặt bị móng tay Hồng Lăng xẹt qua, nóng rát đau đớn, khóe môi cũng bị nứt ra, điểm điểm tơ máu trượt xuống, tăng thêm ba phần mê hoặc.
Nhìn bộ dáng nàng mê hoặc như vậy, Hồng Lăng càng thêm tức giận, đối với mấy bà tử nháy mắt, trong mắt hạnh mang theo ngoan độc làm cho Mộ Dung Tình run sợ.
"A..." Bên hông bất ngờ cảm thấy đau đớn làm Mộ Dung Tình kinh hô ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì đau đớn mà trắng bệch như tờ giấy, trán che kín mồ hôi.
Vẫn chưa kịp hô "Đau", bả vai, cánh tay, những nơi bị nhóm người bà tử kiềm chế không hẹn mà cùng truyền đến đau đớn, bắp thịt trắng nõn bị móng tay nhọn hoắt của bà tử véo chặt, xoay tròn một vòng lại buông ra.
"A... Trắc phi nương nương, ta..." Bên hông lại bị bà tử nhéo vài cái, toàn thân đau đớn đánh úp lại, Mộ Dung Tình cắn răng cũng không chịu thua, "Dạ Cơ cùng Vương gia, thật sự chỉ là... A..."
Tóc bị lôi kéo, nàng đau hô ra tiếng, thân thể nho nhỏ không tránh thoát khỏi sự kiềm chế của nhóm bà tử, bả vai, bên hông cùng hai tay bị nhóm bà tử "hầu hạ" đến cơ hồ không còn cảm giác.
"Ta nói cho ngươi biết, tiểu nha đầu, ngươi bất quá là tiểu nhân vật vừa nhập phủ, ở trước mặt trắc phi nương nương cũng dám tự xưng "Ta", quả nhiên là to gan lớn mật!" Một bà tử trên dưới bốn mươi tuổi tóc hoa râm đứng sau lưng Mộ Dung Tình, cầm lấy tóc Mộ Dung Tình hung hăng kéo, hung tợn "giáo dục".
"Đúng vậy, Dạ Cơ cô nương, nếu ngươi vào vương phủ thì phải tuân theo quy củ của vương phủ, sau này ở trước mặt trắc phi nương nương ngươi phải xưng là "Nô tỳ", đã hiểu chưa?" Bà tử ở bên phải Mộ Dung Tình hung hăng véo, thần tình hung dữ.
Xuân Đào Xuân Yến muốn tiến tới ngăn nha hoàn Hồng Lăng mang đến, không đành lòng nhìn Mộ Dung Tình bị mấy bà tử ở trên người "Tàn sát bừa bãi", quay đầu, trên mặt mang theo khó xử.
Hồng Lăng, các nàng đắc tội không nổi, cũng không dám đắc tội, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cầu nguyện cho nữ tử kia, cầu Vương gia có thể nghe thấy tiếng động biên này mà tới đây.
Mộ Dung Tình cắn răng chịu đau đớn, mồ hôi từ trán trượt xuống, xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đại phương hoa, ngưng tụ dưới chiếc cằm tinh tế, sau đó rơi từng giọt xuống nền gạch.
Trong sự mị hoặc mang theo ba phần ngây ngô, điềm đạm đáng yêu làm người thương tiếc.
Hồng Lăng nhìn càng thêm ghen tị, nữ tử quyến rũ như vậy nếu như thật sự được Vương gia sủng hạnh nhớ đến, ngày sau trong vương phủ đâu còn chỗ cho Hồng Lăng nàng đặt chân?
Cười mỉm tiến lên, nhìn khuôn mặt nữ tử bị móng tay mình xẹt qua sưng đỏ cơ hồ rỉ máu, nàng khinh thường cười lạnh, "Như thế nào? Dạ Cơ muội muội, biết quy củ trong vương phủ rồi hả?"
Đôi môi đỏ mọng nhấp thành một đường, Mộ Dung Tình nghiêng đầu, đem ánh mắt ghen tị của nữ tử coi như không có, đem ủy khuất cùng chua sót toàn bộ nuốt vào trong bụng.
Bộ dáng nữ tử kiêu căng mang theo lãnh diễm, trong mắt Hồng Lăng hiện lên sự thèm muốn rồi sự ghen tị từ từ bốc lên hừng hực thiêu đốt, bước sen nhẹ nhàng tiến lên, bàn tay tràn đầy hận ý nhắm ngay khuôn mặt Mộ Dung Tình hạ xuống.
"A..." Lần này, thét chói tai lại là Hồng Lăng.
Mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, thời điểm bàn tay Hồng Lăng hạ xuống, thân thể Mộ Dung Tình đột nhiên trầm xuống, hai chân nâng lên, thẳng tắp đá vào ngực Hồng Lăng, đem nữ tử vênh váo tự đắc cao ngạo té ngửa ra sau, mắt thấy sắp đập vào góc bàn.
"Trắc phi nương nương..." Trừ Mộ Dung Tình ra, tất cả mọi người đều chạy tới đỡ nhưng cũng không kịp.
Đầu Hồng Lăng đập vào cạnh bàn, những chiếc ghế bên cạnh đều bị nàng bị đâm cho ngã lật, bên trong một mảnh bừa bãi.
Nhóm bà tử sợ ngây người, bọn thị nữ cũng chỉ tới kịp nâng nàng dậy.
Hồng Lăng bị bị đâm đến đần độn, trước mắt lóe sao, cái ót đau đớn làm cho nàng cơ hồ đã hôn mê.
Sau một lúc lâu, nàng lắc lắc đầu, nhìn về phía Mộ Dung Tình sắc mặt tái nhợt, bị mấy bà tử giữ chặt, trong lòng hận ý càng đậm.
Rồi đột nhiên đẩy người đang nâng nàng ra, quơ lấy một chiếc ghế cứng rắn bên cạnh, nhắm ngay Mộ Dung Tình giơ lên cao, mắt hạnh trợn tròn, tràn đầy hận ý.
Mắt thấy liền muốn hung hăng hạ xuống...
Hai chân Mộ Dung Tình, cũng mắt thấy muốn huyết nhục mơ hồ...
"Dừng tay!" Thanh âm trầm thấp tràn ngập uy nghiêm của nam nhân, cường bạo ngăn cản nàng, bà tử, thị nữ trong phòng nghe đến thanh âm, nhất thời sắc mặt trắng bệch, đồng loạt quỳ xuống.
Mấy bà tử mới vừa rồi hung hăng véo trên người Mộ Dung Tình, nhìn thấy người tới, toàn thân run rẩy lợi hại!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook