Tội Phi Hữu Độc
-
Chương 12: Đương gia Điêu Hùng
“Ta?” Ngón tay nam nhân chỉ vào mũi mình, cười đến ý vị thâm trường, mâu trung sắc bén hiện lên tinh quang, “Ta họ Điêu, Lang Gia sơn này do ta định đoạt!”
Ngữ khí lúc đó khí phách bức người, vô cùng tự tin, giữa trán mang theo nồng đậm tự hào!
“Lang Gia sơn? Họ Điêu?” Mộ Dung Tình hí mắt, một cái tên đột nhiên hiện lên, con ngươi mỹ lệ của nàng đột nhiên trợn tròn, ngón tay chỉ vào nam nhân, vẻ mặt không dám tin, “Ngươi là Điêu Hùng?”
“Ngươi có biết ta?” Điêu Hùng hí mắt, đáy mắt sát khí chớp lóe rồi biến mất, lập tức ôn hòa, nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tình quay, mắt to mang theo hứng thú.
Dựa theo tin tức nữ nhân kia cho mình, nữ nhân này không rành thế sự, là đại tiểu thư được gia tộc bảo hộ, làm sao có thể biết tên Đại Đương Gia Lang Gia sơn?
Trong lòng nổi lên nghi ngờ đối với nữ nhân cung cấp tin tức cho mình kia.
“Biết chút chút!” Ánh mắt xoay xoay, Mộ Dung Tình đột nhiên cười, giữa lông mày lộ ra phong tình vạn chủng, quyến rũ lại xinh đẹp, “Ngươi bắt ta đến đây làm gì?”
Tình cảnh trước khi hôn mê hiện lên, phượng mâu hẹp dài nheo lại, không khỏi có chút lo lắng cho nha hoàn Xuân Đào cùng xa phu Trương Dực.
Nếu bởi vì chuyện của nàng mà làm cho người vô tội chịu khổ, trong lòng nàng không khỏi có chút khó chịu.
“Nữ tửThông minh, ngươi còn không biết ý tứ của ta sao?” Ngồi xuống cạnh giường, thân thủ muốn tóm lấy nàng, nhìn đến ánh mắt nàng đề phòng, duỗi ra tay lại thu hồi, Điêu Hùng cười đến càng có thâm ý khác, “Ta đã gọi ngươi là phu nhân, ngươi nói ta muốn ngươi làm cái gì?”
“Ngươi...” Phượng mâu chuyển động, Mộ Dung Tình sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng trắng xanh, “Ngươi muốn ta làm áp trại phu nhân của ngươi?”
“Quả nhiên là cô nương thông minh!” Đối với phản ứng của nàng có vẻ hài lòng, Điêu Hùng gật đầu đứng dậy, “Thời gian không còn sớm, người hảo hảo nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai ngoan ngoãn làm tân nương tử, nếu ngươi muốn chạy...”
Vẻ mặt của hắn đột nhiên âm ngoan, ống tay áo vung lên, một cỗ kình phong xuất ra, nến đỏ trên bàn đột nhiên tắt, sau đó đứt thành từng đoạn.
Mộ Dung Tình trơ mắt nhìn nến đỏ đứt đoạn trên mặt đất lăn qua lăn lại, kinh ngạc miệng nhỏ mở ra quên khép lại, ánh mắt trừng lớn, biểu tình khả ái nói không nên lời.
“Nến đỏ này, chính là kết cục của ngươi!” Điêu Hùng nhìn bộ dáng khả ái của nàng một cái, hầu kết chuyển động, vẫn như cũ âm ngoan lạnh lùng uy hiếp.
Đối với những tiểu thư khuê các như vậy, phải cứng mềm đều thi mới có thể làm nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn biết rõ như thế nào đối phó với một đại gia tiểu thư sống an nhàn sung sướng.
Mộ Dung Tình khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trắng bệch như giấy, sợ hãi lui về sau, chỉ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Điêu Hùng.
“Ta... Ta...” Bởi vì vì sợ hãi, nàng nói cũng không rõ nổi.
“Ngoan, hảo hảo nghe lời, Lang Gia sơn này liền là ngươi định đoạt!” Còn nói thêm vài câu ôn nhu, Điêu Hùng nhìn nàng tựa hồ không còn sợ hãi, lúc này mới cảm thấy hài lòng rời khỏi phòng, không chú ý tới bộ dáng đăm chiêu của Mộ Dung Tình.
Cùng bóng dáng Điêu Hùng tiêu thất, Mộ Dung Tình mới đứng dậy, nói cho cùng nàng là nữ nhân xuất thân từ phủ tướng quân, cho dù không có bản lĩnh như phụ huynh (phụ thân và huynh trưởng), nhưng cũng nhạy bén hơn so với người bình thường rất nhiều.
Trong phòng chuyển đổi vài vòng, Mộ Dung Tình nhạy cảm phát hiện không thích hợp, ngoài cửa có hai nam nhân cao lớn thô kệch thủ vệ, phí sau dưới cửa sổ cũng đứng hai nam nhân, từ khe hở cửa sổ nhìn ra, nàng nhìn thấy trong tay hai người đều mang theo cương đao sáng loáng.
Nghĩ nghĩ, nàng chỉnh lý lại y phục trên người, nhẹ nhàng mở cửa phòng, làm ra vẻ yêu mị, “Hai vị đại ca, than trong phòng không đủ ấm, có thể giúp ta xem một chút không?”
Hai nam nhân ngoài phòng nhìn nhau, nam nhân bên trái mê muội nhìn da thịt tuyết trắng của nàng lộ ra ngoài, còn kém chảy nước miếng, “Phu... Phu nhân... Tiểu nhân... Tiểu nhân...”
“Đại ca, giúp đỡ một chút thôi...” Mộ Dung Tình kiều mỵ cười, bàn tay giữ cổ áo khẽ buông lỏng, phong cảnh da thịt trước ngực như ẩn như hiện, da thịt trơn nhẵn giống như có chất lỏng chảy qua, lưu quang dật thải làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.
Nam nhân đứng ở bên ngoài nhìn đến, rốt cuộc không dời ánh mắt đi được, mất hồn dán mắt vào trước ngực nàng, như ma xui quỷ khiến theo nàng tiến vào trong phòng.
Thời điểm hai đại hán kia ra ngoài, trên mặt đều mang theo ý cười thỏa mãn, nước miếng bì ổi kia vẫn treo tại khóe môi.
Trong phòng, Mộ Dung Tình chỉnh lý hảo y phục trên người, trong ngoài đánh giá vài lần cũng không tìm được chỗ nào có thể trốn ra được.
Trên mặt đất quét xuống bóng mờ lắc lư, nàng kinh hỉ nâng mắt, có vẻ đăm chiêu nhìn xà nhà, rốt cục nghĩ ra một chủ ý.
Bao kín mình vài vòng mới cởi giày thêu lên giường nhỏ, nằm ở trên cái sập mềm mại, Mộ Dung Tình trừng lớn mắt đẹp nhìn đỉnh màn trướng màu đỏ, suy nghĩ miên man.
Thời điểm gia biến, lời nói của Thanh Loan không ngừng vang lên bên tai nàng, nghĩ đến phu phụ Mộ Dung Hạo Nam trước kia đối với mình sủng ái, Mộ Dung Xung thường thường sủng nịch, ánh mắt nàng trong bóng đêm dần dần ướt át.
Ngữ khí lúc đó khí phách bức người, vô cùng tự tin, giữa trán mang theo nồng đậm tự hào!
“Lang Gia sơn? Họ Điêu?” Mộ Dung Tình hí mắt, một cái tên đột nhiên hiện lên, con ngươi mỹ lệ của nàng đột nhiên trợn tròn, ngón tay chỉ vào nam nhân, vẻ mặt không dám tin, “Ngươi là Điêu Hùng?”
“Ngươi có biết ta?” Điêu Hùng hí mắt, đáy mắt sát khí chớp lóe rồi biến mất, lập tức ôn hòa, nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tình quay, mắt to mang theo hứng thú.
Dựa theo tin tức nữ nhân kia cho mình, nữ nhân này không rành thế sự, là đại tiểu thư được gia tộc bảo hộ, làm sao có thể biết tên Đại Đương Gia Lang Gia sơn?
Trong lòng nổi lên nghi ngờ đối với nữ nhân cung cấp tin tức cho mình kia.
“Biết chút chút!” Ánh mắt xoay xoay, Mộ Dung Tình đột nhiên cười, giữa lông mày lộ ra phong tình vạn chủng, quyến rũ lại xinh đẹp, “Ngươi bắt ta đến đây làm gì?”
Tình cảnh trước khi hôn mê hiện lên, phượng mâu hẹp dài nheo lại, không khỏi có chút lo lắng cho nha hoàn Xuân Đào cùng xa phu Trương Dực.
Nếu bởi vì chuyện của nàng mà làm cho người vô tội chịu khổ, trong lòng nàng không khỏi có chút khó chịu.
“Nữ tửThông minh, ngươi còn không biết ý tứ của ta sao?” Ngồi xuống cạnh giường, thân thủ muốn tóm lấy nàng, nhìn đến ánh mắt nàng đề phòng, duỗi ra tay lại thu hồi, Điêu Hùng cười đến càng có thâm ý khác, “Ta đã gọi ngươi là phu nhân, ngươi nói ta muốn ngươi làm cái gì?”
“Ngươi...” Phượng mâu chuyển động, Mộ Dung Tình sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng trắng xanh, “Ngươi muốn ta làm áp trại phu nhân của ngươi?”
“Quả nhiên là cô nương thông minh!” Đối với phản ứng của nàng có vẻ hài lòng, Điêu Hùng gật đầu đứng dậy, “Thời gian không còn sớm, người hảo hảo nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai ngoan ngoãn làm tân nương tử, nếu ngươi muốn chạy...”
Vẻ mặt của hắn đột nhiên âm ngoan, ống tay áo vung lên, một cỗ kình phong xuất ra, nến đỏ trên bàn đột nhiên tắt, sau đó đứt thành từng đoạn.
Mộ Dung Tình trơ mắt nhìn nến đỏ đứt đoạn trên mặt đất lăn qua lăn lại, kinh ngạc miệng nhỏ mở ra quên khép lại, ánh mắt trừng lớn, biểu tình khả ái nói không nên lời.
“Nến đỏ này, chính là kết cục của ngươi!” Điêu Hùng nhìn bộ dáng khả ái của nàng một cái, hầu kết chuyển động, vẫn như cũ âm ngoan lạnh lùng uy hiếp.
Đối với những tiểu thư khuê các như vậy, phải cứng mềm đều thi mới có thể làm nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn biết rõ như thế nào đối phó với một đại gia tiểu thư sống an nhàn sung sướng.
Mộ Dung Tình khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trắng bệch như giấy, sợ hãi lui về sau, chỉ dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Điêu Hùng.
“Ta... Ta...” Bởi vì vì sợ hãi, nàng nói cũng không rõ nổi.
“Ngoan, hảo hảo nghe lời, Lang Gia sơn này liền là ngươi định đoạt!” Còn nói thêm vài câu ôn nhu, Điêu Hùng nhìn nàng tựa hồ không còn sợ hãi, lúc này mới cảm thấy hài lòng rời khỏi phòng, không chú ý tới bộ dáng đăm chiêu của Mộ Dung Tình.
Cùng bóng dáng Điêu Hùng tiêu thất, Mộ Dung Tình mới đứng dậy, nói cho cùng nàng là nữ nhân xuất thân từ phủ tướng quân, cho dù không có bản lĩnh như phụ huynh (phụ thân và huynh trưởng), nhưng cũng nhạy bén hơn so với người bình thường rất nhiều.
Trong phòng chuyển đổi vài vòng, Mộ Dung Tình nhạy cảm phát hiện không thích hợp, ngoài cửa có hai nam nhân cao lớn thô kệch thủ vệ, phí sau dưới cửa sổ cũng đứng hai nam nhân, từ khe hở cửa sổ nhìn ra, nàng nhìn thấy trong tay hai người đều mang theo cương đao sáng loáng.
Nghĩ nghĩ, nàng chỉnh lý lại y phục trên người, nhẹ nhàng mở cửa phòng, làm ra vẻ yêu mị, “Hai vị đại ca, than trong phòng không đủ ấm, có thể giúp ta xem một chút không?”
Hai nam nhân ngoài phòng nhìn nhau, nam nhân bên trái mê muội nhìn da thịt tuyết trắng của nàng lộ ra ngoài, còn kém chảy nước miếng, “Phu... Phu nhân... Tiểu nhân... Tiểu nhân...”
“Đại ca, giúp đỡ một chút thôi...” Mộ Dung Tình kiều mỵ cười, bàn tay giữ cổ áo khẽ buông lỏng, phong cảnh da thịt trước ngực như ẩn như hiện, da thịt trơn nhẵn giống như có chất lỏng chảy qua, lưu quang dật thải làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.
Nam nhân đứng ở bên ngoài nhìn đến, rốt cuộc không dời ánh mắt đi được, mất hồn dán mắt vào trước ngực nàng, như ma xui quỷ khiến theo nàng tiến vào trong phòng.
Thời điểm hai đại hán kia ra ngoài, trên mặt đều mang theo ý cười thỏa mãn, nước miếng bì ổi kia vẫn treo tại khóe môi.
Trong phòng, Mộ Dung Tình chỉnh lý hảo y phục trên người, trong ngoài đánh giá vài lần cũng không tìm được chỗ nào có thể trốn ra được.
Trên mặt đất quét xuống bóng mờ lắc lư, nàng kinh hỉ nâng mắt, có vẻ đăm chiêu nhìn xà nhà, rốt cục nghĩ ra một chủ ý.
Bao kín mình vài vòng mới cởi giày thêu lên giường nhỏ, nằm ở trên cái sập mềm mại, Mộ Dung Tình trừng lớn mắt đẹp nhìn đỉnh màn trướng màu đỏ, suy nghĩ miên man.
Thời điểm gia biến, lời nói của Thanh Loan không ngừng vang lên bên tai nàng, nghĩ đến phu phụ Mộ Dung Hạo Nam trước kia đối với mình sủng ái, Mộ Dung Xung thường thường sủng nịch, ánh mắt nàng trong bóng đêm dần dần ướt át.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook