Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật
-
Chương 24
Một đám hạ nhân đứng xúm lại xem trò vui, còn có hạ nhân gian xảo giúp Lục Văn Tú lấy bếp lò nhỏ và áo khoác hồ ly đến, choàng lên cho hắn, nịnh nọt cười nói: “Nhị thiếu gia, chuyển một trăm thùng nước này đến phòng bếp hơi quá sức, bây giờ đã là buổi trưa rồi, chỉ e gánh đến lúc trăng lên cao cũng không hết.”
Lục Văn Tú càng thêm đắc ý: “Vậy thì cứ gánh tiếp cho ta, khi nào xong, lúc đấy mới có thể cho Tứ muội rời đi!”
Nghe được lời này, cô gái nhỏ bên cạnh quay lại nhìn hắn, mắt như có một tầng băng mỏng, bị doạ tới mức chân mềm nhũn, há to miệng muốn gào khóc to, nhưng lại bị một hạ nhân bên cạnh Lục Văn Tú dùng tay bịt lại.
Lục Văn Tú quát lớn: “Không được khóc! Ồn chết đi được, khóc cái gì, tốt xấu gì cũng là thứ nữ của phủ Ninh Vương, một chút can đảm này cũng không có sao?”
Cô gái bị bịt đến mức sắc mặt trắng bệch, sắp ngạt thở, chỉ kịp gắng gượng hô “Nương, cứu…...”
Tiếng kêu đột nhiên im bặt, cô bé bị người hầu của Lục Văn Tú xách lên, nửa người bị treo lơ lửng trêи mặt hồ.
Lúc này Lục Văn Tú mới quay đầu lại, nhướng mày, vắt chéo chân, cười mỉm nói với Lục Hoán: “Thế nào? Không phải ngươi giỏi giang lắm sao, lần trước lộ diện trước mặt khảo quan triều đình, vãn cung thật sự lợi hại, với Tam thiếu gia mà nói, một trăm thùng nước chắc chắn cũng là việc nhỏ thôi.”
Ánh mắt Lục Hoán lạnh băng nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt một màn đen kịt, vẻ mặt lạnh nhạt khiến người khác trong lòng run sợ.
Tuy Lục Hoán không trả lời, nhưng Lục Văn Tú biết hắn chắc chắn sẽ đi xách, bởi vậy Lục Văn Tú dương dương tự đắc tựa lưng vào ghế chờ xem kịch vui.
Đúng như dự đoán, Lục Hoán nhìn về phía thứ muội, không nói tiếng nào đi đến bên cạnh một trăm thùng nước kia.
Một trăm thùng nước san sát, mỗi thùng nước to đến một người ôm.
Thùng nước của phủ Ninh Vương đều không to như vậy, đây là Lục Văn Tú sai hạ nhân đặc biệt làm riêng, một cái phải to bằng chừng nửa cái vại nước, nếu chứa đầy nước, ngay cả hai hạ nhân cũng phải cố hết sức mới có thể xách đi được.
Mười mấy năm qua, phủ Ninh Vương mời thầy dạy tứ thư ngũ kinh và kiếm pháp cho hai huynh đệ Lục Văn Tú, Lục Dụ An, Lục Văn Tú chơi bời lêu lổng không học được gì, mà không ngờ tiểu Lục Hoán lại trèo lên tường viện lén học trộm. Nếu không phải lần trước khảo quan triều đình tới kiểm tra, Lục Văn Tú vẫn không biết tiểu tử Lục Hoán này có chút tài năng.
Chính hắn không học, nhưng thấy Lục Hoán biết cưỡi ngựa bắn cung, biết viết văn chương, trong lòng lại vô cùng đố kỵ, vì thế càng làm khó dễ hắn.
Hắn biết Lục Hoán khá khỏe, xách một thùng lớn đầy nước tuy rằng phải cố hết sức, nhưng cắn răng cũng vẫn có thể chuyển đến phòng bếp bên kia.
Nhưng liên tiếp chuyển qua lại một trăm lần, hắn không tin Lục Hoán không mệt chết!
Chỉ sợ đến lượt thứ ba, Lục Hoán đã phải nằm bò ra rồi!
Mọi người nhìn Lục Hoán đứng bên cạnh thùng nước thứ nhất, dường như cũng đang nôn nóng chờ Lục Hoán lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Thế nhưng.
Lại chỉ thấy Lục Hoán một tay xách thùng nước lên, như thể không cảm giác được chút trọng lượng nào, xách lên một cách nhẹ nhàng.
Mọi người: ???
Hắn nhíu nhíu mày, cái tay kia lại xách lên một thùng nữa, dường như vẫn không cảm nhận được chút trọng lượng nào.
Mọi người: ???
Hắn xách hai thùng nước trái phải vững chắc, mặt không biểu cảm mà xoay người rời đi.
Mọi người: ?????
Tiếp theo, hắn đi như bay về hướng phòng bếp.
Ôi trời, gì vậy?
Bên giếng nước vừa mới ầm ĩ đột nhiên im lặng như tờ.
Mọi người ngẩn người nhìn chằm chằm Lục Hoán, đây, không phải chứ, chẳng lẽ thùng không đầy nước sao? Rõ ràng là chứa đầy rồi mà?!
Hai hạ nhân vừa rồi đã thử qua, thế nào cũng phải dùng sức lực lớn của hai tráng hán mới có thể xách được một xô nước lên.
Nhưng sao Lục Hoán lại có thể nhẹ nhàng xách nó lên như vậy?
Lục Văn Tú tức giận đứng dậy quát lớn: “Rốt cuộc các ngươi đã đổ đầy nước cho bổn thiếu gia chưa?”
“Đổ đầy rồi ạ, Thiếu gia ngài xem đi.” Hai hạ nhân sợ sệt quỳ xuống.
Lục Văn Tú sắc mặt tái mét, nhưng đồng thời cũng kinh ngạc lẫn nghi ngờ.
Tình huống gì đây, vừa rồi Lục Hoán xách lên nhẹ nhàng như vậy, rốt cuộc là giả vờ hay là thật sự nhẹ nhàng? Thùng nước nặng như vậy, làm sao hắn có thể xách lên một cách dễ dàng đến thế?
Lục Văn Tú càng thêm đắc ý: “Vậy thì cứ gánh tiếp cho ta, khi nào xong, lúc đấy mới có thể cho Tứ muội rời đi!”
Nghe được lời này, cô gái nhỏ bên cạnh quay lại nhìn hắn, mắt như có một tầng băng mỏng, bị doạ tới mức chân mềm nhũn, há to miệng muốn gào khóc to, nhưng lại bị một hạ nhân bên cạnh Lục Văn Tú dùng tay bịt lại.
Lục Văn Tú quát lớn: “Không được khóc! Ồn chết đi được, khóc cái gì, tốt xấu gì cũng là thứ nữ của phủ Ninh Vương, một chút can đảm này cũng không có sao?”
Cô gái bị bịt đến mức sắc mặt trắng bệch, sắp ngạt thở, chỉ kịp gắng gượng hô “Nương, cứu…...”
Tiếng kêu đột nhiên im bặt, cô bé bị người hầu của Lục Văn Tú xách lên, nửa người bị treo lơ lửng trêи mặt hồ.
Lúc này Lục Văn Tú mới quay đầu lại, nhướng mày, vắt chéo chân, cười mỉm nói với Lục Hoán: “Thế nào? Không phải ngươi giỏi giang lắm sao, lần trước lộ diện trước mặt khảo quan triều đình, vãn cung thật sự lợi hại, với Tam thiếu gia mà nói, một trăm thùng nước chắc chắn cũng là việc nhỏ thôi.”
Ánh mắt Lục Hoán lạnh băng nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt một màn đen kịt, vẻ mặt lạnh nhạt khiến người khác trong lòng run sợ.
Tuy Lục Hoán không trả lời, nhưng Lục Văn Tú biết hắn chắc chắn sẽ đi xách, bởi vậy Lục Văn Tú dương dương tự đắc tựa lưng vào ghế chờ xem kịch vui.
Đúng như dự đoán, Lục Hoán nhìn về phía thứ muội, không nói tiếng nào đi đến bên cạnh một trăm thùng nước kia.
Một trăm thùng nước san sát, mỗi thùng nước to đến một người ôm.
Thùng nước của phủ Ninh Vương đều không to như vậy, đây là Lục Văn Tú sai hạ nhân đặc biệt làm riêng, một cái phải to bằng chừng nửa cái vại nước, nếu chứa đầy nước, ngay cả hai hạ nhân cũng phải cố hết sức mới có thể xách đi được.
Mười mấy năm qua, phủ Ninh Vương mời thầy dạy tứ thư ngũ kinh và kiếm pháp cho hai huynh đệ Lục Văn Tú, Lục Dụ An, Lục Văn Tú chơi bời lêu lổng không học được gì, mà không ngờ tiểu Lục Hoán lại trèo lên tường viện lén học trộm. Nếu không phải lần trước khảo quan triều đình tới kiểm tra, Lục Văn Tú vẫn không biết tiểu tử Lục Hoán này có chút tài năng.
Chính hắn không học, nhưng thấy Lục Hoán biết cưỡi ngựa bắn cung, biết viết văn chương, trong lòng lại vô cùng đố kỵ, vì thế càng làm khó dễ hắn.
Hắn biết Lục Hoán khá khỏe, xách một thùng lớn đầy nước tuy rằng phải cố hết sức, nhưng cắn răng cũng vẫn có thể chuyển đến phòng bếp bên kia.
Nhưng liên tiếp chuyển qua lại một trăm lần, hắn không tin Lục Hoán không mệt chết!
Chỉ sợ đến lượt thứ ba, Lục Hoán đã phải nằm bò ra rồi!
Mọi người nhìn Lục Hoán đứng bên cạnh thùng nước thứ nhất, dường như cũng đang nôn nóng chờ Lục Hoán lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Thế nhưng.
Lại chỉ thấy Lục Hoán một tay xách thùng nước lên, như thể không cảm giác được chút trọng lượng nào, xách lên một cách nhẹ nhàng.
Mọi người: ???
Hắn nhíu nhíu mày, cái tay kia lại xách lên một thùng nữa, dường như vẫn không cảm nhận được chút trọng lượng nào.
Mọi người: ???
Hắn xách hai thùng nước trái phải vững chắc, mặt không biểu cảm mà xoay người rời đi.
Mọi người: ?????
Tiếp theo, hắn đi như bay về hướng phòng bếp.
Ôi trời, gì vậy?
Bên giếng nước vừa mới ầm ĩ đột nhiên im lặng như tờ.
Mọi người ngẩn người nhìn chằm chằm Lục Hoán, đây, không phải chứ, chẳng lẽ thùng không đầy nước sao? Rõ ràng là chứa đầy rồi mà?!
Hai hạ nhân vừa rồi đã thử qua, thế nào cũng phải dùng sức lực lớn của hai tráng hán mới có thể xách được một xô nước lên.
Nhưng sao Lục Hoán lại có thể nhẹ nhàng xách nó lên như vậy?
Lục Văn Tú tức giận đứng dậy quát lớn: “Rốt cuộc các ngươi đã đổ đầy nước cho bổn thiếu gia chưa?”
“Đổ đầy rồi ạ, Thiếu gia ngài xem đi.” Hai hạ nhân sợ sệt quỳ xuống.
Lục Văn Tú sắc mặt tái mét, nhưng đồng thời cũng kinh ngạc lẫn nghi ngờ.
Tình huống gì đây, vừa rồi Lục Hoán xách lên nhẹ nhàng như vậy, rốt cuộc là giả vờ hay là thật sự nhẹ nhàng? Thùng nước nặng như vậy, làm sao hắn có thể xách lên một cách dễ dàng đến thế?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook