Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật
-
Chương 19
Làm xong bài tập, ánh mắt nàng không nhịn được liếc nhìn trò chơi trêи chiếc điện thoại di động một cái.
Cả ngày không lên mạng, cũng không biết nhân vật trong game thế nào, có bị đói bị lạnh hay không, nàng cảm thấy có hơi nhớ. Nhưng mà, nàng cũng không có tiền, vẫn là học tập cho giỏi để mỗi ngày đều tiến bộ.
Trò chơi thôi mà, không thể mê mệt quá.
Túc Khê lắc lắc đầu, cố hết sức muốn ném sự kϊƈɦ thích của trò chơi ra sau gáy, cầm sách lên tiếp tục xem.
Nhưng ngay vào lúc này, từ màn hình hệ thống hiện ra một cái thông báo.
“Bây giờ người chơi hãy đi mua một tấm vé số.”
Túc Khê liếc mắt nhìn điện thoại di động một cái, cảm thấy hơi khó hiểu: “Mua vé số? Ta mua vé số làm gì?”
Hệ thống nói: “Có mười điểm thưởng, có thể đổi con cá chép thứ nhất, ngươi cũng sắp tích được đủ rồi, bây giờ có phải muốn thất bại trong gang tấc?”
“Ta không tin.” Túc Khê không tin cái gì cá chép với không cá chép, miệng của hệ thống là ma quỷ lừa gạt, nhất định là trò chơi sắp đặt để lừa người.
Hơn nữa mấy thứ như vé số này, đâu phải muốn trúng là có thể trúng? Cái xác suất đó, so với việc nàng thi đậu Thanh Hoa và Bắc Đại còn thấp hơn!
Thay vì hy vọng vào mua vé số mà trúng giải, thì thà hy vọng vào việc nhà bọn họ đột nhiên bị phá bỏ và dời đi nơi khác.
Hệ thống đột nhiên hiện ra câu: “Thử một chút ngươi cũng đâu có chết, ngươi nghèo cũng là vì cái ý nghĩ này của ngươi đó.”
Túc Khê: “…”
Nè nè, có gì thì nói chuyện tử tế, cái hệ thống hư hỏng này, không được công kϊƈɦ cá nhân vậy đâu nha.
Chắc là cả ngày không vào trò chơi, đúng lúc trong lòng có hơi ngứa ngáy, Túc Khê vẫn không thể nào khống chế được mình, mở ra app trò chơi ‘Con đường Đế vương: Bệnh kiều hoàng tử độc sủng ngươi’ quen thuộc, cũng nhân tiện lúc nãy chị y tá đi vào, nàng chớp chớp con mắt kính nhờ chị đi xuống lầu tiện tay mua giúp mình một ít trái cây và một tấm vé số.
Mái tóc Túc Khê đen nhánh, da trắng như tuyết, gương mặt ngoan hiền dịu dàng không hề có chút hung dữ nào, ngay đến cả chị y tá chị cũng không cưỡng lại được.
Chị y tá rất tốt, không lâu sau đã mua về giúp nàng rồi.
Sau khi nhận được một tờ vé số trị giá hai tệ vào tay, Túc Khê ấp ủ ý tưởng dù sao thử một chút cũng không chết được, tiện tay nhét vào túi quần, sau đó gặm trái táo, tiến vào giao diện của trò chơi.
Lúc này trong trò chơi đang là ban ngày, tuyết trêи trời đang bay bay, Sài Viện trống rỗng, nhân vật trong game lại không có ở đây.
Túc Khê cảm thấy hơi buồn phiền, Ninh Vương phủ đáng chết, làm sao mà cả ngày đều chèn ép một tên nhóc, nàng khó khăn lắm mới lên mạng vào trò chơi, nhưng tên nhóc ấy lại không có ở đây. Mà những nơi khác chưa được mở khóa, Túc Khê không biết nhân vật trong game đang ở nơi nào, đương nhiên cũng không có cách nào đi tìm được.
Tiền vàng ở góc phía trêи bên phải là ba mươi bảy, điểm thưởng là bảy.
Túc Khê chống cằm suy nghĩ một chút.
Dựa theo lời hệ thống, có thể từ kỹ năng, quan hệ cá nhân, ngoại hình và môi trường bên ngoài, tố chất thân thể, nhiệm vụ chính của năm phương diện này sẽ lấy được điểm thưởng.
Bây giờ cái nhiệm vụ của cốt truyện chính thứ nhất ‘có được sự khen ngợi của lão phu nhân ở Ninh Vương phủ’ chưa có một nhân vật nào, dĩ nhiên nàng chỉ có thể bắt đầu làm từ việc cải thiện môi trường sống của nhân vật trước.
Túc Khê mở cửa Sài Viện ra, một lần nữa cảm thấy được bên trong cái nhà này thật sự là quá đơn sơ. Cho dù cửa và nóc nhà đã được sửa chữa rất tốt, không bị lọt gió vào nữa, nhưng bên trong nhà này vẫn trống không, không có bàn ghế gáo chậu gì cả, giường lại quá cứng, nhìn một cái cũng cảm thấy rất lạnh lẽo…
Ngay cả phòng bếp cũng đều có lửa than, vậy mà trong nhà của nhân vật lại không có!
Haizz, số mệnh thật khổ.
Túc Khê trong lòng chua xót không nguôi, không chút suy nghĩ lập tức mở cửa hàng ra, chuyển đến phần vật phẩm cơ bản, định chọn một chậu than củi rồi đi ra. Không ngờ là hàng hóa ở cửa hàng của hệ thống vô cùng phong phú, ngay cả than củi cũng có rất nhiều loại, một kệ hàng có bảy tám chục loại.
Hệ thống thờ ơ vừa thấy nàng bắt đầu mua thì rất hào hứng, lập tức nhiệt tình giới thiệu: “Bạn ơi, nhìn cái bếp lò bằng đồng có hoa văn động vật kỳ lạ này một chút đi, chỉ cần chín trăm chín chín nghìn chín trăm chín chín đồng vàng...”
Còn chưa hiện thông báo xong, Túc Khê lạnh lùng lướt đi: “Lướt đi cho ta.”
Nàng kéo thẳng tìm kiếm xuống cuối cùng, chọn một cái bình thường nhất ‘chậu gỗ than’, tốn hết tám đồng vàng.
Chọn xong lửa than, Túc Khê dùng đầu ngón tay xê dịch trêи dưới màn hình, đặt lửa than ở trong một góc gió thoáng vừa phải, như vậy tương đối ấm áp mà còn ít bị ngộc độc khí CO¬2. Dĩ nhiên xê dịch xong thì nàng kịp thời phản ứng được, đây là thế giới trong trò chơi, không tồn tại cái khí CO2! Mình có phải là đã quá nhập vai rồi không?
Cả ngày không lên mạng, cũng không biết nhân vật trong game thế nào, có bị đói bị lạnh hay không, nàng cảm thấy có hơi nhớ. Nhưng mà, nàng cũng không có tiền, vẫn là học tập cho giỏi để mỗi ngày đều tiến bộ.
Trò chơi thôi mà, không thể mê mệt quá.
Túc Khê lắc lắc đầu, cố hết sức muốn ném sự kϊƈɦ thích của trò chơi ra sau gáy, cầm sách lên tiếp tục xem.
Nhưng ngay vào lúc này, từ màn hình hệ thống hiện ra một cái thông báo.
“Bây giờ người chơi hãy đi mua một tấm vé số.”
Túc Khê liếc mắt nhìn điện thoại di động một cái, cảm thấy hơi khó hiểu: “Mua vé số? Ta mua vé số làm gì?”
Hệ thống nói: “Có mười điểm thưởng, có thể đổi con cá chép thứ nhất, ngươi cũng sắp tích được đủ rồi, bây giờ có phải muốn thất bại trong gang tấc?”
“Ta không tin.” Túc Khê không tin cái gì cá chép với không cá chép, miệng của hệ thống là ma quỷ lừa gạt, nhất định là trò chơi sắp đặt để lừa người.
Hơn nữa mấy thứ như vé số này, đâu phải muốn trúng là có thể trúng? Cái xác suất đó, so với việc nàng thi đậu Thanh Hoa và Bắc Đại còn thấp hơn!
Thay vì hy vọng vào mua vé số mà trúng giải, thì thà hy vọng vào việc nhà bọn họ đột nhiên bị phá bỏ và dời đi nơi khác.
Hệ thống đột nhiên hiện ra câu: “Thử một chút ngươi cũng đâu có chết, ngươi nghèo cũng là vì cái ý nghĩ này của ngươi đó.”
Túc Khê: “…”
Nè nè, có gì thì nói chuyện tử tế, cái hệ thống hư hỏng này, không được công kϊƈɦ cá nhân vậy đâu nha.
Chắc là cả ngày không vào trò chơi, đúng lúc trong lòng có hơi ngứa ngáy, Túc Khê vẫn không thể nào khống chế được mình, mở ra app trò chơi ‘Con đường Đế vương: Bệnh kiều hoàng tử độc sủng ngươi’ quen thuộc, cũng nhân tiện lúc nãy chị y tá đi vào, nàng chớp chớp con mắt kính nhờ chị đi xuống lầu tiện tay mua giúp mình một ít trái cây và một tấm vé số.
Mái tóc Túc Khê đen nhánh, da trắng như tuyết, gương mặt ngoan hiền dịu dàng không hề có chút hung dữ nào, ngay đến cả chị y tá chị cũng không cưỡng lại được.
Chị y tá rất tốt, không lâu sau đã mua về giúp nàng rồi.
Sau khi nhận được một tờ vé số trị giá hai tệ vào tay, Túc Khê ấp ủ ý tưởng dù sao thử một chút cũng không chết được, tiện tay nhét vào túi quần, sau đó gặm trái táo, tiến vào giao diện của trò chơi.
Lúc này trong trò chơi đang là ban ngày, tuyết trêи trời đang bay bay, Sài Viện trống rỗng, nhân vật trong game lại không có ở đây.
Túc Khê cảm thấy hơi buồn phiền, Ninh Vương phủ đáng chết, làm sao mà cả ngày đều chèn ép một tên nhóc, nàng khó khăn lắm mới lên mạng vào trò chơi, nhưng tên nhóc ấy lại không có ở đây. Mà những nơi khác chưa được mở khóa, Túc Khê không biết nhân vật trong game đang ở nơi nào, đương nhiên cũng không có cách nào đi tìm được.
Tiền vàng ở góc phía trêи bên phải là ba mươi bảy, điểm thưởng là bảy.
Túc Khê chống cằm suy nghĩ một chút.
Dựa theo lời hệ thống, có thể từ kỹ năng, quan hệ cá nhân, ngoại hình và môi trường bên ngoài, tố chất thân thể, nhiệm vụ chính của năm phương diện này sẽ lấy được điểm thưởng.
Bây giờ cái nhiệm vụ của cốt truyện chính thứ nhất ‘có được sự khen ngợi của lão phu nhân ở Ninh Vương phủ’ chưa có một nhân vật nào, dĩ nhiên nàng chỉ có thể bắt đầu làm từ việc cải thiện môi trường sống của nhân vật trước.
Túc Khê mở cửa Sài Viện ra, một lần nữa cảm thấy được bên trong cái nhà này thật sự là quá đơn sơ. Cho dù cửa và nóc nhà đã được sửa chữa rất tốt, không bị lọt gió vào nữa, nhưng bên trong nhà này vẫn trống không, không có bàn ghế gáo chậu gì cả, giường lại quá cứng, nhìn một cái cũng cảm thấy rất lạnh lẽo…
Ngay cả phòng bếp cũng đều có lửa than, vậy mà trong nhà của nhân vật lại không có!
Haizz, số mệnh thật khổ.
Túc Khê trong lòng chua xót không nguôi, không chút suy nghĩ lập tức mở cửa hàng ra, chuyển đến phần vật phẩm cơ bản, định chọn một chậu than củi rồi đi ra. Không ngờ là hàng hóa ở cửa hàng của hệ thống vô cùng phong phú, ngay cả than củi cũng có rất nhiều loại, một kệ hàng có bảy tám chục loại.
Hệ thống thờ ơ vừa thấy nàng bắt đầu mua thì rất hào hứng, lập tức nhiệt tình giới thiệu: “Bạn ơi, nhìn cái bếp lò bằng đồng có hoa văn động vật kỳ lạ này một chút đi, chỉ cần chín trăm chín chín nghìn chín trăm chín chín đồng vàng...”
Còn chưa hiện thông báo xong, Túc Khê lạnh lùng lướt đi: “Lướt đi cho ta.”
Nàng kéo thẳng tìm kiếm xuống cuối cùng, chọn một cái bình thường nhất ‘chậu gỗ than’, tốn hết tám đồng vàng.
Chọn xong lửa than, Túc Khê dùng đầu ngón tay xê dịch trêи dưới màn hình, đặt lửa than ở trong một góc gió thoáng vừa phải, như vậy tương đối ấm áp mà còn ít bị ngộc độc khí CO¬2. Dĩ nhiên xê dịch xong thì nàng kịp thời phản ứng được, đây là thế giới trong trò chơi, không tồn tại cái khí CO2! Mình có phải là đã quá nhập vai rồi không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook