Tôi Nợ Em Một Hạnh Phúc Mang Tên Tôi
-
Chương 9: Hương Thảo, tôi đánh mất em rồi...
Về nhà, nghĩ lại việc mình tát em hơi quá đáng nhưng ác quỷ nói tôi không sai. Không biết tôi phải làm sao với em đây nữa, công chúa của tôi, à không, không phải của tôi...
Mấy ngày sau, em biến mất khỏi cuộc đời tôi. Sạch sẽ không vết tích. Tôi đã trót quen với sự tồn tại của em nên cũng khá tò mò. Em đã đi đâu?
- Minh Khánh, tuần sau tao qua Pháp. Ba năm.
Tôi hơi ngạc nhiên. Khải Tú đi du học sao?
- Hôm nay đi chơi đi. Tao bao.
Khải Tú kéo tôi đi. Hôm nay, cậu ấy thật lạ.
- Minh Khánh này, có chuyện này...
- Hả?
- À thôi, không có gì...
Tuần sau, cậu ấy bay. Lẽ ra tôi sẽ tới tiễn Khải Tú nhưng cậu ấy đã van xin tôi làm một việc khác. Đến quán cà phê gần trường.
- Cứ đến đó, mày sẽ biết mày nên làm gì.
- NH...ẬT... LI...NH...
Tôi nghẹn lại. Nhật Linh... cô ấy... người con gái tôi luôn tin tưởng và cố gắng bảo vệ... người con gái mà khiến tôi đã đánh công chúa... Cô ấy... đang phản bội tôi... Người kia... là người trong tấm ảnh đựng trong phong bì Hương Thảo đưa tôi hôm trước.
Thấy tôi, nét mặt Nhật Linh có biến sắc đôi chút.
- Minh Khánh à... nghe... nghe Linh giải thích đi...
- Tôi không muốn nghe cô nói nữa.
Tôi gằn mạnh từng từ một. Nhật Linh đã tát vào mặt thằng Minh Khánh này một cái đau điếng.
- Thôi không phải giấu nữa. Anh cho cậu ta biết mọi chuyện rồi.
Thằng nhãi bên cạnh Linh lên tiếng. Tôi túm cổ áo hắn.
- Mày có quyền gì mà lên tiếng?
- Quyền gì hả? - hắn ta giương mắt thách thức tôi - quyền là bạn trai Nhật Linh. Ok rồi chứ?
Bàn tay tôi siết chặt lại.
- Đừng động thủ như vậy chứ. Những tấm ảnh đó của tao gửi cho mày qua con nhóc cấp 3 non nớt đó. Mày ngu quá, lại không tin nó cơ.
- Bốp!
Tôi đã đấm vào mặt hắn ta. Nhật Linh cuống quýt hết cả lên. Dáng vẻ đó chưa một lần tôi thấy.
- Anh... anh có sao không? Khánh, sao Khánh quá đáng thế chứ? Sao Khánh lại đánh anh ấy?
Nhìn xem, cô ta đang bảo vệ ai kia chứ? Trong khi tôi mới là người yêu của Linh. Thật nực cười.
- Cô...
- Linh nói thật nhé Khánh. Mình chia tay đi. Vốn từ đầu Linh không hề yêu Khánh. Là vì Linh... - cô ấy ngập ngừng.
- Vì tiền!
Tên khốn kia chỉnh lại cổ áo nói bâng quơ.
- Cái gì?
Tôi thật không dám tin. Vì tiền của tôi thôi sao? Thật rẻ rách.
Tôi nhìn khinh thường Nhật Linh rồi bỏ đi. Tôi nhớ tới em, nhớ tới cái tát tai đau đớn của tôi giáng xuống má em. Trời ạ, tôi đã làm gì thế này? Hương Thảo, tôi phải đi tìm em.
Tôi chạy đi tìm em. Tôi chạy đi rất nhiều nơi, mọi ngóc ngách mà em hay tới. Tôi dự cảm có chuyện chẳng lành khiến lòng tôi bức bối vô cùng. Tôi không dám nghĩ tới trường hợp xấu. Xin em... đừng xảy ra chuyện gì.
Sau khi đi tìm em đã quá mệt mỏi, tôi dừng lại. Tôi đã không nhận ra mình khóc. Tôi ngồi gục xuống vệ đường. Có cảm giác mất mát thứ gì đó vốn là của tôi. Đúng rồi, tôi chưa qua nhà em!
Cánh cổng sắt đóng im ỉm, không động tĩnh. Em không có nhà sao?
- Xin hỏi, cậu là Minh Khánh?
Tôi quay lại, là một phụ nữ trung niên.
- Dạ?
- Hương Thảo có nói, nếu có ai tên Minh Khánh tới tìm thì đưa cậu cái này.
Một phong thư. Tôi luống cuống mở ra. Từng câu chữ trong thư như những lưỡi dao găm vào tim tôi.
"Anh Khánh, lần cuối cho em gọi anh thân mật như vậy nhé. Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh. Thật đấy.
Giá ngày đó anh đừng nhắn tin với em, giá ngày đó em không rep tin nhắn của anh, giá ngày đó em không ngộ nhận thì có lẽ em sẽ không đau tới vậy. Em phải rời khỏi anh, rời khỏi nơi hạnh phúc bỏ quên em. Rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi, đúng chứ? Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt của em, dạy em cách yêu thương đúng nghĩa.
Một lần cuối thôi, cho em nói một câu mà có lẽ em sẽ chẳng thể nói với ai khác nữa anh nhé. Em yêu anh!"
Tôi đánh rơi hơi thở của mình. Hương Thảo...
- Con bé qua Pháp du học rồi. Có lẽ nửa tiếng nữa sẽ bay.
Tôi hớt hải đến sân bay. Hương Thảo, chờ tôi. Làm ơn...
Máy bay chưa cất cánh. Tôi dáo dác tìm em giữa biển người đông nghịt. Tôi khóc. Tôi sợ em đi mất, tôi sợ em bước ra khỏi cuộc sống của tôi. Hình như, tôi đã yêu em rồi...
May mắn tôi đã thấy em. Em kéo vali về phía máy bay. Không được, tôi phải cản em lại. Tôi đuổi theo em, gào hét tên em mặc cho mọi người nhìn tôi khó chịu. Hình như em cũng nhận ra có người gọi em nên em từ từ quay lại nhưng lại bị ai đó kéo đi. Tôi bàng hoàng. Kẻ kéo em đi để không thể thấy tôi chính là Khải Tú. Cậu ta đẩy em đi trước, quay lại nhìn tôi đầy lãnh đạm rồi rút điện thoại ra bấm bấm cái gì đó. Tôi cứ ngẩn ngơ mãi, đến khi máy bay cất cánh tôi mới giật mình. Hương Thảo, vậy là tôi đánh mất em thật rồi...
Máy tôi rung lên có tin nhắn. Của Khải Tú. Có lẽ là tin nhắn lúc nãy.
- Minh Khánh, tao xin lỗi. Tao muốn đưa Hương Thảo rời khỏi đây. Yêu mày, cô ấy đau khổ lắm rồi.
Tôi nhìn theo máy bay tới khi mất hút. Hương Thảo, tôi sẽ chờ em về. Nhất định...
Mấy ngày sau, em biến mất khỏi cuộc đời tôi. Sạch sẽ không vết tích. Tôi đã trót quen với sự tồn tại của em nên cũng khá tò mò. Em đã đi đâu?
- Minh Khánh, tuần sau tao qua Pháp. Ba năm.
Tôi hơi ngạc nhiên. Khải Tú đi du học sao?
- Hôm nay đi chơi đi. Tao bao.
Khải Tú kéo tôi đi. Hôm nay, cậu ấy thật lạ.
- Minh Khánh này, có chuyện này...
- Hả?
- À thôi, không có gì...
Tuần sau, cậu ấy bay. Lẽ ra tôi sẽ tới tiễn Khải Tú nhưng cậu ấy đã van xin tôi làm một việc khác. Đến quán cà phê gần trường.
- Cứ đến đó, mày sẽ biết mày nên làm gì.
- NH...ẬT... LI...NH...
Tôi nghẹn lại. Nhật Linh... cô ấy... người con gái tôi luôn tin tưởng và cố gắng bảo vệ... người con gái mà khiến tôi đã đánh công chúa... Cô ấy... đang phản bội tôi... Người kia... là người trong tấm ảnh đựng trong phong bì Hương Thảo đưa tôi hôm trước.
Thấy tôi, nét mặt Nhật Linh có biến sắc đôi chút.
- Minh Khánh à... nghe... nghe Linh giải thích đi...
- Tôi không muốn nghe cô nói nữa.
Tôi gằn mạnh từng từ một. Nhật Linh đã tát vào mặt thằng Minh Khánh này một cái đau điếng.
- Thôi không phải giấu nữa. Anh cho cậu ta biết mọi chuyện rồi.
Thằng nhãi bên cạnh Linh lên tiếng. Tôi túm cổ áo hắn.
- Mày có quyền gì mà lên tiếng?
- Quyền gì hả? - hắn ta giương mắt thách thức tôi - quyền là bạn trai Nhật Linh. Ok rồi chứ?
Bàn tay tôi siết chặt lại.
- Đừng động thủ như vậy chứ. Những tấm ảnh đó của tao gửi cho mày qua con nhóc cấp 3 non nớt đó. Mày ngu quá, lại không tin nó cơ.
- Bốp!
Tôi đã đấm vào mặt hắn ta. Nhật Linh cuống quýt hết cả lên. Dáng vẻ đó chưa một lần tôi thấy.
- Anh... anh có sao không? Khánh, sao Khánh quá đáng thế chứ? Sao Khánh lại đánh anh ấy?
Nhìn xem, cô ta đang bảo vệ ai kia chứ? Trong khi tôi mới là người yêu của Linh. Thật nực cười.
- Cô...
- Linh nói thật nhé Khánh. Mình chia tay đi. Vốn từ đầu Linh không hề yêu Khánh. Là vì Linh... - cô ấy ngập ngừng.
- Vì tiền!
Tên khốn kia chỉnh lại cổ áo nói bâng quơ.
- Cái gì?
Tôi thật không dám tin. Vì tiền của tôi thôi sao? Thật rẻ rách.
Tôi nhìn khinh thường Nhật Linh rồi bỏ đi. Tôi nhớ tới em, nhớ tới cái tát tai đau đớn của tôi giáng xuống má em. Trời ạ, tôi đã làm gì thế này? Hương Thảo, tôi phải đi tìm em.
Tôi chạy đi tìm em. Tôi chạy đi rất nhiều nơi, mọi ngóc ngách mà em hay tới. Tôi dự cảm có chuyện chẳng lành khiến lòng tôi bức bối vô cùng. Tôi không dám nghĩ tới trường hợp xấu. Xin em... đừng xảy ra chuyện gì.
Sau khi đi tìm em đã quá mệt mỏi, tôi dừng lại. Tôi đã không nhận ra mình khóc. Tôi ngồi gục xuống vệ đường. Có cảm giác mất mát thứ gì đó vốn là của tôi. Đúng rồi, tôi chưa qua nhà em!
Cánh cổng sắt đóng im ỉm, không động tĩnh. Em không có nhà sao?
- Xin hỏi, cậu là Minh Khánh?
Tôi quay lại, là một phụ nữ trung niên.
- Dạ?
- Hương Thảo có nói, nếu có ai tên Minh Khánh tới tìm thì đưa cậu cái này.
Một phong thư. Tôi luống cuống mở ra. Từng câu chữ trong thư như những lưỡi dao găm vào tim tôi.
"Anh Khánh, lần cuối cho em gọi anh thân mật như vậy nhé. Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh. Thật đấy.
Giá ngày đó anh đừng nhắn tin với em, giá ngày đó em không rep tin nhắn của anh, giá ngày đó em không ngộ nhận thì có lẽ em sẽ không đau tới vậy. Em phải rời khỏi anh, rời khỏi nơi hạnh phúc bỏ quên em. Rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi, đúng chứ? Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt của em, dạy em cách yêu thương đúng nghĩa.
Một lần cuối thôi, cho em nói một câu mà có lẽ em sẽ chẳng thể nói với ai khác nữa anh nhé. Em yêu anh!"
Tôi đánh rơi hơi thở của mình. Hương Thảo...
- Con bé qua Pháp du học rồi. Có lẽ nửa tiếng nữa sẽ bay.
Tôi hớt hải đến sân bay. Hương Thảo, chờ tôi. Làm ơn...
Máy bay chưa cất cánh. Tôi dáo dác tìm em giữa biển người đông nghịt. Tôi khóc. Tôi sợ em đi mất, tôi sợ em bước ra khỏi cuộc sống của tôi. Hình như, tôi đã yêu em rồi...
May mắn tôi đã thấy em. Em kéo vali về phía máy bay. Không được, tôi phải cản em lại. Tôi đuổi theo em, gào hét tên em mặc cho mọi người nhìn tôi khó chịu. Hình như em cũng nhận ra có người gọi em nên em từ từ quay lại nhưng lại bị ai đó kéo đi. Tôi bàng hoàng. Kẻ kéo em đi để không thể thấy tôi chính là Khải Tú. Cậu ta đẩy em đi trước, quay lại nhìn tôi đầy lãnh đạm rồi rút điện thoại ra bấm bấm cái gì đó. Tôi cứ ngẩn ngơ mãi, đến khi máy bay cất cánh tôi mới giật mình. Hương Thảo, vậy là tôi đánh mất em thật rồi...
Máy tôi rung lên có tin nhắn. Của Khải Tú. Có lẽ là tin nhắn lúc nãy.
- Minh Khánh, tao xin lỗi. Tao muốn đưa Hương Thảo rời khỏi đây. Yêu mày, cô ấy đau khổ lắm rồi.
Tôi nhìn theo máy bay tới khi mất hút. Hương Thảo, tôi sẽ chờ em về. Nhất định...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook