Edit: Luna Tan

“A aa… aa……”. Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp căn phòng. Đau đớn như dòng điệt xoẹt đến đâm thẳng vào đại não khiến ngay cả bản thân y cũng không thể tin nổi tiếng hét thảm thương đó là của mình.

“Thằng khốn!”. Dung Kiếm Bình khàn giọng kêu to, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng kềm kẹp của Chu Cẩm Hoa.

Ánh mắt Mạnh Vãn Đình vẫn cứ thản nhiên như không có chuyện gì, bình tĩnh chờ cho tiếng kêu của y tắt hẳn: “Đây là sự trừng phạt cho tội dám dụ dỗ đàn em của tôi. Nếu chuyện này còn còn xảy ra lần nữa, sẽ không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu, cậu hiểu chứ?”.

Không thể nghe rõ âm thanh quanh quẩn bên tai, toàn bộ các giác quan đều dồn hết lên lòng bàn tay đang đầm đìa chảy máu.

Mạnh Vãn Đình nhìn y cười lạnh, không một chút thương tiếc rút mạnh dao găm cắm trên da thịt.

Toàn bộ sức lực đều bỏ y mà chạy như nước rút, không thể động đậy, không thể suy nghĩ, chỉ có thể đau đớn rên rỉ…

Không có lưỡi dao giữ lại, bàn tay mềm oặt vô lực đặt trên giường, máu chảy ra nhuốm đỏ cả một khoảng vải trắng.

“Thả tôi ra, tôi phải giúp cậu ấy cầm máu”. Dung Kiếm Bình nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo.

“Không cần”. Rút ra một đoạn dây thừng, Mạnh Vãn Đình đem hai tay y trói lại như cũ lên đầu giường. Sợi dây thô giáp siết chặt lấy cổ tay bầm tím, đè lên vết thương đã sớm rách nát tự bao giờ.

“Tay treo lên cao, cổ tay buộc chặt, như vậy có thể cầm máu được rồi chứ?”. Ánh mắt lạnh lùng quay lại găm thẳng lên người cậu.

“Anh…!”. Người kia không thua kém hung hăng trừng mắt nhìn lại.

Nhờ cách “cầm máu” vô cùng hoàn mỹ của Mạnh Vãn Đình mà vết thương trên cổ tay vừa có chút khởi sắc giờ lại trở nên vô cùng nghiêm trọng.

“Dung Kiếm Bình, nếu cậu thấy không hài lòng thì cứ việc đi báo cảnh sát, nhưng dù cậu có làm gì đi nữa thì số phận người này cũng chỉ có thể do tôi quyết định. Bởi vì cậu ấy nợ tôi!”. Anh khinh bỉ phun ra lời nói lạnh lùng đó.

“Mộ Tịch không có lỗi gì với anh hết, thể chất của Mạnh Vãn Hinh bẩm sinh đã rất yếu, chết trên bàn mổ là chuyện khó tránh khỏi……”

“Kiếm Bình……”. Lâm Mộ Tịch cố gằng khàn giọng ngăn cản.

Mạnh Vãn Đình nhíu mày nhìn kẻ trước trước mặt. Y cũng không chịu yếu thế mà giương mắt nhìn lại.

Anh đột nhiên cười thật lớn: “Cho dù là vì bất cứ nguyên nhân gì thì em gái tôi cũng đã chết. Cái tôi cần, chính là để Lâm Mộ Tịch chôn mình theo nó…… Nghe nói con gái cậu ta hình như rất thân thiết với Hinh Hinh, vậy để con bé đi thay cũng được a”.

Sợ hãi đến cực điểm, không biết nên nói sao cho phải: “Mạnh Vãn Đình……”. Dung Kiếm Bình hé miệng gọi tên hắn cầu xin.

“Dung tiên sinh còn có chuyện gì muốn nói?”

Cắn chặt khớp hàm nhìn anh, hồi lâu mới cất thành tiếng: “Đã không còn nữa”.

Anh tiêu sái phất tay, ra lệnh cho Chu Cẩm Hoa: “Mau tiễn Dung tiên sinh ra về”.

Kiếm Bình đi đến cửa đột nhiên quay đầu lại: “Mộ Tịch, mọi chuyện cậu cứ yên tâm, còn có tôi ở đây”. Dứt lời mới theo Chu Cẩm Hoa bước ra khỏi sảnh.

Đáy lòng y vô vọng lẩm nhẩm cầu xin: ‘Xin anh…… hãy tha cho vợ con tôi’.

Cánh cửa nặng nề khẽ đóng lại, Mạnh Vãn Đình sau khi tắm rửa xong xuôi chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn nhỏ quanh hông bước ra ngoài.

Ngay cả sức lực cười khổ cũng không có, Lâm Mộ Tịch suy yếu mở to hai mắt…

Anh ta cởi xuống khăn tắm quấn quanh hông đưa tới lau lau lên mặt y.

“Thật nhiều mồ hôi a”. Chăm chú nhìn vào đôi mắt Lâm Mộ Tịch rồi đưa tay lên tháo xuống dây thừng trói trên đầu giường.

“Hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy tiếng kêu của cậu nha, chẳng phải trước đây có làm thế nào cậu cũng cắn răng chịu đựng sao?”

“Rất đau”. Lâm Mộ Tịch nhỏ giọng nói, cố gắng ra vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.

Mạnh Vãn Đình bế bổng y lên mang vào phòng tắm, lần này không có vứt xuống đất mà dùng nước ấm thay y rửa sạch thân thể.

Đoán không ra suy nghĩ trong đầu anh, lại càng không dám động đậy, Lâm Mộ Tịch chỉ có thể để mặc cho anh tùy ỳ trên cơ thể mình.

Đây hiển nhiên là lần đầu tiên anh làm loại chuyện như vậy, ngón tay vụng về thô ráp ra vào trong cơ thể, chà xát lên làn da mỏng manh kỳ cọ khiến y khẽ run lên đau đớn.

“Đau lắm sao?”

“……… Không sao cả”

“Cái gì mà không sao cả?”. Mạnh Vãn Đình nắm chặt lấy bả vai y, lần này Lâm Mộ Tịch không hề kiềm chế thanh âm của mình, thấp giọng rên rỉ lên tiếng.

“Ưm…… Xin anh, hãy tha cho con gái tôi”

Cảm giác được thân thể sau lưng đột nhiên cứng đờ, rồi rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường: “Chỉ cần cậu biết ngoan ngoãn nghe lời!”.

“……… Tôi biết…”

Mạnh Vãn Đình đặt y lên giường rồi dùng cơ thể nặng nề của mình đè lên.

Lâm Mộ Tịch nhìn anh, khẽ cười dang rộng hai chân nghênh đón.

“Càng ngày càng ngoan”. Anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt đó, dục vọng cương cứng thật mạnh xâm nhập vào trong cơ thể.

“A…!”

“Anh định…… ưm… đem… đem tôi…… a… giam giữ…… đến khi nào?”. Thân thể đưa đẩy lên xuống nhịp nhàng, đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến dữ dội.

Mạnh Vãn Đình vừa hung bạo va chạm vào hậu huyệt y vừa nói: “Đến khi nào tôi cảm thấy hài lòng!”.

Y bi thương nhắm lại hai mắt, bàn tay phải lành lặn nâng lên choàng lấy tấm lưng anh, khẽ giọng: “Có thể cho tôi về nhà một lần được không?”.

“A! Nhớ nhà sao?”. Anh nghiền ngẫm suy nghĩ hỏi: “Cậu muốn khi nào?”.

“……… Càng sớm càng tốt”

“Tại sao? Với cái bộ dạng này của cậu, còn muốn gặp người nhà?”

“Không sao cả………”. Lâm Mộ Tịch dang rộng thêm hai chân quấn lấy cơ thể anh, cố gắng chiều lòng người đang nói.

Mạnh Vãn Đình đẩy nhanh tốc độ, trụ thịt nóng bỏng ma sát với vách tường mềm mại bên trong, mỗi lần tiến vào đều mang theo một cỗ tức giận vô hình không thể thấy. Tay trái buông thõng xuống bên giường, tùy theo luật động giữa hai người mà lung lay di chuyển, cả cánh tay đều đau nhức rã rời.

Tiếng thở dốc nặng nề như có như không phả vào không khí.

“Ưm…… a……”

Người bên trên điên cuồng trừu sáp, mồ hôi chảy xuống từng giọt nhỏ lên người y, xoẹt qua da thịt. Lâm Mộ Tịch nhịn không được với lấy tóc anh, cơ hồ cũng là lúc một dòng chất lỏng nóng rực bắn vào nơi sâu nhất bên trong hậu huyệt.

“Tiếng kêu của cậu quả thật rất êm tai”. Anh ghé vào tai y thì thầm nói.

“…… Tối mai tôi sẽ cho người đưa cậu về nhà”.

Y suy yếu mỉm cười đáp lại: “Cám ơn… Mạnh tiên sinh”.

Mạnh Vãn Đình xoay người nằm xuống giường: “Muốn cảm ơn tôi thì hãy dùng hành động thực tế chút đi”.

Sau khi anh đi khỏi, Lâm Mộ Tịch ở lỳ trong phòng tắm không ngừng kỳ cọ, tẩy rửa cơ thể…

Vết thương bên tay trái còn chưa được sát trùng băng bó, chỉ có thể dùng bàn tay phải gian nan cầm lấy khăn mặt ra sức chà xát, hơn phân nửa chai sữa tắm rất nhanh chỉ còn thấy đáy.

“Bác sĩ Lâm, đừng như vậy”. Chu Cẩm Hoa đứng ngoài quan tâm khuyên nhủ.

Trong lòng bi thương, nhục nhã, chỉ muốn gào khóc thật lớn nhưng vẫn cắn chặt môi nhẫn nhịn: “Chu ca, tôi không sao…… Thật sự không sao cả”. Kể cả khi nói ra những lời đó, bàn tay y vẫn gắt gao cọ xát lên làn da đã tấy đỏ.

Người ngoài cửa vẫn không nỡ rời đi, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Xin lỗi Bác sĩ Lâm, tại tôi mà cậu phải chịu khổ sở như vậy”.

“Không phải lỗi của anh”. Lâm Mộ Tịch xót xa mỉm cười: “Anh ta hận tôi như vậy, cho dù anh có giúp tôi hay không, chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra… Hôm nay chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi”. Nghe thấy tiếng người bên ngoài rời đi, y mới quấn lấy một miếng vải mỏng lên đầu ngón tay, chậm rãi tiến vào phía sau……

Khó khăn mặc lên người bộ quần áo tìm được trong góc phòng, Mạnh Vãn Đình quay lại từ sớm ngồi trên sô pha chăm chú nhìn y.

“Nghe nói hôm nay cậu trốn trong phòng tắm rửa nguyên một ngày?”

Âm thanh bình thản vang lên khiến cả người Lâm Mộ Tịch chấn động. Cảm giác nguy hiểm phía sau đang tiến tới gần: “Tôi bẩn như vậy sao?”.

“………… Mạnh tiên sinh, lát nữa về nhà tôi còn muốn ôm con gái nên mới tắm rửa sạch sẽ một chút”. Y bình tĩnh giải thích.

Mạnh Vãn Đình im lặng không lên tiếng, tóm lấy phía sau cổ áo y một đường kéo xuống rồi tống vào trong xe. Nhìn quần áo xộc xệch trên người, Lâm Mộ Tịch đành bất đắc dĩ thở dài.

Nhàn nhạt nhìn ra bóng đêm phía ngoài cửa sổ, thành phố nhỏ không có nhiều ánh đèn nê ông rực rỡ, cũng không có cái không khí nào nhiệt về đêm, chỉ có một mảnh hắc ám bao trùm lên tất cả.

Anh ta không có theo y về nhà, bên cạnh lúc này là Chu Cẩm Hoa. Tài xế vẫn là tên Tiểu Nhị lần trước đang im lặng lầm lũi lái xe trong đêm.

Nhìn ngôi nhà quen thuộc phía trước càng lúc càng gần, đáy lòng bất chợt dâng lên một nỗi sợ hãi… Xe đã dừng lại, Lâm Mộ Tịch chậm chạp không muốn bước xuống.

“Bác sĩ Lâm, cậu sao vậy?”

Cắn lấy đôi môi: “Không có gì”. Người bên cạnh dìu y bước từng bước đến trước cửa, tiếng chuông vang lên…

“Ai vậy”. Trong nhà truyền đến thanh âm mà y ngày đêm mong nhớ.

“Tiểu Tuyết, anh về rồi đây”

“Ba ba, ba ba đã về!”

“Mộ Tịch”. Tiếng bước chân vội vang, lộn xộn xô tới.

Trái tim không tự giác mà đập liên hồi nhưng không phải là vì phấn chấn……

Y bắt đầu hoài nghi, thật ra mình có nên trở về hay không?

Cửa chính nhanh chóng được mở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương