Đây là uy hiếp hắn hả?!
Dạ Du tuần sử chấn kinh, hắn vậy mà lại bị một con người uy hiếp?!
???!!!
Dạ Du tuần sử khó tin mà nhìn Giang Từ Vô, cảm thấy hoang đường: "Ngươi biết ta là ai không?"
Giang Từ Vô nhướng đuôi lông mày, như cười như không mà nói: "Dạ Du tuần sử."
"Vừa rồi ngươi đã tự giới thiệu."
Dạ Du tuần sử nghĩ cậu lúc nãy đã hỏi về việc này, suy đoán cậu đại khái cũng không rõ lắm về quan lại dưới Minh giới, tìm từ ngữ một chút, lại hỏi: "Ngươi biết thân phận địa vị của ta là gì không?!"
"Không biết." Giang Từ Vô đúng là không biết, đâu có người sống bình thường nào rảnh rỗi không có việc gì đi nghiên cứu chức quan ở Minh giới.
Dạ Du tuần sử......
"Ngươi không phải là quỷ phụ trách tuần tra à?" Giang Từ Vô lại hỏi một lần nữa.
Mặt Dạ Du tuần sử vốn cứng ngắt lại run rẩy một chút, lạnh lùng nói: "Ta trực thuộc phán quan âm quỷ sử, một trong mười đại âm sai."
"Là thần bóng đêm, phụ trách giám sát thiện ác ở nhân gian, con người bình thường đều tôn xưng ta một tiếng Dạ Du thần."
Giang Từ Vô như suy tư mà nhìn hắn: "Dạ Du thần."
"Nghe qua rất lợi hại."
Không giống như âm sai phụ trách tuần tra bình thường.
Dạ Du tuần sử hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên: "Đó là đương nhiên, ngàn vạn âm sai thấy ta đều phải kêu một tiếng đại nhân."
Nghe được lời này, Giang Từ Vô càng cao hứng, khóe môi nâng lên, má phải má trái như có như không lộ ra má lúm đồng tiền: "Như vậy à~."
Thấy cậu tươi cười, trong lòng Dạ Du tuần sử đột nhiên cảm nhận được dự cảm xấu.
Quả nhiên, giây tiếp theo liền nghe thấy Giang Từ Vô cười tủm tỉm mà nói: "Như vậy thì Tiểu Dạ đại nhân, ngươi không nghĩ rằng chuyện này sẽ bị nháo lớn hơn hả?."
Dạ Du tuần sử: "......"
Giang Từ Vô: "Ngươi là phán quan trực thuộc âm quỷ sử, một trong mười đại quỷ sai, phụ trách giám sát thiện ác nhân gian, thế nhưng bản thân lại phạm sai lầm."
Dạ Du tuần sử trầm mặc một lát, gương mặt cứng đờ càng vặn vẹo.
Hắn giận bản thân phạm sai lầm, lại thấy khó chịu khi Giang Từ Vô lấy điều này uy hiếp mình, cả giận nói: "Sinh hồn nhà ngươi thật không biết trời cao đất rộng!"
Nói xong, Dạ Du tuần sử quyết định cho cậu nhìn lấy sự lợi hại của mình một chút, vung Câu Hồn Liên, hung hăng đánh về phía Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô cúi người né tránh, thuận thế lấy ra từ trong túi hai tờ giấy vàng tiểu nhân.
Khoảnh khắc Câu Hồn Liên đánh lại đây một lần nữa, cậu ném giấy trát qua.
Câu Hồn Liên bám âm khí của Dạ Du tuần sử, thời điểm tiếp xúc đến âm khí, hai tiểu người giấy đột nhiên xoay người đứng lên, dẫm lên xích bạc, bay nhanh nhằm về phía mặt Dạ Du tuần sử.
Dạ Du tuần sử thấy hai đốm sáng màu vàng, tưởng là lá bùa, từ lòng bàn tay phải ngưng tụ một mạt âm khí, đánh về hướng lá bùa.
Khoảnh khắc âm khí chém tới hai đốm vàng, hắn nhận ra có điều không thích hợp, lá bùa không chỉ không bị âm khí đánh rớt, ngược lại càng tăng tốc độ vọt tới chỗ hắn.
Tốc độ nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh.
Thẳng cho đến khi chúng nó vọt tới trước mắt, Dạ Du tuần sử mới thấy rõ ràng đây không phải hai lá bùa, mà là hai tờ giấy vàng tiểu nhân.
Giấy vàng tiểu nhân một trái một phải, hung hăng đập vào má hắn.
So với thân thể bị thương thì hồn thể bị tổn thương thống khổ hơn nhiều, đã vậy còn bị đập hai lần, mặt Dạ Du tuần sử vốn chết cứng nhưng bởi vì biểu cảm thống khổ mà trở nên sinh động hơn.
Thời điểm giấy vàng tiểu nhân định đánh thêm lần nữa, hắn vội vàng né tránh, đồng thời ngưng tụ âm khí đánh qua.
Khoảng cách lần này rất gần, có thể nhìn rõ hai đạo âm khí đánh vào giấy vàng tiểu nhân.
Nhưng giấy vàng tiểu nhân lông tóc vô thương, lại đột nhiên vọt đến một lần nữa.
Dạ Du tuần sử lại ăn thêm hai đấm.
Lực độ so với lúc nãy càng mạnh hơn.
Có gì đó sai sai.
Giấy vàng tiểu nhân không thích hợp.

Dạ Du tuần sử lại thử ném ra hai luồng âm khí, giây tiếp theo lại ăn thêm hai đấm.
Nhìn giấy vàng tiểu nhân hoàn hảo không tổn thương gì, thậm chí càng đánh càng hăng, Dạ Du tuần sử xem như đã hiểu được.
Giấy vàng tiểu nhân là dựa vào việc hấp thụ âm khí của hắn mà mạnh lên rồi công kích.
Nói đơn giản, gặp mạnh thì càng mạnh, gặp kẻ yếu thì sẽ yếu.
Nghĩ đến đây, Dạ Du tuần sử huy động Câu Hồn Liên, ngược lại đánh về phía Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô thấy động tác của hắn, đứng sát vào tường, không né tránh, để Câu Hồn Liên tùy ý đánh về phía mình.
Dạ Du tuần sử ngẩn người: "Ngươi......" Không né?
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Giang Từ Vô nghiêng người tránh đi Câu Hồn Liên, bắt lấy Dạ Du tuần sử đang ngây người, lại túm chặt Câu Hồn Liên, đánh ngược vào Dạ Du tuần sử.
Dạ Du tuần sử còn chưa lấy lại tinh thần, Câu Hồn Liên trên tay đã bị lấy mất.
"???"
Câu Hồn Liên là vũ khí sắc bén có khế ước hồn phách tốt nhất, có thể bắt được bất cứ sinh hồn lệ quỷ nào trong thời gian ngắn, cho dù là âm sai cũng phải kiêng kị Câu Hồn Liên vài phần, có thể so với súng ống trong tay cảnh sát trên dương thế.
Dạ Du tuần sử đã 500 năm làm âm sai, lần đầu tiên bị cướp đi Câu Hồn Liên.
Lại còn không phải do lệ quỷ cướp, mà là sinh hồn!
Hắn nhịn không được hỏi: "Ngươi, ngươi thật sự là người sao?"
"Không phải." Giang Từ Vô thử lắc lắc Câu Hồn Liên, nhẹ như không, so với quật roi bình thường cảm giác có chút tương tự.
Thần sắc Dạ Du tuần sử lạnh lùng: "Ngươi rốt cuộc yêu vật gì?!"
Giang Từ Vô chớp chớp mắt, bình tĩnh mà nói: "Ta bị ngươi giết, hiện tại là quỷ."
Dạ Du tuần sử: "......"
Hắn bất lực biện giải cho mình: "Ta, ta không có giết ngươi, chỉ là không cẩn thận câu hồn ngươi."
Giang Từ Vô nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Câu hồn còn không phải là giết người rồi sao?"
Dạ Du tuần sử nhíu mày: "Dương thọ của ngươi chưa hết, có thể hồi hồn."
Giang Từ Vô cười cười, nói: "Hồi hồn là khởi tử hoàn sinh, là ngươi giết ta, sau đó là do ta dương thọ chưa hết mà sống lại, tính đi tính lại vẫn là ngươi giết ta."
Dạ Du tuần sử há miệng thở dốc, không nói nữa.
Người này nói đều là sự thật, hắn cãi không nỗi.
Hắn đánh không lại Giang Từ Vô, nếu chạy về Minh giới, dù có thể lừa rằng mình câu nhầm hồn, cũng không lừa được việc mình đánh mất Câu Hồn Liên.
Dạ Du tuần sử chết lặng mà nhìn Giang Từ Vô, từ bỏ chống cự: "Ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Giang Từ Vô đi đến trước mặt hắn, duỗi tay bắt lấy hắn còn lôi ra từ trong áo cả xấp giấy vàng tiểu nhân.
Vừa nhìn thấy, mặt Dạ Du tuần sử đã bị đánh có chút vặn vẹo, hắn hơi rụt người lại, nghĩ thầm, có thể không đánh nữa được không?
Giang Từ Vô xốc mí mắt, thong thả ung dung mà nói: "Chúng ta tính toán một chút."
"Đầu tiên ngươi vừa thấy đã vung roi đánh tay ta."
"Thế nhưng ta cũng còn tay, việc này coi như không tính."
Dạ Du tuần sử mím môi, vừa động môi nói chuyện, gương mặt nổi lên đau đớn kịch liệt.
Tuy rằng cảm thấy những lời này có chút không thích hợp, nhưng nghe đến bốn chữ "coi như không tính", hắn lập tức gật đầu đồng ý: "Được."
Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Sau đó là chuyện ngươi giết ta."
Từ "giết" nghe qua mười phần uy hiếp, Dạ Du tuần sử khẩn trương đến mức hồn phách đều chấn động, hắn ngoan ngoãn cúi đầu, hỏi: "Ngươi định xử lý như thế nào?"
Giang Từ Vô bình tĩnh mà nói: "Muốn ngươi giúp ta tuyên truyền một chút về cửa hàng nhang đèn ở Minh giới."
Dạ Du tuần sử hoài nghi bản thân nghe lầm: "???"
Nhìn vẻ mặt hắn khiếp sợ, Giang Từ Vô chỉ chỉ bảng hiệu cửa hàng nhang khói: "Ta kế thừa gia nghiệp, tuy nhiên sinh ý lại không tốt."
"Ta không hy vọng trưởng bối chết không nhắm mắt, cho nên muốn phiền ngươi tuyên truyền một chút."
Dạ Du tuần sử nhìn theo phương hướng mà cậu chỉ, chỉ thấy được một cái bảng hiệu phủ đầy bụi.

Nhìn một hồi lâu, hắn mới gian nan đọc được một chữ "Hỏa".
Giang Từ Vô nói: "Số 888 đường Linh An, thành phố Lăng An, khu Linh Thành, cửa hàng nhang đèn Giang gia."
"Nhớ kỹ chưa?"
Dạ Du tuần sử gật đầu.
Giang Từ Vô rũ mắt, nhìn đôi mắt đen tuyền của hắn: "Lặp lại một lần nữa."
Dạ Du tuần sử: "......!Số 888 đường Linh An, thành phố Lăng An, khu Linh Thành, cửa hàng nhang đèn Giang gia."
Giang Từ Vô vừa lòng ừ một tiếng: "Tất nhiên, việc tuyên truyền này đối với ngươi mà nói chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, không đáng nhắc đến."
Ngụ ý, còn có chuyện khác nữa.
Dạ Du tuần sử thở ra, hắn sớm đã biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Giang Từ Vô suy tư một lát, chậm rãi mở miệng: "Ngươi lúc nãy có nói nơi này có quỷ phi pháp tụ tập, ta thấy hơi lo lắng."
Dạ Du tuần sử nghi hoặc: "Lo lắng cái gì?"
Giang Từ Vô nhìn hắn: "Lo lắng an nguy của ta."
Dạ Du tuần sử: "......"
Trầm mặc một lát, hắn thử hỏi: "Cho nên?"
Thấy hắn thức thời như vậy, Giang Từ Vô đi thẳng vào vấn đề: "Về sau nếu muốn liên hệ ngươi thì phải làm sao?"
Dạ Du tuần sử vừa nghe, tên này là muốn uy hiếp hắn lâu dài, do dự không nói lời nào.
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn, lại nói: "Trừ bỏ mấy chuyện về lệ quỷ, ta cũng có thể hỏi ngươi một chút chuyện tuyên truyền."
"Yên tâm đi, chỉ có hai việc thôi, một là chuyện tuyên truyền, một chuyện khác thì không khó với ngươi."
Dạ Du tuần sử cân nhắc chỉ có hai việc, cũng không phải không thể, hắn chần chờ mở miệng: "Thắp một nén nhang, trong lòng mặc niệm tên của ta, sau khi nghe thấy, ta sẽ chạy tới."
Giang Từ Vô tiến đến trước mặt hắn, con ngươi hơi nheo lại, nhẹ nhàng bâng quơ mà hỏi: "Mỗi lần kêu ngươi đều phải thắp một nén nhang?"
"Ừm." Dạ Du tuần sử khẩn trương đáp, giương mắt nhìn vào mắt Giang Từ Vô.

Lông mi cậu vừa dày vừa đen nhánh, không cong vút lên mà lại rũ xuống, làm người ta cảm giác được một sự lười nhác uể oải, giấu trong lông mi là con ngươi đen đến mức tận cùng, phảng phất nhìn thấu hết thảy mọi thứ.
Dạ Du tuần sử cảm thấy trái tim của mình giống như đang nhảy lên, mặc dù hắn đã chết.
Bị dọa.
Hắn lắp bắp hỏi: "Như, như thế nào?"
Giang Từ Vô khinh bỉ mà nói: "Mỗi lần kêu ngươi đều phải thắp nhang, ai ra tiền?"
"Mỗi một nén nhang trong tiệm ta là 100 tệ."
"Tiểu Dạ, ngươi có tiền không?"
Dạ Du tuần sử buột miệng thốt ra: "Đương nhiên là có."
Giang Từ Vô: "Ta nói chính là nhân dân tệ."
Dạ Du tuần sử trầm mặc, hắn đã chết bao nhiêu năm rồi, lấy đâu ra nhân dân tệ.
Giang Từ Vô nhìn hắn, tiếp tục nói: "Biện pháp khác."
Không hỏi có biện pháp khác hay không, mà là câu trần thuật ra lệnh.
Chắc chắn còn có phương pháp liên hệ khác.
Dạ Du tuần sử đành phải móc ra hai khối lệnh bài đen như mực, đưa khối nhỏ hơn Giang Từ Vô.
"Đây là âm sai phó lệnh, đánh trên mặt thứ này ba lần, kêu danh hiệu của ta một lần là được, sau khi nghe thấy ta sẽ chạy tới," hắn dừng một chút, bổ sung, "Nhưng mà ông chủ Giang, âm phủ chúng ta có quy định rõ ràng, không thể can thiệp vào công vụ trên dương gian trừ khi đó là việc được giao."
Giang Từ Vô ừ một tiếng, nhận lệnh bài.

Lệnh bài cầm trên tay lạnh lẽo, cảm giác giống như cầm điện thoại di động, trên mặt viết hai chữ to màu vàng kim "Âm sai", mặt còn lại viết hai chữ "Phó lệnh".
Cậu gập ngón tay, nhẹ gõ ba lần trên lệnh bài: "Âm quỷ sử Dạ Du tuần sử?"
Cùng lúc đó, lệnh bài trên tay Dạ Du tuần sử truyền đến âm thanh của cậu.
Giang Từ Vô tò mò hỏi: "Đây là di động ở Minh giới các ngươi sao?"
"Tiểu quỷ bình thường không có," Dạ Du tuần sử giải thích, "Âm sai lệnh chỉ âm sai có, là phương tiện để âm sai làm việc.

"
Giang Từ Vô vừa nghe, lập tức phản ứng lại: "Kêu danh hiệu là có thể liên hệ âm sai......"
"Nói cách khác ta còn có thể liên hệ âm sai khác?"
Dạ Du tuần sử cứng đờ, hắn khô cằn mà nói: "Ngươi kêu ta, ta sẽ buông việc trên tay, lập tức chạy đến đây."
Giang Từ Vô vừa lòng mà nói: "Có Tiểu Dạ ở đây, ta cũng không cần thiết phải tìm âm sai khác."
Dạ Du tuần sử: "......"
Đây là uy hiếp hắn, nhưng mà cậu sẽ không thực sự gọi âm sai khác đó chứ?!
Giang Từ Vô thu hồi âm sai lệnh, xoay người đi đến thân thể của mình.
Khoảnh khắc hồn phách chạm vào thân thể, liền cảm nhận được một lực hấp dẫn.
Lần này cậu không có phản kháng gì, tùy ý để bản thân bị hút vào thân thể.
Lúc mở mắt, trong lòng bàn tay đã cầm âm sai lệnh.
Thấy cậu rốt cuộc cũng hồi hồn, Dạ Du tuần sử mở miệng nói: "Ta đi trước đây."
Giang Từ Vô: "Từ từ."
Dạ Du tuần sử dừng chân, không dám bước thêm một bước nào.
Giang Từ Vô xoay người đi vào cửa hàng nhang đèn, cầm một đống nguyên bảo hương khói từ trên kệ để hàng, lại cầm cái phong thư viết "Âm quỷ sử Dạ Du tuần sử", bảo đảm đống đồ này sẽ đến tay Dạ Du tuần sử.
Cuối cùng đem tất cả đồ vật để vào chậu than giữa phòng.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, không bao lâu, trong lòng ngực Dạ Du tuần sử nhiều hơn một đống nguyên bảo.
Dạ Du tuần sử cúi đầu nhìn nguyên bảo, gấp không chờ nổi mà thu vào.
Này là nguyên bảo chất lượng tốt, rất hiếm thấy.
Giây tiếp theo, hắn ăn được hương khói, quỷ hồn sung sướng muốn bay lên.
Dạ Du tuần sử thật sự đã nhiều năm không ăn loại nhang cấp thượng đẳng như này.
Hắn lảo đảo lắc lư mà ngồi trên băng ghế, si mê mà ăn hương khói, lẩm bẩm nói: "Thơm quá, thơm quá......"
"Ông chủ Giang, ta tất nhiên sẽ giúp ngươi tuyên truyền thật tốt cửa hàng này, đến lúc đó ngươi lại thiêu chút nguyên bảo hương khói cho ta."
Giang Từ Vô: "Tất nhiên, ta sẽ không bắt ngươi làm việc không công."
Cậu nhìn thời gian, đã rạng sáng 5 giờ, ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Nhang thiêu rất nhiều, Dạ Du tuần sử ăn không hết.
Giang Từ Vô ngáp một cái, xoay người đi ra ngoài: "Ta đi ngủ, ngươi ăn xong thì đi đi."
Dạ Du tuần sử ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Hắn như si như say mà ăn hương khói, đột nhiên bắt đầu chờ mong Giang Từ Vô sẽ gọi cho mình.
Ở trong tiệm ăn nhang gần nửa tiếng đồng hồ, Dạ Du tuần sử thỏa mãn rời đi, trở lại âm ty.
Lúc đi ngang qua trạm tra sát, bị đồng nghiệp đang chuẩn bị đi tuần tra Nhật Du tuần sử ngăn lại: "Ngươi vừa đến chỗ tụ tập quỷ phi pháp hả?"
"Không có," Dạ Du tuần sử lắc đầu, nghĩ đến thể chất kỳ quái của Giang Từ Vô, hỏi, "Ngươi có bao giờ gặp người sống không có âm khí cũng không có dương khí ở nhân gian chưa?"
Nhật Du tuần sử kinh ngạc: "Không có, còn có loại người này nữa hả?"
"Không có dương khí, vậy thì chẳng phải sẽ bị nhận lầm thành u hồn dã quỷ sao?"
Dạ Du tuần sử trầm mặc, gật gật đầu.
Nhật Du tuần sử lại nói: "Vạn nhất câu sai hồn, chức vị âm sai khó giữ được."
Dạ Du tuần sử càng trầm mặc.
Nhật Du tuần sử không nhìn ra hắn không thích hợp, vỗ bờ vai của hắn nói: "Nếu ngươi gặp được loại trường hợp đặc thù này, nhớ đi viết đăng báo tra sát, để cho âm sai khác biết."
Dạ Du tuần sử ngẫm lại thấy cũng đúng, tạm biệt Nhật Du tuần sử.


Trực tiếp đi vào sở tra sát.
Hắn tỉnh lược sự tình, chỉ nói với âm sai phụ trách ghi chép: "Số 888 đường Linh An, thành phố Lăng An, khu Linh Thành, gặp được một con người đặc biệt."
"Tên là Giang Từ Vô, dương thọ chưa hết, nhưng trên người không có âm khí, cũng không có dương khí, dễ dàng bị ngộ nhận thành lệ quỷ u hồn, âm sai lúc câu hồn phải chú ý một chút."
"Được rồi, đại nhân."
Dạ Du tuần sử xoay người rời đi.
Âm sai phụ trách cúi đầu ghi chép trên công văn, mới vừa viết xuống ba chữ Giang Từ Vô, trước mặt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.
Âm sai ngẩng đầu, sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất: "Đại đại đại đại, đại nhân, Ngài......"
Yến Triều Nhất cầm lấy công văn, nhìn địa chỉ bên trên, chậm rãi mở miệng: "Đã có trường hợp này, không cần ghi lại."
"Vâng."
*****
Giang Từ Vô trở lại phòng 201, đến 7 giờ sáng mới ngủ.
Ngủ một giấc tới chiều hôm sau.
Lúc tỉnh lại, thân thể không có gì khác thường, lười biếng không nhúc nhích, bị câu sinh hồn đối với cậu tựa hồ không có ảnh hưởng gì.
Nhìn sắc trời dần tối lại, Giang Từ Vô giãy giụa một chút, rời giường rửa mặt mở cửa hàng.
Đi ngang qua phòng 202 đối diện, Giang Từ Vô dừng bước chân, mở cửa đi vào.
Phòng 202 bố cục tương tự 201, trừ bỏ một ít vật dụng cơ bản thì không còn gì nữa, tro bụi dày nặng, thoạt nhìn xám xịt, khó mà ở được.
Giang Từ Vô chụp mấy tấm ảnh, vừa tìm cách đăng ảnh lên App thuê nhà, vừa xuống lầu mở cửa hàng.
Cửa hàng vừa mở ra, Vương Bàng Bàng đã nghe âm thanh chạy tới, vô cùng lo lắng hỏi: "Ông chủ Giang, đã xảy ra chuyện gì sao? Sao bây giờ cậu mới mở cửa hàng, lo chết tôi rồi."
Giang Từ Vô ngáp một cái, lười biếng mà nói: "Không có việc gì, ngủ cả một ngày."
Vương Bàng Bàng đánh giá trên dưới, không thấy cậu bị thương mới nhẹ nhàng thở ra: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cậu đi chiêu quỷ đã xảy ra chuyện, không trả lời tin nhắn WeChat, gọi cũng không nghe máy, cậu mà không xuất hiện tôi sẽ đi báo nguy......"
Giang Từ Vô click mở WeChat, thấy 99+ tin nhắn của Vương Bàng Bàng, nói: "Không xảy ra chuyện gì cả, tôi có thói quen bật chế độ máy bay khi đi ngủ, không nhận được tin nhắn."
Vương Bàng Bàng tò mò hỏi: "Ông chủ Giang, tối hôm qua cậu thật sự chiêu quỷ hả?"
Giang Từ Vô gật đầu.
Vương Bàng Bàng trông mong mà nhìn chằm chằm cậu, chờ cậu nói tiếp.
"Chiêu ra......" Giang Từ Vô dừng một chút, tìm được từ ngữ thích hợp, "....một tên quỷ tương đối thuần lương."
"ĐM," Vương Bàng Bàng vội vàng hỏi, "Sau đó thì sao?"
Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, nói ra thì rất dài, vậy thì nói ngắn gọn lại.
Cậu giản lược câu chuyện, đơn giản thô bạo mà nói: "Khiến hắn đi rồi."
Vương Bàng Bàng oa một tiếng, giơ ngón tay cái lên, khen nói: "Không hổ là ông chủ Giang."
"Thật là tâm địa Bồ Tát, từ bi vì hoài bão!"
Giang Từ Vô: "......"
Đột nhiên, di động rung lên, vang lên âm báo tin nhắn WeChat.
Giang Từ Vô liếc mắt, là tin nhắn của Lý Phương Phương.
[ Tâm lý Lý Phương Phương: Bạn học, cậu suy xét thế nào? ]
[ Tâm lý Lý Phương Phương: Chúng tôi chuẩn bị tối hôm nay đi thử, địa điểm ở khu Linh Thành, rất gần với chỗ cậu sống.

]
[ Tâm lý Lý Phương Phương: Cậu còn ở số 888 không? ]
Giang Từ Vô đang muốn trả lời tin nhắn, dư quang thoáng nhìn thấy một thân ảnh xuất hiện ở cửa tiệm.
Cậu nghiêng nghiêng đầu, giương mắt nhìn qua, đối phương là một người có khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, mũi cao thẳng, ngũ quan lưu loát rõ ràng, lúc này trên mặt không có biểu cảm gì, lộ ra một chút xa cách.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ gáy nhìn thấy được hoa văn màu đen, ẩn ẩn có thể thấy được hoa văn này đang uốn lượn sinh trưởng xuống phía dưới, loại mỹ cảm kì dị.
Giang Từ Vô nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút.
Người đàn ông nhấc mí mắt, đối diện với cậu, nhấc chân đi vào cửa hàng, chậm rãi mở miệng: "Giang Từ Vô?"
Giang Từ Vô nghiêng đầu, âm ngân mà nói: "Ông ở đây."
Yến Triều Nhất: "......".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương