Tôi Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức
-
37: Chết Đi Sống Lại Là Chuyện Tốt
Trần Quang trầm mặc một lát, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh.
Hắn vội vàng cầm điện thoại trốn vào một góc, hạ giọng nói với Giang Từ Vô: "Lâm Diễn Thiên đang đến đây, hình như gã đang gọi cho cha gã."
"Anh Giang, nếu Lâm tổng ra tay, tên Tuyên đại sư đó chắc chỉ ngồi uống chén trà là được thả."
Giang Từ Vô ừ một tiếng, không chút để ý nói: "Không có việc gì, còn có Linh An Quan."
"Tuyên đại sư bây giờ cũng không phân thân được."
Trần Quang nghĩ nghĩ, hỏi: "Coi như là Linh An Quan điều tra ra chuyện của Tuyên đại sư, Lâm tổng sẽ để gã đi?"
Giang Từ Vô nhướng mày, không trả lời vấn đề này, hỏi lại: "Lúc trước cậu có nghe qua chuyện Lâm gia tin huyền học, hay mời đại sư gì không?"
Trần Quang nhớ lại một chút, lắc đầu: "Không có."
Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Hai năm trước Lâm Diễn Thiên cũng không tin mấy chuyện này, đột nhiên bây giờ lại có một Tuyên đại sư bên cạnh, tám phần là Lâm gia đã xảy ra chuyện gì đó, Tuyên đại sư ra tay giúp một phen."
"Lâm Đức Dung trời sinh tính tình đa nghi, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này thăm dò thực lực của Tuyên đại sư."
Trần Quang trố mắt, ngơ ngác nhìn Giang Từ Vô, tò mò hỏi: "Anh Giang, sao anh lại biết rõ tính cách của Lâm tổng thế?"
Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, mặt không đổi sắc nói: "Đại khái là vì lão Giang thường xuyên chửi bới người ta."
Trần Quang: "......"
Yến Triều Nhất: "......"
Vương Bàng Bàng ngồi bên cạnh, cân nhắc một lát, mở miệng hỏi: "Ông chủ Giang, nếu, tôi nói nếu thôi nha, Tuyên đại sư không xảy ra chuyện gì, Lâm tổng gì kia lại tiếp tục tin tưởng gã, vậy phải làm sao?"
"Đánh chó phải ngó mặt chủ," hắn nhíu mày, lo lắng hỏi, "Lâm tổng sẽ không ra tay với cửa hàng nhang đèn của chúng ta chứ?"
Giang Từ Vô lắc đầu: "Sẽ không."
"Ông ta chướng mắt mấy thứ này."
Vương Bàng Bàng không nhịn được hỏi tiếp: "Vậy ông ta sẽ mặc kệ chúng ta luôn sao?"
"Nói như vậy, chẳng phải về sau chúng ta sẽ là thứ phiền toái ghê tởm trong mắt ông ta à?"
Nói đoạn, đôi mắt hắn tỏa sáng, bắt đầu tính toán 1001 cách thứ làm người ta ghê tởm.
Giang Từ Vô chậm rì rì nói: "Anh nhìn tính nết tên tiểu tử Lâm diễn Thiên kia xem, cũng sẽ biết cha gã Lâm Đức Dung có tính cách thế nào."
"Ông ta chướng mắt cửa hàng nhang đèn, không có nghĩa ông ta sẽ nhịn một bụng tức."
Vương Bàng Bàng sửng sốt, có chút không rõ.
Sẽ không cho qua, nhưng lại không ra tay với cửa hàng?
Hắn mờ mịt hỏi: "Vậy ông ta sẽ làm gì?"
Giang Từ Vô đương nhiên mà nói: "Tất nhiên ông ta sẽ tìm cha tôi gây phiền toái rồi."
"Đi làm lão Giang á."
Trần Quang: "......"
Vương Bàng Bàng: "......"
Yến Triều Nhất: "......"
Ra là chờ Giang Tu Minh ở chỗ này.
Ba người không hẹn mà cùng bi ai nửa giây cho Giang Tu Minh.
Đột nhiên, trên màn ảnh của Trần Quang xuất hiện một trợ lý mặc tây trang: "Trần tổng."
Trần Quang buông di động, nói nhỏ với trợ lý một lát, vội vàng nói với Giang Từ Vô: "Anh Giang, tôi phải đến cục cảnh sát một chuyến, thuận tiện hỏi thăm tình huống của Tuyên đại sư, sau đó lại nói cho anh."
Giang Từ Vô ừ một tiếng, cúi đầu chơi game.
Nhà ma không mở cửa vào ban đêm, cửa hàng nhang đèn và cửa hàng tiện lợi cách vách đều không có khách, nhưng mà nhân khí bên trong ngõ nhỏ so với khi mới khai trương, cũng vượng không ít.
Cả đêm, lục tục có bốn năm người xuyên qua hẻm nhỏ, thấp giọng đàm luận về Nhà ma:
"Đây là Nhà ma kia hả?"
"Đúng vậy, nhìn từ bên ngoài cũng có bầu không khí nhà ma ghê."
"Nghe nói buổi tối không mở cửa vì buổi tối dễ xuất hiện quỷ."
"Đáng sợ quá, đi mau đi mau."
............
Mí mắt Giang Từ Vô cũng không thèm nhích một chút, gần như nằm dài trên ghế dựa, vừa lơ đãng, đã chơi đến khuya.
Vương Bàng Bàng đã sớm đóng cửa hàng tiện lợi rồi về nhà, Yến Triều Nhất cũng đã lên lầu.
Thẳng đến khi có nhắc nhở hết pin điện thoại, cậu mới đứng dậy duỗi người, đóng cửa hàng rồi lên lầu.
Đi vào phòng 201, Giang Từ Vô đã thấy Yến Triều Nhất mặc áo tắm dài màu trắng, ngồi trên sô pha ăn kem, xem TV, không quá thích ý.
Cậu nhướng mày, ánh mắt dần hạ xuống từ gương mặt góc cạnh của Yến Triều Nhất.
Cái áo tắm trắng này có chút nhỏ so với Yến Triều Nhất, hắn cũng không che kín đàng hoàng, ngực rộng mở, lộ ra cơ ngực rắn chắc, hình xăm màu đen nửa lộ nửa khuất, phá lệ gợi cảm.
Giang Từ Vô đến gần, huýt sáo thật dài, giống như tên lưu manh đùa giỡn cô gái nào đó.
Động tác đang ăn của Yến Triều Nhất dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cậu.
Giang Từ Vô nhướng mày: "Anh mặc lộ như vậy không phải để tôi nhìn sao?"
Yến Triều Nhất: "......"
Mặt hắn vô biểu tình mà nhìn Giang Từ Vô, Giang Từ Vô căn bản không nhận ra tầm mắt của hắn, ánh mắt vẫn như có như không mà lướt trên cơ ngực hắn.
Yến Triều Nhất càng trầm mặc, lại nhìn quần áo mình lúc này, cảm giác như bản thân là khuê nữ bị đùa giỡn, nếu mà không nói, lại cảm thấy bị Giang Từ Vô chiếm tiện nghi.
Trầm tư một lát, Yến Triều Nhất rũ đôi con ngươi, dùng sức cắn một ngụm kem.
Dù sao cũng không phải chưa từng bị Giang Từ Vô chiếm tiện nghi.
Hắn giải quyết cây kem trong hai ba ngụm cắn, nhìn chằm chằm que gỗ trong tay, nghĩ thầm, coi như bản thân cũng đã chiếm tiện nghi của Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô thấy hắn ăn nhanh như vậy, tự nhiên cũng có chút thèm, đến tủ lạnh lấy cả hộp kem.
Cậu nằm trên sô pha, bắt đầu lướt Weibo.
Yến Triều Nhất đi ném rác, dư quang thoáng nhìn thấy cách ăn kem của Giang Từ Vô.
Không phải múc một muỗng ăn một muỗng, mà là cực kỳ bạo lực chọc ngoáy cả hộp kem trước, sau đó mới múc lên ăn.
Cánh môi đỏ thắm, nhưng gương mặt vẫn tái nhợt, tựa như ma cà rồng.
Ma xui quỷ khiến, Yến Triều Nhất cứ như vậy mà nhìn cậu ăn.
Có ít kem bị bắn lên trên mu bàn tay cậu, Giang Từ Vô cúi đầu, thè lưỡi, không chút để ý mà liếm liếm mu bàn tay, liếm đi mảnh kem nhỏ kia.
Yến Triều Nhất thoáng dừng mắt.
Giang Từ Vô cảm nhận được tầm mắt thẳng thừng của hắn, nghiêng đầu nhìn, không chút để ý nói: "Đây là hộp cuối cùng rồi."
Hai người họ dựa cũng không gần, nhưng Yến Triều Nhất vẫn phảng phất ngửi được hương vị ngọt mát từ môi răng cậu.
Sau một lúc lâu, hắn mới khô cằn mà đáp: "À."
Giang Từ Vô nhìn ra hắn không để ý kem trong tủ cho lắm, hơi nheo mắt, như cười như không hỏi: "Anh muốn ăn kem trong tay tôi?"
"Hay trong miệng tôi?"
Yến Triều Nhất vô biểu tình nói: "Đều không muốn ăn."
Giang Từ Vô chớp mắt: "Vậy anh nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?"
"Cậu rất ít khi ăn gì đó." Yến Triều Nhất nhìn TV, lời kịch vào tai này ra tai kia.
Giang Từ Vô quả thật không muốn ăn cái gì, nghe thấy câu trả lời này cũng không nghĩ nhiều, cắn kem, hàm hồ nói: "Vì bị anh câu dẫn mà ra đó."
"......"
Yến Triều Nhất liếc mắt nhìn cậu, Giang Từ Vô hơi phồng quai hàm, mặt mày buông xuống, cánh môi đỏ thắm, bộ dáng mệt mỏi lười nhác đột nhiên trở nên có chút đáng yêu.
Rõ ràng biết Giang Từ Vô chỉ đang nói về kem, tự nhiên, hắn lại tưởng tượng ra chuyện gì đó khác.
Lông mi Yến Triều Nhất run rẩy, dời lực chú ý khỏi người Giang Từ Vô.
Nghĩ lại hình như bản thân đã quá mức để ý Giang Từ Vô.
"Ngủ đây, ngủ ngon." Giang Từ Vô ăn kem xong, đứng dậy đi về phòng ngủ.
Yến Triều Nhất ừ một tiếng, nhìn cậu đóng cửa phòng, lấy điện thoại, thả Ngưu Mã từ sổ đen ra, dời lực chú ý.
【 Yến Triều Nhất: Âm phủ gần đây có ổn không? 】
【 Ngưu Mã: Đại nhân!!! 】
【 Ngưu Mã: Không ổn đâu Đại nhân! 】
【 Yến Triều Nhất:? 】
【 Ngưu Mã: Thiếu ngài, âm phủ chúng ta làm sao ổn được?! 】
【 Ngưu Mã: Minh giới mất đi trung tâm, âm sai đánh mất ý chí chiến đấu, ngay cả lệ quỷ trong luyện ngục Cửu U cũng không kêu thê thảm nữa.
】
【 Yến Triều Nhất:......】
【 Yến Triều Nhất: Không có chuyện khác thì vô sổ đen.
】
【 Ngưu Mã:......】
【 Ngưu Mã: Từ từ! Đại nhân! Có! 】
【 Ngưu Mã: Có một chuyện!! 】
Ngưu Mã sợ Yến Triều Nhất nhanh tay, trực tiếp kéo đen hắn, vội vàng gọi qua WeChat.
Yến Triều Nhất nhận điện thoại, nhàn nhạt phun ra một chữ: "Nói."
Ngưu Mã vội vàng nói: "Gần đây thành phố Lăng An hình như có chút vấn đề."
"Đã chết mấy người dương thọ chưa hết rồi, âm phủ vốn muốn để những người đó hồi hồn ngay tại chỗ, kết quả lúc âm sai mang họ trở về dương gian, thân thể họ đã bị tổn thương nghiêm trọng, bị đốt trụi, hoả táng, căn bản là không có cách nào hoàn dương."
Yến Triều Nhất xốc mí mắt, lãnh đạm nói: "Đã chết vài người cũng coi như là chuyện lớn? Ngắt."
"Đại nhân! Tôi chưa nói xong mà, tôi ——"
Yến Triều Nhất cúp điện thoại, bất giác nhìn cửa phòng ngủ chính, đứng dậy trở lại phòng mình.
............
Sáng hôm sau, Giang Từ Vô cũng biết được tin tức có người dương thọ chưa hết nhưng đã chết từ Dạ Du tuần sử.
Dạ Du tuần sử ghé trên quầy, vừa hút tinh □□ khí, vừa chậm rãi nói: "Thành Hoàng bên kia nói trước mắt không phát hiện nhiều lệ quỷ, nhưng mà thành phố Lăng An quả thật xảy ra chút chuyện."
"Đã chết bốn người dương thọ chưa hết, đều mới 20-30 tuổi, còn rất trẻ."
"Hai người bị tai nạn ô tô, người thứ ba không cẩn thận ngã từ lầu cao xuống, người thứ tư là do nhìn thấy quỷ sợ quá nên xuất khiếu, người nhà cho rằng người này chết đột ngột, trực tiếp hỏa táng."
"Đều là chuyện xảy ra trong tháng này."
Giang Từ Vô cắn ống hút, mấy từ "Chết sớm", "Gặp quỷ" xâu chuỗi thành mấu chốt, nghe qua có liên quan tới chuyện lệ quỷ với chuyện có kẻ lừa gạt huyền học.
Cậu thuận miệng hỏi: "Không thể hoàn dương, bên dưới an trí họ thế nào?"
"Ta cũng đã hỏi rồi," Dạ Du tuần sử hạ giọng, nói với họ, "Dù sao bây giờ cũng chỉ có thể giữ lại ở địa phủ trước, chờ điều tra rõ ràng, lại an bài cho họ đầu thai sớm chút."
Vương Bàng Bàng sửng sốt: "A? Họ phải chết sớm thế sao?"
Dạ Du tuần sử gật đầu: "Chết sớm chết trễ gì đều phải chết."
"Không phải," Vương Bàng Bàng dừng một chút, buồn bực nói, "Các ngươi không bồi thường chút nào à? Họ cũng đâu phải tự nhiên mà chết."
Dạ Du tuần sử nói với hắn: "Nhưng chuyện họ chết cũng không phải do địa phủ làm, lúc âm sai đi câu hồn, họ đã chết một lúc lâu rồi."
"Đơn thuần là quá xui xẻo, đầu thai sớm chút coi như là bồi thường."
Hắn thở dài: "Mấy chuyện này đều do quỷ ở địa phủ ôm lấy.
Kỳ thật loại chuyện như này năm rồi ngẫu nhiên cũng có, nhưng mà cùng một lúc xảy ra cả ba vụ, vẫn có chút kỳ quái."
"Cảm giác sau lưng có âm mưu."
Nói rồi, Dạ Du tuần sử ngẩng đầu nhìn về phía Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, trực giác của ngươi quá chuẩn."
"Ngươi chuẩn bị làm gì đây?"
Giang Từ Vô hỏi lại: "Làm gì?"
Dạ Du tuần sử ngẩn người, mờ mịt hỏi: "Ngươi không chuẩn bị điều tra sao? Tìm ra hung phạm sau màn hay gì gì đó?"
Giang Từ Vô nhướng mày: "Dương gian có cảnh sát phá án, bên dưới có âm sai phụ trách điều tra."
"Cần gì một ông chủ cửa hàng bình thường như ta nhúng tay?"
Dạ Du tuần sử thấp giọng nói thầm: "Nhưng ông chủ Giang, ngươi không bình thường."
Hắn nghĩ nghĩ, có chút không hiểu: "Ông chủ Giang, nếu ngươi không muốn làm gì cả, sao lại kêu ta đi hỏi?"
Giang Từ Vô thuận miệng nói: "Vì ta cần làm rõ thái độ của mình thôi."
Dạ Du tuần sử: "......"
Yến Triều Nhất: "......"
Chỉ có Vương Bàng Bàng vỗ tay khen: "Không hổ là ông chủ Giang! Quán triệt thế giới quan và phương pháp luận cơ bản cần thiết của chủ nghĩa Mác."
"......"
Giang Từ Vô uống xong hộp sữa tươi, bất động thanh sắc nhìn Yến Triều Nhất, không chút để ý nói: "Đúng rồi, Tiểu Dạ."
"Ngươi nói xem những người đột nhiên chết sớm này, có liên quan tới tiên đoán mà ngươi đã nói không?"
Trong lúc hỏi, cậu lưu ý nhìn biểu tình của Yến Triều Nhất.
Biểu tình lạnh nhạt, không có bất luận biến hóa gì.
Yến Triều Nhất cũng biết chuyện tiên đoán.
"Cái này ta cũng không rõ lắm," Dạ Du tuần sử dừng một chút, ăn ngay nói thật, "Cái tiên đoán kia, truyền qua không biết bao nhiêu năm, không có quỷ nào xâu chuỗi hai chuyện này với nhau cả."
Giang Từ Vô à một tiếng, thuận miệng hỏi Yến Triều Nhất: "Anh thấy sao?"
Yến Triều Nhất nhàn nhạt phun ra ba chữ: "Không liên quan."
Giang Từ Vô nhướng mày, tò mò hỏi: "Vì sao?"
Yến Triều Nhất: "Nếu có liên quan tới lời tiên đoán kia, không chỉ có những người này chết."
Dạ Du tuần sử đồng tình gật gật đầu: "Có đạo lý."
Giang Từ Vô thuận miệng hỏi: "Anh có biết thời gian cụ thể của tiên đoán không?"
"Không biết," Yến Triều Nhất nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi, "Cậu biết không?"
Giang Từ Vô hỏi lại: "Vì sao tôi lại biết?"
Yến Triều Nhất nhìn cậu, nhàn nhạt nói: "Cậu rất thông minh."
Giang Từ Vô tiếp thu lời khen, cười cười: "Tất nhiên."
"Nếu anh muốn biết, tôi cũng không phải không đoán ra."
Yến Triều Nhất giương mắt, thẳng tắp mà nhìn cậu: "Khi nào?"
Vương Bàng Bàng và Dạ Du tuần sử cũng trông mong nhìn cậu: "Ông chủ Giang, ngươi cảm thấy là khi nào?"
"Tôi muốn trước khi chết phải tiêu hết tiền."
Mặt Giang Từ Vô không đổi sắc, chậm rãi phun ra bảy chữ: "Sớm hay muộn cũng có một ngày."
Yến Triều Nhất: "......"
Vương Bàng Bàng: "......"
Dạ Du tuần sử: "......"
Vương Bàng Bàng khô cằn khen ngợi: "Nghe một câu tựa như ngàn câu."
Giang Từ Vô thu hồi ánh mắt, vứt tiên đoán ra sau đầu, tính toán những chuyện gần đây.
Kẻ lừa đảo huyền học, lệ quỷ tụ tập, Tuyên đại sư, dương thọ chưa hết mà chết sớm......
Bất luận nghĩ ra sao hay thế nào, Tuyên đại sư này chắc chắn có vấn đề.
Nhiều án mạng như vậy, không giống như vì tiền.
Vì người sao?
............
Mấy ngày sau, cửa hàng nhang đèn và Nhà ma cũng buôn bán rất bình thường, Lâm Diễn Thiên và Tuyên đại sư lại không xuất hiện, sinh ý Nhà ma phá lệ mà bạo hỏa.
Lại qua năm ngày, Giang Từ Vô mới nhận được điện thoại của Trần Quang, biết được tình hình gần đây của Tuyên đại sư.
Trần Quang: "Linh An Quan và Cục Cảnh Sát đã tỉ mỉ điều tra Tuyên đại sư một lần, ra là gã tên Tuyên Hoằng Tráng, là người Kim Đàn, tốt nghiệp cấp hai, về sau dựa vào đoán mệnh xem tướng kiếm sống, chưa từng có tiền án, thoạt nhìn rất trong sạch."
"Tôi nghe đạo trưởng Linh An Quan nói, tuy gã không có Chứng minh đạo sĩ, nhưng thứ gã học là đạo pháp Mao Sơn, không phải cái đường ngang ngõ tắt gì cả."
"Tuyên Hoằng Tráng nói gã học được từ một vị thế ngoại cao nhân đang đi du sơn ngoạn thủy, nhưng chuyện này có chứng thực hay không cũng không biết, gã lại có Lâm tổng bảo lãnh, cuối cùng cũng không giải quyết được gì."
Giang Từ Vô hỏi: "Có nói là thế ngoại cao nhân nào không?"
Trần Quang lắc đầu: "Không có, tôi nghe đạo trưởng Linh An Quan nói, hiệp hội Đạo giáo ở Hoa Quốc có không ít cao nhân thích du sơn ngoạn thủy, gặp được người có căn cơ thì thuận tay chỉ điểm chút cũng là bình thường, cho nên Linh An Quan không dám tùy tiện làm gì gã."
"Chỉ để cho gã làm khảo hạch đạo sĩ, Chứng minh đạo sĩ."
"Nên gần đây Tuyên Hoằng Tráng đều rất an phận, cũng không xuất hiện ở mấy yến hội nữa."
Giang Từ Vô gật gật đầu, nói với hắn: "Cậu không cần quản chuyện của Tuyên đại sư nữa."
Trần Quang nghi hoặc: "Vì sao vậy?"
Yến Triều Nhất nâng mí mắt, giương mắt nhìn cậu.
Giang Từ Vô thuận miệng nói: "Có chuyện quan trọng hơn cần cậu hỗ trợ."
Ánh mắt Trần Quang sáng lên, vội vàng hỏi: "Chuyện gì?"
Giang Từ Vô trầm tư một lát, thấm thía nói: "Về quy hoạch phát triển trong tương lai của cửa hàng nhang đèn."
Đôi mắt Trần Quang càng sáng, điều này chứng minh gì đây?
Chứng minh anh Giang siêu cấp vô địch tín nhiệm hắn?!
Giang Từ Vô: "Cậu có thể kinh doanh công ty tốt như vậy, hẳn là rất có kinh nghiệm, có rảnh tay thì giúp tôi lên kế hoạch quy hoạch."
Trần Quang vui tươi hớn hở gật đầu, vội vàng nói: "Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt!"
"Anh Giang, khi nào tôi đưa cho anh?
Giang Từ Vô nhìn lịch, không chút để ý nói: "Không phải tháng này cậu có hợp đồng lớn sao, tháng sau bắt đầu đi, tôi không vội, cứ từ từ."
Trần Quang: "Được!"
Lại nói chuyện phiếm vài câu, Giang Từ Vô cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên.
"Cậu không để Trần Quang điều tra Tuyên Hoằng Tráng?" Yến Triều Nhất hỏi.
Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt mang theo một chút ý vị.
Thấy thế, Yến Triều Nhất kinh ngạc: "Cậu đang lo cho mạng của cậu ta sao?"
Bị nhìn thấu, Giang Từ Vô cũng không phủ nhận, thản nhiên gật đầu: "Lúc trước Tiểu Trần đã bị theo dõi một lần, không cần thiết phải mạo hiểm."
Nghe được lời này, Yến Triều Nhất càng kinh ngạc.
Giang Từ Vô nhướng mày: "Anh ngạc nhiên cái gì?"
Yến Triều Nhất: "Tôi ngạc nhiên vì cậu thế mà lại có lương tâm, sẽ lo lắng cho người ta."
Giang Từ Vô nhướng mày, khẽ cười nói: "Tôi không chỉ có lương tâm, còn có sắc tâm."
"Sợ không?"
Yến Triều Nhất: "......"
Yến Triều Nhất không nói gì, kệ hàng trước mặt lại vang lên tiếng cười nho nhỏ.
"Ulatroi, thật sự quá đẹp trai."
"Hai người đều quá đẹp traiiii, tôi yêu rồi."
"Hai người họ cứ bốc mùi gay."
"Càng yêuuu."
............
Hai cô gái trẻ tuổi thấp giọng cười đùa, vừa tránh sau kệ hàng vừa nhìn về phía quầy.
Phát hiện Giang Từ Vô đã nhìn thấy các cô, một cô gái tóc dài trong đó ngại ngùng đỏ mặt, tùy tay cầm một túi đồ ăn vặt, đi đến trước quầy trả tiền.
Ánh mắt mơ hồ mà nói sang chuyện khác: "Ông chủ, tay NPC chỗ các người quá là lạnh luôn."
"Thật sự rất giống quỷ."
Giang Từ Vô ừ một tiếng, có lệ mà nói: "Là quỷ thật."
Cô gái tóc dài lại hỏi: "Trong đó có trang bị thiết bị thực tế ảo sao?"
"Tôi thấy có một cánh tay xuyên qua cả người, lúc chơi thiếu chút nữa đã bị hù chết."
Giang Từ Vô: "Là quỷ."
Cô gái tóc dài ha ha cười: "Ông chủ, mấy người giống trên Weibo đã nói ghê, giữ thiết lập nhân vật thật sự."
"Khó trách lại nổi tiếng như thế."
Giang Từ Vô giương mắt nhìn cô: "Nổi tiếng?"
Cô gái tóc dài gật gật đầu: "Đúng vậy."
"Đương nhiên là không tới độ bạo hồng hotsearch, nhưng mà gần như cả trường đại học của tôi đều biết."
"Cậu tùy tiện lướt bảng tìm kiếm Weibo tí là xem được."
Giang Từ Vô gật đầu, cúi đầu lướt lướt bảng tìm kiếm Weibo.
Quả nhiên, đã thấy một bài đăng.
【 Thích ăn rau thơm: Nhà ma trên võng hồng có gì lạ, tui chỉ có thể đứng đầu ngõ nhìn xem, căn bản là không hẹn được ngày chơi, nói tui biết mấy người chơi sao rồi?! 】
Bình luận:
【 Đại ma vương que cay: Ha ha ha tôi đã chơi qua, siêu vui! Siêu kích thích! 】
【 Uông Tương không trở về nhà: Tui cũng không hẹn trước được! Quá khó khăn.
】
【 Người dùng 1234: Nhà ma này chơi không vui gì cả, không dọa người, đừng đi.
】
【 Mày nên thức thời: Lầu trên lại là ông à, mấy ngày trước thấy ông bình luận ở bài khác là quá dọa người, hôm nay lại không dọa người? 】
【 Chân dài một mét sáu: Tên Người dùng 1234 là người chuyên hắc nhà ma hả, tôi cũng thấy cậu vài lần rồi đó, bị gì vậy? 】
............
Giang Từ Vô click vào trang chủ của Người dùng 1234 xem chút.
Cái tài khoản này mới được đăng ký hơn một tuần trước, đã phát năm sáu bài đăng Weibo, mỗi cái đều là chửi bới cửa hàng nhang đèn và Nhà ma.
【 Nhà ma rác rưởi, ngàn vạn lần đừng đi! Muốn mệnh hay không cũng đừng đi! 】
【 Không có bảo đảm an toàn gì hết, hù chết người! 】
【 Ông chủ chỉ mua bài maketing thôi, một đám ngốc nghếch lại vào khen.
】
............
Thoạt nhìn rất giống một tên hắc chuyên nghiệp.
Nhà ma vậy mà lại có anti-fan.
Giang Từ Vô cảm khái một câu trong lòng, giơ tay báo cáo tài khoản này.
Tốc độ xử lý báo cáo của Weibo rất nhanh.
Một giờ sau, chủ nhân tài khoản đã nhận được thông báo cấm ngôn.
Lư Khoa nhìn thông báo, sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức tay phát run lên.
Xong rồi xong rồi, hắn bị phát hiện.
Giang Từ Vô có phải đã liên hệ nhân viên kiểm soát rồi không, muốn thông tin của hắn?
Có phải định ra tay với hắn không?
Lư Khoa càng nghĩ càng sợ hãi, sợ tới mức vội vàng gọi cho Lâm Diễn Thiên: "Lâm thiếu, Lâm thiếu, em là Lư Khoa."
Ngữ khí Lâm Diễn Thiên rất không kiên nhẫn: "Con mẹ nó có chuyện gì?"
Lư Khoa nuốt nước bọt, cẩn thận nói: "Giang Từ Vô có khả năng đang tìm em."
Nghe được ba chữ Giang Từ Vô, Lâm Diễn Thiên đang không kiên nhẫn thoáng hòa hoãn một chút, hỏi: "Sao cậu ta lại tìm mày?"
"Mày đã làm gì?"
Lư Khoa vội vàng nói: "Không phải lúc trước Lâm thiếu muốn em hắc Nhà ma sao, cả tuần nay em đều chăm chỉ nói xấu Nhà ma."
Lâm Diễn Thiên nhíu mày: "Chuyện khác?"
Lư Khoa: "Không có."
Lâm Diễn Thiên: "......"
Lư Khoa tiếp tục nói: "Em vừa mới nhận thông báo cấm ngôn của Weibo."
Hắn chắc chắn mà nói: "Ông chủ Giang khẳng định đã hỏi nhân viên công tác Weibo, muốn thông tin của em, chắc chắn sẽ đối phó em."
"Mày con mẹ nó có bệnh à?" Lâm Diễn Thiên chửi ầm lên, cả giận nói, "Giang Từ Vô con mẹ nó mắc gì phải điều tra rồi làm gì mày."
"Mày là ai? Mày xứng sao?"
Lư Khoa bị mắng có chút ngốc, lắp bắp nói: "Thật sự không phải cậu ta sao?"
"Nhưng mà tuần này em đăng rất nhiều sơ yếu lý lịch, nhưng một cái offer cũng chưa nhận được, chắc chắn là ông chủ Giang đã động tay chân rồi."(?)
"Ngu lâu dốt bền," Lâm Diễn Thiên cười lạnh một tiếng, mắng, "Mày trợn mắt nhìn bằng cấp của mày coi, xứng chắc!"
Nói xong, gã lập tức cúp máy.
Lư Khoa nghe điện thoại truyền đến âm thanh tích tích, có cảm giác bị thế giới vứt bỏ.
Hắn trắng cả mặt, nghĩ thầm, chắc chắn là bởi vì trước đó hắn không biết chuyện Lâm thiếu là gay, chọc gã không vui.
Không xong, Lâm thiếu sẽ không thật sự coi trọng mông hắn chứ?!
Hắn là một thằng đàn ông, không thể bán mông được.
............
Lúc Giang Từ Vô nhìn thấy tin nhắn báo cáo thành công của Weibo, đã là ngày hôm sau.
Trương Nhã Vân gọi video nói với cậu chuyện trong nhà, cậu ngồi trong cửa hàng nhang đèn, chán đến chết mà lướt lướt Weibo, thấy được thông báo cấm ngôn kia.
Thuận tay bấm vào trang chủ của tài khoản, phát hiện tài khoản không tồn tại.
Phía chính phủ chỉ trừng phạt cấm ngôn, tài khoản không tồn tại chắc chắn do chủ tài khoản tự xóa.
Chột dạ như vậy?
Còn hoảng thành như vậy......
Giang Từ Vô nhướng mày, nghĩ tới Lư Khoa.
Nhưng cậu cũng không quản mấy chuyện này, tiếp tục xoát hotsearch.
Trương Nhã Vân cách màn ảnh nhìn chằm chằm cậu một lát, bắt đầu đắp mặt nạ: "Gần đây buôn bán thế nào?"
Giang Từ Vô có lệ mà nói: "Khá tốt."
"Chị Vân, sao gần đây lão Giang an phận thế?"
Thế mà lại không mắng gì cậu, quái lạ đến không quen.
"Con không biết sao?" Trương Nhã Vân dừng một chút, nghi hoặc nói, "Tuần trước ông ấy đã đến thành phố Hoa Hưng chi viện cứu tế, thủy tai ở Hoa Hưng rất nghiêm trọng."
"Ông ấy thuận tiện tổ chức đoàn người tình nguyện trong công ty, mẹ tưởng đã nói với con rồi."
Giang Từ Vô à một tiếng, thuận miệng hỏi: "Vậy khi nào ông ta mới về?"
Vừa nói xong, bên kia di động truyền đến một âm thanh mười phần trung khí: "Tôi đã trở về!"
Trương Nhã Vân vẫy vẫy tay, nghiêng mặt nói: "Trở về vừa lúc, Tiểu Giang đang hỏi ông đâu."
Nghe được lời này, tươi cười trên mặt Giang Tu Minh tức khắc biến mất, ông bước đến trước sô pha, cầm lấy di động của Trương Nhã Vân, quát: "Giang Từ Vô!"
"Mày lại chọc chuyện gì nữa vậy hả?!"
Trương Nhã Vân nghi hoặc: "Chuyện gì?"
Giang Tu Minh giương giọng nói: "Tên cáo già Lâm Đức Dung kia muốn mời cả nhà chúng ta ăn cơm."
"Nói là phải xin lỗi, giải thích rõ ràng hiểu lầm."
Trương Nhã Vân: "Là chuyện ở buổi từ thiện bán đấu giá sao?"
"Tôi đã hỏi, không phải!" Giang Tu Minh quay đầu nhìn về phía màn ảnh, thấy mặt mày Giang Từ Vô gục xuống, bộ dáng lười biếng, tức giận tận trời, tức muốn hộc máu.
Ông đoạt di động, hùng hùng hổ hổ mà nói: "Cha mày cực khổ làm từ thiện cứu tế bên ngoài, mày thì hay rồi, ở nhà làm xằng làm bậy! Hở chút là chọc rắc rối!"
"Có thể cho tao thời gian nghỉ ngơi không hả?!"
"Chỉ biết hố cha mày, ông nội mày mà biết cũng phải bật quan tài nhảy ra!"
Nghe được lời này, Giang Từ Vô tưởng tượng đến cảnh Giang Thành Đạo nhảy ra khỏi quan tài một phen.
Cậu chớp hạ mắt, không nhịn được nói: "Lão Giang, chết đi sống lại là chuyện tốt."
"Phải mở tiệc nha!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook