Giang Từ Vô nói xong lại ăn thêm hai lát khoai tây, nằm liệt ra sô pha.
Giang Tu Minh thấy dáng vẻ lười nhác này của cậu thì tức giận, giật khoai tây lát từ trong tay cậu, quát: "Mày muốn làm tao tức chết à?!"
Giang Từ Vô liếm ngón tay còn sót lại vị khoai, chậm rì rì nói: "Lão Giang, đừng có tức giận, tôi cũng đâu có nóng nảy."
Sốt ruột cái gì?
Sốt ruột đi tìm chết.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Giang Tu Minh càng tức giận, gân xanh trên trán giật giật, huyệt thái dương nhảy thình thịch, gân cổ lên mà quát: "Giang Từ Vô!"
Tiếng quát quanh quẩn trong phòng khách, đinh tai nhức óc.
Giang Từ Vô nâng mí mắt, nhìn chằm chằm Giang Tu Minh, ông đã tức đến đỏ mặt tía tai, khí chất nho nhã cũng biến mất.
Xem ra là thật sự tức giận.
Cậu biết Giang Tu Minh không thích những đồ vật liên quan tới huyền học, nhưng không nghĩ rằng ông sẽ chán ghét tới mức này.
Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, đi thẳng vào vấn đề: "Trước ngày Giang lão đầu mất đã tính một quẻ cho tôi, nói rằng tôi sẽ gặp nhiều tai nạn, không thể sống quá 25 tuổi." Cậu năm nay đã 23 tuổi, chỉ còn thời gian hai năm.
"Ông ấy bảo tôi kế thừa cửa hàng nhang đèn, tích đức làm việc thiện để kéo dài tuổi thọ."
"Đánh rắm!" Biểu hiện của Giang Tu Minh không có gì thay đổi, vẫn là bộ dạng giận đùng đùng: "Ông của mày làm gì cũng không giỏi, giỏi nhất là lừa gạt.

Có khi nào ông ấy xem bói chuẩn xác đâu?"
Trương Nhã Vân xen miệng vào: "Tính thời tiết vô cùng chuẩn."
"Đó là bởi vì ông ấy bị phong thấp," Giang Tu Minh bước đến sô pha bên cạnh, nhìn Giang Từ Vô nói: "Tháng trước bác sĩ nói thân thể mày vô cùng khỏe mạnh."
Giang Từ Vô gật gật đầu, trả lời: "Thân thể khỏe mạnh không đồng nghĩa với tôi sẽ không chết.

Nói không chừng sẽ gặp tai nạn giao thông, đi máy bay bị sét đánh hoặc là đám người nào đó bên ngoài âm mưu hãm hại -----"
"Nói lung tung," Giang Tu Minh đánh gãy lời của cậu, mặt lạnh tanh mà nói: "Đừng có nghe ông mày nói hươu nói vượn.

Ông nội mày chết nhưng mày sẽ không."
Giang Từ Vô liếc nhìn ông một cách kỳ quái: "Liên quan sao?"
Giang Tu Minh: "......"
Sau một lúc lâu, ông nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Thằng nhóc ranh, hôm nay tao đã nói qua một lần rồi, mày còn dám đến cái cửa hàng đó thì đừng có quẹt thẻ của tao nữa."
Giang Từ Vô nao nao, thế mà lão Giang lại quyết tâm động tay với cậu.


Cậu chớp hạ mi mắt, nhịn không được mà hỏi: "Lão Giang à, tôi là con ruột của ngài thật hả?"
Giang Tu Minh: "Mày nói cái gì?"
Giang Từ Vô lại nói: "Vậy thì tại sao ngài lại muốn tôi chết ở tuổi xuân xanh?"
Giang Tu Minh: "Biến ngay!!"
Sáng sớm hôm sau, Giang Từ Vô theo Giang Tu Minh và Trương Nhã Vân đi tảo mộ, không thắp hương, chỉ cúng cho Giang lão đầu một vò rượu vàng mà ông yêu thích nhất.

Tưới rượu xong, ngồi trước ngôi mộ nói chuyện vài câu, Giang Từ Vô trực tiếp lái xe đến cửa hàng nhang đèn.
Giang từ Vô lướt mạng muốn mua một cái ghế dựa để đặt trong cửa hàng, đến lúc trả tiền thì phát hiện thẻ mình không có một xu.

Đơn đặt hàng bị bắt phải hủy bỏ.
Giang Từ Vô buông mắt, click mở Wechat Alipay nhìn nhìn, vẫn còn mấy ngàn tệ, tạm thời sẽ không bị đói chết.
Cậu mở Wechat Trương Nhã Vân: [Chị Vân, lão Giang ngưng thẻ của con rồi.]
[Trương Nhã Vân: Nhanh vậy sao?]
[Trương Nhã Vân: Lão Giang lớn tuổi vậy rồi mà vẫn còn rất nhanh nhẹn.]
[Giang Từ Vô: QAQ.]
[Trương Nhã Vân: Mẹ có một biện pháp tốt.]
[Giang Từ Vô: Biện pháp gì?]
[Trương Nhã Vân: Mở cửa hàng.]
[Giang Từ Vô:..............]
Thấy bà cũng không đứng bên phe mình, Giang Từ Vô tắt Wechat tùy tiện quăng điện thoại sang một bên.
Kỳ thật cậu khai trương cửa hàng nhang đèn không phải do quẻ tính kia của Giang lão đầu mà là do Giang lão đầu muốn cậu mở cửa hàng này.
Từ nhỏ đến lớn, Giang lão đầu không bao giờ buộc cậu phải làm bất cứ thứ gì, mọi chuyện đều tùy cậu.

Đây là điều duy nhất mà ông muốn cậu làm.
Giang Từ Vô tựa lưng, xoay ghế dựa, nhìn lướt qua cửa hàng nhang đèn.

Cửa hàng này chiếm diện tích không nhỏ, gần 100m vuông, kệ để hàng đều làm bằng gỗ đỏ, trên tường treo đồng hồ cũng được làm bằng gỗ đỏ hoa lê, tuy phong cách cũ kỹ nhưng lộ ra hơi thở hiện đại.

Theo Giang lão đầu, từ thời ông nội của ông nội đồng lứa Giang gia đều mở cửa hàng nhang đèn.

Một mạch truyền thừa nhưng tới Giang Tu Minh thì nghẽn lại.
Giang Tu Minh từ nhỏ đã ở trường, ở khoa giáo dục, học không tin quỷ thần, chỉ tin khoa học.
Sau khi tốt nghiệp cũng không kế thừa cửa hàng mà đi làm bất động sản, công việc ngày càng thuận lợi, công ty ngày càng lớn, còn cửa hàng nhang đèn thì ngày càng bị quên lãng.
Giang Từ Vô tính toán một chút, hiện tại cậu kế thừa cục diện rối rắm này của lão Giang thì cũng coi như tích một chút công đức.
Nhiệm vụ hàng ngày +1.
Đột nhiên, trong ngõ nhỏ vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
"Ông chủ Giang!"
"Giang, Giang đại sư!"
Giang Từ Vô giương mắt nhìn, chỉ thấy ông chủ Vương đang hết sức lo lắng mà chạy tới, trong ngực ôm một cái túi màu đen vô cùng quen mắt.
"Ông, ông chủ Giang...." Ông chủ Vương chạy nhanh đến dâng hương cho cửa hàng, mệt đến mức thở hổn hển.
Một tay hắn chống quầy hàng, một tay khác ôm cái túi màu đen không chịu bỏ ra.

Bởi vì dùng quá nhiều sức, đồ trong túi bị trồi ra.

Hai cái đĩa vàng cùng rơi xuống trên quầy, ông chủ Vương ai ui một tiếng, vội vàng nhặt lên, như bảo bối phủi phủi rồi nhét lại vào túi.
Giang Từ Vô quét mắt trên dưới, âm khí trên người ông chủ Vương so với hôm qua càng đậm hơn, từ mắt thường có thể thấy tinh khí đã tiêu tán không ít, hẳn là đã chịu một trận lớn kích thích.

Cậu chỉ chỉ ghế, ý bảo ông chủ Vương ngồi xuống.
Ông chủ Vương ngồi xuống ghế, vẫn không chịu buông cái túi trong ngực ra, vừa ôm, vừa xin lỗi: "Ông chủ Giang, tôi, tôi thật lòng xin lỗi về việc hôm qua."
"Tôi không nghĩ tới mình sẽ gặp được thứ kia, tôi thực sự không cố ý, đột nhiên có người nói trong tiệm có quỷ ở cùng, tôi tất nhiên sẽ không tin, thật sự không cố ý ghét bỏ lời cậu nói, ai mà có ngờ trên đời thật sự có quỷ,...."
Ông chủ Vương dạo một vòng mới nói vào trọng tâm.

Hắn miêu tả đầu đuôi sự việc quỷ quái tối qua một lần, bắt lấy cánh tay của Giang Từ Vô nói: "Tối hôm qua may là có giấy trát tiểu nhân cậu đưa cho tôi, nếu không mạng của tôi cũng đi rồi."
Giang Từ Vô: "Không đâu."

Nữ quỷ bám theo ông chủ Vương một quảng thời gian mà ông chủ Vương vẫn còn đầy đủ tứ chi, hiển nhiên là nữ quỷ không muốn mạng của hắn.

Nữ quỷ có ý đồ khác.
Ông chủ Vương cho rằng cậu đang khiêm tốn, cười cười hỏi: "Ông chủ Giang, tôi nên làm thế nào bây giờ? Mua thêm giấy trát tiểu nhân hay là cậu đến nhà tôi trừ quỷ?"
Nghe được mấy lời này, Giang Từ Vô chậm rãi mở miệng: "Có thể mua giấy trát trước." Có tiền không kiếm là đồ ngu.
Ông chủ Vương lập tức đứng lên, đi về phía góc tường, từ trong mấy người giấy trát cỡ trung chọn hai cái cái giấy trát nữ hài cao lớn nhất.
Ngày hôm qua nhìn thấy quỷ, hôm nay nhìn giấy trát người lại thấy phá lệ đáng yêu.

Đó là giấy trát người mà Giang lão đầu thuần chế tác thủ công, giá cả hơi chát, hai cái 1000 tệ.
Giang Từ Vô muốn tiết kiệm tiền nên bán luôn.
Đây là cuộc mua bán đầu tiên, Giang Từ Vô chủ động mở miệng hỏi: "Mấy ngày nay anh có đi qua nghĩa địa hay mấy chỗ giết chóc nào không?"
Ông chủ Vương lắc đầu nói: "Không, cả tháng nay đều bận rộn ở cửa hàng tiện lợi, mỗi ngày chỉ đi từ nhà đến tiệm rồi từ tiệm về nhà."
Giang Từ Vô hỏi tiếp: "Có vị khách nào hỏi anh muốn vào tiệm ngồi một chút không?"
Ông chủ Vương nghĩ nghĩ, vỗ đùi: "Có, có!"
"Tôi nhớ hồi mới khai trương cửa hàng, vào buổi tối có một nữ sinh hỏi có thể vào không, tôi tưởng cô bé muốn mua cái gì nên nói đương nhiên có thể, mới quay đầu thì không thấy người đâu nữa."
Nói tới đây, hắn ôm chặt cái túi trong ngực, khẩn trương hỏi: "Ông chủ Giang, đó, đó không phải người sao?"
Giang Từ Vô ừ một tiếng: "Là Trạch Quỷ."
Ông chủ Vương khẩn trương hỏi: "Đó là quỷ gì vậy?"
Giang Từ Vô sờ cằm, chậm rì rì giải thích: "Là loại quỷ muốn nhà của anh, sử dụng nhiều thủ đoạn hù dọa anh để đuổi anh ra khỏi nhà, độc chiếm nhà anh."
"Lúc trước anh đồng ý cho nó vào nhà tức là cho phép nó ở lại."
Sắc mặt ông chủ Vương thay đổi, vội không ngừng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Giang Từ Vô không nói gì, kỳ thực cậu cũng không rõ nữa.

Giang lão đầu giảng cho cậu nghe không ít chuyện quỷ quái xưa, Trạch Quỷ, Ngũ kì quỷ, Sơn tiêu năm thông,...!nhưng không có dạy cậu cách đuổi quỷ.
Rốt cuộc thì người đuổi quỷ là đạo sĩ, Giang lão đầu lại là ông chủ cửa hàng nhang đèn.
Giang Từ Vô cũng không giấu giếm ông chủ Vương, ăn ngay nói thật: "Tôi mở cửa hàng nhang đèn, không phải đạo sĩ."
Ông chủ Vương nghĩ thầm, cậu so với mấy đạo sĩ còn lợi hại hơn nhiều, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn bị quỷ bám.
Hắn vội vàng nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu.

Đuổi quỷ thì phải thêm tiền."
Giang Từ Vô không ngờ ông chủ Vương lại biết điều như vậy.


Cậu nghĩ chuyện bản thân một chút, điệu thấp nói: "Tôi có thể thử xem."
"Cảm ơn ông chủ Giang," ông chủ Vương nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận hỏi, "Khi nào thì chúng ta đi đuổi quỷ? Buổi tối hả?"
Giang từ Vô nhìn đồng hồ: "Không cần, năm phút nữa."
Ông chủ Vương cho rằng năm phút sau là giờ lành để đuổi quỷ thì không hỏi nhiều nữa, đứng dậy nói: "Để tôi gọi điện thoại cho người nhà trước." Nói xong, hắn đi đến chỗ trống trong cửa hàng gọi điện thoại.
Giang Từ Vô lấy trong ngăn kéo ra một xấp giấy chiếc nguyên bảo* màu vàng, gấp gấp lại rồi lại cắt tiểu người giấy như tối hôm qua, dọc theo hình dáng người giấy trát mà cắt.
*nguyên bảo: đồ cúng các loại.
Cắt xong một chồng dày tiểu người giấy, ông chủ Vương cũng đã gọi điện thoại xong.
Giang Từ Vô đưa cho hắn vài tờ, mở miệng nói: "Đến tiệm thôi."
"Cảm ơn, ông chủ Giang." Ông chủ Vương liên tục nói cảm ơn, bỏ giấy trát tiểu nhân vào túi.
Hắn xách theo nhang đèn, một tay khác ôm chặt hai giấy trát người cỡ trung, gắt gao đi cạnh bên người Giang Từ Vô, không dám đi quá xa.
Buổi sáng, bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời rất sáng sủa nhưng ngõ nhỏ vẫn đen nhánh như cũ, trông giống buổi đêm hơn.
Đi đến cửa hàng tiện lợi, liền cảm nhận được từ kẹt cửa chảy ra hàn khí dày đặc.

Ông chủ Vương nổi da gà đầy người, lấy chìa khóa mà tay run bần bật, run một hồi lâu mới có thể cắm chìa khóa vào mở cửa.
Cửa hàng tiện lợi không có điều hòa nhưng không biết từ đâu lan ra một một trận hàn khí, dù đã mở đèn cũng cảm nhận được sự âm trầm quái lạ.
Ông chủ Vương nhích tới bên cạnh Giang Từ Vô, phát hiện không còn lạnh nữa, trong lòng lại càng tín nhiệm Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô dạo một vòng cửa hàng, nơi nào cũng có tầng tầng nhàn nhạt âm khí nhưng lại không có bóng dáng của Trạch Quỷ.

Ông chủ Vương đứng phía sau cậu, khẩn trương mà nhìn xung quanh: "Ông chủ Giang, có cần tôi phải làm gì không?"
Giang Từ Vô đáp nhẹ, lấy ba nén nhang trong túi mà hắn đang ôm trong ngực ra, nhét vào tay ông chủ Vương.

Tiếp theo tùy tay cầm bật lửa trên quầy, đốt nhang.

Khói chậm nhẹ bay lên, quanh quẩn trên không trung.

Ông chủ Vương hít hít mũi, cảm thấy loại nhang này cũng khá tốt.
Bỗng dưng, một trận gió lạnh thổi tới cổ của hắn, lạnh căm căm.

Ông chủ Vương sợ tới mức run tay, vội nhìn về phía Giang Từ Vô.

Hắn còn chưa kịp gọi người liền nghe thấy một tiếng cười kiều mị trên đỉnh đầu: "Hì hì.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương