Tôi Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức
-
25: Nữ Quỷ Bệnh Tâm Thần!
Dạ Du tuần sử ngơ ngác nhìn Giang Từ Vô.
Thân thể thon gầy của cậu như mềm nhũn mà dựa vào ghế da mềm mại, ngũ quan tinh xảo, gương mặt tái nhợt không chút máu, thoạt nhìn là đại thiếu gia bệnh tật quấn thân trong tiểu thuyết.
Nhưng ngay cả quỷ cậu cũng không buông tha.
Tám chữ "Không thể trông mặt mà bắt hình dong" cắm rễ trong lòng Dạ Du tuần sử.
Hắn dừng một lát, thấy Giang Từ Vô không nói gì cả, thử mở miệng hỏi: "Ông chủ Giang, còn thời gian nghỉ ngơi của ta thì sao?"
Giang Từ Vô nhướng mày, nói thẳng: "Ngươi không cần nghỉ ngơi, hồn phách thì cũng đâu biết mệt."
"Ăn chút hương khói là tốt lên mà, không chỉ có thể thả lỏng, còn trợ giúp tu luyện."
Dạ Du tuần sử trầm mặc, đây là do hắn miệng tiện mà!
Sau một lúc lâu, hắn nhu nhược nói: "Bây giờ ta rút lại mấy lời vừa rồi, không cần hương khói nữa, còn kịp không?"
"Kịp," Giang Từ Vô gật đầu, nói với hắn, "Ta cho ngươi hương khói."
Dạ Du tuần sử nghe hiểu ý của Giang Từ Vô, cho hắn hương khói, chính là không có thời gian nghỉ ngơi.
Hương khói đáng quý, nhưng tự do cũng quý.
Tròng mắt Dạ Du tuần sử xoay chuyển, thật sự không nghĩ ra chiêu gì, đành phải quay đầu nhìn chằm chằm Vương Bàng Bàng bên cạnh, thỉnh cầu chi viện.
Vương Bàng Bàng gãi gãi tóc, mặt đầy kinh ngạc: "Tiểu Dạ ngươi còn rối rắm cái gì?"
"Nếu ta biến thành quỷ, ước gì có thể thay ông chủ Giang làm việc 24 giờ."
Dạ Du tuần sử: "......"
Hắn cứng đờ kéo khóe miệng, nói với Vương Bàng Bàng: "Yên tâm, có cơ hội."
"Ngươi sớm muộn gì cũng chết."
Vương Bàng Bàng: "......"
Dạ Du tuần sử nhìn về phía Giang Từ Vô, do dự hỏi: "Ông chủ Giang, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có sao?"
Giang Từ Vô cười cười, hỏi ngược lại: "Ta thoạt nhìn giống như một ông chủ vô nhân tính lắm hả?"
Dạ Du tuần sử ngoài mặt thì lắc đầu, dưới đáy lòng lại điên cuồng gật đầu.
Giang Từ Vô nói với hắn: "Lúc không có khách hàng, đương nhiên ngươi có thể tùy ý nghỉ ngơi."
Nghe được những lời này, Dạ Du tuần sử nhìn quét một vòng cửa hàng nhang đèn.
Không chỉ không có ai trong tiệm, ngay cả ngõ nhỏ cũng không có người đi qua.
Nếu ban ngày không có khách, vậy chẳng phải hắn sẽ luôn được nghỉ ngơi sao?
Trong lòng Dạ Du tuần sử vui vẻ, truy vấn nói: "Ông chủ Giang, ta đây có thể được bao nhiêu nhang?"
Giang Từ Vô: "Một ngày ba nén, nguyên bảo cuối tháng sẽ phát, dựa theo tiền lương ở âm phủ của ngươi."
Dạ Du tuần sử vốn dĩ cho rằng chỉ có thể ăn hương khói, không nghĩ tới còn có nguyên bảo.
Điều này có ý nghĩa gì?
Ý nghĩa là ông chủ Giang cực kì muốn hắn nha.
Hắn suy tư một lát, thu liễm ý mừng nơi đáy mắt, cố ý nói: "Tiền lương âm sai cũng không cao lắm."
Ngụ ý là, muốn thêm nguyên bảo.
Giang Từ Vô cười khẽ, vắt chéo hai chân, mũi chân chống nhẹ trên mặt đất, chậm rì rì mà nói: "Tiền lương của âm sai không cao......"
"Xem ra ngươi cũng không quá cần nhiều nguyên bảo."
Dạ Du tuần sử: "???"
Giang Từ Vô: "Vậy cứ tính một chút thôi, huống hồ trừ trong tiệm ra, ngươi cũng không tiêu tiền làm gì."
Dạ Du tuần sử: "......"
Hắn hút hai ba hút sạch hương, vội vàng bay đến trước mặt Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, bên dưới không cần dùng đến nguyên bảo, không phải ta không cần, chỉ là phát hơi thiếu......"
Giang Từ Vô nhướng mày, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Phải không nhỉ."
"Ta thấy bộ dáng ngươi cũng không cần chúng làm gì."
"Ta --" Dạ Du tuần sử đối mắt với đôi con ngươi đen nhánh kia, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Cánh môi Giang Từ Vô khẽ nhếch, con ngươi hẹp dài thoáng cong lên, rõ ràng là gương mặt tươi cười, đáy mắt lại không có ý cười.
Dạ Du tuần sử lúc này mới hiểu được ý vừa rồi của Giang Từ Vô.
Không phải đơn thuần nói hắn không cần nguyên bảo, mà là ở trong tối hố hắn.
Giang Từ Vô nhìn hắn, tùy tay ném âm sai lệnh lên bàn, nhẹ nhàng gõ một chút: "Ngươi không muốn làm cũng không sao, ta không bắt buộc."
"Bên dưới đó nhiều âm sai như vậy, không phải ai cũng chê mệt."
"Ông chủ Giang," Dạ Du tuần sử vội vàng ngăn cậu lại, ý thức được bản thân căn bản không được lựa chọn đường sống, vội vàng nói, "Ông chủ Giang, ta nguyện ý!"
"Rất nguyện ý làm việc cho ngươi!"
Giang Từ Vô nhìn hắn, chậm rãi thu hồi âm sai lệnh.
Dạ Du tuần sử nhẹ nhàng thở ra.
Vương Bàng Bàng quay đầu nhìn hắn, vui tươi hớn hở nói: "Tiểu Dạ, về sau chúng ta là đồng sự rồi."
Vẻ mặt Dạ Du tuần sử chết lặng: "Không phải ngươi tự mình mở cửa hàng rồi sao?"
Vương Bàng Bàng lập tức nói: "Ta chính là bộ phận hậu cần của ông chủ Giang, về sau trong tiệm có thêm ngươi là nhân viên."
Dạ Du tuần sử: "Ta là quỷ, trong cửa hàng ngươi có gì để ta ăn được không?"
"Không có," Vương Bàng Bàng nhìn hắn, đương nhiên mà nói, "Ngươi có thể mua đồ của ông chủ Giang để ăn."
Dạ Du tuần sử: "......"
Trong cửa hàng này không có một người bình thường!!
Giang Từ Vô thu hồi tầm mắt, lâm vào trầm tư.
Bây giờ thì ngoại cần, hậu cần và nhân viên hằng ngày cũng đã có, nên bắt đầu buôn bán chính thức rồi.
"Tiểu Dạ, ngày mai bắt đầu đi làm."
"Được, vậy ta đi trước." Dạ Du tuần sử lập tức rời khỏi cửa hàng nhang đèn, nắm chặt một chút thời gian nghỉ ngơi cuối cùng.
Giang Từ Vô cầm lấy di động, click mở lịch ngày.
Hôm nay là thứ năm, cuối tuần là có thể chính thức khai trương.
Nhưng sợ ngày mở cửa kia lại không một bóng người.
Buổi tối trở lại phòng 201, đã thấy Yến Triều Nhất ngồi ngay ngắn trên sô pha xem TV.
Giang Từ Vô đến gần, ngồi trên sô pha, thuận miệng hỏi: "Cái khóa hồn trận kia có thể duy trì trong bao lâu?"
Yến Triều Nhất nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói: "Đến khi tôi chết."
Giang Từ Vô nhướng mày: "Vậy ra còn dài."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô lại hỏi: "Chu sa vẫn còn đó không?"
Yến Triều Nhất liếc mắt nhìn cậu, bình tĩnh giải thích: "Chu sa chỉ là môi giới cho trận pháp, trận pháp đã hình thành, không liên quan tới chu sa nữa."
Giang Từ Vô lướt vòng bạn bè, đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Ban ngày tôi thử vẽ trận pháp, đã hủy trận pháp chu sa."
Yến Triều Nhất: "Chỉ cậu --"
Giọng nói im bặt.
Giang Từ Vô nghiêng đầu, chỉ thấy Yến Triều Nhất trầm mắt, lông mi che khuất cảm xúc nơi đáy mắt, nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.
"Chỉ tôi gì?"
Yến Triều Nhất chậm rãi mở miệng: "Chỉ cậu thì không được."
Giang Từ Vô: "......"
Cậu kéo khóe môi, đôi tay chống sô pha, tiến đến trước mặt Yến Triều Nhất.
Yến Triều Nhất theo bản năng mà ngửa ra sau, muốn kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Giây tiếp theo, đã bị Giang Từ Vô túm chặt cổ áo, đột nhiên kéo tới gần.
Khoảng cách hai người càng gần, gần đến mức như dán chóp mũi vào nhau, hắn có thể ngửi được rõ ràng mùi hương man mát nhàn nhạt trên người Giang Từ Vô.
Giang Từ Vô cười khẽ: "Tôi không được, anh kéo dài, vừa lúc có thể dạy tôi."
"Cũng coi như là hành thiện tích đức, Yến tiên sinh."
Cậu kéo ngữ điệu, âm cuối hơi cao lên, giống như một cái móc nhỏ nhẹ nhàng chạm vào làn da, làm người khác nổi lên một chút ngứa ngáy.
Lông mi Yến Triều Nhất run rẩy, nhấp môi nói: "Không dạy người ngoài."
Giang Từ Vô: "Chúng ta cùng ăn cùng ở cùng làm, còn gọi là người ngoài?"
"Nếu anh muốn cùng ngủ, cũng không phải không được."
Nói rồi, cậu hơi ngẩng mặt, chóp mũi lơ đãng mà đụng vào mặt Yến Triều Nhất.
Xúc cảm hơi lạnh lướt qua trong giây lát, Yến Triều Nhất mạc danh mà hoảng thần.
Giây tiếp theo, hắn lập tức lấy lại tinh thần, muốn kéo ra khoảng cách giữa cả hai, nhưng cổ áo còn bị nắm chặt trong tay Giang Từ Vô, đành phải nói: "Cậu có thể tìm đến Thượng Thanh Phái học."
Giang Từ Vô nhướng mày, chậm rãi buông tay, nghĩ thầm, Thượng Thanh Phái, nghe qua có chút quen tai.
Cậu cúi đầu cầm lấy di động, tìm kiếm Thượng Thanh Phái trước mặt Yến Triều Nhất.
【 Tông phái đạo giáo đông đảo, Thượng Thanh Phái, gia tăng ở thời kì triều Tấn, toàn giáo chủ tin phụng Đạo giáo Tam Thanh "Nguyên Thủy Thiên Tôn", Mao Sơn Phái xuất hiện trên điện ảnh chính là phái này, bởi vậy, Thượng Thanh Phái cũng được xưng là "Mao Sơn tông"......】
Yến Triều Nhất là đạo sĩ Mao Sơn?
Giang Từ Vô nhìn đến mục thu phí của Mao Sơn Phái.
Nhớ tới có chuyện còn quan trọng hơn thân phận của Yến Triều Nhất.
Tiền!
Cậu click mở WeChat, tìm thông báo chuyển khoản của Trần Quang, chụp lại màn hình chia sẻ cho Yến Triều Nhất.
"Lần đầu tiên làm việc thiện, giảm giá 20%, chuyển khoản WeChat."
Yến Triều Nhất không nói lời vô nghĩa, trực tiếp chuyển tiền cho cậu.
Giang Từ Vô thích loại người ít nói nhiều tiền như này.
Còn một người thiếu tiền cậu nữa.
Cậu tìm được WeChat trong danh sách nhóm chơi trò chiêu quỷ.
【 Giang Từ Vô: @Lư Khoa.
】
【 Giang Từ Vô: Tỉnh rồi thì trả tiền.
】
【 Lư Khoa:......Tôi còn ở bệnh viện.
】
【 Giang Từ Vô: Ở bệnh viện thì không có tiền? 】
【 Lư Khoa: Chờ sau khi tôi xuất viện đã.
】
【 Giang Từ Vô: Được thôi, cuối tuần lại vừa lúc, cửa hàng nhang đèn chính thức khai trương.
】
【 Lý Phương Phương: Lúc trước không phải khai trương rồi hả? 】
【 Giang Từ Vô: Lúc trước coi như buôn bán thử.
】
【 Chu Vũ San: Chính thức buôn bán có hoạt động gì đặt biệt sao? 】
【 Giang Từ Vô: Có, chờ đi.
】
【 Chu Vũ San: Chờ mong.jpg】
Giang Từ Vô trò chuyện riêng hỏi Chu Vũ San địa chỉ trường Lư Khoa, cũng không thúc giục Lư Khoa trả tiền, dù sao chạy khỏi hòa thượng cũng không chạy khỏi miếu.
Yến Triều Nhất cũng ở trong nhóm, nghe âm thanh nhắc nhở leng keng leng keng không ngừng, hắn cầm lấy di động nhìn, hỏi: "Chính thức buôn bán?"
Giang Từ Vô chớp hạ mắt, ngữ điệu mang ý cười: "Muốn biết?"
"Ngày mai đưa anh đi xem."
"Không cần, không muốn." Yến Triều Nhất chuyển tầm mắt, trực giác nói hắn biết bên trong có âm mưu.
Giang Từ Vô thở dài, tiếc nuối nói: "Được thôi, tôi đi tìm lão Vương."
............
Buổi sáng hôm sau, lúc Giang Từ Vô xuống cửa hàng.
Dạ Du tuần sử đã mở cửa, mở đèn, ngồi trên ghế phát ngốc cùng Vương Bàng Bàng.
Thấy Giang Từ Vô, Vương Bàng Bàng ngáp một cái, chỉ chỉ sữa tươi trên bàn: "Ông chủ Giang, đây là loại mới, uống khá được."
Giang Từ Vô đáp nhẹ, không ngồi sau quầy như bình thường, mà biếng nhác dựa vào quầy.
Dạ Du tuần sử ngẩng đầu hỏi cậu: "Ông chủ Giang, muốn ta ở đây làm gì vậy?"
Giang Từ Vô cắn ống hút, không trả lời vấn đề của hắn, mà chỉ hỏi: "Phía dưới các ngươi trảo lệ quỷ như thế nào?"
Dạ Du tuần sử ăn ngay nói thật: "Tùy duyên."
Giang Từ Vô: "?"
Dạ Du tuần sử nhỏ giọng nói: "Lệ quỷ tu luyện nhiều năm so với vài âm sai còn lợi hại hơn, lại giảo hoạt đa đoan, nên trảo quỷ không phải nhiệm vụ cưỡng chế của âm sai, mà chỉ phân thêm hạng, có thể tấn chức gì gì đó."
Nghe được lời này, Vương Bàng Bàng không nhịn được xen mồm nói: "Vậy các ngươi liền mặc kệ mấy lệ quỷ đó hại người?"
"Đương nhiên không phải," Dạ Du tuần sử dừng một chút, chậm rãi giải thích, "Mười đại âm quỷ sai chuyên môn phụ trách đối phó lệ quỷ, đối với âm sai bình thường thì không phải nhiệm vụ bắt buộc."
"Họ sẽ không thường đi riêng để bắt lệ quỷ.
Nhưng nếu gặp trên đường đi câu hồn, vẫn phải cảnh giác một chút, đánh thắng được thì trực tiếp dẫn đi, đánh không lại thì phải báo lên để xử lý."
"Từ từ," Vương Bàng Bàng buồn bực hỏi, "Tiểu Dạ, có vấn đề này, vì sao họ lại biến thành lệ quỷ vậy? Lúc chết không phải bị các ngươi dẫn đi rồi sao?"
Dạ Du tuần sử: "Đương nhiên là chúng ta sẽ trực tiếp dẫn đi, nhưng sẽ phát sinh vài chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như trên đường câu hồn lại gặp lệ quỷ khác, âm hồn chạy mất."
Nói rồi, hắn nhìn về phía Vương Bàng Bàng: "Lão Vương, ngươi không cần lo lắng, có lệ quỷ, nhưng không có nhiều đến vậy."
"Âm hồn bình thường hóa thành lệ quỷ cũng không phải dễ dàng gì, hoặc là sinh thời làm nhiều việc ác, hoặc là sau khi chết biết được thuật pháp tu hành."
"Giống như trên dương gian cũng có tội phạm giết người, nhưng không phải lúc nào cũng thấy được."
Giang Từ Vô uống hai ba ngụm sữa tươi, thuận miệng nói: "Trong tòa nhà đối diện có một đám."
Dạ Du tuần sử trầm mặc một lát, khô cằn nói: "Cho nên chuyện này là chuyện vô cùng đặc thù."
Vương Bàng Bàng giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là ông chủ Giang!"
Giang Từ Vô xốc mí mắt, tiếp tục hỏi Dạ Du tuần sử: " m sai các ngươi bắt lệ quỷ có thể được khen thưởng, người sống bắt lệ quỷ có được khen thưởng không?"
Chuyện cậu hỏi đã chọc vào điểm mù tri thức của Dạ Du tuần sử.
Hắn suy nghĩ một lát, ăn ngay nói thật: "Khen thưởng do phủ Thưởng Thiện phụ trách, ta không rõ lắm, nhưng theo ta biết, bất luận ai làm việc tốt đều sẽ được ghi lại."
Giang Từ Vô: "Sau đó thì sao?"
"Ghi lại thì có ích gì?"
Dạ Du tuần sử: "Để ngươi đầu thai sớm chút."
Giang từ vô: "......"
"Còn gì nữa?"
Dạ Du tuần sử nghĩ nghĩ: "Nếu muốn làm âm sai thì cũng dễ hơn?"
Giang Từ Vô: "......!Đã chết rồi còn muốn ta phải làm việc?"
"Đã chết còn muốn làm việc thì tính gì chứ." Dạ Du tuần sử nhìn cậu, sâu kín mà nói, "Có quỷ nha, đã chết rồi nếu không cần ngủ thì không cần thôi việc."
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hắn: "Một ngày bốn nén nhang."
Dạ Du tuần sử lập tức kéo khóe miệng, khuôn mặt xanh trắng cứng đờ miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: "Cảm ơn ông chủ Giang."
"Ông chủ Giang, ngài định đối phó mấy lệ quỷ trong tòa nhà kia thế nào đây?"
Giang Từ Vô ném hộp sữa vào thùng rác, thuận miệng nói: "Ta không định động thủ, mà để người khác động thủ."
Dạ Du tuần sử ngẩn người, cân nhắc từng câu từng chữ hỏi: "Là người sao?" Không phải quỷ là hắn chứ?
Giang Từ Vô ừ một tiếng, bổ sung nói: "Gọi là quỷ có nhân dân tệ cũng đúng."
Dạ Du tuần sử không quen biết quỷ nào có nhân dân tệ, nhưng hắn biết một người.
Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Vương Bàng Bàng bên cạnh.
Vương Bàng Bàng mờ mịt nhìn họ: "Ông chủ Giang, tôi, tôi sẽ không trảo quỷ đâu."
Hắn chính là một tên phế vật vẽ một trận pháp cũng không ra!
Giang Từ Vô ném cho hắn một chồng giấy trát tiểu nhân, an ủi nói: "Không sao, giấy trát tiểu nhân sẽ bảo hộ anh."
Dạ Du tuần sử tươi cười: "Còn có thể giúp ngươi sớm ngày đầu thai."
Vương Bàng Bàng: "......"
Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Từ Vô, thấy cậu không nói giỡn, xoa xoa tay trên áo, nhận giấy trát tiểu nhân: "Ông chủ Giang, trảo thế nào đây?"
Giang Từ Vô: "Đợi chút, anh muốn trảo thế nào thì trảo thế ấy."
Vương Bàng Bàng kinh ngạc: "Thật sao?"
Giang Từ Vô gật gật đầu: "Anh muốn trảo sao cũng được."
"Còn trảo được không lại là chuyện khác."
Vương Bàng Bàng: "......"
Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn Dạ Du tuần sử, thấy hắn mặc một thân đen lại còn đội mũ, trên eo treo Câu Hồn Liên.
Thật sự quá dễ nhận biết.
"Tiểu Dạ, ngươi đi đổi bộ đồ khác đi."
Dạ Du tuần sử ngẩn người: "Ta không có mang quần áo đến đây, bây giờ phải đi xuống đổi sao?"
Giang Từ Vô: "Không cần, trong cửa hàng cũng có mấy bộ bằng giấy, trực tiếp thiêu cho ngươi là được."
Dạ Du tuần sử bay trên không trung, thấy áo quần bằng giấy trên kệ hàng.
Quàn linh cữu và quần áo mai táng lòe loẹt, đỏ tím đan xen, không có bộ nào màu trắng đen cả.
Mí mắt hắn giật giật, hỏi: "Ông chủ Giang, không có bộ nào khác sao?"
"Không có," Giang Từ Vô thấy hắn chưa chọn được, trực tiếp nói với Vương Bàng Bàng, "Lão Vương, tùy tiện thiêu một bộ cho cậu ta đi."
Vương Bàng Bàng lập tức đứng dậy, cầm bộ áo giấy màu xanh lục gần đó nhất.
Dạ Du tuần sử lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Quá xấu, lão Vương, bằng không ngươi thiêu quần áo của ngươi cho ta đi."
Vương Bàng Bàng hơi dừng tay, hỏi: "Ngươi có nhân dân tệ không? Có tiền thì ta dẫn ngươi đi chọn."
Dạ Du tuần sử: "......!Không có."
Vương Bàng Bàng vừa thiêu vừa nói: "Tiểu Dạ, đồ trên dương gian đều phải có tiền mới mua được."
"Ông chủ Giang miễn phí áo giấy cho ngươi, ngươi còn kén chọn."
Giang Từ Vô đi đến trước kệ hàng, nhìn mặt nạ giấy trước mặt.
Kiểu dáng mặt nạ vô cùng đa dạng, có mặt nạ trắng đen bình thường, cũng có hình Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và các loại nhân vật khác.
Cậu rũ mắt nhìn một lát, chọn cái mặt nạ hồ ly đỏ trắng đan xen.
Tuy mặt nạ làm bằng giấy, nhưng bên trong cũng có khung gỗ chống đỡ, khá chắc chắn.
Chờ cậu mang mặt nạ lên, Dạ Du tuần sử cũng thay một bộ áo quần dài màu xanh lục.
Ánh huỳnh quang của bộ áo làm gương mặt trắng xanh của hắn càng tái đi.
Thoạt nhìn không ra "con người".
Giang Từ Vô tùy tay chọn cái mặt nạ thuần trắng che hết cả mặt, ném vào chậu than: "Mang lên."
Dạ Du tuần sử ngoan ngoãn mang mặt nạ lên.
Quần áo màu xanh lóa mắt kết hợp với mặt nạ trắng thuần, có loại cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
Giang Từ Vô nhắc nhở: "Lát nữa đi vào, đừng lộ mặt."
Dạ Du tuần sử không nhịn được tò mò hỏi: "Vì sao vậy?"
Giang Từ Vô: "Lỡ đâu về sau thấy ngươi, bọn chúng đều nấp hết thì sao?"
Dạ Du tuần sử xem nhẹ hai chữ "Về sau", ngẩng đầu ưỡn ngực mà nghĩ, chính khí của mình quả nhiên uy hiếp được đám lệ quỷ.
Thấy cả hai người họ đều mang mặt nạ, Vương Bàng Bàng hỏi: "Ông chủ Giang, tôi cũng phải mang hả?"
Giang Từ Vô: "Tùy anh."
Dù sao thì sau này Vương Bàng Bàng đi ra, cũng không làm gì nữa.
Vì thống nhất đoàn đội, Vương Bàng bàng cũng chọn cái mặt nạ rồi mang lên.
Hai người một quỷ đi ra cửa hàng nhang đèn, đi về hướng tòa nhà đối diện.
Đi lên cầu thang, một cổ khí lạnh lan tràn lên lòng bàn chân, bao phủ quanh thân, cứ như đi vào hầm đá.
Khí lạnh bốn phương tám hướng dọc theo khe hở quần áo chảy dọc vào người, đông lạnh đến mức người ta không khỏi run cầm cập.
Giang Từ Vô ngẩng đầu nhìn lên trên, lúc này cậu không nghe thấy tiếng lệ quỷ nào nói chuyện khe khẽ nữa.
Vương Bàng Bàng nắm chặt giấy trát tiểu nhân, nhích lại sát bên cậu.
Sau khi tới gần Giang Từ Vô, lạnh lẽo quanh thân tựa như tiêu tán không ít.
Hắn nhìn cầu thang đen nhánh, khẩn trương hỏi: "Ông chủ Giang, có thể mở đèn không?"
Giang Từ Vô: "Không biết nữa, anh thử xem."
Vương Bàng Bàng giơ đèn pin di động chiếu một vòng, thấy được một cái nút trên tường.
"Cùm cụp" một tiếng, đèn cầu thang sáng lên, trên bóng đèn là tro bụi che kín.
Ánh đèn có chút mù mịt mênh mông, không tính là quá sáng.
Giang Từ Vô xốc mí mắt, đánh giá tòa nhà này.
Tay vịn cầu thang hình như được làm bằng sắt, có thể thấy rỉ sắt bên trên, từng khối từng khối, tựa như lây dính vết máu.
Tuy rằng cầu thang có chút sáng, nhưng ánh sáng này cũng không lan được tới hành lang.
Hành lang vẫn cứ đen nhánh âm trầm, còn ẩn ẩn lộ ra một hương vị cũ kĩ nặng nề.
Giang Từ Vô thuận miệng hỏi Vương Bàng Bàng: "Lão Vương, anh cảm thấy sao?"
Vương Bàng Bàng nhìn nhìn, khẩn trương nuốt nước bọt: "Tôi, tôi thấy nơi này cứ như nhà ma vậy."
Là cái loại nhà ma mà dù đã mở đèn vẫn sợ á.
Giang Từ Vô vừa lòng gật đầu, tiếp tục đi lên trên.
Vương Bàng Bàng theo sát sau mông cậu, nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ Giang, lúc trước cậu nói chỗ này có bao nhiêu quỷ?"
Giang Từ Vô: "Mười mấy con."
Vương Bàng Bàng càng khẩn trương, một tay bắt lấy góc áo Giang Từ Vô, một tay bắt lấy góc áo Dạ Du tuần sử.
Đi lên lầu hai, đột nhiên ánh đèn ở cầu thang lóe sáng.
Vương Bàng Bàng nheo mắt, vội vàng hỏi: "Ông chủ Giang, có phải quỷ tới rồi không?"
Giang Từ Vô: "Không."
Đại khái là vì chuyện của rỗng ruột quỷ, mấy con lệ quỷ này không dám chủ động xuất đầu lộ diện.
Vương Bàng Bàng vừa muốn thở phào một hơi, giây tiếp theo đã nghe được âm thanh rất nhỏ phát ra từ TV.
"Anh như vậy......!yêu yêu......!em......"
"Em yêu anh......!yêu yêu yêu......"
"Anh cũng......"
Thanh âm đứt quãng, còn có thanh âm quỷ dị kèm theo đó.
Giang Từ Vô hơi dừng chân, đi vào hành lang lầu hai.
Vương Bàng Bàng ấn cái nút trên tường, bóng đèn trên đỉnh đầu chậm rãi sáng lên, chiếu sáng một khu vực nhỏ.
Hành lang nhỏ hẹp dài, ở cuối là cái cửa sổ, nhưng đen kịt, không thấy mặt trời.
Trên sàn nhà phủ đầy tro bụi, còn có xác chết của vài loại côn trùng.
Trái phải hai bên đều là cửa phòng bị khóa chặt, hết thảy đều cho người ta một loại cảm giác áp bách khó miêu tả.
Trái tim Vương Bàng Bàng nhảy nhanh như bão, chân có chút run lên.
Dạ Du tuần sử liếc mắt nhìn hắn, có chút nghi hoặc: "Có ta và ông chủ Giang ở đây, ngươi sợ cái gì?"
Vương Bàng Bàng nhỏ giọng nói: "Cảm giác an toàn là cảm giác an toàn, sợ hãi là sợ hãi chứ."
Giang Từ Vô đi về phía trước, quét mắt nhìn cửa phòng hai bên, nhìn đến một cánh cửa nồng đậm âm khí, bước chân dừng lại, nói với Vương Bàng Bàng: "Ở bên trong."
Vương Bàng Bàng càng khẩn trương, bắt đầu nói lắp: "Vậy, tôi phải, phải làm gì?"
Giang Từ Vô khẽ nâng cằm: "Mở cửa, trảo quỷ."
"Tôi và Tiểu Dạ ở đây chờ anh."
Nghe được lời này, Vương Bàng Bàng vội vàng hỏi: "Hai người không vào sao?"
"Chờ anh bắt được rồi đi vào." Giang Từ Vô đứng ở cửa, lấy di động, bắt đầu chơi game.
Dạ Du tuần sử nghe lời cậu, vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, giống như môn thần.
Vương Bàng Bàng hít sâu một hơi, một tay nắm chặt giấy trát tiểu nhân, một tay khác cẩn thận đẩy đẩy cửa.
Cửa không có khóa, đẩy một cái là mở ra.
Hắn hé nhẹ cửa, hướng mắt nhìn vào trong.
Cửa sổ bên trong đóng chặt, tối lửa tắt đèn, chỉ có TV là đang mở, âm thanh trúc trắc mà phát bộ phim thần tượng gần đây.
Vương Bàng Bàng đẩy cửa ra, chỉ dám đi nửa bước vào trong, lắp bắp nói: "Ngươi, quỷ các ngươi mà cũng xem phim truyền hình."
"Lại còn coi bộ, bộ này, nam chính diễn không có kỹ thuật gì hết."
Nói xong, TV trong phòng khách đột nhiên biến đen, một cơn gió lạnh bay đến.
Vương Bàng Bàng sợ tới mức run lên, quay đầu nói với Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, thật sự không được."
"Tôi còn không thấy nó ở đâu, không thể trảo."
Giang Từ Vô xốc mí mắt, thấy âm khí bên trong dày đặc hơn không ít, bình tĩnh nói: "Cô ta sẽ cho anh thấy."
"Cô ta bực rồi."
Vương Bàng Bàng mờ mịt: "Sao lại bực mình?"
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn TV: "Bởi vì mấy lời anh vừa nói."
Lời vừa nói? Vương Bàng Bàng càng mờ mịt: "Vừa rồi tôi chỉ nói nam chính diễn không có kỹ thuật thôi mà."
"Vậy có cái gì mà bực dọc? Minh tinh lưu lượng thì có ai diễn tốt đâu."
"Tí tách --"
Đột nhiên, gương mặt Vương Bàng Bàng chợt lạnh, không biết có giọt nước từ đâu rơi trên mặt hắn.
Hắn giơ tay lau mặt, rất nhanh sau đó, đã ngửi thấy một hương vị tanh hôi.
Vương Bàng Bàng hơi dừng động tác, theo bản năng ngửi đầu ngón tay.
Là tay hắn có mùi.
Chính xác mà nói, là ngón tay tiếp xúc với chất lỏng có mùi.
Giống như mùi hương hư thối, lại như mùi nước bọt đã một trăm năm không đánh răng, gay mũi.
"Tí tách --"
Lại một giọt, rơi trên mu bàn tay Vương Bàng Bàng.
Vương Bàng Bàng nheo mắt, cứng đờ mà ngẩng đầu.
Chỉ thấy một nữ quỷ áo đỏ dán trên trần nhà, cô ta há to miệng, cái lưỡi to cả nửa thước rũ xuống.
Bên trên đầu lưỡi đỏ tươi là một tầng dính nhớp ướt át, Vương Bàng Bàng có thể thấy rõ ràng nước bọt của nữ quỷ rơi nhỏ giọt xuống đất.
Vương Bàng Bàng: "A a a a a!!!"
Nữ quỷ áo đỏ lắc lắc lưỡi trên không trung, thu vào miệng, trúc trắc nói: "Ngươi mà cũng dám nói anh trai nhà ta diễn xuất không tốt ---"
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta không biết hắn là anh trai nhà ngươi." Vương Bàng Bàng sợ tới mức lập tức xin lỗi.
Thấy hắn sợ tới dạng này, nữ quỷ áo đỏ cười lạnh một tiếng, chuẩn bị động thủ.
Vương Bàng Bàng run tay, thấy quỷ cách mình càng gần, sợ tới mức ném giấy trát tiểu nhân ra, tiếp tục xin lỗi: "Rất xin lỗi a a a a!!"
Mười tờ giấy trát tiểu nhân theo âm khí bay đến bên người nữ quỷ áo đỏ, điên cuồng đấm đánh.
Hồn phách đau đớn làm nữ quỷ ngây ra hai giây, ngay sau đó, rớt từ trên không trung xuống mặt đất.
Đau đớn tê tâm phế liệt xỏ xuyên qua thân thể, cô ta không nhịn được mà cuộn người, kêu thảm thiết: "A a a a a a!!"
Thấy lệ quỷ gần trong gang tấc, Vương Bàng Bàng lại kêu lên: "A a a a a!!!"
Hắn sợ tới mức điên cuồng kiếm tìm, ném toàn bộ giấy trát tiểu nhân trên người đến chỗ nữ quỷ áo đỏ.
Nữ quỷ áo đỏ chỉ cảm thấy từ đầu tới chân mình đều bị đánh, đau đến mức trước mắt biến thành màu đen.
Tay chân cô ta vô lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất, kiệt lực duỗi tay về phía Vương Bàng Bàng: "Đại, đại sư, tôi sai rồi."
Giây tiếp theo, lòng bàn tay lại chạm tới một tờ giấy trát tiểu nhân.
Vương Bàng Bàng căn bản không nghe cô ta đang nói gì, chỉ thấy quỷ duỗi cánh tay lại chỗ mình: "A a a a!!!!"
Sắc mặt hắn trắng bệch, kêu đến khàn giọng.
Nữ quỷ áo đỏ: "???"
Ngươi có bệnh hả?
Rốt cuộc con mẹ nó ai dọa ai?
Vương Bàng Bàng đào hết giấy trát tiểu nhân trên người, thấy nữ quỷ áo đỏ bị đánh đến không nhúc nhích trên mặt đất, mới thoáng hòa hoãn.
Hắn lùi một bước, hai chân nhũn ra, hít mấy hơi, gập ghềnh hỏi: "Ông chủ Giang, tôi, bây giờ tôi phải làm gì nữa?"
Giang Từ Vô chơi Anipop, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Anh muốn làm gì?"
Vương Bàng Bàng: "Tôi cũng không biết."
Giang Từ Vô à một tiếng: "Vậy anh nghĩ lại chút."
Vương Bàng Bàng đỡ tường thở hổn hển, nhớ lại cảnh tượng Giang Từ Vô trảo quỷ ở cửa hàng tiện lợi, thử hỏi: "Tôi phải đánh cô ta hả?"
Giang Từ Vô: "Anh có thể thử xem."
Vương Bàng Bàng đi lên trước một bước, thử dùng chân dẫm dẫm nữ quỷ áo đỏ.
Tuy rằng hắn thấy được quỷ, nhưng thân thể thì không chạm được, một chân dẫm lên toàn giấy trát tiểu nhân.
Mấy tờ giấy trát bị giẫm giống như bị mất hiệu lực, không đánh nữ quỷ nữa, chỉ nằm trên mặt đất không nhúc nhích giống như ngày thường.
Vương Bàng Bàng sửng sốt.
Giang Từ Vô cũng giật mình, cậu rũ đôi con ngươi, nhìn giấy trát tiểu nhân trên mặt đất: "Nếu chỉ dùng giấy trát tiểu nhân, khách hàng thể nghiệm không tốt lắm nhỉ."
Nữ quỷ áo đỏ vừa mới thở hổn hển: "???"
Giang Từ Vô suy tư một lát, nói với Vương Bàng Bàng: "Anh thử niệm chú xem."
Vương Bàng Bàng a một tiếng: "Nhưng tôi có biết đâu."
Giang Từ Vô nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Baidu."
Vương Bàng Bàng hậu tri hậu giác mà phản ứng lại rằng hắn có thể dùng điện thoại, hắn có thể lên mạng.
Hắn lập tức móc điện thoại ra tìm Chú Đại Bi và Vãng Sinh Chú từ Đạo giáo, Phật giáo.
Thấy Vãng Sinh Chú chỉ có 59 chữ, hắn niệm một chút: "Nam mô A Di Ða bà đạ Ða tha dà đa dạ Ða điệt dạ tha A Di rị đô bà tỳ A Di rị đa tất đam bà tỳ A Di rịa đa tỳ ca lan đế A Di rị đa tỳ ca lan đa Dà di nị, dà dà na Chỉ đa ca lệ ta bà ha."
Vương Bàng Bàng cúi đầu nhìn, nữ quỷ áo đỏ bị đánh vẫn còn nằm trên mặt đất, dù niệm chú cũng không có biến hóa gì.
Hắn nhỏ giọng hỏi Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, như vậy ổn chưa?"
"Hình như không có biến hóa gì cả."
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn nữ quỷ, nói với hắn: "Anh có thể niệm lại lần nữa."
Vương Bàng Bàng do dự hỏi: "Ông chủ Giang, có phải là do tôi không có thiên phú, cho nên Vãng Sinh Chú mới không có hiệu quả?"
Giang Từ Vô: "Niệm thêm mấy lần là ok ấy mà."
Vương Bàng Bàng mở to hai mắt: "Thật vậy ư?"
Giang Từ Vô gật đầu: "Ừm, có thể phiền chết cô ta."
Vương Bàng Bàng: "???"
Nữ quỷ áo đỏ: "???"
Các ngươi bị bệnh tâm thần sao hả!
Tác giả có chuyện nói:
Nữ quỷ áo đỏ: Đời trước đã tạo nghiệp gì chứ!
Giang Từ Vô: Chính ngươi nghĩ lại một chút..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook