Tôi Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức
-
18: Mang Ấm Áp
Yến Triều Nhất trầm mặc một lát, chết lặng mà nhìn Giang Từ Vô: "Đây là phòng ở của cậu."
Giang Từ Vô chớp mắt, bình tĩnh lắc đầu: "Không, hiện tại là phòng anh."
Hầu hết các tình huống, cho thuê phòng làm chết người, thì chủ nhà không cần chịu trách nhiệm pháp luật.
Yến Triều Nhất: "......"
"Là người mà cậu gọi tới."
Giang Từ Vô dừng một chút, ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng phòng ở không liên quan tới cậu, nhưng Lư Khoa là do cậu gọi đến quét tước vệ sinh, có liên hệ với cậu.
Vẫn nên quản một chút.
"Lão Vương, gọi 120."
"Ok," Vương Bàng Bàng lập tức gọi 120, vừa cúp điện thoại liền tò mò hỏi, "Tên nhóc này có chuyện gì nữa vậy? Vừa rồi là cậu ta la à?"
Giang Từ Vô xốc mí mắt, nhìn âm khí đang dần tiêu tán trong phòng: "Hẳn là thấy Tiểu Dạ."
Vương Bàng Bàng bừng tỉnh đại ngộ.
Yến Triều Nhất nghiêng đầu, nhìn về phía Giang Từ Vô.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Giang Từ Vô cũng nghiêng đầu nhìn lại hắn, dù gì cũng ở cùng nhau, về sau cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không lừa được việc của Tiểu Dạ.
Cậu dứt khoát thô bạo mà giải thích: "Tiểu Dạ là quỷ."
Vương Bàng Bàng gật đầu, bổ sung nói: "Đúng vậy, là anh trai ủy quỷ."
Yến Triều Nhất: "???"
Anh trai ủy quỷ là cái quỷ gì?
Hắn ngây người ở Minh giới nhiều năm như vậy, chưa từng nghe qua loại quỷ này tồn tại.
Giang Từ Vô đứng bên cạnh, một câu cũng không giải thích, cậu rất vui vẻ khi nhìn biểu tình mộng bức của Yến Triều Nhất.
Diện mạo Yến Triều Nhất tuấn mỹ vô trù, cố tình trên mặt lại không có biểu tình gì, hờ hững xa cách, giống như mỗi người ở đây đều thiếu hắn mấy ngàn vạn, ngẫu nhiên mới có thể lộ ra một ít biểu cảm của người sống.
Còn có chút thú vị.
Giang Từ Vô cố ý nói: "Quỷ ăn mặc một thân đồ đen, thoạt nhìn là quỷ nghiêm trang."
"Đúng đúng đúng," Vương Bàng Bàng phụ họa nói, "So với mấy hung quỷ, lệ quỷ không giống nhau, không ác, là một quỷ tốt."
Yến Triều Nhất rũ con ngươi, nghĩ thầm, một thân đồ đen nghiêm túc đứng đắn, ở Minh giới tùy ý là có thể thấy được.
Hắn không thèm để ý chủng loại quỷ, càng để ý đến việc khác: "Cậu nuôi quỷ?"
Giang Từ Vô nhướng mày: "Tôi trông nhàn vậy sao?"
Yến Triều Nhất gật đầu, rõ ràng phun ra hai chữ: "Đúng vậy."
Giang Từ Vô: "......"
Cậu ăn ngay nói thật: "Tiểu Dạ là quỷ ở địa phương khác nuôi ra, tôi chỉ mượn dùng."
Nghĩ nghĩ, cậu lại nói: "Yên tâm, là quỷ chính quy."
Địa phủ nuôi quỷ, phi thường chính quy.
Rất nhanh sau đó, nhân viên y tế mặc áo blouse trắng cầm cáng lên lầu.
Đi đằng trước là nam bác sĩ, anh ta thấy Vương Bàng Bàng đứng trước cửa, nhớ tới lần trước vào nửa đêm 114 chuyển tiếp điện thoại, ngẩn người: "Lại là anh, anh lại gặp quỷ à?"
"Không phải tôi," Vương Bàng Bàng lùi một bước, nhường đường, chỉ vào phòng 202 nói, "Là người trong này."
Nhân viên y tế bước nhanh lên lầu, bác sĩ vội vàng vào nhà rồi hỏi: "Cụ thể là cậu ta bị làm sao?"
Giang Từ Vô: "Cậu ta gặp quỷ."
Bác sĩ: "......"
Nhờ tố chất tốt đẹp nên rất nhanh đã khiến anh ta lấy lại tinh thần, nhanh chóng kiểm tra tình huống của Lư Khoa, xác định không có vấn đề lớn, nâng cáng.
120 tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng, trong chớp mắt đã mang Lư Khoa rời khỏi khu này.
Yến Triều Nhất nhìn mấy dấu chân đầy bụi trong phòng 202, nói với Giang Từ Vô: "Không ai quét tước vệ sinh."
Giang Từ Vô a một tiếng: "Anh cũng thấy rồi, Lư Khoa nhập viện."
"Anh tiếp tục ở phòng 201 đi, tính tiền thì --," cậu dừng một chút, suy nghĩ, "Thu phí theo giá của khách sạn gần đây vậy."
Yến Triều Nhất trầm mặc mà nhìn cậu.
Giang Từ Vô chớp chớp mắt, móc ra tờ giấy trát tiểu nhân nhét vào tay hắn: "Đây, thay lời xin lỗi."
"Giá thị trường của nó hiện tại là gần 500 tệ, về sau còn có thể tăng giá."
Mặt cậu không đổi sắc mà nói: "Anh lời."
Yến Triều Nhất: "......"
Giang Từ Vô nói xong, vì tránh cho hắn trả lại giấy trát tiểu nhân cho mình, xoay người bước nhanh xuống lầu.
Yến Triều Nhất nhìn bóng dáng của cậu, đứng ngoài hành lang hai giây, đi vào phòng 201.
Hắn ngồi trên sô pha, rũ mắt nhìn giấy trát tiểu nhân.
Không có thuật pháp, không có dương khí, không có âm khí, tương tự với sự tồn tại của Giang Từ Vô.
Trầm tư một lát, Yến Triều Nhất lấy di động, click mở WeChat, kéo Ngưu Mã ra khỏi blacklist, gửi ảnh chụp của giấy trát tiểu nhân.
【 Yến Triều Nhất: Gặp qua thứ này chưa? 】
【 Ngưu Mã: Đại nhân! Ngài kéo tôi ra rồi! 】
【 Ngưu Mã: Đại nhân, này không phải là tờ giấy sao? Ngài tự cắt? 】
【 Ngưu Mã: Cắt thật đẹp mắt, vừa thấy chính là vì dân vì quỷ, người cắt một lòng chí lớn.
】
【 Yến Triều Nhất: Ngươi biết anh trai ủy quỷ không? 】
【 Ngưu Mã: Không biết, là quỷ ngoại quốc sao? 】
Thấy Ngưu Mã không có giá trị lợi dụng, Yến Triều Nhất kéo hắn vào blacklist lần nữa.
Tùy tay click mở vòng bạn bè, thấy đầu tiên là bài đăng của Giang Từ Vô.
【 Giang Từ Vô: Giá hiện tại là 100 tệ, sau lần này sẽ khôi phục giá gốc, hoạt động khai trương bảy ngày cuối cùng, tới trước thì được.
】
Bình luận:
【 Lý Phương Phương:!! OMG, tôi muốn 10 tờ.
】
【 Chu Vũ San: Tôi cũng muốn 20 tờ.
】
【 Triệu Tiền: Tôi nữa, bạn học Giang, cái này có hạn sử dụng không? 】
【 Giang Từ Vô -> Triệu Tiền: Tạm thời không có hạn sử dụng, không linh thì có thể tới cửa hàng miễn phí đổi mới.
】
............
Yến Triều Nhất rũ đôi con ngươi, nhìn giấy trát tiểu nhân không ở trên tay, chần chờ một lát, vẫn cầm lên.
Bên kia, Giang Từ Vô đăng bài xong, lại click mở bản ghi nhớ bắt đầu tính phí của Lư Khoa.
Phí bồi thường thiệt hại tinh thần, phí chưa hoàn thành công tác làm công, phí hai phòng ở, phí đồng hồ......
Tính xong, Giang Từ Vô paste gửi đám người Lý Phương Phương trong nhóm trò chơi thần quái.
【 Giang Từ Vô: @Lư Khoa.
】
【 Chu Vũ San: Thiếu chút nữa quên nói với cậu, lúc rạng sáng chúng tôi báo cảnh sát xong, vừa rồi cảnh sát đã mang nhóm Huyền môn tiểu sư đệ và tài khoản đi rồi.
】
【 Lý Phương Phương: Đúng vậy, chị cảnh sát phụ trách còn nói cho chúng tôi biết, tháng trước và mấy ngày hôm trước cũng có người báo nguy, hiện tại án kiện quá nhiều, bọn họ chuẩn bị dùng tài khoản chính phủ phát thông báo nhắc nhở.
】
【 Lý Phương Phương: Còn có, tôi nói với chị cảnh sát rằng cao ốc Chấn Ngân có điểm kỳ quái, bọn họ nói sẽ phái người đi xem.
】
【 Lý Phương Phương: Lần trước con quỷ kia có thể ở lại trong cao ốc rồi hay không? Cảnh sát hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? 】
【 Giang Từ Vô: Diêm Vương, tra Sổ Sinh Tử.
】
【 Lý Phương Phương:......】
【 Chu Vũ San: Tôi đã đưa cảnh sát mấy tờ giấy trát tiểu nhân, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
】
Giang Từ Vô uống miếng nước, mới vừa cầm lấy kéo chuẩn bị cắt giấy trát tiểu nhân, di động đột nhiên rung lên, là cuộc gọi từ Trương Nhã Vân.
"Tiểu Giang, đã ăn cơm chưa?"
Giang Từ Vô: "Chưa."
"Ra ngoài ăn cơm với mẹ, mẹ có người bạn mới mở quán cơm gần đây," Trương Nhã Vân dừng một chút, tiếp tục nói, "Mẹ và lão Giang ở gần giao lộ chỗ cửa hàng nhang đèn rồi."
Cả ngày hôm nay Giang Từ Vô cũng chưa ăn gì, đúng là có chút đói, không từ chối, đứng dậy đi ra cửa.
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe màu đỏ dừng ở ven đường, Trương Nhã Vân ngồi ghế lái, Giang Tu Minh ngồi ở ghế phụ,
Giang Từ Vô vào xe ngồi xuống, xe vừa khởi động, Giang Tu Minh đã xoay người, gấp không chờ nổi mà giơ điện thoại đến trước mặt cậu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Có thấy bài đăng Weibo của Cục Cảnh sát thành phố Lăng An chưa?"
"Người dân nên tin tưởng khoa học, không phong kiến mê tín, vì gần đây có rất nhiều vụ lừa dối mê tín, đã bắt rất nhiều người."
"Mày có làm cái đó không, nếu có thì mày sẽ là người tiếp theo đến cục cảnh sát!"
Giang Từ Vô lười biếng dựa vào lưng ghế, không thèm nâng mắt: "Phong kiến mê tín với việc tôi mở cửa hàng nhang đèn có liên quan gì?"
Giang Tu Minh lập tức nói: "Không phải mày nói đi bắt quỷ, chiêu quỷ gì đó sao?"
"Cái này không phải phong kiến mê tín thì là cái gì?"
Giang Từ Vô chậm rì rì nói: "Phong kiến mê tín là cách nói chỉ vào những người có khuynh hướng mù quáng hoặc sùng bái vật gì đó tà môn."
Giang Tu Minh trừng hắn, cất cao giọng: "Vậy thì không phải mày chắc?"
"Mày còn chưa đủ mù quáng?"
"Tôi tận mắt nhìn thấy quỷ," Giang Từ Vô dừng một chút, nhìn về phía Giang Tu Minh, "Lão Giang, ông lúc nào cũng coi như không thấy quỷ, mới gọi là mù quáng."
Giang Tu Minh: "......"
"Nếu mày nói như vậy, khác nào nói mấy người không thấy quỷ thì nên mù hết?"
"Tôi chưa nói thế, là ông nói bọn họ mù," Giang Từ Vô nói xong, vẻ mặt vô tội nói với Trương Nhã Vân, "Chị Vân, lão Giang mắng mẹ mù."
Trương Nhã Vân liếc bọn họ một cái, kéo khóe miệng: "Tôi không có mắt mới coi trọng ông?"
Giang Tu Minh: "......"
Trầm mặc một lát, ông trở về dáng vẻ trầm ổn, lên tiếng nói: "Tôi không nói bà."
Trương Nhã Vân gật đầu: "Đúng đúng đúng, ông nói người bình thường, tôi thì không."
Giang Tu Minh: "......"
Còn hơn mười phút nữa mới tới, bên trong xe phá lệ an tĩnh.
Đích đến là tiệm cơm gần đường phố Nam Khê khu Linh Thành, cách cửa hàng nhang đèn không xa, là loại hình quán ăn trong nhà, trang hoàng hơi cổ, có một cái hoa viên nhỏ, phong cảnh rất đẹp.
Giang Từ Vô đi vào hoa viên thì thấy một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám.
Khí chất của bà ưu nhã, da dẻ được bảo dưỡng rất tốt, năm tháng không lưu lại trên mặt bà dấu vết nào.
Nhưng âm khí trên người bà lại có không ít.
Cánh tay, bả vai, bên hông, gương mặt, giơ tay nhấc chân đều có khí đen bay bay, đều là âm khí của lệ quỷ.
Người phụ nữ trung niên cười khanh khách mời bọn họ vào, chào hỏi: "Nhã Vân, Giang tổng."
"Tiểu Giang, gọi dì Trần." Trương Nhã Vân nói.
Giang Từ Vô hô thanh: "Dì Trần."
Trương Nhã Vân giới thiệu: "Chị Trần với mẹ đã cùng làm đẹp ở thẩm mỹ viện, con trai của chị cũng gần ngang tuổi với con đấy, hai mươi mấy?"
Trần Thiên Nhạn cười nói: "23, sinh cùng năm với Tiểu Giang."
Nghe được lời này, Giang Tu Minh nhìn Giang Từ Vô, truy vấn nói: "Lệnh lang* hiện tại làm về cái gì?"(*ý chỉ con trai của người mình đang nói chuyện)
Trần Thiên Nhạn: "Nó đang tự gây dựng sự nghiệp, về phương diện năng lượng mặt trời, còn đầu tư sản nghiệp."
Giang Tu Minh lập tức liếc nhìn Giang Từ Vô, muốn cậu phải nghe cho kĩ vào, xem bạn đồng trang lứa với cậu có bao nhiêu ưu tú.
Trần Thiên Nhạn dừng một chút, nhìn tranh chữ ven tường, tươi cười càng lớn hơn nữa: "Kỳ thật nhà ăn này là quà sinh nhật năm nay thằng bé tặng tôi."
"Nó sợ tôi ở nhà nhàm chán, có thể thường qua đây bớt chút thời gian."
Nghe được những lời này, nụ cười trên mặt Giang Tu Minh cứng đờ, ông còn tưởng sẽ kích thích Giang Từ Vô một chút, ai ngờ đâu mình cũng bị kích thích theo.
"Nhưng mà nó vừa mới ra ngoài nhận điện thoại, chờ lát nữa nó quay về để nó tới chào hỏi," Trần Thiên Nhạn nhìn ra bên ngoài, không thấy bóng dáng con trai, liền nói, "Thôi thì tôi đưa mọi người vào phòng ăn trước."
Giang Từ Vô đi hai bước, đột nhiên bị Giang Tu Minh giữ chặt.
Giang Tu Minh túm cánh tay cậu, hạ giọng nhắc nhở: "Đợi lát nữa Tiểu Trần đến chào hỏi, mày chú ý một chút, quản miệng lại."
"Đừng nói mấy chuyện lung tung lộn xộn đó, người ta bằng tuổi với mày, lại đi gây dựng sự nghiệp rồi đầu tư, đã vậy còn tặng cho mẹ mình một cửa hàng."
"Mày nhìn mày xem, trừ bỏ làm tao tức điên lên thì làm được gì? Mày có cho tao được cái gì đâu?!"
Giang Từ Vô thuận miệng nói: "Tôi mỗi ngày đều đưa lễ vật cho ông mà?"
Giang Tu Minh cười lạnh một tiếng: "Đánh rắm, mày mỗi ngày đều chọc tao tức chết, thấy mày là phát hỏa."
Giang Từ Vô nhướng đuôi lông mày, không chút để ý nói: "Thế mới nói mỗi ngày tôi đều mang ấm áp đến cho ông đấy."
Giang Tu Minh: "......"
Giang Từ Vô: "Ấm cả ngày.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook