Tôi nghi ngờ anh thích tôi
-
Chương 6:
Chương 6 Dây nịt cấn người
Vẻ mặt không còn gì luyến tiếc của Thư Bạch bị quan Nhất Bắc nhìn thấy, cậu liếc mắt nhìn cô mấy giây: “Gì? Nghe nói có trai đẹp tới ở chung, phấn khích tới ngu người luôn rồi hả?”
Thư Bạch trợn mắt.
Vậy mà gọi là phấn khích được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng là cô đang điên máu.
Không rõ tại sao cô không có mấy hảo cảm với Úc Cảnh Quy, nhưng Thư Bạch cứ cảm thấy ở chung với Úc Cảnh Quy chẳng có chuyện gì tốt lành, hôm lần đầu gặp anh ta đặc biệt xui xẻo.
Mà ba Thư lại cứ muốn tác hợp hai người họ.
“Sao anh ta lại muốn ở chung với cậu?” Thư Bạch hỏi tới điểm mấu chốt.
Quan Nhất Bắc: “Chắc giao thông thuận tiện.”
Thư Bạch: “Mấy người đều có xe riêng, vậy mà chỉ vì giao thông thuận tiện thôi hả?”
Quan Nhất Bắc cũng không rõ vị tổ tông đó sao lại tới ở chung.
Chắc là muốn trải nghiệm cuộc sống ở chung trọ giống như bọn họ?
Thư Bạch bực dọc cọ đầu ngón tay lên mặt bàn, không có tí kiên nhẫn chất vấn: “Đừng có ai cũng cho vào ở chung, hỏi chủ nhà chưa?”
“Hỏi rồi”
“Nói sao?”
“Chủ nhà cho rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhanh vậy?”
“Ừ, tại vì cậu ta là chủ nhà.”
“…”
“Cũng là bên phát triển dự án căn hộ.”
“…”
Thư Bạch nghiến răng nghiến lợi.
Trước kia cô còn nghĩ, gã biến thái nào đi xây chung cư thông tầng ngay mảnh đất đắt đỏ nhất, còn ra cái giá không mấy người mua nổi, thế mà càng biến thái lại càng đắt hàng. Lúc giá nhà bị đầu cơ đẩy đến mức cắt cổ thì người ta đổi chiến lược, chỉ cho thuê không bán, giá mắc đến độ người bình thường chỉ có thế nhìn rồi than thở, cũng vì vậy mà càng hút người hơn.
Thư Bạch muốn tìm cớ từ chối việc ở chung này.
Nói không đủ phòng? Không được, căn hộ thông tầng lớn như vậy, có thêm 10 người nữa vẫn đủ.
Nói không tiện? Cũng đâu phải ở chung với cô, bất tiện ở đâu ra.
Nghĩ muốn tróc da đầu, Thư Bạch cũng không tìm được cái lý do nào ổn thỏa.
Điều khiến cô cảm thấy khó hiểu là, bản thân chỉ vì một sợi dây buộc tóc mà không thích Úc Cảnh Quy? Cô nghi ngờ người này có phải từng gây thù kết oán gì với cô trước đây không.
Gần 3 giờ, lúc Thư Bạch và Quan Nhất Bắc chuẩn bị đi đến phòng tiếp khách, đột nhiên cậu nhận được cuộc điện thoại.
Chưa nói được vài câu, Quan Nhất Bắc ngắt điện thoại, chỉ nói: “Được, tôi biết rồi.
Thư Bạch: “Ai gọi đấy?”
Quan Nhất Bắc: “Trợ lý nói Thường Ninh có việc đột xuất, đi rồi.”
Thư Bạch: “Đi rồi??? Có lộn không vậy, đã flop như vậy còn mắc bệnh ngôi sao? Tớ còn chưa kịp từ chối ký với con nhỏ nữa.”
Thường Ninh đi rồi cũng tốt, phụ nữ dễ gây chuyện, Quan Nhất Bắc không muốn gặp mặt cô ta rồi cậu lại bị Thư Bạch lơ đi.
Bớt một việc phải làm, Thư Bạch rảnh rang, nhưng cũng ngại về sớm, làm bộ làm tịch đi theo giám đốc Quan để tìm hiểu về những dự định gần đây cũng như vài nghệ sĩ, streamer mới ký.
Hai ly cà phê cũng không chống lại được cơn buồn ngủ ập tới vào buổi chiều, mãi cho đến lúc Lâm Hiểu Hiểu rủ cô đi trung tâm thương mại shopping, Thư Bạch mới phấn chấn trở lại, không nói nhiều lời liền vui vẻ rời đi.
Hai cô gái có shopping điên cuồng ra sao thì cũng không có sức trâu sức bò, bốn cánh tay không đủ để xách, đến cuối dĩ nhiên là gọi Quan Nhất Bắc đến giúp.
Lúc cậu tới đã là chập tối, Thư Bạch đưa túi qua một cách tự nhiên, hào hứng hỏi: “Tối đi ăn lẩu không?
“Có rủ Trần Tư Vực luôn không?” Lâm Hiểu Hiểu hỏi
“Cậu ấy đang luyện tập cho mùa giải.” Quan Nhất Bắc uể oải, “Phải ít lâu nữa mới rảnh.”
“Đúng rồi.” Đột nhiên Thư Bạch nghĩ tới gì đó, “Cậu ấy là bạn chung nhà với cậu, chuyện cậu kéo thêm người tới ở chung, cậu ấy có biết không?
“Biết, cậu ấy cũng quen cậu ta.”
Hy vọng cuối cùng của Thư Bạch tan tành, thật mong lúc này có người đứng ra nói nghiêm cấm ở ghép.
“Khi nào thì bạn cùng phòng mới kia dọn đến?” Thư Bạch hỏi, trong lòng thầm nghĩ, lúc nào người đó đến thì cô sẽ đi du lịch một chuyến.
Quan Nhất Bắc không chắc chắn nói: “Chắc là 3 ngày nữa.”
Sắp xếp hành lý với đồ dùng hàng ngày thì cũng cần thời gian, hơn nữa người ta vừa về nước, chắc là còn phải đoàn tụ với gia đình.
Sau khi ăn lẩu xong, Quan Nhất Bắc đưa hai cô nàng về nhà, gom đồ ở sau cốp xe xách lên lầu cho bọn họ. Trong túi đồ không chỉ có quần áo, còn có đồ dùng hàng ngày, Thư Bạch cùng Lâm Hiểu Hiểu còn mua cho tụi con trai bọn cậu đồ vệ sinh cá nhân và quần áo mặc nhà hàng ngày, sợ bọn họ vụng về không biết đi mua đồ bổ sung.
Cả người Thư Bạch toàn mùi lẩu, sau khi về nhà, việc đầu tiên làm chính là đi tắm.
Thoải mái ngâm mình hơn mười phút, lúc chuẩn bị gội đầu thì phát hiện dầu gội hết rồi.
“Hiểu Hiểu.” Thư Bạch hét về phía cửa, “Lấy cho tớ chai dầu gội mới mua được không?”
“Ở đâu?”
“Trong cái túi trước cửa.”
“Đâu có đâu…”
“Có mà, cậu kiếm lại đi.”
“Có giày thôi.”
Thư Bạch quấn khăn tắm bước từ trong bồn ra, cô không tin đồ lại không cánh mà bay, sau khi mò tìm mấy túi đồ mà không tìm thấy thật, đột nhiên nhớ tới cái túi khi nãy đưa cho Quan Nhất Bắc
Túi đó toàn là đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Cô và Hiểu Hiểu chỉ nhớ lấy quần áo, giày dép ra, quên mất mấy thứ này.
Thư Bạch lấy điện thoại ra gọi cho Quan Nhất Bắc: “Cậu có nhà không? Lấy chai dầu gội trong túi đồ đưa qua cho tớ với.”
“Dầu gội?”
“Ừ, tớ mua 4 chai, quên mất lấy hai chai ra.”
“Tớ không có nhà.” Quan Nhất Bắc dừng một chút, “Cậu tự qua lấy đi, biết mật khẩu mà đúng không? Xác minh bằng vân tay của cậu cũng được.”
Thư Bạch thay bộ đồ ngủ chuẩn bị ra ngoài, Lâm Hiểu Hiểu đang ngồi trên sô pha coi ti vi nói với ra: “Đi đâu vậy?”
“Đi lấy dầu gội.”
“Bận đồ ngủ đi hả?”
“Phòng 5102 cũng có ai đâu.”
Quan Nhất Bắc không có nhà, Trần Tư Vực đang tập huấn bên ngoài, cô mặc đồ ngủ đi chắc không sao đâu nhỉ.
Căn nhà vắng vẻ không người, nghĩ cũng sợ thật.
Xác nhận vân tay xong, Thư Bạch thuận lợi bước vào nhà,
Cứ tưởng căn nhà tối thui tối mù, nào ngờ phòng khách vẫn sáng đèn, cô thở phào, bắt đầu đi kiếm túi đồ.
Nhưng mà kiếm một hồi vẫn không thấy túi đồ đâu.
“Quan Nhất Bắc là chó hả.” Thư Bạch vừa kiếm vừa mắng, “Cái túi bự như vậy không lẽ bị cậu ta ăn rồi.”
Cuối cùng, vất vả lắm cô mới thấy một góc của cái túi trước cửa phòng tắm.
Không đợi Thư Bạch đi qua, trong phòng tắm đột nhiên truyền tới tiếng nước.
Có ma?
Thư Bạch sợ đến mức mặt mày trắng toát, không dám động đậy.
Hai giây sau, tiếng nước ngừng lại.
Tiếp đó, một thân hình đàn ông cao lớn thẳng tắp đứng trước mặt Thư Bạch
…Là Úc Cảnh Quy.
Trên tay anh vẫn còn dính nước rửa tay, có lẽ vừa nãy đang rửa tay nghe thấy tiếng động bên ngoài nên ra xem xét.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Thư Bạch hai chân trắng nõn đang đứng im tại chỗ như một con cánh cụt.
Ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu trong con ngươi màu đen, cặp mày khẽ nhướng, lúc lặng lẽ ngắm nhìn còn cho người ta một ảo giác như đang đùa giỡn.
Cùng đứng dưới ánh đèn trắng dịu, Thư Bạch lại không có vẻ nhàn nhã vô tư như anh, nhiệt độ khắp người tăng lên mấy độ thì chưa nói đến, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ gần như sắp búng ra được máu, cô không ngờ Úc Cảnh Quy lại có mặt ở đây.
Tuy rằng lúc này cô chẳng có gì phải xấu hổ.
Đầm ngủ trên người quấn kín mít, không hở ra miếng nào, thậm chí còn bảo thủ, kín kẽ hơn đồ cô mặc đi quẩy.
Nhưng Thư Bạch khó xử nghĩ rằng, váy ngủ có bảo thủ đến đâu chung quy vẫn là váy ngủ, là một thứ rất riêng tư.
Thư Bạch chỉ để lộ ra bên ngoài mỗi bờ vai và bắp chân chắc khỏe cùng đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn xỏ đôi tông lào, thế nhưng cô vẫn không khỏi căng thẳng.
“Xin lỗi.” Úc Cảnh Quy mở miệng trước, “Tôi không biết cô sẽ tới thế này…có chuyện gì không?”
“Lấy…lấy đồ.”
Sau khi vội vàng đáp lại, cô không biết nên tiến hay lùi, người đàn ông đứng ở cửa phòng tắm rất lịch thiệp nhường chỗ cho cô.
Thư Bạch dè chừng nhìn góc nghiêng của anh ta, trong lòng còn khá bối rối, không để ý nhiều như vậy, chỉ muốn lấy dầu gội đầu cho lẹ rồi lập tức rời đi.
Hiển nhiên, bọn họ đều khá bất ngờ với sự hiện diện của đối phương.
Thư Bạch nghe Quan Nhất Bắc nói người này phải 3 ngày nữa mới dọn vào, ai biết tối nay đã xuất hiện ở đây, cho dù tới xem nhà thì cũng nên tới lúc ban ngày chứ.
Úc Cảnh Quy bước đến phòng khách, tiện tay rút một tờ khăn giấy, chậm rãi lau nước trên tay, nhân tiện gọi cho Quan Nhất Bắc cú điện thoại.
“Tớ về liền đây.” Quan Nhất Bắc đầu bên kia lên tiếng trước, “Thư Bạch tới rồi hả? Cậu tìm phụ cậu ấy nhé, cậu ấy muốn lấy chai dầu gội trong túi đồ...”
Úc Cảnh Quy không mặn không nhạt châm chọc một câu: “Các cậu ra vào nhà nhau thoải mái nhỉ.”
Quan Nhất Bắc hiển nhiên không biết tình hình bên đó: “Uầy, cậu ấy cũng có phải con gái đâu, đều là anh em, chẳng lẽ lại không thoải mái?”
“Thật sự không thích cô ấy?”
“Anh hai, cơm ăn bậy được, nhưng mà lời thì không nói bậy được, tớ mà thích cậu ấy, tớ chạy hai chục vòng sân thể dục trường Phổ thông Số Một của bọn mình cho xem.”
“Vậy sao.”
“Sao cậu cứ hỏi tớ chuyện này nhỉ, không lẽ cậu thích cậu ấy hả?”
“...” Úc cảnh Quy ngừng một hồi lâu không trả lời.
Người cũng đang trầm mặc lúc này còn có Thư Bạch sớm đã lấy xong dầu gội trong phòng tắm, đang định cuộn tròn như con nhím nhỏ mà lén lút lẻn đi.
Không phải cô cố ý nghe cuộc trò chuyện của hai người họ.
Từ câu đầu tiên “Thật sự không thích cô ấy?” của Úc Cảnh Quy, mém chút nữa là cô đã trẹo chân.
Cái người này hỏi cái gì thế này, tình bạn giữa cô và Quan Nhất Bắc còn thuần hơn cả vàng 4 số chín đấy.
Đợi đến khi nghe câu “không lẽ cậu thích cậu ấy hả?” từ miệng Quan Nhất Bắc, bước chân chuẩn bị thò ra của Thư Bạch thu trở lại.
Bây giờ cô mà bước ra từ phòng tắm, anh ta sẽ biết cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ
Thư Bạch im lặng dịch về sau từng chút từng chút một.
Nín thở, giả bộ như không có chuyện gì hết.
Cứ lùi như vậy, cô không để ý tới túi đồ đặt ở dưới chân tường.
Đột ngột, gót chân cô vấp phải túi mua hàng, lảo đảo hai bước vẫn chưa vững, phịch một tiếng, loạng choạng ngã nghiêng xuống đất.
Hai tay Thư Bạch theo bản năng chống trên mặt đất, té xuống với một tư thế khá xấu hổ khó coi.
Bên ngoài phòng tắm, người đàn ông nói chuyện điện thoại đã im lặng từ lâu, ngay khi nghe thấy tiếng động liền lập tức đi vào, lách người qua, nhìn thấy Thư Bạch ngồi nghiêng trên mặt đất, bộ dạng nhếch nhác lại... quyến rũ.
Như một con thỏ con đang run rẩy, chiếc váy ngủ gọn gàng ban nãy lúc này ... gần như vén tới eo.
Ngay khi ánh mắt chạm tới cô, Úc Cảnh Quy liền kiếm chế thu lại, tốc độ rất nhanh nhưng vẫn không kịp xóa đi hình ảnh đôi chân dài mà thị giác vừa tiếp nhận được ở trong đầu.
Khó xử nhất chính là, điện thoại vẫn chưa ngắt máy, Quan Nhất Bắc ở đầu bên kia điện thoại gấp gáp nói: "...Dù sao thì tớ cũng không có khả năng thích cậu ấy, cúp máy trước đây."
Thư Bạch vội vàng kéo lại váy ngủ che kín hai chân, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng đôi chân cuống quýt lại không nghe lời, thử mấy lần đều đứng không nổi.
Lúc này, giọng nói từ tính của người đàn ông thong thả vang lên: "Trên mặt đất có thể có nước, cô cẩn thận một chút."
Úc Cảnh Quy nghĩ là do vừa nãy anh rửa tay làm văng nước ra đất.
Hoàn toàn không biết vụ tai nạn này là do cô Bạch nào đó chột dạ lùi lại gây nên.
Như nhìn ra được Thư Bạch không đúng lắm, khuôn mặt tuấn tú của Úc Cảnh Quy vẫn ôn hòa bình tĩnh, hỏi: "Trẹo chân rồi hả?"
"Không, không biết."
"Để tôi xem."
Úc Cảnh Quy kiên nhẫn ngồi xổm xuống, như thần tử quỳ một gối trước vị nữ vương. Anh cúi đầu trước mắt cô, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng nắm lấy mắt cá chân trắng nõn, cẩn thận kiểm tra vết thương như có như không. Lớp da bên ngoài mắt cá chân không bị thương, nhưng không biết có phải tổn thương tới gân hay xương không, cho nên anh bóp nhẹ kiểm tra.
Thư Bạch không kêu đau.
Chứng tỏ xương và gân không có gì nghiêm trọng.
Hai bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn, móng tròn phiếm hồng, ngón chân hơi co quắp lại như thẹn thùng, cộng thêm cảnh tượng vừa rồi, cho dù người có tiết chế đến đâu nhìn thấy cũng khó lòng không nghĩ đến những phương diện khác, nảy sinh ra một thay đổi “phi tâm lý” lạ lùng.
Ngay từ lúc kiểm tra vết thương, khoảng cách giữa hai người ở trong lối đi phòng tắm chật hẹp gần như bằng không, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh hô hấp của nhau.
Úc Cảnh Quy đưa tay phá vỡ sự im lặng: "Nền đất lạnh lắm, tôi đỡ cô đứng dậy."
Anh còn chưa kịp tiếp tục "đỡ" cô dậy như lần trước, Thư Bạch khó khăn thấp giọng nói: "Anh, có thể giữ khoảng cách nhất định với tôi được không?"
“Sao vậy?”
“Vừa nãy anh gần tôi quá, dây nịt cấn vô người tôi.”
“Tôi không có thắt dây nịt.”
“...”
Tác giả có lời: Không phải dây nịt (tôi cũng không biết là gì, tôi cũng ngại tà răm).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook