6
Chu Kỳ An một tay đút túi, một tay xách cặp tôi khoác lên vai, nhìn tư thế này có vẻ thật sự muốn đưa tôi về nhà.
Nhưng trước khi tôi chuyển đến có nghe nói trùm trường Trung học số 13 thích nhất đi quán cà phê Internet sau khi tan học mà.
Chẳng lẽ, lời đồn đại không đúng?
“Không phải cậu muốn đến quán cà phê Internet sao?”
Chu Kỳ An nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi gãi gãi đầu, nói dối đến mặt không đỏ, tim không đập:
“Tan học đương nhiên là phải về nhà, quán cà phê Internet? Đó là nơi nào?”
Mặc dù Chu Kỳ An ngoài mặt đang cười, nhưng tiếng lòng của hắn lại rơi vào tai tôi, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Tốt hơn là cách xa hắn một chút.
Tôi tự giác nhích về phía đường ngoài.
Tôi vừa mới bước ra phía ngoài được hai bước, bỗng thấy chân nhẹ bẫng.
Chưa kịp hoàn hồn, một bàn tay lớn đã vòng qua eo ôm lấy tôi kéo vào trong lồng ngực, cả người được bao bọc trong một vòng tay ấm áp.
Chiếc ô tô lao vụt qua, trong gió còn truyền đến tiếng mắng chửi của tài xế:
“Mẹ nó, ra ngoài không biết nhìn đường hả.
”
Bởi vì động tác quá nhanh mà gió theo cổ áo luồn vào đồng phục, tôi co rút vì sợ hãi.
Thật may vì Chu Kỳ An đã kéo tôi lại.
Cả khuôn mặt của tôi đều vùi vào ngực của Chu Kỳ An, theo bản năng ngẩng đầu, sau khi chạm mắt nhau trong giây lát, tôi nhìn thấy yết hầu của Chu Kỳ An trượt lên trượt xuống, mới ý thức được tư thế hiện tại của chúng ám muội đến mức nào.
Chu Kỳ An không được tự nhiên buông bàn tay đang đặt trên eo tôi ra, ánh mắt liếc về phía đường cái:
“Khụ, cậu đi phía bên trong đi.
”
Chu Kỳ An và tôi đổi vị trí, tôi ở phía trong, hắn ở phía ngoài.
Bởi vì hành động ám muội vừa rồi, cả hai chúng tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của nhau không nói nên lời.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook