Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
-
Chương 51
Công ty giải trí Phong Hoa.
Diệp Uẩn Ninh đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa có lệ, sau đó Ngu Tịch Lam thò đầu vào.
“Uẩn Ninh, đến giờ ăn trưa rồi. Lâu rồi bọn mình không ăn với nhau, cùng mình xuống tầng dưới ăn cơm đi!” Ngu Tịch Lam cất tiếng mời, mái tóc xoăn quyến rũ bồng bềnh trên vai cô.
Diệp Uẩn Ninh nhìn thời gian, cô đẩy ghế ra và đứng dậy: “Ok!”
Cầm áo khoác gió lên, Diệp Uẩn Ninh bước tới bám lấy cánh tay của Ngu Tịch Lam, hai người cùng đi xuống nhà ăn ở tầng dưới.
Ánh nắng đầu thu chiếu vào, ấm áp đến mức khiến người ta cảm thấy mơ màng buồn ngủ.
“Haizz, thời gian trôi nhanh thật, không biết đã sang thu từ lúc nào rồi!” Ngu Tịch Lam gọi món, nhìn dòng người qua lại trên đường cùng lá rụng bên ngoài cửa sổ và cảm thán.
“Bởi vì bận rộn nên mới cảm thấy thời gian trôi đi thật sự nhanh. À, Tử Minh thì sao, hôm nào mình muốn mời anh ấy ăn một bữa để cảm ơn anh ấy sẵn sàng đồng ý cho cậu làm việc cùng mình.” Diệp Uẩn Ninh đề nghị.
Trên mặt Ngu Tịch Lam hiện lên một nụ cười ngọt ngào, cô nói với giọng điệu hờn dỗi: “Cũng vẫn thế thôi, cứ như đứa trẻ con to xác ý. May mà trong nhà anh ấy còn có anh cả nên anh ấy có thể thoải mái sống theo ý mình! Mà cảm ơn gì chứ, nếu mình không ra ngoài làm việc thì cả ngày chỉ có cùng anh ấy mắt to trừng mắt nhỏ, sớm muộn gì cũng ngứa mắt nhau. Hiện tại vừa hay có chút khoảng cách để đỡ nhàm chán.”
Trong miệng tuy có vẻ ghét bỏ nhưng trong mắt lại ngập tràn hạnh phúc khó có thể che giấu.
Ngu Tịch Lam và Phương Tử Minh có thể coi là thanh mai trúc mã. Một người có tính cách nồng nhiệt và sôi nổi, trong khi người kia lại tương đối chậm chạp và theo chủ nghĩa lãng mạn, bất ngờ hai tính cách đối lập ấy lại bổ trợ nhau. Họ xem như là một đôi hạnh phúc hiếm có trong giới.
“Vậy thì tốt rồi, mình thật sự sợ Tử Minh trách mình chiếm thời gian của bà xã anh ấy, có khi còn đang lén mắng mình ở trong lòng ấy!” Diệp Uẩn Ninh mỉm cười trêu ghẹo.
Ngu Tịch Lam giả vờ trừng mắt: “Anh ấy dám, cậu chính là chị em tốt của mình, hơn nữa đây cũng là sự nghiệp của mình, anh ấy rất ủng hộ!”
Trong lúc hai người vừa nói vừa cười, những món ăn lần lượt được bưng lên.
Diệp Uẩn Ninh gọi mì sốt ý phô mai, trong khi Ngu Tịch Lam gọi món bít tết chín vừa.
“Thơm quá.” Ngu Tịch Lam hài lòng ngửi một cái, sau đó cầm dao nĩa cắt.
Miếng bít tết được nướng rất ngon, bên ngoài cháy xém, bên trong mềm mại, bên trên được rắc một ít hạt tiêu. Cô cắt một dao và lộ ra ánh hồng nhạt bên trong, nhìn qua thật tươi mới ngon miệng.
Không hiểu sao nhìn miếng bò bít tết mà ngày thường mình rất thích, Ngu Tịch Lam lại cảm thấy hơi buồn nôn, không mở miệng được.
Diệp Uẩn Ninh nhạy cảm phát hiện ra có điều khác thường: “Tịch Lam, cậu sao thế?”
Ngu Tịch Lam uống một ngụm nước để kìm nén cơn buồn nôn, khó hiểu nói: “Mình không biết, đột nhiên mình không muốn ăn.”
Diệp Uẩn Ninh buông nĩa xuống, cau mày nói: “Sắc mặt cậu hơi tái nhợt, chẳng lẽ bị ốm rồi?”
Ngu Tịch Lam lắc đầu: “Chắc là không đâu, vừa rồi vẫn bình thường mà, không thấy khó chịu chỗ nào. Có lẽ bít tết của nhà hàng này không hợp khẩu vị của mình, cậu cứ ăn trước đi, kệ mình!”
Diệp Uẩn Ninh không yên tâm nên đã ngưng tụ linh lực của mình để quét toàn thân bạn mình. Ánh mắt cô dừng lại trên bụng cô ấy trong giây lát, ngay sau đó mặt mày cô thả lỏng.
Cô đứng dậy nói: “Không ăn nữa, chúng ta đến bệnh viện trước đã.”
Ngu Tịch Lam ngạc nhiên: “Không cần thiết đâu, mình nghỉ một lát là ổn thôi.”
“Tin mình đi, cần thiết đấy.” Diệp Uẩn Ninh âm thầm cười nhạo bạn mình không đủ sức, cẩn thận kéo cô ấy đứng dậy, “Đi thôi, mình đi cùng cậu.”
Ngu Tịch Lam bất đắc dĩ trợn mắt, cảm giác được Diệp Uẩn Ninh nhất định là chuyện bé xé ra to.
“Từ từ, trước tiên cậu phải đổi giày đã.” Diệp Uẩn Ninh nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót bảy centimet trên chân bạn mình, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi trợ lý mang một đôi giày đế bằng tới.
Ngu Tịch Lam bị dáng vẻ nghiêm túc của cô làm cho bối rối: “Uẩn Ninh, cậu đang làm gì vậy? Đừng làm mình sợ.”
Diệp Uẩn Ninh bất đắc dĩ nhìn người bạn đang mơ hồ của mình: “Cậu không có cảm giác gì à?”
“Cảm giác, cảm giác gì?” Ngu Tịch Lam theo tầm mắt của bạn nhìn xuống bụng mình, cô chớp mắt, ngay sau đó há to miệng không thể tin tưởng được, “Cậu, ý của cậu là, mình có thể có thai à?”
Nhờ linh lực của mình, Diệp Uẩn Ninh có thể nhìn thấy một phôi thai mới hình thành, nhưng tất nhiên cô không thể nói trực tiếp: “Cho nên mình mới muốn cậu đến bệnh viện để kiểm tra. Đến lúc đó sẽ biết là có hay không.”
Ngu Tịch Lam có hơi hoảng hốt che lại bụng, vẻ mặt của cô nửa vui nửa không, khiến Diệp Uẩn Ninh khó hiểu.
Sau khi trợ lý mang giày tới để thay, hai người mới đi ra ngoài.
Được Diệp Uẩn Ninh cẩn thận đỡ, Ngu Tịch Lam vô tình ngẩng đầu lên, không khỏi dừng lại, kéo Diệp Uẩn Ninh nói: “Uẩn Ninh ơi, kia có phải Lâm Thanh Hải không? Sao anh ta lại ở đây?”
Có một chiếc ô tô đậu trên đường đối diện tòa nhà, Lâm Thanh Hải đeo kính gọng vàng dựa vào xe nhìn chằm chằm về phía tòa nhà với vẻ mặt chán nản. Một người đàn ông luôn bình tĩnh, dứt khoát mà lúc này lại có chút do dự như thể đang bị chuyện gì đó làm cho bối rối.
Ánh mắt anh ta đảo quanh rồi bất ngờ chạm vào nhóm người Diệp Uẩn Ninh, anh ta khẽ cau mày, tựa hồ định đi tới, ngập ngừng một lát rồi dừng lại, không nói lời nào mà xoay người lên xe và trực tiếp lái xe đi.
Ngu Tịch Lam thấy thế trợn mắt há hốc mồm, không khỏi mắng: “Cậu ta bị bệnh à!”
Vẻ mặt của Diệp Uẩn Ninh không hề thay đổi, căn bản cô không quan tâm chuyện anh ta đến hay đi, cô hờ hững nói: “Một người râu ria, cậu để ý đến cậu ta làm gì!”
Ngu Tịch Lam vừa đi vừa nói: “Mình nhớ hồi trước hai người ngồi cùng bàn và chơi khá thân mà, mấy đứa trong lớp còn đồn là hai người đang hẹn hò nữa cơ. Vậy mà chỉ chớp mắt một cái, Lâm Thanh Hải lại thành người theo đuổi của em gái cậu. Mình còn chưa hỏi cậu là rốt cuộc giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc đầu, Diệp Uẩn Ninh luôn quan tâm đến anh ta, còn bản thân Lâm Thanh Hải thì lạnh nhạt và chỉ nói chuyện, cười đùa với một mình bạn cùng bàn của anh ta là Diệp Uẩn Ninh. Có một khoảng thời gian hai người thậm chí còn cùng vào cùng ra khiến cho mọi người rất khó để không hiểu lầm.
Cô còn nhớ rõ có rất nhiều chuyện đã xảy ra, chính cô cũng từng oán giận Lâm Thanh Hải vì đã cướp đi sự chú ý của bạn thân.
Không ngờ rằng chỉ sau một kỳ nghỉ hè, hai người vốn dĩ như hình với bóng lại tách ra, khách khí đến mức tưởng chừng như không hề quen biết nhau. Không, còn tệ hơn thế nữa. Tên chó Lâm Thanh Hải này còn coi Diệp Uẩn Ninh như kẻ thù và luôn gây sự với cô.
“Cậu đừng hỏi, cậu hỏi chỉ khiến tớ hối hân thôi.” Diệp Uẩn Ninh thở dài, tuổi nhỏ ngu dốt, lòng tốt ném cho chó ăn.
Diệp Uẩn Ninh đích thân chở người đến bệnh viện, sau đó cùng bạn mình làm kiểm tra xong, cuối cùng, một phiếu kết quả xét nghiệm rơi vào tay Ngu Tịch Lam.
Ngu Tịch Lam ngơ ngác nhìn phiếu kết quả xét nghiệm, nhìn chằm chằm vào dòng cuối cùng: “Mình có thai thật.”
Diệp Uẩn Ninh mỉm cười: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Cậu và Tử Minh đã kết hôn nhiều năm, cũng nên có con rồi. Cậu hãy tự mình nói niềm vui bất ngờ này cho anh ấy đi. Mình đặc biệt cho cậu nghỉ làm mấy ngày để ở nhà nghỉ ngơi! Lúc nào cậu thích đi làm lại thì đi nhé.”
Ngu Tịch Lam mỉm cười, rồi lại dường như có chút phiền muộn, làm Diệp Uẩn Ninh khó hiểu nghiêng đầu: “Sao vậy, cậu không vui à?”
“Mình vui chứ, thôi kệ, đợi mình về rồi nói sau!” Ngu Tịch Lam cất phiếu xét nghiệm đi.
Ngu Tịch Lam không nói gì, Diệp Uẩn Ninh cũng không hỏi thêm gì nữa mà trước tiên chở người về nhà an toàn.
Phía bên kia, Lâm Thanh Hải vừa đạp ga liền phóng thẳng trở về bệnh viện nhà họ Hoắc.
Anh ta có chút phiền muộn trong lòng. Khi biết rằng Diệp Uẩn Ninh suýt chút nữa là bị Trần Diệp đưa lên bàn mổ để đổi tim cho Diệp Uẩn Thanh, anh ta vừa tức giận vừa lo sợ. Nhưng khi nghĩ đến ý định ban đầu của Trần Diệp là vì Diệp Uẩn Thanh, anh ta lại không có chỗ nào để trút giận, trong lòng anh ta như có ngọn lửa đang bùng cháy, thiêu đốt đến mức anh ta vừa giận giữ vừa buồn bã.
Vừa bước đến tầng của Diệp Uẩn Thanh, anh ta đã nghe thấy tiếng bước chân hoảng sợ phía trước, tim anh ta thắt lại, anh ta vội vàng chạy tới.
Diệp Lương đã đi làm, trong phòng bệnh chỉ có Trần Mạn Ni trông, giờ phút này lại có một nhóm bác sĩ vây quanh.
“Bác gái, Thanh Thanh sao vậy?” Lâm Thanh Hải lo lắng hỏi.
Trần Mạn Ni òa khóc hu hu: “Vừa rồi vẫn bình thường, nhưng đột nhiên bệnh tim của Thanh Thanh tái phát, bác sĩ đang cấp cứu cho con bé.”
Một hồi lâu sau, dường như Diệp Uẩn Thanh đã tỉnh lại và các bác sĩ mới rời đi.
“Thanh Thanh, em thế nào rồi?” Lâm Thanh Hải vội vàng đi đến bên giường cô, thận trọng hỏi.
Diệp Uẩn Thanh lộ ra một nụ cười yếu ớt, giờ phút này trông cô ta giống như một mảnh sứ xinh đẹp nhưng mỏng manh, tựa như trong nháy mắt sẽ biến mất theo thời gian.
Một giọt nước mắt trong suốt từ trên má cô rơi xuống, Diệp Uẩn Thanh nhẹ nhàng nói: “Thanh Hải, em buồn quá. Nếu có thể, em rất muốn dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy một ngày khỏe mạnh như người bình thường. Em thực sự muốn biết cảm giác chạy nhảy dưới ánh mặt trời là như thế nào. Vì sao ông trời cho em hy vọng rồi lại cướp đi. Sớm biết sẽ như thế này thì anh Trần Diệp đừng nên tặng trái tim cho em, cuối cùng chỉ lãng phí lòng tốt của anh ấy mà thôi.”
Trái tim co rút đau đớn, đôi mắt Lâm Thanh Hải đen như mực, anh ta trầm giọng nói: “Không đâu, em sẽ khỏe thôi. Bác sĩ nói vẫn còn hy vọng.”
“Nhưng em đã chịu đủ rồi, chịu đủ những ngày lo lắng sợ hãi như thế này rồi. Em thật sự sợ một ngày nào đó ngủ quên rồi hôm sau không thể tỉnh lại nữa. Anh cười em nhát gan, yếu đuối cũng được, anh trách em không có dũng khí cũng không sao, em thật sự rất sợ, rất sợ.” Mũi của Diệp Uẩn Thanh hồng hồng, trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu, “Anh biết người em hâm mộ nhất là ai không? Đó chính là chị gái em. Em hy vọng được khỏe mạnh giống chị ấy biết bao, dù chỉ vài năm thôi cũng được. Nếu có thể biết được cảm giác của một người khỏe mạnh bình thường thì cuộc đời này cũng không uổng phí.”
“Nhưng làm sao có thể chứ?” Cô ta lắc đầu buồn bã, “Cuộc đời như vậy không thuộc về em.”
Mặc dù bác sĩ nói rằng nếu nghỉ ngơi và giữ được tinh thần lạc quan thì có thể sống được từ 4 đến 5 năm, nhưng bi kịch của những bệnh nhân mắc bệnh tim là họ không thể kiểm soát được tình trạng của mình, có lẽ ngủ mơ cũng lên cơn đau tim, họ thậm chí có thể chết trước khi được cứu giúp.
Diệp Uẩn Thanh vẫn luôn duy trì cảm xúc của mình rất tốt, nhưng đột nhiên cô ta được ban cho một cuộc sống mới, cuối cùng lại chịu hình phạt chỉ sống được không quá bốn, năm năm. Mừng vui rồi lại thất vọng quá mức khiến cho tinh thần của cô ta khó tránh khỏi sụp đổ.
Lâm Thanh Hải đau lòng trước áp lực của cô ta, thấy Diệp Uẩn Thanh đau đớn, anh ta còn đau đớn hơn cô.
Có điều gì đó đang nảy sinh trong đầu anh ta. Anh ta khàn giọng nói: “Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em. Em sẽ có một cuộc sống mỹ mãn và rực rỡ ánh mặt trời, sẽ hạnh phúc hơn bất kỳ ai, anh hứa đấy. Hiện tại em đừng nghĩ ngợi gì cả, hãy nhắm mắt lại và nghỉ ngơi thật tốt, được chứ?”
Dường như kiệt sức, Diệp Uẩn Thanh mệt mỏi chớp mắt, hàng mi dài rũ xuống, nghiêng đầu ngủ như một đứa trẻ ngây thơ.
Phía sau Trần Mạn Ni cứ che miệng khóc thút thít cho đến khi nhìn thấy con gái mình đã ngủ say mới nói: “Thanh Hải, cảm ơn con rất nhiều. May mà có con ở bên cạnh an ủi và khuyên bảo con bé.”
Lâm Thanh Hải lẳng lặng nhìn Diệp Uẩn Thanh một lúc lâu, sau đó mới đứng thẳng lên, quay người nói: “Bác gái, nhờ bác chăm sóc Thanh Thanh giúp con, con ra ngoài một lát nhé.”
“Ừ, Thanh Hải,” Trần Mạn Ni ngăn anh ta lại, lắp bắp nói: “Bác có thể thấy rõ được tình cảm của con dành cho Thanh Thanh, chắc hẳn trong lòng Thanh Thanh cũng có con. Bác xin con, dù thế nào cũng hãy tìm cách cứu Thanh Thanh nhé.”
“Vâng.” Không quay đầu lại, Lâm Thanh Hải nói xong liền sải bước ra khỏi phòng bệnh.
“Tình trạng của Thanh Thanh thế nào? Không phải anh nói cô ấy tạm thời sẽ ổn sao?” Lâm Thanh Hải chất vấn.
Bác sĩ điều trị cười khổ nói: “Bệnh tim rất phức tạp. Về mặt lý thuyết, nếu làm theo chỉ dẫn của bác sĩ thì chỉ có thể duy trì tình trạng bệnh và có thể tiến hành phẫu thuật cho đến khi tìm được người hiến tim phù hợp. Tuy nhiên, có quá nhiều biến số trong giai đoạn này và không thể kiểm soát được các yếu tố có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của bệnh nhân. Tất cả phải dựa vào ý trời.”
Cho dù Diệp Uẩn Thanh có bình an sống sót trong bốn đến năm năm thì cũng phải xem xét đến việc có tìm được trái tim thích hợp hay không, bác sĩ cũng không thể chắc chắn điều gì.
Đôi mắt sau cặp kính của Lâm Thanh Hải thăm thẳm như vực sâu: “Nếu tìm được một trái tim thích hợp để thay thế thì Thanh Thanh có thể sống sót được không?”
Bác sĩ dè dặt nói: “Theo trình độ y học hiện nay, trên lý thuyết thì không có vấn đề gì.”
Nhưng luôn có những điều ngoài ý muốn. Chẳng hạn, theo lý thuyết thì Diệp Uẩn Thanh có thể sống được vài thập niên sau khi ghép tim, nhưng trên thực tế, cô ta đã sinh ra phản ứng từ chối.
“Nếu tìm được người hiến tặng thích hợp thì khi nào Thanh Thanh có thể tiến hành phẫu thuật?” Lâm Thanh Hải hỏi.
Bác sĩ cân nhắc: “Bệnh nhân vừa mới được ghép tim. Tốt nhất phải đợi ít nhất một năm nữa.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lâm Thanh Hải nhắm mắt lại, “Sắp xếp người kiểm tra xem trái tim của tôi có phù hợp để cấy ghép cho Thanh Thanh không.”
Diệp Uẩn Ninh đang cúi đầu xem tài liệu trong tay, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa có lệ, sau đó Ngu Tịch Lam thò đầu vào.
“Uẩn Ninh, đến giờ ăn trưa rồi. Lâu rồi bọn mình không ăn với nhau, cùng mình xuống tầng dưới ăn cơm đi!” Ngu Tịch Lam cất tiếng mời, mái tóc xoăn quyến rũ bồng bềnh trên vai cô.
Diệp Uẩn Ninh nhìn thời gian, cô đẩy ghế ra và đứng dậy: “Ok!”
Cầm áo khoác gió lên, Diệp Uẩn Ninh bước tới bám lấy cánh tay của Ngu Tịch Lam, hai người cùng đi xuống nhà ăn ở tầng dưới.
Ánh nắng đầu thu chiếu vào, ấm áp đến mức khiến người ta cảm thấy mơ màng buồn ngủ.
“Haizz, thời gian trôi nhanh thật, không biết đã sang thu từ lúc nào rồi!” Ngu Tịch Lam gọi món, nhìn dòng người qua lại trên đường cùng lá rụng bên ngoài cửa sổ và cảm thán.
“Bởi vì bận rộn nên mới cảm thấy thời gian trôi đi thật sự nhanh. À, Tử Minh thì sao, hôm nào mình muốn mời anh ấy ăn một bữa để cảm ơn anh ấy sẵn sàng đồng ý cho cậu làm việc cùng mình.” Diệp Uẩn Ninh đề nghị.
Trên mặt Ngu Tịch Lam hiện lên một nụ cười ngọt ngào, cô nói với giọng điệu hờn dỗi: “Cũng vẫn thế thôi, cứ như đứa trẻ con to xác ý. May mà trong nhà anh ấy còn có anh cả nên anh ấy có thể thoải mái sống theo ý mình! Mà cảm ơn gì chứ, nếu mình không ra ngoài làm việc thì cả ngày chỉ có cùng anh ấy mắt to trừng mắt nhỏ, sớm muộn gì cũng ngứa mắt nhau. Hiện tại vừa hay có chút khoảng cách để đỡ nhàm chán.”
Trong miệng tuy có vẻ ghét bỏ nhưng trong mắt lại ngập tràn hạnh phúc khó có thể che giấu.
Ngu Tịch Lam và Phương Tử Minh có thể coi là thanh mai trúc mã. Một người có tính cách nồng nhiệt và sôi nổi, trong khi người kia lại tương đối chậm chạp và theo chủ nghĩa lãng mạn, bất ngờ hai tính cách đối lập ấy lại bổ trợ nhau. Họ xem như là một đôi hạnh phúc hiếm có trong giới.
“Vậy thì tốt rồi, mình thật sự sợ Tử Minh trách mình chiếm thời gian của bà xã anh ấy, có khi còn đang lén mắng mình ở trong lòng ấy!” Diệp Uẩn Ninh mỉm cười trêu ghẹo.
Ngu Tịch Lam giả vờ trừng mắt: “Anh ấy dám, cậu chính là chị em tốt của mình, hơn nữa đây cũng là sự nghiệp của mình, anh ấy rất ủng hộ!”
Trong lúc hai người vừa nói vừa cười, những món ăn lần lượt được bưng lên.
Diệp Uẩn Ninh gọi mì sốt ý phô mai, trong khi Ngu Tịch Lam gọi món bít tết chín vừa.
“Thơm quá.” Ngu Tịch Lam hài lòng ngửi một cái, sau đó cầm dao nĩa cắt.
Miếng bít tết được nướng rất ngon, bên ngoài cháy xém, bên trong mềm mại, bên trên được rắc một ít hạt tiêu. Cô cắt một dao và lộ ra ánh hồng nhạt bên trong, nhìn qua thật tươi mới ngon miệng.
Không hiểu sao nhìn miếng bò bít tết mà ngày thường mình rất thích, Ngu Tịch Lam lại cảm thấy hơi buồn nôn, không mở miệng được.
Diệp Uẩn Ninh nhạy cảm phát hiện ra có điều khác thường: “Tịch Lam, cậu sao thế?”
Ngu Tịch Lam uống một ngụm nước để kìm nén cơn buồn nôn, khó hiểu nói: “Mình không biết, đột nhiên mình không muốn ăn.”
Diệp Uẩn Ninh buông nĩa xuống, cau mày nói: “Sắc mặt cậu hơi tái nhợt, chẳng lẽ bị ốm rồi?”
Ngu Tịch Lam lắc đầu: “Chắc là không đâu, vừa rồi vẫn bình thường mà, không thấy khó chịu chỗ nào. Có lẽ bít tết của nhà hàng này không hợp khẩu vị của mình, cậu cứ ăn trước đi, kệ mình!”
Diệp Uẩn Ninh không yên tâm nên đã ngưng tụ linh lực của mình để quét toàn thân bạn mình. Ánh mắt cô dừng lại trên bụng cô ấy trong giây lát, ngay sau đó mặt mày cô thả lỏng.
Cô đứng dậy nói: “Không ăn nữa, chúng ta đến bệnh viện trước đã.”
Ngu Tịch Lam ngạc nhiên: “Không cần thiết đâu, mình nghỉ một lát là ổn thôi.”
“Tin mình đi, cần thiết đấy.” Diệp Uẩn Ninh âm thầm cười nhạo bạn mình không đủ sức, cẩn thận kéo cô ấy đứng dậy, “Đi thôi, mình đi cùng cậu.”
Ngu Tịch Lam bất đắc dĩ trợn mắt, cảm giác được Diệp Uẩn Ninh nhất định là chuyện bé xé ra to.
“Từ từ, trước tiên cậu phải đổi giày đã.” Diệp Uẩn Ninh nhìn chằm chằm vào đôi giày cao gót bảy centimet trên chân bạn mình, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi trợ lý mang một đôi giày đế bằng tới.
Ngu Tịch Lam bị dáng vẻ nghiêm túc của cô làm cho bối rối: “Uẩn Ninh, cậu đang làm gì vậy? Đừng làm mình sợ.”
Diệp Uẩn Ninh bất đắc dĩ nhìn người bạn đang mơ hồ của mình: “Cậu không có cảm giác gì à?”
“Cảm giác, cảm giác gì?” Ngu Tịch Lam theo tầm mắt của bạn nhìn xuống bụng mình, cô chớp mắt, ngay sau đó há to miệng không thể tin tưởng được, “Cậu, ý của cậu là, mình có thể có thai à?”
Nhờ linh lực của mình, Diệp Uẩn Ninh có thể nhìn thấy một phôi thai mới hình thành, nhưng tất nhiên cô không thể nói trực tiếp: “Cho nên mình mới muốn cậu đến bệnh viện để kiểm tra. Đến lúc đó sẽ biết là có hay không.”
Ngu Tịch Lam có hơi hoảng hốt che lại bụng, vẻ mặt của cô nửa vui nửa không, khiến Diệp Uẩn Ninh khó hiểu.
Sau khi trợ lý mang giày tới để thay, hai người mới đi ra ngoài.
Được Diệp Uẩn Ninh cẩn thận đỡ, Ngu Tịch Lam vô tình ngẩng đầu lên, không khỏi dừng lại, kéo Diệp Uẩn Ninh nói: “Uẩn Ninh ơi, kia có phải Lâm Thanh Hải không? Sao anh ta lại ở đây?”
Có một chiếc ô tô đậu trên đường đối diện tòa nhà, Lâm Thanh Hải đeo kính gọng vàng dựa vào xe nhìn chằm chằm về phía tòa nhà với vẻ mặt chán nản. Một người đàn ông luôn bình tĩnh, dứt khoát mà lúc này lại có chút do dự như thể đang bị chuyện gì đó làm cho bối rối.
Ánh mắt anh ta đảo quanh rồi bất ngờ chạm vào nhóm người Diệp Uẩn Ninh, anh ta khẽ cau mày, tựa hồ định đi tới, ngập ngừng một lát rồi dừng lại, không nói lời nào mà xoay người lên xe và trực tiếp lái xe đi.
Ngu Tịch Lam thấy thế trợn mắt há hốc mồm, không khỏi mắng: “Cậu ta bị bệnh à!”
Vẻ mặt của Diệp Uẩn Ninh không hề thay đổi, căn bản cô không quan tâm chuyện anh ta đến hay đi, cô hờ hững nói: “Một người râu ria, cậu để ý đến cậu ta làm gì!”
Ngu Tịch Lam vừa đi vừa nói: “Mình nhớ hồi trước hai người ngồi cùng bàn và chơi khá thân mà, mấy đứa trong lớp còn đồn là hai người đang hẹn hò nữa cơ. Vậy mà chỉ chớp mắt một cái, Lâm Thanh Hải lại thành người theo đuổi của em gái cậu. Mình còn chưa hỏi cậu là rốt cuộc giữa hai người đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc đầu, Diệp Uẩn Ninh luôn quan tâm đến anh ta, còn bản thân Lâm Thanh Hải thì lạnh nhạt và chỉ nói chuyện, cười đùa với một mình bạn cùng bàn của anh ta là Diệp Uẩn Ninh. Có một khoảng thời gian hai người thậm chí còn cùng vào cùng ra khiến cho mọi người rất khó để không hiểu lầm.
Cô còn nhớ rõ có rất nhiều chuyện đã xảy ra, chính cô cũng từng oán giận Lâm Thanh Hải vì đã cướp đi sự chú ý của bạn thân.
Không ngờ rằng chỉ sau một kỳ nghỉ hè, hai người vốn dĩ như hình với bóng lại tách ra, khách khí đến mức tưởng chừng như không hề quen biết nhau. Không, còn tệ hơn thế nữa. Tên chó Lâm Thanh Hải này còn coi Diệp Uẩn Ninh như kẻ thù và luôn gây sự với cô.
“Cậu đừng hỏi, cậu hỏi chỉ khiến tớ hối hân thôi.” Diệp Uẩn Ninh thở dài, tuổi nhỏ ngu dốt, lòng tốt ném cho chó ăn.
Diệp Uẩn Ninh đích thân chở người đến bệnh viện, sau đó cùng bạn mình làm kiểm tra xong, cuối cùng, một phiếu kết quả xét nghiệm rơi vào tay Ngu Tịch Lam.
Ngu Tịch Lam ngơ ngác nhìn phiếu kết quả xét nghiệm, nhìn chằm chằm vào dòng cuối cùng: “Mình có thai thật.”
Diệp Uẩn Ninh mỉm cười: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Cậu và Tử Minh đã kết hôn nhiều năm, cũng nên có con rồi. Cậu hãy tự mình nói niềm vui bất ngờ này cho anh ấy đi. Mình đặc biệt cho cậu nghỉ làm mấy ngày để ở nhà nghỉ ngơi! Lúc nào cậu thích đi làm lại thì đi nhé.”
Ngu Tịch Lam mỉm cười, rồi lại dường như có chút phiền muộn, làm Diệp Uẩn Ninh khó hiểu nghiêng đầu: “Sao vậy, cậu không vui à?”
“Mình vui chứ, thôi kệ, đợi mình về rồi nói sau!” Ngu Tịch Lam cất phiếu xét nghiệm đi.
Ngu Tịch Lam không nói gì, Diệp Uẩn Ninh cũng không hỏi thêm gì nữa mà trước tiên chở người về nhà an toàn.
Phía bên kia, Lâm Thanh Hải vừa đạp ga liền phóng thẳng trở về bệnh viện nhà họ Hoắc.
Anh ta có chút phiền muộn trong lòng. Khi biết rằng Diệp Uẩn Ninh suýt chút nữa là bị Trần Diệp đưa lên bàn mổ để đổi tim cho Diệp Uẩn Thanh, anh ta vừa tức giận vừa lo sợ. Nhưng khi nghĩ đến ý định ban đầu của Trần Diệp là vì Diệp Uẩn Thanh, anh ta lại không có chỗ nào để trút giận, trong lòng anh ta như có ngọn lửa đang bùng cháy, thiêu đốt đến mức anh ta vừa giận giữ vừa buồn bã.
Vừa bước đến tầng của Diệp Uẩn Thanh, anh ta đã nghe thấy tiếng bước chân hoảng sợ phía trước, tim anh ta thắt lại, anh ta vội vàng chạy tới.
Diệp Lương đã đi làm, trong phòng bệnh chỉ có Trần Mạn Ni trông, giờ phút này lại có một nhóm bác sĩ vây quanh.
“Bác gái, Thanh Thanh sao vậy?” Lâm Thanh Hải lo lắng hỏi.
Trần Mạn Ni òa khóc hu hu: “Vừa rồi vẫn bình thường, nhưng đột nhiên bệnh tim của Thanh Thanh tái phát, bác sĩ đang cấp cứu cho con bé.”
Một hồi lâu sau, dường như Diệp Uẩn Thanh đã tỉnh lại và các bác sĩ mới rời đi.
“Thanh Thanh, em thế nào rồi?” Lâm Thanh Hải vội vàng đi đến bên giường cô, thận trọng hỏi.
Diệp Uẩn Thanh lộ ra một nụ cười yếu ớt, giờ phút này trông cô ta giống như một mảnh sứ xinh đẹp nhưng mỏng manh, tựa như trong nháy mắt sẽ biến mất theo thời gian.
Một giọt nước mắt trong suốt từ trên má cô rơi xuống, Diệp Uẩn Thanh nhẹ nhàng nói: “Thanh Hải, em buồn quá. Nếu có thể, em rất muốn dùng tất cả những gì mình có để đổi lấy một ngày khỏe mạnh như người bình thường. Em thực sự muốn biết cảm giác chạy nhảy dưới ánh mặt trời là như thế nào. Vì sao ông trời cho em hy vọng rồi lại cướp đi. Sớm biết sẽ như thế này thì anh Trần Diệp đừng nên tặng trái tim cho em, cuối cùng chỉ lãng phí lòng tốt của anh ấy mà thôi.”
Trái tim co rút đau đớn, đôi mắt Lâm Thanh Hải đen như mực, anh ta trầm giọng nói: “Không đâu, em sẽ khỏe thôi. Bác sĩ nói vẫn còn hy vọng.”
“Nhưng em đã chịu đủ rồi, chịu đủ những ngày lo lắng sợ hãi như thế này rồi. Em thật sự sợ một ngày nào đó ngủ quên rồi hôm sau không thể tỉnh lại nữa. Anh cười em nhát gan, yếu đuối cũng được, anh trách em không có dũng khí cũng không sao, em thật sự rất sợ, rất sợ.” Mũi của Diệp Uẩn Thanh hồng hồng, trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu, “Anh biết người em hâm mộ nhất là ai không? Đó chính là chị gái em. Em hy vọng được khỏe mạnh giống chị ấy biết bao, dù chỉ vài năm thôi cũng được. Nếu có thể biết được cảm giác của một người khỏe mạnh bình thường thì cuộc đời này cũng không uổng phí.”
“Nhưng làm sao có thể chứ?” Cô ta lắc đầu buồn bã, “Cuộc đời như vậy không thuộc về em.”
Mặc dù bác sĩ nói rằng nếu nghỉ ngơi và giữ được tinh thần lạc quan thì có thể sống được từ 4 đến 5 năm, nhưng bi kịch của những bệnh nhân mắc bệnh tim là họ không thể kiểm soát được tình trạng của mình, có lẽ ngủ mơ cũng lên cơn đau tim, họ thậm chí có thể chết trước khi được cứu giúp.
Diệp Uẩn Thanh vẫn luôn duy trì cảm xúc của mình rất tốt, nhưng đột nhiên cô ta được ban cho một cuộc sống mới, cuối cùng lại chịu hình phạt chỉ sống được không quá bốn, năm năm. Mừng vui rồi lại thất vọng quá mức khiến cho tinh thần của cô ta khó tránh khỏi sụp đổ.
Lâm Thanh Hải đau lòng trước áp lực của cô ta, thấy Diệp Uẩn Thanh đau đớn, anh ta còn đau đớn hơn cô.
Có điều gì đó đang nảy sinh trong đầu anh ta. Anh ta khàn giọng nói: “Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em. Em sẽ có một cuộc sống mỹ mãn và rực rỡ ánh mặt trời, sẽ hạnh phúc hơn bất kỳ ai, anh hứa đấy. Hiện tại em đừng nghĩ ngợi gì cả, hãy nhắm mắt lại và nghỉ ngơi thật tốt, được chứ?”
Dường như kiệt sức, Diệp Uẩn Thanh mệt mỏi chớp mắt, hàng mi dài rũ xuống, nghiêng đầu ngủ như một đứa trẻ ngây thơ.
Phía sau Trần Mạn Ni cứ che miệng khóc thút thít cho đến khi nhìn thấy con gái mình đã ngủ say mới nói: “Thanh Hải, cảm ơn con rất nhiều. May mà có con ở bên cạnh an ủi và khuyên bảo con bé.”
Lâm Thanh Hải lẳng lặng nhìn Diệp Uẩn Thanh một lúc lâu, sau đó mới đứng thẳng lên, quay người nói: “Bác gái, nhờ bác chăm sóc Thanh Thanh giúp con, con ra ngoài một lát nhé.”
“Ừ, Thanh Hải,” Trần Mạn Ni ngăn anh ta lại, lắp bắp nói: “Bác có thể thấy rõ được tình cảm của con dành cho Thanh Thanh, chắc hẳn trong lòng Thanh Thanh cũng có con. Bác xin con, dù thế nào cũng hãy tìm cách cứu Thanh Thanh nhé.”
“Vâng.” Không quay đầu lại, Lâm Thanh Hải nói xong liền sải bước ra khỏi phòng bệnh.
“Tình trạng của Thanh Thanh thế nào? Không phải anh nói cô ấy tạm thời sẽ ổn sao?” Lâm Thanh Hải chất vấn.
Bác sĩ điều trị cười khổ nói: “Bệnh tim rất phức tạp. Về mặt lý thuyết, nếu làm theo chỉ dẫn của bác sĩ thì chỉ có thể duy trì tình trạng bệnh và có thể tiến hành phẫu thuật cho đến khi tìm được người hiến tim phù hợp. Tuy nhiên, có quá nhiều biến số trong giai đoạn này và không thể kiểm soát được các yếu tố có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của bệnh nhân. Tất cả phải dựa vào ý trời.”
Cho dù Diệp Uẩn Thanh có bình an sống sót trong bốn đến năm năm thì cũng phải xem xét đến việc có tìm được trái tim thích hợp hay không, bác sĩ cũng không thể chắc chắn điều gì.
Đôi mắt sau cặp kính của Lâm Thanh Hải thăm thẳm như vực sâu: “Nếu tìm được một trái tim thích hợp để thay thế thì Thanh Thanh có thể sống sót được không?”
Bác sĩ dè dặt nói: “Theo trình độ y học hiện nay, trên lý thuyết thì không có vấn đề gì.”
Nhưng luôn có những điều ngoài ý muốn. Chẳng hạn, theo lý thuyết thì Diệp Uẩn Thanh có thể sống được vài thập niên sau khi ghép tim, nhưng trên thực tế, cô ta đã sinh ra phản ứng từ chối.
“Nếu tìm được người hiến tặng thích hợp thì khi nào Thanh Thanh có thể tiến hành phẫu thuật?” Lâm Thanh Hải hỏi.
Bác sĩ cân nhắc: “Bệnh nhân vừa mới được ghép tim. Tốt nhất phải đợi ít nhất một năm nữa.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lâm Thanh Hải nhắm mắt lại, “Sắp xếp người kiểm tra xem trái tim của tôi có phù hợp để cấy ghép cho Thanh Thanh không.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook