Lâm Thanh Hải hít một hơi, xấu hổ quay mặt đi. Anh ta không ngờ Diệp Uẩn Ninh lại sớm biết mục đích anh ta tiếp cận cô là không trong sạch.

“Tôi có thể giải thích,” anh ta khẽ nói.

Khi đó anh ta rất muốn đến gần Diệp Uẩn Thanh, nhưng Diệp Uẩn Thanh kém họ hai khóa, hơn nữa vì bị bệnh tật nên rất hiếm khi đến trường, cô lại được vợ chồng nhà họ Diệp bảo vệ chặt chẽ nên anh ta căn bản không có cơ hội tiếp xúc với cô.

Vì vậy, anh ta để mắt tới người chị gái cùng cha khác mẹ sống cùng mái nhà với Diệp Uẩn Thanh.

Mối quan hệ này ngay từ đầu đã có ý đồ không trong sạch, mục đích dùng Diệp Uẩn Ninh làm bàn đạp để đến gần em gái cô hơn. Sau khi thành công, Lâm Thanh Hải nghĩ rằng mình sẽ sớm quên đi ‘tình bạn’ giả tạo giữa hai người.

Tuy nhiên, ký ức thường ập đến một cách bất ngờ. Đôi khi trong đêm khuya tĩnh lặng, anh ta sẽ nghĩ về quãng thời gian khi mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa hề xa cách.

Khi đó, đứa em trai cùng cha khác mẹ của anh ta vừa ngu xuẩn vừa độc ác, nó hận không thể giẫm đạp anh ta xuống bùn lầy, thậm chí còn thuê một đám du côn để gây gổ với anh ta.

Khi bị bao vây, Diệp Uẩn Ninh sẽ vứt cặp sách của mình, nhặt cây gậy lao tới sát cánh chiến đấu với anh ta, cùng anh ta đối phó với kẻ thù. Anh ta luôn bật cười khi nghĩ đến khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt tợn hoàn toàn trái ngược với người em gái yếu đuối và đáng thương của cô.

Sau khi Diệp Uẩn Ninh biết mẹ kế cố ý không chuẩn bị bữa sáng cho anh ta, cô liền đặc biệt gói thêm bánh mì và sữa mang đến để anh ta ăn;

Mặc dù cô có vẻ là người ít nói và khó gần với người khác nhưng trong lòng cô lại tràn ngập sự ngây thơ cùng tinh thần trọng nghĩa. Một lần khi gặp cha anh ta, cô còn trực tiếp hỏi ông tại sao ông không đối xử tốt hơn với con trai mình?

Trong những ngày lạnh giá đó, sự hiện diện của Diệp Uẩn Ninh đã mang đến cho anh ta một tia ấm áp. Họ dường như đã trở thành những người bạn tốt đồng bệnh tương liên, không giấu giếm nhau bất cứ điều gì.

Tuy nhiên tất cả điều này đều là vỏ bọc giả tạo.

Dù Diệp Uẩn Ninh có tốt với anh ta đến đâu thì cô cũng không quan trọng bằng Diệp Uẩn Thanh.

Diệp Uẩn Thanh là độc nhất vô nhị và là ánh sáng trong trái tim anh ta.

Họ có thể tiếp tục làm bạn, nhưng anh ta không thể chịu đựng được khi bên cạnh Thanh Thanh có một người chị sẽ kêu ca rằng cô đã cướp đi tình yêu của cha, người sẽ ghen tị và chán ghét cô, thậm chí có thể ra tay làm tổn thương cô.

Và những điều này đều xuất phát từ những lời phàn nàn không phòng bị của một cô bé với bạn thân của mình, như thể nếu cô kể cho anh ta nghe về nỗi bất hạnh của mình thì sẽ khiến anh ta cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng cô bé ấy không biết rằng anh ta sẽ coi đó là bằng chứng cho thấy Diệp Uẩn Ninh sẽ hãm hại người trong lòng của anh ta.

Vì mối quan hệ trước đây của họ, anh ta cũng không định làm gì Diệp Uẩn Ninh, nhưng cô cần phải xóa những suy nghĩ nhỏ nhặt đen tối và ghen tị đó đi, làm một người chị tốt yêu thương và trân trọng Diệp Uẩn Thanh. Chỉ khi đó anh ta mới có thể một lần nữa chấp nhận cô làm bạn bè.

Ngay từ đầu, Diệp Uẩn Ninh thực sự không thể chấp nhận được việc anh ta ở bên Diệp Uẩn Thanh. Cô đến gặp anh ta và hỏi tại sao, bọn họ cãi nhau một trận rồi sau đó chiến tranh lạnh và xa cách.

Khi anh ta chợt nhìn lại, anh ta vô tình nhận ra rằng họ đã bước đi trên hai con đường ngược chiều, càng lúc càng xa.

Không phải không buồn bã, dù sao đó cũng là khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi thuở thơ ngây, tuy nhiên, cuộc sống này thật khó để có thể êm xuôi mọi bề. Nếu chọn Diệp Uẩn Thanh, anh ta chắc chắn sẽ phải mất đi người bạn là Diệp Uẩn Ninh.

Tuy nhiên, vào lúc này, Lâm Thanh Hải vẫn cảm thấy trong lòng hơi áy náy.

“Không cần thiết, chuyện đã qua lâu rồi.” Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh và hờ hững, không có chút cảm xúc nào, “Tôi đã không để ý nữa.”

Lý do là gì có quan trọng không? Sự thật đã xảy ra, có nói gì thêm thì cũng vô ích.

Lâm Thanh Hải ngẩn người, nhất thời không thể nói được cảm giác trong lòng là gì, anh ta nhẹ nhàng gật đầu: “Trong chuyện này, tôi nợ cậu một lời xin lỗi, nhưng tôi hy vọng cậu có thể hiểu rằng đây chỉ là lỗi của tôi, không liên quan gì đến Thanh Thanh. Cậu đừng trút giận lên cô ấy…”

“Lâm Thanh Hải,” Diệp Uẩn Ninh đột nhiên ngắt lời anh ta, ánh mắt lạnh lùng, “Cậu có bị chứng ám ảnh bị hại không? Chỉ vì tôi phàn nàn với cậu vài câu người nhà thiên vị, cùng với mấy lời vô tâm mà cậu đã coi tôi như một kẻ sát nhân cần đề phòng. Cậu nghĩ cậu là cái thá gì, cảnh sát ư? Có là cảnh sát thì cũng phải xem xét bằng chứng chứ không phải thuận miệng vu oan.”

Bị ánh mắt mỉa mai của Diệp Uẩn Ninh chọc giận, Lâm Thanh Hải đen mặt: “Chẳng lẽ tôi nói sai gì à? Tôi còn nhớ rõ cậu làm gì, cậu biết Thanh Thanh cần ăn uống thanh đạm, nhưng cậu lại mang đồ ăn nhanh về nhà dụ dỗ cô ấy khiến dạ dày cô ấy khó chịu phải vào viện; cậu biết cô ấy yếu đuối, không chịu được kích thích, nhưng cậu lại xem phim kinh dị ở nhà, hại cô ấy bị sợ hãi lại phải nhập viện; còn nữa, Thanh Thanh thích chị gái là cậu như vậy, cô ấy tốt bụng, trong sáng và muốn sống hòa thuận với cậu, nhưng cậu đã làm gì? Cậu không chỉ coi rẻ tâm huyết của cô ấy, khiến cô ấy không vui mà thậm chí còn làm ngơ trước bệnh tình của cô ấy. Diệp Uẩn Ninh, cậu là đồ máu lạnh vô tình, ghen ghét Thanh Thanh được mọi người yêu chiều, tôi tin cậu có thể làm bất cứ việc gì để hại Thanh Thanh.”

Cô đúng là đã mang thịt nướng về nhà, nhưng khi cô vào bếp rót đồ uống, Diệp Uẩn Thanh không nhịn thèm được nên đã ăn vụng, căn bản cô không hề biết. Sau đó, người nhà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô.

Về việc xem phim kinh dị, chẳng lẽ vì Diệp Uẩn Thanh mà ở nhà cô không còn quyền xem bất kỳ bộ phim nào sao? Hơn nữa, rõ ràng cô đã đóng cửa lại, nhưng Diệp Uẩn Thanh lại bất chấp xông vào rồi sợ hãi thì liên quan gì đến cô?

Còn nói đến chuyện Diệp Uẩn Thanh thích cô, cô ta biết rõ cô không vui, nhưng lại ép cô ở nhà. Sau đó, cô lại phải làm khán giả ngồi nhìn một nhà ba người tình thương mến thương. Cô tình nguyện không cần sự thích đó.

Cứ như vậy, cơ thể Diệp Uẩn Thanh không khỏe, vì thế từng vụ việc đều biến thành âm mưu trăm phương ngàn kế của cô, là do cô cố tình nhắm vào Diệp Uẩn Thanh, là hành vi phạm tội của cô đối với Diệp Uẩn Thanh.

Lâm Thanh Hải nhìn cô như một tên hung thủ chỉ bởi vì cô từng kể cho anh ta nghe những buồn rầu của mình để an ủi anh ta, rồi mọi thứ đều trở thành bằng chứng phạm tội.

Nếu có điều gì khiến Diệp Uẩn Ninh hối hận, đó chính là tốt bụng nói thêm vài câu, chẳng thà quẳng lương tâm của mình cho chó ăn còn hơn.

“Lâm Thanh Hải, cậu buồn cười thật đấy.” Vẻ mặt của Diệp Uẩn Ninh rất lạnh, “Gia đình cậu đối xử với cậu như thế nào và chính cậu đã dùng thủ đoạn gì để trả thù lại? Chính cậu có thù tất báo nhưng cậu lại muốn tôi chấp nhận chuyện bị người nhà thiên vị mà không được oán giận bất cứ điều gì. Nội tâm của cậu xấu xa, bẩn thỉu nên cậu cũng cho rằng người khác cũng dơ bẩn như thế. Cậu lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ấn tội danh mà cậu suy đoán lên người tôi. Điều tôi hối hận nhất đó là làm bạn bè với cậu, cậu căn bản không xứng.”

Diệp Uẩn Ninh không che giấu chút nào sự ghê tởm của mình.

Lâm Thanh Hải tức giận đến phát run, anh ta đi lên một bước, nói: “Diệp Uẩn Ninh, rút lại những lời cậu vừa nói.”

Anh ta có thể không làm bạn với Diệp Uẩn Ninh, nhưng cũng không đến lượt cô ghét bỏ anh ta.

“Cút đi, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.” Diệp Uẩn Ninh nhàn nhạt cảnh cáo.

“Diệp Uẩn Ninh, cậu.” Lâm Thanh Hải không biết sự tức giận của mình từ đâu mà ra, chính là không thể chịu được khi thấy ánh mắt nhìn mình giống như nhìn một con rệp của đối phương, anh ta rút tay ra khỏi túi.

Tình thế đang căng thẳng đến mức chỉ cần chạm vào là có thể nổ tung thì đột nhiên, cửa một chiếc ô tô đậu gần đó mở ra, một giọng nói vang lên một cách thận trọng: “Sếp Diệp, có cần hỗ trợ không?”

Phó Hoài xuống xe, thay đổi bộ dáng lười nhác khi không đóng phim, vội vàng đi tới chỗ Diệp Uẩn Ninh, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hải như thể đang đề phòng anh ta sẽ ra tay.

Lâm Thanh Hải không ngờ trong xe lại có người. Anh ta chợt thu lại biểu tình, kìm nén tức giận.

Diệp Uẩn Ninh đã sớm chú ý tới trong xe bên cạnh có người nên lúc này cô không kinh ngạc chút nào.

Lâm Thanh Hải liếc nhìn Diệp Uẩn Ninh, cười khẩy nói: “Diệp Uẩn Ninh, cứ coi như là tôi suy nghĩ nhiều đi, nhưng tôi vẫn phải cảnh cáo cậu, cho dù chồng sắp cưới của cậu lừa dối cậu hay Hoắc Tranh bắt cóc cậu thì đó đều là lỗi của họ, không liên quan gì đến Thanh Thanh. Tốt nhất cậu nên trong sạch như cậu đã nói. Nếu tôi biết cậu làm gì hại Thanh Thanh, đừng trách tôi không nể tình xưa nghĩa cũ.”

Diệp Uẩn Ninh thậm chí không thèm nhìn anh ta: “Nói xong rồi chứ, biến ngay đi.”

Lâm Thanh Hải đẩy kính lên, nhìn sâu vào Diệp Uẩn Ninh, lùi lại một bước, sau đó quay người không chút do dự bước lên xe ở phía sau, nhưng bóng dáng rời đi có vẻ không cam lòng chút nào!

Xe của Lâm Thanh Hải rời đi, rất nhanh trong bãi đậu xe chỉ còn lại hai người là Diệp Uẩn Ninh và Phó Hoài, gió đêm thổi có chút lạnh lẽo.

Phó Hoài sờ mũi, ngượng ngùng giải thích: “Xin lỗi sếp Diệp, tôi không cố ý nghe lén đâu, tôi đang ngồi trong xe đợi người đại diện của mình.”

Vẻ ngoài lười biếng thường ngày của anh ấy giờ đây có thêm một chút vội vàng, hàng mi dài chớp chớp đầy lo lắng, điệu bộ ngây thơ không giống chút nào với dáng vẻ của một vị tiên lạnh lùng xa cách khi thử vai Diệp Thiên Thu.

“Tôi biết, anh không cần phải xin lỗi.” Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh về chuyện vừa rồi nhé.”

Tuy rằng Diệp Uẩn Ninh không cần phải sợ hãi bất cứ ai, nhưng Phó Hoài không biết thực lực của cô, cũng không có ý định hóng ​​chuyện riêng của nhà đầu tư. Có lẽ anh ấy chỉ muốn ngồi yên trên xe nhưng lại sợ Diệp Uẩn Ninh gặp rắc rối nên mới xuất hiện để giúp cô.

“Không có gì, việc tôi nên làm mà.” Phó Hoài ngơ ngác trả lời một câu rồi không biết nên nói tiếp thế nào, ánh mắt bối rối nhìn xuống dưới.

Diệp Uẩn Ninh không khỏi cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Kĩ năng diễn xuất của anh Phó rất tốt. Công ty giải trí Phong Hoa có ý định ký hợp đồng với anh, có lẽ anh có thể cân nhắc.”

“Ồ, vâng, tôi sẽ suy nghĩ.” Phó Hoài vội vàng ngẩng đầu đáp.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân, Diệp Uẩn Ninh gật đầu: “Vậy tôi rất mong đợi một ngày nào đó được hợp tác cùng anh Phó. Tôi đi trước nhé.”

“Ồ, vâng, sếp Diệp đi từ từ nhé.” Phó Hoài bước sang một bên, lặng lẽ nhìn Diệp Uẩn Ninh lên xe rồi lái xe đi, hồi lâu không nói một lời.

Tiếng chạy “cộp cộp” từ xa truyền đến, người đại diện Cố Khải ôm túi tài liệu trong tay thở hổn hển chạy lại, vừa chạy vừa phàn nàn: “Cậu nói xem có phải tôi già rồi nên trí nhớ cũng kém đi không? Đồ vật quan trọng thế này mà cũng để quên ở công ty. ”

Phó Hoài không trả lời anh ấy mà lơ đãng lên xe một lần nữa.

Cố Khải không hiểu hỏi: “Mà này, vừa rồi cậu đang xem gì vậy? Sao không lên xe đợi?”

Phó Hoài lắc đầu, không nói gì.

Cố Khải biết tính tình của anh, không để trong lòng mà nói: “Lần này cậu làm tốt lắm, có thể đóng vai chính của đạo diễn Triệu. Nhưng trước khi tập huấn chuyên sâu, chúng ta phải quyết định có nên ký hợp đồng với công ty giải trí Phong Hoa hay không. Cậu nghĩ thế nào?” Anh buồn rầu hỏi người nghệ sĩ duy nhất của mình.

Phó Hoài không chút do dự nói: “Ký hợp đồng đi, tôi đồng ý gia nhập công ty giải trí Phong Hoa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương