Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
-
Chương 47
Phía sản xuất “Đại lục Thương Lan” đã nhất trí quyết định để Phó Hoài đóng nam chính.
Kỹ năng diễn xuất của anh ấy thực sự rất xuất sắc. Có khá nhiều diễn viên mới đến casting đều rất giỏi, nhưng không ai trong số họ có thể diễn sống động và sát với nhân vật như anh ấy.
Về phần nữ diễn viên đóng vai nữ chính Tử Vãn Phong, đó là một diễn viên vô danh tên Tần Lộ.
Tần Lộ không phải là một diễn viên mới hoàn toàn. Khi mới ra mắt cô đã giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất trong Liên hoan phim điện ảnh, cô cũng được công nhận là diễn xuất rất có hồn. Ngoại hình của cô tương đối bắt mắt trong giới giải trí, cô vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất độc đáo, vô cùng hút mắt người xem. Theo lý thuyết thì chắc hẳn sự nghiệp của cô phải khá rực rỡ.
Nhưng trên thực tế, cô đã không xuất hiện trong tầm mắt khán giả từ nhiều năm nay. Cô gái này xuất thân từ một gia đình nghệ thuật và luôn có sự kiên định của riêng mình trong công việc. Chẳng hạn như không phẫu thuật thẩm mỹ, không nhận lời đóng quảng cáo, không tham gia các buổi ăn uống xã giao, từ chối quy tắc ngầm, không đóng những bộ phim mì ăn liền có chất lượng kém, cô chỉ muốn được yên lặng, tập trung vào việc đóng phim.
Kết quả là không có vai diễn nào để cho cô đóng cả.
Không thể phủ nhận rằng nhiều người bước vào làng giải trí vì danh vọng, tiền tài và sự vẻ vang phù phiếm, nhưng chúng ta vẫn có thể tin tưởng rằng có rất nhiều người thật sự đam mê diễn xuất và thích ngành sản xuất phim ảnh này. Chỉ là con đường họ đi không thuận buồm xuôi gió mà đầy rẫy chông gai, còn có cả những cơn lốc xoáy đang ẩn nấp ở đâu đó mà họ không thấy được. Có người thua cuộc ngã xuống và cũng có người giữ vững nhiệt huyết ban đầu, lặng im phấn đấu.
Nam chính và nữ chính được đạo diễn Triệu chọn cho bộ phim mới của mình đều là những người mới, chưa được nhiều người biết đến. Nhiều người trong ngành đã bắt đầu cười nhạo, thậm chí còn khẳng định trên mạng rằng bộ phim mới này chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.
Đạo diễn Triệu cảm thấy nghẹn tức ở trong lòng. Dù thế nào ông cũng phải quay ra một kiệt tác mới được.
Nam chính và nữ chính đã được quyết định, còn lại các nhân vật phụ gần như đều đã được chọn. Tất cả các diễn viên đều bắt đầu quá trình đào tạo chuyên sâu trong hai tháng.
Bộ phim này nói về việc tu tiên. Nếu đã dấn thân vào con đường tu tiên thì tất nhiên cần phải có khí chất phi phàm, mỗi tiếng nói và hành động đều không giống với người thường. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khắc họa ra một nhóm người tu tiên chân thật nhất? Đạo diễn Triệu có ý định mời giáo viên nghi lễ tương quan cùng với giáo sư văn học cổ điển để giảng dạy, giúp kiến thức của các diễn viên được phong phú hơn. Ngoài ra ông còn sắp xếp một số chương trình học khác,…
Đối với yêu cầu của đạo diễn Triệu, Diệp Uẩn Ninh cố gắng đáp ứng nhiều nhất có thể. Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Nếu đã lựa chọn đạo diễn Triệu thì cô phải tin tưởng vào năng lực của ông ấy.
Hơn nữa cho dù bộ phim thất bại cùng lắm là mất một số tiền. Thứ Diệp Uẩn Ninh có nhiều nhất chính là tiền.
Ngoài việc thành lập công ty, cô còn dùng một phần tiền đi đầu tư, và đương nhiên là chỉ có lãi.
Người sở hữu linh lực như Diệp Uẩn Ninh hiện giờ có thêm vận may trên người. Ngược lại, những người muốn làm hại cô đương nhiên sẽ xui xẻo bị nghiệp quật.
Sau khi làm xong việc cuối cùng trong tay, Diệp Uẩn Ninh thu dọn đồ đạc và tan làm đúng giờ.
Kể từ vụ bắt cóc lần trước, Ngu Tịch Lam đã nghiêm khắc ra lệnh cho cô không được ở lại công ty quá muộn, nếu không sẽ có các cuộc gọi liên tục đến cháy máy.
Khi cô đến bãi đậu xe, xung quanh đã không còn nhiều xe mà chỉ còn lại ít ỏi vài chiếc.
Một người đàn ông cao dong dỏng tựa lưng vào một trong những chiếc xe, cúi đầu lấy điếu thuốc ra, không chút để ý châm lửa. Dưới chân đã có rất nhiều tàn thuốc bị ném xuống.
Xe của cô đậu trước mặt người đàn ông, Diệp Uẩn Ninh lơ đãng đi qua anh ta và đi về phía xe của mình.
Khi đi ngang qua, người đàn ông ngẩng đầu lên, không khỏi giận quá hóa cười.
“Diệp Uẩn Ninh, không chào một tiếng à? Sao không lịch sự chút nào vậy?” Trong bãi đậu xe đột nhiên vang lên một giọng nói.
Tay mở cửa xe của Diệp Uẩn Ninh dừng một chút, cô quay đầu lại nhìn anh ta, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Anh là?”
Trong mắt Lâm Thanh Hải hiện lên sự tức giận, anh ta cười như không cười nói: “Đừng nói là cậu không quen tôi, tôi không cho rằng cậu đã đến mức tuổi già lẩm cẩm đâu?”
Diệp Uẩn Ninh nhếch môi: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ ra anh. Anh là ai?”
Diệp Uẩn Ninh không nói dối, cô đã ở thế giới tu tiên hàng trăm năm, ngoại trừ dáng vẻ của kẻ thù in sâu trong tâm trí thì những người râu ria còn lại đã bị cô ném vào một xó xỉnh của ký ức từ lâu, nếu không gắng nghĩ kỹ thì thật sự không nhớ ra nổi.
Ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt của người đàn ông, dừng lại trên cặp kính của anh ta một lúc, một cái tên mơ hồ từ từ hiện ra.
“Lâm Thanh Hải, là cậu à!” Cô nhàn nhạt nói.
Cô nhớ ra rồi, Lâm Thanh Hải là nam phụ dịu dàng và si tình, người theo đuổi cuồng nhiệt nhất của Diệp Uẩn Thanh trong cuốn tiểu thuyết vạn người mê kia. Anh ta một lòng một dạ, trung thành và tận tâm với nữ chính, chỉ cần nữ chính yêu cầu thì mỗi giây mỗi phút đều bầu bạn bên cạnh cô ta, khi không cần anh ta thì anh ta sẽ yên lặng giấu mình và bảo vệ hạnh phúc của nữ chính.
Đồng thời, anh ta cũng từng là bạn của cô.
Trước khi gặp Diệp Uẩn Thanh và trở thành hiệp sĩ của cô ta, người anh ta quen biết trước là Diệp Uẩn Ninh.
Hoàn cảnh của Lâm Thanh Hải cũng tương tự như Diệp Uẩn Ninh, cô có một người cha đi bước nữa, sau đó có một cô em gái nhỏ chiếm cứ mọi tâm tư của cha Diệp, dần dần cô thành một đứa bé không ai để ý ở trong nhà.
Mẹ ruột của Lâm Thanh Hải cũng mất sớm, và người vợ sau của cha anh ta lại sinh cho anh ta một đứa em trai.
Có mẹ kế thì có cha dượng, cha Lâm mặc kệ vợ con ở trong nhà chèn ép con trai cả của mình. Em trai của anh ta được nuôi dạy trở thành một xảo quyệt và hung ác, lúc nào cũng gây sự với Lâm Thanh Hải.
Cuộc sống của anh ta thực sự rất khó khăn, rõ ràng là một thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có, sống trong biệt thự, nhưng anh ta thường xuyên ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, xanh xao vàng vọt.
Bọn họ ở gần nhau, lại cùng tuổi nên học cùng trường cấp hai. Và cũng thật trùng hợp khi cô và anh ta trở thành bạn cùng lớp.
Không chỉ là bạn cùng lớp mà còn là bạn cùng bàn.
Cứ như vậy, họ dần dần trở thành bạn bè.
Họ có hoàn cảnh tương tự, hơn nữa bản thân Lâm Thanh Hải cũng thực sự ưu tú, tuy bị người nhà ức hiếp nhưng anh ta là một học sinh giỏi danh xứng với thực.
Về phương diện học tập, họ cùng nhau tiến bộ, cùng nhau thảo luận về việc học, cùng chung sở thích và chuyên tâm học hành.
Trong cuộc sống, Diệp Uẩn Ninh tự nhận là bản thân may mắn hơn Lâm Thanh Hải một chút, tuy bị coi thường, nhưng tốt xấu gì thì Trần Mạn Ni cũng không phải là một người mẹ kế độc ác, không hề ngược đãi cô.
Diệp Uẩn Ninh vốn trưởng thành sớm hơn so với các bạn cùng trang lứa, nhưng lại là một người ngoài lạnh trong nóng.
Xuất phát từ tình cảm bạn bè, Diệp Uẩn Ninh đã giúp Lâm Thanh Hải đánh lại bọn du côn do em trai cùng cha khác mẹ của anh ta tìm tới. Vào lúc Lâm Thanh Hải gặp khó khăn, cô tìm mọi cách trợ giúp. Bọn họ còn cùng nhau bày mưu đặt kế, bàn bạc làm cách nào để đối phó với hai mẹ con họ Lâm độc ác để cứu Lâm Thanh Hải.
Để khuyên Lâm Thanh Hải, Diệp Uẩn Ninh cũng sẽ kể về hoàn cảnh của bản thân, thổ lộ nỗi buồn khi mình có một cô em gái được cha chiều chuộng, thiên vị, dù rằng sau đó cô đã hối hận vì những điều mình đã nói.
Nhưng khi đó, bọn họ chính là một đôi bạn đồng bệnh tương liên.
Nếu nói về sự rung động, thì lúc đó bọn họ đều là học sinh cấp hai, dù có thì cũng mờ mịt và chưa nảy mầm.
Diệp Uẩn Ninh cho rằng cô là bạn thân nhất của Lâm Thanh Hải, và cô thực sự nghĩ như vậy.
Cho đến khi cô dẫn Lâm Thanh Hải về nhà làm khách.
Bệnh tim của Diệp Uẩn Thanh khi đó đã hơi nghiêm trọng. Tuy có đăng ký nhưng rất ít khi đến trường học, phần lớn thời gian cô ta đều ở nhà nghỉ ngơi.
Cô không biết Lâm Thanh Hải bắt đầu nói chuyện với Diệp Uẩn Thanh từ khi nào. Chờ đến khi cô phát hiện ra, Lâm Thanh Hải đã trở thành bạn bè của em gái cô. Anh ta không cần cô dẫn mà vẫn thường xuyên ra vào nhà họ Diệp và ngày càng thân thiết với Diệp Uẩn Thanh và cũng ngày càng xa cách cô.
Khi đó cô vẫn còn nhỏ nên cảm thấy có chút mất mát và không thừa nhận được khi đối mặt với người bạn đột nhiên lạnh nhạt. Cô không nhịn được tức giận mà hỏi anh ta vì sao.
Sau đó, cô nghe Lâm Thanh Hải nói mình độc ác, nói rằng cô còn nhỏ mà bụng dạ đã xấu xa, rõ ràng Diệp Uẩn Thanh là em gái cô, còn không may bị bệnh tim, cô không chỉ không thương em mà còn ước gì em không được sinh ra trong cái nhà này.
Diệp Uẩn Ninh ghen tị và ích kỷ như vậy có khác gì em trai khác mẹ của anh ta đâu chứ?
Nhưng những lời đó rõ ràng là những lời cô nói khi an ủi anh ta, đó chỉ là những lời thì thầm tâm sự giữa bạn bè, chỉ là những lời phàn nàn để phát tiết cảm xúc, không hiểu sao lại biến thành bằng chứng cho việc cô ác độc, ích kỷ, sẽ làm hại Diệp Uẩn Thanh, cho việc cô trở thành đối tượng bị anh ta căm ghét?
Lâm Thanh Hải cảnh cáo cô đừng làm tổn thương Diệp Uẩn Thanh, nếu không anh ta sẽ không khách khí với cô.
Vì thế, Diệp Uẩn Ninh mơ màng, khó hiểu, bất lực nhìn bạn của mình biến thành một con cún nhỏ trung thành của Diệp Uẩn Thanh.
Quãng thời gian đó thật tăm tối và khó chịu.
Sau đó, Diệp Uẩn Ninh học được cách không cần tìm hiểu lý do tại sao, sau kỳ thi vào cấp ba, cô và Lâm Thanh Hải không còn học cùng trường nữa và họ trở thành những người xa lạ.
Những ngày sau đó, Lâm Thanh Hải đã thành công xử lý mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ, đưa cha Lâm vào viện dưỡng lão, bản thân anh ta thì giành lấy tài sản của nhà họ Lâm thành công.
“Đừng giả vờ nữa, giả vờ như không biết tôi có vui không?” Lâm Thanh Hải dập điếu thuốc trong tay, đút hai tay vào túi quần, đứng thẳng người.
Diệp Uẩn Ninh không thèm giải thích việc cô thực sự không nhớ ra anh ta, nói thẳng: “Cậu ở đây chờ tôi à?”
“Cậu nói xem?” Lâm Thanh Hải cười như không cười, ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm Diệp Uẩn Ninh, anh ta cảm thấy cô có gì đó rất khác, “Chặn số điện thoại của tôi, từ chối tôi tới thăm, muốn gặp cậu một lần thật khó!”
Diệp Uẩn Ninh bừng tỉnh, lúc trước cô đã xóa và chặn tất cả số của những người râu ria trong điện thoại di động của mình, Lâm Thanh Hải chắc chắn cũng nằm trong số đó, nên việc anh ta không thể liên lạc với cô là điều đương nhiên.
Diệp Uẩn Ninh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn anh ta: “Vậy cậu tìm tôi có chuyện gì? Tôi nghĩ chúng ta không có quan hệ gì, đúng không?”
Trong lòng Diệp Uẩn Ninh, Lâm Thanh Hải bây giờ đã là người xa lạ, chỉ cần anh ta không gây phiền toái cho cô, cô cũng lười để ý.
“Không có quan hệ, cậu nghĩ như vậy sao?” Lâm Thanh Hải sững người, sau đó cười khẩy nói: “Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là bạn bè, việc tôi đến thăm cậu lạ lắm à?”
“Không phải bạn bè, chúng ta không phải bạn bè.” Diệp Uẩn Ninh sửa lại lời anh ta, “Đã không phải từ rất lâu rồi.”
Cô không muốn dùng từ ‘bạn’ trên người họ.
Lâm Thanh Hải nhìn cô thật lâu, ánh mắt Diệp Uẩn Ninh rất trong sáng, trong sáng đến mức trống rỗng.
Trong mắt cô ấy không hề có anh ta.
“Cậu có nhất thiết phải nói như vậy không? Kỳ thật, chỉ cần cậu không có ý xấu với Thanh Thanh thì chúng ta vẫn là bạn bè.” Anh ta rộng lượng nói.
“Không, người bạn như cậu tôi không nhận nổi.” Diệp Uẩn Ninh từ chối, “Nếu không có việc gì thì tôi đi đây.”
“Diệp Uẩn Ninh.” Lâm Thanh Hải gọi cô lại, nhếch nhếch khóe môi, “Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao lúc trước cậu lại cắt đứt quan hệ với tôi không?”
Anh ta thích Diệp Uẩn Thanh và thề sẽ bảo vệ cô không bị bất kỳ tổn thương nào. Nhưng không phải anh ta không có chút tình cảm nào với Diệp Uẩn Ninh, khi đó chỉ cần Diệp Uẩn Ninh nhận sai và xin lỗi, hứa về sau sẽ không vì ghen tị mà hại Thanh Thanh thì bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè.
Nhưng đột nhiên có một ngày, Diệp Uẩn Ninh không còn xuất hiện ở trước mặt anh ta nữa, cũng không hỏi anh ta vì sao lại thay đổi nhanh như vậy.
“Tại sao ư?” Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh có chút mơ hồ, tựa như đang nhớ tới chuyện cũ xa xăm nào đó, thật lâu sau cô mới bình tĩnh nói: “Tôi nghe được cậu nói với Diệp Uẩn Thanh rằng cậu kết bạn với tôi là vì muốn lợi dụng tôi để tiếp cận cô ta, người cậu muốn làm bạn nhất chính là cô ta.”
Chỉ thế mà thôi, tình cảm của cô liền phai nhạt. Nếu ngay từ đầu đã không phải của mình thì từ bỏ vậy.
Kỹ năng diễn xuất của anh ấy thực sự rất xuất sắc. Có khá nhiều diễn viên mới đến casting đều rất giỏi, nhưng không ai trong số họ có thể diễn sống động và sát với nhân vật như anh ấy.
Về phần nữ diễn viên đóng vai nữ chính Tử Vãn Phong, đó là một diễn viên vô danh tên Tần Lộ.
Tần Lộ không phải là một diễn viên mới hoàn toàn. Khi mới ra mắt cô đã giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất trong Liên hoan phim điện ảnh, cô cũng được công nhận là diễn xuất rất có hồn. Ngoại hình của cô tương đối bắt mắt trong giới giải trí, cô vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất độc đáo, vô cùng hút mắt người xem. Theo lý thuyết thì chắc hẳn sự nghiệp của cô phải khá rực rỡ.
Nhưng trên thực tế, cô đã không xuất hiện trong tầm mắt khán giả từ nhiều năm nay. Cô gái này xuất thân từ một gia đình nghệ thuật và luôn có sự kiên định của riêng mình trong công việc. Chẳng hạn như không phẫu thuật thẩm mỹ, không nhận lời đóng quảng cáo, không tham gia các buổi ăn uống xã giao, từ chối quy tắc ngầm, không đóng những bộ phim mì ăn liền có chất lượng kém, cô chỉ muốn được yên lặng, tập trung vào việc đóng phim.
Kết quả là không có vai diễn nào để cho cô đóng cả.
Không thể phủ nhận rằng nhiều người bước vào làng giải trí vì danh vọng, tiền tài và sự vẻ vang phù phiếm, nhưng chúng ta vẫn có thể tin tưởng rằng có rất nhiều người thật sự đam mê diễn xuất và thích ngành sản xuất phim ảnh này. Chỉ là con đường họ đi không thuận buồm xuôi gió mà đầy rẫy chông gai, còn có cả những cơn lốc xoáy đang ẩn nấp ở đâu đó mà họ không thấy được. Có người thua cuộc ngã xuống và cũng có người giữ vững nhiệt huyết ban đầu, lặng im phấn đấu.
Nam chính và nữ chính được đạo diễn Triệu chọn cho bộ phim mới của mình đều là những người mới, chưa được nhiều người biết đến. Nhiều người trong ngành đã bắt đầu cười nhạo, thậm chí còn khẳng định trên mạng rằng bộ phim mới này chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.
Đạo diễn Triệu cảm thấy nghẹn tức ở trong lòng. Dù thế nào ông cũng phải quay ra một kiệt tác mới được.
Nam chính và nữ chính đã được quyết định, còn lại các nhân vật phụ gần như đều đã được chọn. Tất cả các diễn viên đều bắt đầu quá trình đào tạo chuyên sâu trong hai tháng.
Bộ phim này nói về việc tu tiên. Nếu đã dấn thân vào con đường tu tiên thì tất nhiên cần phải có khí chất phi phàm, mỗi tiếng nói và hành động đều không giống với người thường. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khắc họa ra một nhóm người tu tiên chân thật nhất? Đạo diễn Triệu có ý định mời giáo viên nghi lễ tương quan cùng với giáo sư văn học cổ điển để giảng dạy, giúp kiến thức của các diễn viên được phong phú hơn. Ngoài ra ông còn sắp xếp một số chương trình học khác,…
Đối với yêu cầu của đạo diễn Triệu, Diệp Uẩn Ninh cố gắng đáp ứng nhiều nhất có thể. Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Nếu đã lựa chọn đạo diễn Triệu thì cô phải tin tưởng vào năng lực của ông ấy.
Hơn nữa cho dù bộ phim thất bại cùng lắm là mất một số tiền. Thứ Diệp Uẩn Ninh có nhiều nhất chính là tiền.
Ngoài việc thành lập công ty, cô còn dùng một phần tiền đi đầu tư, và đương nhiên là chỉ có lãi.
Người sở hữu linh lực như Diệp Uẩn Ninh hiện giờ có thêm vận may trên người. Ngược lại, những người muốn làm hại cô đương nhiên sẽ xui xẻo bị nghiệp quật.
Sau khi làm xong việc cuối cùng trong tay, Diệp Uẩn Ninh thu dọn đồ đạc và tan làm đúng giờ.
Kể từ vụ bắt cóc lần trước, Ngu Tịch Lam đã nghiêm khắc ra lệnh cho cô không được ở lại công ty quá muộn, nếu không sẽ có các cuộc gọi liên tục đến cháy máy.
Khi cô đến bãi đậu xe, xung quanh đã không còn nhiều xe mà chỉ còn lại ít ỏi vài chiếc.
Một người đàn ông cao dong dỏng tựa lưng vào một trong những chiếc xe, cúi đầu lấy điếu thuốc ra, không chút để ý châm lửa. Dưới chân đã có rất nhiều tàn thuốc bị ném xuống.
Xe của cô đậu trước mặt người đàn ông, Diệp Uẩn Ninh lơ đãng đi qua anh ta và đi về phía xe của mình.
Khi đi ngang qua, người đàn ông ngẩng đầu lên, không khỏi giận quá hóa cười.
“Diệp Uẩn Ninh, không chào một tiếng à? Sao không lịch sự chút nào vậy?” Trong bãi đậu xe đột nhiên vang lên một giọng nói.
Tay mở cửa xe của Diệp Uẩn Ninh dừng một chút, cô quay đầu lại nhìn anh ta, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc: “Anh là?”
Trong mắt Lâm Thanh Hải hiện lên sự tức giận, anh ta cười như không cười nói: “Đừng nói là cậu không quen tôi, tôi không cho rằng cậu đã đến mức tuổi già lẩm cẩm đâu?”
Diệp Uẩn Ninh nhếch môi: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ ra anh. Anh là ai?”
Diệp Uẩn Ninh không nói dối, cô đã ở thế giới tu tiên hàng trăm năm, ngoại trừ dáng vẻ của kẻ thù in sâu trong tâm trí thì những người râu ria còn lại đã bị cô ném vào một xó xỉnh của ký ức từ lâu, nếu không gắng nghĩ kỹ thì thật sự không nhớ ra nổi.
Ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt của người đàn ông, dừng lại trên cặp kính của anh ta một lúc, một cái tên mơ hồ từ từ hiện ra.
“Lâm Thanh Hải, là cậu à!” Cô nhàn nhạt nói.
Cô nhớ ra rồi, Lâm Thanh Hải là nam phụ dịu dàng và si tình, người theo đuổi cuồng nhiệt nhất của Diệp Uẩn Thanh trong cuốn tiểu thuyết vạn người mê kia. Anh ta một lòng một dạ, trung thành và tận tâm với nữ chính, chỉ cần nữ chính yêu cầu thì mỗi giây mỗi phút đều bầu bạn bên cạnh cô ta, khi không cần anh ta thì anh ta sẽ yên lặng giấu mình và bảo vệ hạnh phúc của nữ chính.
Đồng thời, anh ta cũng từng là bạn của cô.
Trước khi gặp Diệp Uẩn Thanh và trở thành hiệp sĩ của cô ta, người anh ta quen biết trước là Diệp Uẩn Ninh.
Hoàn cảnh của Lâm Thanh Hải cũng tương tự như Diệp Uẩn Ninh, cô có một người cha đi bước nữa, sau đó có một cô em gái nhỏ chiếm cứ mọi tâm tư của cha Diệp, dần dần cô thành một đứa bé không ai để ý ở trong nhà.
Mẹ ruột của Lâm Thanh Hải cũng mất sớm, và người vợ sau của cha anh ta lại sinh cho anh ta một đứa em trai.
Có mẹ kế thì có cha dượng, cha Lâm mặc kệ vợ con ở trong nhà chèn ép con trai cả của mình. Em trai của anh ta được nuôi dạy trở thành một xảo quyệt và hung ác, lúc nào cũng gây sự với Lâm Thanh Hải.
Cuộc sống của anh ta thực sự rất khó khăn, rõ ràng là một thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có, sống trong biệt thự, nhưng anh ta thường xuyên ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, xanh xao vàng vọt.
Bọn họ ở gần nhau, lại cùng tuổi nên học cùng trường cấp hai. Và cũng thật trùng hợp khi cô và anh ta trở thành bạn cùng lớp.
Không chỉ là bạn cùng lớp mà còn là bạn cùng bàn.
Cứ như vậy, họ dần dần trở thành bạn bè.
Họ có hoàn cảnh tương tự, hơn nữa bản thân Lâm Thanh Hải cũng thực sự ưu tú, tuy bị người nhà ức hiếp nhưng anh ta là một học sinh giỏi danh xứng với thực.
Về phương diện học tập, họ cùng nhau tiến bộ, cùng nhau thảo luận về việc học, cùng chung sở thích và chuyên tâm học hành.
Trong cuộc sống, Diệp Uẩn Ninh tự nhận là bản thân may mắn hơn Lâm Thanh Hải một chút, tuy bị coi thường, nhưng tốt xấu gì thì Trần Mạn Ni cũng không phải là một người mẹ kế độc ác, không hề ngược đãi cô.
Diệp Uẩn Ninh vốn trưởng thành sớm hơn so với các bạn cùng trang lứa, nhưng lại là một người ngoài lạnh trong nóng.
Xuất phát từ tình cảm bạn bè, Diệp Uẩn Ninh đã giúp Lâm Thanh Hải đánh lại bọn du côn do em trai cùng cha khác mẹ của anh ta tìm tới. Vào lúc Lâm Thanh Hải gặp khó khăn, cô tìm mọi cách trợ giúp. Bọn họ còn cùng nhau bày mưu đặt kế, bàn bạc làm cách nào để đối phó với hai mẹ con họ Lâm độc ác để cứu Lâm Thanh Hải.
Để khuyên Lâm Thanh Hải, Diệp Uẩn Ninh cũng sẽ kể về hoàn cảnh của bản thân, thổ lộ nỗi buồn khi mình có một cô em gái được cha chiều chuộng, thiên vị, dù rằng sau đó cô đã hối hận vì những điều mình đã nói.
Nhưng khi đó, bọn họ chính là một đôi bạn đồng bệnh tương liên.
Nếu nói về sự rung động, thì lúc đó bọn họ đều là học sinh cấp hai, dù có thì cũng mờ mịt và chưa nảy mầm.
Diệp Uẩn Ninh cho rằng cô là bạn thân nhất của Lâm Thanh Hải, và cô thực sự nghĩ như vậy.
Cho đến khi cô dẫn Lâm Thanh Hải về nhà làm khách.
Bệnh tim của Diệp Uẩn Thanh khi đó đã hơi nghiêm trọng. Tuy có đăng ký nhưng rất ít khi đến trường học, phần lớn thời gian cô ta đều ở nhà nghỉ ngơi.
Cô không biết Lâm Thanh Hải bắt đầu nói chuyện với Diệp Uẩn Thanh từ khi nào. Chờ đến khi cô phát hiện ra, Lâm Thanh Hải đã trở thành bạn bè của em gái cô. Anh ta không cần cô dẫn mà vẫn thường xuyên ra vào nhà họ Diệp và ngày càng thân thiết với Diệp Uẩn Thanh và cũng ngày càng xa cách cô.
Khi đó cô vẫn còn nhỏ nên cảm thấy có chút mất mát và không thừa nhận được khi đối mặt với người bạn đột nhiên lạnh nhạt. Cô không nhịn được tức giận mà hỏi anh ta vì sao.
Sau đó, cô nghe Lâm Thanh Hải nói mình độc ác, nói rằng cô còn nhỏ mà bụng dạ đã xấu xa, rõ ràng Diệp Uẩn Thanh là em gái cô, còn không may bị bệnh tim, cô không chỉ không thương em mà còn ước gì em không được sinh ra trong cái nhà này.
Diệp Uẩn Ninh ghen tị và ích kỷ như vậy có khác gì em trai khác mẹ của anh ta đâu chứ?
Nhưng những lời đó rõ ràng là những lời cô nói khi an ủi anh ta, đó chỉ là những lời thì thầm tâm sự giữa bạn bè, chỉ là những lời phàn nàn để phát tiết cảm xúc, không hiểu sao lại biến thành bằng chứng cho việc cô ác độc, ích kỷ, sẽ làm hại Diệp Uẩn Thanh, cho việc cô trở thành đối tượng bị anh ta căm ghét?
Lâm Thanh Hải cảnh cáo cô đừng làm tổn thương Diệp Uẩn Thanh, nếu không anh ta sẽ không khách khí với cô.
Vì thế, Diệp Uẩn Ninh mơ màng, khó hiểu, bất lực nhìn bạn của mình biến thành một con cún nhỏ trung thành của Diệp Uẩn Thanh.
Quãng thời gian đó thật tăm tối và khó chịu.
Sau đó, Diệp Uẩn Ninh học được cách không cần tìm hiểu lý do tại sao, sau kỳ thi vào cấp ba, cô và Lâm Thanh Hải không còn học cùng trường nữa và họ trở thành những người xa lạ.
Những ngày sau đó, Lâm Thanh Hải đã thành công xử lý mẹ kế và em trai cùng cha khác mẹ, đưa cha Lâm vào viện dưỡng lão, bản thân anh ta thì giành lấy tài sản của nhà họ Lâm thành công.
“Đừng giả vờ nữa, giả vờ như không biết tôi có vui không?” Lâm Thanh Hải dập điếu thuốc trong tay, đút hai tay vào túi quần, đứng thẳng người.
Diệp Uẩn Ninh không thèm giải thích việc cô thực sự không nhớ ra anh ta, nói thẳng: “Cậu ở đây chờ tôi à?”
“Cậu nói xem?” Lâm Thanh Hải cười như không cười, ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm Diệp Uẩn Ninh, anh ta cảm thấy cô có gì đó rất khác, “Chặn số điện thoại của tôi, từ chối tôi tới thăm, muốn gặp cậu một lần thật khó!”
Diệp Uẩn Ninh bừng tỉnh, lúc trước cô đã xóa và chặn tất cả số của những người râu ria trong điện thoại di động của mình, Lâm Thanh Hải chắc chắn cũng nằm trong số đó, nên việc anh ta không thể liên lạc với cô là điều đương nhiên.
Diệp Uẩn Ninh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn anh ta: “Vậy cậu tìm tôi có chuyện gì? Tôi nghĩ chúng ta không có quan hệ gì, đúng không?”
Trong lòng Diệp Uẩn Ninh, Lâm Thanh Hải bây giờ đã là người xa lạ, chỉ cần anh ta không gây phiền toái cho cô, cô cũng lười để ý.
“Không có quan hệ, cậu nghĩ như vậy sao?” Lâm Thanh Hải sững người, sau đó cười khẩy nói: “Tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là bạn bè, việc tôi đến thăm cậu lạ lắm à?”
“Không phải bạn bè, chúng ta không phải bạn bè.” Diệp Uẩn Ninh sửa lại lời anh ta, “Đã không phải từ rất lâu rồi.”
Cô không muốn dùng từ ‘bạn’ trên người họ.
Lâm Thanh Hải nhìn cô thật lâu, ánh mắt Diệp Uẩn Ninh rất trong sáng, trong sáng đến mức trống rỗng.
Trong mắt cô ấy không hề có anh ta.
“Cậu có nhất thiết phải nói như vậy không? Kỳ thật, chỉ cần cậu không có ý xấu với Thanh Thanh thì chúng ta vẫn là bạn bè.” Anh ta rộng lượng nói.
“Không, người bạn như cậu tôi không nhận nổi.” Diệp Uẩn Ninh từ chối, “Nếu không có việc gì thì tôi đi đây.”
“Diệp Uẩn Ninh.” Lâm Thanh Hải gọi cô lại, nhếch nhếch khóe môi, “Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao lúc trước cậu lại cắt đứt quan hệ với tôi không?”
Anh ta thích Diệp Uẩn Thanh và thề sẽ bảo vệ cô không bị bất kỳ tổn thương nào. Nhưng không phải anh ta không có chút tình cảm nào với Diệp Uẩn Ninh, khi đó chỉ cần Diệp Uẩn Ninh nhận sai và xin lỗi, hứa về sau sẽ không vì ghen tị mà hại Thanh Thanh thì bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm bạn bè.
Nhưng đột nhiên có một ngày, Diệp Uẩn Ninh không còn xuất hiện ở trước mặt anh ta nữa, cũng không hỏi anh ta vì sao lại thay đổi nhanh như vậy.
“Tại sao ư?” Ánh mắt Diệp Uẩn Ninh có chút mơ hồ, tựa như đang nhớ tới chuyện cũ xa xăm nào đó, thật lâu sau cô mới bình tĩnh nói: “Tôi nghe được cậu nói với Diệp Uẩn Thanh rằng cậu kết bạn với tôi là vì muốn lợi dụng tôi để tiếp cận cô ta, người cậu muốn làm bạn nhất chính là cô ta.”
Chỉ thế mà thôi, tình cảm của cô liền phai nhạt. Nếu ngay từ đầu đã không phải của mình thì từ bỏ vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook