Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
-
Chương 31
Diệp Uẩn Ninh thu hồi thần thức của mình, không cần bấm đốt ngón tay tính toán cô cũng đã sớm đoán được kết cục của Dịch Linh – gia đình tan vỡ, vợ chồng bất hòa, con cái rời xa.
Suốt quãng đời còn lại, cô ta sẽ mắc kẹt trong bùn lầy, chịu cảnh nghèo khó và không có cách nào trở mình.
Số tiền mà cô ta dùng thủ đoạn mờ ám để có được sẽ bị mất hết một cách nhanh chóng, và tất cả may mắn trong quãng đời còn lại của cô ta cũng theo số tiền đó bay đi.
Nhân quả có mối liên hệ, thiện ác có báo ứng, đây là món nợ do chính Dịch Linh tạo ra.
Còn việc không chỉ bản thân cô ta chịu nghiệp quật mà còn ảnh hưởng đến chồng con, làm thay đổi vận mệnh của người nhà, đây có được coi là liên lụy đến những người vô tội không?
Diệp Uẩn Ninh tỏ vẻ vô cảm và sẽ không cảm thấy có lỗi vì việc đó.
Nếu lúc trước cô chết trên bàn mổ, sẽ không ai truy cứu về số tiền mà Dịch Linh nhận được, chồng và con trai cô ta sẽ được hưởng lợi từ khối tài sản bất chính này.
Mỗi đồng tiền họ tiêu đều nhuốm máu của cô.
Vì vậy, người một nhà đã có phúc cùng hưởng thì có họa phải cùng chịu, không ai vô tội cả.
Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng thở dài một hơi, không để ý đến Dịch Linh nữa, quay sang máy tính và gõ dòng đầu tiên trong kịch bản của mình – “Đại lục Thương Lan”.
Diệp Uẩn Ninh vốn tưởng rằng mình sẽ không lưu luyến thế giới tu tiên mà mình đã sống hàng trăm năm này, nhưng giờ đây khi nhớ lại, lòng cô tràn ngập nỗi buồn. Những trải nghiệm đó vô tình đã khắc thật sâu vào trong xương cốt cô.
Cô muốn dùng ngòi bút của chính mình để miêu tả và ghi lại mọi thứ trong trí nhớ, bao gồm núi, sông, lục địa, thần tiên, ma quỷ, con người, đủ loại phép thuật thần tiên và đủ loại câu chuyện xảy ra trên vùng đất đó.
Rồi chuyển lời văn thành hình ảnh, mong một ngày nào đó có thể tái hiện lại hết những cảnh đẹp trong ký ức.
Trong khi Diệp Uẩn Ninh đang đắm chìm trong việc viết lách, vận mệnh của những người khác cũng đang diễn ra, bánh răng nhân quả lại tiếp tục chuyển động.
“Bác sĩ Lương, chúc mừng anh thăng chức trưởng khoa, nhớ khao anh em một chầu nhé!” Giọng nói từ đầu dây bên kia tràn đầy hâm mộ.
Lương Tĩnh cười ha ha và đồng ý: “Nhất định, nhất định, đợi tôi kết thúc kỳ nghỉ sẽ mời mọi người nhé.”
Hai người nói chuyện điện thoại một hồi lâu rồi Lương Tĩnh mới hài lòng cúp điện thoại.
Quả nhiên Hoắc Tranh đã không thất hứa, ngoài việc cho mình thêm năm trăm vạn tiền thưởng, anh ta còn thăng chức cho mình.
Lương Tĩnh không khỏi nở nụ cười đắc ý, chắc hẳn lão Dương chưa bao giờ tưởng tượng được là sẽ bị thua mình.
Anh ta cho rằng làm bác sĩ mổ chính của vợ sắp cưới của chủ tịch Hoắc, có kỹ năng chuyên môn tốt hơn những người khác là có thể thu hút được sự chú ý của chủ tịch Hoắc và kiếm chác nhiều hơn mình sao?
Hừm, cứ mơ đi!
Đúng là chủ tịch Hoắc đã chọn bác sĩ giỏi nhất bệnh viện để làm bác sĩ phẫu thuật cho vợ sắp cưới của mình, nhưng những người xử lý bên phòng Diệp Uẩn Ninh mới là những người mà chủ tịch Hoắc tin cậy thật sự, sau này sẽ là cấp dưới trung thành của anh ta.
Lão Dương nhất định có suy nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu tại sao?
Trên thực tế, để tránh việc nhiều người biết tình huống cụ thể của ca phẫu thuật lén lút này, ngoài một ít nhân viên y tế phụ trách bên phòng Diệp Uẩn Ninh, không ai khác trong bệnh viện biết nguồn gốc thực sự của quả tim được cấy ghép. Đây là một bí mật.
Lão Dương và những người khác cho rằng nguồn gốc của ‘trái tim’ là chính quy, họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng phòng mổ bên kia bức tường đang thực hiện một ca phẫu thuật khủng khiếp và vô nhân đạo.
Tuy nhiên, Lương Tĩnh cau mày, anh ta cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến sự cố ngoài ý muốn trong khi thực hiện ca mổ lấy tim – đó là nguồn gốc của trái tim sống vốn được định sẵn là trái tim của Diệp Uẩn Ninh đã trở thành của Trần Diệp.
Mặc dù sau đó chủ tịch Hoắc đã đứng ra giải quyết vấn đề và không ai bắt anh ta phải chịu trách nhiệm, nhưng sự việc diễn ra chính xác như thế nào vẫn còn là một điều khó hiểu.
Nếu Lương Tĩnh không phải là một người kiên quyết theo chủ nghĩa vô thần, anh ta nhất định đã cho rằng lúc đó mình gặp ma.
Thôi kệ, không nghĩ ra thì thôi. Dù sao anh ta cũng đã có được mọi thứ anh ta muốn.
Chủ tịch Hoắc đặc biệt cho họ nghỉ phép trong thời gian này, đợi đến khi tình hình lắng xuống mới quay lại bệnh viện làm việc.
Lương Tĩnh ngồi vắt chéo chân và vuốt cằm suy nghĩ: Nên đi nước nào nghỉ phép được nhỉ?
Suốt quãng đời còn lại, cô ta sẽ mắc kẹt trong bùn lầy, chịu cảnh nghèo khó và không có cách nào trở mình.
Số tiền mà cô ta dùng thủ đoạn mờ ám để có được sẽ bị mất hết một cách nhanh chóng, và tất cả may mắn trong quãng đời còn lại của cô ta cũng theo số tiền đó bay đi.
Nhân quả có mối liên hệ, thiện ác có báo ứng, đây là món nợ do chính Dịch Linh tạo ra.
Còn việc không chỉ bản thân cô ta chịu nghiệp quật mà còn ảnh hưởng đến chồng con, làm thay đổi vận mệnh của người nhà, đây có được coi là liên lụy đến những người vô tội không?
Diệp Uẩn Ninh tỏ vẻ vô cảm và sẽ không cảm thấy có lỗi vì việc đó.
Nếu lúc trước cô chết trên bàn mổ, sẽ không ai truy cứu về số tiền mà Dịch Linh nhận được, chồng và con trai cô ta sẽ được hưởng lợi từ khối tài sản bất chính này.
Mỗi đồng tiền họ tiêu đều nhuốm máu của cô.
Vì vậy, người một nhà đã có phúc cùng hưởng thì có họa phải cùng chịu, không ai vô tội cả.
Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng thở dài một hơi, không để ý đến Dịch Linh nữa, quay sang máy tính và gõ dòng đầu tiên trong kịch bản của mình – “Đại lục Thương Lan”.
Diệp Uẩn Ninh vốn tưởng rằng mình sẽ không lưu luyến thế giới tu tiên mà mình đã sống hàng trăm năm này, nhưng giờ đây khi nhớ lại, lòng cô tràn ngập nỗi buồn. Những trải nghiệm đó vô tình đã khắc thật sâu vào trong xương cốt cô.
Cô muốn dùng ngòi bút của chính mình để miêu tả và ghi lại mọi thứ trong trí nhớ, bao gồm núi, sông, lục địa, thần tiên, ma quỷ, con người, đủ loại phép thuật thần tiên và đủ loại câu chuyện xảy ra trên vùng đất đó.
Rồi chuyển lời văn thành hình ảnh, mong một ngày nào đó có thể tái hiện lại hết những cảnh đẹp trong ký ức.
Trong khi Diệp Uẩn Ninh đang đắm chìm trong việc viết lách, vận mệnh của những người khác cũng đang diễn ra, bánh răng nhân quả lại tiếp tục chuyển động.
“Bác sĩ Lương, chúc mừng anh thăng chức trưởng khoa, nhớ khao anh em một chầu nhé!” Giọng nói từ đầu dây bên kia tràn đầy hâm mộ.
Lương Tĩnh cười ha ha và đồng ý: “Nhất định, nhất định, đợi tôi kết thúc kỳ nghỉ sẽ mời mọi người nhé.”
Hai người nói chuyện điện thoại một hồi lâu rồi Lương Tĩnh mới hài lòng cúp điện thoại.
Quả nhiên Hoắc Tranh đã không thất hứa, ngoài việc cho mình thêm năm trăm vạn tiền thưởng, anh ta còn thăng chức cho mình.
Lương Tĩnh không khỏi nở nụ cười đắc ý, chắc hẳn lão Dương chưa bao giờ tưởng tượng được là sẽ bị thua mình.
Anh ta cho rằng làm bác sĩ mổ chính của vợ sắp cưới của chủ tịch Hoắc, có kỹ năng chuyên môn tốt hơn những người khác là có thể thu hút được sự chú ý của chủ tịch Hoắc và kiếm chác nhiều hơn mình sao?
Hừm, cứ mơ đi!
Đúng là chủ tịch Hoắc đã chọn bác sĩ giỏi nhất bệnh viện để làm bác sĩ phẫu thuật cho vợ sắp cưới của mình, nhưng những người xử lý bên phòng Diệp Uẩn Ninh mới là những người mà chủ tịch Hoắc tin cậy thật sự, sau này sẽ là cấp dưới trung thành của anh ta.
Lão Dương nhất định có suy nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu tại sao?
Trên thực tế, để tránh việc nhiều người biết tình huống cụ thể của ca phẫu thuật lén lút này, ngoài một ít nhân viên y tế phụ trách bên phòng Diệp Uẩn Ninh, không ai khác trong bệnh viện biết nguồn gốc thực sự của quả tim được cấy ghép. Đây là một bí mật.
Lão Dương và những người khác cho rằng nguồn gốc của ‘trái tim’ là chính quy, họ sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng phòng mổ bên kia bức tường đang thực hiện một ca phẫu thuật khủng khiếp và vô nhân đạo.
Tuy nhiên, Lương Tĩnh cau mày, anh ta cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến sự cố ngoài ý muốn trong khi thực hiện ca mổ lấy tim – đó là nguồn gốc của trái tim sống vốn được định sẵn là trái tim của Diệp Uẩn Ninh đã trở thành của Trần Diệp.
Mặc dù sau đó chủ tịch Hoắc đã đứng ra giải quyết vấn đề và không ai bắt anh ta phải chịu trách nhiệm, nhưng sự việc diễn ra chính xác như thế nào vẫn còn là một điều khó hiểu.
Nếu Lương Tĩnh không phải là một người kiên quyết theo chủ nghĩa vô thần, anh ta nhất định đã cho rằng lúc đó mình gặp ma.
Thôi kệ, không nghĩ ra thì thôi. Dù sao anh ta cũng đã có được mọi thứ anh ta muốn.
Chủ tịch Hoắc đặc biệt cho họ nghỉ phép trong thời gian này, đợi đến khi tình hình lắng xuống mới quay lại bệnh viện làm việc.
Lương Tĩnh ngồi vắt chéo chân và vuốt cằm suy nghĩ: Nên đi nước nào nghỉ phép được nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook